Chương 24
Stephanie Perkins
07/10/2017
Tôi cảm thấy bồn chồn lo lắng. Tựa như ban nhạc robot động vật của Chuck E. Cheese[1] đang tổ chức buổi liên hoan trong bao tử tôi vậy. Tôi luôn thù ghét Chuck E. Cheese. Tại sao tôi luôn nghĩ về Chuck E. Cheese? Tại sao tôi căng thẳng? Tôi chỉ sắp gặp lại mẹ và Seany thôi mà? Cả Bridge nữa! Bridge bảo nó sẽ đến.
[1] Một chuỗi trung tâm giải trí gia đình ở Mỹ bao gồm cửa hàng pizza, khu trò chơi và buổi trình diễn của những con robot động vật.
Chuyến bay chuyển tiếp của St. Clair phải hơn ba giờ nữa mới cất cánh nên chúng tôi đón tàu chạy giữa các nhà đón khách và cậu đi cùng tôi đến cổng ra. Chúng tôi đã im lặng từ khi xuống máy bay. Có lẽ hai đứa đều mệt. Đến trạm kiểm soát an ninh thì cậu không thể đi xa hơn. Những quy định của Cơ quan an ninh vận tải Mỹ thật ngớ ngẩn. Tôi ước mình có thể giới thiệu St. Clair với gia đình. Ban nhạc Chuck E. Cheese càng lúc càng hăng hái và tôi lấy làm lạ. Tôi đâu có lo lắng khi phải rời xa cậu. Hai tuần nữa chúng tôi sẽ gặp lại nhau mà.
“Được rồi đó Chuối. Đến lúc tạm biệt rồi.” Cậu siết lấy dây đeo ba-lô và tôi bắt chước làm theo.
Giây phút này lẽ ra chúng tôi phải ôm chào nhau. Nhưng vì lý do nào đó tôi không thể làm thể.
“Nói với mẹ cậu là mình hỏi thăm bác nhé. Mình biết mình không quen mẹ cậu nhưng mình cảm nhận được bác ấy rất tốt. Mình hy vọng bác ấy sẽ khỏe.”
Cậu mỉm cười dịu dàng. “Cảm ơn nhé. Mình sẽ chuyển lời tới mẹ.”
“Gọi cho mình nhé?”
“Ừm, rồi cậu sẽ rất bận với Bridge và anh-bạn-gì-đó đến mức quên luôn thằng bạn người Anh St. Clair này cho xem.”
“Hả! Vậy ra cậu là người Anh hả!” Tôi thụi vào bụng cậu.
Cậu túm lấy tay tôi và chúng tôi vừa cười vừa vật tay nhau. “Mình... không có... quốc tịch mà.”
Tôi vùng thoát ra. “Dù sao thì mình đã bắt giò được cậu. Oái!” Một gã tóc xám đeo kính mát tông cái va-li đỏ sọc vào chân tôi.
“Này, anh kia! Xin lỗi đi chứ!” St. Clair nói nhưng gã ta không nghe thấy vì đã đi quá xa.
Tôi xoa cẳng chân. “Không sao, chúng ta đang đứng giữa đường mà. Mình nên đi.”
Lại đến lúc ôm nhau. Cuối cùng tôi bước đến và vòng tay quanh người cậu. St. Clair cứng đờ, lóng ngóng với hai cái ba-lô cồng kềnh. Tôi lại ngửi tóc cậu. Ôi thiên đường là đây.
Bọn tôi tách ra. “Tối nay xem biểu diễn vui vẻ nhé,” St. Clair nói.
“Mình sẽ vui mà. Chúc cậu thượng lộ bình an.”
“Cảm ơn.” Cậu cắn móng tay còn tôi đi qua cửa an ninh và xuống thang cuốn. Tôi ngoảnh lại lần cuối. St. Clair đang nhảy loi choi và vẫy tay với tôi. Tôi bật cười, gương mặt cậu sáng bừng. Thang cuốn tiếp tục đi xuống.
Không còn thấy cậu nữa.
Tôi nuốt khan và quay đi. Thế rồi - mọi người đang đứng đó. Mẹ tôi cười rạng rỡ, còn Seany nhún nhảy vẫy tay y hệt St. Clair.
“Phút cuối Bridgette bảo nó xin lỗi.” Mẹ trả tiền cho người đàn bà cộc cằn ở buồng soát vé bãi đậu xe của sân bay. “Nó phải luyện tập cho buổi biểu diễn.”
“Phải rồi. Bốn tháng chưa gặp cũng đâu có đáng gì.”
“Chị Bridge là NGÔI SAO NHẠC ROCK đấy,” Seany nói từ băng ghế sau, giọng tràn trề thán phục.
Ố ồ. Có người đang bị cảm nắng kìa. “Vậy hả nhóc?”
“Chị Bridge báo một ngày nào đó ban nhạc của chị ấy sẽ xuất hiện trên MTV, không phải cái kênh dở hơi đâu nhé, chị phải lắp đặt gói truyền hình cáp đặc biệt thì mới xem được.”
Tôi quay người lại. Em trai tôi trông tự mãn một cách kỳ quặc. “Làm sao em biết về mấy cái gói cáp đặc biệt hả?”
Seany đu đưa hai chân. Một bên đầu gối đầy tàn nhang của nó đang phủ đầy các miếng dán từ phim Chiến tranh giữa các vì sao. Có khoảng bảy hay tám cái như thế. “Chẹp. Chị Bridge nói cho em biết.”
“Ờ. Chị hiểu rồi.”
“Chị ấy cũng kể về loài bọ ngựa. Cách bọ ngựa cái ăn tươi nuốt sống đầu bọ ngựa đực. Chị ấy kể về Đồ tể Jack[2] và NASA[3], lại còn chỉ cho em cách làm mì ống và pho mai. Ngon lắm, có gói phô mai dinh dính nữa.”
[2] Một tên sát nhân bí ẩn ở Anh, được nhắc đến nhiều trong các tác phẩm văn học, phim ảnh, báo chí...
[3] Tên viết tắt của Cơ quan Hàng không và Vũ trụ Mỹ.
“Còn gì nữa không?”
“Còn rất nhiều thứ khác.” Có một mối đe dọa lăm le ló dạng.
“Này, chị có thứ này cho em.” Tôi mở khóa ba-lô và lấy ra một hộp nhựa. Người Cát[4] bản gốc. Nó đáng giá một tuần tiền ăn của tôi. Thằng nhóc lúc nào cũng khao khát cái này. Tôi định để dành món quà, nhưng rõ ràng thằng nhóc cần trở về phe tôi.
[4] Một nhân vật trong bộ truyện tranh Chiến tranh giữa các vì sao.
Tôi giơ cao gói quà. Hình nhân nhỏ xíu giận dữ trừng mắt nhìn vào băng ghế xe hơi. “Quà Giáng sinh sớm!”
Seany khoanh tay. “Em có một cái rồi. Chị Bridge đã tặng nó cho em.”
“Sean! Mẹ dạy con cảm ơn người khác như thế hả? Cảm ơn chị con đi. Chị con chắc chắn đã rất vất vả mới mua được món quà đó cho con đấy.”
“Không sao,” tôi lầm bầm, nhét món đồ chơi vào túi. Thật ngạc nhiên khi một thằng nhóc bảy tuổi cáu bẳn có thể làm tôi cảm thấy tự ti đến vậy.
“Nó nhớ con lắm. Nó nói về con luôn mồm, nhưng lại không biết cách biểu đạt khi con ở đây. Sean! Đừng đá ghế nữa. Mẹ đã dặn con không được đá ghế của mẹ trong lúc mẹ đang lái xe cơ mà?”
Seany sưng sỉa. “Chúng ta đến McDonald’s được không?”
Mẹ nhìn tôi. “Con có đói không? Con có được ăn trên máy bay không?”
“Con tự ăn được mà mẹ.”
Chúng tôi rẽ khỏi đường lớn và tạt vào một cửa hàng bán thức ăn cho khách đi xe. Họ vẫn chưa phục vụ bữa trưa nên Seany nổi cáu. Chúng tôi quyết định chọn khoai tây chiên. Mẹ và Seany uống nước ngọt, tôi gọi cà phê. “Bây giờ con uống cà phê nữa à?” Mẹ tỏ ra ngạc nhiên và đưa tách cho tôi.
Tôi nhún vai. “Mọi người ở trường đều uống cà phê ạ.”
“Mẹ hy vọng con vẫn uống sữa.”
“Như thằng Sean đang uống sữa sao mẹ?”
Mẹ nghiến răng. “Hôm nay là dịp đặc biệt. Chị gái nó về ăn mừng Giáng sinh.” Mẹ chỉ vào lá cờ Canada trên ba-lô của tôi. “Cái đó là sao?”
“St. Clair bạn con đã mua cho con. Để con không cảm thấy lạc lõng.”
Mẹ nhướng mày trong lúc vòng xe ra đường. “Ở Paris có nhiều người Canada lắm hả con?”
Mặt tôi nóng ran. “Có một dạo con cảm thấy ngu ngốc thế nào ấy. Giống những du khách Mỹ mang giày thể thao trắng và quàng máy ảnh quanh cổ. Vậy nên bạn ấy mua nó cho con để con không cảm thấy xấu hổ vì là người Mỹ.”
“Là người Mỹ không có gì đáng xấu hổ cả,” mẹ tôi cáu kỉnh.
“Chúa ơi, mẹ à, con biết chứ. Ý con là... thôi quên việc đó đi.”
“Có phải bạn con là cậu bé người Anh có bố là người Pháp không?”
“Chuyện đó thì có liên quan gì?” Tôi nổi giận. Tôi không thích điều mẹ đang ám chỉ. “Hơn nữa cậu ấy là người Mỹ. Cậu ấy được sinh ra ở đây. Mẹ cậu ấy sống ở San Francisco. Chúng con ngồi cạnh nhau trên suốt chuyến bay.”
Chúng tôi dừng trước đèn đỏ. Mẹ nhìn chằm chằm vào tôi. “Con thích nó.”
“ÔI CHÚA ƠI, MẸ!”
“Con thích thằng bé đó.”
“Cậu ấy chỉ là một người bạn. Cậu ấy có bạn gái rồi.”
“Anna có bạn traii,” Seany reo hò.
“Chị không có!”
“ANNA CÓ BẠN TRAIII!”
Tôi nhấp một ngụm cà phê và bị sặc ngay. Mùi vị kinh khủng quá. Giống như nước cống. Không đúng, còn tệ hơn nước cống – ít nhất nước cống cũng là chất hữu cơ. Seany vẫn đang trêu chọc tôi. Mẹ vòng qua để túm đôi chân thằng nhóc lại đang đá ghế của bà. Mẹ thấy tôi nhăn nhó với ly cà phê.
“Ôi ôi. Một học kỳ ở Pháp và bỗng dưng chúng ta có một Quý cô Sành điệu. Bố con sẽ mừng lắm đấy.”
Cứ như thể đó là lựa chọn của tôi! Cứ như thể tôi đòi đến Paris! Và sao mẹ dám nhắc đến bố chứ.
“ANNA CÓ BẠN TRAIII!”
Chúng tôi trở lại đường liên bang. Đang là giờ cao điểm và giao thông ở Atlanta đang dồn thành một khối. Chiếc xe đằng sau chúng tôi rung lắc trong tiếng bass ầm ĩ. Xe phía trước khạc ra một luồng khí thải vào lỗ thông hơi của xe chúng tôi.
Hai tuần. Chỉ hai tuần nữa thôi. Đăng bởi: admin
[1] Một chuỗi trung tâm giải trí gia đình ở Mỹ bao gồm cửa hàng pizza, khu trò chơi và buổi trình diễn của những con robot động vật.
Chuyến bay chuyển tiếp của St. Clair phải hơn ba giờ nữa mới cất cánh nên chúng tôi đón tàu chạy giữa các nhà đón khách và cậu đi cùng tôi đến cổng ra. Chúng tôi đã im lặng từ khi xuống máy bay. Có lẽ hai đứa đều mệt. Đến trạm kiểm soát an ninh thì cậu không thể đi xa hơn. Những quy định của Cơ quan an ninh vận tải Mỹ thật ngớ ngẩn. Tôi ước mình có thể giới thiệu St. Clair với gia đình. Ban nhạc Chuck E. Cheese càng lúc càng hăng hái và tôi lấy làm lạ. Tôi đâu có lo lắng khi phải rời xa cậu. Hai tuần nữa chúng tôi sẽ gặp lại nhau mà.
“Được rồi đó Chuối. Đến lúc tạm biệt rồi.” Cậu siết lấy dây đeo ba-lô và tôi bắt chước làm theo.
Giây phút này lẽ ra chúng tôi phải ôm chào nhau. Nhưng vì lý do nào đó tôi không thể làm thể.
“Nói với mẹ cậu là mình hỏi thăm bác nhé. Mình biết mình không quen mẹ cậu nhưng mình cảm nhận được bác ấy rất tốt. Mình hy vọng bác ấy sẽ khỏe.”
Cậu mỉm cười dịu dàng. “Cảm ơn nhé. Mình sẽ chuyển lời tới mẹ.”
“Gọi cho mình nhé?”
“Ừm, rồi cậu sẽ rất bận với Bridge và anh-bạn-gì-đó đến mức quên luôn thằng bạn người Anh St. Clair này cho xem.”
“Hả! Vậy ra cậu là người Anh hả!” Tôi thụi vào bụng cậu.
Cậu túm lấy tay tôi và chúng tôi vừa cười vừa vật tay nhau. “Mình... không có... quốc tịch mà.”
Tôi vùng thoát ra. “Dù sao thì mình đã bắt giò được cậu. Oái!” Một gã tóc xám đeo kính mát tông cái va-li đỏ sọc vào chân tôi.
“Này, anh kia! Xin lỗi đi chứ!” St. Clair nói nhưng gã ta không nghe thấy vì đã đi quá xa.
Tôi xoa cẳng chân. “Không sao, chúng ta đang đứng giữa đường mà. Mình nên đi.”
Lại đến lúc ôm nhau. Cuối cùng tôi bước đến và vòng tay quanh người cậu. St. Clair cứng đờ, lóng ngóng với hai cái ba-lô cồng kềnh. Tôi lại ngửi tóc cậu. Ôi thiên đường là đây.
Bọn tôi tách ra. “Tối nay xem biểu diễn vui vẻ nhé,” St. Clair nói.
“Mình sẽ vui mà. Chúc cậu thượng lộ bình an.”
“Cảm ơn.” Cậu cắn móng tay còn tôi đi qua cửa an ninh và xuống thang cuốn. Tôi ngoảnh lại lần cuối. St. Clair đang nhảy loi choi và vẫy tay với tôi. Tôi bật cười, gương mặt cậu sáng bừng. Thang cuốn tiếp tục đi xuống.
Không còn thấy cậu nữa.
Tôi nuốt khan và quay đi. Thế rồi - mọi người đang đứng đó. Mẹ tôi cười rạng rỡ, còn Seany nhún nhảy vẫy tay y hệt St. Clair.
“Phút cuối Bridgette bảo nó xin lỗi.” Mẹ trả tiền cho người đàn bà cộc cằn ở buồng soát vé bãi đậu xe của sân bay. “Nó phải luyện tập cho buổi biểu diễn.”
“Phải rồi. Bốn tháng chưa gặp cũng đâu có đáng gì.”
“Chị Bridge là NGÔI SAO NHẠC ROCK đấy,” Seany nói từ băng ghế sau, giọng tràn trề thán phục.
Ố ồ. Có người đang bị cảm nắng kìa. “Vậy hả nhóc?”
“Chị Bridge báo một ngày nào đó ban nhạc của chị ấy sẽ xuất hiện trên MTV, không phải cái kênh dở hơi đâu nhé, chị phải lắp đặt gói truyền hình cáp đặc biệt thì mới xem được.”
Tôi quay người lại. Em trai tôi trông tự mãn một cách kỳ quặc. “Làm sao em biết về mấy cái gói cáp đặc biệt hả?”
Seany đu đưa hai chân. Một bên đầu gối đầy tàn nhang của nó đang phủ đầy các miếng dán từ phim Chiến tranh giữa các vì sao. Có khoảng bảy hay tám cái như thế. “Chẹp. Chị Bridge nói cho em biết.”
“Ờ. Chị hiểu rồi.”
“Chị ấy cũng kể về loài bọ ngựa. Cách bọ ngựa cái ăn tươi nuốt sống đầu bọ ngựa đực. Chị ấy kể về Đồ tể Jack[2] và NASA[3], lại còn chỉ cho em cách làm mì ống và pho mai. Ngon lắm, có gói phô mai dinh dính nữa.”
[2] Một tên sát nhân bí ẩn ở Anh, được nhắc đến nhiều trong các tác phẩm văn học, phim ảnh, báo chí...
[3] Tên viết tắt của Cơ quan Hàng không và Vũ trụ Mỹ.
“Còn gì nữa không?”
“Còn rất nhiều thứ khác.” Có một mối đe dọa lăm le ló dạng.
“Này, chị có thứ này cho em.” Tôi mở khóa ba-lô và lấy ra một hộp nhựa. Người Cát[4] bản gốc. Nó đáng giá một tuần tiền ăn của tôi. Thằng nhóc lúc nào cũng khao khát cái này. Tôi định để dành món quà, nhưng rõ ràng thằng nhóc cần trở về phe tôi.
[4] Một nhân vật trong bộ truyện tranh Chiến tranh giữa các vì sao.
Tôi giơ cao gói quà. Hình nhân nhỏ xíu giận dữ trừng mắt nhìn vào băng ghế xe hơi. “Quà Giáng sinh sớm!”
Seany khoanh tay. “Em có một cái rồi. Chị Bridge đã tặng nó cho em.”
“Sean! Mẹ dạy con cảm ơn người khác như thế hả? Cảm ơn chị con đi. Chị con chắc chắn đã rất vất vả mới mua được món quà đó cho con đấy.”
“Không sao,” tôi lầm bầm, nhét món đồ chơi vào túi. Thật ngạc nhiên khi một thằng nhóc bảy tuổi cáu bẳn có thể làm tôi cảm thấy tự ti đến vậy.
“Nó nhớ con lắm. Nó nói về con luôn mồm, nhưng lại không biết cách biểu đạt khi con ở đây. Sean! Đừng đá ghế nữa. Mẹ đã dặn con không được đá ghế của mẹ trong lúc mẹ đang lái xe cơ mà?”
Seany sưng sỉa. “Chúng ta đến McDonald’s được không?”
Mẹ nhìn tôi. “Con có đói không? Con có được ăn trên máy bay không?”
“Con tự ăn được mà mẹ.”
Chúng tôi rẽ khỏi đường lớn và tạt vào một cửa hàng bán thức ăn cho khách đi xe. Họ vẫn chưa phục vụ bữa trưa nên Seany nổi cáu. Chúng tôi quyết định chọn khoai tây chiên. Mẹ và Seany uống nước ngọt, tôi gọi cà phê. “Bây giờ con uống cà phê nữa à?” Mẹ tỏ ra ngạc nhiên và đưa tách cho tôi.
Tôi nhún vai. “Mọi người ở trường đều uống cà phê ạ.”
“Mẹ hy vọng con vẫn uống sữa.”
“Như thằng Sean đang uống sữa sao mẹ?”
Mẹ nghiến răng. “Hôm nay là dịp đặc biệt. Chị gái nó về ăn mừng Giáng sinh.” Mẹ chỉ vào lá cờ Canada trên ba-lô của tôi. “Cái đó là sao?”
“St. Clair bạn con đã mua cho con. Để con không cảm thấy lạc lõng.”
Mẹ nhướng mày trong lúc vòng xe ra đường. “Ở Paris có nhiều người Canada lắm hả con?”
Mặt tôi nóng ran. “Có một dạo con cảm thấy ngu ngốc thế nào ấy. Giống những du khách Mỹ mang giày thể thao trắng và quàng máy ảnh quanh cổ. Vậy nên bạn ấy mua nó cho con để con không cảm thấy xấu hổ vì là người Mỹ.”
“Là người Mỹ không có gì đáng xấu hổ cả,” mẹ tôi cáu kỉnh.
“Chúa ơi, mẹ à, con biết chứ. Ý con là... thôi quên việc đó đi.”
“Có phải bạn con là cậu bé người Anh có bố là người Pháp không?”
“Chuyện đó thì có liên quan gì?” Tôi nổi giận. Tôi không thích điều mẹ đang ám chỉ. “Hơn nữa cậu ấy là người Mỹ. Cậu ấy được sinh ra ở đây. Mẹ cậu ấy sống ở San Francisco. Chúng con ngồi cạnh nhau trên suốt chuyến bay.”
Chúng tôi dừng trước đèn đỏ. Mẹ nhìn chằm chằm vào tôi. “Con thích nó.”
“ÔI CHÚA ƠI, MẸ!”
“Con thích thằng bé đó.”
“Cậu ấy chỉ là một người bạn. Cậu ấy có bạn gái rồi.”
“Anna có bạn traii,” Seany reo hò.
“Chị không có!”
“ANNA CÓ BẠN TRAIII!”
Tôi nhấp một ngụm cà phê và bị sặc ngay. Mùi vị kinh khủng quá. Giống như nước cống. Không đúng, còn tệ hơn nước cống – ít nhất nước cống cũng là chất hữu cơ. Seany vẫn đang trêu chọc tôi. Mẹ vòng qua để túm đôi chân thằng nhóc lại đang đá ghế của bà. Mẹ thấy tôi nhăn nhó với ly cà phê.
“Ôi ôi. Một học kỳ ở Pháp và bỗng dưng chúng ta có một Quý cô Sành điệu. Bố con sẽ mừng lắm đấy.”
Cứ như thể đó là lựa chọn của tôi! Cứ như thể tôi đòi đến Paris! Và sao mẹ dám nhắc đến bố chứ.
“ANNA CÓ BẠN TRAIII!”
Chúng tôi trở lại đường liên bang. Đang là giờ cao điểm và giao thông ở Atlanta đang dồn thành một khối. Chiếc xe đằng sau chúng tôi rung lắc trong tiếng bass ầm ĩ. Xe phía trước khạc ra một luồng khí thải vào lỗ thông hơi của xe chúng tôi.
Hai tuần. Chỉ hai tuần nữa thôi. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.