Chương 24: BỊ ĐIỀU TRA
Phạm Tiểu Vân
18/06/2014
Nó, anh và cả Dũng đều bị giải về đồn để...lấy lời khai. Hình như mọi người đều tỏ ra nể sợ anh ít nhiều nên cũng không làm khó gì ngoại trừ một gã thanh ta tên Kiều Chấn Vũ - người lấy khẩu cung của nó. Từ đầu đến cuối gã luôn nhìn nó bằng ánh mắt soi mói và hỏi những câu vô lí không chịu được. Gã Chấn Vũ đó có cái trán rộng trông cũng sáng sủa, thông minh nhưng khổ thay lại có bộ nảo của một con...heo. Nó đã nói đi nói lại bao nhiêu lần là mình chỉ tình cờ đến thăm nhưng lại đúng ngay lúc có kẻ muốn giết anh (thật ra là anh đã dặn nó phải nói như thế) Vậy mà hắn cứ một hai khăng khăng rằng làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy:
- Cô đừng tưởng có chút quen biết với cái nhà họ "Gia" đó thì không ai dám làm gì. Nói cho cô biết, nếu cô dám khai man thì dù là con của ngọc hoàng đại đế đi nữa tôi vẫn có thể cho cô ngồi tù rục xương.
- À hay nhỉ, nếu quả thật như vậy thì sao ngay bây giờ anh không lôi cổ tôi vào đó ngay đi. Thà rằng để tôi đối diện với bốn bức tường còn hơn phải tiếp xúc với một cái cột biết nói như anh - Nó giận dữ đứng bật dậy.
Lúc ấy, cánh cửa phòng chợt mở ra. Một ông thanh tra khác đi vào và anh xuất hiện. Họ nói với nhau điều gì đó rồi anh quay lại đỡ nó đứng dậy, thì thầm:
- Chúng ta về được rồi.
Trước khi ra khỏi phòng nó phải quắc mắt nhìn gã thanh tra đáng ghét đó một lần cuối mới chịu thôi. Cái bản mặt khó ưa ấy, cả đời này có lẽ nó sẽ không bao giờ quên.
- Tôi nhất định sẽ đưa vụ này ra ánh sáng. - Hắn hét lên khi cánh cửa đóng sập lại sau lưng nó - Hãy cứ chờ mà xem.
- Sẵn sàng - Nó lẩm bẩm.
Lúc đứng trong thang máy, nó mới hỏi anh:
- Sau cái ông thanh tra đó lại đáng ghét thế nhỉ?
- Cứ mặc kệ anh ta. Xưa nay Chấn Vũ vốn không ưa gì tôi.
- Tại sao vậy? Bộ anh hay làm việc phi pháp lắm sao?
- Đương nhiên là không phải vậy - Anh bật cười - Khi nào rảnh tôi sẽ kể sau.
Cửa thang máy lại mở ra, một người đàn ông ôm thùng đồ khá to bước vào. Anh nắm nhẹ lấy cánh tay nó định kéo về phía mình thì nó bỗng kêu lên khe khẽ.
- Tôi làm cô đau à?
- Cũng không biết nữa - Nó xắn tay áo và giơ khuỷu tay lên ngang mặt
Ngay trên cánh tay phải có một vệt máu dài làm nó xanh cả mặt. Vết cắt khá sâu, lại còn chảy rất nhiều máu. Anh kéo tay nó về phía mình, nhìn chăm chú nói:
- Chắc là do mấy miếng kiếng lúc nãy đây.
- Đau quá! - Nó nhăn nhó - Sao nãy giờ tôi không nhận ra nhỉ?
- Vì cô bận "tức giận" mà. - Anh nhìn nó, mỉm cười dịu dàng.
Cánh cửa lại mở ra , nó thấy Tiến Dũng đã đứng đợi cà hai ở cuối căn phòng.
- Chân cô bị đau hả? - Anh giật mình khi nhận ra nó đang đi cà nhắc.
- Có lẽ là hồi nãy tôi nhảy xuống bị trặc chân.
- Lúc ở trên đó tôi thấy cô có sao đâu?
- Vì tôi không muốn để cho "hắn" khoái chí.
Tiến Dũng đi lại gần, vẻ mặt hớn hở:
- Họ làm gì mà giữ tiểu thư ở trên đó lâu quá!
- Toàn những chuyện không đâu. Đừng bắt tôi nhắc lại nữa. - Nó lắc đầu ngán ngẩm.
- Trời ơi, tiểu thư bị thương - Anh chàng chỉ vào vết máu trên tay nó.
- Tôi chẳng thấy đau gì đâu. Chỉ là vết thương ngoài da thôi mà
- Tôi xin lỗi vì đã cắt ngang câu chuyện. Nhưng chúng ta có thể về nhà rồi hẳn nói tiếp được không?
- Nhà? - Nó ngờ ngợ.
- Tức là căn hộ của tôi ấy. Không giải cô về nhà đâu - Anh phì cười.
Nghe vậy, nó bỗng thở phào nhẹ nhõm. bao nhiêu đó việc trong tối nay đã quá đủ. Nó sẽ không thể chịu nổi nếu còn phải gặp một "Chấn Vũ" thứ hai...
- Cô đừng tưởng có chút quen biết với cái nhà họ "Gia" đó thì không ai dám làm gì. Nói cho cô biết, nếu cô dám khai man thì dù là con của ngọc hoàng đại đế đi nữa tôi vẫn có thể cho cô ngồi tù rục xương.
- À hay nhỉ, nếu quả thật như vậy thì sao ngay bây giờ anh không lôi cổ tôi vào đó ngay đi. Thà rằng để tôi đối diện với bốn bức tường còn hơn phải tiếp xúc với một cái cột biết nói như anh - Nó giận dữ đứng bật dậy.
Lúc ấy, cánh cửa phòng chợt mở ra. Một ông thanh tra khác đi vào và anh xuất hiện. Họ nói với nhau điều gì đó rồi anh quay lại đỡ nó đứng dậy, thì thầm:
- Chúng ta về được rồi.
Trước khi ra khỏi phòng nó phải quắc mắt nhìn gã thanh tra đáng ghét đó một lần cuối mới chịu thôi. Cái bản mặt khó ưa ấy, cả đời này có lẽ nó sẽ không bao giờ quên.
- Tôi nhất định sẽ đưa vụ này ra ánh sáng. - Hắn hét lên khi cánh cửa đóng sập lại sau lưng nó - Hãy cứ chờ mà xem.
- Sẵn sàng - Nó lẩm bẩm.
Lúc đứng trong thang máy, nó mới hỏi anh:
- Sau cái ông thanh tra đó lại đáng ghét thế nhỉ?
- Cứ mặc kệ anh ta. Xưa nay Chấn Vũ vốn không ưa gì tôi.
- Tại sao vậy? Bộ anh hay làm việc phi pháp lắm sao?
- Đương nhiên là không phải vậy - Anh bật cười - Khi nào rảnh tôi sẽ kể sau.
Cửa thang máy lại mở ra, một người đàn ông ôm thùng đồ khá to bước vào. Anh nắm nhẹ lấy cánh tay nó định kéo về phía mình thì nó bỗng kêu lên khe khẽ.
- Tôi làm cô đau à?
- Cũng không biết nữa - Nó xắn tay áo và giơ khuỷu tay lên ngang mặt
Ngay trên cánh tay phải có một vệt máu dài làm nó xanh cả mặt. Vết cắt khá sâu, lại còn chảy rất nhiều máu. Anh kéo tay nó về phía mình, nhìn chăm chú nói:
- Chắc là do mấy miếng kiếng lúc nãy đây.
- Đau quá! - Nó nhăn nhó - Sao nãy giờ tôi không nhận ra nhỉ?
- Vì cô bận "tức giận" mà. - Anh nhìn nó, mỉm cười dịu dàng.
Cánh cửa lại mở ra , nó thấy Tiến Dũng đã đứng đợi cà hai ở cuối căn phòng.
- Chân cô bị đau hả? - Anh giật mình khi nhận ra nó đang đi cà nhắc.
- Có lẽ là hồi nãy tôi nhảy xuống bị trặc chân.
- Lúc ở trên đó tôi thấy cô có sao đâu?
- Vì tôi không muốn để cho "hắn" khoái chí.
Tiến Dũng đi lại gần, vẻ mặt hớn hở:
- Họ làm gì mà giữ tiểu thư ở trên đó lâu quá!
- Toàn những chuyện không đâu. Đừng bắt tôi nhắc lại nữa. - Nó lắc đầu ngán ngẩm.
- Trời ơi, tiểu thư bị thương - Anh chàng chỉ vào vết máu trên tay nó.
- Tôi chẳng thấy đau gì đâu. Chỉ là vết thương ngoài da thôi mà
- Tôi xin lỗi vì đã cắt ngang câu chuyện. Nhưng chúng ta có thể về nhà rồi hẳn nói tiếp được không?
- Nhà? - Nó ngờ ngợ.
- Tức là căn hộ của tôi ấy. Không giải cô về nhà đâu - Anh phì cười.
Nghe vậy, nó bỗng thở phào nhẹ nhõm. bao nhiêu đó việc trong tối nay đã quá đủ. Nó sẽ không thể chịu nổi nếu còn phải gặp một "Chấn Vũ" thứ hai...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.