Chương 56: TẠI SAO ANH YÊU EM
Phạm Tiểu Vân
18/06/2014
Nó thấy anh đứng một mình trên sân thượng, hai tay đút trong túi, còn mắt thì nhìn về phía chân trời xa. Nắng chiều làm dáng người anh rực sáng. Nhi tự dặn mình không được khóc trước mặt Tuấn. Không nên gây cho anh thêm một áp lực nào khác nữa. Mỉm cười khi thấy nó bước lại gần, anh dịu dàng cất tiếng:
- Em lên đây làm gì? Ngoài này gió lắm.
Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ làm nó muốn khóc.
- Vậy còn anh? Anh không sợ gió hả?
- Mình đồng da sắt như anh thì gió nào chịu nổi.
- Vậy anh che cho em với!
Vừa dứt lời nó đã dang tay ôm anh thật chặt. Chặt đến nỗi nó thấy mình làm anh xém té. Sau vài giây đứng bất động vì bị bất ngờ, anh mới từ tốn đưa tay vuốt tóc nó và mỉm cười:
- Có ai chọc em hả? Nói anh nghe để anh còn đi dạy cho hắn một bài học.
- Từ bây giờ em sẽ bảo vệ anh. - Nó đột ngột tuyên bố - Không để cho ai bắt nạt anh nữa.
- Cái gì chứ?
- Em nói thật đó, anh không cần phải khổ tâm vì em nữa. Ai dám đụng tới anh tức là muốn chết với em rồi.
Thông báo động trời đó của nó khiến anh cười ra nước mắt.
- Lại có chuyện gì nữa đây. Cứ lâu lâu là em làm anh hoảng sợ thế hả?
- Tại sao anh lại thích em? - Nó đột ngột nhìn anh - Sao anh không thích Tuyết Dung? Cô ấy là con nhà danh giá, có ăn học đàng hoàng lại còn xinh đẹp nữa.
Anh nhíu mày ra vẻ nghĩ ngợi rất lâu rồi cười tủm tỉm đáp:
- Anh không biết.
- Biết mà - Nó nài nỉ - Anh ráng suy nghĩ đi.
- Mà em muốn biết điều đó để làm gì mới được chứ?
- Anh đừng có đánh trống lảng. - Nó đánh anh túi bụi.
- Thôi thôi, được rồi. - Anh đưa tay ngăn lại - Có phải gì to tát đâu, anh thích em vì em...khờ hơn cô ấy.
- Sao kì vậy? - Hai mắt nó tròn xoe.
- Tuyết Dung xử sự khôn ngoan lắm chứ đâu có như em. Mỗi lần nói chuyện với cô ấy anh phải cẩn thận từng lời từng tiếng một. Em nghĩ xem, dĩ nhiên là anh thích "dắt mũi" người khác hơn bị người ta "dắt" chứ.
- Anh... - Nó tức thở lồng lộn.
Anh bật cười ha hả rồi co giò bỏ chạy thật nhanh. Nó vừa đuổi theo, miệng vừa hăm doạ đủ điều. Vấn đề nằm ở chỗ anh chạy nhanh như sóc. Thấy ở ngay trước mắt vậy mà không lần nào bắt được. Cứ hễ nó vừa đưa tay ra thì anh đã nhanh chân lách người về hướng khác. Mang tâm trạng của kẻ bại trận, nó chạy thế nào lại vấp té, nằm một đống. Anh giật mình chạy đến, đỡ nó ngồi dậy, miệng hỏi tới tấp:
- Có đau không? Có chỗ nào bị chảy máu không em?
Nhưng nó đã nhanh tay nắm lấy cổ áo và vật anh nằm lăn xuống đất. Xong việc, nó chồm lên người anh, nói giọng đắc thắng:
- Lần này thì anh thua rồi nhé!
- Em chơi ăn gian – Tuấn lấy tay xoa đầu.
- Ai biểu anh chạy nhanh thế. Mau trả lời câu hỏi của em đi!
- Thì anh trả lời rồi mà
- Cái đó là anh trêu chọc em thôi. Anh nói nhanh đi, ở ngoài này muỗi nhiều lắm.
- Em đúng là người thực tế, chẳng có tí lãng mạn nào hết. - Anh bật cười.
- Lại nói lạc đề nữa rồi - Nó nắm cổ áo anh chặt hơn lúc đầu - Em hạ lệnh cho anh phải trả lời câu hỏi của em, ngay bây giờ.
Nhìn vào mắt Nhi thật sâu, Tuấn bỗng thôi không cười nữa. Nó thấy anh khẽ lắc đầu, miệng buông ra câu trả lời hết sức đơn giản:
- Em ngốc lắm...Anh thích em bởi vì em là Phạm Vân Nhi...Chỉ vậy thôi.
Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc dài của nó bay phất phơ trên mặt anh. Mặt trời đang tắt dần và bóng đêm đã bao trùm lên cảnh vật. Một lý do chẳng đâu vào đâu của người con trai này chẳng hiểu vì sao lại khiến lòng nó ngập tràn hạnh phúc. Trước mặt anh, nó luôn có cảm giác mình thật đặc biệt. Anh tạo cho nó cảm giác được nâng niu, quý trọng. Anh mang đến sự an toàn và chở che. Có lẽ người ta hoàn toàn đúng khi nói tình yêu là một thứ tình cảm đặc biệt. Lý do để cảm thấy yêu thương một ai đó là…chẳng có lý do nào cả.
Sau một hồi nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng của Tuấn, nó quyết định cúi xuống và hôn lên má anh một cái thật nhanh. Anh giật mình nhìn nó thì thấy Nhi đã nhanh chân đứng bật dậy và bỏ chạy vào trong với vẻ thẹn thùng hiện rõ trên nét mặt. Đúng là bó tay! Tuấn nằm đó, nhìn theo dáng nó xa dần và chỉ biết lắc đầu cười...
Tối hôm đó đúng là nhà chị Thu Hương có khách. Họ không phải ai xa lạ mà chính là anh em Tự Quân. Anh ấy và Gia Tuấn đã ngồi nói chuyện khá lâu trong phòng khách. Nhi không biết họ trao đổi với nhau những gì mà cứ hễ người này nói thì người kia lại gật gật đầu. Nhiều lần nó thấy anh ngồi đan tay, vẻ mặt đăm chiêu rất khó hiểu. Còn Tự Quân thì thoải mái nhịp chân nhè nhẹ. Nhưng hình như không khí buổi trò chuyện không hề căng thẳng.
Nó không muốn rình mò nhưng không tài nào ngăn mình tìm cách đi tạt qua căn phòng đó. Mỗi lần nhìn thấy nó là anh lại mỉm cười. Và vì anh chỉ cười nên nó chẳng biết được hai người rốt cuộc đang nói với nhau điều gì cả… Sự nghiệp nghe lóm của nó nên kết thúc ở đây thì hơn.
- Em lên đây làm gì? Ngoài này gió lắm.
Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ làm nó muốn khóc.
- Vậy còn anh? Anh không sợ gió hả?
- Mình đồng da sắt như anh thì gió nào chịu nổi.
- Vậy anh che cho em với!
Vừa dứt lời nó đã dang tay ôm anh thật chặt. Chặt đến nỗi nó thấy mình làm anh xém té. Sau vài giây đứng bất động vì bị bất ngờ, anh mới từ tốn đưa tay vuốt tóc nó và mỉm cười:
- Có ai chọc em hả? Nói anh nghe để anh còn đi dạy cho hắn một bài học.
- Từ bây giờ em sẽ bảo vệ anh. - Nó đột ngột tuyên bố - Không để cho ai bắt nạt anh nữa.
- Cái gì chứ?
- Em nói thật đó, anh không cần phải khổ tâm vì em nữa. Ai dám đụng tới anh tức là muốn chết với em rồi.
Thông báo động trời đó của nó khiến anh cười ra nước mắt.
- Lại có chuyện gì nữa đây. Cứ lâu lâu là em làm anh hoảng sợ thế hả?
- Tại sao anh lại thích em? - Nó đột ngột nhìn anh - Sao anh không thích Tuyết Dung? Cô ấy là con nhà danh giá, có ăn học đàng hoàng lại còn xinh đẹp nữa.
Anh nhíu mày ra vẻ nghĩ ngợi rất lâu rồi cười tủm tỉm đáp:
- Anh không biết.
- Biết mà - Nó nài nỉ - Anh ráng suy nghĩ đi.
- Mà em muốn biết điều đó để làm gì mới được chứ?
- Anh đừng có đánh trống lảng. - Nó đánh anh túi bụi.
- Thôi thôi, được rồi. - Anh đưa tay ngăn lại - Có phải gì to tát đâu, anh thích em vì em...khờ hơn cô ấy.
- Sao kì vậy? - Hai mắt nó tròn xoe.
- Tuyết Dung xử sự khôn ngoan lắm chứ đâu có như em. Mỗi lần nói chuyện với cô ấy anh phải cẩn thận từng lời từng tiếng một. Em nghĩ xem, dĩ nhiên là anh thích "dắt mũi" người khác hơn bị người ta "dắt" chứ.
- Anh... - Nó tức thở lồng lộn.
Anh bật cười ha hả rồi co giò bỏ chạy thật nhanh. Nó vừa đuổi theo, miệng vừa hăm doạ đủ điều. Vấn đề nằm ở chỗ anh chạy nhanh như sóc. Thấy ở ngay trước mắt vậy mà không lần nào bắt được. Cứ hễ nó vừa đưa tay ra thì anh đã nhanh chân lách người về hướng khác. Mang tâm trạng của kẻ bại trận, nó chạy thế nào lại vấp té, nằm một đống. Anh giật mình chạy đến, đỡ nó ngồi dậy, miệng hỏi tới tấp:
- Có đau không? Có chỗ nào bị chảy máu không em?
Nhưng nó đã nhanh tay nắm lấy cổ áo và vật anh nằm lăn xuống đất. Xong việc, nó chồm lên người anh, nói giọng đắc thắng:
- Lần này thì anh thua rồi nhé!
- Em chơi ăn gian – Tuấn lấy tay xoa đầu.
- Ai biểu anh chạy nhanh thế. Mau trả lời câu hỏi của em đi!
- Thì anh trả lời rồi mà
- Cái đó là anh trêu chọc em thôi. Anh nói nhanh đi, ở ngoài này muỗi nhiều lắm.
- Em đúng là người thực tế, chẳng có tí lãng mạn nào hết. - Anh bật cười.
- Lại nói lạc đề nữa rồi - Nó nắm cổ áo anh chặt hơn lúc đầu - Em hạ lệnh cho anh phải trả lời câu hỏi của em, ngay bây giờ.
Nhìn vào mắt Nhi thật sâu, Tuấn bỗng thôi không cười nữa. Nó thấy anh khẽ lắc đầu, miệng buông ra câu trả lời hết sức đơn giản:
- Em ngốc lắm...Anh thích em bởi vì em là Phạm Vân Nhi...Chỉ vậy thôi.
Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc dài của nó bay phất phơ trên mặt anh. Mặt trời đang tắt dần và bóng đêm đã bao trùm lên cảnh vật. Một lý do chẳng đâu vào đâu của người con trai này chẳng hiểu vì sao lại khiến lòng nó ngập tràn hạnh phúc. Trước mặt anh, nó luôn có cảm giác mình thật đặc biệt. Anh tạo cho nó cảm giác được nâng niu, quý trọng. Anh mang đến sự an toàn và chở che. Có lẽ người ta hoàn toàn đúng khi nói tình yêu là một thứ tình cảm đặc biệt. Lý do để cảm thấy yêu thương một ai đó là…chẳng có lý do nào cả.
Sau một hồi nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng của Tuấn, nó quyết định cúi xuống và hôn lên má anh một cái thật nhanh. Anh giật mình nhìn nó thì thấy Nhi đã nhanh chân đứng bật dậy và bỏ chạy vào trong với vẻ thẹn thùng hiện rõ trên nét mặt. Đúng là bó tay! Tuấn nằm đó, nhìn theo dáng nó xa dần và chỉ biết lắc đầu cười...
Tối hôm đó đúng là nhà chị Thu Hương có khách. Họ không phải ai xa lạ mà chính là anh em Tự Quân. Anh ấy và Gia Tuấn đã ngồi nói chuyện khá lâu trong phòng khách. Nhi không biết họ trao đổi với nhau những gì mà cứ hễ người này nói thì người kia lại gật gật đầu. Nhiều lần nó thấy anh ngồi đan tay, vẻ mặt đăm chiêu rất khó hiểu. Còn Tự Quân thì thoải mái nhịp chân nhè nhẹ. Nhưng hình như không khí buổi trò chuyện không hề căng thẳng.
Nó không muốn rình mò nhưng không tài nào ngăn mình tìm cách đi tạt qua căn phòng đó. Mỗi lần nhìn thấy nó là anh lại mỉm cười. Và vì anh chỉ cười nên nó chẳng biết được hai người rốt cuộc đang nói với nhau điều gì cả… Sự nghiệp nghe lóm của nó nên kết thúc ở đây thì hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.