[ Ảo Ảnh ]

Chương 21: Số Điện Thoại Kì Lạ Trong Giấc Mơ

Sưu Tầm

18/11/2023

Nếu như không có tôi, anh ta không hiểu được công ty, cũng không có cách mở được hòm bảo mật.

Không hổ là người làm nhiệm vụ cấp tím, nên mới biết cách lợi dụng NPC.

Và việc bây giờ anh ta cần làm duy nhất chính là gi.ết ch.ết tôi.

-------

Tần Văn lại không tự tay gi.ết ch.ết tôi.

Mà tr.ói tôi lại đẩy ra ngoài.

Bên ngoài cửa, Lăng Linh và Lý Trình đều đang đứng ở đó.

Cơ thể hai người trư.ơng phì.nh, khuôn mặt vặn vẹo.

Đều nhìn tôi với ánh mắt chứa đầy oá.n h.ận.

"Đương nhiên là để họ tự tay b.áo th.ù mới có thể xóa tan oán khí rồi."

Tần Văn cười, thong dong đẩy tôi ra ngoài.

Trên mặt Tần Văn đều là vẻ đắc ý, giống như nhìn thấy thành quả sắp đến.

Thế nhưng, giây tiếp theo, biểu cảm của anh ta cứng đờ.

Bởi vì Lăng Linh và Lý Trình không cắ.n đứ.t đầu tôi.

Mà lại lao về phía anh ta.

Thân thủ của Tần Văn không tồi.

Nhưng lại chỉ tránh né tấ.n cô.ng của Lăng Linh và Lý Trình.

Trong tay anh ta, dường như có đồ vật có thể khắc chế được Lăng Linh và Lý Trình.

Anh ta kinh ngạc nhìn tôi:

"Cô đã thức tỉnh ý thức?"

Biểu cảm của anh ta càng trở nên hu.ng d.ữ hơn.

"Xem ra tôi phải tự mình ra tay giải quyết rồi!"

Anh ta nói xong, cầm lấy chủy thủ, đ.âm về phía ng.ực tôi.

Cùng lúc đó, một bóng người màu trắng chắn trước mặt tôi.

Anh ấy mở to cái miệng chứa đầy m.áu, cắ.n lấy Tần Văn.

Trực tiếp cắ.n đứ.t cổ của Tần Văn.

Sau đó, anh ấy quay lưng về phía tôi định rời đi.

Nhưng lại bị tôi kéo tay lại.

"Đàn anh..."

Anh ấy không quay đầu.

"Bùi Ngộ?"

Anh ấy vẫn không quay đầu như trước.

"Chồng."

Tôi lại gọi.

Cuối cùng anh ấy đã quay đầu lại.

Mặt anh ấy sư.ng phồ.ng, trắng bệch d.ị thư.ờng.

Nhưng tôi không hề sợ chút nào.

Thậm chí còn có thể nhìn ra tôi đang ngượng ngùng.

Tôi tên Hứa Nhiên.

Tôi cũng có câu chuyện của mình.

Mẹ tôi đã mất từ khi tôi còn rất nhỏ.

Thế nhưng, bố tôi đối xử với tôi rất tốt.

Tuy gia đình không hoàn chỉnh nhưng rất hạnh phúc.

Khi học đại học, tôi gặp được đàn anh nghiên cứu sinh dịu dàng.

Sau khi tốt nghiệp, tôi đã vào làm ở công ty của đàn anh.

Gặp được các đồng nghiệp thú vị.



Có Lý Trình nhiệt tình, có Lăng Linh hay giúp đỡ tôi.

Bố tôi cũng vào làm tài xế của công ty đàn anh.

Công ty làm nghiên cứu thuốc chống u.ng th.ư.

Kỳ 1 kỳ 2 lâm sàng đều rất thuận lợi, cho đến khi chuẩn bị tiến vào kỳ 3.

Đàn anh tỏ tình với tôi, thực ra tôi cũng yêu thầm anh ấy rất lâu, không do dự mà đồng ý.

Chúng tôi đã nói sẽ cùng nhau đi du lịch nhân dịp sinh nhật tôi vào ngày lễ quốc khánh.

Nhưng không ngờ rằng, khi công ty tổ chức teambuilding thì xe bus lại rơi xuống sông.

Tôi đã ch.ết, lại giống như chưa ch.ết, đầu tôi rất rối rắm.

Trong đầu đã bị nhét vào những ký ức kỳ lạ.

Công ty trở thành công ty ảo dùng c.ơ th.ể ng.ười làm th.í ngh.iệm.

Còn tôi là vật thí nghiệm.

Bố vì bá.o th.ù cho tôi mà để xe bus rơi xuống sông.

Thế nhưng, tôi luôn cảm thấy không phải như vậy.

Có người muốn gi.ết tôi, bước đầu tiên tôi đã c.ắn đ.ứt cổ anh ta.

Hình như tôi càng lúc càng mạnh.

Tự tôi cũng nhận ra mình càng lúc càng mạnh.

Cuối cùng có một ngày, tôi tóm được một người muốn gi.ết tôi.

Từ trong miệng anh ta tôi biết được chân tướng.

Hóa ra, thế giới của chúng tôi được quy luật chọn làm thế giới nhiệm vụ.

Quỹ đạo của mọi người đều bị uốn cong.

Ha ha.

Là vì để bọn họ làm nhiệm vụ.

Đàn anh dịu dàng lương thiện, biến thành người sếp độ.c á.c chỉ vì kiếm tiền mà đánh mất nhân tính.

Lữ Hinh mất đi vị hôn phu sắp cưới.

Con trai 3 tuổi của Lăng Linh mất đi mẹ.

Còn tôi, mất đi bố và bạn trai.

Rõ ràng, chúng tôi gần hạnh phúc đến như vậy cơ mà.

Tôi mang theo oá.n hậ.n, lần nữa nuốt chửng người làm nhiệm vụ.

Mỗi lần nhiệm vụ luân hồi, tôi đều mất đi ký ức của lần trước.

Thế nhưng, tôi đã từ từ tìm lại được ký ức.

Tôi biết, nuốt chửng người làm nhiệm vụ có thể khiến mình trở nên mạnh hơn.

Mạnh đến mức độ nhất định, có phải là sẽ đưa được thế giới này thoát khỏi thế giới nhiệm vụ và quay về quỹ đạo ban đầu đúng không?

Tôi đã không nhớ được lần này là lần luân hồi thứ bao nhiêu.

Nhưng rõ ràng, lần này tôi rất mạnh.

Lúc trước, mỗi lần tôi đều sẽ rơi theo xuống sông.

Người làm nhiệm vụ vẫn theo câu chuyện cũ, sau đó gi.ết ch.ết m.a qu.ỷ là tôi, và hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng lần này, cuộc điện thoại kia, chính là ý thức của bản thân tôi.

Đêm trước khi rơi xuống sông, là bắt đầu mỗi một lần luân hồi.

Lần này cũng không khác, luân hồi bắt đầu, tôi đã thức tỉnh ý thức của chính mình.

Giúp tôi thoát khỏi việc rơi xuống sông.

Đồng thời, Lý Trình và Lăng Linh cũng đã thức tỉnh ý thức.

Còn có Bùi Ngộ của tôi.

Họ không hề muốn gi.ết tôi mà là muốn giúp tôi.

Giúp tôi tìm ra người làm nhiệm vụ mạnh nhất.

Thăm dò người làm nhiệm vụ đó mạnh bao nhiêu.



Người làm nhiệm vụ lần này quả thực rất mạnh.

Nếu không phải Lý Trình và Lăng Linh đã để lại chiêu sau.

Thì nói không chừng người ch.ết sẽ là tôi.

Nhìn th.i th.ể của người làm nhiệm vụ biến mất trên mặt đất.

Tôi nắm chặt lấy tay của Bùi Ngộ.

Vòng luân hồi mới sắp bắt đầu rồi.

"Đừng sợ, anh ở đây..." Bùi Ngộ dùng chất giọng k.ỳ qu.ái nói với tôi.

Tôi mỉm cười.

Ừm, không sợ.

Tôi nằm trên giường.

Dường như có hơi cảm lạnh.

Hôm nay nghỉ thêm một ngày chắc hẳn sẽ ổn hơn.

Ngày mai là có thể tham gia teambuilding rồi.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Tôi trèo xuống giường.

Mở cửa ra, chỉ nhìn thấy một bóng người màu đen ở bên ngoài.

Bùi Ngộ mặc vest, trên trán vẫn còn lớp mồ hôi mỏng.

"Xe đi gần đến đây, còn 1km nữa thì đột ngột hỏng nên anh chạy luôn đến đây."

"Mau ăn cháo đi, sắp nguội mất rồi."

Lúc này tôi mới nhìn thấy trong tay Bùi Ngộ đang xách hộp đồ ăn.

Tôi vội vàng đánh răng rồi ăn cháo.

Ăn được mấy thìa thì phát hiện cháo hơi khét.

Nhà hàng nào không có lương tâm l.ừa tiền thế này?

"Đàn anh, anh mua cháo này nhà nào thế, em phải đi khiếu nại..."

Nói xong thì tôi thấy biểu cảm trên mặt Bùi Ngộ có hơi kỳ lạ.

Trong lòng tôi chợt nảy ra một suy nghĩ:

"Đàn anh, ông chủ tiệm cháo không phải họ Bùi đấy chứ?"

"Ừm, xem ra còn cùng tên với anh nữa cơ, Tiểu Nhiên có thể không khiếu nại được không?"

Tôi đột nhiên lại cảm thấy cháo này cực kỳ thơm ngon.

Cháo ngon như này đương nhiên sẽ không khiếu nại rồi.

Lúc này, bên ngoài cửa sổ lại đổ mưa.

"Xe hỏng mất rồi, ông chủ Bùi không thể đi làm được kìa." Tôi cố ý nói.

"Ồ, vậy thì xin nghỉ thôi."

Cơn mưa này kéo dài cho đến buổi chiều.

Bùi Ngộ đã cùng tôi xem được gần hết bộ phim.

Buổi chiều, anh ấy nhận được một cuộc điện thoại.

"Ông chủ của nơi tổ chức buổi teambuilding nói do mưa nên ngày mai không mở cửa, xem ra phải hủy bỏ buổi teambuilding rồi."

Hủy bỏ teambuilding?

Thực ra cả ngày nay tôi đều cảm thấy hốt hoảng.

Khi nghe tin hủy bỏ teambuilding, đột nhiên lại cảm thấy vui vẻ một cách khó hiểu.

"Được thôi, vậy ngày mai mình đến rạp xem bộ phim mới chiếu nhé."

"Được." Bùi Ngộ dịu dàng đồng ý.

Những tầng mây đen kia, dường như đã tan đi không ít.

Hiện ra từng tia nắng mặt trời.

--Hết--

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [ Ảo Ảnh ]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook