[ Ảo Ảnh ]

Chương 8: LIÊN LẠC BẤT NGỜ TỪ NGƯỜI CHỒNG ĐÃ MẤT

Sưu Tầm

18/11/2023

Hai giờ sáng, trời đột nhiên mưa lớn, điện thoại tôi vừa hay nhận được một tin nhắn.

"Vợ ơi, đêm nay anh tăng ca, trời mưa đừng quên cất quần áo vào nhé."

Người gửi tin nhắn là chồng tôi.

Nhưng mà... chồng tôi đã qua đời được hơn một năm rồi.

-------

Hai giờ sáng, trời lại mưa nữa.

Mưa rơi tí tách trên bệ cửa sổ tạo thành một tấm màn, dần dần mưa càng lớn hơn, rồi trở nên tầm tã, đi kèm theo đó là những tiếng sấm rền.

"Ting." Điện thoại tôi vang lên thông báo có tin nhắn gửi đến.

Người gửi là Trần Phong: "Vợ ơi, đêm nay anh tăng ca, trời mưa rồi đừng quên cất quần áo nhé."

Tôi tắt điện thoại, trở mình châm một đi.ếu thu.ốc, dựa vào đầu giường ngẩn ngơ.

Trong căn phòng mờ tối, đốm lử.a trên đầu đi.ếu th.uốc thoắt ẩn thoắt hiện. Qua màn khói thu.ốc lập lờ, tôi chăm chú nhìn tấm ảnh cưới của mình và Trần Phong được treo trên bức tường phía đối diện: Tôi khoác tay anh, ngượng ngùng tựa đầu lên vai anh, còn anh cúi đầu dịu dàng nhìn tôi chăm chú.

Đây là bức ảnh mà bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ khen một câu thật ngọt ngào.

Tôi nhả một hơi th.uốc, hơi nghiêng đầu.

Bên cạnh bức ảnh cưới, là di ảnh đen trắng của Trần Phong.

Ngày hôm sau, tôi suýt chút nữa đi làm muộn, may mắn thay không gặp phải tắc đường.

"Chị Hiểu Vũ, chào buổi sáng nha! Trời mưa to thật đấy, suýt chút nữa là em đến muộn mất!"



Tôi vừa ngồi xuống bàn làm việc, cô gái bên cạnh cũng vội vàng chạy vào, vừa nhanh chóng chấm công vừa lên tiếng chào tôi.

Tôi cũng mỉm cười đáp lại: "Chào buổi sáng, đợi lát nữa nhớ mang ô theo nhé."

"Phải rồi chị Hiểu Vũ, tuần sau là lễ tình nhân rồi, chị dự tính đón lễ như nào vậy?"

Nụ cười của tôi chợt khựng lại.

Linda phía đối diện rất nhanh đã đạp chân cô ấy ở dưới gầm bàn, lên tiếng chuyển đề tài câu chuyện: "Cà phê hôm nay thơm ghê ha, có phải sếp đổi hãng mới rồi không?"

Tôi đứng dậy như trút được gánh nặng: "Thế à? Vậy để chị đi xem thử."

Cách âm của phòng pha đồ uống thật sự không tốt chút nào, tôi vẫn có thể nghe được rõ ràng cuộc trò chuyện của hai người họ.

"Cậu vừa nói gì thế? Chồng của chị Hiểu Vũ đã qua đời vì t.ai n.ạn giao thông vào lễ tình nhân năm ngoái rồi."

"Trời ơi, tôi không biết... Tôi thấy trên bàn chị Hiểu Vũ có đặt ảnh chụp chung của chị ấy với chồng, tôi vẫn nghĩ tình cảm của họ rất tốt nên mới hỏi vậy..."

"Bỏ đi, cậu mới đến năm nay, không biết chuyện này cũng rất bình thường, sau này đừng có nhắc đến đó."

"Chị Hiểu Vũ chắc hẳn rất đ.au lòng... đến giờ vẫn không cất ảnh chụp chung đi."

"Đúng vậy, anh chồng đối xử rất tốt với chị ấy, tốt nghiệp đại học xong là kết hôn luôn. Bọn họ kết hôn 5 năm mà dường như chưa từng c.ãi nhau lần nào."

"Vậy vừa rồi chẳng phải tôi..."

Tôi đi ra khỏi phòng pha đồ uống, cô gái lập tức đứng dậy: "Chị Hiểu Vũ, em xin lỗi việc vừa rồi, tối em mời chị ăn cơm được không?"

Tôi vỗ vai cô ấy: "Không sao đâu, không cần dè dặt như vậy đâu. Ăn cơm thì thôi nhé, tại chị có hẹn mất rồi."

Cô ấy nhìn có vẻ càng lo lắng hơn: "Chị giận rồi ạ?"



Tôi có hơi bất lực trả lời: "Không giận gì hết, chị thật sự có hẹn mất rồi."

Cảnh vật xung quanh của quán cà phê rất đẹp, tôi quan sát thanh niên đang ngồi phía đối diện.

Sinh viên đại học khoảng chừng hơn 20 tuổi, không quá khôi ngô nhưng đường nét rất rõ ràng và đẹp, hơn hẳn là khí chất ôn hòa nhã nhặn, có hơi chững chạc so với độ tuổi này. Trái ngược với điều này là bộ đồ của thương hiệu thời thượng với mái tóc nhuộm sặc sỡ của cậu ấy.

Tôi thầm thở dài: Tám phần mười lại là một kẻ lừ.a đ.ảo.

Thanh niên đẩy danh thiếp qua: "Cô Uông đúng không? Tôi tên Trương Kỳ, là truyền nhân đời thứ 70 của Mao Sơn đạo thuật. Tôi nhận ủy thác từ bà Lâm tới giúp cô điều tra về sự việc của chồng cô."

Bà Lâm, người mẹ hay lo lắng của tôi.

Tôi đưa điện thoại sang: "Tôi nói ngắn gọn thôi. Chồng tôi đã qua đời được một năm rồi, nhưng hai tháng trước, đột nhiên mỗi ngày tôi đều nhận được tin nhắn của anh ấy."

Tin nhắn đầu tiên là: "Anh rất nhớ em, lâu lắm không gặp em rồi, em có nhớ anh không?"

Kéo tiếp xuống dưới: "Hôm nay nhiệt độ giảm, nhớ mặc thêm áo nhé."

"Đã nói bao nhiêu lần là dạ dày em không khỏe, liên hoan ăn ít đồ cay thôi."

"Anh đã mua bánh kem dâu tây em thích ăn nhất rồi, để trong tủ lạnh đó, nhớ ăn luôn nhé."

"Ca sĩ em yêu thích sắp mở buổi biểu diễn rồi, anh mua vé cho em nhé, được không?"



Tin nhắn cuối cùng vừa nhận được lúc trưa nay: "Cuối tuần là lễ tình nhân, anh đã chuẩn bị một bất ngờ cho em rồi. Em từng nói, mỗi năm đều muốn đón với anh mà."

Trương Kỳ nhíu mày: "Cô Uông, có phải cô đắc tội với người nào không? Có lẽ là có người muốn chỉnh cô nên mới đùa dai như vậy."

"Nếu như chỉ có như vậy thì chắc chắn tôi sẽ không tìm cậu đâu." Tôi lướt đến tin nhắn bánh kem dâu tây: "Tôi nhận được tin nhắn này là khi mới về đến nhà, nửa tin nửa ngờ mở tủ lạnh ra, kết quả là nhìn thấy bên trong thật sự có bánh của cửa hàng bánh kem tôi thích ăn nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [ Ảo Ảnh ]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook