Chương 11
CỐ TÔ LAN
09/05/2013
Hiếm khi có thời gian rảnh, vừa sáng sớm cô đã bị gọi dậy, cũng không biết hai người bà của mình rốt cuộc có chủ ý gì, liền gọi cô cùng đi chùa. Thời điểm đi trên đường, cô cũng không cần phải suy đoán nhiều, mọi việc sau một hồi đều là: nếu như bản thân mình đi cùng hai bà, nhất định có thể gặp Tử Diễn, anh bình thường luôn thần thần long kiến thủ bất kiến vĩ (nghe danh khó gặp mặt), mười ngày nửa tháng, khó có thể gặp mặt một lần. Mỗi khi đáp máy bay quay về, anh sẽ lái chiếc xe thể thao của mình tới công ty cô, quấn lấy cô đến chết, nhất định phải cùng anh ăn cơm .
Từ sau khi tốt nghiệp, cô gần như không đi đến chùa nữa, nghĩ lại khi còn học đại học ấy,trong những ngày nghỉ lễ, cô cùng vài người trong phòng ngủ cầm camera, đồ ăn vặt, chạy một vòng quanh ngôi chùa, bốn năm đã qua, không nói là chùa của thành phố, thậm chí ngay cả những ngôi chùa gần thành phố cô cũng đã từng đi tới. Ảnh chụp từng xấp từng xấp, cô lật lại xem, đều không ngoại lệ, phong cảnh ảnh chụp đều không phải là toà tháp cao mà là miếu sừng (miếu hình tê giác). Có một hồi, những tấm ảnh này chụp không cẩn thận làm cho Tử Diễn nhìn thấy, khi ấy anh còn giễu cợt cô : “Mọi người nghĩ đây là nhà ư? Không có việc gì cũng chạy trong miếu, có lẽ là coi trọng tiểu hoà thượng nào đó rồi”, anh chỉ kém nước không ôm bụng cười to, thiếu chút nữa làm hình tượng công tử hai mươi mấy năm của anh bị huỷ hoại trong chốc lát.
Có lẽ đã lâu lắm không vận động, thể lực của cô lại không bằng hai bà, mới đi được một nửa đã bắt đầu thở dốc, những bậc thềm bằng đá, uốn lượn quanh co dọc đường đi lên, bốn phía đều là những cây đại thụ hàng trăm tuổi, đi vào thời gian sớm, buổi sáng sương mù vẫn chưa tiêu tan, nhìn lại xung quanh một mảnh mơ hồ, thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo, âm thanh lọt vào tai thanh thuý, mặc dù có nhiều mồ hôi, hơi ẩm buổi sớm vẫn còn nhiều, cho nên cô không cởi áo khoác. Nghỉ ngơi một thời gian, sau đó tiếp tục bước lên trên những bậc cầu thang ẩm ướt, cũng may núi không cao, ước chừng đi phân nửa vài giờ mới vừa tới đỉnh núi.
Trên đỉnh núi là kiến trúc toà tháp bẩy tầng, Nhất Hạnh một mình trên đỉnh tháp, cúi người dựa vào lan can màu đen, phóng tầm nhìn ra xa, hơn một nửa thành phố đều ở trong tầm mắt, từ xa đến gần, phản vào trong mắt thật sâu là màu xanh cây lá. Sương mù dần dần đã tan ra, những tia nắng ấm áp xuyên qua khe hở giữa các lá cây, lẻ loi phân tán, chiếu xuống mặt đất, tường trắng ngói đen phía dưới càng lúc càng hiện lên rõ ràng.
Khách hành hương tăng lên dần dần, bởi vì rất cao nên sương mù cũng tan đi, cho nên bây giờ cũng đã nhìn rõ. Nhìn mãi không thấy bóng dáng hai người họ,bình thường cô có thói quen không đeo kính mắt, cho nên nhìn một lúc lâu cũng không thấy. Nên cuối cùng xuống dưới tháp, sườn bên phải có trạm nghỉ ngơi, dù sao nơi này cũng không lớn, có lẽ có thể tìm thấy hai người.
Trạm nghỉ chân ngoài trừ cô, còn có một bà mẹ trẻ cùng hai đứa bé sinh đôi, hai bé con đang chạy nhảy đùa giỡn, tiếng cười lanh lảnh, trong trẻo, trong đó một bé chay nhanh đến va vào chân cô,bé con quay đầu lại thấy bé kia đang đuổi theo, liền túm lấy góc áo cô né trái né phải. Bà mẹ trẻ mỉm cười đi tới, dắt một bé lại giữ chặt một bé, nhìn Nhất Hạnh cười cười, lại cúi đầu nói với hai đứa nhỏ “Chào cô đi”. Hai bé trai lắc đầu đầy mồ hôi, đứng ở hai bên sườn, hai con mắt đen nhánh chớp chớp, cất tiếng “Chào cô ạ”. Nhất Hạnh luôn luôn thích trẻ con, trong bụng vui vẻ, vươn tay: “ Tới đây, cô ôm một cái nào”. Hai đứa nhỏ cũng không sợ người lạ, ngước mắt lên nhìn thoáng qua mẹ mình, liền vươn bàn tay mập mạp nhỏ bé ra, kết quả cả hai bé đồng thời đều muốn ôm một cái, cô không có cách nào khác, đành phải trước ôm một bé, lại đi ẵm một bé. Cũng không nghĩ đến, hai bé con lại dính lấy cô, cuối cùng giữ lấy bàn tay cô cùng nhau đùa giỡn. Bản thân cô nghĩ, dù sao mình cũng không muốn đi nơi khác, vì thế liền ngồi ở trạm nghỉ chân cùng hai bé trai chơi đùa.
Hai đứa nhỏ đeo ống nhòm trên cổ, đứng trên một băng ghế đá, giơ ống nhòm hướng về nơi xa để nhìn, cô cũng không biết hai đứa trẻ nhìn thấy những gì, một bé lấy ống nhòm xuống đưa cho cô, hét to: “Cô ơi, cô nhìn xem”
Nhất Hạnh bật cười, đưa tay cầm lấy ống nhòm đặt sát lên vị trí hai mắt, cuối cùng có thể nhìn thấy rõ ràng phong cảnh từ xa xa. Trái tim nhất thời dậy lên sự hứng khởi, cũng học theo hai đứa nhỏ, một cao một thấp, một trái một phải từng chút từng chút nhìn xem, cuối cùng dừng lại ở một nơi nào đó.
Anh đưa lưng về phía cô, đứng trước mấy nữ sinh viên, dường như họ nói điều gì đó, sau khi nói xong thì đưa cameras cho anh, thì ra là anh giúp họ chụp ảnh. Anh nhận lấy camera trong tay, sau đó lui lại vài bước, tay làm động tác chụp ảnh, sau khi chụp được vài bức ảnh liền đem máy ảnh trả lại, các cô sinh viên mỉm cười và vẫy tay tạm biệt anh.
Cô từ sáng sớm đã đoán được, về điểm này bản thân cô không thể đấu nổi với hai người bà của mình. Còn có chút ngoài dự tính, không phải gần đây anh đều đi công tác, sao sáng sớm hôm nay xuất hiện ở nơi này, khó có thể là tối qua đã đi máy bay trở về.
Cô bỏ ống nhòm xuống, xoay người trở lại bên cạnh hai đứa trẻ, chạm vào hai đứa nhỏ: “Cô trông thấy chú ấy, nên không thể chơi cùng các cháu nữa rồi”. Hai đứa nhỏ không hiểu ý nghĩ, thấy cô phải đi, liền trưng ra bộ dáng lưu luyến không nỡ, kéo lấy tay cô không rời, luôn miệng hét muốn chú cùng nhau đến chơi cùng. Sau cùng vẫn là mẹ hai đứa bé chuyển sự chú ý của chúng, cô mới có thể rời đi.
Ra khỏi nơi nghỉ chân, cũng đã gặp lại hai bà đã “biến mất”, nhìn thấy cô lại tỏ biểu tình giật mình: “Nhất Hạnh, sao cháu đi có một mình?”
Cô đương nhiên vẫn đi một mình, những người khác vẫn đi ở đằng trước, cô nói với họ tìm không thấy nên ở phía dưới tháp chờ. Ngay cả Tử Diễn cũng không liên hệ với cô, chính là vừa rồi cô đeo ống nhóm mới nhìn thấy bóng dáng anh ở đó.
“Tử Diễn còn chưa đi lên”. Nhất Hạnh chỉ nói như vậy.
Cô vừa nói, hai người đứng đối diện đã kinh ngạc: “Tử Diễn cũng đến đây, ở đâu vậy?”
“Ở nơi đó”. Cô vừa nói vừa chỉ về nơi cô nhìn thấy
Thời điểm quay đầu lại cô liền sững sờ, Diệc Dương đang đứng ở đây, trong tay anh là áo khoác, toàn thân mặc đồ thể thao, nhìn thấy cô, trên mặt cũng không có một chút kinh ngạc.
Cô thật sự không biết nên nói gì, vào giờ phút này, cô thà rằng chính mình trở thành con khỉ đá, dù nhỏ lại cũng được, chỉ cần trên trái đất có nơi để trốn, dù có là nơi không ra được cô cũng không quan tâm.
“Nhất Hạnh, đây cũng là cháu bà, mới từ Mĩ trở về không lâu”. Bà Lâm dường như bỏ qua vẻ mất tự nhiên của cô.
“Tử Diễn là cháu nội, Diệc Dương là cháu ngoại”. Bà nội còn không quên bổ sung thêm.
Nhất Hạnh vừa nghe, thiếu chút nữa la to lên, cô chưa từng nghĩ tới quan hệ của hai người họ thì ra là như vậy, chẳng trách thời điểm lần đầu tiên gặp Tử Diễn, cô mơ hồ thấy anh có dáng vẻ giống Diệc Dương, thảo nào bọn họ có nhiều điểm tương tự như vậy, cô cảm thấy đau đầu, tâm hoảng ý loạn, áp lực mà không nói ra lời, dường như muốn trốn cũng không được, tựa như có người cầm dây, đem cô buộc chặt lại từ đầu đến cuối, hít sâu một hơi, cô ngập ngừng một tiếng: “Bà nội, chúng cháu là bạn cùng học đại học”. Lại xoay người lên tiếng: “Hứa tổng”. Khi ngẩng đầu thấy sắc mặt anh u ám.
Sau đó cô cũng không nói gì nữa, chỉ còn lại hai bọn họ, ngây ngốc đứng đó.
Sau khi Nhất Hạnh lên tiếng “Hứa tổng”, sắc mặt anh vẫn không tốt, dọc theo trên đường đi đều không nói lời nào, khuôn mặt tựa như có chút khó chịu, cô từ đó cũng chưa nhìn về phía anh. Hai người liền cứ như vậy, không nói lời nào, ánh mắt đều nhìn về nơi xa nào đó.
Sương mù tan hết, ánh mặt trời chiếu xuống rõ ràng, đứng ở nơi này, Nhất Hạnh khắp người khô nóng, trên trán mồ hôi cũng chảy ra, huống hồ tình hình bọn họ lúc này có chút xấu hổ, cô đành phải quay đầu lại nói với anh: “Chúng ta xuống dưới trạm nghỉ chân được không?”
