Chương 86: VẠN KIẾP BẤT TƯƠNG PHÙNG
Phạm Tiểu Vân
18/06/2014
- Ta nguyền rủa các người, đời đời gặp nhau nhưng kiếp kiếp cũng không có được kết thúc hạnh phúc…Ta nguyền rủa các người, thiên trường địa cửu không được ở bên nhau dù biến thành ma hay quỷ... Năm mươi năm, vào đúng ngày ta chết, một trong bọn ngươi sẽ bị con cháu nhà ta giết chết… Dòng dõi nhà họ La, trong giây phút cuối cùng của cuộc đời sẽ nguyền rủa bọn ngươi…
- Thật độc địa – Tuấn khẽ lắc đầu – Đến lúc nhắm mắt cũng không chịu buông tha cho người khác.
- Sau khi Ngọc Linh chết, trái tim đau khổ của nàng bị vỡ vụn. Vì dòng máu trong người nàng không thuộc bất cứ dòng họ nào ở đây nên những chú cá heo đã mang từng mảnh vỡ ấy theo các dòng hải lưu để đi xa, hy vọng tìm thấy một người thích hợp. Một người có phẩm chất tương thích với mảnh vỡ chúng có được… Suốt 1050 năm qua, đã có 19 con trở lại…
- Còn con thứ hai mươi…? – Anh lo ngại quay qua nhìn nó, trong đầu đã thầm đoán ra câu trả lời.
- Hiện nay, chú cá heo thứ hai mươi đã trở về – Vân Thanh nhẹ nhàng đi đến cầm bàn tay có đeo chiếc nhẫn của cô bé lên – Đó chính là cô, sự hiện diện của lòng dũng cảm.
Dũng cảm ư? Thật nực cười. Cô ấy không thấy là nó đang sợ đến lạnh toát cả da hay sao? Nhi sinh ra vốn đã là một đứa không có gì đặc biệt. Nó hoàn toàn bình thường như những đứa con gái khác. Không xinh đẹp và cũng không có tài năng nào nổi trội. Cả đời nó có bao giờ nghe mẹ nhắc đến hai từ “cá heo” đâu.
- Sức mạnh của cô không nằm ở thế chất mà là tinh thần.- Người con gái đưa tay chỉ vào ngực nó – Sâu tận trái tim… Chỉ cần tác động vào đó thì khả năng của cô sẽ bùng phát.
- Tôi có làm được gì đâu – Nhi chỉ biết lắc đầu
- Thứ gọi là tinh thần trong cô rất mạnh. Tôi đã nhận ra ngay từ những ngày đầu cô mới bước chân đến đây. Lúc gặp nguy hiểm, cô luôn biết cách khống chế sự sợ hãi của mình để tìm ra hướng giải quyết. Hoặc như sáng này, ý muốn bảo vệ Tự Quân đã giúp cô vượt qua thử thách để sở hữu quyền trượng.
- Nhưng tại sao những con cá heo ngoài kia cứ gọi tôi là công chúa?
- Ngọc Linh có trong tôi, trong cô, trong tất cả các thần nữ …Mỗi người trong chúng ta chính là một phần của nàng. Nhưng mỗi lần chỉ một người có khả năng sử dụng quyền trượng.
- Phải làm gì để phá giải lời nguyền ấy đây?
- Chỉ cần có một lần lời nguyền không được thực hiện thì nó sẽ biến mất mãi mãi. Điều đó cũng có nghĩa là lời nguyền thứ hai mươi mốt không được ra đời. Bi kịch của lời nguyền giống như con đường mòn đã được người ta bước đi vạn đời nay. Nhiệm vụ của hai bạn là tìm ra một lối đi khác và ngăn không cho lời nguyền được ứng nghiệm.
- Nghe có vẻ đơn giản – Anh nhíu mày nghĩ ngợi - Có phải ý cô là chỉ cần một trong các mắc xích của câu chuyện không diễn ra đúng như nó vốn phải như thế thì lời nguyền sẽ được phá giải?
- Chính xác. - Vân Thanh gật đầu – Cứ năm mươi năm lại xuất hiện một cô gái đến từ phương xa, đem lòng yêu một chàng trai họ Pha ở thế giới âm nhạc. Sau đó một trong hai người sẽ bị giết. Con cháu nhà họ La lại thốt ra lời nguyền trước lúc chết và người còn sống sót cũng qua đời vì nỗi đau quá lớn. Câu chuyện cứ như vòng luân hồi, không thể thay đổi.
- Nếu vậy… - Sau nhiều phút ngồi lặng im, nó mới quyết định cất tiếng – …Tại sao, ngay từ đầu cô còn ủng hộ việc chúng tôi gặp nhau? Nếu …nếu Gia Tuấn không gặp tôi thì chẳng phải việc “đời đời gặp nhau” đã sai ngay từ đầu rồi sao?
- Cô bé ngốc nghếch ơi, tôi chỉ là một con cá heo khi hai người còn xem nhau là những “người bạn”. Sức mạnh này phục hồi kể từ khi cô và anh ấy yêu nhau kia mà. – Thanh cười tê tái - Hơn nữa, người đưa cô tới đây là Lệ Quyên chứ không phải tôi. Bà ấy biết rõ lời nguyền nhưng lại không thể liên lạc với ai khác để cứu Gia Tuấn.
- Vậy nếu… - Giọng nó bắt đầu run run - …Nếu anh ấy không yêu tôi, có phải lời nguyền cũng được phá hủy rồi không?
- Không bao giờ có chuyện hai bạn gặp nhau mà lại không yêu nhau – Thanh khẽ lắc đầu – Đây là thứ tình yêu được vun đắp suốt 1050 năm. Do đó, tôi vẫn thường nói với Lệ Quyên rằng việc bà ấy tìm cách tách rời hai người là không thể, rằng Gia Tuấn đã hoàn thành xong lời nguyền thứ nhất từ lâu rồi.
- Lời nguyền thứ nhất?
- Thật độc địa – Tuấn khẽ lắc đầu – Đến lúc nhắm mắt cũng không chịu buông tha cho người khác.
- Sau khi Ngọc Linh chết, trái tim đau khổ của nàng bị vỡ vụn. Vì dòng máu trong người nàng không thuộc bất cứ dòng họ nào ở đây nên những chú cá heo đã mang từng mảnh vỡ ấy theo các dòng hải lưu để đi xa, hy vọng tìm thấy một người thích hợp. Một người có phẩm chất tương thích với mảnh vỡ chúng có được… Suốt 1050 năm qua, đã có 19 con trở lại…
- Còn con thứ hai mươi…? – Anh lo ngại quay qua nhìn nó, trong đầu đã thầm đoán ra câu trả lời.
- Hiện nay, chú cá heo thứ hai mươi đã trở về – Vân Thanh nhẹ nhàng đi đến cầm bàn tay có đeo chiếc nhẫn của cô bé lên – Đó chính là cô, sự hiện diện của lòng dũng cảm.
Dũng cảm ư? Thật nực cười. Cô ấy không thấy là nó đang sợ đến lạnh toát cả da hay sao? Nhi sinh ra vốn đã là một đứa không có gì đặc biệt. Nó hoàn toàn bình thường như những đứa con gái khác. Không xinh đẹp và cũng không có tài năng nào nổi trội. Cả đời nó có bao giờ nghe mẹ nhắc đến hai từ “cá heo” đâu.
- Sức mạnh của cô không nằm ở thế chất mà là tinh thần.- Người con gái đưa tay chỉ vào ngực nó – Sâu tận trái tim… Chỉ cần tác động vào đó thì khả năng của cô sẽ bùng phát.
- Tôi có làm được gì đâu – Nhi chỉ biết lắc đầu
- Thứ gọi là tinh thần trong cô rất mạnh. Tôi đã nhận ra ngay từ những ngày đầu cô mới bước chân đến đây. Lúc gặp nguy hiểm, cô luôn biết cách khống chế sự sợ hãi của mình để tìm ra hướng giải quyết. Hoặc như sáng này, ý muốn bảo vệ Tự Quân đã giúp cô vượt qua thử thách để sở hữu quyền trượng.
- Nhưng tại sao những con cá heo ngoài kia cứ gọi tôi là công chúa?
- Ngọc Linh có trong tôi, trong cô, trong tất cả các thần nữ …Mỗi người trong chúng ta chính là một phần của nàng. Nhưng mỗi lần chỉ một người có khả năng sử dụng quyền trượng.
- Phải làm gì để phá giải lời nguyền ấy đây?
- Chỉ cần có một lần lời nguyền không được thực hiện thì nó sẽ biến mất mãi mãi. Điều đó cũng có nghĩa là lời nguyền thứ hai mươi mốt không được ra đời. Bi kịch của lời nguyền giống như con đường mòn đã được người ta bước đi vạn đời nay. Nhiệm vụ của hai bạn là tìm ra một lối đi khác và ngăn không cho lời nguyền được ứng nghiệm.
- Nghe có vẻ đơn giản – Anh nhíu mày nghĩ ngợi - Có phải ý cô là chỉ cần một trong các mắc xích của câu chuyện không diễn ra đúng như nó vốn phải như thế thì lời nguyền sẽ được phá giải?
- Chính xác. - Vân Thanh gật đầu – Cứ năm mươi năm lại xuất hiện một cô gái đến từ phương xa, đem lòng yêu một chàng trai họ Pha ở thế giới âm nhạc. Sau đó một trong hai người sẽ bị giết. Con cháu nhà họ La lại thốt ra lời nguyền trước lúc chết và người còn sống sót cũng qua đời vì nỗi đau quá lớn. Câu chuyện cứ như vòng luân hồi, không thể thay đổi.
- Nếu vậy… - Sau nhiều phút ngồi lặng im, nó mới quyết định cất tiếng – …Tại sao, ngay từ đầu cô còn ủng hộ việc chúng tôi gặp nhau? Nếu …nếu Gia Tuấn không gặp tôi thì chẳng phải việc “đời đời gặp nhau” đã sai ngay từ đầu rồi sao?
- Cô bé ngốc nghếch ơi, tôi chỉ là một con cá heo khi hai người còn xem nhau là những “người bạn”. Sức mạnh này phục hồi kể từ khi cô và anh ấy yêu nhau kia mà. – Thanh cười tê tái - Hơn nữa, người đưa cô tới đây là Lệ Quyên chứ không phải tôi. Bà ấy biết rõ lời nguyền nhưng lại không thể liên lạc với ai khác để cứu Gia Tuấn.
- Vậy nếu… - Giọng nó bắt đầu run run - …Nếu anh ấy không yêu tôi, có phải lời nguyền cũng được phá hủy rồi không?
- Không bao giờ có chuyện hai bạn gặp nhau mà lại không yêu nhau – Thanh khẽ lắc đầu – Đây là thứ tình yêu được vun đắp suốt 1050 năm. Do đó, tôi vẫn thường nói với Lệ Quyên rằng việc bà ấy tìm cách tách rời hai người là không thể, rằng Gia Tuấn đã hoàn thành xong lời nguyền thứ nhất từ lâu rồi.
- Lời nguyền thứ nhất?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.