Chương 26
CỐ TÔ LAN
01/04/2014
Cách ước hẹn khoảng hai tuần, quảng cáo của Giang thị cuối cùng cũng hoàn thành, kết quả quay phim kiến Giang thị tương đối hài lòng. Giang thị là tập đoàn có tiếng tăm và địa vị, để chúc mừng quảng cáo thuận lợi hoàn thành, buổi tối ngày hôm sau tổ chức một buổi tiệc rượu nhỏ, địa điểm là ở một khu nhà ở mới hoàn thành, ban đầu chỉ sử dụng làm chỗ ăn chơi, cho nên trong phòng trang hoàng rất khác biệt và tinh xảo, đoàn người lui tới đều cười tươi rạng rỡ, thư giãn trong tiếng nhạc, ánh đèn trùng điệp đan chéo vào nhau, có trắng, có hồng, trong chốc lát lại vàng, một lúc lại u ám, vô cùng sinh động, đúng là ý “hữu ám hương doanh tụ.”
* trích trong câu: Hữu ám hương doanh tụ/ Mạc đạo bất tiêu hồn. (Tay áo hương trầm ủ, đừng nói chẳng tiêu hồn – bài thơ “Túy Hoa Âm)
Cả quãng đường đến nơi, Lý Xu đều kêu đói, vào đến đại sảnh, liền vội vội vàng vàng chạy tới khu đồ ăn, cũng may mắn vì Giang thị chuẩn bị tiệc đứng, Lý Xu mới có thể tự do cầm chén đĩa đi lại khắp mọi nơi, đi một vòng xong xuôi, đói bụng cũng dần dần tan biến. Giám đốc của Giang thị ít khi ra mặt, chỉ dừng lại ở vòng tròn xoay của cửa thuỷ tinh trong chốc lát, phía sau vây quanh một đám người quản lý, chúng tinh phủng nguyệt (như sao vây quanh trăng sáng) mà đi theo ra ngoài.
Lý Xu gần như mong chờ gì đó hộ Nhất Hạnh, cổ hướng ra cửa trông ngóng, bởi vì khoảng cách khá xa, cho nên cô không nhìn rõ lắm, chỉ thoáng nhìn thấy thân hình thanh thanh gầy gầy, đứng ở nơi đó, trông đúng là ngọc thụ lâm phong (đại khái là rất đẹp zai ;) ). Lý Xu bởi vì không nhìn rõ khuôn mặt nên rất là tiếc hận: “Aiz. Đúng là một đôi công thụ tốt.”
Nhất Hạnh nghe thấy vậy hơi hoài nghi, vì sao lại tới một đôi, vì thế lại hỏi: “Cái gì một đôi?”
Lý Xu cười hắc hắc ra tiếng, vẻ mặt trước sau như một đều tươi rói như hoa, đánh về về phía cô một cái: “Không nhìn thấy vị kia nhà các cậu đang đứng ở bên ngoài sao?” Nói xong liền vươn tay hướng ra phía ngoài: “Ồ, sao lại không thấy nữa?”
Lưu Ý Khuynh thấy các cô, từ xa xa đi tới, cô chính là “tiểu cô nương” lần trước cùng Nhất Hạnh ngồi trên xe Hứa Diệc Dương trở về, đúng là tuổi trẻ như hoa như ngọc, mặc một thân quần áo phấn lam, bừng bừng phấn khởi mà nói nhỏ: “Chị Nhất Hạnh, em thấy bạn gái của Hứa tổng đến.” Giọng nói cực kỳ thấp, mặc dù Lý Xu hơi nghiêng người nhưng có thể nghe được rất rõ ràng, đến một lúc sau mới phát ra một trận cười liên tục, tay đặt trên bả vai cô gái nhỏ: “Lời nói này rất thú vị nha, phần lớn người ở công ty chị đều đã gặp qua bạn gái Hứa tổng, ‘xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt’ thôi.”
Lưu Ý Khuynh không nghe ra ý tứ trong lời nói của Lý Xu, mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Chị Nhất Hạnh, ngay tại bên ngoài mà, chỉ tiếc không nhìn rõ hình dáng cô ấy như thế nào, hay là chúng ta đi nhìn trộm xem?”
Lý Xu buông món ăn trong tay, thấp giọng thì thầm với Nhất Hạnh: “ Em gái nhỏ này cũng thật buồn cười, cho là vị kia nhà cậu bắt cá hai tay?” Lại đứng thẳng dậy, vung tay lên, hào hùng hăng hái: “Đi, chị cùng em đi nhìn một cái.” Hai người xuyên qua đám đông rồi đi ra ngoài, khoảng chừng mười phút sau mới trở lại, một người vẻ mặt đầy ý cười, một người vẻ mặt khác thường.
Lý Xu chỉ kém không có kêu to lên thôi, bởi vì chú ý đến người ngoài, mới đè thấp âm thanh: “Các cậu có chuyện gì vậy? Cãi nhau làm sao vậy? Cô gái khác tìm tới tận đây, cậu cũng không đi hỏi?”
Cô và Hứa Diệc Dương chia tay, chính xác mà nói cũng chỉ có ba người biết, ngoài cô và Diệc Dương, chỉ có thể là Diệp Hạm, người bên ngoài cô không nói cho một ai, ngay cả người nhà mình, kể cả Tử Diễn cũng không biết. Không phải không cảm thấy chia tay là sự kiện lớn, chỉ là cô nghĩ chuyện tất yếu phải như vậy, người khác biết hay không biết cũng không quan hệ gì. Nhưng cũng không thể trách sao Lý Xu hỏi cô như vậy, chỉ là nếu đã muốn chia tay, như vậy cô không nhất thiết phải……đến hỏi, mà cô lấy tư cách gì đến hỏi, huống hồ bản thân cô cũng không muốn hỏi, chia tay rồi, từ nay về sau đều chỉ là người qua đường, người đến tìm anh nhất định là Diệp Hạm, nhưng không biết có chuyện gì khiến cho Diệp Hạm cố ý đến nơi này tìm anh.
“A, chị Nhất Hạnh, chị lạnh sao?” Lưu Ý Khuynh đón lấy thức ăn từ tay Nhất Hạnh, trong lúc vô tình chạm vào đầu ngón tay của cô. Cô gần đây có chút cảm mạo, mặc dù mặc quần áo dày nhưng vẫn thường xuyên cảm thấy cơ thể ớn lạnh, trong phòng mở điều hòa trung tâm, hệ thống sưởi ấm xông vào người, cô cầm chén rượu trong tay, bên trong là nước trái cây lành lạnh, cầm lâu trên đầu ngón tay cũng lưu lại chút cảm giác mát.
Lý Xu nhanh mồm nhanh miệng: “Có thể không lạnh sao? Bạn trai cô ấy đang bắt cá hai tay đó.” Lại thấy dáng điệu Nhất Hạnh không nóng không lạnh, Lí Xu bực bội, cũng không thèm hỏi cô nữa, xoay người nhìn ra bên ngoài, hướng Lưu Ý Khuynh nói: “Em gái, em trước tiên ra ngoài nhìn chút.”
Lúc này Lưu Ý Khuynh kinh ngạc, chuyện bạn trai chị Nhất Hạnh bắt cá hai tay với chuyện cô đi ra bên ngoài nhìn thì có liên quan gì chứ? Thôi nói sau đi, cô bước ra bên ngoài nhìn chăm chú, bên ngoài không phải Hứa tổng cùng bạn gái sao, vừa nghĩ như vậy, cũng liền thốt ra: “Nhưng sao lại muốn em ra ngoài nhìn chứ?”.
Lý Xu huých khuỷu tay vào Nhất Hạnh, ánh mắt ra hiệu cho cô gái nhỏ: “Nhìn cho kỹ, vị này mới là bạn gái chính thức của Hứa tổng.”
“A…. A…..” Cô gái nhỏ giật mình, sau đó nói một cách yếu ớt, không đợi Nhất Hạnh mở miệng ngăn cản, vội ném thức ăn lại lên bàn rồi đi đến: “Chị Nhất Hạnh, thực xin lỗi nha, bây giờ em ra ngoài nhìn cho chị.”
Lý Xu hướng về cô bé phất phất tay, quay đầu nhìn thấy Nhất Hạnh dường như có vẻ thờ ơ, liền than thở một hơi: “Tớ nói này, sao cậu có thể trấn tĩnh như vậy chứ?”
Ngọn đèn trong đại sảnh chợt tắt, chỉ còn lại vài ngọn đèn lay lắt, thỉnh thoảng dao động, âm nhạc bắt đầu trở nên kịch liệt, không biết bắt đầu từ lúc nào, đã có tốp năm tốp ba người đến chính giữa đại sảnh bắt đầu nhảy, trong chốc lát không khí trở nên sôi nổi, vui vẻ, tiếng nói của Lý Xu trở nên mơ hồ, dù rằng ngay bên tai cô, nhưng lại cảm giác xa vô cùng, tựa như cách vô số cánh cửa mà truyền tới, chờ tới khi thanh âm kia rơi vào trong lòng, chỉ còn rơi rớt lại một chút mà thôi. Chỉ một lúc sau, cô gái bé nhỏ từ bên ngoài chạy vào, nói quanh co vài tiếng, sau cùng mới dám nói: “À…ừm… chị Nhất hạnh, Hứa tổng đi rồi….”
Cô “Ừm” một tiếng, không trả lời, nhưng Lí Xu đã triệt để hỏi thăm: “Cô gái kia đâu?”
“Tiểu cô nương” kia vẻ mặt đau khổ, do dự không biết có nên nói hay không, Lý Xu lại hỏi một lần nữa, cô mới trả lời: “Cùng Hứa tổng đi mất rồi, là Hứa tổng ôm đi…” Nói xong mới cảm thấy không ổn, liền vội vàng đứng dậy giải thích: “Hình như là không thoải mái….”
Cô lại “Ừ” một tiếng, ánh sáng mờ nhạt, tiếng nhạc hỗn loạn cùng tiếng cười, ai cũng không nhìn rõ ai, ai cũng không nghe rõ ai cho lắm, Lý Xu tính tình nôn nóng, nghe thấy em gái nhỏ nói như vậy, không khỏi thay Nhất Hạnh lo lắng lên: “Nhất Hạnh, sao lại thế này?”
Cô miễn cưỡng nở một nụ cười nhạt, có lẽ không thể không nói: “Hai người không cần nghĩ loạn, mình cùng anh ấy đã chia tay rồi.”
Một lúc lâu sau, hai người bên cạnh mới phản ứng lại, Lý Xu đột nhiên kéo cô qua: “Hôm nay ngày bao nhiêu?”
Lưu Ý Khuynh bị mối quan hệ kia làm cho đầu óc choáng váng, thẳng tắp mà nhìn về phía Lý Xu: “Hình như hôm nay không phải ngày cá tháng tư.”
Nhất Hạnh đứng ở giữa hai người, vẻ mặt hai người có chút mờ mịt khó dò, cô đành phải cười cười, làm ra vẻ mặt thoải mái: “Không cần giật mình, chúng mình thực sự chia tay, đã được hơn nửa tháng…. Mình cùng anh ấy, thật ra không thích hợp.”
Vẫn là Lý Xu bình tĩnh lại trước, muốn nói nhưng lời nói đến bên miệng lại thu về, bởi vì thực sự đến giờ phút này cô cũng không biết nên hỏi cái gì, cô cũng không phải đương sự nên cũng không biết rõ những chuyện đã xảy ra giữa hai người họ, chỉ có thể bảo trì trầm mặc và suy nghĩ, lại âm thầm nháy mắt với cô bé đang trong tình trạng đông cứng tại chỗ kia. Đều là người thông minh, hai người liền lập tức hiểu hoàn cảnh lúc này, Nhất Hạnh không nói, hai cô cũng không hỏi nhiều, ba người vẫn giữ nguyên trạng thái trầm mặc.
Tiếng nhạc chợt dừng lại, trong đại sảnh cũng dần dần yên tĩnh trở lại, ngoại trừ ba người bọn họ, mọi người xem ra đều có vẻ chưa thỏa nguyện.
Đi ra khỏi đại sảnh, gió lạnh đập vào mặt, khí trời đã sắp vào đông, xung quanh đều chìm trong màu trắng của đám sương mù, cô tạm biệt Lý Xu, cả buổi tối chỉ uống một ít nước trái cây, có lẽ là bị lạnh, đầu lại có chút choáng váng, vì vậy cô không đi cùng Lý Xu, xe taxi mùi xăng quá nặng, cô cảm nhận được trong dạ dày có cảm giác cuồn cuộn.
Một mình thong thả đi trên đường lớn, gió thổi lành lạnh, dường như làm dịu chút cảm giác choáng váng, còn chưa tới khu phố xá sầm uất, cả đường lớn đều im ắng, thỉnh thoảng có chiếc xe chạy nhanh qua, để lại một tiếng rít ngắn ngủi.
Đi được không lâu liền cảm thấy mệt mỏi, bước chân cô càng lúc càng không có sức, cuối cùng chỉ biết ngồi xuống bên cột đèn đường. Cô biết bản thân mình vẫn luôn trốn tránh, bởi vì yếu đuối, bởi vì sợ bị tổn thương, vì vậy khi một lần nữa hai người chia tay, cô cũng chỉ có thể hạ quyết tâm lựa chọn trốn tránh để bảo vệ chính mình, cho tới nay cô như con ngựa không ngừng vó mà lẩn trốn, né tránh, nhưng hết lần này tới lần khác lại như vô tình như cố ý mà động chạm đến, ngoài việc càng thêm đau lòng thì cái gì cô cũng không đạt được.
Từ lần đó gặp Diệp Hạm về sau, ở công ty cô cố gắng hết sức không chạm mặt anh, thỉnh thoảng ở trên có vài hội nghị, anh đều ở trong trạng thái xuất thần, thư kí phải nhắc nhở vài lần anh mới thu hồi tầm mắt. Ở công ty, đa số mọi người đều biết quan hệ của cô và Hứa Diệc Dương, bên người anh cũng chưa từng xuất hiện người con gái khác, lần đó anh xuất thần, mọi người đều nghĩ là do anh quá mệt mỏi, nhưng cũng chỉ cô và anh mới biết được, đến tột cùng là vì cái gì. Cho dù không cùng anh đối diện, cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt kia của anh có biết bao nhiêu mãnh liệt.
Bữa tiệc của Giang thị đêm nay, cô cũng nghĩ có thể sẽ gặp anh, nhưng thực sự cô cũng không ngờ Diệp Hạm lại đến đây tìm anh. Cô không nói ra chuyện chia tay giữa mình và Hứa Diệc Dương cũng là vì băn khoăn đến chuyện công ty lắm người nhiều miệng, cô cũng không muốn bị mắc kẹt trong mấy lời đồn đại huyên náo ồn ào, chỉ là xem ra bây giờ đã khác, ngày mai nhất định lại lan truyền lời đồn đại mới mà xem.
Bọn họ một lần nữa ở bên nhau thời gian cũng không dài, khi ở bên anh, cô lúc nào cũng luôn thấy hoảng hốt, hiện giờ chia tay rồi, ngược lại cô lại dần dần trở nên vững vàng, cũng không biết rốt cuộc vì nguyên nhân gì? Sau khi chia tay, ban đầu trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút mất mát nhưng rồi cảm giác ấy lại từng chút từng chút tan biến, dường như là vượt qua núi non trùng điệp, qua dòng nước ngầm chảy xiết, cuối cùng an toàn đến được bến bờ của sự an tâm. Tuy là rất mờ nhạt không rõ ràng, nhưng cũng không khó để phát hiện.
Thực ra, cô vốn chỉ thích hợp với cuộc sống bình thản, không chịu nối quá nhiều sóng gió, cô cũng chưa bao giờ hi vọng vào một tình yêu oanh oanh liệt liệt. “Giúp chồng dạy con”_bốn chữ này cũng đủ khiến cô bận rộn cả đời rồi, cô cũng không còn thừa tinh lực và dũng khí đi mạo hiểm, đi tranh đoạt nữa, càng không có cách nào thuyết phục mình cứ trôi nổi trong biển tình, chấm dứt đoạn tình này thì bắt đầu một đoạn khác được. Cả đời, yêu một người coi như đã trọn vẹn rồi. Dần dần cô bắt đầu hiểu được, Hứa Diệc Dương chung quy đã bỏ lỡ quá nhiều rồi, không phải là người thích hợp.
Di động chợt vang lên, cô từ trong túi lấy ra điện thoại, bởi vì đeo găng tay, cho nên không nhìn rõ là ai, liền ấn phím nghe.
“Alô…..”
“Tống Nhất Hạnh, em đang ở đâu?” Giọng nói cuống cuồng của Lâm Tử Diễn từ trong điện thoại truyền đến. Vẫn là có chút giật mình, lần trước một mình cô đến Phương Đông rồi trở về nhà trọ anh, từ đó đã không có liên hệ, đến bây giờ cũng đã gần một tháng rồi không gặp.
* trích trong câu: Hữu ám hương doanh tụ/ Mạc đạo bất tiêu hồn. (Tay áo hương trầm ủ, đừng nói chẳng tiêu hồn – bài thơ “Túy Hoa Âm)
Cả quãng đường đến nơi, Lý Xu đều kêu đói, vào đến đại sảnh, liền vội vội vàng vàng chạy tới khu đồ ăn, cũng may mắn vì Giang thị chuẩn bị tiệc đứng, Lý Xu mới có thể tự do cầm chén đĩa đi lại khắp mọi nơi, đi một vòng xong xuôi, đói bụng cũng dần dần tan biến. Giám đốc của Giang thị ít khi ra mặt, chỉ dừng lại ở vòng tròn xoay của cửa thuỷ tinh trong chốc lát, phía sau vây quanh một đám người quản lý, chúng tinh phủng nguyệt (như sao vây quanh trăng sáng) mà đi theo ra ngoài.
Lý Xu gần như mong chờ gì đó hộ Nhất Hạnh, cổ hướng ra cửa trông ngóng, bởi vì khoảng cách khá xa, cho nên cô không nhìn rõ lắm, chỉ thoáng nhìn thấy thân hình thanh thanh gầy gầy, đứng ở nơi đó, trông đúng là ngọc thụ lâm phong (đại khái là rất đẹp zai ;) ). Lý Xu bởi vì không nhìn rõ khuôn mặt nên rất là tiếc hận: “Aiz. Đúng là một đôi công thụ tốt.”
Nhất Hạnh nghe thấy vậy hơi hoài nghi, vì sao lại tới một đôi, vì thế lại hỏi: “Cái gì một đôi?”
Lý Xu cười hắc hắc ra tiếng, vẻ mặt trước sau như một đều tươi rói như hoa, đánh về về phía cô một cái: “Không nhìn thấy vị kia nhà các cậu đang đứng ở bên ngoài sao?” Nói xong liền vươn tay hướng ra phía ngoài: “Ồ, sao lại không thấy nữa?”
Lưu Ý Khuynh thấy các cô, từ xa xa đi tới, cô chính là “tiểu cô nương” lần trước cùng Nhất Hạnh ngồi trên xe Hứa Diệc Dương trở về, đúng là tuổi trẻ như hoa như ngọc, mặc một thân quần áo phấn lam, bừng bừng phấn khởi mà nói nhỏ: “Chị Nhất Hạnh, em thấy bạn gái của Hứa tổng đến.” Giọng nói cực kỳ thấp, mặc dù Lý Xu hơi nghiêng người nhưng có thể nghe được rất rõ ràng, đến một lúc sau mới phát ra một trận cười liên tục, tay đặt trên bả vai cô gái nhỏ: “Lời nói này rất thú vị nha, phần lớn người ở công ty chị đều đã gặp qua bạn gái Hứa tổng, ‘xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt’ thôi.”
Lưu Ý Khuynh không nghe ra ý tứ trong lời nói của Lý Xu, mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Chị Nhất Hạnh, ngay tại bên ngoài mà, chỉ tiếc không nhìn rõ hình dáng cô ấy như thế nào, hay là chúng ta đi nhìn trộm xem?”
Lý Xu buông món ăn trong tay, thấp giọng thì thầm với Nhất Hạnh: “ Em gái nhỏ này cũng thật buồn cười, cho là vị kia nhà cậu bắt cá hai tay?” Lại đứng thẳng dậy, vung tay lên, hào hùng hăng hái: “Đi, chị cùng em đi nhìn một cái.” Hai người xuyên qua đám đông rồi đi ra ngoài, khoảng chừng mười phút sau mới trở lại, một người vẻ mặt đầy ý cười, một người vẻ mặt khác thường.
Lý Xu chỉ kém không có kêu to lên thôi, bởi vì chú ý đến người ngoài, mới đè thấp âm thanh: “Các cậu có chuyện gì vậy? Cãi nhau làm sao vậy? Cô gái khác tìm tới tận đây, cậu cũng không đi hỏi?”
Cô và Hứa Diệc Dương chia tay, chính xác mà nói cũng chỉ có ba người biết, ngoài cô và Diệc Dương, chỉ có thể là Diệp Hạm, người bên ngoài cô không nói cho một ai, ngay cả người nhà mình, kể cả Tử Diễn cũng không biết. Không phải không cảm thấy chia tay là sự kiện lớn, chỉ là cô nghĩ chuyện tất yếu phải như vậy, người khác biết hay không biết cũng không quan hệ gì. Nhưng cũng không thể trách sao Lý Xu hỏi cô như vậy, chỉ là nếu đã muốn chia tay, như vậy cô không nhất thiết phải……đến hỏi, mà cô lấy tư cách gì đến hỏi, huống hồ bản thân cô cũng không muốn hỏi, chia tay rồi, từ nay về sau đều chỉ là người qua đường, người đến tìm anh nhất định là Diệp Hạm, nhưng không biết có chuyện gì khiến cho Diệp Hạm cố ý đến nơi này tìm anh.
“A, chị Nhất Hạnh, chị lạnh sao?” Lưu Ý Khuynh đón lấy thức ăn từ tay Nhất Hạnh, trong lúc vô tình chạm vào đầu ngón tay của cô. Cô gần đây có chút cảm mạo, mặc dù mặc quần áo dày nhưng vẫn thường xuyên cảm thấy cơ thể ớn lạnh, trong phòng mở điều hòa trung tâm, hệ thống sưởi ấm xông vào người, cô cầm chén rượu trong tay, bên trong là nước trái cây lành lạnh, cầm lâu trên đầu ngón tay cũng lưu lại chút cảm giác mát.
Lý Xu nhanh mồm nhanh miệng: “Có thể không lạnh sao? Bạn trai cô ấy đang bắt cá hai tay đó.” Lại thấy dáng điệu Nhất Hạnh không nóng không lạnh, Lí Xu bực bội, cũng không thèm hỏi cô nữa, xoay người nhìn ra bên ngoài, hướng Lưu Ý Khuynh nói: “Em gái, em trước tiên ra ngoài nhìn chút.”
Lúc này Lưu Ý Khuynh kinh ngạc, chuyện bạn trai chị Nhất Hạnh bắt cá hai tay với chuyện cô đi ra bên ngoài nhìn thì có liên quan gì chứ? Thôi nói sau đi, cô bước ra bên ngoài nhìn chăm chú, bên ngoài không phải Hứa tổng cùng bạn gái sao, vừa nghĩ như vậy, cũng liền thốt ra: “Nhưng sao lại muốn em ra ngoài nhìn chứ?”.
Lý Xu huých khuỷu tay vào Nhất Hạnh, ánh mắt ra hiệu cho cô gái nhỏ: “Nhìn cho kỹ, vị này mới là bạn gái chính thức của Hứa tổng.”
“A…. A…..” Cô gái nhỏ giật mình, sau đó nói một cách yếu ớt, không đợi Nhất Hạnh mở miệng ngăn cản, vội ném thức ăn lại lên bàn rồi đi đến: “Chị Nhất Hạnh, thực xin lỗi nha, bây giờ em ra ngoài nhìn cho chị.”
Lý Xu hướng về cô bé phất phất tay, quay đầu nhìn thấy Nhất Hạnh dường như có vẻ thờ ơ, liền than thở một hơi: “Tớ nói này, sao cậu có thể trấn tĩnh như vậy chứ?”
Ngọn đèn trong đại sảnh chợt tắt, chỉ còn lại vài ngọn đèn lay lắt, thỉnh thoảng dao động, âm nhạc bắt đầu trở nên kịch liệt, không biết bắt đầu từ lúc nào, đã có tốp năm tốp ba người đến chính giữa đại sảnh bắt đầu nhảy, trong chốc lát không khí trở nên sôi nổi, vui vẻ, tiếng nói của Lý Xu trở nên mơ hồ, dù rằng ngay bên tai cô, nhưng lại cảm giác xa vô cùng, tựa như cách vô số cánh cửa mà truyền tới, chờ tới khi thanh âm kia rơi vào trong lòng, chỉ còn rơi rớt lại một chút mà thôi. Chỉ một lúc sau, cô gái bé nhỏ từ bên ngoài chạy vào, nói quanh co vài tiếng, sau cùng mới dám nói: “À…ừm… chị Nhất hạnh, Hứa tổng đi rồi….”
Cô “Ừm” một tiếng, không trả lời, nhưng Lí Xu đã triệt để hỏi thăm: “Cô gái kia đâu?”
“Tiểu cô nương” kia vẻ mặt đau khổ, do dự không biết có nên nói hay không, Lý Xu lại hỏi một lần nữa, cô mới trả lời: “Cùng Hứa tổng đi mất rồi, là Hứa tổng ôm đi…” Nói xong mới cảm thấy không ổn, liền vội vàng đứng dậy giải thích: “Hình như là không thoải mái….”
Cô lại “Ừ” một tiếng, ánh sáng mờ nhạt, tiếng nhạc hỗn loạn cùng tiếng cười, ai cũng không nhìn rõ ai, ai cũng không nghe rõ ai cho lắm, Lý Xu tính tình nôn nóng, nghe thấy em gái nhỏ nói như vậy, không khỏi thay Nhất Hạnh lo lắng lên: “Nhất Hạnh, sao lại thế này?”
Cô miễn cưỡng nở một nụ cười nhạt, có lẽ không thể không nói: “Hai người không cần nghĩ loạn, mình cùng anh ấy đã chia tay rồi.”
Một lúc lâu sau, hai người bên cạnh mới phản ứng lại, Lý Xu đột nhiên kéo cô qua: “Hôm nay ngày bao nhiêu?”
Lưu Ý Khuynh bị mối quan hệ kia làm cho đầu óc choáng váng, thẳng tắp mà nhìn về phía Lý Xu: “Hình như hôm nay không phải ngày cá tháng tư.”
Nhất Hạnh đứng ở giữa hai người, vẻ mặt hai người có chút mờ mịt khó dò, cô đành phải cười cười, làm ra vẻ mặt thoải mái: “Không cần giật mình, chúng mình thực sự chia tay, đã được hơn nửa tháng…. Mình cùng anh ấy, thật ra không thích hợp.”
Vẫn là Lý Xu bình tĩnh lại trước, muốn nói nhưng lời nói đến bên miệng lại thu về, bởi vì thực sự đến giờ phút này cô cũng không biết nên hỏi cái gì, cô cũng không phải đương sự nên cũng không biết rõ những chuyện đã xảy ra giữa hai người họ, chỉ có thể bảo trì trầm mặc và suy nghĩ, lại âm thầm nháy mắt với cô bé đang trong tình trạng đông cứng tại chỗ kia. Đều là người thông minh, hai người liền lập tức hiểu hoàn cảnh lúc này, Nhất Hạnh không nói, hai cô cũng không hỏi nhiều, ba người vẫn giữ nguyên trạng thái trầm mặc.
Tiếng nhạc chợt dừng lại, trong đại sảnh cũng dần dần yên tĩnh trở lại, ngoại trừ ba người bọn họ, mọi người xem ra đều có vẻ chưa thỏa nguyện.
Đi ra khỏi đại sảnh, gió lạnh đập vào mặt, khí trời đã sắp vào đông, xung quanh đều chìm trong màu trắng của đám sương mù, cô tạm biệt Lý Xu, cả buổi tối chỉ uống một ít nước trái cây, có lẽ là bị lạnh, đầu lại có chút choáng váng, vì vậy cô không đi cùng Lý Xu, xe taxi mùi xăng quá nặng, cô cảm nhận được trong dạ dày có cảm giác cuồn cuộn.
Một mình thong thả đi trên đường lớn, gió thổi lành lạnh, dường như làm dịu chút cảm giác choáng váng, còn chưa tới khu phố xá sầm uất, cả đường lớn đều im ắng, thỉnh thoảng có chiếc xe chạy nhanh qua, để lại một tiếng rít ngắn ngủi.
Đi được không lâu liền cảm thấy mệt mỏi, bước chân cô càng lúc càng không có sức, cuối cùng chỉ biết ngồi xuống bên cột đèn đường. Cô biết bản thân mình vẫn luôn trốn tránh, bởi vì yếu đuối, bởi vì sợ bị tổn thương, vì vậy khi một lần nữa hai người chia tay, cô cũng chỉ có thể hạ quyết tâm lựa chọn trốn tránh để bảo vệ chính mình, cho tới nay cô như con ngựa không ngừng vó mà lẩn trốn, né tránh, nhưng hết lần này tới lần khác lại như vô tình như cố ý mà động chạm đến, ngoài việc càng thêm đau lòng thì cái gì cô cũng không đạt được.
Từ lần đó gặp Diệp Hạm về sau, ở công ty cô cố gắng hết sức không chạm mặt anh, thỉnh thoảng ở trên có vài hội nghị, anh đều ở trong trạng thái xuất thần, thư kí phải nhắc nhở vài lần anh mới thu hồi tầm mắt. Ở công ty, đa số mọi người đều biết quan hệ của cô và Hứa Diệc Dương, bên người anh cũng chưa từng xuất hiện người con gái khác, lần đó anh xuất thần, mọi người đều nghĩ là do anh quá mệt mỏi, nhưng cũng chỉ cô và anh mới biết được, đến tột cùng là vì cái gì. Cho dù không cùng anh đối diện, cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt kia của anh có biết bao nhiêu mãnh liệt.
Bữa tiệc của Giang thị đêm nay, cô cũng nghĩ có thể sẽ gặp anh, nhưng thực sự cô cũng không ngờ Diệp Hạm lại đến đây tìm anh. Cô không nói ra chuyện chia tay giữa mình và Hứa Diệc Dương cũng là vì băn khoăn đến chuyện công ty lắm người nhiều miệng, cô cũng không muốn bị mắc kẹt trong mấy lời đồn đại huyên náo ồn ào, chỉ là xem ra bây giờ đã khác, ngày mai nhất định lại lan truyền lời đồn đại mới mà xem.
Bọn họ một lần nữa ở bên nhau thời gian cũng không dài, khi ở bên anh, cô lúc nào cũng luôn thấy hoảng hốt, hiện giờ chia tay rồi, ngược lại cô lại dần dần trở nên vững vàng, cũng không biết rốt cuộc vì nguyên nhân gì? Sau khi chia tay, ban đầu trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút mất mát nhưng rồi cảm giác ấy lại từng chút từng chút tan biến, dường như là vượt qua núi non trùng điệp, qua dòng nước ngầm chảy xiết, cuối cùng an toàn đến được bến bờ của sự an tâm. Tuy là rất mờ nhạt không rõ ràng, nhưng cũng không khó để phát hiện.
Thực ra, cô vốn chỉ thích hợp với cuộc sống bình thản, không chịu nối quá nhiều sóng gió, cô cũng chưa bao giờ hi vọng vào một tình yêu oanh oanh liệt liệt. “Giúp chồng dạy con”_bốn chữ này cũng đủ khiến cô bận rộn cả đời rồi, cô cũng không còn thừa tinh lực và dũng khí đi mạo hiểm, đi tranh đoạt nữa, càng không có cách nào thuyết phục mình cứ trôi nổi trong biển tình, chấm dứt đoạn tình này thì bắt đầu một đoạn khác được. Cả đời, yêu một người coi như đã trọn vẹn rồi. Dần dần cô bắt đầu hiểu được, Hứa Diệc Dương chung quy đã bỏ lỡ quá nhiều rồi, không phải là người thích hợp.
Di động chợt vang lên, cô từ trong túi lấy ra điện thoại, bởi vì đeo găng tay, cho nên không nhìn rõ là ai, liền ấn phím nghe.
“Alô…..”
“Tống Nhất Hạnh, em đang ở đâu?” Giọng nói cuống cuồng của Lâm Tử Diễn từ trong điện thoại truyền đến. Vẫn là có chút giật mình, lần trước một mình cô đến Phương Đông rồi trở về nhà trọ anh, từ đó đã không có liên hệ, đến bây giờ cũng đã gần một tháng rồi không gặp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.