Chương 50: KHÔNG HẸN MÀ GẶP
Phạm Tiểu Vân
18/06/2014
Nhi đứng một mình ở mũi thuyền, chống tay rướn người hít thở bầu không khí trong lành trên mặt biển. Gió lồng lộng làm tóc nó thỏa sức bay ngược về sau, để lại cảm giác tự do, phơi phới một cách kỳ lạ.
Bốn bề vắng lặng chỉ mênh mông một màu xanh của biển. Nó cảm thấy gắn bó và gần gũi với nơi này dù mới ở đây chưa lâu. Phía chân trời xa, mặt trời bắt đầu nhô màu mới. Những đám mây đen cũng tan dần rồi dạt về hai bên, nhường chỗ cho vầng hào quang chói lọi.
Bỗng từ phía trước mặt, một con cá heo bất ngờ nhảy vọt lên làm nước tóe vào mặt nó. Cô bé lập tức nhận ra đó chính là con vật bị thương tối qua nên hối hả chồm người qua mạn thuyền. Con cá heo kêu rúc lên và đang ngoe nguẩy đuôi nhìn nó với vẻ vui sướng.
Nhi thấy lòng mừng khôn tả vì con vật vẫn được bình an. Bầy cá heo lại ngoi đầu lên khỏi mặt nước và kêu rộn cả lên, để lộ hết mấy cái răng nhỏ xíu. Anh từ tốn lại gần, chống tay cười bảo:
- Chắc chúng đến cảm ơn em vì đã cứu sống bạn chúng tối qua đấy.
- Tụi nó dễ thương quá anh nhỉ? - Nó mỉm cười nhìn những con cá một cách âu yếm.
- Ừ, ..dễ thương y chang em luôn. - Anh lại cười - Người với cá đúng là rất xứng đôi!
Nó thoáng đỏ mặt rồi tựa đầu lên vai anh để chữa ngượng. "Cho dù quan hệ giữa mình với chúng có là gì đi nữa thì cũng chẳng sao", Nhi nghĩ thầm, " chỉ cần biết chúng hiền lành và mình thấy thích điều đó". Cứ như thế, đàn cá heo bơi theo con thuyền cho tới khi vào chỗ nước quá cạn chúng mới chịu bỏ đi.
Ăn uống đâu đó xong xuôi, nó đề nghị anh hãy khoan đạp xe vội. Vì nó nhớ ngày xưa, một trong những nhỏ bạn của mình từng đạp xe sau khi ăn no. Kết quả là nôn ói tùm lum.
- Em chỉ khéo lo - Anh vừa nói vừa dắt xe đi bên cạnh nó - Mỏi chân chưa, lên đây anh chở cho.
- Mới đi có một đoạn làm sao mà mỏi. Anh không thấy đi bộ thế này thích lắm sao?
- Đương nhiên là thấy. - Anh nhướn mày - Nhưng để em cuốc bộ, anh thấy tội nghiệp lắm. Với lại đường còn xa, mình mà cứ chậm chạp thế này sợ không kịp.
- Em không biết - Nó tỏ ra cương quyết - Phải đi bộ ít nhất hai mươi phút nữa. Anh mà còn khiếu nại là em ngồi im một chỗ luôn đó.
- Thế thì hay quá! Chỉ cần chỗ em ngồi là yên sau xe thì anh khoẻ rồi.
Nó còn đang cười tủm tỉm thì bỗng nghe có tiếng ai đó gọi anh. Một giọng nói trong trẻo và lảnh lang chưa từng thấy. Đã tới đây mà còn gặp người quen sao? Ngoái nhìn ra sau với ánh mắt tò mò, nó nhận ra họ chính là Tuyết Dung và…anh trai cô ấy.
Gia Khiêm có lần đã giới thiệu với nó rằng Tuyết Dung là bạn gái của anh. Điều đó chính xác được bao nhiêu phần trăm thì nó không biết. Nhưng một việc có thể khẳng định là cô ấy có thích anh. Nó quyết định ghi nhớ câu hỏi đó, đợi khi nào có dịp nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
- Anh làm gì ở đây vậy, anh Gia Tuấn? - Tuyết Dung chạy băng qua đường, hào hứng hỏi.
- Viếng thăm một người họ hàng. - Anh nhún vai - Vậy còn em, em đến đây làm gì thế?
Tự Quân vừa đi đến liền trả lời:
- Mình đang trên đường đến N&S.
Hôm nay, anh chàng rực sáng với chiếc áo khoác dài màu trắng có thêu hình hai con rồng phía dưới. Mái tóc đen bồng bềnh và đôi mắt sâu thoáng buồn không hề thay đổi. Nếu đem so với anh thì cả thần sắc và phong độ đều hơn hẳn.
- À – Tuấn gật gù, vẻ hơi lạ - Chẳng còn mấy ngày nữa nhỉ?
- Hình như là hai. – Quân đút tay vào túi và đưa mắt nhìn nó - Thấy còn sớm nên mình dừng lại đây chơi mấy ngày. Không ngờ lại gặp cậu đấy!
Với vẻ ngoài thản nhiên ấy, anh chàng đã khéo léo che giấu đi dấu hỏi bự chảng đang choáng hết đầu óc “Tại sao lúc nào em cũng ở cạnh cậu ta thế?”
- Sao em không biết anh có người quen ở đây? - Tuyết Dung nhìn anh và tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Em cứ làm như mình rành rẽ việc của nhà người ta lắm – Quân huých nhẹ vào tay em.
- Chắc tại cô ấy chưa bao giờ gặp anh Gia Đức nên không biết. - Anh cười - Nhà anh ấy ở trên hòn đảo kia kìa.
- Một ngôi nhà trên đảo ư? Đã đến đây rồi sao mình không qua đó hỏi thăm anh ấy luôn.
- Gia Tuấn còn có việc của cậu ấy. Em đừng làm phiền người ta - Tự Quân vừa gật đầu chào nó vừa có ý nhắc nhở em mình.
- Em có kêu anh ấy dẫn đi chơi đâu. Chỉ là muốn đến cho biết nhà thôi mà.
- Ờ...em muốn đến đó xem cũng được, nhưng mà... chắc không phải bây giờ rồi. - Nó thấy anh có vẻ lúng túng
- Tại sao vậy? Anh bận đi đâu à?
- Ừ, anh với Vân Nhi có vài việc trong sáng nay. Chắc đến chiều tối mới về nhà được. Đến lúc đó, nếu hai anh em có rảnh thì ghé qua chơi.
- Anh làm gì mà tốn nhiều thời gian dữ vậy? - Tuyết Dung đưa mắt nhìn nó - Có cần em với anh em phụ gì không?
Anh gãi đầu, mím môi nhìn Tự Quân (cầu cứu). Như hiểu được ý cậu bạn, Tự Quân liền nói:
- Anh cũng có nhiều việc phải làm lắm. Không rảnh rỗi như em đâu. Đừng có mà "việc nhà thì nhác, việc chú bác thì siêng". Lát nữa về đến nơi, em phải phụ anh giải quyết nốt phần việc còn lại đấy.
- AAAA....nnnnn....hhhhh - Tuyết Dung cự nự.
Nhưng Tự Quân đã nháy mắt ra hiệu cho anh và nó mau rút đi. Hiểu ý, anh không day dưa dài dòng nữa mà dắt xe thẳng xuống đường rồi nói vọng lại một câu:
- Đi trước nha! Hai anh em ở lại vui vẻ.
Nó cũng không chần chừ nữa bèn ngồi xuống yên sau. Xe đã lăn bánh vẫn nghe Tuyết Dung gọi với theo:
- Tối nay gặp lại anh nhé!
Tự Quân lập tức hét to lên, át cả tiếng cô em gái:
- Hai ngày nữa gặp lại!
Anh mỉm cười rồi giơ tay lên vẫy vẫy mà không hề ngoái đầu lại. Còn Quân thì chỉ lắc đầu. Nhưng ngay sau đó, anh chàng đã bị đánh một cái bốp.
- Em khùng rồi hả? - Anh ta cáu kỉnh.
- Ai biểu anh cứ năm lần bảy lượt cản trở em. Thật ra là anh đang đứng về phía nào thế?
- Anh có làm gì đâu. - Tự Quân phủi phủi tay áo, trả lời - Tại Gia Tuấn và Vân Nhi có việc chứ bộ.
- Thằng ngu cũng biết là họ đi chơi chứ chẳng làm việc gì mà.
- Ủa, nói vậy là em cũng biết à?
- Ý anh bảo em ngu lắm hả?
- Đâu có, anh không nghĩ là em lại "lì lợm" đến vậy thôi.
- Sao cơ, Anh nói em mình như thế sao? Đáng lí anh phải tìm cách giúp đỡ và ủng hộ em mới đúng. Cớ sao lại ????? Em còn nhớ khi trước, chính anh đã từng nói rằng nếu "em và Gia Tuấn trở thành một đôi thì hay quá" mà.
- Lúc đó là vì anh chưa biết.
- Biết gì?
- Biết đối thủ của em lại là Vân Nhi.- Tự Quân khoanh tay nhìn theo bóng anh và nó nhỏ dần.
Phải chăng ông trời đang cố ý nhắc nhở, chỉ mấy ngày xa cách mà anh đã tự bỏ lỡ một cơ hội? “Nếu gặp tôi trước cậu ấy, liệu sự lựa chọn của em…có khác không?” Quân khẽ thở dài rồi quay lưng, cất bước.
Bốn bề vắng lặng chỉ mênh mông một màu xanh của biển. Nó cảm thấy gắn bó và gần gũi với nơi này dù mới ở đây chưa lâu. Phía chân trời xa, mặt trời bắt đầu nhô màu mới. Những đám mây đen cũng tan dần rồi dạt về hai bên, nhường chỗ cho vầng hào quang chói lọi.
Bỗng từ phía trước mặt, một con cá heo bất ngờ nhảy vọt lên làm nước tóe vào mặt nó. Cô bé lập tức nhận ra đó chính là con vật bị thương tối qua nên hối hả chồm người qua mạn thuyền. Con cá heo kêu rúc lên và đang ngoe nguẩy đuôi nhìn nó với vẻ vui sướng.
Nhi thấy lòng mừng khôn tả vì con vật vẫn được bình an. Bầy cá heo lại ngoi đầu lên khỏi mặt nước và kêu rộn cả lên, để lộ hết mấy cái răng nhỏ xíu. Anh từ tốn lại gần, chống tay cười bảo:
- Chắc chúng đến cảm ơn em vì đã cứu sống bạn chúng tối qua đấy.
- Tụi nó dễ thương quá anh nhỉ? - Nó mỉm cười nhìn những con cá một cách âu yếm.
- Ừ, ..dễ thương y chang em luôn. - Anh lại cười - Người với cá đúng là rất xứng đôi!
Nó thoáng đỏ mặt rồi tựa đầu lên vai anh để chữa ngượng. "Cho dù quan hệ giữa mình với chúng có là gì đi nữa thì cũng chẳng sao", Nhi nghĩ thầm, " chỉ cần biết chúng hiền lành và mình thấy thích điều đó". Cứ như thế, đàn cá heo bơi theo con thuyền cho tới khi vào chỗ nước quá cạn chúng mới chịu bỏ đi.
Ăn uống đâu đó xong xuôi, nó đề nghị anh hãy khoan đạp xe vội. Vì nó nhớ ngày xưa, một trong những nhỏ bạn của mình từng đạp xe sau khi ăn no. Kết quả là nôn ói tùm lum.
- Em chỉ khéo lo - Anh vừa nói vừa dắt xe đi bên cạnh nó - Mỏi chân chưa, lên đây anh chở cho.
- Mới đi có một đoạn làm sao mà mỏi. Anh không thấy đi bộ thế này thích lắm sao?
- Đương nhiên là thấy. - Anh nhướn mày - Nhưng để em cuốc bộ, anh thấy tội nghiệp lắm. Với lại đường còn xa, mình mà cứ chậm chạp thế này sợ không kịp.
- Em không biết - Nó tỏ ra cương quyết - Phải đi bộ ít nhất hai mươi phút nữa. Anh mà còn khiếu nại là em ngồi im một chỗ luôn đó.
- Thế thì hay quá! Chỉ cần chỗ em ngồi là yên sau xe thì anh khoẻ rồi.
Nó còn đang cười tủm tỉm thì bỗng nghe có tiếng ai đó gọi anh. Một giọng nói trong trẻo và lảnh lang chưa từng thấy. Đã tới đây mà còn gặp người quen sao? Ngoái nhìn ra sau với ánh mắt tò mò, nó nhận ra họ chính là Tuyết Dung và…anh trai cô ấy.
Gia Khiêm có lần đã giới thiệu với nó rằng Tuyết Dung là bạn gái của anh. Điều đó chính xác được bao nhiêu phần trăm thì nó không biết. Nhưng một việc có thể khẳng định là cô ấy có thích anh. Nó quyết định ghi nhớ câu hỏi đó, đợi khi nào có dịp nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
- Anh làm gì ở đây vậy, anh Gia Tuấn? - Tuyết Dung chạy băng qua đường, hào hứng hỏi.
- Viếng thăm một người họ hàng. - Anh nhún vai - Vậy còn em, em đến đây làm gì thế?
Tự Quân vừa đi đến liền trả lời:
- Mình đang trên đường đến N&S.
Hôm nay, anh chàng rực sáng với chiếc áo khoác dài màu trắng có thêu hình hai con rồng phía dưới. Mái tóc đen bồng bềnh và đôi mắt sâu thoáng buồn không hề thay đổi. Nếu đem so với anh thì cả thần sắc và phong độ đều hơn hẳn.
- À – Tuấn gật gù, vẻ hơi lạ - Chẳng còn mấy ngày nữa nhỉ?
- Hình như là hai. – Quân đút tay vào túi và đưa mắt nhìn nó - Thấy còn sớm nên mình dừng lại đây chơi mấy ngày. Không ngờ lại gặp cậu đấy!
Với vẻ ngoài thản nhiên ấy, anh chàng đã khéo léo che giấu đi dấu hỏi bự chảng đang choáng hết đầu óc “Tại sao lúc nào em cũng ở cạnh cậu ta thế?”
- Sao em không biết anh có người quen ở đây? - Tuyết Dung nhìn anh và tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Em cứ làm như mình rành rẽ việc của nhà người ta lắm – Quân huých nhẹ vào tay em.
- Chắc tại cô ấy chưa bao giờ gặp anh Gia Đức nên không biết. - Anh cười - Nhà anh ấy ở trên hòn đảo kia kìa.
- Một ngôi nhà trên đảo ư? Đã đến đây rồi sao mình không qua đó hỏi thăm anh ấy luôn.
- Gia Tuấn còn có việc của cậu ấy. Em đừng làm phiền người ta - Tự Quân vừa gật đầu chào nó vừa có ý nhắc nhở em mình.
- Em có kêu anh ấy dẫn đi chơi đâu. Chỉ là muốn đến cho biết nhà thôi mà.
- Ờ...em muốn đến đó xem cũng được, nhưng mà... chắc không phải bây giờ rồi. - Nó thấy anh có vẻ lúng túng
- Tại sao vậy? Anh bận đi đâu à?
- Ừ, anh với Vân Nhi có vài việc trong sáng nay. Chắc đến chiều tối mới về nhà được. Đến lúc đó, nếu hai anh em có rảnh thì ghé qua chơi.
- Anh làm gì mà tốn nhiều thời gian dữ vậy? - Tuyết Dung đưa mắt nhìn nó - Có cần em với anh em phụ gì không?
Anh gãi đầu, mím môi nhìn Tự Quân (cầu cứu). Như hiểu được ý cậu bạn, Tự Quân liền nói:
- Anh cũng có nhiều việc phải làm lắm. Không rảnh rỗi như em đâu. Đừng có mà "việc nhà thì nhác, việc chú bác thì siêng". Lát nữa về đến nơi, em phải phụ anh giải quyết nốt phần việc còn lại đấy.
- AAAA....nnnnn....hhhhh - Tuyết Dung cự nự.
Nhưng Tự Quân đã nháy mắt ra hiệu cho anh và nó mau rút đi. Hiểu ý, anh không day dưa dài dòng nữa mà dắt xe thẳng xuống đường rồi nói vọng lại một câu:
- Đi trước nha! Hai anh em ở lại vui vẻ.
Nó cũng không chần chừ nữa bèn ngồi xuống yên sau. Xe đã lăn bánh vẫn nghe Tuyết Dung gọi với theo:
- Tối nay gặp lại anh nhé!
Tự Quân lập tức hét to lên, át cả tiếng cô em gái:
- Hai ngày nữa gặp lại!
Anh mỉm cười rồi giơ tay lên vẫy vẫy mà không hề ngoái đầu lại. Còn Quân thì chỉ lắc đầu. Nhưng ngay sau đó, anh chàng đã bị đánh một cái bốp.
- Em khùng rồi hả? - Anh ta cáu kỉnh.
- Ai biểu anh cứ năm lần bảy lượt cản trở em. Thật ra là anh đang đứng về phía nào thế?
- Anh có làm gì đâu. - Tự Quân phủi phủi tay áo, trả lời - Tại Gia Tuấn và Vân Nhi có việc chứ bộ.
- Thằng ngu cũng biết là họ đi chơi chứ chẳng làm việc gì mà.
- Ủa, nói vậy là em cũng biết à?
- Ý anh bảo em ngu lắm hả?
- Đâu có, anh không nghĩ là em lại "lì lợm" đến vậy thôi.
- Sao cơ, Anh nói em mình như thế sao? Đáng lí anh phải tìm cách giúp đỡ và ủng hộ em mới đúng. Cớ sao lại ????? Em còn nhớ khi trước, chính anh đã từng nói rằng nếu "em và Gia Tuấn trở thành một đôi thì hay quá" mà.
- Lúc đó là vì anh chưa biết.
- Biết gì?
- Biết đối thủ của em lại là Vân Nhi.- Tự Quân khoanh tay nhìn theo bóng anh và nó nhỏ dần.
Phải chăng ông trời đang cố ý nhắc nhở, chỉ mấy ngày xa cách mà anh đã tự bỏ lỡ một cơ hội? “Nếu gặp tôi trước cậu ấy, liệu sự lựa chọn của em…có khác không?” Quân khẽ thở dài rồi quay lưng, cất bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.