Chương 77: BÀI THI KHÓ KHĂN
Phạm Tiểu Vân
18/06/2014
Một lâu đài to lớn, cũ kĩ xuất hiện ngay trước mặt nó và anh ta. Có nhiều chỗ tường đã bị hư hỏng và sụp đổ. Rong rêu cùng các loài cây lạ mọc đầy quanh những ô cửa sổ, rủ xuống những bức tường một cách bí ẩn. Nhưng có thứ gì đó bên trong toà lâu đài đang phát ra ánh hào quang rực rỡ, chiếu sáng mọi vật xung quanh. Đàn cá heo chia nhau rẻ vào khắp các ngã, miệng liên tục phát ra âm thanh kêu gọi:
- Chúng ta có vào trong đó không? - Tự Quân quay quan nhìn nó
- Không biết anh thế nào chứ tôi thì có đấy. - Nó nghiêng đầu, mỉm cười nói.
- Vậy thì ta cùng đi nhé - Tự Quân nhanh tay bơi về phía trước - Tôi không muốn bị bỏ lại đây một mình đâu.
Bên trong lâu đài hoàn toàn trống trải, chỉ có những sinh vật quái lại dưới đáy biển mò tới tìm chỗ trú ẩn. Nó bơi đi bơi lại vòng quanh, sau cùng cũng phát hiện ra một căn phòng hình tròn đã bị đổ sập hết phân nửa nằm ngay chính giữa khu vườn. Một cây quyền trượng to lớn bằng vàng, sáng lấp lánh được cắm trên bục đá đặt ngay trung tâm của căn phòng. Thì ra đó chính là thứ đã làm loá mắt nó khi nãy. Những luồng sáng phát ra từ quyền trượng toả đi khắp nơi làm cả một vùng trở nên rực rỡ sắc vàng.
- Hãy lấy nó đi và biển xanh sẽ nổi sóng - Một con cá heo bơi lượn quanh nó, hát ngân nga - Đại dương đã tìm lại được công chúa của mình...Hãy lấy nó đi và cuồng phong sẽ nổi. Tất cả quyền năng đều nằm trong tay nàng tiên nữ kiều diễm...Hãy lấy nó đi và đất trời sẽ phải rung chuyển. Quyền trượng chỉ thuộc về những ai thật sự có khả năng làm chủ nó....
Thế rồi, tất cả những con còn lại cũng đồng loạt cất lên bài hát kì lạ ấy. Tự Quân tuy không hiểu được chúng có ý nghĩa gì nhưng cũng lờ mờ nhận ra đó là một bài hát:
- Không ngờ cá heo ở đây cũng biết yêu âm nhạc. Tụi nó hát hay đấy chứ.
- Chúng đang yêu cầu tôi đến lấy cây quyền trượng ấy.
- Cẩn thận - Quân bất ngờ nắm lấy vai nó - Hay để tôi vào đó với cô?
- Thế cũng được - Nó gật đầu
Cây quyền trượng cao hơn đầu Nhi khoảng mười phân, phần thân làm bằng một thứ kim loại màu xanh sẫm. Toàn bộ phần còn lại đều bằng vàng. Trông có vẻ nặng. Nó đưa tay định nhấc cây quyền trượng ra khỏi giá nhưng không được. Có lẽ cần phải có sự trợ giúp từ một thứ nào khác.
Nghĩ vậy, cô bé liền lùi lại và giơ tay lên cao. Những đốm sáng lại xuất hiện quanh cổ tay có đeo chiếc vòng của nó. Sau đó, nó vẫn đứng yên tại chỗ và đưa tay nắm lấy thân của cây quyền trượng.
Tự Quân lại tỏ ra vô cùng lo lắng khi thấy việc làm đó khiến mặt mày nó có vẻ nhăn nhó. Nhi nhíu mày rồi dùng hết sức mình kéo mạnh một cái. Cây quyền trượng bật khỏi giá và bay vút lên cao, kèm theo đó là cơn động đất khủng khiếp. Hàng chục cây phi lao từ bốn phía bỗng bay thẳng đến chỗ nó đang đứng.
- Vân Nhi, coi chừng phía sau - Quân nói lớn
Nó quay phắt lại thì thấy một cây lao đang lao đến chỗ mình. Khi ngọn lao chỉ còn cách nó trong gang tấc thì chàng trai phía sau đã nhào tới, dùng cả hai tay để kéo nó về hướng khác. Mũi lao lướt qua làm đứt một đường dài trên cánh tay anh ấy. Nó và Tự Quân ngã nhào xuống đất. Nhưng chỉ ngay sau đó, anh ta lại phải kéo nó lăn mấy vòng qua phải để né một cây lao khác vừa phóng thẳng xuống cát. Nó hoảng sợ quá nên chẳng biết làm gì ngoài việc nghe theo lời Tự Quân.
- Hay thật, bảo người ta lấy bây giờ lại ngăn cản. Lời nói với việc làm sao mà mâu thuẫn thế?
Tự Quân chồm dậy giơ tay chụp ngay được một cây lao nữa. Anh ta kéo nó ra sau lưng mình và ngay lập tức chụp lấy một cây khác trong khi chân phải bận giơ lên đá lệch hướng một cây lao đang nhắm thẳng vào chân nó.
- Anh bị chảy máu rồi - Nó vịn lên cánh tay anh ta, nói giọng lo lắng.
Vừa dứt lời thì thấy Tự Quân bị cây lao tiếp theo làm thêm một đường nữa trên cánh tay phải khiến tay áo bị rách toạt.
- Hãy chứng minh cho họ thấy là công chúa có thể... - Bầy cá nhốn nháo -...Cho họ biết sức mạnh của nàng đủ khả năng làm chủ quyền trượng đi...
Nhi lặng người nhìn những dòng máu đỏ tươi của Quân đang hòa vào làn nước. Một nỗi đau vô hình chợt trỗi dậy trong tim nó. Nó không thể làm liên lụy đến chàng trai tốt bụng này. Nó phải bảo vệ anh ta. Không ai được phép làm tổn hại Tự Quân, không ai cả…
- Chúng ta có vào trong đó không? - Tự Quân quay quan nhìn nó
- Không biết anh thế nào chứ tôi thì có đấy. - Nó nghiêng đầu, mỉm cười nói.
- Vậy thì ta cùng đi nhé - Tự Quân nhanh tay bơi về phía trước - Tôi không muốn bị bỏ lại đây một mình đâu.
Bên trong lâu đài hoàn toàn trống trải, chỉ có những sinh vật quái lại dưới đáy biển mò tới tìm chỗ trú ẩn. Nó bơi đi bơi lại vòng quanh, sau cùng cũng phát hiện ra một căn phòng hình tròn đã bị đổ sập hết phân nửa nằm ngay chính giữa khu vườn. Một cây quyền trượng to lớn bằng vàng, sáng lấp lánh được cắm trên bục đá đặt ngay trung tâm của căn phòng. Thì ra đó chính là thứ đã làm loá mắt nó khi nãy. Những luồng sáng phát ra từ quyền trượng toả đi khắp nơi làm cả một vùng trở nên rực rỡ sắc vàng.
- Hãy lấy nó đi và biển xanh sẽ nổi sóng - Một con cá heo bơi lượn quanh nó, hát ngân nga - Đại dương đã tìm lại được công chúa của mình...Hãy lấy nó đi và cuồng phong sẽ nổi. Tất cả quyền năng đều nằm trong tay nàng tiên nữ kiều diễm...Hãy lấy nó đi và đất trời sẽ phải rung chuyển. Quyền trượng chỉ thuộc về những ai thật sự có khả năng làm chủ nó....
Thế rồi, tất cả những con còn lại cũng đồng loạt cất lên bài hát kì lạ ấy. Tự Quân tuy không hiểu được chúng có ý nghĩa gì nhưng cũng lờ mờ nhận ra đó là một bài hát:
- Không ngờ cá heo ở đây cũng biết yêu âm nhạc. Tụi nó hát hay đấy chứ.
- Chúng đang yêu cầu tôi đến lấy cây quyền trượng ấy.
- Cẩn thận - Quân bất ngờ nắm lấy vai nó - Hay để tôi vào đó với cô?
- Thế cũng được - Nó gật đầu
Cây quyền trượng cao hơn đầu Nhi khoảng mười phân, phần thân làm bằng một thứ kim loại màu xanh sẫm. Toàn bộ phần còn lại đều bằng vàng. Trông có vẻ nặng. Nó đưa tay định nhấc cây quyền trượng ra khỏi giá nhưng không được. Có lẽ cần phải có sự trợ giúp từ một thứ nào khác.
Nghĩ vậy, cô bé liền lùi lại và giơ tay lên cao. Những đốm sáng lại xuất hiện quanh cổ tay có đeo chiếc vòng của nó. Sau đó, nó vẫn đứng yên tại chỗ và đưa tay nắm lấy thân của cây quyền trượng.
Tự Quân lại tỏ ra vô cùng lo lắng khi thấy việc làm đó khiến mặt mày nó có vẻ nhăn nhó. Nhi nhíu mày rồi dùng hết sức mình kéo mạnh một cái. Cây quyền trượng bật khỏi giá và bay vút lên cao, kèm theo đó là cơn động đất khủng khiếp. Hàng chục cây phi lao từ bốn phía bỗng bay thẳng đến chỗ nó đang đứng.
- Vân Nhi, coi chừng phía sau - Quân nói lớn
Nó quay phắt lại thì thấy một cây lao đang lao đến chỗ mình. Khi ngọn lao chỉ còn cách nó trong gang tấc thì chàng trai phía sau đã nhào tới, dùng cả hai tay để kéo nó về hướng khác. Mũi lao lướt qua làm đứt một đường dài trên cánh tay anh ấy. Nó và Tự Quân ngã nhào xuống đất. Nhưng chỉ ngay sau đó, anh ta lại phải kéo nó lăn mấy vòng qua phải để né một cây lao khác vừa phóng thẳng xuống cát. Nó hoảng sợ quá nên chẳng biết làm gì ngoài việc nghe theo lời Tự Quân.
- Hay thật, bảo người ta lấy bây giờ lại ngăn cản. Lời nói với việc làm sao mà mâu thuẫn thế?
Tự Quân chồm dậy giơ tay chụp ngay được một cây lao nữa. Anh ta kéo nó ra sau lưng mình và ngay lập tức chụp lấy một cây khác trong khi chân phải bận giơ lên đá lệch hướng một cây lao đang nhắm thẳng vào chân nó.
- Anh bị chảy máu rồi - Nó vịn lên cánh tay anh ta, nói giọng lo lắng.
Vừa dứt lời thì thấy Tự Quân bị cây lao tiếp theo làm thêm một đường nữa trên cánh tay phải khiến tay áo bị rách toạt.
- Hãy chứng minh cho họ thấy là công chúa có thể... - Bầy cá nhốn nháo -...Cho họ biết sức mạnh của nàng đủ khả năng làm chủ quyền trượng đi...
Nhi lặng người nhìn những dòng máu đỏ tươi của Quân đang hòa vào làn nước. Một nỗi đau vô hình chợt trỗi dậy trong tim nó. Nó không thể làm liên lụy đến chàng trai tốt bụng này. Nó phải bảo vệ anh ta. Không ai được phép làm tổn hại Tự Quân, không ai cả…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.