Chương 53: SÔNG NGŨ SẮC
Phạm Tiểu Vân
18/06/2014
Trên đường về, nó thuật lại đầu đuôi chuyện gặp gỡ Vân Thanh với anh. Nghe xong, anh không hề lo lắng mà lại tỏ ra rất vui mừng:
- Thế thì hay quá, cuối cùng thần hộ mạng của em cũng chịu ra mặt. Em nhớ nghe lời cô ấy nha! Anh nghĩ Vân Thanh sẽ là người cho chúng ta câu trả lời chính xác nhất về tất cả những việc này.
- Nhưng biết tìm cô ấy ở đâu bây giờ? Em thấy cô ta cứ thoắt ẩn thoắt hiện, bí ẩn lắm.
- Thì những người quan trọng bao giờ cũng thế mà. Bộ em ít coi truyện lắm hả? -Anh cười- Nếu từ giờ đến hết ngày mai mà cô ấy vẫn chưa đến tìm em thì ngày mốt chúng ta sẽ quay lại đó.
- Vậy bây giờ mình làm gì? Về nhà hả anh? - Nó ngập ngừng.
- Ừ... - Anh cũng hùa theo - ...Bây giờ mà về nhà thì hơi bị chán em nhỉ!
- Hay mình đi đâu chơi đi! - Giọng nó bỗng trở nên hào hứng.
- Em ham chơi quá nha! - Anh giả bộ nghiêm nghị - Giống anh thế là không được đâu, biết chưa?
Nó chẳng nói chẳng rằng mà chỉ che miệng cười tủm tỉm. Anh cũng cười vì thấy trong lòng thật hạnh phúc...Giá như giây phút này kéo dài mãi mãi để anh và nó không bao giờ phải xa nhau...
Tuấn đạp xe đưa nó đến một vườn hoa rộng lớn. Mặt đất là thảm cỏ xanh mềm mại. Hoa được trồng thành từng cụm với đủ các màu sắc và chủng loại. Một dòng sông hiền hòa uốn lượn quanh thảm thực vật tươi tốt.
- Người ta vẫn gọi nó là Sông Ngũ Sắc - Anh giải thích - Bởi vì dọc theo hai bên bờ có trồng nhiều loại hoa. Hằng ngày, chúng kiêu hãnh vươn mình đón nắng và gió, đồng thời cũng soi bóng xuống mặt nước. Nhờ vậy, dòng sông trở nên rực rỡ sắc màu.
Nó thấy thích thú lắm nên cứ đi dọc theo bên bờ và ngắm nhìn những bông hoa lạ. Nơi này làm nó nhớ đến Đà Lạt, thành phố ngàn hoa mà nó vừa có dịp tới thăm cách đây không lâu. Lòng nó thoáng buồn khi nghĩ đến việc lúc ấy mình vẫn còn đang ở cùng với gia đình, có ba mẹ và em gái bên cạnh. Rồi nó quay qua nhìn anh.
Lúc cười trông anh hiền quá. Nó muốn ghi nhớ mãi hình ảnh này để một ngày nào đó không còn anh bên cạnh, nụ cười ấy sẽ là ngọn lửa mãi mãi soi sáng những kí ức hạnh phúc mà nó và anh đã từng có...
- Em đang nghĩ gì mà trầm tư vậy? - Anh lại cười, nụ cười làm đau thắt trái tim nó.
Cô bé khẽ lắc đầu và trốn tránh không trả lời câu hỏi. Nó không muốn nỗi buồn của mình làm tâm trạng anh cũng bị ảnh hưởng. Nó đâu biết hai chữ "chia ly" đã hiện rõ mồn một trên gương mặt mình từ đầu đến giờ.
- Vân Nhi – Tuấn bỗng dịu dàng nắm lấy bàn tay nó – Có điều này anh muốn em biết…
- Chuyện gì vậy anh?
Nhi hơi lo vì chưa từng nghe giọng anh trầm mà khẽ như vậy.
- Chính tại nơi này…anh đã đánh mất một người bạn vô cùng thân thiết…
Không tin vào tai mình, nó bất ngờ đứng lại để nhìn thẳng vào ánh mắt xa xăm của chàng trai trước mặt. Đôi mắt chỉ phản chiếu hình ảnh dòng sông bình lặng mà nó lại thấy như dậy lên từng cơn bão lòng rất dữ dội.
- Khi cô ấy dọa sẽ tự tử, anh thật lòng không cho rằng… - Tuấn lững thững tiến lại sát bờ -…Anh cứ nghĩ sự quyết đoán của mình là cách giải quyết tốt nhất…Không ngờ điều đó lại khiến cho cổ bị tổn thương…Anh nghĩ thà rằng làm đau Giang Châu một lần thì sau đó cô ấy có thể quên anh đi…
Cô ta tự tử chỉ vì không có được tình cảm của anh? Người con gái chết đuối mà nó nhìn thấy trong tấm hình đã bỏ mạng ở dòng sông xinh đẹp này? Cái chết của cô ấy hẳn đã đè nặng cảm giác tội lỗi nơi anh.Khiến người con trai nó yêu luôn có cảm giác mình là nguyên nhân của tất cả tai họa.
Tại sao quá khứ anh lại đầy rẫy nỗi bất hạnh? Tại sao trước nay nó không bao giờ quan tâm tìm hiểu mà chỉ bị nụ cười hiền lành cùng cách nói chuyện tiếu lâm của anh làm cho quên khuấy đi tất cả? Gia Tuấn sẽ ra sao nếu nó thật sự tìm được cách về nhà? Biết trước sẽ đau khổ mà sao anh vẫn nhiệt tình giúp đỡ nó như thế?
Nước mắt nó lặng lẽ rơi làm nhòa hết mọi cảnh vật. Thật nực cười. Đáng lẽ việc nó nên làm lúc này là đến an ủi anh chứ không phải đứng đây khóc. Nhưng Nhi thật sự không biết phải nói gì. Nó chỉ thấy mình thật vô tâm, thấy rằng nó thương anh nhiều lắm. Nó ước mình có thể to lớn hơn, dang đôi tay rộng để ôm lấy anh như cách Tuấn vẫn làm mỗi khi nó khóc.
Nhưng trước khi Nhi kịp tỉnh táo để làm điều đó thì một vòng tay khác đã quấn quanh người nó, siết thật chặt.
- Anh xin lỗi… - Giọng Tuấn thủ thỉ bên tai - …Em đừng khóc…
Nó nghẹn ngào quay ra sau, rướn người để có thể vòng tay qua cổ anh, ôm chặt cứng.
Chưa ai nói thêm điều gì khác thì anh đột nhiên đút tay vào túi và lấy ra chiếc điện thoại. Nó thấy gương mặt anh thoáng chút ngạc nhiên khi thấy tên người gọi.
- Em đây - Anh trả lời
Nhi loáng thoáng nghe tiếng một người đàn ông ở đầu dây bên kia. Nhưng ông ta nói gì thì không biết được, chỉ thấy mặt anh đột ngột trở nên nghiêm trọng, ánh mắt có phần lo âu.
- Được rồi, tụi em về ngay! - Anh gật đầu rồi tắt máy, quay qua nhìn nó nói - Chúng ta phải về nhà thôi...Chị Thu Hương có chuyện rồi.
- Chị ấy bị làm sao? - Nó lo lắng.
- Anh Gia Đức nói chị ấy không cẩn thận nên bị ngã từ trên cao xuống.
- Trời ơi - Nó kêu thốt lên - Bây giờ tình hình thế nào rồi?
- Nghe bảo bác sĩ đang chăm sóc còn cụ thể thế nào phải đợi về mới biết được.
Dứt lời, nó và anh cùng hối hả chạy ra chỗ chiếc xe. Anh chồm người về trước và ra sức đạp thật nhanh. Thế là một lần nữa kế hoạch đi chơi lại tan thành mây khói...
- Thế thì hay quá, cuối cùng thần hộ mạng của em cũng chịu ra mặt. Em nhớ nghe lời cô ấy nha! Anh nghĩ Vân Thanh sẽ là người cho chúng ta câu trả lời chính xác nhất về tất cả những việc này.
- Nhưng biết tìm cô ấy ở đâu bây giờ? Em thấy cô ta cứ thoắt ẩn thoắt hiện, bí ẩn lắm.
- Thì những người quan trọng bao giờ cũng thế mà. Bộ em ít coi truyện lắm hả? -Anh cười- Nếu từ giờ đến hết ngày mai mà cô ấy vẫn chưa đến tìm em thì ngày mốt chúng ta sẽ quay lại đó.
- Vậy bây giờ mình làm gì? Về nhà hả anh? - Nó ngập ngừng.
- Ừ... - Anh cũng hùa theo - ...Bây giờ mà về nhà thì hơi bị chán em nhỉ!
- Hay mình đi đâu chơi đi! - Giọng nó bỗng trở nên hào hứng.
- Em ham chơi quá nha! - Anh giả bộ nghiêm nghị - Giống anh thế là không được đâu, biết chưa?
Nó chẳng nói chẳng rằng mà chỉ che miệng cười tủm tỉm. Anh cũng cười vì thấy trong lòng thật hạnh phúc...Giá như giây phút này kéo dài mãi mãi để anh và nó không bao giờ phải xa nhau...
Tuấn đạp xe đưa nó đến một vườn hoa rộng lớn. Mặt đất là thảm cỏ xanh mềm mại. Hoa được trồng thành từng cụm với đủ các màu sắc và chủng loại. Một dòng sông hiền hòa uốn lượn quanh thảm thực vật tươi tốt.
- Người ta vẫn gọi nó là Sông Ngũ Sắc - Anh giải thích - Bởi vì dọc theo hai bên bờ có trồng nhiều loại hoa. Hằng ngày, chúng kiêu hãnh vươn mình đón nắng và gió, đồng thời cũng soi bóng xuống mặt nước. Nhờ vậy, dòng sông trở nên rực rỡ sắc màu.
Nó thấy thích thú lắm nên cứ đi dọc theo bên bờ và ngắm nhìn những bông hoa lạ. Nơi này làm nó nhớ đến Đà Lạt, thành phố ngàn hoa mà nó vừa có dịp tới thăm cách đây không lâu. Lòng nó thoáng buồn khi nghĩ đến việc lúc ấy mình vẫn còn đang ở cùng với gia đình, có ba mẹ và em gái bên cạnh. Rồi nó quay qua nhìn anh.
Lúc cười trông anh hiền quá. Nó muốn ghi nhớ mãi hình ảnh này để một ngày nào đó không còn anh bên cạnh, nụ cười ấy sẽ là ngọn lửa mãi mãi soi sáng những kí ức hạnh phúc mà nó và anh đã từng có...
- Em đang nghĩ gì mà trầm tư vậy? - Anh lại cười, nụ cười làm đau thắt trái tim nó.
Cô bé khẽ lắc đầu và trốn tránh không trả lời câu hỏi. Nó không muốn nỗi buồn của mình làm tâm trạng anh cũng bị ảnh hưởng. Nó đâu biết hai chữ "chia ly" đã hiện rõ mồn một trên gương mặt mình từ đầu đến giờ.
- Vân Nhi – Tuấn bỗng dịu dàng nắm lấy bàn tay nó – Có điều này anh muốn em biết…
- Chuyện gì vậy anh?
Nhi hơi lo vì chưa từng nghe giọng anh trầm mà khẽ như vậy.
- Chính tại nơi này…anh đã đánh mất một người bạn vô cùng thân thiết…
Không tin vào tai mình, nó bất ngờ đứng lại để nhìn thẳng vào ánh mắt xa xăm của chàng trai trước mặt. Đôi mắt chỉ phản chiếu hình ảnh dòng sông bình lặng mà nó lại thấy như dậy lên từng cơn bão lòng rất dữ dội.
- Khi cô ấy dọa sẽ tự tử, anh thật lòng không cho rằng… - Tuấn lững thững tiến lại sát bờ -…Anh cứ nghĩ sự quyết đoán của mình là cách giải quyết tốt nhất…Không ngờ điều đó lại khiến cho cổ bị tổn thương…Anh nghĩ thà rằng làm đau Giang Châu một lần thì sau đó cô ấy có thể quên anh đi…
Cô ta tự tử chỉ vì không có được tình cảm của anh? Người con gái chết đuối mà nó nhìn thấy trong tấm hình đã bỏ mạng ở dòng sông xinh đẹp này? Cái chết của cô ấy hẳn đã đè nặng cảm giác tội lỗi nơi anh.Khiến người con trai nó yêu luôn có cảm giác mình là nguyên nhân của tất cả tai họa.
Tại sao quá khứ anh lại đầy rẫy nỗi bất hạnh? Tại sao trước nay nó không bao giờ quan tâm tìm hiểu mà chỉ bị nụ cười hiền lành cùng cách nói chuyện tiếu lâm của anh làm cho quên khuấy đi tất cả? Gia Tuấn sẽ ra sao nếu nó thật sự tìm được cách về nhà? Biết trước sẽ đau khổ mà sao anh vẫn nhiệt tình giúp đỡ nó như thế?
Nước mắt nó lặng lẽ rơi làm nhòa hết mọi cảnh vật. Thật nực cười. Đáng lẽ việc nó nên làm lúc này là đến an ủi anh chứ không phải đứng đây khóc. Nhưng Nhi thật sự không biết phải nói gì. Nó chỉ thấy mình thật vô tâm, thấy rằng nó thương anh nhiều lắm. Nó ước mình có thể to lớn hơn, dang đôi tay rộng để ôm lấy anh như cách Tuấn vẫn làm mỗi khi nó khóc.
Nhưng trước khi Nhi kịp tỉnh táo để làm điều đó thì một vòng tay khác đã quấn quanh người nó, siết thật chặt.
- Anh xin lỗi… - Giọng Tuấn thủ thỉ bên tai - …Em đừng khóc…
Nó nghẹn ngào quay ra sau, rướn người để có thể vòng tay qua cổ anh, ôm chặt cứng.
Chưa ai nói thêm điều gì khác thì anh đột nhiên đút tay vào túi và lấy ra chiếc điện thoại. Nó thấy gương mặt anh thoáng chút ngạc nhiên khi thấy tên người gọi.
- Em đây - Anh trả lời
Nhi loáng thoáng nghe tiếng một người đàn ông ở đầu dây bên kia. Nhưng ông ta nói gì thì không biết được, chỉ thấy mặt anh đột ngột trở nên nghiêm trọng, ánh mắt có phần lo âu.
- Được rồi, tụi em về ngay! - Anh gật đầu rồi tắt máy, quay qua nhìn nó nói - Chúng ta phải về nhà thôi...Chị Thu Hương có chuyện rồi.
- Chị ấy bị làm sao? - Nó lo lắng.
- Anh Gia Đức nói chị ấy không cẩn thận nên bị ngã từ trên cao xuống.
- Trời ơi - Nó kêu thốt lên - Bây giờ tình hình thế nào rồi?
- Nghe bảo bác sĩ đang chăm sóc còn cụ thể thế nào phải đợi về mới biết được.
Dứt lời, nó và anh cùng hối hả chạy ra chỗ chiếc xe. Anh chồm người về trước và ra sức đạp thật nhanh. Thế là một lần nữa kế hoạch đi chơi lại tan thành mây khói...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.