Anh Yêu Em Suốt Đời Suốt Kiếp "5201314"

Chương 4: Ải 2

Zen (Mikahawa.zenkura)

17/09/2013

Nếu như cho anh một điều ước

Anh ước mãi có em trong vòng tay

Mặc phong ba bão táp

Mặc muôn trùng biển khơi

Cũng không chia lìa nhau....................

Những ngày tiếp, cậu và cô lại quay về với cuộc sống bình thường như trước kia, cùng làm việc, cùng vui chơi nhưng dù cho có như thế nào thì cậu cũng chỉ nhìn thấy một nụ cười nhẹ trên môi cô hay một nụ cười xã giao với mọi người mà thôi. Cậu rốt cục không thể tưởng tượng ra được nếu cô cười lên một nụ cười vui vẻ thực sự sẽ ra sao……. Và cũng không tưởng tượng được rằng rốt cục cô và anh đã có chuyện gì xảy ra mà rõ ràng hai người yêu nhau nhiều như vậy lại phải chia ly….. Cậu ở cạnh anh không quá lâu nhưng cũng đã là một thời gian dài nhưng tại sao cậu lại không hề biết đến cô……

Khẽ thở dài, từ lúc biết chuyện đến giờ, những câu hỏi không được giải đáp khiến cho cậu cũng trở nên khó chịu. Cậu muốn nói với cô về anh nhưng lại k dám mở lời……..

_Dạo này cậu hay thở dài _ Cô nhìn cậu nhíu mày.

_Haizzz….. Chỉ là suy nghĩ một chút thôi _Cậu lại khẽ thở dài một cái nữa.

_Chuyện gì?_ Cô hỏi.

Cậu nhìn cô hỏi mình nhưng mặt vẫn cắm cúi vẽ không biết chán. Dạo này dường như cô còn vẽ nhiều hơn, cứ có thời gian rảnh là cô lại vẽ…….. vẽ rất nhiều…….

_Sao chị dạo này cứ hay vẽ suốt không biết chán vậy??? Chị vẽ tham ra showbiz đã đành nhưng đằng này chị vẽ đẹp thế mà toàn để không là sao?_ Cậu chỉ vào một tập kẹp toàn bản vẽ của cô được kẹp rất cẩn thận kia.

Nhìn chiếc kẹp dầy kia của cô có những tờ giấy cũ đã ngả màu vàng, lại có những tờ vẫn trắng nguyên là có thể biết được rằng cô đã vẽ như thế này từ rất lâu rồi. Những bộ đồ cô vẽ không mang màu sắc sặc sỡ và không phải của con gái mà đó là quần áo nam với gam màu lạnh. Tuy vậy những bộ đồ đó dù mới trên giấy thôi nhưng nó cũng đã tạo ra một phong thái ngút trời dành cho người mặc nó với kiểu dáng khỏe khoắn, trang nhã, mạnh mẽ nhưng vẫn đầy lịch sự….. Và cậu cũng có thể đoán ra được những bộ đồ đẹp đẽ này cô dành cho ai….

_Nếu như năm nay cậu đoạt được danh hiệu “Gương mặt sáng giá của showbiz” và được đóng bộ phim kia thì tôi sẽ thiết kế đồ cho cậu _ Cô khẽ cười, ra điều kiện.

_Bộ phim đấy có cả đống người tranh giành, bao nhiêu diễn viên chuyên nghiệp như thế thì người mới vào nghề như em ganh đua làm sao được???_ Cậu bĩu môi lườm cô.

_Đừng có coi thường mình như vậy, tin tôi đi, cậu sẽ làm được_Cô khẳng định.

_Nhưng…..

Cậu đang định cãi lại thì một người đẩy cửa bước vào…. hớt hải, xen ngang câu chuyện…..

_Tuyệt quá….. Lần này tổ ta đứng đầu bảng rồi.

_Đứng đầu bảng?_Cô nghiêng nghiêng đầu không hiểu.

