Áo Blouse Trắng Và Bã Đậu Ngọt
Chương 31: Chương 31: Bánh phô mai sữa đặc
Tử Tiện
02/10/2018
Lúc anh sắp chạm đến môi cô, Đường Quỳ vươn tay ra, che đi nửa gương mặt anh, ngăn cản anh tiến thêm một bước.
“Anh làm sao thế?” Đường Quỳ hỏi.
Giang Trúc không trả lời cô, có lẽ là vì đã uống chút rượu nên khả năng tự chủ cũng sụp đổ, vuốt ve bàn tay của Đường Quỳ đang đặt trên mặt mình, khẽ liếm lên lòng bàn tay cô một cái.
Đường Quỳ giống như bị điện giật, cả người đều nổ tung.
Giang Trúc vẫn đang híp mắt nhìn cô, dưới hàng mi ẩn giấu quầng tối mờ mờ, không biết có phải vì ánh sáng ảm đạm xung quanh hay không, ngay cả trong ánh mắt cũng giống như chất đầy tâm sự.
Buông tay ra, cô không dám nhìn quá lâu vào mắt anh, cảm giác nếu còn tiếp tục như vậy, cả người cô đều sẽ chết chìm trong ánh mắt của anh.
Cô nói rõ ràng: “Giang Trúc, anh uống nhiều rượu quá rồi, em đỡ anh về phòng nghỉ ngơi.”
Cô đỡ Giang Trúc dậy, đi về phía phòng anh, Chu Phán Phán vừa mới ngủ, Đường Quỳ sợ sẽ làm cô nàng tỉnh giấc.
Giang Trúc dường như thật sự uống hơi nhiều, Đường Quỳ đi tới đỡ anh, anh liền tựa vào người cô.
Hệt như một con mèo lười biếng đang mời chủ nhân cưng chiều.
Nhưng cũng may là anh vẫn còn khá tỉnh táo, không đặt toàn bộ sức nặng cơ thể lên người cô. Vóc dáng anh rất cao, đứng sát bên cạnh cô, cúi mặt cọ cọ lên người cô, Đường Quỳ cực kỳ bất đắc dĩ, nửa kéo nửa lôi, dẫn anh vào phòng.
Nào ngờ, cửa vừa mới đóng lại, Giang Trúc đột nhiên giống như trở thành một người khác, ôm chặt lấy cô, cúi đầu vùi vào trong cổ cô, giọng nói khó chịu: “Trưa hôm nay, em đi đâu thế?”
Cằm của anh cọ lên da thịt cô, cánh tay vòng qua eo cô, cái ôm này tràn ngập ham muốn chiếm hữu.
Đường Quỳ rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao hôm nay anh lại có vẻ khác thường như vậy.
“… Có một cô y tá nói có người tìm em, em liền đi theo cô ấy, không ngờ người đó là Diệp Thời Ngôn.” Cô vỗ vỗ lưng Giang Trúc, giải thích: “Lúc anh gọi điện tới hỏi, em sợ anh sẽ hiểu lầm, cho nên mới không nói gì.”
Giang Trúc không nói gì, chỉ ôm chặt cô hơn một chút.
Không ngờ người đã lớn thế này rồi mà lại vẫn cứ thích nháo y như trẻ con…
Đường Quỳ lựa lời dễ nghe: “Thì ra hôm nay anh có vẻ không vui như vậy là vì chuyện này sao?”
“… Cũng không hoàn toàn là vì vậy.” Giang Trúc rầu rĩ nói, anh ôm chặt Đường Quỳ, không chịu buông tay: “Em nên nói thẳng cho anh biết… Cứ giấu diếm như vậy, anh lại càng không thoải mái.”
Còn không phải sao.
Lúc anh nhìn thấy Diệp Thời Ngôn và cô một trước một sau đi ra khỏi đó, chỉ trong nháy mắt, đầu như muốn nổ tung ra.
Rõ ràng cô vừa mới nói cô đi vệ sinh.
Mặc dù hai người họ giữ một khoảng cách nhất định, nhưng Giang Trúc vẫn không dám nghĩ đến chuyện lúc họ ở chung thì nói những gì, làm những gì.
Tên khốn Diệp Thời Ngôn kia có giải thích lại cho cô không? Đường Quỳ có nghe anh ta không? Có tha thứ cho anh ta không?
Đường Quỳ vẫn rất dễ mềm lòng, Giang Trúc sợ cô sẽ bị thuyết phục.
Nếu như cô thật sự bị thuyết phục, Diệp Thời Ngôn sẽ làm gì với cô? Có làm cái việc mà hôm nay anh vừa làm với cô không?
Vừa nghĩ đến đây, Giang Trúc liền cảm thấy rất bực tức.
Anh vốn nghiện thuốc lá, nhưng đã cai được một thời gian. Hôm nay buồn bực không vui, cũng không muốn bị dính lại lần nữa, chỉ có thể lấy ra một bình rượu nhỏ, chậm rãi uống.
Người ta vẫn nói lúc trong lòng có tâm sự thì sẽ dễ bị say nhất, hôm nay anh uống cũng không nhiều, thế nhưng trong đầu đã có cảm giác váng vất.
Anh tự nói với mình, điên mới nhẫn nại, nhẫn cái rắm.
Cứ nhẫn nại như vậy, vợ mình cũng sắp bị người ta cuỗm đi luôn rồi.
Anh hạ quyết tâm muốn đi gặp Đường Quỳ, nhưng còn chưa kịp gõ cửa thì lại nghe thấy tiếng nói chuyện của Chu Phán Phán ở trong phòng, tiếng nói không rõ ràng, ngẫu nhiên nghe được hai từ “Trịnh Ngọc” và “đứa bé”.
Cô dường như không có phản ứng gì lớn lắm, vẫn rất yên tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng, anh cũng không nghe được cô trả lời thế nào.
Bạn thân của cô vẫn còn ở trong phòng.
Giang Trúc ý thức được điều này, buông cánh tay đang chuẩn bị gõ cửa xuống.
Không thể để người khác nhìn thấy cái bộ dáng này được.
Không biết anh đã ở trước cửa bao lâu, cô lại mở cửa đi ra.
Tiếng nói dịu dàng, khuôn mặt điềm đạm, ngay cả thân thể cũng mềm mại.
Hôm nay anh lại muốn thô bạo một lần.
Cần cổ trắng nõn đặt ngay trước mặt, Giang Trúc vốn đã hạ quyết tâm phải dạy dỗ cô một chút, để cô không nói dối nữa, nhưng lúc chuẩn bị cắn xuống thì lại không nỡ.
Lỡ như cắn đau cô thì làm sao đây?
Anh không nặng không nhẹ cắn xuống một ngụm, cả người Đường Quỳ run lên, nhưng không đẩy anh ra.
Hơi thở nóng bỏng vờn quanh bên tai cô, sự đụng chạm của anh lại khiến Đường Quỳ không kìm lòng được mà nổi lên một lớp da gà.
Cô lặp đi lặp lại lời nhắc nhở bản thân, người trước mắt là Giang Trúc.
Không sao cả…
Bỗng nhiên Giang Trúc bồng cô lên, dáng vẻ say rượu vừa rồi hoàn toàn bay biến, lập tức đi về phía giường.
Dưới thân là lớp chăn đệm mềm mại vây lấy người cô.
Đường Quỳ được nhẹ nhàng đặt xuống giường, dép lê trên chân cô muốn rơi xuống, cô dùng mũi chân cố giữ lại, rốt cuộc vẫn giữ không được, dép rơi xuống nền nhà.
Lạch cạch.
Giang Trúc cúi người xuống, tỉ mỉ hôn cô.
Từ trán, mắt, cho đến miệng.
Một đường đi xuống dưới.
“… Quỳ Quỳ…”
Đường Quỳ bỗng dưng mở to hai mắt, thân thể không khống chế được, bắt đầu run lên.
Giang Trúc nỉ non gọi tên cô, bàn tay anh thăm dò vào bên trong lớp quần áo, run rẩy mò mẫm nơi mềm mại kia.
Cơ thể bên dưới run rẩy kịch liệt, anh còn cho rằng cô đang căng thẳng, lại gọi một tiếng “Quỳ Quỳ”, bỗng nhiên bị cô đẩy ra một cái. Giang Trúc không kịp đề phòng, bị đẩy ngã sang một bên. Đường Quỳ kinh hoảng đứng lên.
Giang Trúc sửng sốt, muốn kéo cô lại nhưng không kịp.
Đường Quỳ chạy rất nhanh, y như cơn gió lướt qua, bỏ chạy ra khỏi phòng. Anh đứng lên, cảm thấy dưới mũi hơi nong nóng, đưa khăn giấy lên lau qua, phát hiện ra mình vậy mà lại chảy máu.
Giang Trúc thở dài, lấy khăn giấy bịt lại, cũng không xử lý, đi xem tình hình của Đường Quỳ trước.
Đường Quỳ nửa ngồi nửa quỳ trong nhà vệ sinh, đang nôn khan liên tục.
Cô không nôn ra được cái gì, chỉ cảm thấy trong bụng như đang quay cuồng, sắc mặt tái mét, gò má hơi ửng hồng vì cảnh tượng ái muội lúc nãy, bây giờ đã hoàn toàn biến mất.
Không dễ gì mới ngừng lại được, Đường Quỳ đứng lên, vặn mở vòi nước, dùng nước để rửa mặt và súc miệng.
Rào rào.
Nước rất lạnh, nhưng cô lại hoàn toàn không phát hiện ra.
Vừa lau tay xong, Giang Trúc đưa tới một cốc nước ấm.
Đường Quỳ uống một ngụm.
Ấm áp, không nóng cũng không lạnh. Lọn tóc của cô ẩm ướt, vẫn còn đang nhỏ nước.
“Trước khi xảy ra tai nạn xe, có người gửi cho em một đoạn video quay cảnh quan hệ tình dục, người trong đó là Diệp Thời Ngôn.” Đường Quỳ bưng cốc nước, chậm rãi nói: “Em nghĩ, có lẽ là do đoạn video đó… cho nên, vừa nãy lúc anh gọi tên em, em đột nhiên nhớ đến mấy hình ảnh dâm mị kia, trong người dâng lên cảm giác ghê tởm…”
Sau khi cảm giác ghê tởm kia dần biến mất, cô mới bắt đầu cảm thấy hơi lạnh, hắt hơi mấy cái liên tục.
Vừa rồi cô chạy quá vội nên dép lê cũng không kịp lồng vào, trên chân chỉ có đôi tất ngủ, giẫm ở trên nền nhà.
Nhà này không phải sàn gỗ, cũng không có lò sưởi, khó tránh khỏi khí lạnh dọc theo chân truyền lên.
Giang Trúc đã ngừng chảy máu mũi, anh ném tờ khăn giấy vào trong thùng rác, nhìn chân của Đường Quỳ, hỏi: “Anh ôm em lên?”
Vừa rồi ầm ĩ như vậy, anh cũng đã hoàn toàn tỉnh rượu – vốn dĩ cũng không uống nhiều, chỉ nhấp mấy chén cho đỡ phiền muộn mà thôi.
Đường Quỳ dang hai tay ra.
Trở lại phòng của anh, Giang Trúc cởi tất chân của cô ra, đôi chân mềm mại non nớt này lại bị lạnh rồi.
“Dì cả tới, đừng có chưa đi giày dép gì đã chạy linh tinh!”
Giang Trúc thấp giọng nói, ngồi ở trên giường, xốc áo lên, đặt chân của Đường Quỳ lên bụng mình để làm ấm.
Cảm giác ấm áp truyền tới, cô híp híp mắt, nhìn về phía Giang Trúc.
“Trịnh Ngọc…” Đường Quỳ hỏi: “Về chuyện giữa anh và chị ấy, anh có tiện nói cho em biết không?”
Giang Trúc không hề ngẩng đầu, mò mẫm cẳng chân của cô, cảm thấy cẳng chân cũng hơi lạnh, kéo chăn từ bên cạnh lên, che kín cho cô.
“Anh chưa bao giờ có ý nghĩ nào vượt quá tình thân với chị ấy.” Giang Trúc lời ít ý nhiều, trả lời: “Anh vẫn luôn coi chị ấy như một người chị họ đáng kính trọng.” Giang Trúc dừng một chút, lại nói: “Về những chuyện khác thì đều là chuyện riêng của chị ấy, anh không tiện nhiều lời.”
Đường Quỳ nghiêng đầu nhìn anh.
Giang Trúc xoa xoa đầu cô: “Hôm nay em định thế nào? Về phòng ngủ, hay là ở đây?”
“Đương nhiên là về phòng ngủ.”
Đường Quỳ nói xong, theo bản năng muốn rút chân ra, lại bị Giang Trúc đè lại.
“Đừng nhúc nhích, chờ ấm rồi hẵng đi!”
Giang Trúc không chịu thả cô đi, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn để cho anh sưởi ấm.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của hai người.
“Giang Trúc.” Đường Quỳ nghiêm túc gọi tên anh: “Anh cũng biết, tâm lý của em có vấn đề. Em không thích tiếp xúc gần gũi với người khác phái, chỉ cần hành động hơi quá một chút thì đã khiến em cảm thấy ghê tởm – vừa nãy anh cũng thấy rồi.”
Cô vô ý thức túm chặt ga trải giường bên dưới người, sau đó lại nhanh chóng buông ra: “Em không biết là em bị làm sao, cũng không biết là có thể tốt lên hay không… Giang Trúc, nếu như em không tốt lên, vậy anh phải làm sao đây?”
Nếu cô không thể thực hiện nghĩa vụ của một người vợ… Anh sẽ làm sao đây?
“Anh muốn tìm là một người vợ, không phải là muốn tìm một con búp bê.” Chân của cô đã hơi ấm lên, Giang Trúc hỏi lại: “Ở trong mắt em, anh ở cùng em chỉ vì muốn làm chuyện đó sao?”
“Đương nhiên không phải!” Đường Quỳ xua tay: “Chỉ là em nghĩ, đàn ông đều tương đối chú trọng vấn đề này.”
“Cũng tạm!” Giang Trúc lại làm ra vẻ không sao cả, nói: “Rất quan trọng, nhưng cũng không phải là quan trọng nhất, không bằng em.”
Giọng nói của anh rất nhẹ, lúc nói xong ba chữ cuối cùng, âm thanh cũng đã nhạt nhòa.
Thế nhưng Đường Quỳ lại nghe rõ từng từ một.
Cô cảm thấy mình thật sự không xong rồi, chỉ một câu như vậy, tim cô lại bắt đầu nhảy nhót loạn xạ rồi.
***
Lúc Chu Phán Phán tỉnh lại, Đường Quỳ không còn ở bên cạnh.
Cô nàng vừa ngáp vừa đi xuống lầu, phát hiện hai người kia đã ở trong phòng bếp. Mùi thơm của cháo và đồ ăn truyền tới, không biết hai người kia đang nói chuyện gì, thỉnh thoảng lại nghe thấy có tiếng cười.
Chu Phán Phán rất tự giác, không đi vào đó làm một cái bóng đèn phát sáng mà đi vào nhà vệ sinh trước.
Sau khi sửa soạn xong xuôi đi ra thì bát đũa đã bày ra trên bàn, Chu Phán Phán cảm thán một câu “Thật sự là hạnh phúc quá!”, sau đó ngồi xuống.
Ăn uống no nê, Giang Trúc và Đường Quỳ phải đi làm, tiện đường đưa Chu Phán Phán đến trạm xe buýt, cô nàng còn phải về để kịp ngày mai đi làm.
Chu Phán Phán đang đứng chờ xe buýt thì bỗng nhiên thấy một chiếc Mercedes – Benz màu trắng chạy tới, dừng lại trước mặt mình.
Trong lòng Chu Phán Phán đang rủa thầm thì cửa kính xe hạ xuống, Diệp Thời Ngôn thò đầu ra. Quần áo của anh ta hơi nhăn, nhưng cả người trông vẫn có tinh thần.
Anh ta nhìn Chu Phán Phán, trên mặt lộ ra nụ cười: “Em đến tìm Đường Quỳ sao?”
Chu Phán Phán không biết chuyện xảy ra giữa anh ta và Đường Quỳ là như thế nào, chỉ biết Đường Quỳ vốn thầm mến anh ta, về sau không biết tại sao lại thành ra cực kỳ ghét anh ta.
Chỉ là, nếu đã là người mà bạn thân của mình ghét, vậy thì theo lý cũng sẽ là người mà mình ghét – phải đứng chung một chiến tuyến với bạn thân, cùng nhau chung sức kháng địch.
Lại nói, tại sao tên Diệp Thời Ngôn này lại chạy tới đây? Chắc không phải là đuổi theo Quỳ Quỳ tới tận đây chứ? Năm đó không biết quý trọng, bây giờ sao, hừ, hối hận đi!
Nghĩ vậy, Chu Phán Phán liền mỉm cười, nói: “Quỳ Quỳ và bác sĩ Giang vừa mới đưa em đến đây, đang chuẩn bị về.”
— Quỳ Quỳ người ta đã có bạn trai rồi, sao anh vẫn còn quấn quýt làm phiền hả?
Diệp Thời Ngôn nghe xong, cũng không có phản ứng gì: “Lên xe đi, vừa hay anh cũng chuẩn bị về.”
Có xe tiện đường, đương nhiên Chu Phán Phán chẳng dại gì từ chối. Cô nàng nói cảm ơn, mở cửa xe ra, ngồi ở hàng ghế sau.
Đường đi không gần lắm, nhưng Diệp Thời Ngôn cũng không mở miệng nói chuyện. Mới đầu Chu Phán Phán còn nghịch điện thoại, Đường Cách nhắn tin wechat cho cô nàng, hỏi Quỳ Quỳ thế nào, cô đáp lại là không tệ, sau đó lại bỏ thêm một câu.
“Diệp Thời Ngôn đưa em về, không biết anh ta đến trấn An Sơn làm cái gì.”
Gửi tin xong, không thấy Đường Cách nhắn lại nữa. Chu Phán Phán thấy có chút cảm giác say xe, liền vứt di động sang một bên, nhắm mắt ngủ. Không biết là đã qua bao lâu, xe dừng lại, cô nàng mở mắt ra, phát hiện đã đến nơi rồi.
Cô nàng xoa xoa đầu, nói cám ơn xong thì xuống xe, đẩy hai lần mới mở được cửa xe, sau khi đi xuống, có lẽ là bởi vì say xe nên trong đầu vẫn còn hỗn loạn. Đứng lại một lúc, sau đó đi vào bên trong tiểu khu, nhưng đi chưa được mấy bước thì đằng sau người đã truyền đến giọng nói phẫn nộ của đàn ông: “Cậu xuống đây cho tôi!”
Câu nói này khiến cho Chu Phán Phán hoảng sợ.
Cô nàng mơ màng quay đầu lại, chỉ thấy Đường Cách đang cắn răng giật cửa xe, kéo Diệp Thời Ngôn ra, không chờ giải thích, lập tức vung lên một nắm đấm vào mặt anh ta: “Có phải cậu lại đi tìm Quỳ Quỳ rồi không?”
Diệp Thời Ngôn không hề rên rỉ, Đường Cách nóng nảy, lại vung tiếp một quyền nữa vào ngay giữa bụng anh ta, khiến Diệp Thời Ngôn phải lùi về sau mấy bước, thất tha thất thểu.
“Cậu muốn phóng đãng bừa bãi thế nào tôi cũng mặc kệ, nhưng cậu đừng có ý đồ gì với em gái tôi!” Đường Cách xốc cổ áo anh ta, cực kỳ tức giận: “Cậu có biết không, bởi vì cậu, bởi vì cái cô bạn gái cũ họ Bạch của cậu, cả tiền đồ của em gái tôi đều đã bị hủy hoại rồi!”
Anh xuống tay rất nặng, không hề có chút nể nang nào. Mũi của Diệp Thời Ngôn bị đánh vỡ, máu tí tách rơi xuống đất.
Chu Phán Phán bị chuyện xảy ra quá mức đột ngột này dọa cho ngây ra, mãi một lúc sau mới phục hồi tinh thần.
Cô nàng đi lên kéo kéo, Đường Cách đang nóng giận, căn bản là kéo không nhúc nhích nổi. Chu Phán Phán run rẩy móc điện thoại ra, gọi cho Đường Quỳ: “A lô, Quỳ Quỳ à? Cậu gọi điện thoại nói với bác Đường và dì Đường một tiếng, Đường Cách đang đánh Diệp Thời Ngôn, sắp đánh chết anh ta rồi…”
Đường Quỳ vừa thay đồng phục xong, nghe được tin này thì cũng sửng sốt. Cô gọi điện thoại cho người lớn trong nhà trước, trong lòng vẫn hết sức sốt ruột.
Đang êm đẹp, tại sao Đường Cách lại đột nhiên chạy đi đánh người ta?
Càng nghĩ càng thấy bất an, cô đi tìm chủ nhiệm Ngưu để xin nghỉ phép. Bởi vì vốn chỉ là bác sĩ thực tập, trước mắt cũng không làm được chuyện gì, cho nên chủ nhiệm Ngưu cũng không để ý, thoải mái đồng ý cho cô nghỉ.
Giang Trúc vẫn còn đang bận một ca phẫu thuật, Đường Quỳ gửi cho anh một tin nhắn để báo tin, sau đó vội vàng gọi xe quay về nhà.
Cô về được đến nơi thì đã là chuyện của bốn tiếng sau đó. Mẹ Đường đang ngồi bên ngoài phòng bệnh, bên cạnh là Chu Phán Phán. Đường Cách cúi thấp đầu, đứng ở một bên.
Ba Đường có cuộc họp, không thoát thân nổi nên đành phải để cho mẹ Đường đến xử lý chuyện này.
Người thân của Diệp Thời Ngôn cũng đã nhận được tin, không gọi được cho ba anh ta nhưng lại gọi được cho mẹ anh ta, nhưng giọng điệu của bà ấy cũng rất thản nhiên: “Không có chỗ nào bị thương quá nặng phải không? Nếu không có vấn đề gì thì được rồi. Dù sao hai đứa cũng chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, chỉ là mâu thuẫn nhỏ mà thôi, đánh nhau cũng có sao đâu? Tiện đây thì nhờ cháu giúp dì chăm sóc cho Thời Ngôn luôn. Bây giờ dì không ở trong nước, phiền phức lắm, sẽ không về đâu.”
Mẹ Đường quở trách Đường Cách: “Các con có gì thì nói chuyện đàng hoàng với nhau không được sao? Cần gì phải đánh thành cái dạng này? Con cũng thật là, Thời Ngôn không đánh lại phải không? Vậy con còn đánh nó làm gì?”
Trên quần áo của Đường Cách chỉ dính chút bụi bẩn, người vẫn rất sạch sẽ, không có dấu vết gì khác. Diệp Thời Ngôn thì rất thảm, bị đánh từ đầu tới cuối đến mức ngất xỉu.
Bây giờ vẫn còn chưa tỉnh.
Bác sĩ nói là bị tuột huyết áp, mặc dù Đường Cách ra tay có hơi nặng nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da thịt, không thương tổn đến đầu óc hoặc xương cốt.
Mẹ Đường đi vào nhìn thoáng qua, thật sự rất xấu hổ, lại đi ra ngoài.
Sau khi chuyện này xảy ra, bà cũng thấy khó xử.
Bà không phải là mẹ ruột của Đường Cách, cho dù có tức giận thế nào thì cũng không dám mắng anh, chỉ nhắc nhở mấy câu, hy vọng anh có thể ý thức được mình đã mắc lỗi lớn thế nào.
Đường Cách thấp giọng nói: “Dì, con sai rồi!”
Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Đường Quỳ, tay anh run lên, nước mắt cũng rơi xuống: “Thật xin lỗi, Quỳ Quỳ…”
Anh thật sự rất phiền muộn và hối hận, hận bản thân không sớm phát hiện ra chuyện này, lại còn thường xuyên dẫn Diệp Thời Ngôn về nhà — Anh còn tưởng rằng cô đối với Diệp Thời Ngôn là thẹn thùng, bây giờ mới hiểu ra, bản thân mình đã phạm phải sai lầm lớn như thế nào.
Nghĩ đến chuyện chính mình đã khiến cô bị tổn thương, nước mắt liền không kìm được.
Quỳ Quỳ nghe anh nói xong thì mới kịp phản ứng, chỉ sợ là anh đã biết chuyện rồi.
Cô lấy khăn giấy ra cho anh lau mặt: “Đừng khóc, anh, em không sao.”
Đường Cách lấy khăn đặt lên mắt, môi vẫn đang run rẩy.
Mẹ Đường giống như lọt vào trong sương mù, nhìn cảnh tượng anh trai khóc em gái an ủi này, hoàn toàn chẳng hiểu gì: “Các con lại đang diễn cái gì đấy?”
“Anh làm sao thế?” Đường Quỳ hỏi.
Giang Trúc không trả lời cô, có lẽ là vì đã uống chút rượu nên khả năng tự chủ cũng sụp đổ, vuốt ve bàn tay của Đường Quỳ đang đặt trên mặt mình, khẽ liếm lên lòng bàn tay cô một cái.
Đường Quỳ giống như bị điện giật, cả người đều nổ tung.
Giang Trúc vẫn đang híp mắt nhìn cô, dưới hàng mi ẩn giấu quầng tối mờ mờ, không biết có phải vì ánh sáng ảm đạm xung quanh hay không, ngay cả trong ánh mắt cũng giống như chất đầy tâm sự.
Buông tay ra, cô không dám nhìn quá lâu vào mắt anh, cảm giác nếu còn tiếp tục như vậy, cả người cô đều sẽ chết chìm trong ánh mắt của anh.
Cô nói rõ ràng: “Giang Trúc, anh uống nhiều rượu quá rồi, em đỡ anh về phòng nghỉ ngơi.”
Cô đỡ Giang Trúc dậy, đi về phía phòng anh, Chu Phán Phán vừa mới ngủ, Đường Quỳ sợ sẽ làm cô nàng tỉnh giấc.
Giang Trúc dường như thật sự uống hơi nhiều, Đường Quỳ đi tới đỡ anh, anh liền tựa vào người cô.
Hệt như một con mèo lười biếng đang mời chủ nhân cưng chiều.
Nhưng cũng may là anh vẫn còn khá tỉnh táo, không đặt toàn bộ sức nặng cơ thể lên người cô. Vóc dáng anh rất cao, đứng sát bên cạnh cô, cúi mặt cọ cọ lên người cô, Đường Quỳ cực kỳ bất đắc dĩ, nửa kéo nửa lôi, dẫn anh vào phòng.
Nào ngờ, cửa vừa mới đóng lại, Giang Trúc đột nhiên giống như trở thành một người khác, ôm chặt lấy cô, cúi đầu vùi vào trong cổ cô, giọng nói khó chịu: “Trưa hôm nay, em đi đâu thế?”
Cằm của anh cọ lên da thịt cô, cánh tay vòng qua eo cô, cái ôm này tràn ngập ham muốn chiếm hữu.
Đường Quỳ rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao hôm nay anh lại có vẻ khác thường như vậy.
“… Có một cô y tá nói có người tìm em, em liền đi theo cô ấy, không ngờ người đó là Diệp Thời Ngôn.” Cô vỗ vỗ lưng Giang Trúc, giải thích: “Lúc anh gọi điện tới hỏi, em sợ anh sẽ hiểu lầm, cho nên mới không nói gì.”
Giang Trúc không nói gì, chỉ ôm chặt cô hơn một chút.
Không ngờ người đã lớn thế này rồi mà lại vẫn cứ thích nháo y như trẻ con…
Đường Quỳ lựa lời dễ nghe: “Thì ra hôm nay anh có vẻ không vui như vậy là vì chuyện này sao?”
“… Cũng không hoàn toàn là vì vậy.” Giang Trúc rầu rĩ nói, anh ôm chặt Đường Quỳ, không chịu buông tay: “Em nên nói thẳng cho anh biết… Cứ giấu diếm như vậy, anh lại càng không thoải mái.”
Còn không phải sao.
Lúc anh nhìn thấy Diệp Thời Ngôn và cô một trước một sau đi ra khỏi đó, chỉ trong nháy mắt, đầu như muốn nổ tung ra.
Rõ ràng cô vừa mới nói cô đi vệ sinh.
Mặc dù hai người họ giữ một khoảng cách nhất định, nhưng Giang Trúc vẫn không dám nghĩ đến chuyện lúc họ ở chung thì nói những gì, làm những gì.
Tên khốn Diệp Thời Ngôn kia có giải thích lại cho cô không? Đường Quỳ có nghe anh ta không? Có tha thứ cho anh ta không?
Đường Quỳ vẫn rất dễ mềm lòng, Giang Trúc sợ cô sẽ bị thuyết phục.
Nếu như cô thật sự bị thuyết phục, Diệp Thời Ngôn sẽ làm gì với cô? Có làm cái việc mà hôm nay anh vừa làm với cô không?
Vừa nghĩ đến đây, Giang Trúc liền cảm thấy rất bực tức.
Anh vốn nghiện thuốc lá, nhưng đã cai được một thời gian. Hôm nay buồn bực không vui, cũng không muốn bị dính lại lần nữa, chỉ có thể lấy ra một bình rượu nhỏ, chậm rãi uống.
Người ta vẫn nói lúc trong lòng có tâm sự thì sẽ dễ bị say nhất, hôm nay anh uống cũng không nhiều, thế nhưng trong đầu đã có cảm giác váng vất.
Anh tự nói với mình, điên mới nhẫn nại, nhẫn cái rắm.
Cứ nhẫn nại như vậy, vợ mình cũng sắp bị người ta cuỗm đi luôn rồi.
Anh hạ quyết tâm muốn đi gặp Đường Quỳ, nhưng còn chưa kịp gõ cửa thì lại nghe thấy tiếng nói chuyện của Chu Phán Phán ở trong phòng, tiếng nói không rõ ràng, ngẫu nhiên nghe được hai từ “Trịnh Ngọc” và “đứa bé”.
Cô dường như không có phản ứng gì lớn lắm, vẫn rất yên tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng, anh cũng không nghe được cô trả lời thế nào.
Bạn thân của cô vẫn còn ở trong phòng.
Giang Trúc ý thức được điều này, buông cánh tay đang chuẩn bị gõ cửa xuống.
Không thể để người khác nhìn thấy cái bộ dáng này được.
Không biết anh đã ở trước cửa bao lâu, cô lại mở cửa đi ra.
Tiếng nói dịu dàng, khuôn mặt điềm đạm, ngay cả thân thể cũng mềm mại.
Hôm nay anh lại muốn thô bạo một lần.
Cần cổ trắng nõn đặt ngay trước mặt, Giang Trúc vốn đã hạ quyết tâm phải dạy dỗ cô một chút, để cô không nói dối nữa, nhưng lúc chuẩn bị cắn xuống thì lại không nỡ.
Lỡ như cắn đau cô thì làm sao đây?
Anh không nặng không nhẹ cắn xuống một ngụm, cả người Đường Quỳ run lên, nhưng không đẩy anh ra.
Hơi thở nóng bỏng vờn quanh bên tai cô, sự đụng chạm của anh lại khiến Đường Quỳ không kìm lòng được mà nổi lên một lớp da gà.
Cô lặp đi lặp lại lời nhắc nhở bản thân, người trước mắt là Giang Trúc.
Không sao cả…
Bỗng nhiên Giang Trúc bồng cô lên, dáng vẻ say rượu vừa rồi hoàn toàn bay biến, lập tức đi về phía giường.
Dưới thân là lớp chăn đệm mềm mại vây lấy người cô.
Đường Quỳ được nhẹ nhàng đặt xuống giường, dép lê trên chân cô muốn rơi xuống, cô dùng mũi chân cố giữ lại, rốt cuộc vẫn giữ không được, dép rơi xuống nền nhà.
Lạch cạch.
Giang Trúc cúi người xuống, tỉ mỉ hôn cô.
Từ trán, mắt, cho đến miệng.
Một đường đi xuống dưới.
“… Quỳ Quỳ…”
Đường Quỳ bỗng dưng mở to hai mắt, thân thể không khống chế được, bắt đầu run lên.
Giang Trúc nỉ non gọi tên cô, bàn tay anh thăm dò vào bên trong lớp quần áo, run rẩy mò mẫm nơi mềm mại kia.
Cơ thể bên dưới run rẩy kịch liệt, anh còn cho rằng cô đang căng thẳng, lại gọi một tiếng “Quỳ Quỳ”, bỗng nhiên bị cô đẩy ra một cái. Giang Trúc không kịp đề phòng, bị đẩy ngã sang một bên. Đường Quỳ kinh hoảng đứng lên.
Giang Trúc sửng sốt, muốn kéo cô lại nhưng không kịp.
Đường Quỳ chạy rất nhanh, y như cơn gió lướt qua, bỏ chạy ra khỏi phòng. Anh đứng lên, cảm thấy dưới mũi hơi nong nóng, đưa khăn giấy lên lau qua, phát hiện ra mình vậy mà lại chảy máu.
Giang Trúc thở dài, lấy khăn giấy bịt lại, cũng không xử lý, đi xem tình hình của Đường Quỳ trước.
Đường Quỳ nửa ngồi nửa quỳ trong nhà vệ sinh, đang nôn khan liên tục.
Cô không nôn ra được cái gì, chỉ cảm thấy trong bụng như đang quay cuồng, sắc mặt tái mét, gò má hơi ửng hồng vì cảnh tượng ái muội lúc nãy, bây giờ đã hoàn toàn biến mất.
Không dễ gì mới ngừng lại được, Đường Quỳ đứng lên, vặn mở vòi nước, dùng nước để rửa mặt và súc miệng.
Rào rào.
Nước rất lạnh, nhưng cô lại hoàn toàn không phát hiện ra.
Vừa lau tay xong, Giang Trúc đưa tới một cốc nước ấm.
Đường Quỳ uống một ngụm.
Ấm áp, không nóng cũng không lạnh. Lọn tóc của cô ẩm ướt, vẫn còn đang nhỏ nước.
“Trước khi xảy ra tai nạn xe, có người gửi cho em một đoạn video quay cảnh quan hệ tình dục, người trong đó là Diệp Thời Ngôn.” Đường Quỳ bưng cốc nước, chậm rãi nói: “Em nghĩ, có lẽ là do đoạn video đó… cho nên, vừa nãy lúc anh gọi tên em, em đột nhiên nhớ đến mấy hình ảnh dâm mị kia, trong người dâng lên cảm giác ghê tởm…”
Sau khi cảm giác ghê tởm kia dần biến mất, cô mới bắt đầu cảm thấy hơi lạnh, hắt hơi mấy cái liên tục.
Vừa rồi cô chạy quá vội nên dép lê cũng không kịp lồng vào, trên chân chỉ có đôi tất ngủ, giẫm ở trên nền nhà.
Nhà này không phải sàn gỗ, cũng không có lò sưởi, khó tránh khỏi khí lạnh dọc theo chân truyền lên.
Giang Trúc đã ngừng chảy máu mũi, anh ném tờ khăn giấy vào trong thùng rác, nhìn chân của Đường Quỳ, hỏi: “Anh ôm em lên?”
Vừa rồi ầm ĩ như vậy, anh cũng đã hoàn toàn tỉnh rượu – vốn dĩ cũng không uống nhiều, chỉ nhấp mấy chén cho đỡ phiền muộn mà thôi.
Đường Quỳ dang hai tay ra.
Trở lại phòng của anh, Giang Trúc cởi tất chân của cô ra, đôi chân mềm mại non nớt này lại bị lạnh rồi.
“Dì cả tới, đừng có chưa đi giày dép gì đã chạy linh tinh!”
Giang Trúc thấp giọng nói, ngồi ở trên giường, xốc áo lên, đặt chân của Đường Quỳ lên bụng mình để làm ấm.
Cảm giác ấm áp truyền tới, cô híp híp mắt, nhìn về phía Giang Trúc.
“Trịnh Ngọc…” Đường Quỳ hỏi: “Về chuyện giữa anh và chị ấy, anh có tiện nói cho em biết không?”
Giang Trúc không hề ngẩng đầu, mò mẫm cẳng chân của cô, cảm thấy cẳng chân cũng hơi lạnh, kéo chăn từ bên cạnh lên, che kín cho cô.
“Anh chưa bao giờ có ý nghĩ nào vượt quá tình thân với chị ấy.” Giang Trúc lời ít ý nhiều, trả lời: “Anh vẫn luôn coi chị ấy như một người chị họ đáng kính trọng.” Giang Trúc dừng một chút, lại nói: “Về những chuyện khác thì đều là chuyện riêng của chị ấy, anh không tiện nhiều lời.”
Đường Quỳ nghiêng đầu nhìn anh.
Giang Trúc xoa xoa đầu cô: “Hôm nay em định thế nào? Về phòng ngủ, hay là ở đây?”
“Đương nhiên là về phòng ngủ.”
Đường Quỳ nói xong, theo bản năng muốn rút chân ra, lại bị Giang Trúc đè lại.
“Đừng nhúc nhích, chờ ấm rồi hẵng đi!”
Giang Trúc không chịu thả cô đi, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn để cho anh sưởi ấm.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của hai người.
“Giang Trúc.” Đường Quỳ nghiêm túc gọi tên anh: “Anh cũng biết, tâm lý của em có vấn đề. Em không thích tiếp xúc gần gũi với người khác phái, chỉ cần hành động hơi quá một chút thì đã khiến em cảm thấy ghê tởm – vừa nãy anh cũng thấy rồi.”
Cô vô ý thức túm chặt ga trải giường bên dưới người, sau đó lại nhanh chóng buông ra: “Em không biết là em bị làm sao, cũng không biết là có thể tốt lên hay không… Giang Trúc, nếu như em không tốt lên, vậy anh phải làm sao đây?”
Nếu cô không thể thực hiện nghĩa vụ của một người vợ… Anh sẽ làm sao đây?
“Anh muốn tìm là một người vợ, không phải là muốn tìm một con búp bê.” Chân của cô đã hơi ấm lên, Giang Trúc hỏi lại: “Ở trong mắt em, anh ở cùng em chỉ vì muốn làm chuyện đó sao?”
“Đương nhiên không phải!” Đường Quỳ xua tay: “Chỉ là em nghĩ, đàn ông đều tương đối chú trọng vấn đề này.”
“Cũng tạm!” Giang Trúc lại làm ra vẻ không sao cả, nói: “Rất quan trọng, nhưng cũng không phải là quan trọng nhất, không bằng em.”
Giọng nói của anh rất nhẹ, lúc nói xong ba chữ cuối cùng, âm thanh cũng đã nhạt nhòa.
Thế nhưng Đường Quỳ lại nghe rõ từng từ một.
Cô cảm thấy mình thật sự không xong rồi, chỉ một câu như vậy, tim cô lại bắt đầu nhảy nhót loạn xạ rồi.
***
Lúc Chu Phán Phán tỉnh lại, Đường Quỳ không còn ở bên cạnh.
Cô nàng vừa ngáp vừa đi xuống lầu, phát hiện hai người kia đã ở trong phòng bếp. Mùi thơm của cháo và đồ ăn truyền tới, không biết hai người kia đang nói chuyện gì, thỉnh thoảng lại nghe thấy có tiếng cười.
Chu Phán Phán rất tự giác, không đi vào đó làm một cái bóng đèn phát sáng mà đi vào nhà vệ sinh trước.
Sau khi sửa soạn xong xuôi đi ra thì bát đũa đã bày ra trên bàn, Chu Phán Phán cảm thán một câu “Thật sự là hạnh phúc quá!”, sau đó ngồi xuống.
Ăn uống no nê, Giang Trúc và Đường Quỳ phải đi làm, tiện đường đưa Chu Phán Phán đến trạm xe buýt, cô nàng còn phải về để kịp ngày mai đi làm.
Chu Phán Phán đang đứng chờ xe buýt thì bỗng nhiên thấy một chiếc Mercedes – Benz màu trắng chạy tới, dừng lại trước mặt mình.
Trong lòng Chu Phán Phán đang rủa thầm thì cửa kính xe hạ xuống, Diệp Thời Ngôn thò đầu ra. Quần áo của anh ta hơi nhăn, nhưng cả người trông vẫn có tinh thần.
Anh ta nhìn Chu Phán Phán, trên mặt lộ ra nụ cười: “Em đến tìm Đường Quỳ sao?”
Chu Phán Phán không biết chuyện xảy ra giữa anh ta và Đường Quỳ là như thế nào, chỉ biết Đường Quỳ vốn thầm mến anh ta, về sau không biết tại sao lại thành ra cực kỳ ghét anh ta.
Chỉ là, nếu đã là người mà bạn thân của mình ghét, vậy thì theo lý cũng sẽ là người mà mình ghét – phải đứng chung một chiến tuyến với bạn thân, cùng nhau chung sức kháng địch.
Lại nói, tại sao tên Diệp Thời Ngôn này lại chạy tới đây? Chắc không phải là đuổi theo Quỳ Quỳ tới tận đây chứ? Năm đó không biết quý trọng, bây giờ sao, hừ, hối hận đi!
Nghĩ vậy, Chu Phán Phán liền mỉm cười, nói: “Quỳ Quỳ và bác sĩ Giang vừa mới đưa em đến đây, đang chuẩn bị về.”
— Quỳ Quỳ người ta đã có bạn trai rồi, sao anh vẫn còn quấn quýt làm phiền hả?
Diệp Thời Ngôn nghe xong, cũng không có phản ứng gì: “Lên xe đi, vừa hay anh cũng chuẩn bị về.”
Có xe tiện đường, đương nhiên Chu Phán Phán chẳng dại gì từ chối. Cô nàng nói cảm ơn, mở cửa xe ra, ngồi ở hàng ghế sau.
Đường đi không gần lắm, nhưng Diệp Thời Ngôn cũng không mở miệng nói chuyện. Mới đầu Chu Phán Phán còn nghịch điện thoại, Đường Cách nhắn tin wechat cho cô nàng, hỏi Quỳ Quỳ thế nào, cô đáp lại là không tệ, sau đó lại bỏ thêm một câu.
“Diệp Thời Ngôn đưa em về, không biết anh ta đến trấn An Sơn làm cái gì.”
Gửi tin xong, không thấy Đường Cách nhắn lại nữa. Chu Phán Phán thấy có chút cảm giác say xe, liền vứt di động sang một bên, nhắm mắt ngủ. Không biết là đã qua bao lâu, xe dừng lại, cô nàng mở mắt ra, phát hiện đã đến nơi rồi.
Cô nàng xoa xoa đầu, nói cám ơn xong thì xuống xe, đẩy hai lần mới mở được cửa xe, sau khi đi xuống, có lẽ là bởi vì say xe nên trong đầu vẫn còn hỗn loạn. Đứng lại một lúc, sau đó đi vào bên trong tiểu khu, nhưng đi chưa được mấy bước thì đằng sau người đã truyền đến giọng nói phẫn nộ của đàn ông: “Cậu xuống đây cho tôi!”
Câu nói này khiến cho Chu Phán Phán hoảng sợ.
Cô nàng mơ màng quay đầu lại, chỉ thấy Đường Cách đang cắn răng giật cửa xe, kéo Diệp Thời Ngôn ra, không chờ giải thích, lập tức vung lên một nắm đấm vào mặt anh ta: “Có phải cậu lại đi tìm Quỳ Quỳ rồi không?”
Diệp Thời Ngôn không hề rên rỉ, Đường Cách nóng nảy, lại vung tiếp một quyền nữa vào ngay giữa bụng anh ta, khiến Diệp Thời Ngôn phải lùi về sau mấy bước, thất tha thất thểu.
“Cậu muốn phóng đãng bừa bãi thế nào tôi cũng mặc kệ, nhưng cậu đừng có ý đồ gì với em gái tôi!” Đường Cách xốc cổ áo anh ta, cực kỳ tức giận: “Cậu có biết không, bởi vì cậu, bởi vì cái cô bạn gái cũ họ Bạch của cậu, cả tiền đồ của em gái tôi đều đã bị hủy hoại rồi!”
Anh xuống tay rất nặng, không hề có chút nể nang nào. Mũi của Diệp Thời Ngôn bị đánh vỡ, máu tí tách rơi xuống đất.
Chu Phán Phán bị chuyện xảy ra quá mức đột ngột này dọa cho ngây ra, mãi một lúc sau mới phục hồi tinh thần.
Cô nàng đi lên kéo kéo, Đường Cách đang nóng giận, căn bản là kéo không nhúc nhích nổi. Chu Phán Phán run rẩy móc điện thoại ra, gọi cho Đường Quỳ: “A lô, Quỳ Quỳ à? Cậu gọi điện thoại nói với bác Đường và dì Đường một tiếng, Đường Cách đang đánh Diệp Thời Ngôn, sắp đánh chết anh ta rồi…”
Đường Quỳ vừa thay đồng phục xong, nghe được tin này thì cũng sửng sốt. Cô gọi điện thoại cho người lớn trong nhà trước, trong lòng vẫn hết sức sốt ruột.
Đang êm đẹp, tại sao Đường Cách lại đột nhiên chạy đi đánh người ta?
Càng nghĩ càng thấy bất an, cô đi tìm chủ nhiệm Ngưu để xin nghỉ phép. Bởi vì vốn chỉ là bác sĩ thực tập, trước mắt cũng không làm được chuyện gì, cho nên chủ nhiệm Ngưu cũng không để ý, thoải mái đồng ý cho cô nghỉ.
Giang Trúc vẫn còn đang bận một ca phẫu thuật, Đường Quỳ gửi cho anh một tin nhắn để báo tin, sau đó vội vàng gọi xe quay về nhà.
Cô về được đến nơi thì đã là chuyện của bốn tiếng sau đó. Mẹ Đường đang ngồi bên ngoài phòng bệnh, bên cạnh là Chu Phán Phán. Đường Cách cúi thấp đầu, đứng ở một bên.
Ba Đường có cuộc họp, không thoát thân nổi nên đành phải để cho mẹ Đường đến xử lý chuyện này.
Người thân của Diệp Thời Ngôn cũng đã nhận được tin, không gọi được cho ba anh ta nhưng lại gọi được cho mẹ anh ta, nhưng giọng điệu của bà ấy cũng rất thản nhiên: “Không có chỗ nào bị thương quá nặng phải không? Nếu không có vấn đề gì thì được rồi. Dù sao hai đứa cũng chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, chỉ là mâu thuẫn nhỏ mà thôi, đánh nhau cũng có sao đâu? Tiện đây thì nhờ cháu giúp dì chăm sóc cho Thời Ngôn luôn. Bây giờ dì không ở trong nước, phiền phức lắm, sẽ không về đâu.”
Mẹ Đường quở trách Đường Cách: “Các con có gì thì nói chuyện đàng hoàng với nhau không được sao? Cần gì phải đánh thành cái dạng này? Con cũng thật là, Thời Ngôn không đánh lại phải không? Vậy con còn đánh nó làm gì?”
Trên quần áo của Đường Cách chỉ dính chút bụi bẩn, người vẫn rất sạch sẽ, không có dấu vết gì khác. Diệp Thời Ngôn thì rất thảm, bị đánh từ đầu tới cuối đến mức ngất xỉu.
Bây giờ vẫn còn chưa tỉnh.
Bác sĩ nói là bị tuột huyết áp, mặc dù Đường Cách ra tay có hơi nặng nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da thịt, không thương tổn đến đầu óc hoặc xương cốt.
Mẹ Đường đi vào nhìn thoáng qua, thật sự rất xấu hổ, lại đi ra ngoài.
Sau khi chuyện này xảy ra, bà cũng thấy khó xử.
Bà không phải là mẹ ruột của Đường Cách, cho dù có tức giận thế nào thì cũng không dám mắng anh, chỉ nhắc nhở mấy câu, hy vọng anh có thể ý thức được mình đã mắc lỗi lớn thế nào.
Đường Cách thấp giọng nói: “Dì, con sai rồi!”
Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Đường Quỳ, tay anh run lên, nước mắt cũng rơi xuống: “Thật xin lỗi, Quỳ Quỳ…”
Anh thật sự rất phiền muộn và hối hận, hận bản thân không sớm phát hiện ra chuyện này, lại còn thường xuyên dẫn Diệp Thời Ngôn về nhà — Anh còn tưởng rằng cô đối với Diệp Thời Ngôn là thẹn thùng, bây giờ mới hiểu ra, bản thân mình đã phạm phải sai lầm lớn như thế nào.
Nghĩ đến chuyện chính mình đã khiến cô bị tổn thương, nước mắt liền không kìm được.
Quỳ Quỳ nghe anh nói xong thì mới kịp phản ứng, chỉ sợ là anh đã biết chuyện rồi.
Cô lấy khăn giấy ra cho anh lau mặt: “Đừng khóc, anh, em không sao.”
Đường Cách lấy khăn đặt lên mắt, môi vẫn đang run rẩy.
Mẹ Đường giống như lọt vào trong sương mù, nhìn cảnh tượng anh trai khóc em gái an ủi này, hoàn toàn chẳng hiểu gì: “Các con lại đang diễn cái gì đấy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.