Mới xuống được vài bậc thang đá, cô nghe thấy âm thanh tinh tế của trẻ con không ngừng gọi: “Cô ơi, cô ơi”. Nhất Hạnh cảm thấy quen thuộc, cả hai người đều quay lại, thì ra là hai đứa trẻ sinh đôi vừa nãy, từ xa nhìn thấy Nhất Hạnh, hoạt bát hiếu động chay lại, không may đụng vào cô, Nhất Hạnh không đứng vững, loạng choạng ngửa người ngã về phía sau, Hứa Dương vươn tay đỡ lấy cô, cả người cô ngã vào trong lồng ngực anh, tư thế thân mật
Hai đứa nhỏ nở nụ cười khanh khách, hơi thở nóng rực của anh phả vào gáy cô, cô chỉ cảm thấy nóng rực, vẻ mặt đỏ bừng. Hai tay anh đặt trên lưng cô, tư thế như vậy, khiến cho người ngoài nhìn vào cảm thấy dường như là anh kéo cô từ phía sau, trong lòng cô bỗng căng thẳng, cả người lập tức đứng thẳng, tay anh cũng theo đó mà buông ra.
Mẹ hai đứa nhỏ hoảng hốt vội vàng kéo hai người con trai lại, nhưng không ngờ hai đứa nhỏ không muốn, nghĩ đến vừa rồi cô còn cùng chúng đùa giỡn, liền duỗi tay ra, luôn miệng nói: “Cô ơi, con cũng muốn ôm một cái”. Mẹ hai đứa nhỏ cảm thấy xấu hổ, liên tục kéo chúng trở lại. Hhoé miệng hai đứa nhỏ xị xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại dường như chuẩn bị khóc. Nhất Hạnh vội vàng nói không sao, cô vươn tay ôm lấy một bé, nhưng còn một bé đang đứng, cô nghiêng người nhìn Diệc Dương rồi hỏi bé: “Để chú ôm con có được không?” Bé nhỏ gật gật đầu dang tay hướng về phía anh, khoé miệng anh rốt cục cũng hiện lên ý cười, anh mặc lại áo khoác rồi nhanh nhẹn ôm lấy bé.
Cuối cùng mọi người vẫn dừng chân ở trạm nghỉ ngơi, hai đứa nhỏ quấn quýt lấy cô, không rõ là bé nào khởi đầu, nhưng lại ôm cô rồi dùng sức hôn một cái, vừa hôn vừa la hét thơm thơm, làm cho mọi người dở khóc dở cười, lại chạy tới chỗ Diệc Dương: “ Chú cũng hôn nhé, chú cũng hôn nhé”.
Anh nở nụ cười, đây là lần đầu tiên từ sau khi anh trở về Nhất Hạnh thấy anh cười, khi cười khuôn mặt dãn ra, anh đứng bên trái cô, tuy cả người mặc đồ thể thao nhưng vẫn không mất đi khí chất tao nhã lịch sự vốn có, cô ở giữa hai bé cũng nhẹ nhàng cười, nhưng trong lòng lại có chút mất mát, nhìn hình ảnh bây giờ cô cũng hi vọng mình sẽ có một gia đình êm ấm với những đứa nhỏ. Cô đã từng nghĩ rằng cô và anh sẽ có thời gian dài lâu với nhau, chờ cho đến khi hoàng hôn buông xuống, anh sẽ nắm lấy tay cô, nhưng cuối cùng cô đã xem trọng chính bản thân mình, mãi cho đến ngày hôm nay cô vẫn không thể quên được quá khứ với anh.
Anh dường như chú ý tới sự mất mát trong mắt cô, yên lặng nhìn cô, muốn nói điều gì đó lại thôi, vẻ mặt cô giống như đang cố gắng đấu tranh, một lúc lâu anh chỉ nhìn cô, một lời cũng không nói.
Một bên chơi đùa, một bên nháo loạn, hai đứa trẻ hình như không để ý đã đến giữa trưa, đúng lúc đó hai ông bà lại xuất hiện, Diệc Dương cũng vừa rời đi không lâu, anh mới nhận chức cho nên chắc chắn ở công ty còn nhiều tài liệu chờ anh về giải quyết, cho nên vừa nhận được điện thoại nói chuyện xong liền rời đi.
Bữa trưa là ăn cơm chay, vì hai đứa nhỏ cũng phải đi, cô cũng cảm thấy đã trưa e rằng nói chuyện đã lâu liền nói với bà nội một tiếng rồi cũng quay trở về.
Từ sau khi tốt nghiệp, cô gần như không đi đến chùa nữa, nghĩ lại khi còn học đại học ấy,trong những ngày nghỉ lễ, cô cùng vài người trong phòng ngủ cầm camera, đồ ăn vặt, chạy một vòng quanh ngôi chùa, bốn năm đã qua, không nói là chùa của thành phố, thậm chí ngay cả những ngôi chùa gần thành phố cô cũng đã từng đi tới. Ảnh chụp từng xấp từng xấp, cô lật lại xem, đều không ngoại lệ, phong cảnh ảnh chụp đều không phải là toà tháp cao mà là miếu sừng (miếu hình tê giác). Có một hồi, những tấm ảnh này chụp không cẩn thận làm cho Tử Diễn nhìn thấy, khi ấy anh còn giễu cợt cô : “Mọi người nghĩ đây là nhà ư? Không có việc gì cũng chạy trong miếu, có lẽ là coi trọng tiểu hoà thượng nào đó rồi”, anh chỉ kém nước không ôm bụng cười to, thiếu chút nữa làm hình tượng công tử hai mươi mấy năm của anh bị huỷ hoại trong chốc lát.
Có lẽ đã lâu lắm không vận động, thể lực của cô lại không bằng hai bà, mới đi được một nửa đã bắt đầu thở dốc, những bậc thềm bằng đá, uốn lượn quanh co dọc đường đi lên, bốn phía đều là những cây đại thụ hàng trăm tuổi, đi vào thời gian sớm, buổi sáng sương mù vẫn chưa tiêu tan, nhìn lại xung quanh một mảnh mơ hồ, thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo, âm thanh lọt vào tai thanh thuý, mặc dù có nhiều mồ hôi, hơi ẩm buổi sớm vẫn còn nhiều, cho nên cô không cởi áo khoác. Nghỉ ngơi một thời gian, sau đó tiếp tục bước lên trên những bậc cầu thang ẩm ướt, cũng may núi không cao, ước chừng đi phân nửa vài giờ mới vừa tới đỉnh núi.
Trên đỉnh núi là kiến trúc toà tháp bẩy tầng, Nhất Hạnh một mình trên đỉnh tháp, cúi người dựa vào lan can màu đen, phóng tầm nhìn ra xa, hơn một nửa thành phố đều ở trong tầm mắt, từ xa đến gần, phản vào trong mắt thật sâu là màu xanh cây lá. Sương mù dần dần đã tan ra, những tia nắng ấm áp xuyên qua khe hở giữa các lá cây, lẻ loi phân tán, chiếu xuống mặt đất, tường trắng ngói đen phía dưới càng lúc càng hiện lên rõ ràng.
Khách hành hương tăng lên dần dần, bởi vì rất cao nên sương mù cũng tan đi, cho nên bây giờ cũng đã nhìn rõ. Nhìn mãi không thấy bóng dáng hai người họ,bình thường cô có thói quen không đeo kính mắt, cho nên nhìn một lúc lâu cũng không thấy. Nên cuối cùng xuống dưới tháp, sườn bên phải có trạm nghỉ ngơi, dù sao nơi này cũng không lớn, có lẽ có thể tìm thấy hai người.
Trạm nghỉ chân ngoài trừ cô, còn có một bà mẹ trẻ cùng hai đứa bé sinh đôi, hai bé con đang chạy nhảy đùa giỡn, tiếng cười lanh lảnh, trong trẻo, trong đó một bé chay nhanh đến va vào chân cô,bé con quay đầu lại thấy bé kia đang đuổi theo, liền túm lấy góc áo cô né trái né phải. Bà mẹ trẻ mỉm cười đi tới, dắt một bé lại giữ chặt một bé, nhìn Nhất Hạnh cười cười, lại cúi đầu nói với hai đứa nhỏ “Chào cô đi”. Hai bé trai lắc đầu đầy mồ hôi, đứng ở hai bên sườn, hai con mắt đen nhánh chớp chớp, cất tiếng “Chào cô ạ”. Nhất Hạnh luôn luôn thích trẻ con, trong bụng vui vẻ, vươn tay: “ Tới đây, cô ôm một cái nào”. Hai đứa nhỏ cũng không sợ người lạ, ngước mắt lên nhìn thoáng qua mẹ mình, liền vươn bàn tay mập mạp nhỏ bé ra, kết quả cả hai bé đồng thời đều muốn ôm một cái, cô không có cách nào khác, đành phải trước ôm một bé, lại đi ẵm một bé. Cũng không nghĩ đến, hai bé con lại dính lấy cô, cuối cùng giữ lấy bàn tay cô cùng nhau đùa giỡn. Bản thân cô nghĩ, dù sao mình cũng không muốn đi nơi khác, vì thế liền ngồi ở trạm nghỉ chân cùng hai bé trai chơi đùa.
Hai đứa nhỏ đeo ống nhòm trên cổ, đứng trên một băng ghế đá, giơ ống nhòm hướng về nơi xa để nhìn, cô cũng không biết hai đứa trẻ nhìn thấy những gì, một bé lấy ống nhòm xuống đưa cho cô, hét to: “Cô ơi, cô nhìn xem”
Nhất Hạnh bật cười, đưa tay cầm lấy ống nhòm đặt sát lên vị trí hai mắt, cuối cùng có thể nhìn thấy rõ ràng phong cảnh từ xa xa. Trái tim nhất thời dậy lên sự hứng khởi, cũng học theo hai đứa nhỏ, một cao một thấp, một trái một phải từng chút từng chút nhìn xem, cuối cùng dừng lại ở một nơi nào đó.
Anh đưa lưng về phía cô, đứng trước mấy nữ sinh viên, dường như họ nói điều gì đó, sau khi nói xong thì đưa cameras cho anh, thì ra là anh giúp họ chụp ảnh. Anh nhận lấy camera trong tay, sau đó lui lại vài bước, tay làm động tác chụp ảnh, sau khi chụp được vài bức ảnh liền đem máy ảnh trả lại, các cô sinh viên mỉm cười và vẫy tay tạm biệt anh.
Cô từ sáng sớm đã đoán được, về điểm này bản thân cô không thể đấu nổi với hai người bà của mình. Còn có chút ngoài dự tính, không phải gần đây anh đều đi công tác, sao sáng sớm hôm nay xuất hiện ở nơi này, khó có thể là tối qua đã đi máy bay trở về.
Cô bỏ ống nhòm xuống, xoay người trở lại bên cạnh hai đứa trẻ, chạm vào hai đứa nhỏ: “Cô trông thấy chú ấy, nên không thể chơi cùng các cháu nữa rồi”. Hai đứa nhỏ không hiểu ý nghĩ, thấy cô phải đi, liền trưng ra bộ dáng lưu luyến không nỡ, kéo lấy tay cô không rời, luôn miệng hét muốn chú cùng nhau đến chơi cùng. Sau cùng vẫn là mẹ hai đứa bé chuyển sự chú ý của chúng, cô mới có thể rời đi.
Ra khỏi nơi nghỉ chân, cũng đã gặp lại hai bà đã “biến mất”, nhìn thấy cô lại tỏ biểu tình giật mình: “Nhất Hạnh, sao cháu đi có một mình?”
Cô đương nhiên vẫn đi một mình, những người khác vẫn đi ở đằng trước, cô nói với họ tìm không thấy nên ở phía dưới tháp chờ. Ngay cả Tử Diễn cũng không liên hệ với cô, chính là vừa rồi cô đeo ống nhóm mới nhìn thấy bóng dáng anh ở đó.
“Tử Diễn còn chưa đi lên”. Nhất Hạnh chỉ nói như vậy.
Cô vừa nói, hai người đứng đối diện đã kinh ngạc: “Tử Diễn cũng đến đây, ở đâu vậy?”
“Ở nơi đó”. Cô vừa nói vừa chỉ về nơi cô nhìn thấy
Thời điểm quay đầu lại cô liền sững sờ, Diệc Dương đang đứng ở đây, trong tay anh là áo khoác, toàn thân mặc đồ thể thao, nhìn thấy cô, trên mặt cũng không có một chút kinh ngạc.
Cô thật sự không biết nên nói gì, vào giờ phút này, cô thà rằng chính mình trở thành con khỉ đá, dù nhỏ lại cũng được, chỉ cần trên trái đất có nơi để trốn, dù có là nơi không ra được cô cũng không quan tâm.
“Nhất Hạnh, đây cũng là cháu bà, mới từ Mĩ trở về không lâu”. Bà Lâm dường như bỏ qua vẻ mất tự nhiên của cô.
“Tử Diễn là cháu nội, Diệc Dương là cháu ngoại”. Bà nội còn không quên bổ sung thêm.
Nhất Hạnh vừa nghe, thiếu chút nữa la to lên, cô chưa từng nghĩ tới quan hệ của hai người họ thì ra là như vậy, chẳng trách thời điểm lần đầu tiên gặp Tử Diễn, cô mơ hồ thấy anh có dáng vẻ giống Diệc Dương, thảo nào bọn họ có nhiều điểm tương tự như vậy, cô cảm thấy đau đầu, tâm hoảng ý loạn, áp lực mà không nói ra lời, dường như muốn trốn cũng không được, tựa như có người cầm dây, đem cô buộc chặt lại từ đầu đến cuối, hít sâu một hơi, cô ngập ngừng một tiếng: “Bà nội, chúng cháu là bạn cùng học đại học”. Lại xoay người lên tiếng: “Hứa tổng”. Khi ngẩng đầu thấy sắc mặt anh u ám.
Sau đó cô cũng không nói gì nữa, chỉ còn lại hai bọn họ, ngây ngốc đứng đó.
Sau khi Nhất Hạnh lên tiếng “Hứa tổng”, sắc mặt anh vẫn không tốt, dọc theo trên đường đi đều không nói lời nào, khuôn mặt tựa như có chút khó chịu, cô từ đó cũng chưa nhìn về phía anh. Hai người liền cứ như vậy, không nói lời nào, ánh mắt đều nhìn về nơi xa nào đó.
Sương mù tan hết, ánh mặt trời chiếu xuống rõ ràng, đứng ở nơi này, Nhất Hạnh khắp người khô nóng, trên trán mồ hôi cũng chảy ra, huống hồ tình hình bọn họ lúc này có chút xấu hổ, cô đành phải quay đầu lại nói với anh: “Chúng ta xuống dưới trạm nghỉ chân được không?”
Mới xuống được vài bậc thang đá, cô nghe thấy âm thanh tinh tế của trẻ con không ngừng gọi: “Cô ơi, cô ơi”. Nhất Hạnh cảm thấy quen thuộc, cả hai người đều quay lại, thì ra là hai đứa trẻ sinh đôi vừa nãy, từ xa nhìn thấy Nhất Hạnh, hoạt bát hiếu động chay lại, không may đụng vào cô, Nhất Hạnh không đứng vững, loạng choạng ngửa người ngã về phía sau, Hứa Dương vươn tay đỡ lấy cô, cả người cô ngã vào trong lồng ngực anh, tư thế thân mật
Hai đứa nhỏ nở nụ cười khanh khách, hơi thở nóng rực của anh phả vào gáy cô, cô chỉ cảm thấy nóng rực, vẻ mặt đỏ bừng. Hai tay anh đặt trên lưng cô, tư thế như vậy, khiến cho người ngoài nhìn vào cảm thấy dường như là anh kéo cô từ phía sau, trong lòng cô bỗng căng thẳng, cả người lập tức đứng thẳng, tay anh cũng theo đó mà buông ra.
Mẹ hai đứa nhỏ hoảng hốt vội vàng kéo hai người con trai lại, nhưng không ngờ hai đứa nhỏ không muốn, nghĩ đến vừa rồi cô còn cùng chúng đùa giỡn, liền duỗi tay ra, luôn miệng nói: “Cô ơi, con cũng muốn ôm một cái”. Mẹ hai đứa nhỏ cảm thấy xấu hổ, liên tục kéo chúng trở lại. Hhoé miệng hai đứa nhỏ xị xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại dường như chuẩn bị khóc. Nhất Hạnh vội vàng nói không sao, cô vươn tay ôm lấy một bé, nhưng còn một bé đang đứng, cô nghiêng người nhìn Diệc Dương rồi hỏi bé: “Để chú ôm con có được không?” Bé nhỏ gật gật đầu dang tay hướng về phía anh, khoé miệng anh rốt cục cũng hiện lên ý cười, anh mặc lại áo khoác rồi nhanh nhẹn ôm lấy bé.
Cuối cùng mọi người vẫn dừng chân ở trạm nghỉ ngơi, hai đứa nhỏ quấn quýt lấy cô, không rõ là bé nào khởi đầu, nhưng lại ôm cô rồi dùng sức hôn một cái, vừa hôn vừa la hét thơm thơm, làm cho mọi người dở khóc dở cười, lại chạy tới chỗ Diệc Dương: “ Chú cũng hôn nhé, chú cũng hôn nhé”.
Anh nở nụ cười, đây là lần đầu tiên từ sau khi anh trở về Nhất Hạnh thấy anh cười, khi cười khuôn mặt dãn ra, anh đứng bên trái cô, tuy cả người mặc đồ thể thao nhưng vẫn không mất đi khí chất tao nhã lịch sự vốn có, cô ở giữa hai bé cũng nhẹ nhàng cười, nhưng trong lòng lại có chút mất mát, nhìn hình ảnh bây giờ cô cũng hi vọng mình sẽ có một gia đình êm ấm với những đứa nhỏ. Cô đã từng nghĩ rằng cô và anh sẽ có thời gian dài lâu với nhau, chờ cho đến khi hoàng hôn buông xuống, anh sẽ nắm lấy tay cô, nhưng cuối cùng cô đã xem trọng chính bản thân mình, mãi cho đến ngày hôm nay cô vẫn không thể quên được quá khứ với anh.
Anh dường như chú ý tới sự mất mát trong mắt cô, yên lặng nhìn cô, muốn nói điều gì đó lại thôi, vẻ mặt cô giống như đang cố gắng đấu tranh, một lúc lâu anh chỉ nhìn cô, một lời cũng không nói.
Một bên chơi đùa, một bên nháo loạn, hai đứa trẻ hình như không để ý đã đến giữa trưa, đúng lúc đó hai ông bà lại xuất hiện, Diệc Dương cũng vừa rời đi không lâu, anh mới nhận chức cho nên chắc chắn ở công ty còn nhiều tài liệu chờ anh về giải quyết, cho nên vừa nhận được điện thoại nói chuyện xong liền rời đi.
Bữa trưa là ăn cơm chay, vì hai đứa nhỏ cũng phải đi, cô cũng cảm thấy đã trưa e rằng nói chuyện đã lâu liền nói với bà nội một tiếng rồi cũng quay trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.