Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Chương 30: Kiều Niệm Đến Trường Trung Học Số 1
Linh Tiểu Ca
17/06/2023
Kiều Vi Dân kể cho cô giáo về chuyện Kiều Niệm chuyển đến trường trung học số 1, sau cùng, nghiêm khắc nói: “Thành tích của nó tôi biết, thành tích ở trường trước kia cũng bình thường, nếu chuyển đến trung học số 1 học tôi chỉ sợ con bé không theo kịp, ngược lại còn làm chậm trễ tiến độ học tập nữa. Hơn nữa, Sân Sân cũng học ở trường trung học số 1, hai chị em ở cùng khó tránh khỏi được việc sẽ ảnh hưởng lẫn nhau…”
Ông ta không muốn Kiều Niệm đến trường trung học số 1 học và làm cho ông ta mất mặt, xấu hổ!
Tuy rằng xung quanh đều biết Kiều Niệm không phải con gái ruột của ông ta, nhưng trước sau gì Kiều Niệm cũng bước ra từ người nhà họ Kiều, nếu gây ra chuyện vẫn có thể sẽ liên lụy đến bọn họ.
Trên đường trở về, Kiều Sân và bạn cô ta đều kể cho ông ta về chuyện Kiều Niệm nhảy xuống nước cứu người.
Cô nổi loạn thể hiện cũng không sao, nhưng cô còn hô hấp nhân tạo cho đứa bé bị chết đuối, thậm chí còn châm cứu nữa chứ!
Kiều Niệm biết gì về châm cứu!
Lỡ như làm chết người thì cô ấy lấy gì bồi thường đây!
Nếu ba mẹ đứa bé đến đồn cảnh sát làm loạn, họ sẽ mất mặt cùng nhau!
Kiều Vi Dân mím chặt môi, nói thẳng: “Cô Trần, cô xem xem, cô có thể nói vài lời với phòng giáo vụ không?”
“Là chuyện học sinh chuyển trường à…” Giọng cô Trần Hi bên kia điện thoại có chút bối rối.
Lông mày Kiều Vi Dân khẽ động đậy, trầm giọng nói: “Sao thế, cô Trần?”
“Kiều tổng, e rằng chuyện này tôi không giúp ông được.”
Ông ta có chút ngạc nhiên: “Sao lại không?”
“Chuyện học sinh chuyển trường là do hiệu trưởng quyết định, tôi nghe nói gia đình của em học sinh chuyển đến đã có cống hiến to lớn cho đất nước, nhà trường không có quyền từ chối học sinh như vậy. Tôi chỉ là một giáo viên nhỏ nên càng không có tư cách không cho em ấy vào trung học số 1 học được.
Nét mặt Kiều Vi Dân tối sầm lại, nhớ lại ba mẹ đã nói với ông về ông nội ruột của Kiều Niệm, dường như là một chuyên gia về hội họa truyền thống của Trung Quốc và còn có quen biết với Đường Vi.
Có thể đã thực sự cống hiến gì đó cho nền giáo dục của huyện Hồ Hà.
Kiều Vi Dân có chút khó chịu, chỉ là một giáo viên ở nơi hoang vu hẻo lánh, thế mà lại khó giải quyết đến thế.
“Cô Trần, cô không thể làm được gì à?”
Thành tích của Kiều Sân trong lớp không tệ lại còn được cử đến trường Nhân văn và Nghệ thuật, Trần Hi có chút khó xử, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thế này đi, Kiều tổng. Khi học sinh chuyển vào trường nhất định phải làm bài kiểm tra chia lớp, nếu như em ấy được phân vào lớp B, tôi sẽ nghĩ cách nói với hiệu trưởng để chuyển em ấy sang lớp khác. Đây là chuyện duy nhất tôi có thể làm, nhiều chuyện khác nữa nhất định không làm được.”
Kiều Vi Dân cúp điện thoại, Kiều Sân và Hà Ngọc Quyên đều chờ ở phòng khách, thấy ông ta không nghe điện thoại nữa, gương mặt Kiều Sân khó che dấu được sự kỳ vọng thầm kín.
“Ba, sao rồi, chủ nhiệm của con nói thế nào?”
Kiều Vi Dân thở dài, dụi lông mày: “Ông nội của chị con là cựu giáo viên, con bé đó vẫn sẽ đến trường trung học số 1 học. Con ít chạm mặt với nó là được rồi, ba đoán nó sẽ không thi được đến lớp con đâu, trường lớn như thế, sẽ không dễ dàng để đụng mặt nhau.”
Lớp S ở tầng ba, lớp B và lớp A mới ở cùng tầng.
Kiều Sân vốn tưởng rằng dùng mối hệ của nhà để nói chuyện với nhà trường có thể không cho Kiều Niệm vào trung học số 1 học tập, nghe Kiều Vi Sân nói Kiều Niệm vẫn đến đấy học, gương mặt cô ta khó che giấu vẻ thất vọng, miệng vẫn giả vờ giả vịt nói.
“Môi trường ở trường trung học số 1 tố, dù cho chị ấy chỉ có thể học ở lớp S thì cũng tốt hơn là học ở huyện Hồ Hà đấy.”
Gương mặt gầy như da bọc xương của Hà Ngọc Quyên có vẻ vô cùng cay cú, bà ta đập gậy, hừ lạnh một tiếng: “Đúng là càng nghèo nàn thì càng bám víu vào người khác, lang băm cũng không nhiều chuyện hơn nó!”
……
Kiều Niệm không hề biết chuyện đang xảy ra ở Kiều gia, cô chơi game một lúc ở trên tầng rồi xuống ăn cơm.
Hôm sau.
Kiều Niệm đã thức dậy từ sớm.
Sáng nay cô có bài kiểm tra phân lớp, sau khi kiểm tra xong mới được coi là chính thức nhập học tại trường.
Cô không có gì để mang theo nên chỉ cất đồ đi, cầm điện thoại lên, lấy một viên đường nhỏ từ hộp kẹo cao su ra rồi đi ra ngoài.
Ông ta không muốn Kiều Niệm đến trường trung học số 1 học và làm cho ông ta mất mặt, xấu hổ!
Tuy rằng xung quanh đều biết Kiều Niệm không phải con gái ruột của ông ta, nhưng trước sau gì Kiều Niệm cũng bước ra từ người nhà họ Kiều, nếu gây ra chuyện vẫn có thể sẽ liên lụy đến bọn họ.
Trên đường trở về, Kiều Sân và bạn cô ta đều kể cho ông ta về chuyện Kiều Niệm nhảy xuống nước cứu người.
Cô nổi loạn thể hiện cũng không sao, nhưng cô còn hô hấp nhân tạo cho đứa bé bị chết đuối, thậm chí còn châm cứu nữa chứ!
Kiều Niệm biết gì về châm cứu!
Lỡ như làm chết người thì cô ấy lấy gì bồi thường đây!
Nếu ba mẹ đứa bé đến đồn cảnh sát làm loạn, họ sẽ mất mặt cùng nhau!
Kiều Vi Dân mím chặt môi, nói thẳng: “Cô Trần, cô xem xem, cô có thể nói vài lời với phòng giáo vụ không?”
“Là chuyện học sinh chuyển trường à…” Giọng cô Trần Hi bên kia điện thoại có chút bối rối.
Lông mày Kiều Vi Dân khẽ động đậy, trầm giọng nói: “Sao thế, cô Trần?”
“Kiều tổng, e rằng chuyện này tôi không giúp ông được.”
Ông ta có chút ngạc nhiên: “Sao lại không?”
“Chuyện học sinh chuyển trường là do hiệu trưởng quyết định, tôi nghe nói gia đình của em học sinh chuyển đến đã có cống hiến to lớn cho đất nước, nhà trường không có quyền từ chối học sinh như vậy. Tôi chỉ là một giáo viên nhỏ nên càng không có tư cách không cho em ấy vào trung học số 1 học được.
Nét mặt Kiều Vi Dân tối sầm lại, nhớ lại ba mẹ đã nói với ông về ông nội ruột của Kiều Niệm, dường như là một chuyên gia về hội họa truyền thống của Trung Quốc và còn có quen biết với Đường Vi.
Có thể đã thực sự cống hiến gì đó cho nền giáo dục của huyện Hồ Hà.
Kiều Vi Dân có chút khó chịu, chỉ là một giáo viên ở nơi hoang vu hẻo lánh, thế mà lại khó giải quyết đến thế.
“Cô Trần, cô không thể làm được gì à?”
Thành tích của Kiều Sân trong lớp không tệ lại còn được cử đến trường Nhân văn và Nghệ thuật, Trần Hi có chút khó xử, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thế này đi, Kiều tổng. Khi học sinh chuyển vào trường nhất định phải làm bài kiểm tra chia lớp, nếu như em ấy được phân vào lớp B, tôi sẽ nghĩ cách nói với hiệu trưởng để chuyển em ấy sang lớp khác. Đây là chuyện duy nhất tôi có thể làm, nhiều chuyện khác nữa nhất định không làm được.”
Kiều Vi Dân cúp điện thoại, Kiều Sân và Hà Ngọc Quyên đều chờ ở phòng khách, thấy ông ta không nghe điện thoại nữa, gương mặt Kiều Sân khó che dấu được sự kỳ vọng thầm kín.
“Ba, sao rồi, chủ nhiệm của con nói thế nào?”
Kiều Vi Dân thở dài, dụi lông mày: “Ông nội của chị con là cựu giáo viên, con bé đó vẫn sẽ đến trường trung học số 1 học. Con ít chạm mặt với nó là được rồi, ba đoán nó sẽ không thi được đến lớp con đâu, trường lớn như thế, sẽ không dễ dàng để đụng mặt nhau.”
Lớp S ở tầng ba, lớp B và lớp A mới ở cùng tầng.
Kiều Sân vốn tưởng rằng dùng mối hệ của nhà để nói chuyện với nhà trường có thể không cho Kiều Niệm vào trung học số 1 học tập, nghe Kiều Vi Sân nói Kiều Niệm vẫn đến đấy học, gương mặt cô ta khó che giấu vẻ thất vọng, miệng vẫn giả vờ giả vịt nói.
“Môi trường ở trường trung học số 1 tố, dù cho chị ấy chỉ có thể học ở lớp S thì cũng tốt hơn là học ở huyện Hồ Hà đấy.”
Gương mặt gầy như da bọc xương của Hà Ngọc Quyên có vẻ vô cùng cay cú, bà ta đập gậy, hừ lạnh một tiếng: “Đúng là càng nghèo nàn thì càng bám víu vào người khác, lang băm cũng không nhiều chuyện hơn nó!”
……
Kiều Niệm không hề biết chuyện đang xảy ra ở Kiều gia, cô chơi game một lúc ở trên tầng rồi xuống ăn cơm.
Hôm sau.
Kiều Niệm đã thức dậy từ sớm.
Sáng nay cô có bài kiểm tra phân lớp, sau khi kiểm tra xong mới được coi là chính thức nhập học tại trường.
Cô không có gì để mang theo nên chỉ cất đồ đi, cầm điện thoại lên, lấy một viên đường nhỏ từ hộp kẹo cao su ra rồi đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.