Anh

Chương 8: BỊ THƯƠNG

Phạm Tiểu Vân

18/06/2014

Thời gian trôi qua thật chậm và không lúc nào lại không có tiếng gầm rú từ hai con quái vật ở trên. Mỗi lần chúng rống lên là bụng nó lại thóp lại. Sao chúng có thể đối với đồng loại hung tợn như thế? Nó bỗng nhớ đến cái cách mà loài người đang đối xử với nhau nơi nó sống. Họ không biến đối phương thành con mồi của mình. Thế nhưng...họ giết nhau bằng những cách còn dã man hơn.

Một âm thanh rùng rợn vang lên. Cái gì đó phải to lớn lắm vừa rớt xuống ngay cạnh nó. Sau đó, nó nghe tiếng anh thét lên đau đớn. Nó choàng dậy thì thấy một cảnh tượng thật đáng sợ. Lần này thì không còn đất hay đá gì nữa mà từ trên miệng hố rơi xuống một con khủng long khắp mình đầy máu. Tệ hại hơn là cái đuôi khổng lồ của nó lại đang đè lên chân phải của anh. Nó còn chưa kịp làm gì thì con còn lại đã bắt đầu lôi kẻ bại trận của nó lên khỏi hố. Và dĩ nhiên hành động đó làm tăng cơn đau của anh lên khủng khiếp.

Nó thấy mặt anh nhăn lại, hai hàm răng cắn chặt. Chắc anh sợ con khủng long sẽ biết dưới này có một con mồi khác để nó lấp đầy bao tử. Nhưng nếu có thể nghe thấy thì nó đã phát hiện ra anh từ lúc nãy rồi. Bởi anh hét to thế mà...

Nó lắng tai nghe, dường như chúng đang lôi nhau đi xa dần, xa dần...Thoát nạn! Nó thở phào nhẹ nhõm. Nhưng phải đến khi quay lại nhìn anh, nó mới nhận ra mình đang phải đối mặt với một vấn đề còn khó khăn hơn lúc nãy...

Nó đâu biết phải làm gì để giúp một người bị gãy chân. Mồ hôi anh tuôn ra nhễ nhại còn da mặt thì trở nên xanh xao một cách nhanh chóng. Nó nhìn qua nhìn lại mà không biết chính xác là mình đang tìm thứ gì. Lúc nãy, ngoài đất và đá, nó thấy còn có rất nhiều cành cây gãy rơi xuống. Nó lật đật ngồi dậy và lục lọi tìm kiếm.

Được ba bốn cành vừa ý, vẻ mặt nó rạng rỡ hẳn ra. Sau đó, nó bẻ hết những nhánh nhỏ và bứt sạch lá ở xung quanh. Xong xuôi, nó hối hả chạy lại, đỡ anh ngồi dựa lưng vào vách còn chân phải thì duỗi thẳng ra. Nhưng, vẫn còn thiếu một thứ. Nó không tìm đâu ra dây để buộc. Đang vắt óc suy nghĩ thì anh bỗng cựa mình, cố gắng tháo sợi dây nịt ở quần ra đưa cho nó, và nói:

- Cái này chắc sẽ có ích.

Nó nhận lấy từ tay anh và có cảm giác như mọi suy nghĩ của mình đều bị anh nhìn thấu. Dây nịt ư? Nó cũng có một cái...Sau một hồi loay hoay, cuối cùng thì nó cũng hoàn tất công việc. Lúc bấy giờ nó mới dám thở phào và ngồi xuống bên cạnh anh.

- Không ngờ cô cũng biết mấy chuyện này. - Anh cười nhẹ.

- Đâu có, anh là người đầu tiên đấy chứ - Nó lắc đầu thú nhận - Cũng may là tôi còn nhớ được chút ít.

Anh nhìn nó bằng ánh mắt kinh hoàng, miệng lắp bắp:

- Ý cô là...Tôi vừa giao cái chân của mình, cho một người...không biết gì về...về...

- Ít ra thì tôi cũng dược học chút lý thuyết ở trường - Nó nhún vai - Đáng lí đã quên gần hết. Không hiểu sao khi nãy tự nhiên lại nhớ ra. Chắc tại tôi sợ quá nên mới như thế.



Nghe vậy, các nếp nhăn trên mặt anh bỗng dãn ra thành một nụ cười thân thiện. Anh lắc đầu nói:

- Xem ra số tôi vẫn còn may mắn lắm.

Nó không để ý đến lời nói đùa đó của anh mà khẽ thở dài, nói:

- Tự nhiên lúc này tôi cứ ước giá như mình là một con chim.

- Đừng lo lắng - Anh ngã đầu ra sau - Chậm nhất thì sáng mai sẽ có người đến cứu chúng ta thôi.

- Sao anh nói chắc vậy?

- Bây giờ trời còn sáng quá. Hơn nữa tôi lại đang rất mệt nên chưa làm gì được. Phải chờ đến tối thôi....

Giọng anh nhỏ dần rồi im hẳn. Nó hiểu cảm giác của anh lúc này. Chắc là anh đang rất đau, lại bị cơn đói hành hạ. Hình như nó đã quen với hình ảnh anh hoạt bát và nhanh nhẹn nên...Bây giờ nhìn anh ngồi đó với vẻ mặt xanh xao, hơi thở nặng nhọc, lòng nó sao xót xa quá.

Chỉ mới đó thôi mà anh đã ngủ say. Nó đưa mắt nhìn quanh và tự hỏi còn chuyện gì đang chờ đợi mình ở phía trước. Liệu nó có hy vọng nào được gặp lại gia đình hay không. Nếu giờ này có mẹ ở đây thì thế nào mẹ cũng mắng cho nó một trận vì không biết tự chăm sóc cho bản thân mình. Nhưng nó biết chỉ ngay sau đó thôi, mẹ sẽ bảo nó ngồi xuống và giúp nó băng vết thương trên đầu lại. Nó lật đật kéo tay áo lau đi những giọt nước mắt. Mẹ vẫn thường nói khóc chỉ làm con người ta trở nên yếu đuối hơn chứ chẳng giúp ích được gì. Là con gái lại càng không được yếu đuối.

- Nhưng mẹ ơi, con không làm được...- Nó bỗng ôm mặt khóc hu hu.

Càng lúc nó khóc càng to. Nước mắt rơi xuống cánh tay chẳng mấy chốc ướt hết cả áo. Nó không muốn như thế nhưng không có cách nào để ngăn mình lại. Bàn tay anh từ đâu quàng qua vai và kéo nó lại gần. Anh nhẹ nhàng an ủi:

- Đừng khóc, tôi đã hứa là sẽ giúp cô rồi mà...

Nó lặng lẽ tựa đầu lên vai anh, nói không nên lời....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook