Chương 68: CÂY TÌNH YÊU
Phạm Tiểu Vân
18/06/2014
Ai cũng có một giấc ngủ vô cùng thoải mái dưới bóng mát của những rặng dừa và những làn gió nhẹ. Nhưng đến chiều thì cái bụng của mỗi người bắt đầu cất tiếng. Đi nhiều mệt, lại không có cơm trưa nên đói cũng phải. Anh lên dây cót tinh thần cho cả đám bằng cách thông báo trong khu rừng gần đó có rất nhiều loại trái cây ăn được. Thế là tất cả cùng thống nhất vào sẽ đó tìm thức ăn.
- Cái trái nhỏ nhỏ xinh xinh kia là trái gì vậy? - Tuyết Dung chỉ tay vào một bụi cây um tùm có đầy những quả nhỏ bằng đầu ngón tay, màu sắc đỏ như máu.
- Cây đó gọi là cây Tình yêu - Anh giải thích - Trái của nó màu đỏ tươi và có hình một trái tim. Nếu không tin mọi người có thể lại gần xem thử.
- Cảnh vật nơi này được đặt tên thú vị thật. Hết hồ Như Ý đến cây Tình Yêu. Không biết lát nữa là gì đây.
- Vậy là cậu không biết rồi. Biển này gọi là biển Bình An, hòn đảo chúng ta đang ở gọi là đảo Hạnh Phúc. Còn khu rừng chúng ta đang đi gọi là rừng Kỉ Niệm đấy.
- Toàn là những cái tên sến không chịu nổi - Duy khẽ rùng mình.
- Sao vậy? Em thấy hay mà - Tuyết Dung nhìn anh ta bằng ánh mắt phản đối.
- Mỗi người có ý kiến khác nhau. Cậu ấy thích thế nào đâu liên quan gì tới em mà cãi.
Mặc cho họ thi nhau tranh luận, nó lặng lẽ đi lại chỗ cây Tình Yêu để quan sát cho kĩ. Đúng là vỏ của nó màu đỏ như máu và hình trái tim căn mọng. Lá cây màu xanh thẫm với gân tím và thân đầy gai nhọn.
Nhi đưa tay định hái một trái xem thử thì vô tình bị những cái gai ấy đâm trúng. Chút máu rỉ ra ở đầu ngón tay lưu lại trên lá làm cả bụi cây rung rinh như bừng tỉnh. Nó giật mình vội lùi về sau mấy bước.
Lúc đầu cứ tưởng có con gì trốn trong ấy nhưng sự thật lại không phải như vậy. Bụi cây khẽ đung đưa rồi bắt đầu chuyển màu một cách rõ rệt. Những chiếc lá sẫm màu đột nhiên ngã sang xanh non đầy sức sống. Trái nào cũng phình to và lấp lánh dưới ánh nắng. Nhi còn đang bối rối chưa biết nên làm thế nào thì bên cạnh bỗng vang lên tiếng bước chân:
- Em có biết thế nghĩa là gì không? - Anh mỉm cười nhìn nó hỏi.
- Không – Cô bé lắc đầu một cách vô tội vạ.
- Cây tình yêu chỉ đổi màu khi nó dính phải máu của người đang yêu rất ...say đắm.
Thấy anh tủm tỉm cười, nó ngượng đỏ cả mặt, liền chối:
- Làm gì đến mức đó chứ?
- Em không tin thì anh cũng đành chịu, truyền thuyết này đã có từ mấy trăm năm về trước. Lúc đó hai đứa mình còn chưa sinh ra đời...Sự thật thường không được đón nhận nhưng người ta cũng không thể phủ nhận nó mãi được đâu.
- Anh có biết là mình vừa nói câu y chang một người không?
- Ai? Mà câu nào mới được chứ?
- Cái câu "sự thật thường không được đón nhận" ấy. Vân Thanh cũng từng nói với em một câu hệt như thế. Có khi không sai chữ nào nữa kìa.
- Đúng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. - Anh cười - Nhưng em đừng có đánh trống lãng. Chuyện khi nãy anh vẫn chưa nói xong đâu.
- Anh lại muốn chọc gì em nữa? - Nó đề phòng.
- Không, anh phải giới thiệu với em cho đầy đủ về cái cây này - Nói xong Tuấn lại cười một cách bí ẩn làm nó càng không hiểu gì hết -...Người ta nói sau khi cây Tình Yêu chuyển màu, nếu lại gặp được chính người yêu của...
- Thì nó làm sao? - Nhi sốt ruột - Anh mau nói đi!
- Thì em để anh thử đi rồi biết. - Vừa dứt lời, Tuấn đã đưa một bàn tay lại gần cái cây.
Thế nhưng nó lại một mực ngăn cản:
- Mấy vụ này anh cũng tin sao, đừng tự làm mình bị thương vì những việc vô ích như thế.
Thật ra là nó đang ngượng. Chẳng biết cái cây đó còn có thể làm gì nhưng rõ ràng là nếu nó lại biến đổi thì chẳng khác nào lời tố cáo tình yêu mãnh liệt trong trái tim cô bé. Nhi không muốn để ai biết điều đó,cho dù sự thật đã rành rành ra đấy. Nó xấu hổ lắm.
- Phải tin chứ em. Rõ ràng là cái cây đã lấy lại sức sống sau khi nó gặp em. Anh tin vào truyền thuyết cũng giống như tin vào tình yêu em dành cho anh vậy.
- Đừng mà anh - Nó nài nỉ.
- Thôi mà em, em phải để anh thử chứ.
Hai bên giằng co qua lại một hồi, kết quả là thay vì chảy máu một tí ở ngón tay thì anh bị những cành gai cào rách nguyên một đường thật lớn.
- Trời ơi, em xin lỗi - Nó che miệng kêu thốt lên.
- Không sao đâu – Tuấn lắc đầu đưa cánh tay lên ngang mặt - Chỉ là vết thương nhỏ thôi.
Nhưng điều kì diệu đã xảy đến. Những vệt gân màu tím trên lá bỗng lan rộng khắp bề mặt và chuyển sang một màu đỏ rực.
- Em nhìn đi. Đó chính là câu trả lời đấy.
Nó sững sờ khi thấy cả cái cây đang dần chuyển hẳn sang màu đỏ thắm. Sau đó lại đỏ bừng mặt trước nụ cười hạnh phúc của anh:
- Tình yêu đã cho cây thêm sức sống, và cũng chính tình yêu mang đến cho nó vẻ đẹp rực rỡ. Anh thấy mình đổ máu vì điều đó thì chẳng phí một chút nào.
- Chuyện gì xảy ra thế này? - Đình Duy từ xa bỗng chạy đến - Ai đó làm ơn nói cho tôi biết đây có phải là cái cây hồi nãy không?
- Chính là nó. – Tuấn mỉm cười đáp.
- Cây Tình Yêu mà sao đầy gai thế nhỉ?
- Thì tình yêu nào lại chẳng phải trải qua những khó khăn trắc trở - Đến lượt Tự Quân lên tiếng - Mình chỉ thắc mắc làm sao nó thay da đổi thịt nhanh quá ?
Nó cứ sợ anh sẽ nói ra nhưng thật may mắn làm sao vì Tuấn chỉ nhún vai rồi trả lời vỏn vẹn có bốn chữ:
- Mình đâu có biết.
Ngạc nhiên vẫn không dừng lại ở đó khi các vết thương trên tay anh và nó đột ngột biến mất. Da thịt trong phút chốc trở lại lành lặn như cũ. Nó mở to mắt nhìn anh trong khi anh lại cứ tỉnh bơ như không.
- Hay là em ăn thử một trái nhé! - Tuyết Dung hỏi.
- Cứ việc tự nhiên -Anh trả lời- Giống cây này trong rừng nhiều lắm. Không hết đâu mà sợ.
- Ai quan tâm chuyện đó chứ. Em chỉ thắc mắc ăn vào thì có bị độc gì không.
- Tình yêu làm sao mà gây chết người được. Nhưng ngon hay dở thì anh không dám nói trước đâu.
- Anh đừng có hù em - Tuyết Dung đưa tay hái một trái rồi bỏ ngay vào miệng - Nhạt nhẽo quá, sao chẳng thấy mùi vị gì hết vậy nè?
- Đó là vì em chưa thật sự yêu ai cả - Anh giải thích.
- Để mình thử - Tới lượt Tự Quân bước về phía trước.
- Cậu thấy thế nào? - Vẻ mặt Đình Duy không giấu nổi tò mò.
- Ừm...Nhai kĩ một chút thì thấy có vị ngọt rất thanh nhẹ.
- Thế là biết rồi nhé.- Tuấn chợt vỗ tay cười lớn - Hoàng tử của chúng ta đã biết rung động trước một cô gái rồi.
- Làm gì có. Mình đã thích ai đâu.
Anh chàng chối ngay, ánh mắt sâu thẳm thoáng dừng lại chỗ nó trong vài giây.
- Miệng cậu thì nói không nhưng trái tim nó lại bảo là có đấy - Anh vừa nói vừa quàng tay qua vai Quân.
- Các cậu làm mình cũng tò mò rồi đây - Đình Duy cố chen lên phía trước - Trăm nghe không bằng một…thử. Phải tự mình trải nghiệm mới được.
Tất cả cùng chờ đợi. Đình Duy nhai đi nhai lại một hồi rồi nhăn mặt phán một câu:
- Đắng quá đi!
Nó, Tự Quân và Tuyết Dung đồng loạt quay qua nhìn anh để chờ đợi một lời giải thích. Còn anh thì hết nhìn Đình Duy lại quay sang ba người họ. Trông mặt có vẻ bối rối.
- Kì lạ thật, chỉ những ai yêu đơn phương mới thấy trái Tình yêu có vị đắng mà ta. Cậu biết thầm thương trộm nhớ người ta từ lúc nào thế?
- Chuyện nhảm nhí - Đình Duy chép miệng - Mình đã nói với cậu là sẽ cống hiến cả cuộc đời cho y học rồi mà.
- Trường hợp của Đình Duy chắc cũng giống như Tự Quân. - Nó suy đoán - Cái cây này có lẽ không phải lúc nào cũng cho kết quả đúng đâu.
- Quá bậy nữa là đằng khác - Đình Duy khịt mũi.
- Cái trái nhỏ nhỏ xinh xinh kia là trái gì vậy? - Tuyết Dung chỉ tay vào một bụi cây um tùm có đầy những quả nhỏ bằng đầu ngón tay, màu sắc đỏ như máu.
- Cây đó gọi là cây Tình yêu - Anh giải thích - Trái của nó màu đỏ tươi và có hình một trái tim. Nếu không tin mọi người có thể lại gần xem thử.
- Cảnh vật nơi này được đặt tên thú vị thật. Hết hồ Như Ý đến cây Tình Yêu. Không biết lát nữa là gì đây.
- Vậy là cậu không biết rồi. Biển này gọi là biển Bình An, hòn đảo chúng ta đang ở gọi là đảo Hạnh Phúc. Còn khu rừng chúng ta đang đi gọi là rừng Kỉ Niệm đấy.
- Toàn là những cái tên sến không chịu nổi - Duy khẽ rùng mình.
- Sao vậy? Em thấy hay mà - Tuyết Dung nhìn anh ta bằng ánh mắt phản đối.
- Mỗi người có ý kiến khác nhau. Cậu ấy thích thế nào đâu liên quan gì tới em mà cãi.
Mặc cho họ thi nhau tranh luận, nó lặng lẽ đi lại chỗ cây Tình Yêu để quan sát cho kĩ. Đúng là vỏ của nó màu đỏ như máu và hình trái tim căn mọng. Lá cây màu xanh thẫm với gân tím và thân đầy gai nhọn.
Nhi đưa tay định hái một trái xem thử thì vô tình bị những cái gai ấy đâm trúng. Chút máu rỉ ra ở đầu ngón tay lưu lại trên lá làm cả bụi cây rung rinh như bừng tỉnh. Nó giật mình vội lùi về sau mấy bước.
Lúc đầu cứ tưởng có con gì trốn trong ấy nhưng sự thật lại không phải như vậy. Bụi cây khẽ đung đưa rồi bắt đầu chuyển màu một cách rõ rệt. Những chiếc lá sẫm màu đột nhiên ngã sang xanh non đầy sức sống. Trái nào cũng phình to và lấp lánh dưới ánh nắng. Nhi còn đang bối rối chưa biết nên làm thế nào thì bên cạnh bỗng vang lên tiếng bước chân:
- Em có biết thế nghĩa là gì không? - Anh mỉm cười nhìn nó hỏi.
- Không – Cô bé lắc đầu một cách vô tội vạ.
- Cây tình yêu chỉ đổi màu khi nó dính phải máu của người đang yêu rất ...say đắm.
Thấy anh tủm tỉm cười, nó ngượng đỏ cả mặt, liền chối:
- Làm gì đến mức đó chứ?
- Em không tin thì anh cũng đành chịu, truyền thuyết này đã có từ mấy trăm năm về trước. Lúc đó hai đứa mình còn chưa sinh ra đời...Sự thật thường không được đón nhận nhưng người ta cũng không thể phủ nhận nó mãi được đâu.
- Anh có biết là mình vừa nói câu y chang một người không?
- Ai? Mà câu nào mới được chứ?
- Cái câu "sự thật thường không được đón nhận" ấy. Vân Thanh cũng từng nói với em một câu hệt như thế. Có khi không sai chữ nào nữa kìa.
- Đúng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. - Anh cười - Nhưng em đừng có đánh trống lãng. Chuyện khi nãy anh vẫn chưa nói xong đâu.
- Anh lại muốn chọc gì em nữa? - Nó đề phòng.
- Không, anh phải giới thiệu với em cho đầy đủ về cái cây này - Nói xong Tuấn lại cười một cách bí ẩn làm nó càng không hiểu gì hết -...Người ta nói sau khi cây Tình Yêu chuyển màu, nếu lại gặp được chính người yêu của...
- Thì nó làm sao? - Nhi sốt ruột - Anh mau nói đi!
- Thì em để anh thử đi rồi biết. - Vừa dứt lời, Tuấn đã đưa một bàn tay lại gần cái cây.
Thế nhưng nó lại một mực ngăn cản:
- Mấy vụ này anh cũng tin sao, đừng tự làm mình bị thương vì những việc vô ích như thế.
Thật ra là nó đang ngượng. Chẳng biết cái cây đó còn có thể làm gì nhưng rõ ràng là nếu nó lại biến đổi thì chẳng khác nào lời tố cáo tình yêu mãnh liệt trong trái tim cô bé. Nhi không muốn để ai biết điều đó,cho dù sự thật đã rành rành ra đấy. Nó xấu hổ lắm.
- Phải tin chứ em. Rõ ràng là cái cây đã lấy lại sức sống sau khi nó gặp em. Anh tin vào truyền thuyết cũng giống như tin vào tình yêu em dành cho anh vậy.
- Đừng mà anh - Nó nài nỉ.
- Thôi mà em, em phải để anh thử chứ.
Hai bên giằng co qua lại một hồi, kết quả là thay vì chảy máu một tí ở ngón tay thì anh bị những cành gai cào rách nguyên một đường thật lớn.
- Trời ơi, em xin lỗi - Nó che miệng kêu thốt lên.
- Không sao đâu – Tuấn lắc đầu đưa cánh tay lên ngang mặt - Chỉ là vết thương nhỏ thôi.
Nhưng điều kì diệu đã xảy đến. Những vệt gân màu tím trên lá bỗng lan rộng khắp bề mặt và chuyển sang một màu đỏ rực.
- Em nhìn đi. Đó chính là câu trả lời đấy.
Nó sững sờ khi thấy cả cái cây đang dần chuyển hẳn sang màu đỏ thắm. Sau đó lại đỏ bừng mặt trước nụ cười hạnh phúc của anh:
- Tình yêu đã cho cây thêm sức sống, và cũng chính tình yêu mang đến cho nó vẻ đẹp rực rỡ. Anh thấy mình đổ máu vì điều đó thì chẳng phí một chút nào.
- Chuyện gì xảy ra thế này? - Đình Duy từ xa bỗng chạy đến - Ai đó làm ơn nói cho tôi biết đây có phải là cái cây hồi nãy không?
- Chính là nó. – Tuấn mỉm cười đáp.
- Cây Tình Yêu mà sao đầy gai thế nhỉ?
- Thì tình yêu nào lại chẳng phải trải qua những khó khăn trắc trở - Đến lượt Tự Quân lên tiếng - Mình chỉ thắc mắc làm sao nó thay da đổi thịt nhanh quá ?
Nó cứ sợ anh sẽ nói ra nhưng thật may mắn làm sao vì Tuấn chỉ nhún vai rồi trả lời vỏn vẹn có bốn chữ:
- Mình đâu có biết.
Ngạc nhiên vẫn không dừng lại ở đó khi các vết thương trên tay anh và nó đột ngột biến mất. Da thịt trong phút chốc trở lại lành lặn như cũ. Nó mở to mắt nhìn anh trong khi anh lại cứ tỉnh bơ như không.
- Hay là em ăn thử một trái nhé! - Tuyết Dung hỏi.
- Cứ việc tự nhiên -Anh trả lời- Giống cây này trong rừng nhiều lắm. Không hết đâu mà sợ.
- Ai quan tâm chuyện đó chứ. Em chỉ thắc mắc ăn vào thì có bị độc gì không.
- Tình yêu làm sao mà gây chết người được. Nhưng ngon hay dở thì anh không dám nói trước đâu.
- Anh đừng có hù em - Tuyết Dung đưa tay hái một trái rồi bỏ ngay vào miệng - Nhạt nhẽo quá, sao chẳng thấy mùi vị gì hết vậy nè?
- Đó là vì em chưa thật sự yêu ai cả - Anh giải thích.
- Để mình thử - Tới lượt Tự Quân bước về phía trước.
- Cậu thấy thế nào? - Vẻ mặt Đình Duy không giấu nổi tò mò.
- Ừm...Nhai kĩ một chút thì thấy có vị ngọt rất thanh nhẹ.
- Thế là biết rồi nhé.- Tuấn chợt vỗ tay cười lớn - Hoàng tử của chúng ta đã biết rung động trước một cô gái rồi.
- Làm gì có. Mình đã thích ai đâu.
Anh chàng chối ngay, ánh mắt sâu thẳm thoáng dừng lại chỗ nó trong vài giây.
- Miệng cậu thì nói không nhưng trái tim nó lại bảo là có đấy - Anh vừa nói vừa quàng tay qua vai Quân.
- Các cậu làm mình cũng tò mò rồi đây - Đình Duy cố chen lên phía trước - Trăm nghe không bằng một…thử. Phải tự mình trải nghiệm mới được.
Tất cả cùng chờ đợi. Đình Duy nhai đi nhai lại một hồi rồi nhăn mặt phán một câu:
- Đắng quá đi!
Nó, Tự Quân và Tuyết Dung đồng loạt quay qua nhìn anh để chờ đợi một lời giải thích. Còn anh thì hết nhìn Đình Duy lại quay sang ba người họ. Trông mặt có vẻ bối rối.
- Kì lạ thật, chỉ những ai yêu đơn phương mới thấy trái Tình yêu có vị đắng mà ta. Cậu biết thầm thương trộm nhớ người ta từ lúc nào thế?
- Chuyện nhảm nhí - Đình Duy chép miệng - Mình đã nói với cậu là sẽ cống hiến cả cuộc đời cho y học rồi mà.
- Trường hợp của Đình Duy chắc cũng giống như Tự Quân. - Nó suy đoán - Cái cây này có lẽ không phải lúc nào cũng cho kết quả đúng đâu.
- Quá bậy nữa là đằng khác - Đình Duy khịt mũi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.