Chương 40
Stephanie Perkins
07/10/2017
Tôi bị cô hiệu trưởng phạt cấm túc.
TÔI. BỊ PHẠT CẤM TÚC.
Amanda bị phạt hai ngày cuối tuần, còn tôi bị cấm túc sau mỗi buổi học trong hai tuần liền. “Cô thất vọng về em, Anna à,” cô hiệu trưởng nói và xoa bóp cái cổ thanh mảnh của mình. “Bố em sẽ nói gì đây?”
Bố tôi á? Ai thèm bận tâm đến ông chứ? Nhưng mẹ sẽ nói gì đây? Mẹ sẽ giết tôi. Mẹ sẽ giận đến mức để tôi bị cầm tù mãi mãi ở Pháp. Tôi sẽ kết thúc như một kẻ ăn bám gần sông Seine bốc mùi hôi thối. Tôi sẽ luộc giày để làm thức ăn như Charlie Chapin[1] trong phim Cuộc săn vàng[2]. Cuộc đời tôi sẽ bị HỦY HOẠI.
[1] Diễn viên, đạo diễn phim hài nổi tiếng người Anh.
[2] Tên tiếng Anh: The Gold Rush.
Hình phạt cấm túc phân chia không đều vì tôi đã không chịu kể lại những điều Amanda nói. Tôi ghét cái từ đó. Đồng tính không phải một việc đáng hổ thẹn. Chẳng lẽ vì Mer thích thể thao nên nó sẽ là les sao? Sự xúc phạm đó thật vớ vẩn. Nếu Mer là les thì tại sao nó phải buồn về tôi và Étienne?
Tôi ghét con Amanda đó.
Khi được hiệu trưởng hỏi chuyện, Isla đã bênh vực tôi, đó là lý do duy nhất giúp tôi không bị cấm túc đến hết năm. Con bé cũng hiểu ý nên không nhắc lại lời của Amanda với hiệu trưởng. Tôi đã lặng lẽ đưa mắt cảm ơn Isla.
Chúng tôi trở lại tòa nhà Lambert và mọi người đang tụ tập ở tiền sảnh. Tin đồn về trận choảng nhau đã lan rộng . Câu hỏi nổ ra từ đủ mọi hướng như trong một buổi họp báo của các nghệ sĩ bị ô danh, nhưng tôi mặc kệ và tự tìm đường ra. Amanda đã tập trung sự chú ý và lan truyền câu chuyện của nó.
Sao cũng được. Tôi quá giận dữ để xử lý cái đống dở hơi này bây giờ.
Tôi đi lướt qua Dave và Mike ở cầu thang. Mike cư xử giống lũ ngu xuẩn khi cố tình tông vai vào tôi để làm tôi loạng choạng.
“Mày bị điên hả?” Tôi thét lên.
Dave và Mike cùng nhếch mép tự mãn.
Tôi đùng đùng trở về phòng. Mọi người ghét tôi, Étienne LẠI vứt bỏ tôi để đến với bạn gái. Meredith ghét tôi, Rashmi và Josh chắc chắn không vui. Dave và Mike ghét tôi. Amanda, đám bạn của nó và mọi người dưới lầu cũng vậy. Phải chi tôi chịu nghe theo lời khuyên của Rashmi. Phải chi tôi ở yên trong phòng thì Mer đâu thể quát mắng tôi. Tôi sẽ không biết Étienne đã chọn Ellie. Tôi sẽ không tấn công Amanda cũng như sẽ không bị cấm túc hai tuần sắp tới.
TẠI SAO ÉTIENNE LẠI CHỌN ELLIE? TẠI SAO?
Étienne. Đôi môi và nụ hôn của cậu thật tuyệt. Cậu có vị như mật ong. Cậu sẽ không bao giờ từ bỏ cô bạn gái ngớ ngẩn của mình! Tôi giật mình khi nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi đang rơi vào trạng thái bấn loạn nên không nghe thấy tiếng bước chân.
“Anna? Anna? Cậu có trong đó không?”
Tim tôi thắt lại. Giọng người Anh.
“Cậu ổn không? Amanda đang ở dưới lầu nói toàn chuyện tào lao. Nó bảo cậu đánh nó.” Cậu lại đập cửa mạnh hơn. “Làm ơn đi Anna. Chúng ta cần nói chuyện.”
Tôi xông ra mở cửa. “Nói chuyện? Ồ, bây giờ cậu muốn nói chuyện rồi hả?”
Étienne kinh ngạc nhìn tôi. Tròng mắt tôi vẫn đỏ ngầu, dưới má tôi có một vết rách dài năm phân và thân thể thì xây xát sau vụ ẩu đả. “Anna?”
“Sao thế, cậu không nghĩ tôi biết cậu đã đến chỗ Ellie à?”
Cậu hoảng hốt. “Cái-cái gì?”
“Sao vậy?” Tôi khoanh tay. “Có phải thế không?”
Cậu không mong tôi biết chuyện này. “Đúng là vậy nhưng… nhưng mà…”
“Nhưng cái gì? Chắc cậu nghĩ tôi là đứa ngốc hả? Tôi chỉ là một đứa đáng khinh mãi mãi chờ cậu bên ngoài đường biên phải không? Cậu có thể tiếp tục trở về bên cạnh chị ta mỗi khi gặp khó khăn và tôi sẽ chấp nhận việc đó sao?”
“Không phải như vậy!”
“LUÔN LUÔN như vậy!”
Étienne mở miệng định nói rồi lại thôi. Nét mặt cậu hết đau khổ rồi lại chuyển sang giận dữ. Rồi biểu cảm đó khô cứng. Cậu hùng hổ bỏ đi.
“TÔI ĐÃ NGHĨ CẬU MUỐN NÓI CHUYỆN!” Tôi nói.
Tôi đóng sập cửa. Đăng bởi: admin
TÔI. BỊ PHẠT CẤM TÚC.
Amanda bị phạt hai ngày cuối tuần, còn tôi bị cấm túc sau mỗi buổi học trong hai tuần liền. “Cô thất vọng về em, Anna à,” cô hiệu trưởng nói và xoa bóp cái cổ thanh mảnh của mình. “Bố em sẽ nói gì đây?”
Bố tôi á? Ai thèm bận tâm đến ông chứ? Nhưng mẹ sẽ nói gì đây? Mẹ sẽ giết tôi. Mẹ sẽ giận đến mức để tôi bị cầm tù mãi mãi ở Pháp. Tôi sẽ kết thúc như một kẻ ăn bám gần sông Seine bốc mùi hôi thối. Tôi sẽ luộc giày để làm thức ăn như Charlie Chapin[1] trong phim Cuộc săn vàng[2]. Cuộc đời tôi sẽ bị HỦY HOẠI.
[1] Diễn viên, đạo diễn phim hài nổi tiếng người Anh.
[2] Tên tiếng Anh: The Gold Rush.
Hình phạt cấm túc phân chia không đều vì tôi đã không chịu kể lại những điều Amanda nói. Tôi ghét cái từ đó. Đồng tính không phải một việc đáng hổ thẹn. Chẳng lẽ vì Mer thích thể thao nên nó sẽ là les sao? Sự xúc phạm đó thật vớ vẩn. Nếu Mer là les thì tại sao nó phải buồn về tôi và Étienne?
Tôi ghét con Amanda đó.
Khi được hiệu trưởng hỏi chuyện, Isla đã bênh vực tôi, đó là lý do duy nhất giúp tôi không bị cấm túc đến hết năm. Con bé cũng hiểu ý nên không nhắc lại lời của Amanda với hiệu trưởng. Tôi đã lặng lẽ đưa mắt cảm ơn Isla.
Chúng tôi trở lại tòa nhà Lambert và mọi người đang tụ tập ở tiền sảnh. Tin đồn về trận choảng nhau đã lan rộng . Câu hỏi nổ ra từ đủ mọi hướng như trong một buổi họp báo của các nghệ sĩ bị ô danh, nhưng tôi mặc kệ và tự tìm đường ra. Amanda đã tập trung sự chú ý và lan truyền câu chuyện của nó.
Sao cũng được. Tôi quá giận dữ để xử lý cái đống dở hơi này bây giờ.
Tôi đi lướt qua Dave và Mike ở cầu thang. Mike cư xử giống lũ ngu xuẩn khi cố tình tông vai vào tôi để làm tôi loạng choạng.
“Mày bị điên hả?” Tôi thét lên.
Dave và Mike cùng nhếch mép tự mãn.
Tôi đùng đùng trở về phòng. Mọi người ghét tôi, Étienne LẠI vứt bỏ tôi để đến với bạn gái. Meredith ghét tôi, Rashmi và Josh chắc chắn không vui. Dave và Mike ghét tôi. Amanda, đám bạn của nó và mọi người dưới lầu cũng vậy. Phải chi tôi chịu nghe theo lời khuyên của Rashmi. Phải chi tôi ở yên trong phòng thì Mer đâu thể quát mắng tôi. Tôi sẽ không biết Étienne đã chọn Ellie. Tôi sẽ không tấn công Amanda cũng như sẽ không bị cấm túc hai tuần sắp tới.
TẠI SAO ÉTIENNE LẠI CHỌN ELLIE? TẠI SAO?
Étienne. Đôi môi và nụ hôn của cậu thật tuyệt. Cậu có vị như mật ong. Cậu sẽ không bao giờ từ bỏ cô bạn gái ngớ ngẩn của mình! Tôi giật mình khi nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi đang rơi vào trạng thái bấn loạn nên không nghe thấy tiếng bước chân.
“Anna? Anna? Cậu có trong đó không?”
Tim tôi thắt lại. Giọng người Anh.
“Cậu ổn không? Amanda đang ở dưới lầu nói toàn chuyện tào lao. Nó bảo cậu đánh nó.” Cậu lại đập cửa mạnh hơn. “Làm ơn đi Anna. Chúng ta cần nói chuyện.”
Tôi xông ra mở cửa. “Nói chuyện? Ồ, bây giờ cậu muốn nói chuyện rồi hả?”
Étienne kinh ngạc nhìn tôi. Tròng mắt tôi vẫn đỏ ngầu, dưới má tôi có một vết rách dài năm phân và thân thể thì xây xát sau vụ ẩu đả. “Anna?”
“Sao thế, cậu không nghĩ tôi biết cậu đã đến chỗ Ellie à?”
Cậu hoảng hốt. “Cái-cái gì?”
“Sao vậy?” Tôi khoanh tay. “Có phải thế không?”
Cậu không mong tôi biết chuyện này. “Đúng là vậy nhưng… nhưng mà…”
“Nhưng cái gì? Chắc cậu nghĩ tôi là đứa ngốc hả? Tôi chỉ là một đứa đáng khinh mãi mãi chờ cậu bên ngoài đường biên phải không? Cậu có thể tiếp tục trở về bên cạnh chị ta mỗi khi gặp khó khăn và tôi sẽ chấp nhận việc đó sao?”
“Không phải như vậy!”
“LUÔN LUÔN như vậy!”
Étienne mở miệng định nói rồi lại thôi. Nét mặt cậu hết đau khổ rồi lại chuyển sang giận dữ. Rồi biểu cảm đó khô cứng. Cậu hùng hổ bỏ đi.
“TÔI ĐÃ NGHĨ CẬU MUỐN NÓI CHUYỆN!” Tôi nói.
Tôi đóng sập cửa. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.