Chương 71: KẾ HOẠCH CỦA GIA TUẤN
Phạm Tiểu Vân
18/06/2014
Hôm nay chị Thu Hương đã khoẻ hơn một chút. Nó có ghé qua thăm chị và cả đứa nhỏ. Con bé suốt ngày chỉ biết lăn ra ngủ nhưng được cái ít khi quấy khóc làm phiền mọi người. Nó mừng vì thấy chị Thu Hương đang dần lấy lại sức khoẻ. Còn chồng chị, Gia Đức, thì cứ biến đi đâu biệt tích từ hôm qua tới giờ. Lần duy nhất nó nhìn thấy hắn ta là ở bàn ăn tối qua. Không biết lại tính bày ra trò gì đây.
- Cậu có mang xe tới đây không? - Anh quay qua Đình Duy hỏi.
- Có, để ngoài đất liền ấy. Mà cậu hỏi chi vậy? Bộ tính đi ké hả?
- Ừ, định nhờ cậu chở mình đến N&S, không biết có bất tiện gì không?
Nó thấy anh chàng bác sĩ sặc một tiếng rõ to rồi vội vàng đưa tay vuốt ngực:
- Chiều nay cậu bị sốt hả? Hay là muốn hù chết mình?
- Cậu không muốn chở thì thôi, việc gì phải làm mình quê độ trước mặt mọi người thế? -Anh vừa nói vừa cầm ly rượu lên uống.
Tự Quân cười theo kiểu "biết thế nào cũng vậy mà" còn Đình Duy thì quay qua nhìn nó bằng ánh mắt không tài nào tin nổi. Nó chỉ gật đầu với anh ta rồi khẽ mỉm cười.
Gương mặt chàng bác sĩ bắt đầu chuyển từ ngơ ngác sang phần khởi. Anh ta nở một nụ cười rạng rỡ chưa từng thấy rồi đánh thùm thụp lên lưng anh khiến Tuấn suýt phun cả bụm nước ra ngoài.
- Mình biết cậu là một thằng thông minh mà. Cậu không biết tin này làm mình thấy vui sướng cỡ nào đâu.
- Biết mà - Đến lượt anh phải lấy tay vỗ mấy cái lên ngực - Vui đến nỗi giết chết mình cũng được ấy chứ.
--oo--0--oo--
Cuối bữa ăn, Tuấn âm thầm đứng dựa cửa chờ Duy khiến anh chàng rất đỗi ngạc nhiên:
- Cậu đang chờ ai hả?
- Mình có chuyện này muốn nhờ cậu giúp.
- Là chuyện chở cậu đến N&S chứ gì? Khi nãy mình chỉ nói giỡn thôi. Bộ cậu tin thiệt hả?
- Không phải chuyện đó - Anh lắc đầu - Mình muốn hỏi cậu có mang theo loại thuốc nào mà uống vào là ngủ một giấc tới sáng không?
- Để xem - Đình Duy nhíu mày suy nghĩ - Hình như có mấy viên thuốc an thần...Mà cho ai uống mới được?
- Mình - Anh trả lời - Không hiểu sao mấy hôm nay thấy nhức đầu khó ngủ quá.
- Thề thì dễ thôi. - Anh bác sĩ cười vui vẻ - Lát nữa lên lầu, mình sẽ cho cậu vài viên. Bảo đảm ngủ không biết trời sao gì luôn.
- Vậy mình cảm ơn cậu trước. Nhưng việc này chỉ hai ta biết với nhau thôi. Cậu đừng nói với ai khác nhé.
- Tại sao vậy?
- Vân Nhi mà biết mình bị mất ngủ mắc công cô ấy lại lo lắng....Ráng giữ bí mật dùm nha!
- Được rồi. Cậu cứ nói như thể mình là một kẻ nhiều chuyện lắm ấy....
Vừa lúc ấy, Tự Quân vừa đủng đỉnh đi tới cũng bị anh níu lại. Hất đầu về phía cửa sau, Tuấn thì thầm:
- Mình có việc cần nói với cậu.
Quân hơi nhướn mày nhìn anh rồi nhún vai nhẹ hẫng:
- Được thôi.
Dưới ánh trăng sáng, hai cái bóng đen đối diện nhau trải dài trên nền sỏi trắng. Một trong hai cái đang tựa lưng vào cột và cái còn lại thì cho hai tay vào túi.
- Cậu có thể đi ké cỗ phong xa của mình mà? – Cái bóng dựa cột cất giọng trầm trầm.
- Mai là sinh nhật cô ấy. Mình phải đi sớm để đặt người ta làm một thứ. Muộn hơn e không kịp.
- Sinh nhật Vân Nhi? – Cái bóng bất ngờ đứng thẳng dậy – Thảo nào cậu cứ một hai đòi ở lại
- Vốn định sẽ ở bên cổ cả ngày nhưng Vân Nhi lại cứ nài nỉ ỉ ôi – Bóng đen còn lại gãi đầu – Đã thế còn lấy nước mắt hù dọa mình.
- Vân Nhi đúng là cao tay ấn – Bật cười ngã lưng vào cái cột lúc nãy – Đánh trúng điểm yếu của cậu rồi chứ gì?
- Thà rằng cô ấy không biết gì… Bây giờ, có ở lại thì cổ cũng chẳng vui được. Như thế há chẳng phải mục đích làm cô bé vui của mình hỏng bét rồi sao?
- Vậy nên nãy giờ cậu mới đứng đây, nài nỉ mình ở lại lâu lâu chút à?
- Cỗ phong xa ấy đi nhanh hơn cả gió. Cậu chỉ cần giúp mình để mắt tới cô ấy từ giờ tới khi rời khỏi.
- Đổi lại mình sẽ nhận được gì?
- Một lời cảm ơn.
- Đơn giản vậy sao?
- Ừ. Cậu lấy không?
- Được rồi, hợp đồng được ký kết.
Thỏa thuận với Tự Quân đâu đó, anh mới lên phòng nó với một ly nước lọc và viên thuốc nhỏ trong tay. Cửa mở, nó xuất hiện và nhìn anh bằng ánh mắt vui mừng:
- Em còn đang định xuống tìm anh.
- Để làm gì vậy?
- Ở trên này một mình buồn quá. Với lại ngày mai anh đi rồi, em lo lắng không biết anh đã chuẩn bị đồ gì chưa.
Mỉm cười bước vào trong, Tuấn bình thản đáp:
- Đàn ông khác phụ nữ ở điểm đó. Bọn anh ít khi nào phải chuẩn bị trước khi đi xa vì có gì để mang theo đâu. Hơn nữa em đừng quên là anh chỉ đi có một ngày. Mang cái thân anh theo là đủ rồi.
- Nhưng tự Quân nói với em là cuộc thi tổ chức vào buổi chiều. Mà đi từ đây đến đó bằng xe hơi cũng phải mất một buổi sáng. Vậy thì sớm nhất là ngày mốt anh mới về đến đây được.
- Tối mai, nhất định anh sẽ có mặt ở đây, bên cạnh em. Hứa danh dự đấy - Anh vừa nói vừa chìa ly nước và viên thuốc ra trước mặt nó - Còn bây giờ, em hãy mau uống thuốc đi.
- Thuốc gì vậy anh? - Mặt mày nó nhăn nhó khi nhận lấy hai thứ ấy..
- Đình Duy nói nó sẽ rất có lợi có sức khoẻ của em. Anh không biết nó tên gì nhưng kệ, em cứ uống cho cậu ta vui lòng.
Nó bỏ viên thuốc vào miệng thật nhanh rồi nhắm mắt nuốt đại cho xong. Nhưng chỉ mới trò chuyện thêm mấy câu thì cô né đã bắt đầu có cảm giác lâng lâng khó tả:
- Em thấy trong người thế nào? – Giọng anh không giấu được vẻ hồi hộp.
Khẽ ngúc ngoắc cái đầu, nó nhíu mày đáp:
- Chắc em phải đi ngủ thôi, mấy giờ rồi anh?
- Chín giờ rồi. – Tuấn cúi xuống nhìn đồng hồ - Em ngủ thì anh về phòng nhé.
- Để em mở cửa cho anh - Nó lạng quạng đứng dậy.
Anh thấy không an tâm nên đưa tay đỡ nó nằm xuống giường.
- Ngủ đi. Đã hai đêm liền em gần như thức trắng…Nhưng tối nay anh hứa sẽ không có ai đến làm phiền em nữa đâu.
Vừa định quay bước thì Nhi bỗng nắm tay anh giữ lại:
- Ngày mai, anh nhớ chờ em dậy rồi hãy đi nhé! - Nó nói trong mơ màng - Em muốn nói lời tạm biệt.
Gỡ tay cô bé đặt xuống giường, Tuấn mỉm cười âu yếm:
- Tất nhiên rồi. Em nghĩ lòng dạ anh sắt đá vừa thôi chứ. Làm sao đi mà không nói lời nào?
Nó ngã đầu qua một bên rồi chìm vào giấc ngủ say. Anh dịu dàng đưa tay vuốt mái tóc mềm buông dài trên gối rồi lặng lẽ ra khỏi phòng. Trước khi đóng cửa lại thì không quên bóp khoá…
- Cậu có mang xe tới đây không? - Anh quay qua Đình Duy hỏi.
- Có, để ngoài đất liền ấy. Mà cậu hỏi chi vậy? Bộ tính đi ké hả?
- Ừ, định nhờ cậu chở mình đến N&S, không biết có bất tiện gì không?
Nó thấy anh chàng bác sĩ sặc một tiếng rõ to rồi vội vàng đưa tay vuốt ngực:
- Chiều nay cậu bị sốt hả? Hay là muốn hù chết mình?
- Cậu không muốn chở thì thôi, việc gì phải làm mình quê độ trước mặt mọi người thế? -Anh vừa nói vừa cầm ly rượu lên uống.
Tự Quân cười theo kiểu "biết thế nào cũng vậy mà" còn Đình Duy thì quay qua nhìn nó bằng ánh mắt không tài nào tin nổi. Nó chỉ gật đầu với anh ta rồi khẽ mỉm cười.
Gương mặt chàng bác sĩ bắt đầu chuyển từ ngơ ngác sang phần khởi. Anh ta nở một nụ cười rạng rỡ chưa từng thấy rồi đánh thùm thụp lên lưng anh khiến Tuấn suýt phun cả bụm nước ra ngoài.
- Mình biết cậu là một thằng thông minh mà. Cậu không biết tin này làm mình thấy vui sướng cỡ nào đâu.
- Biết mà - Đến lượt anh phải lấy tay vỗ mấy cái lên ngực - Vui đến nỗi giết chết mình cũng được ấy chứ.
--oo--0--oo--
Cuối bữa ăn, Tuấn âm thầm đứng dựa cửa chờ Duy khiến anh chàng rất đỗi ngạc nhiên:
- Cậu đang chờ ai hả?
- Mình có chuyện này muốn nhờ cậu giúp.
- Là chuyện chở cậu đến N&S chứ gì? Khi nãy mình chỉ nói giỡn thôi. Bộ cậu tin thiệt hả?
- Không phải chuyện đó - Anh lắc đầu - Mình muốn hỏi cậu có mang theo loại thuốc nào mà uống vào là ngủ một giấc tới sáng không?
- Để xem - Đình Duy nhíu mày suy nghĩ - Hình như có mấy viên thuốc an thần...Mà cho ai uống mới được?
- Mình - Anh trả lời - Không hiểu sao mấy hôm nay thấy nhức đầu khó ngủ quá.
- Thề thì dễ thôi. - Anh bác sĩ cười vui vẻ - Lát nữa lên lầu, mình sẽ cho cậu vài viên. Bảo đảm ngủ không biết trời sao gì luôn.
- Vậy mình cảm ơn cậu trước. Nhưng việc này chỉ hai ta biết với nhau thôi. Cậu đừng nói với ai khác nhé.
- Tại sao vậy?
- Vân Nhi mà biết mình bị mất ngủ mắc công cô ấy lại lo lắng....Ráng giữ bí mật dùm nha!
- Được rồi. Cậu cứ nói như thể mình là một kẻ nhiều chuyện lắm ấy....
Vừa lúc ấy, Tự Quân vừa đủng đỉnh đi tới cũng bị anh níu lại. Hất đầu về phía cửa sau, Tuấn thì thầm:
- Mình có việc cần nói với cậu.
Quân hơi nhướn mày nhìn anh rồi nhún vai nhẹ hẫng:
- Được thôi.
Dưới ánh trăng sáng, hai cái bóng đen đối diện nhau trải dài trên nền sỏi trắng. Một trong hai cái đang tựa lưng vào cột và cái còn lại thì cho hai tay vào túi.
- Cậu có thể đi ké cỗ phong xa của mình mà? – Cái bóng dựa cột cất giọng trầm trầm.
- Mai là sinh nhật cô ấy. Mình phải đi sớm để đặt người ta làm một thứ. Muộn hơn e không kịp.
- Sinh nhật Vân Nhi? – Cái bóng bất ngờ đứng thẳng dậy – Thảo nào cậu cứ một hai đòi ở lại
- Vốn định sẽ ở bên cổ cả ngày nhưng Vân Nhi lại cứ nài nỉ ỉ ôi – Bóng đen còn lại gãi đầu – Đã thế còn lấy nước mắt hù dọa mình.
- Vân Nhi đúng là cao tay ấn – Bật cười ngã lưng vào cái cột lúc nãy – Đánh trúng điểm yếu của cậu rồi chứ gì?
- Thà rằng cô ấy không biết gì… Bây giờ, có ở lại thì cổ cũng chẳng vui được. Như thế há chẳng phải mục đích làm cô bé vui của mình hỏng bét rồi sao?
- Vậy nên nãy giờ cậu mới đứng đây, nài nỉ mình ở lại lâu lâu chút à?
- Cỗ phong xa ấy đi nhanh hơn cả gió. Cậu chỉ cần giúp mình để mắt tới cô ấy từ giờ tới khi rời khỏi.
- Đổi lại mình sẽ nhận được gì?
- Một lời cảm ơn.
- Đơn giản vậy sao?
- Ừ. Cậu lấy không?
- Được rồi, hợp đồng được ký kết.
Thỏa thuận với Tự Quân đâu đó, anh mới lên phòng nó với một ly nước lọc và viên thuốc nhỏ trong tay. Cửa mở, nó xuất hiện và nhìn anh bằng ánh mắt vui mừng:
- Em còn đang định xuống tìm anh.
- Để làm gì vậy?
- Ở trên này một mình buồn quá. Với lại ngày mai anh đi rồi, em lo lắng không biết anh đã chuẩn bị đồ gì chưa.
Mỉm cười bước vào trong, Tuấn bình thản đáp:
- Đàn ông khác phụ nữ ở điểm đó. Bọn anh ít khi nào phải chuẩn bị trước khi đi xa vì có gì để mang theo đâu. Hơn nữa em đừng quên là anh chỉ đi có một ngày. Mang cái thân anh theo là đủ rồi.
- Nhưng tự Quân nói với em là cuộc thi tổ chức vào buổi chiều. Mà đi từ đây đến đó bằng xe hơi cũng phải mất một buổi sáng. Vậy thì sớm nhất là ngày mốt anh mới về đến đây được.
- Tối mai, nhất định anh sẽ có mặt ở đây, bên cạnh em. Hứa danh dự đấy - Anh vừa nói vừa chìa ly nước và viên thuốc ra trước mặt nó - Còn bây giờ, em hãy mau uống thuốc đi.
- Thuốc gì vậy anh? - Mặt mày nó nhăn nhó khi nhận lấy hai thứ ấy..
- Đình Duy nói nó sẽ rất có lợi có sức khoẻ của em. Anh không biết nó tên gì nhưng kệ, em cứ uống cho cậu ta vui lòng.
Nó bỏ viên thuốc vào miệng thật nhanh rồi nhắm mắt nuốt đại cho xong. Nhưng chỉ mới trò chuyện thêm mấy câu thì cô né đã bắt đầu có cảm giác lâng lâng khó tả:
- Em thấy trong người thế nào? – Giọng anh không giấu được vẻ hồi hộp.
Khẽ ngúc ngoắc cái đầu, nó nhíu mày đáp:
- Chắc em phải đi ngủ thôi, mấy giờ rồi anh?
- Chín giờ rồi. – Tuấn cúi xuống nhìn đồng hồ - Em ngủ thì anh về phòng nhé.
- Để em mở cửa cho anh - Nó lạng quạng đứng dậy.
Anh thấy không an tâm nên đưa tay đỡ nó nằm xuống giường.
- Ngủ đi. Đã hai đêm liền em gần như thức trắng…Nhưng tối nay anh hứa sẽ không có ai đến làm phiền em nữa đâu.
Vừa định quay bước thì Nhi bỗng nắm tay anh giữ lại:
- Ngày mai, anh nhớ chờ em dậy rồi hãy đi nhé! - Nó nói trong mơ màng - Em muốn nói lời tạm biệt.
Gỡ tay cô bé đặt xuống giường, Tuấn mỉm cười âu yếm:
- Tất nhiên rồi. Em nghĩ lòng dạ anh sắt đá vừa thôi chứ. Làm sao đi mà không nói lời nào?
Nó ngã đầu qua một bên rồi chìm vào giấc ngủ say. Anh dịu dàng đưa tay vuốt mái tóc mềm buông dài trên gối rồi lặng lẽ ra khỏi phòng. Trước khi đóng cửa lại thì không quên bóp khoá…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.