Chương 48: BIỂN XANH DẬY SÓNG
Phạm Tiểu Vân
18/06/2014
Về tới nhà, thấy vẫn chưa đến giờ cơm nên anh với nó chia tay nhau và hẹn nửa tiếng sau sẽ gặp ở chân cầu thang. Nó hối hả chạy lên lầu, nôn nóng được tắm một cái cho mát mẻ. Đi cả ngày chắc giờ nó còn dơ hơn cú.
- Trông em có vẻ vui. Đi chơi chắc là thích lắm hả?
- Phải - Nó đi thẳng một mạch sau khi đã xác định được người hỏi là ai.
- Nhà bà già ấy có gì hay mà hai người lại đến?
- Ông theo dõi chúng tôi? - Nó quay phắt lại, vẻ hung dữ
- Muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm.
- Nếu ông còn không mau kết thúc cái trò này đi thì...
- Thì thế nào? Em sẽ méc lại với Gia Tuấn hả? Ha ha ha - Gia Đức cười phá lên
- Hãy thôi đi, bộ ông nghĩ tôi không dám sao.
- Cứ nói đi nếu em cho rằng cậu ấy sẽ tin.
Nó thấy sẽ thật vô ích nếu mình cứ tiếp tục nói day dưa dài dòng với loại người không biết điều như hắn nên bỏ ngoài tai lời châm chọc ấy và đi thẳng về phòng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nó thay một cái váy màu hồng cánh sen, cài một chiếc kẹp hình con bướm lên mái tóc rồi đi xuống lầu. Anh đã đợi sẵn dưới đó, trông thật gọn gàng với chiếc áo thun trắng có cổ và quần jean xanh.
- Em đúng giờ ghê.
- Anh cũng vậy mà - Nó cười - Phòng ăn ở đâu anh biết không?
- Biết chứ, anh đã đến đây mấy lần rồi.
- Ăn cơm xong em định ra ngoài đảo chơi. Anh có muốn đi chung không?
Anh biết nó có ý châm chọc nhưng cũng trả lời.:
- À, nếu em cho phép thì anh theo liền.
Nó nhìn anh rồi cả hai cùng bật cười. Nhà chị Thu Hương chỉ có hai người mà cái phòng ăn rộng gấp đôi so với nhà anh. Bốn con người ngồi cách xa nhau cả thước. Người phục vụ thì chạy ra chạy vô tấp nập. Nó cố ăn nhanh hơn bình thường để sớm được ra ngoài nhưng anh bồi bàn đứng gần đó bỗng rót đầy rượu vào ly làm nó tá hoả. Trong đời Nhi đã bao giờ uống mấy thứ này đâu. Nó định quay qua nói anh ta cho mình xin một ly nước lọc lthì một giọng nói chợt vang lên:
- Đó là rượu quý nhà anh, chỉ dùng khi có khách quan trọng. Đã rót ra rồi em không uống là không được đâu - Gia Đức nhìn nó.
- Em cứ uống thử xem thế nào? - Chị Thu Hương đề nghị - Cũng không tệ lắm đâu.
Nó đưa mắt về phía đối diện thì thấy anh khẽ chớp mắt ra hiệu nên miễn cưỡng đưa lên miệng nhấp thử một miếng.
- Thế nào? Em uống có được không? - Chị Thu Hương hỏi.
- Tàm tạm - Nó trả lời mà mặt méo xẹo
- Vậy phải uống cho hết đấy nhé - Gia Đức nói.
Nó cười qua loa rồi lại ăn tiếp, trong bụng thầm nhủ sẽ không bao giờ đụng tới cái ly đó lần thứ hai. Cuối bữa, nó rời bàn ăn với ly rượu còn nguyên si. May là không có ai để ý. Anh nháy mắt ra hiệu với nó rồi cả hai rủ nhau ra ngoài.
Hòn đảo về đêm có vẻ đẹp huyền ảo riêng của nó. Trong bóng tối của rừng cây rạm rạp ẩn hiện những bóng đèn điện nhấp nháy như đom đóm. Anh còn đùa rằng ấy chính là mắt của mấy con ma rừng đang dõi theo từng bước chân nó. Những lời lẽ ấy chẳng những không khiến nó thấy sợ hãi mà còn cười ngất. Con đường mòn uốn quanh được ánh trăng soi sáng, gió thổi hàng cây lao xao hòa với tiếng sóng biển rì rào nghe thật thích. Nếu chỉ có một mình chắc chẳng bao giờ nó dám vác xác ra ngoài này đâu. Những cái nó cho là thú vị kia phút chốc sẽ trở nên ghê sợ và ma quái.
- Em có thấy lạnh không? - Tuấn bỗng quay qua nhìn Nhi và hỏi bằng giọng ấm áp.
- Không - Nó chớp mắt ngạc nhiên – Sao anh lại hỏi?
- Vì anh thấy nãy giờ em cứ co ro mãi.- Vừa nói anh vừa quàng tay qua vai nó, cười khì - Mà sao em chậm tiêu thế? Đáng lẽ khi được hỏi như thế thì phải nói là lạnh chứ. Chứ không, anh biết tìm đâu ra lí do để được đi gần em bây giờ?
Nghe anh bảo vậy nó chỉ cúi đầu, mỉm cười không đáp. Chậm rãi đi bên Tuấn, hai chân Nhi như ríu cả lại. Không biết hớp rượu vừa nãy khiến nó say hay chính sự âu yếm từ chàng trai bên cạnh làm cô bé choáng váng. Thôi thì cứ giả vờ lạnh để được ở gần anh, được nép người vào bờ vai rộng, đầy an toàn ấy.
Nó không biết từ lúc nào, mình đã yêu tha thiết nụ cười và ánh mắt đó. Chẳng cần rắc rối gì đâu, miễn được nhìn thấy anh, được nghe tiếng anh cười là lòng nó lại trở nên ấm áp. Nhi thích bờ vai đã làm chỗ dựa cho mình những lúc nước mắt rơi, thích bàn tay nắm chặt mỗi khi nó sợ hãi, thích cặp mắt tò mò mà không dám hỏi của anh trước mỗi lần nó đăm chiêu suy nghĩ... Nếu đây là cái người ta vẫn gọi là yêu thì có lẽ nó đã yêu anh thật.
Càng hạnh phúc bao nhiêu Nhi càng lo sợ khi nghĩ đến ngày mình rời xa Tuấn mãi mãi. Chắc là nó sẽ nhớ anh đến quay quắt mất thôi. Những lời thơ cô đọc trên lớp hôm nào bổng văng vẳng bên tai: "Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên. Tôi đã đày thân giữa xứ phiền. Không thể vô tình qua trước cửa. Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên"
- Tự nhiên sao im lặng thế em? – Tuấn lại hỏi như muốn phá tan bầu không khí yên lặng.
- Hay mình chơi trò gì đó ha! - Nó bất giác ngẩng đầu nhìn anh, đề nghị.
- Trò gì, em nói đi. - Anh gật đầu.
- Em đuổi, còn anh chạy, được không?
- Sao lại có vụ đó? – Anh bất ngờ đưa tay vuốt nhẹ gò má làm mặt nó nóng rang - Em toàn thích những chuyện ngược đời không thế?
Vừa lúc ấy, một âm thanh lạ vang lên làm cả hai cùng giật bắn mình. Nhi dáo dác nhìn quanh, miệng lắp bắp:
- Đó là tiếng của con gì thế?
- Có vẻ như từ ngoài biển vọng vào. - Anh nhíu mày nghĩ ngợi - Chúng ta ra đó xem thử đi!Nó chạy theo anh băng qua cánh rừng, trong lòng thoáng lo sợ. Hay là con vật hôm trước lại đến đây tìm nó? Có khi nào giữa nó và con vật ấy kiếp trước có thù oán sâu nặng với nhau. Bây giờ quay lại để tính sổ.
Tuấn nhận thức ra mọi chuyện trước Nhi vài giây và lập tức chạy như bay đến. Một con cá heo vừa bị sóng đánh dạt vào bờ. Nó chưa chết nhưng xem chừng rất yếu ớt, khó lòng qua khỏi tối nay.
- Chuyện gì xảy ra với mày thế ? - Anh thốt lên ngay khi quỳ xuống bên cạnh con cá
Trên mình nó đầy những vết cào xé từ một con vật nào đó có cặp vuốt rất sắc nhọn. Con cá heo phát ra những âm thanh nho nhỏ làm nó thấy động lòng. Ngoài xa, đồng loại của nó cũng thi nhau kêu ầm lên, có vẻ nhốn nháo lắm. Chúng liên tục phóng lên khỏi mặt nước, hướng về phía con bị thương và cất lên giọng buồn thảm chưa từng thấy.
Nhi đứng lặng người, mắt nhìn những vệt máu dài trên người con vật tội nghiệp thì một giọt lệ bỗng lặng lẽ trào ra và rơi xuống bàn tay có đeo nhẫn của nó.Giọt nước mắt lập tức loan ra và trở nên sáng rực. Nó từ tốn ngồi xuống bên cạnh anh rồi nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve con vật:
- Đừng sợ!....Rồi mày sẽ ổn thôi....
Anh giật mình nghiêng đầu nhìn Nhi vì nhận ra giọng nói của nó đã trở nên khác thường. Nhưng nó thì chẳng hay biết gì. Cảm xúc duy nhất lúc này là sự phẫn uất và căm tức đến cực độ. Nỗi uất ức cứ thế trào lên, lồng lộn trong khóe mắt và biểu lộ trên từng cơ mặt.
Không biết từ lúc nào, mây đen đã bắt đầu ùn ùn kéo tới. Vầng trăng và các vì sao thì trốn đâu biệt tích. Trời nổi gió to và một tia chớp bất ngờ loé sáng. Sóng biển như gào thét và lũ cá heo càng nhốn nháo hơn.
Tuấn dần nhận ra, hễ Nhi càng xúc động thì thiên nhiên xung quanh họ càng trở nên tồi tệ. Tại sao trông vẻ mặt cô bé lại tràn đầy nỗi xót thương như thế? Dẫu nó có là một người hết lòng yêu thương động vật cũng đâu đến mức này. Lẽ nào lũ cá heo cũng là một phần trong con người Nhi, con người bấy lâu vẫn ngủ quên trong tiềm thức?
Nước mắt cô bé cứ thế rơi xuống từng giọt, từng giọt một trên cơ thể đầy máu của con vật. Trời bắt đầu mưa như trút nước, anh lấy tay lau mặt và quay qua nhìn nó thì...mọi chuyện đã khác hẳn. Muôn vàn hạt bụi lấp lánh bỗng từ đâu xuất hiện, kết tinh thành một chiếc vương miệng lộng lẫy nằm chễm chệ trên đầu nó. Bãi cát trắng bị cơn gió tàn ác cuốn tung lên bầu trời....
Bàn tay nó chạm đến đâu thì vết thương ở chỗ đó lập tức liền lại. Chẳng mấy chốc mà con cá heo bị thương lúc đầu đã trở nên lành lặn. Nó bắt đầu vẫy đập muốn quay lại biển. Anh liền cùng Nhi đưa con cá heo khỏi bờ. Khi thấy nước đã đủ sâu, họ mới buông tay ra. Chú cá quẫy mạnh rồi lao thẳng ra ngoài khơi, sum vầy với đồng loại đang chờ đợi.
Nó nhìn theo rồi khẽ chớp mắt, mỉm cười:
- Cứ đi đi, những người bạn tốt của ta...
Sau đó, không đợi anh kịp hỏi gì thêm, nó bỗng ngã nhào xuống dòng nước.
- Vân Nhi! - Anh hét lên và lập tức lao xuống theo.
Sau một hồi vật lộn vất vả mới lôi được cô bé lên bờ. Lúc đó thì mây đã tan, mưa đã tạnh. Mặt trăng lại toả sáng và các vì sao lại xuất hiện. Biển cả trở lại vẻ hiền dịu vốn có của mình và gió cũng không làm rung cây như trước. Còn lại lúc này chỉ là hai chữ “yên bình” và hơi thở gấp gáp của chàng trai trẻ.
Tuấn đặt nó nằm trên bãi cát, vừa lay vừa gọi. Cái cơ thể bé nhỏ đang mềm nhũng trên tay làm anh hoảng hốt. Đầu nó cứ lắc lư theo những cái lắc mạnh còn hai mắt thì nhắm nghiền. Chiếc vương miệng đã biến mất. Nhi bây giờ lại là cô gái bé dịu hiền, nhút nhát mà anh hết lòng yêu thương, quý trọng:
- Tỉnh lại đi, Vân Nhi – Tuấn ôm chặt nó vào lòng, giọng thiết tha nài nỉ – Đừng bỏ anh!...Anh còn rất nhiều chuyện muốn nói với em… Mở mắt nhìn anh đi, cô bé!...
Và nó bắt đầu ho, ho nhiều đến nỗi cơ mặt nhăn nhúm lại. Sau khi hộc ra ngoài cả bụm nước to, nó mới dùng bàn tay của mình nắm nhẹ lấy áo anh, miệng thều thào hai tiếng duy nhất:
- Gia Tuấn…
- Anh đây – Tuấn vừa mừng vừa giận, vội hôn nồng lên trán nó – Anh đây.
Vân Nhi tiếp tục ho rồi dúi đầu vào ngực anh:
- Đây là đâu mà lạnh quá vậy anh?
- Đợi lát nữa em sẽ nhớ - Tuấn vội vàng ôm cô bé vào lòng khi nhận ra người nó bắt đầu run - Bây giờ mình quay về nhà. Và sau đó em sẽ ổn thôi.
Nó gật đầu nhè nhẹ rồi vòng tay ôm lấy cổ anh. Không chần chừ thêm, Tuấn vội vàng nhấc nó lên khỏi mặt đất và đi thẳng một nước...
- Trông em có vẻ vui. Đi chơi chắc là thích lắm hả?
- Phải - Nó đi thẳng một mạch sau khi đã xác định được người hỏi là ai.
- Nhà bà già ấy có gì hay mà hai người lại đến?
- Ông theo dõi chúng tôi? - Nó quay phắt lại, vẻ hung dữ
- Muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm.
- Nếu ông còn không mau kết thúc cái trò này đi thì...
- Thì thế nào? Em sẽ méc lại với Gia Tuấn hả? Ha ha ha - Gia Đức cười phá lên
- Hãy thôi đi, bộ ông nghĩ tôi không dám sao.
- Cứ nói đi nếu em cho rằng cậu ấy sẽ tin.
Nó thấy sẽ thật vô ích nếu mình cứ tiếp tục nói day dưa dài dòng với loại người không biết điều như hắn nên bỏ ngoài tai lời châm chọc ấy và đi thẳng về phòng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nó thay một cái váy màu hồng cánh sen, cài một chiếc kẹp hình con bướm lên mái tóc rồi đi xuống lầu. Anh đã đợi sẵn dưới đó, trông thật gọn gàng với chiếc áo thun trắng có cổ và quần jean xanh.
- Em đúng giờ ghê.
- Anh cũng vậy mà - Nó cười - Phòng ăn ở đâu anh biết không?
- Biết chứ, anh đã đến đây mấy lần rồi.
- Ăn cơm xong em định ra ngoài đảo chơi. Anh có muốn đi chung không?
Anh biết nó có ý châm chọc nhưng cũng trả lời.:
- À, nếu em cho phép thì anh theo liền.
Nó nhìn anh rồi cả hai cùng bật cười. Nhà chị Thu Hương chỉ có hai người mà cái phòng ăn rộng gấp đôi so với nhà anh. Bốn con người ngồi cách xa nhau cả thước. Người phục vụ thì chạy ra chạy vô tấp nập. Nó cố ăn nhanh hơn bình thường để sớm được ra ngoài nhưng anh bồi bàn đứng gần đó bỗng rót đầy rượu vào ly làm nó tá hoả. Trong đời Nhi đã bao giờ uống mấy thứ này đâu. Nó định quay qua nói anh ta cho mình xin một ly nước lọc lthì một giọng nói chợt vang lên:
- Đó là rượu quý nhà anh, chỉ dùng khi có khách quan trọng. Đã rót ra rồi em không uống là không được đâu - Gia Đức nhìn nó.
- Em cứ uống thử xem thế nào? - Chị Thu Hương đề nghị - Cũng không tệ lắm đâu.
Nó đưa mắt về phía đối diện thì thấy anh khẽ chớp mắt ra hiệu nên miễn cưỡng đưa lên miệng nhấp thử một miếng.
- Thế nào? Em uống có được không? - Chị Thu Hương hỏi.
- Tàm tạm - Nó trả lời mà mặt méo xẹo
- Vậy phải uống cho hết đấy nhé - Gia Đức nói.
Nó cười qua loa rồi lại ăn tiếp, trong bụng thầm nhủ sẽ không bao giờ đụng tới cái ly đó lần thứ hai. Cuối bữa, nó rời bàn ăn với ly rượu còn nguyên si. May là không có ai để ý. Anh nháy mắt ra hiệu với nó rồi cả hai rủ nhau ra ngoài.
Hòn đảo về đêm có vẻ đẹp huyền ảo riêng của nó. Trong bóng tối của rừng cây rạm rạp ẩn hiện những bóng đèn điện nhấp nháy như đom đóm. Anh còn đùa rằng ấy chính là mắt của mấy con ma rừng đang dõi theo từng bước chân nó. Những lời lẽ ấy chẳng những không khiến nó thấy sợ hãi mà còn cười ngất. Con đường mòn uốn quanh được ánh trăng soi sáng, gió thổi hàng cây lao xao hòa với tiếng sóng biển rì rào nghe thật thích. Nếu chỉ có một mình chắc chẳng bao giờ nó dám vác xác ra ngoài này đâu. Những cái nó cho là thú vị kia phút chốc sẽ trở nên ghê sợ và ma quái.
- Em có thấy lạnh không? - Tuấn bỗng quay qua nhìn Nhi và hỏi bằng giọng ấm áp.
- Không - Nó chớp mắt ngạc nhiên – Sao anh lại hỏi?
- Vì anh thấy nãy giờ em cứ co ro mãi.- Vừa nói anh vừa quàng tay qua vai nó, cười khì - Mà sao em chậm tiêu thế? Đáng lẽ khi được hỏi như thế thì phải nói là lạnh chứ. Chứ không, anh biết tìm đâu ra lí do để được đi gần em bây giờ?
Nghe anh bảo vậy nó chỉ cúi đầu, mỉm cười không đáp. Chậm rãi đi bên Tuấn, hai chân Nhi như ríu cả lại. Không biết hớp rượu vừa nãy khiến nó say hay chính sự âu yếm từ chàng trai bên cạnh làm cô bé choáng váng. Thôi thì cứ giả vờ lạnh để được ở gần anh, được nép người vào bờ vai rộng, đầy an toàn ấy.
Nó không biết từ lúc nào, mình đã yêu tha thiết nụ cười và ánh mắt đó. Chẳng cần rắc rối gì đâu, miễn được nhìn thấy anh, được nghe tiếng anh cười là lòng nó lại trở nên ấm áp. Nhi thích bờ vai đã làm chỗ dựa cho mình những lúc nước mắt rơi, thích bàn tay nắm chặt mỗi khi nó sợ hãi, thích cặp mắt tò mò mà không dám hỏi của anh trước mỗi lần nó đăm chiêu suy nghĩ... Nếu đây là cái người ta vẫn gọi là yêu thì có lẽ nó đã yêu anh thật.