_Lần này tất cả là nhờ cậu đấy Vương. Thành tích làm việc của cậu lần này thực sự rất tốt nên tổ ta mới vươn lên được đấy. Ôi!!!! Thật là, lần đầu được cảm nhận cảm giác của vị trí đứng đầu_ Người kia phấn khích nói.

Cô thì mới vào công ty cũng chưa phải quá lâu, nhiều thứ còn chưa biết mà thực ra là không quan tâm nên chỉ biết cười trừ nhìn cậu. Cậu thì chẳng hiểu sao cứ trầm ngâm mãi từ lúc nghe thông báo này. Sắc mặt cậu cùng không tốt, nó hơi tái đi như đang sợ hãi cái gì vậy…..

_Vương, sao vậy???_ Cô kéo kéo áo cậu hỏi.

Cậu giật mình, nhìn cô chăm chăm một lúc lâu rồi mới khẽ nói, giọng có chút gì đó run run :

_Công ty có một cuộc thi chỉ tổ chức 6 tháng một lần rồi sẽ tổng kết thi đua các tổ sau 6 tháng và tổ nào có thành tích cao nhất sẽ được đích thân CEO của công ty chiêu đãi tiệc cả tổ từ lớn đến bé một bữa liên hoan miễn phí tại nhà hàng sang trọng.



_À! Ra vậy _ Cô gật đầu hiểu.

Cậu nhìn cô đang chăm chú nghe cô gái kia đang phấn khởi kể về CEO, về bữa tiệc mà tổ nào cũng mong muốn, tranh giành nhau được một lần như thế mà không khỏi xót xa. Cậu không biết đây là điềm lành hay điềm dữ nữa…….

7 GIỜ TỐI:

_Vương, mặc bộ này nhé_ Cô đưa cho cậu một bộ vest màu trắng, cổ vest ánh bạc khá trang nhã, lịch sự, rất hợp với cậu.

_ Ưm……. chị định mặc như vậy mà đi sao?_ Cậu nhận bộ đồ từ tay cô rồi nhìn chăm chăm cô từ đầu đến chân hỏi.

_Ừ, sao vậy?_ Cô nhìn mình rồi lại nhìn cậu.

_Thay đồ giùm cái đi. Chị thật là….. sao nhiều lúc ngốc nghếch vậy, nghĩ sao mà mặc bộ đồ rộng thùng thình đó đi dự tiệc vậy??_ Cậu thở dài, cốc nhẹ lên đầu cô.

Nhiều khi cậu thấy cô là một người rất sắc sảo, thông minh nhưng lắm lúc lại ngốc nghếch đến không còn gì để nói. Cô hiện tại mặc bộ đồ với áo rộng, quần jean và giầy thể thao và cũng đang định đi dự tiệc với bộ đồ đó luôn……

_Hì, ừ nhỉ….. để đi mua bộ đồ mới, cậu cứ tới đó trước đi_ Cô cười trừ.

_Em đi với chị _ Cậu lắc đầu.

_Khỏi, cậu là nhân vật chính mà, không nên đến muộn đâu. Tôi đâu có say rượu đâu nên không cậu cần lo _ Cô khẽ lắc đầu rồi cầm túi đi thẳng.

Cậu nhìn dáng cô nhỏ nhắn, mảnh khảnh bé dần rồi mất hút sau dãy hành lang mà khẽ thở dài. Cậu thật không biết tối nay có chuyện gì sẽ xảy ra nữa…. Chỉ mới nghĩ thôi là cậu lại cảm thấy ngực mình như thắt lại vậy…… nó rất đau đớn…..

7h30' tối, tại khách sạn VVIP mọi người đang cùng nhau ăn uống vui vẻ sau lời phát biểu của vị CEO mà họ đã tu mấy kiếp mới gặp được này. Cho dù CEO luôn che mặt mình bởi đôi kính đen khiến họ không nhìn rõ mặt nhưng phong thái của CEO cũng đủ khiến họ thỏa lòng…..

_Vương _ CEO nhẹ nhàng, ung dung đi tới bên nhân vật chính của ngày hôm nay đang chăm chú nhìn đồng hồ mà nhăn mặt kia.

_Anh... _ Cậu ngẩng lên.

_Có chuyện gì vậy? Cậu còn cuộc hẹn nữa sao?_ Anh đưa cậu một ly rượu vang đỏ.

_Không ạ, chị Nguyệt đi thay đồ hơn ba mươi phút rồi mà vẫn chưa tới, em sợ chị ấy lạc đường_ Cậu khẽ thở dài.

_Ưm, không sao đâu….._ Anh khẽ gật đầu.

Không hiểu lời nói của anh có ý gì , cậu nhíu mày hỏi:

_Anh chẳng phải không muốn chị ấy biết mình sao? Vậy sao còn tham gia bữa tiệc hôm nay, anh có ý gì vậy???

_Cô ấy sẽ không tới_ Anh khẽ cười nói.

_ Ý anh là gì?_ Cậu nhìn anh khó hiểu.

_Cô ấy chắc về nhà rồi, Nguyệt không thích những nơi ồn ào náo nhiệt và đặc biệt là không thích chốn đông người _ Anh giải thích.

Cậu gật đầu hiểu ý anh. Nhưng rồi sực nhớ ra điều gì đó, gương mặt liền tái đi thấy rõ, khó khăn quay lại nhìn anh ……

_Sao vậy?_ Anh nhìn cậu, khẽ nhíu mày.



_Chết rồi, chị Nguyệt không bao giờ về nhà trước 11 giờ đêm cả. Bình thường sẽ qua nhà em chơi nhưng……_ Cậu lắp bắp.

Chỉ cần nghe có vậy thì một người thông minh nhanh nhạy và từng trải trên thương trường như anh cũng đã đủ hiểu cậu nói gì. Lập tức, gương mặt anh kia tối sầm lại. Anh tự trách mình rằng sao anh lại quên mất một điều rằng cô không có một ngôi nhà thật sự chứ? Nếu có chăng chỉ là một căn nhà tù giam lỏng cô thôi….. một căn nhà lạnh lẽo không bao giờ là chỗ dung thân cho cô…..

_Chết tiệt _ Anh rít lên một tiếng tức giận rồi quay lại nói với cậu:

_Cậu biết cô ấy hay đi tới những đâu đúng không? Đi tìm đi, chú ý các quán bar đó, đặc biệt là quán cô ấy với cậu đến. Mau lên!

Rồi anh cũng vội vã bước đi thẳng không để cậu nói thêm lời nào. Giờ cậu mới nhận ra một điều rằng mọi chuyện của anh chỉ cần có liên quan tới cô thì cái sự điềm đạm, ung dung đến đáng sợ của anh trong thương trường đều biến mất rất nhanh…….

Đêm đấy, khắp nơi trong đất Hà thành này, từ những ngõ nhỏ đến các quán bar lớn, khách sạn cao cấp đều bị lục tung lên. Tất cả chỉ để tìm một cô gái nhỏ bé nhưng liều mạng….

RING………….. RING………….. RING……………….

Tiếng chuông điện thoại khô khốc vang lên, một tiếng chuông không nhịp điệu khiến cho người ta cảm nhận thấy trái tim đập lỗi đi một nhịp…… Nhưng không hề im lặng quá lâu, anh nhấc máy nghe ngay lập tức:

_Ừ, anh đây.

_Tìm thấy rồi, chị ấy ở nhà em…… ngủ ngay trước cửa nhà_ Giọng nói của cậu vang lên vừa mang một sự thở phào nhẹ nhõm lại vừa mang tia tức giận với cô gái không biết sống chết gì kia…

_Ưm… anh sẽ qua _ Giọng anh bỗng nhẹ bẫng, lòng cũng được thả lỏng như cậu.

Rồi anh nhanh chóng cúp máy. Bỏ mặc tất cả, cho dừng mọi công việc, hủy mọi cuộc hẹn tới ngay nhà cậu…. anh muốn gặp cô, muốn nhìn thấy cô,…… anh muốn, muốn nhiều lắm và muốn nhất là có thể mang cô giữ bên mình mãi mãi…… để cho lòng anh có thể được bình yên…… Bởi vì cô chính là lí do sống duy nhất trên đời của anh……

……………………

NHÀ CẬU:

Lúc này đã là 12 giờ đêm, xung quanh mọi thứ đều đã tối om, chỉ còn lại sự mờ ảo của ánh đèn đường hắt vào. Anh bước vào trong hành lang, vẫn bộ dáng không vội vã đó nhưng dường như những sải chân của anh dài hơn trước và nó chỉ dừng lại khi tới ngôi nhà số 707 với cánh cửa màu trắng……

“KING………. KONG………………………”

Tiếng chuông cửa vang lên, cậu ra mở cửa khá nhanh như đã đợi anh từ trước. Anh khẽ gật đầu chào cậu rồi bước nhanh vào phòng ngủ của cậu để tìm tới người con gái mà cả đời này anh nợ cô một chữ “tình” kia…….

Cô vẫn đang say ngủ, đôi mày thanh tú khẽ nhăn lại như bất bình chuyện gì đó, gương mhôngặt hơi tái đi vì lạnh, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại nhưng dù thế vẫn không che đi được nét đẹp của cô - nét đẹp mà hằng đêm anh vẫn mơ về. Anh nhẹ nhàng bước tới, ánh mắt dịu dàng chứa chan niềm yêu thương pha lẫn xót xa nhìn cô như chỉ muốn mang cô thu nhỏ bỏ vào túi để mang theo khắp nơi; hay mang cô nhập vào mình để mãi mãi không bao giờ xa anh được nữa…… Đã bao năm qua anh nhớ mong, thèm được nhìn thấy gương mặt cô biết bao nhiêu lần…… Nhưng nhìn rồi anh không khỏi xót xa, đau đớn vì cô gầy hơn trước nhiều quá, cô mong manh quá. Cô mong manh như cánh hoa vậy, chỉ cần anh sơ ý một chút, không cẩn thận sẽ khiến nó bị rách hay làm tổn thương tới nó…..

Anh hôn nhẹ lên đôi lông mày đang nhíu lại đấy, khó chịu đấy, đôi mày liền dãn ra, trên đôi môi hồng hồng cũng khẽ cong lên tạo ra một nụ cười nhẹ. Nhìn cô, anh khẽ cười - một nụ cười mà anh tưởng đã đánh mất từ bốn năm trước rồi….

Nhìn cô, bàn tay khẽ xoa nhẹ lên gò má trắng mịn đầy yêu thương, anh trầm ngâm suy nghĩ một chút, nghĩ gì đó, tính toán gì đó….. Rồi sau một lúc lâu anh lật chăn lên, cởi chiếc áo khoác ngoài của mình choàng lên người cô ủ ấm và nhẹ nhàng bế cô rời khỏi phòng….

_Anh….. _ Cậu thấy anh bước ra nhưng không khỏi ngạc nhiên lẫn khó hiểu khi trên tay anh đang bế cô.

_Vương, cám ơn _ Anh khẽ nói, giọng nói nhẹ như gió như để không làm ồn đến giấc ngủ của cô….

_Anh…… anh định đưa chị ấy đi đâu?_ Cậu lắp bắp hỏi.

_Về nhà cô ấy - ngôi nhà cô ấy phải thuộc về _ Anh khẽ cười - một nụ cười nhẹ nhưng thể hiện rõ sự hạnh phúc, ấm áp mà lần đầu tiên cậu được nhìn thấy.

Khi cậu còn chưa kịp hiểu hết lời nói của anh thì anh đã đi ra tới cửa rồi. Dáng người dong dỏng, phong thái nhẹ nhàng nhưng không mang một chút bá khí nào….. trông anh thật sự rất thoải mái. Anh dường như đã lột xác, không còn là một vị CEO lạnh lùng như bao năm qua anh đã từng làm…..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Yêu Em Suốt Đời Suốt Kiếp "5201314"

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook