Chương 22: DỪNG LẠI THỜI GIAN ƠI
Phạm Tiểu Vân
18/06/2014
Tiến Dũng hét lên:
- Tiểu thư làm gì thế?
- Tôi đi cứu người - Vừa trả lời nó vừa trườn qua mui một chiếc xe nằm bên cạnh làm gã tài xế la hét om xòm.
- Trời, tiểu thư ơi! - Đến lượtt anh chàng cũng phải chui khỏi xe và đuổi theo.
Dũng chống tay lên xe gã tài xế khó chịu lúc nãy, lộn một cái đả nhảy lên lề đường mặc cho hắn thò đầu ra khỏi cửa và gào thét ỏm tỏi. Anh chàng nhìn quanh quất và thấy nó đang cắm đầu cắm cổ chạy về phía toà nhà trắng sáng rực ánh đèn.
- Nếu có cuộc thi ma ra tông chắc tiểu thư sẽ về nhất - Dũng lấy tay nới chiếc cavat ở cổ rồi chạy theo nó.
Lúc đến ngã tư nó gặp phải đèn đỏ . Xe cộ từ hai phía chạy đến đông nghẹt và bật đèn pha chói cả mắt. Lý trí mách bảo rằng băng qua đường lúc này chỉ có mà chết. Nhưng đôi chân của nó hình như không còn nghe theo chủ nhân mình nữa. Nó bước xuống đường một cách dứt khoát và chạy nhanh như tên lửa. Như rằng nó đã trở thành một người hoàn toàn khác vậy. Mọi cử động dều nhẹ nhàng, thanh thoát. Đến nỗi Tiến Dũng đứng bên này nhìn theo còn phải há hốc mồm kinh ngạc, Chỉ loáng một cái mà anh chàng đã thấy mái tóc dài bay lồng lộng về phía sau của nó ở bên kia đường.
Nó dừng lại vài giây để định hướng xem nên chạy sang bên nào. Toà nhà đã hiện ra sừng sững trước mắt với tất cả vẻ nguy nga tráng lệ. Những khung cửa kính trong suốt phản chiếu ánh đèn cả từ trong và ngoài tạo ra những sắc màu lung linh, huyền ảo. Nó lấy tay hất tóc về sau rồi dùng hết khả năng lao thẳng về phía trước. Trên mặt nó ướt đẫm mồ hôi còn hai mắt thì long lanh nước. Nó cảm thấy các cơ bắp của mình đã bị bắt làm việc hết cỡ và đang phản đối một cách kịch liệt.. Cũng phải thôi, vì lâu rồi nó không hoạt động như thế. Xưa nay nó vốn là cô bé lười biếng số một trong nhà kia mà.
Băng qua cánh cửa xoay bằng kính, nó bước vào một gian phòng lạnh sáng trưng. Sàn nhà trơn láng như gương, bàn ghế và cây cảnh được bày trí rất đẹp mắt. Thấy nó chạy xộc vào, ai cũng nhìn chăm chăm. Nhưng nó không có thời gian để bận tâm đến họ. Anh có thể ở đâu vào lúc này? Phải bắt đầu tìm từ đâu? Trời ơi, nó chỉ còn có mười lăm phút nữa thôi. Mười lăm phút thì làm được gì kia chứ? Dừng lại, thời gian ơi !
Đang tự lẩm bẩm thì con số mười lăm bỗng nhắc nó nhớ ra một việc. Nó biết phải tìm anh ở đâu rồi. Nó chạy đến chỗ thang máy. Cả hai cái đều đang kẹt.
- Chết tiệt! - Nó rủa với mình - Xui như vậy còn chưa đủ sao?
Không cần suy nghĩ nhiều, nó rời khỏi chỗ đó và chạy bộ lên cầu thang. Anh chàng vệ sĩ thấy thế thì hoảng kinh hồn vía vội hét lên:
- Tiểu thư, cô đi kiểu đó coi chừng ngã đấy.
Đến nước này thì Dũng tháo luôn cavat vứt xuống đất, lấy tay lau mồ hôi trên trán xong thì tiếp tục chạy theo phía sau. Từ trước đến giờ, anh chưa từng thấy một cô gái nào vừa khoẻ mạnh lại vừa chạy nhanh như thế. Nếu không phải do yêu cầu nghề nghiệp buộc Dũng phải thường xuyên luyện tập thì chưa chắc anh đã chạy lại cô gái này. Đúng là một con người đặc biệt...quá sức tưởng tượng.
Chỉ mới có tám tầng thôi mà chân nó đã ríu lại, bước không nổi bước nào nữa. Nó tự đấm mấy cái vào bắp chân:
- Coi nào! Đừng khó ưa như thế!
Nhưng vô ích. Bây giờ đến thở còn không ra hơi nói chi là leo tiếp bảy tầng nữa. Chính lúc ấy, Dũng xuất hiện như một cứu tinh. Anh chàng cũng đang thở hồng hộc không kém nhưng xem bộ còn khỏe hơn nó nhiều lắm. Dũng chống tay lên hông, nhăn nhó nhìn nó:
- Thật ra cô định làm gì vậy, tiểu thư?
- Tôi phải đến được lầu mười lăm trước mười hai giờ. Tôi phải có mặt ở đó... - Nó cố gắng bước lên những bậc thang.
- Nhưng để làm gì mới được? - Dũng níu tay nó lại, hét toáng lên.
- Có người muốn giết anh ấy và tôi phải ngăn chặn điều đó. Hiểu chưa?
Nó tức tối gạt tay Dũng ra. Hai dòng nước mắt lăn xuống gò má đang run lên vì tức giận. Thật ra là nó đang rất sợ. Vì nghĩ đến việc người duy nhất chịu tin nó ở chốn lạ lẫm này sẽ không còn trên đời nữa. Không thể để điều đó xảy ra. Nó phải cứu anh, mặc dù cho đến bây giờ nó vẫn chưa nghĩ ra sẽ làm việc đó như thế nào.
Dũng thấy nó lặng lẽ quay mặt đi, tiếp tục những bước nặng nhọc trên cầu thang. Trong lòng anh bỗng xuất hiện cảm giác tôi lỗi. Dù sao thì Dũng cũng đưa nó đến đây rồi. Giúp người thì phải giúp cho trót. Lẽ nào bây giờ lại bắt nó phải quay về. Anh chàng thở dài rồi bước những bước đôi để kịp nắm lấy vai nó, nói:
- Tôi không thể để tiểu thư tiếp tục làm cái việc ngu ngốc này được.
Nó vừa toan nạt lại đã bị anh chàng nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Dũng nói với nó mà mắt vẫn nhìn thẳng vào về phía trước:
- Đi cầu thang kiểu này thì có mà chết vì đứt hơi. Nếu vậy thì để mình Tiến Dũng này chết là đủ rồi!
Dứt lời, anh ta bắt đầu chạy huỳnh huỵch lên cầu thang với một vẻ mặt rất kiên quyết....
- Tiểu thư làm gì thế?
- Tôi đi cứu người - Vừa trả lời nó vừa trườn qua mui một chiếc xe nằm bên cạnh làm gã tài xế la hét om xòm.
- Trời, tiểu thư ơi! - Đến lượtt anh chàng cũng phải chui khỏi xe và đuổi theo.
Dũng chống tay lên xe gã tài xế khó chịu lúc nãy, lộn một cái đả nhảy lên lề đường mặc cho hắn thò đầu ra khỏi cửa và gào thét ỏm tỏi. Anh chàng nhìn quanh quất và thấy nó đang cắm đầu cắm cổ chạy về phía toà nhà trắng sáng rực ánh đèn.
- Nếu có cuộc thi ma ra tông chắc tiểu thư sẽ về nhất - Dũng lấy tay nới chiếc cavat ở cổ rồi chạy theo nó.
Lúc đến ngã tư nó gặp phải đèn đỏ . Xe cộ từ hai phía chạy đến đông nghẹt và bật đèn pha chói cả mắt. Lý trí mách bảo rằng băng qua đường lúc này chỉ có mà chết. Nhưng đôi chân của nó hình như không còn nghe theo chủ nhân mình nữa. Nó bước xuống đường một cách dứt khoát và chạy nhanh như tên lửa. Như rằng nó đã trở thành một người hoàn toàn khác vậy. Mọi cử động dều nhẹ nhàng, thanh thoát. Đến nỗi Tiến Dũng đứng bên này nhìn theo còn phải há hốc mồm kinh ngạc, Chỉ loáng một cái mà anh chàng đã thấy mái tóc dài bay lồng lộng về phía sau của nó ở bên kia đường.
Nó dừng lại vài giây để định hướng xem nên chạy sang bên nào. Toà nhà đã hiện ra sừng sững trước mắt với tất cả vẻ nguy nga tráng lệ. Những khung cửa kính trong suốt phản chiếu ánh đèn cả từ trong và ngoài tạo ra những sắc màu lung linh, huyền ảo. Nó lấy tay hất tóc về sau rồi dùng hết khả năng lao thẳng về phía trước. Trên mặt nó ướt đẫm mồ hôi còn hai mắt thì long lanh nước. Nó cảm thấy các cơ bắp của mình đã bị bắt làm việc hết cỡ và đang phản đối một cách kịch liệt.. Cũng phải thôi, vì lâu rồi nó không hoạt động như thế. Xưa nay nó vốn là cô bé lười biếng số một trong nhà kia mà.
Băng qua cánh cửa xoay bằng kính, nó bước vào một gian phòng lạnh sáng trưng. Sàn nhà trơn láng như gương, bàn ghế và cây cảnh được bày trí rất đẹp mắt. Thấy nó chạy xộc vào, ai cũng nhìn chăm chăm. Nhưng nó không có thời gian để bận tâm đến họ. Anh có thể ở đâu vào lúc này? Phải bắt đầu tìm từ đâu? Trời ơi, nó chỉ còn có mười lăm phút nữa thôi. Mười lăm phút thì làm được gì kia chứ? Dừng lại, thời gian ơi !
Đang tự lẩm bẩm thì con số mười lăm bỗng nhắc nó nhớ ra một việc. Nó biết phải tìm anh ở đâu rồi. Nó chạy đến chỗ thang máy. Cả hai cái đều đang kẹt.
- Chết tiệt! - Nó rủa với mình - Xui như vậy còn chưa đủ sao?
Không cần suy nghĩ nhiều, nó rời khỏi chỗ đó và chạy bộ lên cầu thang. Anh chàng vệ sĩ thấy thế thì hoảng kinh hồn vía vội hét lên:
- Tiểu thư, cô đi kiểu đó coi chừng ngã đấy.
Đến nước này thì Dũng tháo luôn cavat vứt xuống đất, lấy tay lau mồ hôi trên trán xong thì tiếp tục chạy theo phía sau. Từ trước đến giờ, anh chưa từng thấy một cô gái nào vừa khoẻ mạnh lại vừa chạy nhanh như thế. Nếu không phải do yêu cầu nghề nghiệp buộc Dũng phải thường xuyên luyện tập thì chưa chắc anh đã chạy lại cô gái này. Đúng là một con người đặc biệt...quá sức tưởng tượng.
Chỉ mới có tám tầng thôi mà chân nó đã ríu lại, bước không nổi bước nào nữa. Nó tự đấm mấy cái vào bắp chân:
- Coi nào! Đừng khó ưa như thế!
Nhưng vô ích. Bây giờ đến thở còn không ra hơi nói chi là leo tiếp bảy tầng nữa. Chính lúc ấy, Dũng xuất hiện như một cứu tinh. Anh chàng cũng đang thở hồng hộc không kém nhưng xem bộ còn khỏe hơn nó nhiều lắm. Dũng chống tay lên hông, nhăn nhó nhìn nó:
- Thật ra cô định làm gì vậy, tiểu thư?
- Tôi phải đến được lầu mười lăm trước mười hai giờ. Tôi phải có mặt ở đó... - Nó cố gắng bước lên những bậc thang.
- Nhưng để làm gì mới được? - Dũng níu tay nó lại, hét toáng lên.
- Có người muốn giết anh ấy và tôi phải ngăn chặn điều đó. Hiểu chưa?
Nó tức tối gạt tay Dũng ra. Hai dòng nước mắt lăn xuống gò má đang run lên vì tức giận. Thật ra là nó đang rất sợ. Vì nghĩ đến việc người duy nhất chịu tin nó ở chốn lạ lẫm này sẽ không còn trên đời nữa. Không thể để điều đó xảy ra. Nó phải cứu anh, mặc dù cho đến bây giờ nó vẫn chưa nghĩ ra sẽ làm việc đó như thế nào.
Dũng thấy nó lặng lẽ quay mặt đi, tiếp tục những bước nặng nhọc trên cầu thang. Trong lòng anh bỗng xuất hiện cảm giác tôi lỗi. Dù sao thì Dũng cũng đưa nó đến đây rồi. Giúp người thì phải giúp cho trót. Lẽ nào bây giờ lại bắt nó phải quay về. Anh chàng thở dài rồi bước những bước đôi để kịp nắm lấy vai nó, nói:
- Tôi không thể để tiểu thư tiếp tục làm cái việc ngu ngốc này được.
Nó vừa toan nạt lại đã bị anh chàng nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Dũng nói với nó mà mắt vẫn nhìn thẳng vào về phía trước:
- Đi cầu thang kiểu này thì có mà chết vì đứt hơi. Nếu vậy thì để mình Tiến Dũng này chết là đủ rồi!
Dứt lời, anh ta bắt đầu chạy huỳnh huỵch lên cầu thang với một vẻ mặt rất kiên quyết....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.