Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Chương 91: Có Thể Ngày Đó Của Mỗi Tháng Đến Rồi
Linh Tiểu Ca
22/11/2023
Thẩm Thanh Thanh lập tức đem đồ bên trong giấu ở sau lưng, cười miễn cưỡng: “Kiều, Kiều Niệm, sao cậu đã về rồi?”
Phản ứng của cô không lớn như vậy, Kiều Niệm cũng không để ý, đi qua, kéo ghế ngồi xuống: “Cô Thẩm chỉ nói với tôi hai câu đã bảo tôi về rồi.”
“Ồ ồ ồ.” Thẩm Thanh Thanh gật đầu lia lịa, nhưng lại không dám nhìn cô.
Kiều Niệm hơi nheo mắt, nhưng không tiếp tục truy hỏi, cô làm như không phát hiện ra cái gì, mở sách ra chơi điện thoại di động như thường lệ.
Qua khóe mắt cô thấy Thẩm Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ lấy thứ giấu ở trong tay ra nhìn trộm, vẻ mặt phức tạp, hiển nhiên rất rối rắm.
Kiều Niệm thấy cô ấy giấu một tờ giấy?
Tờ giấy?
Cô suy nghĩ rũ mi xuống, thật sự không nghĩ ra tại sao Thẩm Thanh Thanh phải giấu tờ giấy đó, còn hốt hoảng như thế, giống như không muốn cho cô thấy.
Hơn nữa hiển nhiên, tờ giấy giấu đi kia là từ chỗ ngồi của cô tìm được.
Hai tiết vật lý tiếp theo, Thẩm Thanh Thanh đều mất tập trung, nhiều lần giáo viên gọi cô ấy để cô ấy trả lời câu hỏi, ngay cả giáo viên đang nói chỗ nào cô ấy cũng không biết, ngay cả Lương Bác Văn cũng nhận ra cô ấy không đúng, lúc đi tập thể dục buổi sáng đuổi theo cô ấy hỏi cô ấy làm sao vậy.
Kết quả Thẩm Thanh Thanh chạy mất không nói lời nào.
Kiều Niệm càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, cô cất điện thoại đi, đút tay vào túi trong ánh mắt kinh ngạc của Lương Bác Văn và Trần Viễn, đi theo đám người ra ngoài.
“Niệm tỷ, cậu muốn đi tập thể dục buổi sáng à?” Lương Bác Văn giống như gặp quỷ.
Trần Viễn cũng thấy lạ, Kiều Niệm không thích nơi đông người náo nhiệt, đã sớm xin Thẩm Tuệ không tập thể dục buổi sáng, bình thường khi bọn họ đi tập thể dục buổi sáng, cô đều ở trong phòng học chơi điện thoại di động hoặc nghỉ ngơi, sao hôm nay lại đột nhiên muốn xuống.
Kiều Niệm không nói chuyện của Thẩm Thanh Thanh, trả lời cậu ấy: “Xuống xem thử.”
Lương Bác Văn gãi đầu, vẫn không hiểu cô làm sao: “Trước kia cũng không thấy cậu xuống, thật không hiểu nổi nữ sinh các cậu, một đám lạ lùng.”
Trần Viễn trong khoảng thời gian này bởi vì có quan hệ với Kiều Niệm và Thẩm Thanh Thanh chơi với cậu ấy khá tốt, nghe vậy lấy kinh nghiệm của người từng trải lăn lộn trong xã hội vỗ vỗ bả vai cậu ấy, nghiêm túc nói: “Có thể ngày đó của mỗi tháng đến rồi.”
Lương Bác Văn: …
Người anh em, đỉnh quá!
*
Đang là thời gian tập thể dục buổi sáng, hầu như mọi người trong trường đều đến sân thể dục, đông người đến mức vô cùng hỗn loạn.
Kiều Niệm một mạch đi theo sau cô gái mặc váy dâu tây, phát hiện cô ấy quả nhiên không đến sân thể dục, mà là tránh người trong lớp lặng lẽ vòng vo rồi vội vàng đi đến phía sau tòa nhà dạy học.
Thẩm Thanh Thanh là một học sinh giỏi điển hình, ngoan ngoãn nghe lời thành tích lại tốt, nếu không phải tình huống đặc biệt, cô ấy tuyệt đối không có khả năng trốn thể dục buổi sáng.
Kiều Niệm chỉ do dự một lát rồi quyết định theo sau.
Đang là giờ tập thể dục buổi sáng, phía trước phát nhạc tập thể dục nhịp điệu, phía sau tòa dạy học không có ai, cô tận mắt nhìn Thẩm Thanh Thanh đến bãi cỏ phía sau tòa dạy học, vẻ mặt kỳ quái hết nhìn đông tới nhìn tây, giống như đang tìm người.
Giống như ai đó gọi cô ấy tới chỗ này, nhưng đối phương lại không xuất hiện.
Kiều Niệm đang thất thần, trên tầng cao nhất truyền đến một âm thanh trầm đục như là tiếng gì đó bị gãy, cô theo bản năng ngẩng đầu, liền thấy vật liệu xây dựng bỏ hoang chất đống trên tầng cao nhất của tòa nhà dạy học rơi xuống từ lan can .
Mục tiêu chính là Thẩm Thanh Thanh còn chưa nhận ra được nguy hiểm!
Đôi mắt cô co rút, hô to một tiếng: “Nguy hiểm! Tránh ra!”
Thân người lao tới còn nhanh hơn so với giọng nói.
Thẩm Thanh Thanh nghe được tiếng hét cũng không kịp phản ứng, còn ngây ngốc nhìn cô, ngây người nói to: “Kiều Niệm?”
Sau đó theo bản năng ngẩng đầu, phát hiện có thứ gì đó rơi xuống, mặt bị dọa trắng bệch.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Kiều Niệm ôm cô ấy nhào về phía trước, lăn một vòng đẩy cô ấy sang nơi an toàn, cùng lúc đó, ống thép từ tầng cao nhất rơi xuống sượt qua cánh tay cô, phát ra một tiếng rầm nặng nề.
Phản ứng của cô không lớn như vậy, Kiều Niệm cũng không để ý, đi qua, kéo ghế ngồi xuống: “Cô Thẩm chỉ nói với tôi hai câu đã bảo tôi về rồi.”
“Ồ ồ ồ.” Thẩm Thanh Thanh gật đầu lia lịa, nhưng lại không dám nhìn cô.
Kiều Niệm hơi nheo mắt, nhưng không tiếp tục truy hỏi, cô làm như không phát hiện ra cái gì, mở sách ra chơi điện thoại di động như thường lệ.
Qua khóe mắt cô thấy Thẩm Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ lấy thứ giấu ở trong tay ra nhìn trộm, vẻ mặt phức tạp, hiển nhiên rất rối rắm.
Kiều Niệm thấy cô ấy giấu một tờ giấy?
Tờ giấy?
Cô suy nghĩ rũ mi xuống, thật sự không nghĩ ra tại sao Thẩm Thanh Thanh phải giấu tờ giấy đó, còn hốt hoảng như thế, giống như không muốn cho cô thấy.
Hơn nữa hiển nhiên, tờ giấy giấu đi kia là từ chỗ ngồi của cô tìm được.
Hai tiết vật lý tiếp theo, Thẩm Thanh Thanh đều mất tập trung, nhiều lần giáo viên gọi cô ấy để cô ấy trả lời câu hỏi, ngay cả giáo viên đang nói chỗ nào cô ấy cũng không biết, ngay cả Lương Bác Văn cũng nhận ra cô ấy không đúng, lúc đi tập thể dục buổi sáng đuổi theo cô ấy hỏi cô ấy làm sao vậy.
Kết quả Thẩm Thanh Thanh chạy mất không nói lời nào.
Kiều Niệm càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, cô cất điện thoại đi, đút tay vào túi trong ánh mắt kinh ngạc của Lương Bác Văn và Trần Viễn, đi theo đám người ra ngoài.
“Niệm tỷ, cậu muốn đi tập thể dục buổi sáng à?” Lương Bác Văn giống như gặp quỷ.
Trần Viễn cũng thấy lạ, Kiều Niệm không thích nơi đông người náo nhiệt, đã sớm xin Thẩm Tuệ không tập thể dục buổi sáng, bình thường khi bọn họ đi tập thể dục buổi sáng, cô đều ở trong phòng học chơi điện thoại di động hoặc nghỉ ngơi, sao hôm nay lại đột nhiên muốn xuống.
Kiều Niệm không nói chuyện của Thẩm Thanh Thanh, trả lời cậu ấy: “Xuống xem thử.”
Lương Bác Văn gãi đầu, vẫn không hiểu cô làm sao: “Trước kia cũng không thấy cậu xuống, thật không hiểu nổi nữ sinh các cậu, một đám lạ lùng.”
Trần Viễn trong khoảng thời gian này bởi vì có quan hệ với Kiều Niệm và Thẩm Thanh Thanh chơi với cậu ấy khá tốt, nghe vậy lấy kinh nghiệm của người từng trải lăn lộn trong xã hội vỗ vỗ bả vai cậu ấy, nghiêm túc nói: “Có thể ngày đó của mỗi tháng đến rồi.”
Lương Bác Văn: …
Người anh em, đỉnh quá!
*
Đang là thời gian tập thể dục buổi sáng, hầu như mọi người trong trường đều đến sân thể dục, đông người đến mức vô cùng hỗn loạn.
Kiều Niệm một mạch đi theo sau cô gái mặc váy dâu tây, phát hiện cô ấy quả nhiên không đến sân thể dục, mà là tránh người trong lớp lặng lẽ vòng vo rồi vội vàng đi đến phía sau tòa nhà dạy học.
Thẩm Thanh Thanh là một học sinh giỏi điển hình, ngoan ngoãn nghe lời thành tích lại tốt, nếu không phải tình huống đặc biệt, cô ấy tuyệt đối không có khả năng trốn thể dục buổi sáng.
Kiều Niệm chỉ do dự một lát rồi quyết định theo sau.
Đang là giờ tập thể dục buổi sáng, phía trước phát nhạc tập thể dục nhịp điệu, phía sau tòa dạy học không có ai, cô tận mắt nhìn Thẩm Thanh Thanh đến bãi cỏ phía sau tòa dạy học, vẻ mặt kỳ quái hết nhìn đông tới nhìn tây, giống như đang tìm người.
Giống như ai đó gọi cô ấy tới chỗ này, nhưng đối phương lại không xuất hiện.
Kiều Niệm đang thất thần, trên tầng cao nhất truyền đến một âm thanh trầm đục như là tiếng gì đó bị gãy, cô theo bản năng ngẩng đầu, liền thấy vật liệu xây dựng bỏ hoang chất đống trên tầng cao nhất của tòa nhà dạy học rơi xuống từ lan can .
Mục tiêu chính là Thẩm Thanh Thanh còn chưa nhận ra được nguy hiểm!
Đôi mắt cô co rút, hô to một tiếng: “Nguy hiểm! Tránh ra!”
Thân người lao tới còn nhanh hơn so với giọng nói.
Thẩm Thanh Thanh nghe được tiếng hét cũng không kịp phản ứng, còn ngây ngốc nhìn cô, ngây người nói to: “Kiều Niệm?”
Sau đó theo bản năng ngẩng đầu, phát hiện có thứ gì đó rơi xuống, mặt bị dọa trắng bệch.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Kiều Niệm ôm cô ấy nhào về phía trước, lăn một vòng đẩy cô ấy sang nơi an toàn, cùng lúc đó, ống thép từ tầng cao nhất rơi xuống sượt qua cánh tay cô, phát ra một tiếng rầm nặng nề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.