[ Ảo Ảnh ]

Chương 17: Số Điện Thoại Kì Lạ Trong Giấc Mơ

Sưu Tầm

18/11/2023

Rất nhanh tôi đã nhìn thấy bạn gái của Lý Trình.

Cô ấy tên là Lữ Hinh, cả người mặc đồ đen, sắc mặt tiều tụy.

Lúc trước Lý Trình từng gửi thiệp mời đám cưới cho chúng tôi.

Đám cưới của cậu ta và Lữ Hinh đã xác định vào ngày 11 này.

Lý Trình đột nhiên xảy ra chuyện, bạn gái cậu ta nhất định không chịu được.

Tôi đi đến an ủi mấy câu.

Rồi đi thăm Lý Trình.

Lý Trình nằm trong quan tài.

Khoảnh khắc nhìn thấy cậu ấy, tôi sợ hãi đến nỗi tim sắp ngừng đập.

Chỉ thấy bụng cậu ta nhô lên, miệng há rộng.

Trong hàm răng còn có th.ịt v.ụn và tóc!

Trong đầu tôi, lập tức hiện ra người giao hàng bị gặ.m c.ắn đầu kia.

"Lý Trình, Lý Trình, cậu ấy!"

Tôi không nhịn được mà giữ lấy Lữ Hinh, chỉ vào Lý Trình, lắp bắp nói.

"Lý Trình làm sao?" Lữ Hinh có hơi nghi ngờ.

Khi tôi đến gần xem lần nữa, chỉ thấy Lý Trình nằm ở đó.

Cơ thể vì bị ngâm trong nước mà hơi trương phình.

Là dáng vẻ ch.ết đu.ối thường thấy.

Chứ không phải dáng vẻ qu.ỷ qu.ái tôi vừa nhìn thấy khi nãy.

Lẽ nào, tôi lại sinh ra ảo giác sao?

Người đến phúng viếng dần dần nhiều lên.

Đột nhiên, tôi cảm thấy có một ánh mắt u ám đang nhìn mình.

Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía ánh mắt nhìn tôi.

Kỳ quái, chỗ đó rõ ràng trống không, không có một bóng người.

Mà khi nhìn về một nơi, cả người tôi đột nhiên cứng đờ.

Trên di ảnh đen trắng của Lý Trình, đôi mắt kia, đang ghim chặt vào tôi!

Ánh mắt đó, ngập tràn oá.n hậ.n!

Lông tơ cả người tôi đều dựng đứng lên.

Tôi vội vàng đi đến bên cạnh, co vào trong góc.

Tôi vẫn không nhịn được mà nhìn về phía di ảnh của Lý Trình.

Chỉ sợ con ngươi của cậu ta quay sang.

Lần này nhìn, suýt chút nữa hồn bay phách lạc!

Con ngươi của cậu ta thật sự đã quay sang.



Thế nhưng, chỉ có hơi hơi, là do tôi nghĩ quá rồi sao.

Người cậu ta nhìn dường như không phải tôi.

Mà là...

Tôi nhìn theo ánh mắt của cậu ta, đó là một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ đen.

Người đàn ông đó đang cúi đầu, giống như đang đón lấy ánh mắt của Lý Trình, không hề có cảm giác gì khác lạ.

Anh ta là ai?

Bỗng nhiên, một bàn tay vỗ lên vai tôi.

Dọa tôi giật thót tim.

Tôi quay lại, sau khi nhìn thấy là Lữ Hinh, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Hứa Nhiên, tôi có lời muốn nói với cô. Đi, đến một nơi yên tĩnh."

Tôi đi theo Lữ Hinh đến mái hiên.

Lữ Hinh hít sâu một hơi, mới nói: "Hứa Nhiên, thực ra trước khi xảy ra chuyện, Lý Trình có hơi bất thường."

Trong lòng tôi có hơi căng thẳng và kích động.

Quả nhiên, Lữ Hinh biết được một chút gì đó.

Đây chính là lý do mảnh giấy kia bảo tôi đến nhà tang lễ!

"Sao lại bất thường?" Tôi có hơi vội vàng hỏi.

Lữ Hinh đưa cho tôi xem một đoạn video trong điện thoại.

Trong video, Lý Trình đang bận rộn trong bếp.

Bỗng nhiên, cậu ta ném con da.o trong tay ra sân, biểu cảm trên mặt vô cùng qu.ỷ dị.

Miệng há đến góc độ kỳ qu.ái, nhả ra từng chữ kỳ lạ:

"Nó... tới... rồi... tất cả đều... phải... ch.ết..."

Cậu ta cứ lặp lại câu này, nghe mấy lần, tôi mới hiểu được ý nghĩa sâu xa trong đó.

Không bao lâu sau, Lý Trình đã khôi phục lại bình thường.

Dường như cậu ta không có chút cảm giác gì với việc xảy ra vừa rồi.

Nó đến rồi, tất cả đều phải ch.ết.

Nó là gì?

Tất cả đều phải ch.ết, cũng bao gồm cả tôi sao?

Rõ ràng là trời đang nắng to, nhưng tôi lại cảm thấy lòng bàn chân mình lạnh toát.

Giây tiếp theo, bỗng nhiên tôi nhìn thấy trên mặt Lữ Hinh xuất hiện nụ cười qu.ỷ dị.

Vẫn chưa kịp phản ứng lại, cô ấy đã bất ngờ đưa tay ra, đ.ẩy mạnh tôi một cái.

Tôi vốn dĩ đang đứng ở chỗ gần rìa mái hiên.

Một cú đẩy này của cô ấy, khiến tôi ngã xuống tầng.



Đây là tầng 4 đó!

Trong khoảnh khắc đó, đầu óc tôi trống rỗng.

Khi sực tỉnh, chân tôi đã được một bàn tay tóm lấy.

Người đó dùng hết sức kéo tôi từ cửa sổ tầng 3 vào trong.

Rất nhanh tôi nhận ra người trước mắt.

Chính là người mà Lý Trình dù đã ở trong di ảnh đen trắng vẫn nhìn với ánh mắt o.án hận.

Tôi hít sâu một hơi, trái tim đang đ.ập lo.ạn mới dần dần bình tĩnh trở lại.

"Cảm ơn anh đã cứu tôi, anh là?"

"Tôi là Tần Văn, nhân viên mới nhậm chức của Sinh vật tự nhiên."

Sinh vật tự nhiên, chính là công ty tôi làm việc!

Mấy ngày trước, khi trò chuyện với nhân sự, quả thực nghe nói thứ 5 có một nhân viên sắp nhậm chức.

Do tôi xin nghỉ hai ngày, thế nên chưa có chạm mặt với nhân viên này.

"Hôm qua anh..."

"Hôm qua tôi chuyển nhà nên không tham gia teambuilding của công ty."

Tần Văn còn đưa cho tôi xem ảnh anh ta chuyển nhà nữa.

Là ảnh chụp ngày hôm qua, anh ta không nói dối.

Tất cả đều phải ch.ết...

Tôi và Tần Văn đều là những người may mắn sống sót.

Vì thế, người Lý Trình nhìn với ánh mắt oá.n hận kia thực ra là hai người chúng tôi!

"Vì sao Lữ Hinh muốn gi.ết tôi?" Tôi không hiểu nổi.

Đúng lúc này, có tiếng mở cửa truyền đến.

Tôi và Trần Văn đều lo lắng nhìn ra ngoài cửa.

-------

Cánh cửa được mở ra.

Lữ Hinh đi vào.

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đa.u buồn.

"Cô đáng ch.ết, vì sao lại không ch.ết? Vì sao lại không ch.ết?"

Lữ Hinh nói xong, rồi bất chợt cầm lấy con d.ao gọt hoa quả đ.âm về phía tôi.

Tần Văn lập tức chắn trước mặt tôi vật lộn với Lữ Hinh.

Chênh lệch sức lực giữa nam và nữ rất lớn.

Chẳng bao lâu sau, Lữ Hinh đã bị chế ngự.

"Vì sao muốn gi.ết tôi?" Tôi lạnh lùng hỏi.

"Đêm qua Lý Trình đã gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi gi.ết cô, nói gi.ết cô rồi thì anh ấy có thể quay trở lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [ Ảo Ảnh ]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook