[ Ảo Ảnh ]

Chương 6: Tôi là con gái của tử thần

Sưu Tầm

17/11/2023

Rất nhiều năm về trước, tôi cũng từng gặp một người máu có ánh sáng vàng mạnh mẽ như này.

Cảnh tượng gần như trùng lặp.

Tôi đã không nhớ rõ cô ấy tên là gì nữa.

Chỉ nhớ đó là một người phụ nữ họ Lưu với mái tóc ngắn.

Lão đại Tiêu bảo tôi đi tắm, sau đó dùng bữa với hắn.

Tôi sợ có người làm hại Tiểu An nên nắm tay cô ấy không buông.

Lão đại Tiêu cười, nói dù sao chỉ là bạn chơi cùng thôi, nên cho Tiểu An đi với tôi.

Đến phòng thay đồ, sau khi xác nhận chỗ này không có camera, Tiểu An cắn răng quỳ gối trước mặt tôi, nói: "Hải Lạp, xin cô hãy giúp tôi."

Tôi đỡ Tiểu An đứng dậy, bảo cô ấy từ từ nói.

Tiểu An cố nén nước mắt, lên tiếng: "Người m.áu trong phòng ch.ế.t ấy là anh trai tôi."

Tôi đã nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng, lập tức hỏi: "Cô muốn cứu anh ấy ra ngoài?"

"Không, tôi, tôi muốn nhờ cô giải thoát cho anh ấy."

Tiểu An lau nước mắt trên mặt.

"Ánh mắt vừa nãy của anh trai, tôi đã quá quen thuộc."

"Khi đó ở trường học cảnh sát, chúng tôi đã lập lời thề, nguyện hy sinh tất cả để bảo vệ dân chúng."

"Anh trai tôi từng nói, nếu như anh ấy rơi vào tay của phần tử phạm tội, thà dứt khoát ch.ế.t đi chứ không chịu liên lụy đến mọi người."

Tiểu An khịt mũi, kiên định nhìn tôi.

"Hải Lạp, tên thật của anh ấy là Trương Hoài Nghĩa."

"Còn tôi là Trương Hoài An."

"Nếu như thật sự có một ngày tôi cũng rơi vào tay họ Tiêu, tôi hy vọng cô cũng giúp tôi."

Tôi nhẹ nhàng nhúng bọt trong tay vào nước ấm.

Chúng nhẹ nhàng, trắng tinh, cũng dễ vỡ.

"Trương Hoài Nghĩa, trong một phút nữa, sẽ ch.ế.t một cách tự nhiên trong giấc ngủ, một giấc mơ mà anh ấy mong muốn."



Bọt biển vỡ tan.

Tiểu An vùi đầu vào trong nước, để chất lỏng chát mặn trào ra từ đôi mắt hòa vào làm một với nước ấm.

Ở một bàn ăn lớn, lão đại Tiêu vỗ vào chiếc ghế bên cạnh mình, nói: "Bé cưng, đến ngồi chỗ này."

Bahrton rúc dưới chân lão đại Tiêu, đồ nó ngậm trong miệng có chút quen.

Đến gần mới phát hiện, đó không phải là cánh tay của tên đầu trọc tôi vừa c.ắt sao.

Thấy tôi đến gần, Bahrton co người lại, lặng lẽ tránh ra xa.

Tôi không ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh lão đại Tiêu mà trực tiếp chui vào trong lòng hắn.

Lão đại Tiêu nhướng mày, một tay thuận thế đỡ lấy tôi để tránh tôi ngã xuống.

Tôi nghịch vòng cổ tinh xảo trên cổ hắn một lúc, mạnh mẽ nhón cằm hắn, giống như con sư tử nhỏ nhe nanh múa vuốt hỏi: "Vòng cổ này là người phụ nữ nào tặng anh?"

Lão đại Tiêu cười khẽ, trả lời: "Bé cưng, còn ghen cả với mẹ tôi hả?"

Tôi bèn uống một ngụm rư.ợu vang trong tay hắn.

Trong khoảnh khắc lão đại Tiêu chăm chú nhìn tôi, trong mắt lại nhiều thêm vài phần yêu thích.

"Mới đầu, nghe chuyện xảy ra ở chỗ Lý Ngũ của em, tôi còn nghĩ em là cớm nữa."

Tôi vuốt mái tóc mềm mại của mình.

"Bây giờ ở chung, tôi cảm thấy em càng giống một tên tr.ộm hơn."

"Kiểu tr.ộm tim."

Tôi ở trong lòng hắn bĩu môi.

Chậc, bà đây không có chỗ nào để tỏa mê lực của mình rồi.

Thế nhưng, dáng người hắn không tệ.

So với những người đàn ông tôi bỏ tiền ra tìm thì sờ còn thích hơn.

Tôi không thiệt rồi.

Lão đại Tiêu càng yên tâm về tôi hơn, bắt đầu dẫn tôi đi tham dự khắp nơi.



Mỗi ngày đều đúng giờ ti.êm cho tôi một mũi, nhìn tôi ti.êm thu.ốc vào.

Tôi thì cứ tùy tiện thả b.om trước mặt hắn.

Còn mũi tiê.m của Tiểu An là do A Đông đích thân tiê.m cho.

Tôi thấy ánh mắt trao đổi cực nhanh của hai người thì hiểu Tiểu An sẽ không có chuyện gì.

Tôi không hiểu mấy chuyện của cảnh sát, chỉ khi ở riêng thì tôi sẽ kể hết những chuyện mình nghe được nhìn được không sót một chữ cho Tiểu An.

Lão đại Tiêu rất thích tôi, nhưng lại không thích Tiểu An.

Thế nhưng có tôi ở đây thì không ai có thể làm hại cô ấy.

Ngày tháng cứ thế trôi qua từng ngày, tôi đã ở bên cạnh lão đại Tiêu ước chừng một năm.

Điều này đã phá vỡ kỷ lục của tất cả những người phụ nữ xung quanh hắn.

Hắn tặng tôi một chiếc nhẫn viên kim cương to bằng trứng bồ câu, tất cả mọi người đều gọi tôi là chị dâu.

Thậm chí không biết bắt đầu từ khi nào, hắn nói muốn tôi sinh một đứa bé.

Tôi cho rằng hắn chỉ nói thế thôi, nhưng không ngờ hắn đã thật sự bắt đầu lên kế hoạch.

Tính rằng đợi hắn bận nốt đợt này thì sẽ ngừng tiê.m thu.ốc cho tôi, bồi dưỡng cơ thể tôi thật tốt, sau đó đưa tôi đi du lịch khắp thế giới.

Còn nói muốn cho tôi một đám cưới long trọng.

Đương nhiên, theo tiếng cảnh báo trong boong ke vang lên, tất cả những thứ này đều biến thành ảo ảnh.

Dựa theo manh mối Tiểu An cung cấp, cảnh sát cuối cùng đã phá tan mấy đường dây giao dịch quan trọng của lão đại Tiêu.

Bọn họ đã bao vây nơi này, chuẩn bị một mẻ tóm gọn đám người lão đại Tiêu.

Nhưng boong ke này thật sự kiên cố quá mức, hơn nữa bên trong còn có quá nhiều người vô tội, nên cảnh sát tuyệt nhiên không thể tiến công vào trong được.

Mà lão đại Tiêu không biết đã chuẩn bị trực thăng từ bao giờ nên hắn có thể thoát thân bất cứ lúc nào.

Nhưng trước khi hắn đi, hắn muốn làm nh.ục Tiểu An trước mặt tất cả cảnh sát, gi.ẫm đ.ạp lên tôn nghiêm của cảnh sát.

Tôi vừa chạy đến sân thượng của boong ke, thì thấy đàn em của lão đại Tiêu một tay nắm chặt tóc của Tiểu An, một chân đ.á cô ấy lăn ra đất, liên tiếp đ.ập đ.ầu cô ấy xuống đất.

Trên đất đã có một vũng m.áu lớn.

A Đông nhào ra, muốn khố.ng ch.ế lão đại Tiêu nhưng lại bị trúng một phát đ.ạn vào chân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [ Ảo Ảnh ]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook