Chương 6:
Lâm Áng Tư
12/02/2024
Lâm An Lan không muốn cử động, nhưng lần này Trình Úc lại không mang bao cao su nên cậu chỉ có thể bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Trình Úc, giận dỗi: “Đều tại anh.”
Trình Úc cười hôn lên miệng cậu, nhẹ nhàng dỗ dành cậu nói: “Ừ, đều tại anh, tại anh không chú ý.”
Anh sờ trán Lâm An Lan, khuôn mặt ôn nhu, ánh mắt tràn đầy thâm tình: “Nhưng mà cũng thể trách mỗi anh, đều do vợ anh quá mê người làm cho ông xã không kiềm chế được.”
Lâm An Lan bị mấy lời nói của Trình Úc làm cho dở khóc dở cười, tức giận nhéo vào eo anh một cái: “Anh nói bậy!”
Trình Úc cầm tay cậu qua hôn một cái: “Không phải nói bậy, vợ của anh là nam nhân dịu dàng ân cần và tốt nhất trên thế giới này.”
“Vậy anh không phải sao?” Lâm An Lan cười cười.
“Anh sao có thể so sánh với em được.” Trình Úc ôm chặt cậu.
Anh vén chăn lên, ôm lấy Lâm An Lan: “Đi thôi, anh giúp em rửa sạch, rồi đi ngủ.”
Lâm An Lan đẩy anh: “Em tự đi được.”
“Không được, chỉ có tra nam mới để vợ của mình tự làm việc này.”
Lâm An Lan quả thực không thể làm gì được anh: “Sao anh lại ngụy biện nhiều như vậy.”
Trình Úc cười nói: “Bởi vì anh yêu em.”
Anh nhìn Lâm An Lan, ôn nhu nói: “Anh yêu em nhất trên đời.”
Trình Úc ôm cậu tắm rửa hai lần mới trở về giường.
Lâm An Lan đã buồn ngủ, Trình Úc nhìn cậu lim dim nhắm mắt lại, cũng không nói cho cậu biết chuyện kịch bản.
Anh tắt đèn, Lâm An Lan theo quán tính hướng vào lồng ngực anh cọ cọ, thấp giọng nói: “Ngủ ngon.”
Trình Úc hôn một cái lên trán cậu: “Ngủ ngon.”
Nhưng cậu vừa ngủ không được bao lâu thì bị tiếng chuông điện thoại di động trên bàn đánh thức, Trình Úc cầm lên liếc mắt nhìn, nháy mắt tỉnh táo lại.
Lâm An Lan cau mày, nhỏ giọng lầm bầm: “Ai vậy?”
Trình Úc dỗ dành hôn lên mi tâm cậu một cái: “Không có chuyện gì, em ngủ tiếp đi, anh đi nghe điện thoại.”
Anh bấm tắt âm thanh, không mở đèn, dùng ánh sáng của điện thoại di động ra khỏi phòng ngủ.
Trước khi ra khỏi cửa còn không quên giúp Lâm An Lan ém chăn cẩn thận.
Trình Úc đi thẳng ra ban công của thư phòng mới nhận điện thoại: “Nói.”
“Hôm nay Tưởng Húc đi gặp Trình tổng.”
“Sau đó thì sao?”
“Bọn họ nói chuyện rất lâu, đến tận khuya cậu ta mới rời đi.”
“Còn gì nữa không?”
“Không còn.”
“Cậu ta không có liên hệ với Lâm An Lan sao?”
“Không có, cậu ta đã từng gửi tin nhắn Wechat cho cậu Lâm, nhưng lại không gửi đi, và sau đó cũng không gửi nữa.”
Trình Úc cảm thấy rất kỳ lạ, vậy tại sao cậu ta không gọi điện thoại?
Tưởng Húc biết Lâm An Lan đã cho cậu ta vào danh sách đen, vậy tại sao cậu ta không gọi điện thoại cho em ấy?
“Cậu ta còn động thái nào khác không?”
Bên kia do dự một chút, thấp giọng nói: “Hôm qua, Tưởng Húc đi gặp Trình lão tiên sinh.”
Trình Úc cười nhạo một tiếng, “Cậu ta thật đúng là kiên trì.”
“Vậy anh định làm gì?”
“Tại sao tôi phải dự định làm gì? Trình Úc hỏi ngược lại: “Tôi sẽ làm như không biết gì.”
“Trình thiếu…”
“Được rồi, “Trình Úc ngắt lời: “Tôi tự có chừng mực, không cần cậu đưa ý kiến.”
“Vâng.”
“Vậy cậu cứ tiếp tục theo dõi hắn, có việc gì thì liên hệ cho tôi.”
“Được.”
Trình Úc cúp điện thoại, dựa vào lan can của ban công, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Đêm đã khuya, tối đen và dày đặc, chỉ có ánh trăng treo cao thật cao trên bầu trời đang lờ mờ tỏa ra ánh sáng không rõ nhưng rất đặc biệt, đủ để người ta có thể cảm nhận được.
Trình Úc đốt một điếu thuốc, vừa định châm lửa liền nhớ hôm qua mình nói muốn cai thuốc lá, vì vậy chỉ kẹp giữa hai ngón tay nghe mùi thuốc.
Anh cảm thấy Lâm An Lan thực sự mất trí nhớ, nếu không, em ấy sẽ không cùng mình phát sinh quan hệ.
Dù có quan tâm Tưởng Húc đến đâu thì em ấy cũng không phải loại người hy sinh thân thể của mình vì đối phương, tình cảm có thể lừa dối, nhưng quan hệ thể xác là thật, không thể giả dối.
Nghĩ tới đây, anh không khỏi thở dài.
Kỳ thực anh cũng không muốn cùng Lâm An Lan phát triển đến bước này.
Anh yêu Lâm An Lan, nhưng càng yêu lại càng sợ, sợ sau khi em ấy khôi phục trí nhớ sẽ rời đi, càng sợ sau khi khôi phục trí nhớ em ấy biết được bọn họ đã làm tất cả những chuyện nên làm và không nên làm, em ấy sẽ thấy mình rất chướng mắt.
Em ấy sẽ cảm thấy như thế nào về mình?
Có lẽ sẽ cảm thấy anh rất buồn nôn và đê tiện.
Có lẽ cả đời này không muốn gặp lại anh nữa.
Nhưng anh chính là người như vậy.
Một tên lừa đảo đê tiện không từ thủ đoạn.
Trình Úc lại muốn hút thuốc lá.
Kỳ thực anh không thích hút thuốc, chỉ những lúc gặp chuyện phiền lòng, hoặc gặp rắc rối anh mới hút vài điếu để giải tỏa bớt tâm trạng.
Lần đầu tiên của anh và Lâm An Lan cũng mới gần đây, hình như là vào đầu tuần hay cuối tuần trước.
Khi đó, hai người uống chút rượu, vùi ở nhà xem phim, bên ngoài trời đang mưa, trong căn phòng tối om, bộ phim đang chiếu đến đoạn gay cấn, nam nữ chính yêu nhau sâu sắc không kìm lòng được mà ôm ấp hôn môi.
Lâm An Lan xem, tựa hồ có chút ngượng ngùng, hạ mắt xuống.
Trình Úc rất phối hợp tua nhanh đoạn này, lại nghe được Lâm An Lan nhỏ giọng hỏi anh: “Chúng ta, trước kia đã làm chuyện này chưa?”
“Không có.” Trình Úc thẳng thắn nói: “Em quên là chúng ta chỉ vừa hẹn hò thôi sao, nên không có làm chuyện đó.”
“Trước khi hẹn hò cũng không có?”
Trình Úc nhìn đôi mắt hiếu kỳ của Lâm An Lan, mỉm cười vò vò tóc cậu: “Đương nhiên không có, chúng ta cũng không phải bạn tình, trước khi xác định quan hệ chúng ta rất thuần khiết, là loại quan hệ anh theo đuổi em.”
Lâm An Lan gật gật đầu “Ồ” một tiếng.
Trình Úc cứ tưởng chuyện này kết thúc ở đây, nhưng một lúc sau, Lâm An Lan lại hiếu kỳ nhỏ giọng, thậm chí còn có chút thận trọng hỏi anh: “Vậy anh có muốn làm thử không?”
Trình Úc: ! ! !
Trình Úc kinh ngạc nhìn cậu, thấy trong mắt Lâm An Lan ẩn giấu sự yếu ớt nhưng rõ ràng là cũng rất nóng lòng muốn thử.
Anh vội vã từ chối nói: “Không được.”
“Tại sao?” Lâm An Lan không ngờ anh lại từ chối cậu, trong trí nhớ có hạn của cậu thì Trình Úc luôn chiều cậu tất cả mọi thứ, chưa từng từ chối cậu bất cứ điều gì.
Trình Úc không ngờ cậu còn truy hỏi tại sao, chỉ có thể kiên nhẫn trả lời: “Vẫn chưa đến lúc.”
“Em thấy ổn là được.” Lâm An Lan không xấu hổ chút nào nói: “Em muốn thử.”
Có lẽ do cậu đã uống rượu nên lá gan lớn lên không ít, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Trình Úc: “Không phải đó là việc dành cho tình nhân làm sao? Chúng ta cũng có thể thử xem.”
Trình Úc cố gắng kiềm chế dục vọng đang bị kích động, nỗ lực đè ép con dã thú trong người lại: “Chờ sau này hẵng nói.”
“Tại sao? Em cũng không phải con gái, không mang thai được, có làm cũng sẽ không ảnh hưởng, tại sao vẫn còn phải chờ? Sau này với hiện tại khác nhau chỗ nào? Không lẽ hôm nay anh làm với em rồi sau đó sẽ bội tình bạc nghĩa, chia tay với em sao?”
“Đương nhiên là không phải.” Trình Úc vội vàng nắm lấy tay cậu, thể hiện sự tồn tại của mình: “Anh sao có thể chia tay với em được chứ? Cả đời này anh sẽ không bao giờ nói chia tay với em.”
“Còn không phải sao.” Lâm An Lan nói năng hùng hồn: “Vậy sau này và hiện tại cũng không có gì khác nhau hết.”
Trình Úc nghe cậu nói, trong lòng lại không biết phải nói gì.
Nếu như Lâm An Lan thật sự là người yêu của anh, anh đương nhiên sẽ không từ chối, nhưng Lâm An Lan lại không phải.
Anh lừa Lâm An Lan, cướp đi tình cảm của Lâm An Lan, để cậu ấy có thể ở bên cạnh anh, cùng anh ôm ấp hôn môi, làm bạn trai của anh, việc này đã là không đúng, làm sao anh dám phát sinh quan hệ thật sự với Lâm An Lan.
“Anh sợ sau này em sẽ hối hận.”
“Tại sao?” Lâm An Lan hỏi anh.
Trình ÚC nhìn vẻ nghi hoặc trong đôi mắt trong veo của cậu, nói ra một câu nói thật: “Anh sợ sau khi em khôi phục trí nhớ sẽ không vui.”
Lâm An Lan nghe câu nói này của anh, nháy mắt trầm mặc.
Không khí bỗng nhiên có chút nặng nề, Trình Úc nằm tay cậu, chỉ nghe thấy tiếng hét chói tai của cô gái từ màn hình truyền đến.
“Chúng ta xem phim đi.” Anh ôn nhu dụ dỗ nói.
Nhưng Lâm An Lan không thuận theo yêu cầu này của anh.
Cậu hỏi: “Trình Úc, có phải anh không thích em của hiện tại hay không?”
“Dĩ nhiên không phải.” Trình Úc không hiểu sao cậu lại nghĩ như vậy, anh sốt ruột ôm lấy người trước mặt, không chút do dự nói: “Dù em có ra sao thì anh vẫn yêu em.”
“Vậy tại sao anh chỉ quan tâm đến việc sau khi em khôi phục trí nhớ có vui hay không?”
Cậu nhìn Trình Úc, ánh mắt có chút đau đớn: “Hiện tại, giờ phút này, em không có ký ức gì hết, em có vui hay không anh cũng không để ý sao?”
“Tất nhiên là anh để tâm.” Trình Úc đau lòng hôn hôn mắt cậu: “Anh làm sao có thể không quan tâm em, người anh thích nhất là em, anh làm sao không quan tâm đến em được.”
Trình Úc nhẹ giọng gọi cậu: “Bảo bối.”
Lâm An Lan nhìn sự thâm tình trong mắt anh, biến những lời anh nói đều là sự thật, nhưng mà cậu cũng biết, tình yêu của anh bắt nguồn từ trước khi cậu bị mất trí nhớ.
Nhưng nếu như ngay từ đầu cậu xuất hiện với bộ dáng hiện tại thì Trình Úc có yêu cậu không?
Trình Úc sợ cậu sau khi khôi phục trí nhớ sẽ không vui, cho nên dù cho mình muốn thử, dù cho mình chủ động thì anh cũng không muốn.
Nhưng nếu như là cậu lúc không mất trí nhớ đưa ra yêu cầu này, Trình Úc nhất định sẽ không từ chối.
Lúc này cậu dường như đã đi vào ngõ cụt, tự chia bản thân mình ra làm hai người.
Lâm An Lan nghĩ rằng có ai lại muốn người yêu của mình đột nhiên một ngày quên hết tất cả mọi chuyện giữa hai người, trở thành một người xa lạ, hoàn toàn không biết gì về tình cảm trong quá khứ.
Trình Úc muốn để dành chuyện quan trọng này cho đến khi cậu khôi phục lại trí nhớ, làm với chính bản thân mình với trí nhớ hoàn chỉnh cũng rất bình thường, chỉ có như vậy mới là thăng hoa của tình yêu.
Nhưng mà ai biết khi nào thì cậu mới khôi phục lại trí nhớ chứ? Có khả năng cả đời này cũng không thể khôi phục thì sao?
Có lẽ căn bản Trình Úc không thể chờ được người yêu mà anh ấy từng quen.
Lâm An Lan đột nhiên có chút khổ sở, vì Trình Úc, vì chính mình trong quá khứ, cũng vì chính mình của hiên tại.
Lúc này trong đầu cậu nảy lên vô số suy nghĩ khác nhau, nói: “Em không muốn xem phim nữa, em muốn đi ngủ.”
Trình Úc lập tức hoảng hốt, nói: “Anh ngủ cùng em.”
Lâm An Lan lắc lắc đầu: “Em tự đi được, anh cứ xem phim đi.”
Lâm An Lan muốn rút tay ra, lại bị Trình Úc nắm chặt.
Lâm An Lan ngẩng đầu nhìn anh, Trình Úc như muốn nói gì đó nhưng lại không dám, chỉ có thể buông lỏng tay ra, nói với cậu: “Anh đưa em trở về phòng.”
Trình Úc đưa Lâm An Lan trở về phòng ngủ. Lâm An Lan đóng cửa lại, Trình Úc cũng không rời đi mà đứng dựa vào bức tường cạnh cửa.
Anh nhạy bén phát hiện ra cảm xúc của Lâm An Lan không ổn, nhưng anh không biết nguyên do tại sao, là do mình không muốn phát sinh quan hệ cùng em ấy sao?
Nhưng đây là một chút lương tâm cuối cùng còn sót lại của anh.
Trình Úc đứng ngoài cửa, trong lòng tràn đầy hoảng hốt.
Lâm An Lan ngồi ở trên giường, nhìn phòng ngủ trước mặt mình. Đây là nhà của Trình Úc, là phòng dành cho khách của Trình Úc, đây là khung cảnh cậu quen thuộc nhưng cũng không quen thuộc.
Nhưng nếu như muốn khôi phục lại trí nhớ, thì tốt nhất vẫn nên ở nhà mình, ở nơi mình quen thuộc.
Đột nhiên cậu cảm thấy mình có chút quá ỷ lại vào Trình Úc, từ khi cậu mất trí nhớ đến khi tìm được Trình Úc, cậu vẫn ỷ lại vào Trình Úc.
Trình Úc dẫn cậu về nhà, Trình Úc giúp cậu đổi di động mới, Trình Úc dẫn cậu đến gặp người đại diện.
Ngay cả ở nhà cũng vậy, Trình Úc nấu cơm, Trình Úc rửa chén, Trình Úc bên cạnh chăm sóc cậu.
Nhưng mà cái Trình Úc muốn, là một Lâm An Lan với ký ức hoàn chỉnh, là một Lâm An Lan nhớ từng câu chuyện tình yêu của bọn họ, là Lâm An Lan đã đồng ý làm bạn trai của anh.
Anh nói đã theo đuổi cậu rất lâu, cực kỳ lâu, nhưng cậu lại không nhớ một chút gì hết.
Cậu không nhớ được quá khứ lúc anh dồn hết tâm tư, hết lần này đến lần khác tạo ra những cuộc gặp mặt ngẫu nhiên, liên tục theo đuổi cậu, cậu không nhớ được một chút nào hết.
Một mặt cậu ỷ lại vào Trình Úc, mặt khác lại tàn nhẫn nhắc nhở Trình Úc--người trước mặt anh kỳ thực không phải là người lúc đầu anh yêu.
Điều này quá bất công đối với Trình Úc.
Lâm An Lan nằm trên giường một chút, sau đó lúc ăn cơm tối cậu nói ra suy nghĩ của mình: “Em muốn chuyển về nhà của em.”
Tay của Trình Úc dừng lại.
Anh nhìn Lâm An Lan, trong lòng tràn đầy sợ hãi, suýt chút nữa đánh rơi luôn đôi đũa cầm trên tay.
Trình Úc buông đũa xuống, áp chế nỗi sợ hãi và dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ trong lòng mình, vẫn ôn nhu hỏi cậu: “Tại sao em lại muốn về nhà?”
Trình Úc cười hôn lên miệng cậu, nhẹ nhàng dỗ dành cậu nói: “Ừ, đều tại anh, tại anh không chú ý.”
Anh sờ trán Lâm An Lan, khuôn mặt ôn nhu, ánh mắt tràn đầy thâm tình: “Nhưng mà cũng thể trách mỗi anh, đều do vợ anh quá mê người làm cho ông xã không kiềm chế được.”
Lâm An Lan bị mấy lời nói của Trình Úc làm cho dở khóc dở cười, tức giận nhéo vào eo anh một cái: “Anh nói bậy!”
Trình Úc cầm tay cậu qua hôn một cái: “Không phải nói bậy, vợ của anh là nam nhân dịu dàng ân cần và tốt nhất trên thế giới này.”
“Vậy anh không phải sao?” Lâm An Lan cười cười.
“Anh sao có thể so sánh với em được.” Trình Úc ôm chặt cậu.
Anh vén chăn lên, ôm lấy Lâm An Lan: “Đi thôi, anh giúp em rửa sạch, rồi đi ngủ.”
Lâm An Lan đẩy anh: “Em tự đi được.”
“Không được, chỉ có tra nam mới để vợ của mình tự làm việc này.”
Lâm An Lan quả thực không thể làm gì được anh: “Sao anh lại ngụy biện nhiều như vậy.”
Trình Úc cười nói: “Bởi vì anh yêu em.”
Anh nhìn Lâm An Lan, ôn nhu nói: “Anh yêu em nhất trên đời.”
Trình Úc ôm cậu tắm rửa hai lần mới trở về giường.
Lâm An Lan đã buồn ngủ, Trình Úc nhìn cậu lim dim nhắm mắt lại, cũng không nói cho cậu biết chuyện kịch bản.
Anh tắt đèn, Lâm An Lan theo quán tính hướng vào lồng ngực anh cọ cọ, thấp giọng nói: “Ngủ ngon.”
Trình Úc hôn một cái lên trán cậu: “Ngủ ngon.”
Nhưng cậu vừa ngủ không được bao lâu thì bị tiếng chuông điện thoại di động trên bàn đánh thức, Trình Úc cầm lên liếc mắt nhìn, nháy mắt tỉnh táo lại.
Lâm An Lan cau mày, nhỏ giọng lầm bầm: “Ai vậy?”
Trình Úc dỗ dành hôn lên mi tâm cậu một cái: “Không có chuyện gì, em ngủ tiếp đi, anh đi nghe điện thoại.”
Anh bấm tắt âm thanh, không mở đèn, dùng ánh sáng của điện thoại di động ra khỏi phòng ngủ.
Trước khi ra khỏi cửa còn không quên giúp Lâm An Lan ém chăn cẩn thận.
Trình Úc đi thẳng ra ban công của thư phòng mới nhận điện thoại: “Nói.”
“Hôm nay Tưởng Húc đi gặp Trình tổng.”
“Sau đó thì sao?”
“Bọn họ nói chuyện rất lâu, đến tận khuya cậu ta mới rời đi.”
“Còn gì nữa không?”
“Không còn.”
“Cậu ta không có liên hệ với Lâm An Lan sao?”
“Không có, cậu ta đã từng gửi tin nhắn Wechat cho cậu Lâm, nhưng lại không gửi đi, và sau đó cũng không gửi nữa.”
Trình Úc cảm thấy rất kỳ lạ, vậy tại sao cậu ta không gọi điện thoại?
Tưởng Húc biết Lâm An Lan đã cho cậu ta vào danh sách đen, vậy tại sao cậu ta không gọi điện thoại cho em ấy?
“Cậu ta còn động thái nào khác không?”
Bên kia do dự một chút, thấp giọng nói: “Hôm qua, Tưởng Húc đi gặp Trình lão tiên sinh.”
Trình Úc cười nhạo một tiếng, “Cậu ta thật đúng là kiên trì.”
“Vậy anh định làm gì?”
“Tại sao tôi phải dự định làm gì? Trình Úc hỏi ngược lại: “Tôi sẽ làm như không biết gì.”
“Trình thiếu…”
“Được rồi, “Trình Úc ngắt lời: “Tôi tự có chừng mực, không cần cậu đưa ý kiến.”
“Vâng.”
“Vậy cậu cứ tiếp tục theo dõi hắn, có việc gì thì liên hệ cho tôi.”
“Được.”
Trình Úc cúp điện thoại, dựa vào lan can của ban công, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Đêm đã khuya, tối đen và dày đặc, chỉ có ánh trăng treo cao thật cao trên bầu trời đang lờ mờ tỏa ra ánh sáng không rõ nhưng rất đặc biệt, đủ để người ta có thể cảm nhận được.
Trình Úc đốt một điếu thuốc, vừa định châm lửa liền nhớ hôm qua mình nói muốn cai thuốc lá, vì vậy chỉ kẹp giữa hai ngón tay nghe mùi thuốc.
Anh cảm thấy Lâm An Lan thực sự mất trí nhớ, nếu không, em ấy sẽ không cùng mình phát sinh quan hệ.
Dù có quan tâm Tưởng Húc đến đâu thì em ấy cũng không phải loại người hy sinh thân thể của mình vì đối phương, tình cảm có thể lừa dối, nhưng quan hệ thể xác là thật, không thể giả dối.
Nghĩ tới đây, anh không khỏi thở dài.
Kỳ thực anh cũng không muốn cùng Lâm An Lan phát triển đến bước này.
Anh yêu Lâm An Lan, nhưng càng yêu lại càng sợ, sợ sau khi em ấy khôi phục trí nhớ sẽ rời đi, càng sợ sau khi khôi phục trí nhớ em ấy biết được bọn họ đã làm tất cả những chuyện nên làm và không nên làm, em ấy sẽ thấy mình rất chướng mắt.
Em ấy sẽ cảm thấy như thế nào về mình?
Có lẽ sẽ cảm thấy anh rất buồn nôn và đê tiện.
Có lẽ cả đời này không muốn gặp lại anh nữa.
Nhưng anh chính là người như vậy.
Một tên lừa đảo đê tiện không từ thủ đoạn.
Trình Úc lại muốn hút thuốc lá.
Kỳ thực anh không thích hút thuốc, chỉ những lúc gặp chuyện phiền lòng, hoặc gặp rắc rối anh mới hút vài điếu để giải tỏa bớt tâm trạng.
Lần đầu tiên của anh và Lâm An Lan cũng mới gần đây, hình như là vào đầu tuần hay cuối tuần trước.
Khi đó, hai người uống chút rượu, vùi ở nhà xem phim, bên ngoài trời đang mưa, trong căn phòng tối om, bộ phim đang chiếu đến đoạn gay cấn, nam nữ chính yêu nhau sâu sắc không kìm lòng được mà ôm ấp hôn môi.
Lâm An Lan xem, tựa hồ có chút ngượng ngùng, hạ mắt xuống.
Trình Úc rất phối hợp tua nhanh đoạn này, lại nghe được Lâm An Lan nhỏ giọng hỏi anh: “Chúng ta, trước kia đã làm chuyện này chưa?”
“Không có.” Trình Úc thẳng thắn nói: “Em quên là chúng ta chỉ vừa hẹn hò thôi sao, nên không có làm chuyện đó.”
“Trước khi hẹn hò cũng không có?”
Trình Úc nhìn đôi mắt hiếu kỳ của Lâm An Lan, mỉm cười vò vò tóc cậu: “Đương nhiên không có, chúng ta cũng không phải bạn tình, trước khi xác định quan hệ chúng ta rất thuần khiết, là loại quan hệ anh theo đuổi em.”
Lâm An Lan gật gật đầu “Ồ” một tiếng.
Trình Úc cứ tưởng chuyện này kết thúc ở đây, nhưng một lúc sau, Lâm An Lan lại hiếu kỳ nhỏ giọng, thậm chí còn có chút thận trọng hỏi anh: “Vậy anh có muốn làm thử không?”
Trình Úc: ! ! !
Trình Úc kinh ngạc nhìn cậu, thấy trong mắt Lâm An Lan ẩn giấu sự yếu ớt nhưng rõ ràng là cũng rất nóng lòng muốn thử.
Anh vội vã từ chối nói: “Không được.”
“Tại sao?” Lâm An Lan không ngờ anh lại từ chối cậu, trong trí nhớ có hạn của cậu thì Trình Úc luôn chiều cậu tất cả mọi thứ, chưa từng từ chối cậu bất cứ điều gì.
Trình Úc không ngờ cậu còn truy hỏi tại sao, chỉ có thể kiên nhẫn trả lời: “Vẫn chưa đến lúc.”
“Em thấy ổn là được.” Lâm An Lan không xấu hổ chút nào nói: “Em muốn thử.”
Có lẽ do cậu đã uống rượu nên lá gan lớn lên không ít, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Trình Úc: “Không phải đó là việc dành cho tình nhân làm sao? Chúng ta cũng có thể thử xem.”
Trình Úc cố gắng kiềm chế dục vọng đang bị kích động, nỗ lực đè ép con dã thú trong người lại: “Chờ sau này hẵng nói.”
“Tại sao? Em cũng không phải con gái, không mang thai được, có làm cũng sẽ không ảnh hưởng, tại sao vẫn còn phải chờ? Sau này với hiện tại khác nhau chỗ nào? Không lẽ hôm nay anh làm với em rồi sau đó sẽ bội tình bạc nghĩa, chia tay với em sao?”
“Đương nhiên là không phải.” Trình Úc vội vàng nắm lấy tay cậu, thể hiện sự tồn tại của mình: “Anh sao có thể chia tay với em được chứ? Cả đời này anh sẽ không bao giờ nói chia tay với em.”
“Còn không phải sao.” Lâm An Lan nói năng hùng hồn: “Vậy sau này và hiện tại cũng không có gì khác nhau hết.”
Trình Úc nghe cậu nói, trong lòng lại không biết phải nói gì.
Nếu như Lâm An Lan thật sự là người yêu của anh, anh đương nhiên sẽ không từ chối, nhưng Lâm An Lan lại không phải.
Anh lừa Lâm An Lan, cướp đi tình cảm của Lâm An Lan, để cậu ấy có thể ở bên cạnh anh, cùng anh ôm ấp hôn môi, làm bạn trai của anh, việc này đã là không đúng, làm sao anh dám phát sinh quan hệ thật sự với Lâm An Lan.
“Anh sợ sau này em sẽ hối hận.”
“Tại sao?” Lâm An Lan hỏi anh.
Trình ÚC nhìn vẻ nghi hoặc trong đôi mắt trong veo của cậu, nói ra một câu nói thật: “Anh sợ sau khi em khôi phục trí nhớ sẽ không vui.”
Lâm An Lan nghe câu nói này của anh, nháy mắt trầm mặc.
Không khí bỗng nhiên có chút nặng nề, Trình Úc nằm tay cậu, chỉ nghe thấy tiếng hét chói tai của cô gái từ màn hình truyền đến.
“Chúng ta xem phim đi.” Anh ôn nhu dụ dỗ nói.
Nhưng Lâm An Lan không thuận theo yêu cầu này của anh.
Cậu hỏi: “Trình Úc, có phải anh không thích em của hiện tại hay không?”
“Dĩ nhiên không phải.” Trình Úc không hiểu sao cậu lại nghĩ như vậy, anh sốt ruột ôm lấy người trước mặt, không chút do dự nói: “Dù em có ra sao thì anh vẫn yêu em.”
“Vậy tại sao anh chỉ quan tâm đến việc sau khi em khôi phục trí nhớ có vui hay không?”
Cậu nhìn Trình Úc, ánh mắt có chút đau đớn: “Hiện tại, giờ phút này, em không có ký ức gì hết, em có vui hay không anh cũng không để ý sao?”
“Tất nhiên là anh để tâm.” Trình Úc đau lòng hôn hôn mắt cậu: “Anh làm sao có thể không quan tâm em, người anh thích nhất là em, anh làm sao không quan tâm đến em được.”
Trình Úc nhẹ giọng gọi cậu: “Bảo bối.”
Lâm An Lan nhìn sự thâm tình trong mắt anh, biến những lời anh nói đều là sự thật, nhưng mà cậu cũng biết, tình yêu của anh bắt nguồn từ trước khi cậu bị mất trí nhớ.
Nhưng nếu như ngay từ đầu cậu xuất hiện với bộ dáng hiện tại thì Trình Úc có yêu cậu không?
Trình Úc sợ cậu sau khi khôi phục trí nhớ sẽ không vui, cho nên dù cho mình muốn thử, dù cho mình chủ động thì anh cũng không muốn.
Nhưng nếu như là cậu lúc không mất trí nhớ đưa ra yêu cầu này, Trình Úc nhất định sẽ không từ chối.
Lúc này cậu dường như đã đi vào ngõ cụt, tự chia bản thân mình ra làm hai người.
Lâm An Lan nghĩ rằng có ai lại muốn người yêu của mình đột nhiên một ngày quên hết tất cả mọi chuyện giữa hai người, trở thành một người xa lạ, hoàn toàn không biết gì về tình cảm trong quá khứ.
Trình Úc muốn để dành chuyện quan trọng này cho đến khi cậu khôi phục lại trí nhớ, làm với chính bản thân mình với trí nhớ hoàn chỉnh cũng rất bình thường, chỉ có như vậy mới là thăng hoa của tình yêu.
Nhưng mà ai biết khi nào thì cậu mới khôi phục lại trí nhớ chứ? Có khả năng cả đời này cũng không thể khôi phục thì sao?
Có lẽ căn bản Trình Úc không thể chờ được người yêu mà anh ấy từng quen.
Lâm An Lan đột nhiên có chút khổ sở, vì Trình Úc, vì chính mình trong quá khứ, cũng vì chính mình của hiên tại.
Lúc này trong đầu cậu nảy lên vô số suy nghĩ khác nhau, nói: “Em không muốn xem phim nữa, em muốn đi ngủ.”
Trình Úc lập tức hoảng hốt, nói: “Anh ngủ cùng em.”
Lâm An Lan lắc lắc đầu: “Em tự đi được, anh cứ xem phim đi.”
Lâm An Lan muốn rút tay ra, lại bị Trình Úc nắm chặt.
Lâm An Lan ngẩng đầu nhìn anh, Trình Úc như muốn nói gì đó nhưng lại không dám, chỉ có thể buông lỏng tay ra, nói với cậu: “Anh đưa em trở về phòng.”
Trình Úc đưa Lâm An Lan trở về phòng ngủ. Lâm An Lan đóng cửa lại, Trình Úc cũng không rời đi mà đứng dựa vào bức tường cạnh cửa.
Anh nhạy bén phát hiện ra cảm xúc của Lâm An Lan không ổn, nhưng anh không biết nguyên do tại sao, là do mình không muốn phát sinh quan hệ cùng em ấy sao?
Nhưng đây là một chút lương tâm cuối cùng còn sót lại của anh.
Trình Úc đứng ngoài cửa, trong lòng tràn đầy hoảng hốt.
Lâm An Lan ngồi ở trên giường, nhìn phòng ngủ trước mặt mình. Đây là nhà của Trình Úc, là phòng dành cho khách của Trình Úc, đây là khung cảnh cậu quen thuộc nhưng cũng không quen thuộc.
Nhưng nếu như muốn khôi phục lại trí nhớ, thì tốt nhất vẫn nên ở nhà mình, ở nơi mình quen thuộc.
Đột nhiên cậu cảm thấy mình có chút quá ỷ lại vào Trình Úc, từ khi cậu mất trí nhớ đến khi tìm được Trình Úc, cậu vẫn ỷ lại vào Trình Úc.
Trình Úc dẫn cậu về nhà, Trình Úc giúp cậu đổi di động mới, Trình Úc dẫn cậu đến gặp người đại diện.
Ngay cả ở nhà cũng vậy, Trình Úc nấu cơm, Trình Úc rửa chén, Trình Úc bên cạnh chăm sóc cậu.
Nhưng mà cái Trình Úc muốn, là một Lâm An Lan với ký ức hoàn chỉnh, là một Lâm An Lan nhớ từng câu chuyện tình yêu của bọn họ, là Lâm An Lan đã đồng ý làm bạn trai của anh.
Anh nói đã theo đuổi cậu rất lâu, cực kỳ lâu, nhưng cậu lại không nhớ một chút gì hết.
Cậu không nhớ được quá khứ lúc anh dồn hết tâm tư, hết lần này đến lần khác tạo ra những cuộc gặp mặt ngẫu nhiên, liên tục theo đuổi cậu, cậu không nhớ được một chút nào hết.
Một mặt cậu ỷ lại vào Trình Úc, mặt khác lại tàn nhẫn nhắc nhở Trình Úc--người trước mặt anh kỳ thực không phải là người lúc đầu anh yêu.
Điều này quá bất công đối với Trình Úc.
Lâm An Lan nằm trên giường một chút, sau đó lúc ăn cơm tối cậu nói ra suy nghĩ của mình: “Em muốn chuyển về nhà của em.”
Tay của Trình Úc dừng lại.
Anh nhìn Lâm An Lan, trong lòng tràn đầy sợ hãi, suýt chút nữa đánh rơi luôn đôi đũa cầm trên tay.
Trình Úc buông đũa xuống, áp chế nỗi sợ hãi và dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ trong lòng mình, vẫn ôn nhu hỏi cậu: “Tại sao em lại muốn về nhà?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.