Chương 43: QUANG BÁO
Phạm Tiểu Vân
18/06/2014
- Em không hỏi anh vì sao Gia Hân lại nằm mê man như thế ư?
- Em sợ anh không muốn trả lời.
- Hì - Anh cười - Em lúc nào cũng nghĩ cho người khác... Em có còn nhớ lần chúng ta bị rơi xuống hố sâu trong rừng không?
- Có - Nó gật đầu.
- Khi đó em hỏi anh đã làm gì khiến em thấy cảnh một người phụ nữ bị giết hại? Và em đã khóc thét lên khi thấy điều ấy...
- Lúc đó anh nói khi nào em khoẻ sẽ giải thích sau.
- Ừm...Bây giờ anh nói với em luôn nhé!
- Nhưng mà anh biết em thấy gì sao?
- Biết chứ, nếu anh không từng trải qua thì làm sao em thấy được
- Thế là nghĩa là sao?
- Lúc đó anh sử dụng một thủ thuật gọi là "quang báo", tức là "phát sáng để báo hiệu" đấy . Mỗi người ở đây đều có khả năng làm điều đó. Tia sáng phát ra có thể bay đi vạn dặm, dù ở đâu cũng nhìn thấy.
- Vậy thì ngay từ đầu anh làm như thế có phải tốt hơn không. Chúng ta sẽ không phải chạy qua chạy lại trong rừng.
- Anh nghĩ nếu phát tín hiệu thì không chỉ người cứu chúng ta tìm đến mà những kẻ muốn ta chết cũng sẽ có mặt. Hơn nữa, "quang báo" còn có một nhược điểm không thể khắc phục. Nếu anh thực hiện nó khi có ai đó bên cạnh, người đó sẽ thấy được những nỗi kinh hoàng anh từng trải qua trong đời.
- Anh đã nhìn thấy mẹ mình chết?
- Đúng vậy - Nó thấy anh gật gật đầu - Mẹ bị người ta giết hại. Anh biết đó không đơn giản là một vụ tai nạn.
- Lúc đó anh đứng ở đâu? Lẽ nào anh lại không nhìn thấy hung thủ?
- Khi anh nhìn lên thì hắn đã đi rồi. Vì không tìm ra hung thủ nên họ nói mẹ uống say, bất cẩn bị rơi khỏi lan can...Anh nghĩ Gia Hân là người duy nhất biết vì sao mẹ chết. Người ta thấy nó nằm bất động chính tại cái lan can ấy và bị đánh rất tàn nhẫn.
- Đúng vậy, hắn rất hung hăng - Nó bồi hồi nhớ lại những gì mình từng thấy - Bức tượng đó bây giờ đang ở đâu?
- Tượng gì? - Giọng anh ngạc nhiên.
- Bức tượng vàng hắn đã dùng để đập vào đầu con bé. - Nó trả lời.
- Làm sao em biết hắn đã dùng một bức tượng vành để tấn công Gia Hân? Đình Duy khám xong chỉ có thể nói rằng: "đó hẳn là một vật rất cứng"
- Vì em thấy tận mắt, còn anh ta thì suy đoán thôi.
- Em còn nhớ bức tượng ấy trông thế nào không?
- Bây giờ tả thì khó, nhưng nếu đưa trước mặt chắc sẽ nhận ra...Nếu chạm được vào nó chắc còn có ích hơn.
- Những gì em thấy cũng là kết quả của việc chạm tay vào người em gái anh?... Nếu vậy thì em phải chạm vào anh nhiều nhiều một chút. Để khi nào anh sắp chết còn báo kịp.
- Hì hì - Nó cười - Ai giết nổi anh chứ.
Một cơn gió bất chợt thổi qua làm hai hàng cây lao xao. Nó ngửa cổ nhìn lên thì tự nhiên thấy thân thiết, gần gũi lạ thường. Cứ như một đứa con xa nhà được gia đình dang tay chào đón.
- Anh có nghĩ là những cái cây này thấy vui vì em đến không?
- Em thấy vậy sao?
Nó quay sang nhìn dòng sông chảy dài bình lặng và mỉm cười:
- Họ chờ em lâu lắm rồi....
- Em sợ anh không muốn trả lời.
- Hì - Anh cười - Em lúc nào cũng nghĩ cho người khác... Em có còn nhớ lần chúng ta bị rơi xuống hố sâu trong rừng không?
- Có - Nó gật đầu.
- Khi đó em hỏi anh đã làm gì khiến em thấy cảnh một người phụ nữ bị giết hại? Và em đã khóc thét lên khi thấy điều ấy...
- Lúc đó anh nói khi nào em khoẻ sẽ giải thích sau.
- Ừm...Bây giờ anh nói với em luôn nhé!
- Nhưng mà anh biết em thấy gì sao?
- Biết chứ, nếu anh không từng trải qua thì làm sao em thấy được
- Thế là nghĩa là sao?
- Lúc đó anh sử dụng một thủ thuật gọi là "quang báo", tức là "phát sáng để báo hiệu" đấy . Mỗi người ở đây đều có khả năng làm điều đó. Tia sáng phát ra có thể bay đi vạn dặm, dù ở đâu cũng nhìn thấy.
- Vậy thì ngay từ đầu anh làm như thế có phải tốt hơn không. Chúng ta sẽ không phải chạy qua chạy lại trong rừng.
- Anh nghĩ nếu phát tín hiệu thì không chỉ người cứu chúng ta tìm đến mà những kẻ muốn ta chết cũng sẽ có mặt. Hơn nữa, "quang báo" còn có một nhược điểm không thể khắc phục. Nếu anh thực hiện nó khi có ai đó bên cạnh, người đó sẽ thấy được những nỗi kinh hoàng anh từng trải qua trong đời.
- Anh đã nhìn thấy mẹ mình chết?
- Đúng vậy - Nó thấy anh gật gật đầu - Mẹ bị người ta giết hại. Anh biết đó không đơn giản là một vụ tai nạn.
- Lúc đó anh đứng ở đâu? Lẽ nào anh lại không nhìn thấy hung thủ?
- Khi anh nhìn lên thì hắn đã đi rồi. Vì không tìm ra hung thủ nên họ nói mẹ uống say, bất cẩn bị rơi khỏi lan can...Anh nghĩ Gia Hân là người duy nhất biết vì sao mẹ chết. Người ta thấy nó nằm bất động chính tại cái lan can ấy và bị đánh rất tàn nhẫn.
- Đúng vậy, hắn rất hung hăng - Nó bồi hồi nhớ lại những gì mình từng thấy - Bức tượng đó bây giờ đang ở đâu?
- Tượng gì? - Giọng anh ngạc nhiên.
- Bức tượng vàng hắn đã dùng để đập vào đầu con bé. - Nó trả lời.
- Làm sao em biết hắn đã dùng một bức tượng vành để tấn công Gia Hân? Đình Duy khám xong chỉ có thể nói rằng: "đó hẳn là một vật rất cứng"
- Vì em thấy tận mắt, còn anh ta thì suy đoán thôi.
- Em còn nhớ bức tượng ấy trông thế nào không?
- Bây giờ tả thì khó, nhưng nếu đưa trước mặt chắc sẽ nhận ra...Nếu chạm được vào nó chắc còn có ích hơn.
- Những gì em thấy cũng là kết quả của việc chạm tay vào người em gái anh?... Nếu vậy thì em phải chạm vào anh nhiều nhiều một chút. Để khi nào anh sắp chết còn báo kịp.
- Hì hì - Nó cười - Ai giết nổi anh chứ.
Một cơn gió bất chợt thổi qua làm hai hàng cây lao xao. Nó ngửa cổ nhìn lên thì tự nhiên thấy thân thiết, gần gũi lạ thường. Cứ như một đứa con xa nhà được gia đình dang tay chào đón.
- Anh có nghĩ là những cái cây này thấy vui vì em đến không?
- Em thấy vậy sao?
Nó quay sang nhìn dòng sông chảy dài bình lặng và mỉm cười:
- Họ chờ em lâu lắm rồi....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.