Chương 11: LIÊN LẠC BẤT NGỜ TỪ NGƯỜI CHỒNG ĐÃ MẤT
Sưu Tầm
18/11/2023
Trên vạch kẻ trắng dành cho người sang đường cách đó không xa, anh nằm đó không còn hơi thở, nước mưa hòa lẫn với m.áu, một khoảng đỏ rực vây lấy anh.
Anh rõ ràng là một người thích sự sạch sẽ nhưng lúc này lại m.áu th.ịt lẫn lộn ng.ã ở đó, tan thành vụn nhỏ, thả.m kh.ốc đến mức không dám nhìn.
Tôi nghe thấy tiếng thét khàn đặc của mình, chân tay không khố.ng ch.ế được mà lao về phía trước, dường như có nhân viên cứu hộ kéo tôi ra, nhưng tôi không hề có cảm giác, sắc mặt trắng bệch giống như một nữ qu.ỷ, nắm chặt không chịu buông bàn tay không lành lặn của anh.
Bên cạnh th.i th.ể anh là hộp bánh kem dâu tây đã bị đ.è n.át.
"Trần Phong là do tôi h.ại ch.ết." Tôi ôm mặt khóc nức nở: "Nếu như không phải do tôi tùy hứng, nhất quyết đòi ăn bánh kem dâu tây ch.ết ti.ệt đó thì anh ấy đã không xảy ra t.ai nạ.n và sẽ không ch.ết!"
Trương Kỳ lau nước mắt cho tôi: "Đây không phải là lỗi của cô. Chồng cô nhất định cũng không trách cô đâu."
"Anh ấy chắc chắn rất h.ận tôi! Cậu chưa nhìn thấy tin nhắn anh ấy gửi cho tôi sao? Anh ấy nói là tôi h.ại ch.ết anh ấy!"
"Tôi cảm thấy..."
Chuông điện thoại vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại giữa chúng tôi, người gọi đến là Trịnh Xuyên.
"Hiểu Vũ, anh đã lấy được hũ tro cốt rồi, bây giờ mang đến cho em nhé?"
"Vâng, anh mang đến nhà đi, làm phiền anh rồi."
Khi tôi và Trương Kỳ quay về nhà đã thấy Trịnh Xuyên đang chờ ở cửa.
"Trịnh Xuyên, cảm ơn anh. Ngoài anh ra em không biết có thể nhờ ai giúp đỡ."
"Giữa chúng ta cần gì cảm ơn chứ." Trịnh Xuyên lắc đầu: "Người này là... bạn trai mới của em à?"
"Nói b.ậy gì vậy!" Tôi đấ.m anh ấy một phát: "Đây là cao nhân mẹ em tìm đến giúp, tên là Trương Kỳ, là hậu nhân của Mao Sơn đạo thuật. May mà có cậu ấy, em mới phát hiện được chuyện tro cốt của Trần Phong."
Trịnh Xuyên gật đầu như có suy nghĩ rồi nói: "Được, vậy anh về trước đây. Hiểu Vũ, anh muốn nói, nếu như như em gặp được người mình thích, anh hy vọng em có thể sớm bước ra và có được cuộc sống mới."
Sau khi Trịnh Xuyên đi, tôi đưa hũ tro cốt cho Trương Kỳ: "Tiếp theo phải làm gì?"
Cậu ấy giống như không muốn tiếp xúc mà lùi về sau mấy bước rồi nói: "Cô mở ra đi."
Tôi mở hũ tro cốt ra, sắc mặt Trương Kỳ đột nhiên thay đổi, một tay cư.ớp lấy chiếc hũ: "Trong này không phải tro cốt của Trần Phong!"
"Sao có thể được!" Tôi nghi ngờ không thôi: "Vậy bên trong là gì?"
Cậu ấy bốc một nắm bột màu trắng bên trong hũ, đưa lên mũi ngửi: "Là bột vôi."
Tôi lẩm bẩm nói: "Sao có thể là bột vôi được? Lẽ nào mẹ chồng tôi lén tráo đổi? Nhưng sao bà ấy biết được chứ!"
Sắc mặt Trương Kỳ thâm trầm: "Hành tung của chúng ta đã bị nắm chắc rồi."
Cậu ấy lại bắt đầu kiểm tra từng ngóc ngách trong nhà để tìm ra được chút dấu vết sót lại.
"Vô dụng thôi, tôi đã nói trong nhà không có thiết..."
"Cô Uông." Cậu ấy đột nhiên cắt ngang tôi: "Con gấu chồng cô tặng, đôi mắt không đối xứng vậy sao?"
Tôi ngẩn người, quay đầu nhìn về phía con gấu đồ chơi ngây thơ ở trên giường.
Từ góc độ này nhìn qua thì thấy mắt nó rõ ràng không đối xứng, bên phải gần mũi hơn bên trái một chút. Chính diện nhìn không rõ nhưng ở góc nghiêng thì nhìn cực kì mất hài hòa, tăng thêm một chút kỳ lạ.
Nhưng tôi nhớ rất rõ, mắt của nó lúc trước không hề như vậy!
Sắc mặt trắng bệch của tôi đã nói rõ tất cả, Trương Kỳ lấy con d.ao đi qua, đâ.m mạnh vào mắt của con gấu đồ chơi.
Một chiếc camera cực nhỏ rơi ra ngoài.
Trong nhà yên tĩnh đến lạnh người, ngay cả hơi thở cũng không hề nghe thấy.
Sắc mắt Trương Kỳ không khỏi sâu xa: "Chúng ta phải đến thăm hỏi mẹ Trần Phong một lát rồi."
"Cốc cốc cốc..."
Tôi đứng ở trước cửa nhà mẹ chồng, do dự rất lâu mới giơ tay gõ cửa.
"Ai thế?"
Cánh cửa hơi mở ra, Trương Kỳ đã lập tức luồn tay vào trong ngăn lại.
"Mẹ, con có chuyện muốn hỏi mẹ..."
"C.út đi!" Mẹ chồng nhìn thấy tôi thì lập tức nổi đi.ên lên: "Sao mày không biết xấu hổ mà còn đến tìm tao? Sao mày còn dám gọi tao là mẹ hả?"
"Con biết mẹ hậ.n con nhưng chuyện này con nhất định phải hỏi cho rõ! Tro cốt của Trần Phong ở chỗ mẹ đúng không?"
Sắc mặt bà ấy trở nên quái đản: "Mày đã biết hết rồi?"
"Phải, con biết hết rồi. Mẹ lấy tro cốt của Trần Phong, lấy tr.ộm nhẫn của con, là muốn lấy người sống trả n.ợ cho qu.ỷ, muốn con đề.n mạ.ng cho Trần Phong!"
"Vậy thì làm sao! Nếu không phải tại mày thì con trai tao sao ch.ết được! Dùng mạng mày đổi lấy mạng không đúng sao?"
"Mẹ thật sự quá vô lý! Việc này vốn dĩ không thể giải quyết được gì cả!" Tôi tức giận đến nỗi cả người run rẩy: "Mẹ còn lắp camera ở nhà con, gửi tin nhắn giả thần giả quỷ cho con, đây là phạm pháp mẹ biết không?"
"Camera gì cơ? Tin nhắn gì nữa? Mày đừng có đổ t.ội cho tao!"
"Mẹ còn không chịu thừa nhận!" Tôi tức giận không thôi: "Mẹ không lắp camera thì sao hôm nay lại đưa hũ tro cốt đã đổi sang bột vôi cho Trịnh Xuyên chứ!"
"Mày nói năng b.ậy b.ạ cái gì đấy!" Mẹ chồng chỉ tay vào mặt tôi ch.ửi lớn: "Hũ tro cốt đó tao đã đưa cho Trịnh Xuyên từ hai tháng trước rồi!"
Anh rõ ràng là một người thích sự sạch sẽ nhưng lúc này lại m.áu th.ịt lẫn lộn ng.ã ở đó, tan thành vụn nhỏ, thả.m kh.ốc đến mức không dám nhìn.
Tôi nghe thấy tiếng thét khàn đặc của mình, chân tay không khố.ng ch.ế được mà lao về phía trước, dường như có nhân viên cứu hộ kéo tôi ra, nhưng tôi không hề có cảm giác, sắc mặt trắng bệch giống như một nữ qu.ỷ, nắm chặt không chịu buông bàn tay không lành lặn của anh.
Bên cạnh th.i th.ể anh là hộp bánh kem dâu tây đã bị đ.è n.át.
"Trần Phong là do tôi h.ại ch.ết." Tôi ôm mặt khóc nức nở: "Nếu như không phải do tôi tùy hứng, nhất quyết đòi ăn bánh kem dâu tây ch.ết ti.ệt đó thì anh ấy đã không xảy ra t.ai nạ.n và sẽ không ch.ết!"
Trương Kỳ lau nước mắt cho tôi: "Đây không phải là lỗi của cô. Chồng cô nhất định cũng không trách cô đâu."
"Anh ấy chắc chắn rất h.ận tôi! Cậu chưa nhìn thấy tin nhắn anh ấy gửi cho tôi sao? Anh ấy nói là tôi h.ại ch.ết anh ấy!"
"Tôi cảm thấy..."
Chuông điện thoại vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại giữa chúng tôi, người gọi đến là Trịnh Xuyên.
"Hiểu Vũ, anh đã lấy được hũ tro cốt rồi, bây giờ mang đến cho em nhé?"
"Vâng, anh mang đến nhà đi, làm phiền anh rồi."
Khi tôi và Trương Kỳ quay về nhà đã thấy Trịnh Xuyên đang chờ ở cửa.
"Trịnh Xuyên, cảm ơn anh. Ngoài anh ra em không biết có thể nhờ ai giúp đỡ."
"Giữa chúng ta cần gì cảm ơn chứ." Trịnh Xuyên lắc đầu: "Người này là... bạn trai mới của em à?"
"Nói b.ậy gì vậy!" Tôi đấ.m anh ấy một phát: "Đây là cao nhân mẹ em tìm đến giúp, tên là Trương Kỳ, là hậu nhân của Mao Sơn đạo thuật. May mà có cậu ấy, em mới phát hiện được chuyện tro cốt của Trần Phong."
Trịnh Xuyên gật đầu như có suy nghĩ rồi nói: "Được, vậy anh về trước đây. Hiểu Vũ, anh muốn nói, nếu như như em gặp được người mình thích, anh hy vọng em có thể sớm bước ra và có được cuộc sống mới."
Sau khi Trịnh Xuyên đi, tôi đưa hũ tro cốt cho Trương Kỳ: "Tiếp theo phải làm gì?"
Cậu ấy giống như không muốn tiếp xúc mà lùi về sau mấy bước rồi nói: "Cô mở ra đi."
Tôi mở hũ tro cốt ra, sắc mặt Trương Kỳ đột nhiên thay đổi, một tay cư.ớp lấy chiếc hũ: "Trong này không phải tro cốt của Trần Phong!"
"Sao có thể được!" Tôi nghi ngờ không thôi: "Vậy bên trong là gì?"
Cậu ấy bốc một nắm bột màu trắng bên trong hũ, đưa lên mũi ngửi: "Là bột vôi."
Tôi lẩm bẩm nói: "Sao có thể là bột vôi được? Lẽ nào mẹ chồng tôi lén tráo đổi? Nhưng sao bà ấy biết được chứ!"
Sắc mặt Trương Kỳ thâm trầm: "Hành tung của chúng ta đã bị nắm chắc rồi."
Cậu ấy lại bắt đầu kiểm tra từng ngóc ngách trong nhà để tìm ra được chút dấu vết sót lại.
"Vô dụng thôi, tôi đã nói trong nhà không có thiết..."
"Cô Uông." Cậu ấy đột nhiên cắt ngang tôi: "Con gấu chồng cô tặng, đôi mắt không đối xứng vậy sao?"
Tôi ngẩn người, quay đầu nhìn về phía con gấu đồ chơi ngây thơ ở trên giường.
Từ góc độ này nhìn qua thì thấy mắt nó rõ ràng không đối xứng, bên phải gần mũi hơn bên trái một chút. Chính diện nhìn không rõ nhưng ở góc nghiêng thì nhìn cực kì mất hài hòa, tăng thêm một chút kỳ lạ.
Nhưng tôi nhớ rất rõ, mắt của nó lúc trước không hề như vậy!
Sắc mặt trắng bệch của tôi đã nói rõ tất cả, Trương Kỳ lấy con d.ao đi qua, đâ.m mạnh vào mắt của con gấu đồ chơi.
Một chiếc camera cực nhỏ rơi ra ngoài.
Trong nhà yên tĩnh đến lạnh người, ngay cả hơi thở cũng không hề nghe thấy.
Sắc mắt Trương Kỳ không khỏi sâu xa: "Chúng ta phải đến thăm hỏi mẹ Trần Phong một lát rồi."
"Cốc cốc cốc..."
Tôi đứng ở trước cửa nhà mẹ chồng, do dự rất lâu mới giơ tay gõ cửa.
"Ai thế?"
Cánh cửa hơi mở ra, Trương Kỳ đã lập tức luồn tay vào trong ngăn lại.
"Mẹ, con có chuyện muốn hỏi mẹ..."
"C.út đi!" Mẹ chồng nhìn thấy tôi thì lập tức nổi đi.ên lên: "Sao mày không biết xấu hổ mà còn đến tìm tao? Sao mày còn dám gọi tao là mẹ hả?"
"Con biết mẹ hậ.n con nhưng chuyện này con nhất định phải hỏi cho rõ! Tro cốt của Trần Phong ở chỗ mẹ đúng không?"
Sắc mặt bà ấy trở nên quái đản: "Mày đã biết hết rồi?"
"Phải, con biết hết rồi. Mẹ lấy tro cốt của Trần Phong, lấy tr.ộm nhẫn của con, là muốn lấy người sống trả n.ợ cho qu.ỷ, muốn con đề.n mạ.ng cho Trần Phong!"
"Vậy thì làm sao! Nếu không phải tại mày thì con trai tao sao ch.ết được! Dùng mạng mày đổi lấy mạng không đúng sao?"
"Mẹ thật sự quá vô lý! Việc này vốn dĩ không thể giải quyết được gì cả!" Tôi tức giận đến nỗi cả người run rẩy: "Mẹ còn lắp camera ở nhà con, gửi tin nhắn giả thần giả quỷ cho con, đây là phạm pháp mẹ biết không?"
"Camera gì cơ? Tin nhắn gì nữa? Mày đừng có đổ t.ội cho tao!"
"Mẹ còn không chịu thừa nhận!" Tôi tức giận không thôi: "Mẹ không lắp camera thì sao hôm nay lại đưa hũ tro cốt đã đổi sang bột vôi cho Trịnh Xuyên chứ!"
"Mày nói năng b.ậy b.ạ cái gì đấy!" Mẹ chồng chỉ tay vào mặt tôi ch.ửi lớn: "Hũ tro cốt đó tao đã đưa cho Trịnh Xuyên từ hai tháng trước rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.