Chương 64
Nhất Trản Dạ Đăng
23/10/2022
Hướng Chi Thạch cũng không quen với Vĩ Trang, anh ấy biết được Vĩ Trang, hoàn toàn là bởi vì liên quan với Chu Ngạc Hoa.
Sau khi tốt nghiệp mấy năm, anh ấy cùng vài người bạn cùng lập nghiệp, thành tựu không tồi. Sau khi Tiểu Viên vào Hoa hí, anh ấy bắt đầu cố ý nghe ngóng về giới giải trí, đi kết giao người trong giới.
Chung quanh anh ấy đều là trong giới tài chính, vòng tới vòng lui, vẫn có thể có một số mối quan hệ, nhưng trước sau vẫn cảm thấy có bức tường khoảng cách. Tiền đều chi ra, rượu cũng uống không ít, sở trường của anh ấy là công tác kỹ thuật, anh ấy rất trầy trật với cái loại xã giao cường độ cao này.
Nhưng anh ấy vẫn muốn kiên trì.
Khi Tiểu Viên tới bên cạnh anh ấy, có một thời gian rất dài hàng đêm đều mơ thấy ác mộng, có khi nghiêm trọng khóc đến khàn cả cổ, ban ngày thì im lặng cứ như hồn lìa khỏi xác, ăn gì cũng không vô.
Cô đã gặp bác sĩ tâm lý một thời gian rất dài, tốn rất lâu mới khôi phục lại.
Sau đó mới đến trường học.
Hồi cao trung, khi anh ấy hỏi cô muốn thi vào đại học nào, sau này muốn làm công việc gì thì cô nói: "Anh hai, em muốn làm diễn viên."
Trong khoảnh khắc đó, ánh sáng trong mắt cô bừng lên: "Em muốn làm diễn viên kiểu như Chu Ngạc Hoa, Lữ Việt, Hà Thần Ảnh, em muốn đóng phim như họ."
Sau khi bố mẹ ly hôn, anh ấy đi theo bố. Khi đó đã không thể tính là con nít nữa, bố vẫn quan tâm anh ấy, cũng vẫn luôn giúp anh ấy học tập, vẫn luôn không tái hôn, điều kiện cuộc sống tốt hơn rất nhiều so với Tiểu Viên.
Mãi đến khi ông ấy bị bệnh qua đời.
Bố anh ấy nói thực ra ông ấy rất hối hận, nếu không phải ông ấy ngoại tình thì gia đình bọn họ sẽ không tan vỡ. Ông ấy nói sau đó ông có đi tìm mẹ anh ấy, nhưng bà đã kết hôn, còn sinh một cô con gái, ông ấy chỉ có thể rời đi.
Lại qua hai năm sau, ông ấy vẫn nhớ đến bà, lại đi tìm bà.
Lần đó đã gặp phải con gái bà. Ông ấy nhìn dáng vẻ cô bé mà kinh hãi, cảm thấy lớn lên hơi giống ông ấy. Nhưng mẹ anh ấy đã phủ nhận, còn bảo ông đừng đi tìm họ nữa, nói rất nhiều lời làm người ta tổn thương.
Thế là ông ấy cũng chẳng bao giờ đi nữa.
Mãi rất nhiều năm sau, ông ấy càng nghĩ càng xác định, cô bé kia chính là con gái mình, cũng là em gái anh ấy.
Trước lúc lâm chung, bố kéo tay anh ấy, mắt rưng rưng, gắt gao nhìn anh ấy chằm chằm, tất cả những lời chưa nói đều ở trong đôi tay trì trệ không muốn buông ra.
Anh ấy hiểu hết.
Từ đó, người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh ấy chính là em gái. Trừ phi có một ngày cô đã trưởng thành không cần anh ấy nữa, bằng không thì tất cả mọi thứ trong cuộc đời anh ấy đều phải nhượng bộ vì cô.
Mỗi lần xã giao, khi anh ấy gian nan nhất, luôn sẽ nhớ đến bố cầm tay anh ấy, ánh mắt mẹ nhìn anh ấy, cùng với cảnh tượng lần đầu gặp được Tiểu Viên.
Sau đó vòng đi vòng lại quen biết được một người bạn cùng trường. Trong nhà người bạn cùng trường này làm chính trị và kinh doanh, tới cậu ta đã là đời thứ ba mà vẫn như mặt trời ban trưa. Nhờ người bạn cùng trường này, có một lần đã mang theo anh ấy đi tham gia bữa tiệc nhỏ do Chu Ngạc Hoa tổ chức.
Trong một biệt thự cổ ở thành phố Thân, trang hoàng theo hướng vô cùng cổ xưa.
Dưới lầu có người nhẹ nhàng nhảy điệu chậm theo ca khúc cũ, tay vịn cầu thang gỗ lim uốn lượn lên trên. Anh ấy đi lên, trên lầu hai truyền đến tiếng bài mạt chược va nhau, còn có âm thanh phụ nữ đùa giỡn.
Lầu hai đám đàn ông uống rượu, đám phụ nữ đánh bài.
Mặt mũi bạn cùng trường không nhỏ, từ từ giới thiệu với anh ấy, vị này chính là nhà làm phim lớn, vị kia là ai đấy vừa lấy giải nam diễn viên xuất sắc nhất, còn có vị kia là CEO của nền tảng video XX.
Anh ấy xã giao một hồi, xin mấy tấm danh thiếp, để lại số điện thoại mấy lần, rồi đi đến sân thượng hít thở không khí.
Dưới bầu trời đêm, có người phụ nữ tựa lan can nhìn cảnh đêm, mặc một chiếc váy dài màu tím, dáng dấp vô cùng nhàn nhã tự hưởng thụ.
Đấy là lần đầu tiên anh ấy gặp được Chu Ngạc Hoa.
Giữa người với người có lẽ có tồn tại 'mới gặp như đã quen từ lâu'.
Hoặc là nói, vừa thấy người kia, liền cảm thấy người nọ rất đặc biệt, sẽ có vị trí quan trọng trong cuộc đời mình.
Chu Ngạc Hoa mang đến cho Hướng Chi Thạch cảm giác chính là như thế.
Ánh mắt đầu tiên Chu Ngạc Hoa nhìn thấy anh ấy liền cười: "Cậu là diễn viên hay là ca sĩ?"
Hướng Chi Thạch cười nói: "Hồi đại học có chơi trong ban nhạc, từng viết nhạc."
"Chẳng qua......"
"Chẳng qua, cậu không thích cái giới này." Chu Ngạc Hoa nói tiếp thay anh ấy.
Bà ấy thích nói chuyện phiếm cùng anh ấy.
Bà ấy gọi anh ấy là Tiểu Thạch Đầu. (Hòn đá nhỏ)
Thật ra bọn họ rất ít khi gặp mặt, nhưng cho dù xa cách bao lâu cũng sẽ không có cảm giác xa lạ.
Hướng Chi Thạch biết đoạn thời gian đó những người bên cạnh nhìn anh ấy thế nào, cho rằng giữa anh ấy và Chu Ngạc Hoa là cái loại quan hệ kia. Thật ra thì không phải, cảm giác giữa bọn họ vừa đơn giản lại thuần túy.
Có lẽ có chút mập mờ, nhưng tuyệt đối không đến bước có thể phát triển hơn.
Anh ấy thích nói chuyện phiếm với bà ấy. Mấy năm đó tinh thần anh ấy khẩn trương cao độ, một khắc cũng không dám thả lỏng. Duy nhất chỉ có nói chuyện phiếm với bà ấy thì anh ấy mới có thể cảm thấy nhẹ nhõm được một ít.
Chu Ngạc Hoa cũng nghe được lời đồn, nhìn anh ấy cười: "Cậu nếu làm bạn trai ta thì quá nhỏ, con gái ta còn lớn hơn cậu mấy tuổi."
Anh ấy mới biết được Vĩ Trang là con gái bà ấy.
Anh ấy không biết được nhiều, bà ấy cũng không thích nói ra hết.
Anh ấy không gặp được Vĩ Trang, cô ấy giống người ở thế giới khác.
Nhưng không nghĩ tới, vậy mà Tiểu Viên hiện tại đang cùng Vĩ Trang...... kết bạn?
Yêu đương?
Hướng Chi Thạch cũng không biết các cô tính là gì, chỉ nghĩ một chút lại thấy đau đầu. Giống như Thái Quyển, anh ấy cũng có cảm giác bất lực của người cha già.
Còn có một sự mờ mịt mơ hồ. Đã nhiều năm như vậy, trọng tâm cuộc sống anh ấy chỉ đặt trên người Tiểu Viên, hiện tại cô đã không còn cần anh ấy nhiều nữa.
Lương Duyệt Sinh, Jim Leung
Hướng Chi Thạch nhớ kỹ cái tên này, sau đó tạm thời đem chuyện Phi Dực kia đặt qua một bên.
Trong đêm này, anh ấy châm điếu thuốc đã lâu không đụng tới, kẹp giữa các ngón tay, nhưng vẫn như có sức nặng tựa tảng đá đè trong lòng anh ấy, cứ mãi vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Mắt anh ấy nhìn ngoài cửa sổ, đêm đông đã nổi tuyết.
Cùng đêm, cũng là buổi sáng ở phía đông nước Mỹ, Lương Duyệt Sinh được Hướng Chi Thạch nghĩ đến đang gọi điện thoại video với Vĩ Trang.
"Jim, vất vả rồi."
"Không vất vả không vất vả, chị hai à, ha ha, tôi tiêu toàn là tiền của chị!" Lương Duyệt Sinh cười, "Lại nói, hiếm khi tôi có cơ hội giúp chị hai làm việc."
Lương Duyệt Sinh và Vĩ Trang, ban đầu quen biết với tư cách là bạn cùng trường. Hai người cùng học ở đại học Pennsylvania, cô ấy ở học viện kinh doanh, anh ta ở học viện luật.
Vĩ Trang hơn anh ta hai cấp, khi Lương Duyệt Sinh lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy liền bị cô ấy hấp dẫn. Vóc dáng cao gầy, có một đôi chân dài kiểu siêu mẫu, da dẻ như tuyết, dáng vẻ tĩnh lặng lại mang theo chút u buồn, đẹp đến tựa như một bức tranh sơn dầu.
Anh ta tìm mọi cách hỏi thăm, tốn rất nhiều tâm tư mong muốn theo đuổi cô ấy, ngăn trở cô ấy với đủ loại tình huống, cô ấy đều ngoảnh mặt làm ngơ với anh ta.
Trong trường Penn (viết tắt từ đại học Pennsylvania) có nhiều sinh viên người Trung Quốc, vòng quan hệ cũng nhiều. Cô ấy rất thần bí, dường như đều không trà trộn vào giới nào cả.
Khó khăn lắm anh ta mới làm cô ấy biết được tên của mình, còn chưa nói ra ý thì cô ấy nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng nhàn nhạt: "Không có hứng thú."
Lương Duyệt Sinh tự nhận ngoại hình bản thân trắng trẻo đẹp trai, dáng người không tệ, chiều cao cũng không lùn hơn cô ấy. Thành tích xuất sắc, bình thường nhận được rất nhiều sự yêu thích của con gái, lần này sao mà đá ngay phải tấm sắt rồi?
Anh ta bỏ thời gian rảnh rỗi thừa ra đi theo dõi cô ấy, phát hiện cô ấy trừ lên lớp thì cũng là bài vở, sống khô khan buồn tẻ vô cùng, ngày lễ cũng không về nhà, một mình đi đi về về.
Lớp học bài vở của anh ta cũng căng kín, dần dần cũng quên lãng đi.
Có lần, anh ta đụng phải cô ấy và người khác nổi lên mâu thuẫn, là đối phương chặn đường cô ấy, không cho cô ấy đi, "Frances, come on......" (Frances, thôi nào)
Đối phương một gã tóc vàng da trắng xinh trai, cao lớn đẹp trai giống người mẫu đi ra từ tạp chí, trông giống người Bắc Âu, giọng đặc kiểu Anh, kiểu này là loại hình mà những cô gái Châu Á thích nhất.
Lương Duyệt Sinh nghe được sơ qua, người đàn ông này nói gì đó mà tuần trước chúng ta còn rất vui vẻ, vì sao không gọi điện thoại cho gã ta, gã cho rằng bọn họ có tia lửa gì gì đó.
Lương Duyệt Sinh nghe được thì rất chua, vui vẻ một đêm không phải là được rồi sao, không gọi điện thoại còn không giải thích được vấn đề à, cái gã Bắc Âu này thật được một tấc lại muốn tiến một thước, còn tiến lên động tay động chân.
Anh ta chuẩn bị lao ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhân cơ hội gần gũi hơn với người đẹp.
Nhưng khi anh ta xông ra, thậm chí còn chưa thấy rõ động tác của cô ấy gì cả, thì gã Bắc Âu đã bị cô ấy lật nhào ra đất.
Anh ta cùng cái gã Bắc Âu kia đều kinh ngạc: "......"
Gã Bắc Âu thậm chí sợ hãi kêu một tiếng: "Chinese Kungfu". (Võ thuật Trung Quốc:v)
Lương Duyệt Sinh cứng đờ tại chỗ, đặc biệt xấu hổ mà nhìn Vĩ Trang. Vĩ Trang đứng yên, nét mặt nhạt nhẽo nhìn anh ta: "Có việc gì sao?"
Không có việc gì, không có việc gì, chị hai chị lợi hại. Anh ta xám xịt rời đi.
Anh ta cho rằng giữa bọn họ không còn giao điểm nào nữa.
Sau đó nhà anh ta kinh tế gặp khó khăn, học phí cũng nộp không nổi, lúc cùng đường là Vĩ Trang ra tay giúp đỡ anh ta.
Cô ấy giúp đỡ anh ta học xong suốt từ tiến sĩ ngành luật, thông qua kỳ thi tư pháp, lấy được chứng chỉ hành nghề, lại đi sở luật nổi danh học tập, đến sau này cùng người khác hùn vốn mở văn phòng luật.
Anh ta từng hỏi Vĩ Trang vì sao muốn giúp anh ta.
Cô ấy nói: "Không vì gì cả, tôi có tiền, cậu thiếu tiền."
Lương Duyệt Sinh: "......"
Cô ấy không chỉ có tiền hơn so với anh ta, còn có thể đánh bại anh ta. Ý nghĩ tươi đẹp của Lương Duyệt Sinh đối với cô ấy liền tắt ngóm, cũng không dám có ý tưởng không yên phận nữa.
Hai người trở thành bạn bè, cái kiểu lâu lắm mới gặp một lần. Vĩ Trang cực kì ít nói, thông thường đều là anh ta nói. Tình hình của cô ấy toàn là anh ta gom góp chắp vá từng chút một.
Vĩ Trang từng học một chút cầm nã (*), còn biết đấu kiếm phương Tây.
(*)Trong tiếng Hoa, Cầm có nghĩa là bắt, chộp theo kiểu một con đại bàng bắt mồi hay một viên cảnh sát bắt một tội phạm. Nã có nghĩa giữ gìn kiểm soát. Như vậy, Cầm Nã là nghệ thuật bắt giữ, chộp và kiểm soát. Cũng cần phải nói rõ là bên cạnh những kỹ thuật khóa đúng theo tên gọi còn có những kỹ thuật ấn, áp, điểm... Sự thật rằng Cầm nã không chỉ xuất hiện trong võ thuật Trung Hoa, mà gần như tồn tại trong kho tàng võ thuật của hầu hết các dân tộc ở mọi châu lục. Trong tiếng Anh, có một từ mô phỏng khái niệm cầm nã, đó là "grappling". (theo vothuat.vn)
Trong nhà rất có tiền, không phải loại có tiền bình thường.
......
Sau đó anh ta phát hiện một người chị họ của mình chính là vợ của Vĩ Đình em trai Vĩ Trang. Anh ta liền tự suy diễn với kéo gần quan hệ, cũng bắt đầu kêu Vĩ Trang là chị hai.
"Nếu không phải chị hai nhắc tới thì tôi cũng quên mất Nguyễn Thanh người này rồi."
Luật sư mà chồng Nguyễn Thanh mời là một vị thứ dữ chưa từng thua trong nhóm bọn họ.
Chuyên ngành của Lương Duyệt Sinh là luật pháp thuế, bình thường không đụng tới kiện tụng ly hôn, nhưng người cộng sự của anh ta rất am hiểu tranh kiện ly hôn. Hai người hợp tác, mới giành được thay Nguyễn Thanh một khoản phí cấp dưỡng hậu hĩnh.
Ơn nghĩa tình cảm mấy năm trước này hiện tại cuối cùng đã có công dụng, vừa hay bản thân Nguyễn Thanh cũng có kế hoạch về nước làm việc lại. Lương Duyệt Sinh nắm bắt cơ hội, đề cử Phi Dực cho cô ấy, cùng với, về mặt cá nhân mời cô ấy tới dẫn dắt Hướng Tiểu Viên.
Nguyễn Thanh cũng không đáp ứng ngay, cô ấy bỏ thời gian mấy ngày, xem các tác phẩm của Hướng Tiểu Viên một lượt, tìm hiểu tình hình với nhóm người quen trước đây, mới cười ha ha bàn điều kiện với anh ta.
Lương Duyệt Sinh mua bảy mươi phần trăm cổ phần của Phi Dực, trong đó ba mươi phần trăm giao cho cô ấy, trực tiếp để cô ấy làm một trong những người chủ của Phi Dực.
Điều kiện hết sức mê người, Nguyễn Thanh vui vẻ tiếp nhận.
"Đúng rồi, chị hai à, tôi không nhắc tới chị với Nguyễn Thanh, cho nên về sau khi chị muốn hẹn hò với em gái Tiểu Viên thì phải cẩn thận nha." Lương Duyệt Sinh ở bên kia cười ha ha không ngừng: "Cô ấy có thể rất nghiêm khắc với nghệ sĩ của mình."
Lương Duyệt Sinh cùng Vĩ Trang quen biết nhiều năm, anh ta đã sớm kết hôn sinh con, cũng có kiểu quan tâm bạn thân lâu năm với Vĩ Trang, nói chuyện rất thân thiết một cách tự nhiên.
Khi Vĩ Trang nghe được hai chữ "hẹn hò", thì ánh mắt cô ấy hơi hơi bàng hoàng.
Lương Duyệt Sinh nhìn vẻ mặt của cô ấy liền muốn cười. Theo như anh ta biết, đời sống tình cảm của Vĩ Trang vô cùng cằn cỗi, cũng chỉ có hai ba người bạn tạm thời ở trường Penn kia, lúc sau hình như chẳng nghe nói gì cả.
Nhiều năm như vậy, Vĩ Trang cũng không hề chủ động đề cập yêu cầu gì với anh ta. Chỉ có một lần này, cô ấy bảo anh ta mua Phi Dực, còn muốn mời Nguyễn Thanh hỗ trợ, làm người đại diện của Tiểu Viên.
Lương Duyệt Sinh đương nhiên hỏi đến thì làm cho trót, anh ta biết được Hướng Tiểu Viên từ miệng Vĩ Trang là "đối tượng hợp đồng" của cô ấy.
"Bà chị, đối tượng hợp đồng cái gì? Cứ nói thẳng là bạn gái bà đi, ha ha ha!"
Nghe được hai chữ bạn gái này nét mặt Vĩ Trang lại rất vi diệu, giống như "hẹn hò" vừa rồi. Dường như cô ấy muốn phản bác, nhưng lại không biết nói gì.
Lương Duyệt Sinh nhìn vẻ mặt nhận thua ngàn năm khó có được một này của cô ấy mà hí hửng, nói tiếp: "Vì sao chị không trực tiếp lấy danh nghĩa của chị để thu mua? Em gái Tiểu Viên có thể biết được chị cưng chiều cô bé bao nhiêu."
Vĩ Trang hơi hơi ngẩn ra, nói: "Không cần để cô ấy biết."
Lương Duyệt Sinh thật sự nhịn không được, rốt cuộc cười to ha ha: "Bà chị à, chị vui tánh thật!"
Vĩ Trang im lặng khẽ chớp mắt, trên mặt hiện lên vài phần kinh ngạc vô cùng, dường như mới phản ứng lại: "Đây là cưng chiều?"
Lương Duyệt Sinh trừng to hai mắt: "Chị cắt hai ngàn vạn cho tôi (khoảng 68 tỷ VNĐ), mua cho cô bé cả một công ty, cùng với đầu tư tài chính phía sau, như thế mà còn không gọi là cưng chiều sao?"
Buồn cười, hai ngàn vạn không phải tiền à?
Sắp xếp hai người đại diện là máu mặt trong giới, này còn không phải cưng chiều ư?
Anh ta chỉ mang danh, hiện tại chẳng khác nào nguyên Phi Dực đều là đoàn đội của phòng làm việc Thạch Viên.
Anh ta nhìn Vĩ Trang trong video nghe xong lời anh ta nói, lộ ra dáng vẻ vài phần suy tư.
Trong lòng anh ta cảm khái, bạn cũ chí cốt gần hai chục năm, có khi nào từng thấy Vĩ Trang tốn nhiều tâm tư kiểu như vậy. Đối tốt với một cô bé còn không muốn để cô bé biết, hơn nữa vì cô bé ấy mà chốc chốc nghĩ ngợi và ngớ ra trong mười phút.
Chỉ sợ ngay cả cô ấy cũng chưa phát hiện.
Anh ta nghe thấy Vĩ Trang sau khi nghĩ ngợi xong thì nói: "Cô ấy tuổi còn hơi nhỏ, không thể để cô ấy chịu thiệt."
Lương Duyệt Sinh: "......"
Gọi video với Lương Duyệt Sinh xong, Vĩ Trang đi tới trước cửa sổ, ngẩn người nhìn tuyết bên ngoài.
Trên mặt mày cô ấy thu được một chút ý nghĩ sâu xa, ánh mắt dừng ở tuyết đang phất xuống, suy nghĩ lại không nằm ở tuyết. Trong tay cô ấy cầm một ly rượu thủy tinh, trong ly có một chút rượu.
Cô ấy sẽ uống rượu, chỉ là uống không nhiều lắm. Uống rượu khi ra nước ngoài thông thường chính là mục đích khác, vì tình nghĩa, vì xã giao, ở nhà uống xoàng mới là thời gian thuộc về bản thân.
Đây là trận tuyết đầu mùa năm nay sao? Hay là cô ấy đã bỏ lỡ rồi.
Cô ấy nhấp một ngụm rượu, quay đầu lại nhìn sofa.
"Tôi uống rượu cùng ngài nhé?" Cô gái kia nói.
Ánh mắt Vĩ Trang hơi lóe lên, không phải ở chỗ này, đó là ở khách sạn thành phố Tây.
Ngón tay cô ấy khẽ nhúc nhích, xúc cảm trên ly thủy tinh lạnh lẽo trơn nhẵn.
Cô ấy nhớ tới xúc cảm khác càng ấm áp càng trơn nhẵn hơn, đầu ngón tay chỉ cần nhẹ nhàng di chuyển, liền có thể ôm trọn đường cong uyển chuyển trắng như tuyết kia của thiếu nữ.
Khuôn mặt to cỡ bàn tay cô ấy hơi hơi ngửa lên nhìn cô ấy, trong mắt chứa sương mù mê mang, tuy cắn môi đỏ au nhưng vẫn phát ra âm thanh nức nở yểu điệu......
Vĩ Trang chậm rãi uống hết chút rượu trong ly này.
Rượu trong đêm tuyết luôn ấm nóng, uống xong trong lòng tràn đầy sự ấm áp.
- --------
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)
Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.
Sau khi tốt nghiệp mấy năm, anh ấy cùng vài người bạn cùng lập nghiệp, thành tựu không tồi. Sau khi Tiểu Viên vào Hoa hí, anh ấy bắt đầu cố ý nghe ngóng về giới giải trí, đi kết giao người trong giới.
Chung quanh anh ấy đều là trong giới tài chính, vòng tới vòng lui, vẫn có thể có một số mối quan hệ, nhưng trước sau vẫn cảm thấy có bức tường khoảng cách. Tiền đều chi ra, rượu cũng uống không ít, sở trường của anh ấy là công tác kỹ thuật, anh ấy rất trầy trật với cái loại xã giao cường độ cao này.
Nhưng anh ấy vẫn muốn kiên trì.
Khi Tiểu Viên tới bên cạnh anh ấy, có một thời gian rất dài hàng đêm đều mơ thấy ác mộng, có khi nghiêm trọng khóc đến khàn cả cổ, ban ngày thì im lặng cứ như hồn lìa khỏi xác, ăn gì cũng không vô.
Cô đã gặp bác sĩ tâm lý một thời gian rất dài, tốn rất lâu mới khôi phục lại.
Sau đó mới đến trường học.
Hồi cao trung, khi anh ấy hỏi cô muốn thi vào đại học nào, sau này muốn làm công việc gì thì cô nói: "Anh hai, em muốn làm diễn viên."
Trong khoảnh khắc đó, ánh sáng trong mắt cô bừng lên: "Em muốn làm diễn viên kiểu như Chu Ngạc Hoa, Lữ Việt, Hà Thần Ảnh, em muốn đóng phim như họ."
Sau khi bố mẹ ly hôn, anh ấy đi theo bố. Khi đó đã không thể tính là con nít nữa, bố vẫn quan tâm anh ấy, cũng vẫn luôn giúp anh ấy học tập, vẫn luôn không tái hôn, điều kiện cuộc sống tốt hơn rất nhiều so với Tiểu Viên.
Mãi đến khi ông ấy bị bệnh qua đời.
Bố anh ấy nói thực ra ông ấy rất hối hận, nếu không phải ông ấy ngoại tình thì gia đình bọn họ sẽ không tan vỡ. Ông ấy nói sau đó ông có đi tìm mẹ anh ấy, nhưng bà đã kết hôn, còn sinh một cô con gái, ông ấy chỉ có thể rời đi.
Lại qua hai năm sau, ông ấy vẫn nhớ đến bà, lại đi tìm bà.
Lần đó đã gặp phải con gái bà. Ông ấy nhìn dáng vẻ cô bé mà kinh hãi, cảm thấy lớn lên hơi giống ông ấy. Nhưng mẹ anh ấy đã phủ nhận, còn bảo ông đừng đi tìm họ nữa, nói rất nhiều lời làm người ta tổn thương.
Thế là ông ấy cũng chẳng bao giờ đi nữa.
Mãi rất nhiều năm sau, ông ấy càng nghĩ càng xác định, cô bé kia chính là con gái mình, cũng là em gái anh ấy.
Trước lúc lâm chung, bố kéo tay anh ấy, mắt rưng rưng, gắt gao nhìn anh ấy chằm chằm, tất cả những lời chưa nói đều ở trong đôi tay trì trệ không muốn buông ra.
Anh ấy hiểu hết.
Từ đó, người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh ấy chính là em gái. Trừ phi có một ngày cô đã trưởng thành không cần anh ấy nữa, bằng không thì tất cả mọi thứ trong cuộc đời anh ấy đều phải nhượng bộ vì cô.
Mỗi lần xã giao, khi anh ấy gian nan nhất, luôn sẽ nhớ đến bố cầm tay anh ấy, ánh mắt mẹ nhìn anh ấy, cùng với cảnh tượng lần đầu gặp được Tiểu Viên.
Sau đó vòng đi vòng lại quen biết được một người bạn cùng trường. Trong nhà người bạn cùng trường này làm chính trị và kinh doanh, tới cậu ta đã là đời thứ ba mà vẫn như mặt trời ban trưa. Nhờ người bạn cùng trường này, có một lần đã mang theo anh ấy đi tham gia bữa tiệc nhỏ do Chu Ngạc Hoa tổ chức.
Trong một biệt thự cổ ở thành phố Thân, trang hoàng theo hướng vô cùng cổ xưa.
Dưới lầu có người nhẹ nhàng nhảy điệu chậm theo ca khúc cũ, tay vịn cầu thang gỗ lim uốn lượn lên trên. Anh ấy đi lên, trên lầu hai truyền đến tiếng bài mạt chược va nhau, còn có âm thanh phụ nữ đùa giỡn.
Lầu hai đám đàn ông uống rượu, đám phụ nữ đánh bài.
Mặt mũi bạn cùng trường không nhỏ, từ từ giới thiệu với anh ấy, vị này chính là nhà làm phim lớn, vị kia là ai đấy vừa lấy giải nam diễn viên xuất sắc nhất, còn có vị kia là CEO của nền tảng video XX.
Anh ấy xã giao một hồi, xin mấy tấm danh thiếp, để lại số điện thoại mấy lần, rồi đi đến sân thượng hít thở không khí.
Dưới bầu trời đêm, có người phụ nữ tựa lan can nhìn cảnh đêm, mặc một chiếc váy dài màu tím, dáng dấp vô cùng nhàn nhã tự hưởng thụ.
Đấy là lần đầu tiên anh ấy gặp được Chu Ngạc Hoa.
Giữa người với người có lẽ có tồn tại 'mới gặp như đã quen từ lâu'.
Hoặc là nói, vừa thấy người kia, liền cảm thấy người nọ rất đặc biệt, sẽ có vị trí quan trọng trong cuộc đời mình.
Chu Ngạc Hoa mang đến cho Hướng Chi Thạch cảm giác chính là như thế.
Ánh mắt đầu tiên Chu Ngạc Hoa nhìn thấy anh ấy liền cười: "Cậu là diễn viên hay là ca sĩ?"
Hướng Chi Thạch cười nói: "Hồi đại học có chơi trong ban nhạc, từng viết nhạc."
"Chẳng qua......"
"Chẳng qua, cậu không thích cái giới này." Chu Ngạc Hoa nói tiếp thay anh ấy.
Bà ấy thích nói chuyện phiếm cùng anh ấy.
Bà ấy gọi anh ấy là Tiểu Thạch Đầu. (Hòn đá nhỏ)
Thật ra bọn họ rất ít khi gặp mặt, nhưng cho dù xa cách bao lâu cũng sẽ không có cảm giác xa lạ.
Hướng Chi Thạch biết đoạn thời gian đó những người bên cạnh nhìn anh ấy thế nào, cho rằng giữa anh ấy và Chu Ngạc Hoa là cái loại quan hệ kia. Thật ra thì không phải, cảm giác giữa bọn họ vừa đơn giản lại thuần túy.
Có lẽ có chút mập mờ, nhưng tuyệt đối không đến bước có thể phát triển hơn.
Anh ấy thích nói chuyện phiếm với bà ấy. Mấy năm đó tinh thần anh ấy khẩn trương cao độ, một khắc cũng không dám thả lỏng. Duy nhất chỉ có nói chuyện phiếm với bà ấy thì anh ấy mới có thể cảm thấy nhẹ nhõm được một ít.
Chu Ngạc Hoa cũng nghe được lời đồn, nhìn anh ấy cười: "Cậu nếu làm bạn trai ta thì quá nhỏ, con gái ta còn lớn hơn cậu mấy tuổi."
Anh ấy mới biết được Vĩ Trang là con gái bà ấy.
Anh ấy không biết được nhiều, bà ấy cũng không thích nói ra hết.
Anh ấy không gặp được Vĩ Trang, cô ấy giống người ở thế giới khác.
Nhưng không nghĩ tới, vậy mà Tiểu Viên hiện tại đang cùng Vĩ Trang...... kết bạn?
Yêu đương?
Hướng Chi Thạch cũng không biết các cô tính là gì, chỉ nghĩ một chút lại thấy đau đầu. Giống như Thái Quyển, anh ấy cũng có cảm giác bất lực của người cha già.
Còn có một sự mờ mịt mơ hồ. Đã nhiều năm như vậy, trọng tâm cuộc sống anh ấy chỉ đặt trên người Tiểu Viên, hiện tại cô đã không còn cần anh ấy nhiều nữa.
Lương Duyệt Sinh, Jim Leung
Hướng Chi Thạch nhớ kỹ cái tên này, sau đó tạm thời đem chuyện Phi Dực kia đặt qua một bên.
Trong đêm này, anh ấy châm điếu thuốc đã lâu không đụng tới, kẹp giữa các ngón tay, nhưng vẫn như có sức nặng tựa tảng đá đè trong lòng anh ấy, cứ mãi vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Mắt anh ấy nhìn ngoài cửa sổ, đêm đông đã nổi tuyết.
Cùng đêm, cũng là buổi sáng ở phía đông nước Mỹ, Lương Duyệt Sinh được Hướng Chi Thạch nghĩ đến đang gọi điện thoại video với Vĩ Trang.
"Jim, vất vả rồi."
"Không vất vả không vất vả, chị hai à, ha ha, tôi tiêu toàn là tiền của chị!" Lương Duyệt Sinh cười, "Lại nói, hiếm khi tôi có cơ hội giúp chị hai làm việc."
Lương Duyệt Sinh và Vĩ Trang, ban đầu quen biết với tư cách là bạn cùng trường. Hai người cùng học ở đại học Pennsylvania, cô ấy ở học viện kinh doanh, anh ta ở học viện luật.
Vĩ Trang hơn anh ta hai cấp, khi Lương Duyệt Sinh lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy liền bị cô ấy hấp dẫn. Vóc dáng cao gầy, có một đôi chân dài kiểu siêu mẫu, da dẻ như tuyết, dáng vẻ tĩnh lặng lại mang theo chút u buồn, đẹp đến tựa như một bức tranh sơn dầu.
Anh ta tìm mọi cách hỏi thăm, tốn rất nhiều tâm tư mong muốn theo đuổi cô ấy, ngăn trở cô ấy với đủ loại tình huống, cô ấy đều ngoảnh mặt làm ngơ với anh ta.
Trong trường Penn (viết tắt từ đại học Pennsylvania) có nhiều sinh viên người Trung Quốc, vòng quan hệ cũng nhiều. Cô ấy rất thần bí, dường như đều không trà trộn vào giới nào cả.
Khó khăn lắm anh ta mới làm cô ấy biết được tên của mình, còn chưa nói ra ý thì cô ấy nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng nhàn nhạt: "Không có hứng thú."
Lương Duyệt Sinh tự nhận ngoại hình bản thân trắng trẻo đẹp trai, dáng người không tệ, chiều cao cũng không lùn hơn cô ấy. Thành tích xuất sắc, bình thường nhận được rất nhiều sự yêu thích của con gái, lần này sao mà đá ngay phải tấm sắt rồi?
Anh ta bỏ thời gian rảnh rỗi thừa ra đi theo dõi cô ấy, phát hiện cô ấy trừ lên lớp thì cũng là bài vở, sống khô khan buồn tẻ vô cùng, ngày lễ cũng không về nhà, một mình đi đi về về.
Lớp học bài vở của anh ta cũng căng kín, dần dần cũng quên lãng đi.
Có lần, anh ta đụng phải cô ấy và người khác nổi lên mâu thuẫn, là đối phương chặn đường cô ấy, không cho cô ấy đi, "Frances, come on......" (Frances, thôi nào)
Đối phương một gã tóc vàng da trắng xinh trai, cao lớn đẹp trai giống người mẫu đi ra từ tạp chí, trông giống người Bắc Âu, giọng đặc kiểu Anh, kiểu này là loại hình mà những cô gái Châu Á thích nhất.
Lương Duyệt Sinh nghe được sơ qua, người đàn ông này nói gì đó mà tuần trước chúng ta còn rất vui vẻ, vì sao không gọi điện thoại cho gã ta, gã cho rằng bọn họ có tia lửa gì gì đó.
Lương Duyệt Sinh nghe được thì rất chua, vui vẻ một đêm không phải là được rồi sao, không gọi điện thoại còn không giải thích được vấn đề à, cái gã Bắc Âu này thật được một tấc lại muốn tiến một thước, còn tiến lên động tay động chân.
Anh ta chuẩn bị lao ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhân cơ hội gần gũi hơn với người đẹp.
Nhưng khi anh ta xông ra, thậm chí còn chưa thấy rõ động tác của cô ấy gì cả, thì gã Bắc Âu đã bị cô ấy lật nhào ra đất.
Anh ta cùng cái gã Bắc Âu kia đều kinh ngạc: "......"
Gã Bắc Âu thậm chí sợ hãi kêu một tiếng: "Chinese Kungfu". (Võ thuật Trung Quốc:v)
Lương Duyệt Sinh cứng đờ tại chỗ, đặc biệt xấu hổ mà nhìn Vĩ Trang. Vĩ Trang đứng yên, nét mặt nhạt nhẽo nhìn anh ta: "Có việc gì sao?"
Không có việc gì, không có việc gì, chị hai chị lợi hại. Anh ta xám xịt rời đi.
Anh ta cho rằng giữa bọn họ không còn giao điểm nào nữa.
Sau đó nhà anh ta kinh tế gặp khó khăn, học phí cũng nộp không nổi, lúc cùng đường là Vĩ Trang ra tay giúp đỡ anh ta.
Cô ấy giúp đỡ anh ta học xong suốt từ tiến sĩ ngành luật, thông qua kỳ thi tư pháp, lấy được chứng chỉ hành nghề, lại đi sở luật nổi danh học tập, đến sau này cùng người khác hùn vốn mở văn phòng luật.
Anh ta từng hỏi Vĩ Trang vì sao muốn giúp anh ta.
Cô ấy nói: "Không vì gì cả, tôi có tiền, cậu thiếu tiền."
Lương Duyệt Sinh: "......"
Cô ấy không chỉ có tiền hơn so với anh ta, còn có thể đánh bại anh ta. Ý nghĩ tươi đẹp của Lương Duyệt Sinh đối với cô ấy liền tắt ngóm, cũng không dám có ý tưởng không yên phận nữa.
Hai người trở thành bạn bè, cái kiểu lâu lắm mới gặp một lần. Vĩ Trang cực kì ít nói, thông thường đều là anh ta nói. Tình hình của cô ấy toàn là anh ta gom góp chắp vá từng chút một.
Vĩ Trang từng học một chút cầm nã (*), còn biết đấu kiếm phương Tây.
(*)Trong tiếng Hoa, Cầm có nghĩa là bắt, chộp theo kiểu một con đại bàng bắt mồi hay một viên cảnh sát bắt một tội phạm. Nã có nghĩa giữ gìn kiểm soát. Như vậy, Cầm Nã là nghệ thuật bắt giữ, chộp và kiểm soát. Cũng cần phải nói rõ là bên cạnh những kỹ thuật khóa đúng theo tên gọi còn có những kỹ thuật ấn, áp, điểm... Sự thật rằng Cầm nã không chỉ xuất hiện trong võ thuật Trung Hoa, mà gần như tồn tại trong kho tàng võ thuật của hầu hết các dân tộc ở mọi châu lục. Trong tiếng Anh, có một từ mô phỏng khái niệm cầm nã, đó là "grappling". (theo vothuat.vn)
Trong nhà rất có tiền, không phải loại có tiền bình thường.
......
Sau đó anh ta phát hiện một người chị họ của mình chính là vợ của Vĩ Đình em trai Vĩ Trang. Anh ta liền tự suy diễn với kéo gần quan hệ, cũng bắt đầu kêu Vĩ Trang là chị hai.
"Nếu không phải chị hai nhắc tới thì tôi cũng quên mất Nguyễn Thanh người này rồi."
Luật sư mà chồng Nguyễn Thanh mời là một vị thứ dữ chưa từng thua trong nhóm bọn họ.
Chuyên ngành của Lương Duyệt Sinh là luật pháp thuế, bình thường không đụng tới kiện tụng ly hôn, nhưng người cộng sự của anh ta rất am hiểu tranh kiện ly hôn. Hai người hợp tác, mới giành được thay Nguyễn Thanh một khoản phí cấp dưỡng hậu hĩnh.
Ơn nghĩa tình cảm mấy năm trước này hiện tại cuối cùng đã có công dụng, vừa hay bản thân Nguyễn Thanh cũng có kế hoạch về nước làm việc lại. Lương Duyệt Sinh nắm bắt cơ hội, đề cử Phi Dực cho cô ấy, cùng với, về mặt cá nhân mời cô ấy tới dẫn dắt Hướng Tiểu Viên.
Nguyễn Thanh cũng không đáp ứng ngay, cô ấy bỏ thời gian mấy ngày, xem các tác phẩm của Hướng Tiểu Viên một lượt, tìm hiểu tình hình với nhóm người quen trước đây, mới cười ha ha bàn điều kiện với anh ta.
Lương Duyệt Sinh mua bảy mươi phần trăm cổ phần của Phi Dực, trong đó ba mươi phần trăm giao cho cô ấy, trực tiếp để cô ấy làm một trong những người chủ của Phi Dực.
Điều kiện hết sức mê người, Nguyễn Thanh vui vẻ tiếp nhận.
"Đúng rồi, chị hai à, tôi không nhắc tới chị với Nguyễn Thanh, cho nên về sau khi chị muốn hẹn hò với em gái Tiểu Viên thì phải cẩn thận nha." Lương Duyệt Sinh ở bên kia cười ha ha không ngừng: "Cô ấy có thể rất nghiêm khắc với nghệ sĩ của mình."
Lương Duyệt Sinh cùng Vĩ Trang quen biết nhiều năm, anh ta đã sớm kết hôn sinh con, cũng có kiểu quan tâm bạn thân lâu năm với Vĩ Trang, nói chuyện rất thân thiết một cách tự nhiên.
Khi Vĩ Trang nghe được hai chữ "hẹn hò", thì ánh mắt cô ấy hơi hơi bàng hoàng.
Lương Duyệt Sinh nhìn vẻ mặt của cô ấy liền muốn cười. Theo như anh ta biết, đời sống tình cảm của Vĩ Trang vô cùng cằn cỗi, cũng chỉ có hai ba người bạn tạm thời ở trường Penn kia, lúc sau hình như chẳng nghe nói gì cả.
Nhiều năm như vậy, Vĩ Trang cũng không hề chủ động đề cập yêu cầu gì với anh ta. Chỉ có một lần này, cô ấy bảo anh ta mua Phi Dực, còn muốn mời Nguyễn Thanh hỗ trợ, làm người đại diện của Tiểu Viên.
Lương Duyệt Sinh đương nhiên hỏi đến thì làm cho trót, anh ta biết được Hướng Tiểu Viên từ miệng Vĩ Trang là "đối tượng hợp đồng" của cô ấy.
"Bà chị, đối tượng hợp đồng cái gì? Cứ nói thẳng là bạn gái bà đi, ha ha ha!"
Nghe được hai chữ bạn gái này nét mặt Vĩ Trang lại rất vi diệu, giống như "hẹn hò" vừa rồi. Dường như cô ấy muốn phản bác, nhưng lại không biết nói gì.
Lương Duyệt Sinh nhìn vẻ mặt nhận thua ngàn năm khó có được một này của cô ấy mà hí hửng, nói tiếp: "Vì sao chị không trực tiếp lấy danh nghĩa của chị để thu mua? Em gái Tiểu Viên có thể biết được chị cưng chiều cô bé bao nhiêu."
Vĩ Trang hơi hơi ngẩn ra, nói: "Không cần để cô ấy biết."
Lương Duyệt Sinh thật sự nhịn không được, rốt cuộc cười to ha ha: "Bà chị à, chị vui tánh thật!"
Vĩ Trang im lặng khẽ chớp mắt, trên mặt hiện lên vài phần kinh ngạc vô cùng, dường như mới phản ứng lại: "Đây là cưng chiều?"
Lương Duyệt Sinh trừng to hai mắt: "Chị cắt hai ngàn vạn cho tôi (khoảng 68 tỷ VNĐ), mua cho cô bé cả một công ty, cùng với đầu tư tài chính phía sau, như thế mà còn không gọi là cưng chiều sao?"
Buồn cười, hai ngàn vạn không phải tiền à?
Sắp xếp hai người đại diện là máu mặt trong giới, này còn không phải cưng chiều ư?
Anh ta chỉ mang danh, hiện tại chẳng khác nào nguyên Phi Dực đều là đoàn đội của phòng làm việc Thạch Viên.
Anh ta nhìn Vĩ Trang trong video nghe xong lời anh ta nói, lộ ra dáng vẻ vài phần suy tư.
Trong lòng anh ta cảm khái, bạn cũ chí cốt gần hai chục năm, có khi nào từng thấy Vĩ Trang tốn nhiều tâm tư kiểu như vậy. Đối tốt với một cô bé còn không muốn để cô bé biết, hơn nữa vì cô bé ấy mà chốc chốc nghĩ ngợi và ngớ ra trong mười phút.
Chỉ sợ ngay cả cô ấy cũng chưa phát hiện.
Anh ta nghe thấy Vĩ Trang sau khi nghĩ ngợi xong thì nói: "Cô ấy tuổi còn hơi nhỏ, không thể để cô ấy chịu thiệt."
Lương Duyệt Sinh: "......"
Gọi video với Lương Duyệt Sinh xong, Vĩ Trang đi tới trước cửa sổ, ngẩn người nhìn tuyết bên ngoài.
Trên mặt mày cô ấy thu được một chút ý nghĩ sâu xa, ánh mắt dừng ở tuyết đang phất xuống, suy nghĩ lại không nằm ở tuyết. Trong tay cô ấy cầm một ly rượu thủy tinh, trong ly có một chút rượu.
Cô ấy sẽ uống rượu, chỉ là uống không nhiều lắm. Uống rượu khi ra nước ngoài thông thường chính là mục đích khác, vì tình nghĩa, vì xã giao, ở nhà uống xoàng mới là thời gian thuộc về bản thân.
Đây là trận tuyết đầu mùa năm nay sao? Hay là cô ấy đã bỏ lỡ rồi.
Cô ấy nhấp một ngụm rượu, quay đầu lại nhìn sofa.
"Tôi uống rượu cùng ngài nhé?" Cô gái kia nói.
Ánh mắt Vĩ Trang hơi lóe lên, không phải ở chỗ này, đó là ở khách sạn thành phố Tây.
Ngón tay cô ấy khẽ nhúc nhích, xúc cảm trên ly thủy tinh lạnh lẽo trơn nhẵn.
Cô ấy nhớ tới xúc cảm khác càng ấm áp càng trơn nhẵn hơn, đầu ngón tay chỉ cần nhẹ nhàng di chuyển, liền có thể ôm trọn đường cong uyển chuyển trắng như tuyết kia của thiếu nữ.
Khuôn mặt to cỡ bàn tay cô ấy hơi hơi ngửa lên nhìn cô ấy, trong mắt chứa sương mù mê mang, tuy cắn môi đỏ au nhưng vẫn phát ra âm thanh nức nở yểu điệu......
Vĩ Trang chậm rãi uống hết chút rượu trong ly này.
Rượu trong đêm tuyết luôn ấm nóng, uống xong trong lòng tràn đầy sự ấm áp.
- --------
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)
Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.