Càng hạnh phúc bao nhiêu Nhi càng lo sợ khi nghĩ đến ngày mình rời xa Tuấn mãi mãi. Chắc là nó sẽ nhớ anh đến quay quắt mất thôi. Những lời thơ cô đọc trên lớp hôm nào bổng văng vẳng bên tai: "Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên. Tôi đã đày thân giữa xứ phiền. Không thể vô tình qua trước cửa. Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên"
- Tự nhiên sao im lặng thế em? – Tuấn lại hỏi như muốn phá tan bầu không khí yên lặng.
- Hay mình chơi trò gì đó ha! - Nó bất giác ngẩng đầu nhìn anh, đề nghị.
- Trò gì, em nói đi. - Anh gật đầu.
- Em đuổi, còn anh chạy, được không?
- Sao lại có vụ đó? – Anh bất ngờ đưa tay vuốt nhẹ gò má làm mặt nó nóng rang - Em toàn thích những chuyện ngược đời không thế?
Vừa lúc ấy, một âm thanh lạ vang lên làm cả hai cùng giật bắn mình. Nhi dáo dác nhìn quanh, miệng lắp bắp:
- Đó là tiếng của con gì thế?
- Có vẻ như từ ngoài biển vọng vào. - Anh nhíu mày nghĩ ngợi - Chúng ta ra đó xem thử đi!Nó chạy theo anh băng qua cánh rừng, trong lòng thoáng lo sợ. Hay là con vật hôm trước lại đến đây tìm nó? Có khi nào giữa nó và con vật ấy kiếp trước có thù oán sâu nặng với nhau. Bây giờ quay lại để tính sổ.
Tuấn nhận thức ra mọi chuyện trước Nhi vài giây và lập tức chạy như bay đến. Một con cá heo vừa bị sóng đánh dạt vào bờ. Nó chưa chết nhưng xem chừng rất yếu ớt, khó lòng qua khỏi tối nay.
- Chuyện gì xảy ra với mày thế ? - Anh thốt lên ngay khi quỳ xuống bên cạnh con cá
Trên mình nó đầy những vết cào xé từ một con vật nào đó có cặp vuốt rất sắc nhọn. Con cá heo phát ra những âm thanh nho nhỏ làm nó thấy động lòng. Ngoài xa, đồng loại của nó cũng thi nhau kêu ầm lên, có vẻ nhốn nháo lắm. Chúng liên tục phóng lên khỏi mặt nước, hướng về phía con bị thương và cất lên giọng buồn thảm chưa từng thấy.
Nhi đứng lặng người, mắt nhìn những vệt máu dài trên người con vật tội nghiệp thì một giọt lệ bỗng lặng lẽ trào ra và rơi xuống bàn tay có đeo nhẫn của nó.Giọt nước mắt lập tức loan ra và trở nên sáng rực. Nó từ tốn ngồi xuống bên cạnh anh rồi nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve con vật:
- Đừng sợ!....Rồi mày sẽ ổn thôi....
Anh giật mình nghiêng đầu nhìn Nhi vì nhận ra giọng nói của nó đã trở nên khác thường. Nhưng nó thì chẳng hay biết gì. Cảm xúc duy nhất lúc này là sự phẫn uất và căm tức đến cực độ. Nỗi uất ức cứ thế trào lên, lồng lộn trong khóe mắt và biểu lộ trên từng cơ mặt.
Không biết từ lúc nào, mây đen đã bắt đầu ùn ùn kéo tới. Vầng trăng và các vì sao thì trốn đâu biệt tích. Trời nổi gió to và một tia chớp bất ngờ loé sáng. Sóng biển như gào thét và lũ cá heo càng nhốn nháo hơn.
Tuấn dần nhận ra, hễ Nhi càng xúc động thì thiên nhiên xung quanh họ càng trở nên tồi tệ. Tại sao trông vẻ mặt cô bé lại tràn đầy nỗi xót thương như thế? Dẫu nó có là một người hết lòng yêu thương động vật cũng đâu đến mức này. Lẽ nào lũ cá heo cũng là một phần trong con người Nhi, con người bấy lâu vẫn ngủ quên trong tiềm thức?
Nước mắt cô bé cứ thế rơi xuống từng giọt, từng giọt một trên cơ thể đầy máu của con vật. Trời bắt đầu mưa như trút nước, anh lấy tay lau mặt và quay qua nhìn nó thì...mọi chuyện đã khác hẳn. Muôn vàn hạt bụi lấp lánh bỗng từ đâu xuất hiện, kết tinh thành một chiếc vương miệng lộng lẫy nằm chễm chệ trên đầu nó. Bãi cát trắng bị cơn gió tàn ác cuốn tung lên bầu trời....
Bàn tay nó chạm đến đâu thì vết thương ở chỗ đó lập tức liền lại. Chẳng mấy chốc mà con cá heo bị thương lúc đầu đã trở nên lành lặn. Nó bắt đầu vẫy đập muốn quay lại biển. Anh liền cùng Nhi đưa con cá heo khỏi bờ. Khi thấy nước đã đủ sâu, họ mới buông tay ra. Chú cá quẫy mạnh rồi lao thẳng ra ngoài khơi, sum vầy với đồng loại đang chờ đợi.
Nó nhìn theo rồi khẽ chớp mắt, mỉm cười:
- Cứ đi đi, những người bạn tốt của ta...
Sau đó, không đợi anh kịp hỏi gì thêm, nó bỗng ngã nhào xuống dòng nước.
- Vân Nhi! - Anh hét lên và lập tức lao xuống theo.
Sau một hồi vật lộn vất vả mới lôi được cô bé lên bờ. Lúc đó thì mây đã tan, mưa đã tạnh. Mặt trăng lại toả sáng và các vì sao lại xuất hiện. Biển cả trở lại vẻ hiền dịu vốn có của mình và gió cũng không làm rung cây như trước. Còn lại lúc này chỉ là hai chữ “yên bình” và hơi thở gấp gáp của chàng trai trẻ.
Tuấn đặt nó nằm trên bãi cát, vừa lay vừa gọi. Cái cơ thể bé nhỏ đang mềm nhũng trên tay làm anh hoảng hốt. Đầu nó cứ lắc lư theo những cái lắc mạnh còn hai mắt thì nhắm nghiền. Chiếc vương miệng đã biến mất. Nhi bây giờ lại là cô gái bé dịu hiền, nhút nhát mà anh hết lòng yêu thương, quý trọng:
- Tỉnh lại đi, Vân Nhi – Tuấn ôm chặt nó vào lòng, giọng thiết tha nài nỉ – Đừng bỏ anh!...Anh còn rất nhiều chuyện muốn nói với em… Mở mắt nhìn anh đi, cô bé!...
Và nó bắt đầu ho, ho nhiều đến nỗi cơ mặt nhăn nhúm lại. Sau khi hộc ra ngoài cả bụm nước to, nó mới dùng bàn tay của mình nắm nhẹ lấy áo anh, miệng thều thào hai tiếng duy nhất:
- Gia Tuấn…
- Anh đây – Tuấn vừa mừng vừa giận, vội hôn nồng lên trán nó – Anh đây.
Vân Nhi tiếp tục ho rồi dúi đầu vào ngực anh:
- Đây là đâu mà lạnh quá vậy anh?
- Đợi lát nữa em sẽ nhớ - Tuấn vội vàng ôm cô bé vào lòng khi nhận ra người nó bắt đầu run - Bây giờ mình quay về nhà. Và sau đó em sẽ ổn thôi.
Nó gật đầu nhè nhẹ rồi vòng tay ôm lấy cổ anh. Không chần chừ thêm, Tuấn vội vàng nhấc nó lên khỏi mặt đất và đi thẳng một nước...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.