Chương 6: LÒNG TIN
Phạm Tiểu Vân
18/06/2014
- Có phải cô nhớ nhà không?
- Tôi không muốn ở đây - Nó lấy tay lau mặt.
Anh thọc tay vào túi quần định lấy ra một vật gì đó nhưng tìm mãi mà không thấy. Sự bối rối lại hiện rõ trên nét mặt. Nó nhìn anh bằng ánh mắt long lanh và ngay lập tức hiểu ra anh đang kiếm vật gì. Sau một hồi lục tung hết cái túi quần bên trái đến cái bên phải, anh nhìn qua nhìn lại, gãi đầu nói:
- Kì lạ thật, tôi vẫn bỏ nó trong túi mà.
- Cho đến trước khi anh đạp xe tông vào tôi thì là vậy...- Nó vừa nói vừa chìa cái khăn ra - Hồi sáng anh đưa nó cho tôi, còn nhớ không?
Ánh mắt anh bỗng sáng lên. Rồi anh mỉm cười với một chút xấu hổ:
- Phải rồi, tôi quên mất.
Đột nhiên anh lấy tay gõ nhẹ lên đầu gối nó nói:
- Kể cho tôi nghe về gia đình cô đi!
Nó nhìn anh như bị thôi miên. Anh hỏi về gia đình nó nghĩa là anh tin điều nó nói có thật. Bây giờ đến lượt nó cảm thấy bối rối.
- Anh tin tôi sao?
- Nếu là tôi của một ngày trước thì có lẽ giờ này tôi đã bỏ mặc cô...
- Vậy còn bây giờ?
- Bây giờ...- Anh dừng lại và nhìn thẳng vào mắt nó - Bây giờ thì cô buộc tôi phải tin.
- Tôi đâu có tài như thế. - Nó ngại ngùng trước ánh mắt lạ thường đó của anh.
- Tôi cũng không biết có gì đó trong lời kể của cô khiến tôi...Nhưng chuyện lạ thì ở đây không thiếu đâu. Có thể tôi không giúp được gì cho cô nhưng chắc ông tôi thì có.
- Ông của anh?
- Cái gì ông cũng biết - Anh mỉm cười - Sau khi ra khỏi nơi đây tôi sẽ đưa cô đến gặp ông, đồng ý không?
- Nhưng ông của anh ở đâu?
- Đương nhiên là ở cùng với gia đình tôi.
- Anh dám dẫn..."một người lạ" về nhà ư?
- Nhưng "người lạ" này đã cứu mạng tôi mà.
- Sao những người đó lại muốn giết anh? Anh có biết họ không? - Nó vừa nói vừa lấy tay che miệng.
- Không. - Anh lắc đầu - Tôi chưa từng gặp họ trước đây và cũng không biết tại sao họ lại muốn giết mình...Nhưng này, cô nhớ đừng tùy tiện đem chuyện của mình kể với người khác.
- Tại sao thế? - Nó tựa đầu vào thân cây đằng sau, nói giọng mơ màng.
- Vì mọi người ở đây hay...suy nghĩ lung tung lắm. Cô chỉ nên nói với những người mà cô thật sự tin tưởng...
Lúc anh quay sang thì thấy nó đã ngủ mất rồi...
- Tôi không muốn ở đây - Nó lấy tay lau mặt.
Anh thọc tay vào túi quần định lấy ra một vật gì đó nhưng tìm mãi mà không thấy. Sự bối rối lại hiện rõ trên nét mặt. Nó nhìn anh bằng ánh mắt long lanh và ngay lập tức hiểu ra anh đang kiếm vật gì. Sau một hồi lục tung hết cái túi quần bên trái đến cái bên phải, anh nhìn qua nhìn lại, gãi đầu nói:
- Kì lạ thật, tôi vẫn bỏ nó trong túi mà.
- Cho đến trước khi anh đạp xe tông vào tôi thì là vậy...- Nó vừa nói vừa chìa cái khăn ra - Hồi sáng anh đưa nó cho tôi, còn nhớ không?
Ánh mắt anh bỗng sáng lên. Rồi anh mỉm cười với một chút xấu hổ:
- Phải rồi, tôi quên mất.
Đột nhiên anh lấy tay gõ nhẹ lên đầu gối nó nói:
- Kể cho tôi nghe về gia đình cô đi!
Nó nhìn anh như bị thôi miên. Anh hỏi về gia đình nó nghĩa là anh tin điều nó nói có thật. Bây giờ đến lượt nó cảm thấy bối rối.
- Anh tin tôi sao?
- Nếu là tôi của một ngày trước thì có lẽ giờ này tôi đã bỏ mặc cô...
- Vậy còn bây giờ?
- Bây giờ...- Anh dừng lại và nhìn thẳng vào mắt nó - Bây giờ thì cô buộc tôi phải tin.
- Tôi đâu có tài như thế. - Nó ngại ngùng trước ánh mắt lạ thường đó của anh.
- Tôi cũng không biết có gì đó trong lời kể của cô khiến tôi...Nhưng chuyện lạ thì ở đây không thiếu đâu. Có thể tôi không giúp được gì cho cô nhưng chắc ông tôi thì có.
- Ông của anh?
- Cái gì ông cũng biết - Anh mỉm cười - Sau khi ra khỏi nơi đây tôi sẽ đưa cô đến gặp ông, đồng ý không?
- Nhưng ông của anh ở đâu?
- Đương nhiên là ở cùng với gia đình tôi.
- Anh dám dẫn..."một người lạ" về nhà ư?
- Nhưng "người lạ" này đã cứu mạng tôi mà.
- Sao những người đó lại muốn giết anh? Anh có biết họ không? - Nó vừa nói vừa lấy tay che miệng.
- Không. - Anh lắc đầu - Tôi chưa từng gặp họ trước đây và cũng không biết tại sao họ lại muốn giết mình...Nhưng này, cô nhớ đừng tùy tiện đem chuyện của mình kể với người khác.
- Tại sao thế? - Nó tựa đầu vào thân cây đằng sau, nói giọng mơ màng.
- Vì mọi người ở đây hay...suy nghĩ lung tung lắm. Cô chỉ nên nói với những người mà cô thật sự tin tưởng...
Lúc anh quay sang thì thấy nó đã ngủ mất rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.