Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Chương 47: Thái Độ Thay Đổi 180 Độ
Linh Tiểu Ca
25/08/2023
"Cục trưởng Thái?"
"Ồh." Chưa đến 40 tuổi đã có thể ngồi ở vị trí cục trưởng cục cảnh sát đâu phải là một nhân vật đơn giản, những gì vừa xảy ra đã khiến Thái Cương thấy được quan hệ giữa Kiều Vi Dân và Kiều Niệm không tốt, anh lặng lẽ liếc nhìn cô gái đang lạnh nhạt, nhanh chóng đưa ra phán đoán, sắc mặt càng trở nên lạnh lùng, tránh xa Kiều Vi Dân, cười nhạt, nói: "Tại sao anh Kiều lại biết rõ vụ án hơn cảnh sát trưởng là tôi đây chứ?"
Kiều Vi Dân nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói của anh ta, cơ thể ông cứng đờ, không hiểu tại sao lúc trước anh ta còn nhiệt tình với mình như vậy, mà sao sắc mặt thay đổi nhanh thế, không cho mình chút thể diện nào trước mặt mọi người.
Nhưng Thái Cương lại là cảnh sát trưởng khu vực nội thành của thành phố, tuy không phải là lãnh đạo lớn nhưng lại nắm trong tay rất nhiều quyền lực thực sự, ông đè nén nhục nhã, cố nở một nụ cười ngượng ngùng.
"Tôi cũng chỉ nghe nói, chưa hiểu ra sao, chỉ là Kiều Niệm gây chuyện, tôi nóng lòng... Nếu đắc tội cục trưởng Thái xin anh bỏ qua cho."
Thấy ông ta vẫn có định kiến với Kiều Niệm, Thái Cương không phản ứng, bước qua ông, đi đến trước mặt Kiều Niệm, cười tươi tiến lại gần làm quen: "Học sinh Kiều Niệm phải không? Ta là Thái Cương, phụ trách khu này."
Kiều Niệm gật đầu, so với Kiều Vi Dân, cô bình tĩnh thản nhiên: “Cục trưởng Thái.”
Thái Cương quay đầu hỏi viên cảnh sát bên cạnh cô: "Ghi chép xong hết rồi chứ?"
Viên cảnh sát vội vàng nói: "Tất cả đã xong."
Thái Cương lại quay ra nhìn Kiều Niệm, khách khí nói: "Học sinh Kiều Niệm, cháu vất vả rồi. Vô cùng cảm ơn cháu đã hỗ trợ công việc của chúng tôi. Giúp chúng tôi kiểm soát được những tên lưu manh đó, tiếp theo đây chúng tôi sẽ điều tra hồ sơ của chúng xem có tiền án gì không.”
"Hôm nay thật sự cảm ơn cháu. Nếu không phải cháu hăng hái làm việc trượng nghĩa, tôi không biết những người đó sẽ ảnh hưởng đến an ninh khu vực này đến mức nào. Tôi nhất định sẽ nói việc này cho nhà trường của cháu để họ tuyên truyền tinh thần hăng hái này."
"Cháu cũng có làm gì mấy đâu, không cần lan tin đến trường học đâu ạ."
Thái Cương lập tức nói: “Đúng vậy, ta sai rồi, ta sẽ viết thư khen ngợi gửi đến trường của cháu, để toàn trường phổ biến học tập theo cháu.”
Kiều Vi Dân nghe không hiểu gì, nói xen vào, "Kiều Niệm, nó hăng hái làm việc trượng nghĩa sao? Chuyện gì xảy ra vậy, không phải nó gây chuyện đánh nhau sao?"
Thái Cương cũng không thèm nói chuyện với ông ta, làm như không nghe thấy, anh đi tới vỗ nhẹ lên vai Kiều Niệm, như một trưởng bối hiền hòa cười ha hả với cô: “Trời đã muộn rồi, cũng đã ghi chép xong, bạn học Kiều Niệm, cháu về trước đi, có cần ta điều xe đưa cháu về không?”
Nhìn thấy chiếc Phaeton đậu bên ngoài, Kiều Niệm lấy túi đeo vai từ tay cảnh sát, đeo lại lên lưng, khí chất ba phần hoang dã một phần xã hội đen, nói: "Không cần, cháu tự đi được."
"Vậy là tốt rồi. Đi đường cẩn thận."
Thái Cương xua tay nhìn cô rời đi, sau đó quay lại nói đầy ẩn ý với Kiều Vi Dân: "Kiều tổng, anh cũng là người thông minh, có vài lời tôi không hiểu rõ lắm, tập đoàn Kiều thị cũng hay giao tiếp với chúng tôi, anh hãy nghe tôi khuyên một câu."
Kiều Vi Dân lúc này còn có chút ngây người, không hiểu vì sao Kiều Niệm lại rời đi, nói theo bản năng: "Cái gì?"
Thái Cương nhìn ông bằng ánh mắt đầy ẩn ý, chậm rãi nói: "Làm người, phải có tầm nhìn xa một chút! Đừng nhặt hạt vừng mà ném dưa hấu."
Anh ta đã nhìn thấy chiếc Phaeton ở bên ngoài, nó thuộc về nhà họ Giang ở Nhiễu Thành và những người gọi anh ta hôm nay cũng bao gồm cả thế lực ở Bắc Kinh.
Đó là một tầng lớp mà anh ta thậm chí không thể với tới, mà nhà họ Kiều lại tỏ thái độ muốn phủi sạch quan hệ, thái độ sợ vướng vào.
Thật là ngốc nghếch!
"Ồh." Chưa đến 40 tuổi đã có thể ngồi ở vị trí cục trưởng cục cảnh sát đâu phải là một nhân vật đơn giản, những gì vừa xảy ra đã khiến Thái Cương thấy được quan hệ giữa Kiều Vi Dân và Kiều Niệm không tốt, anh lặng lẽ liếc nhìn cô gái đang lạnh nhạt, nhanh chóng đưa ra phán đoán, sắc mặt càng trở nên lạnh lùng, tránh xa Kiều Vi Dân, cười nhạt, nói: "Tại sao anh Kiều lại biết rõ vụ án hơn cảnh sát trưởng là tôi đây chứ?"
Kiều Vi Dân nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói của anh ta, cơ thể ông cứng đờ, không hiểu tại sao lúc trước anh ta còn nhiệt tình với mình như vậy, mà sao sắc mặt thay đổi nhanh thế, không cho mình chút thể diện nào trước mặt mọi người.
Nhưng Thái Cương lại là cảnh sát trưởng khu vực nội thành của thành phố, tuy không phải là lãnh đạo lớn nhưng lại nắm trong tay rất nhiều quyền lực thực sự, ông đè nén nhục nhã, cố nở một nụ cười ngượng ngùng.
"Tôi cũng chỉ nghe nói, chưa hiểu ra sao, chỉ là Kiều Niệm gây chuyện, tôi nóng lòng... Nếu đắc tội cục trưởng Thái xin anh bỏ qua cho."
Thấy ông ta vẫn có định kiến với Kiều Niệm, Thái Cương không phản ứng, bước qua ông, đi đến trước mặt Kiều Niệm, cười tươi tiến lại gần làm quen: "Học sinh Kiều Niệm phải không? Ta là Thái Cương, phụ trách khu này."
Kiều Niệm gật đầu, so với Kiều Vi Dân, cô bình tĩnh thản nhiên: “Cục trưởng Thái.”
Thái Cương quay đầu hỏi viên cảnh sát bên cạnh cô: "Ghi chép xong hết rồi chứ?"
Viên cảnh sát vội vàng nói: "Tất cả đã xong."
Thái Cương lại quay ra nhìn Kiều Niệm, khách khí nói: "Học sinh Kiều Niệm, cháu vất vả rồi. Vô cùng cảm ơn cháu đã hỗ trợ công việc của chúng tôi. Giúp chúng tôi kiểm soát được những tên lưu manh đó, tiếp theo đây chúng tôi sẽ điều tra hồ sơ của chúng xem có tiền án gì không.”
"Hôm nay thật sự cảm ơn cháu. Nếu không phải cháu hăng hái làm việc trượng nghĩa, tôi không biết những người đó sẽ ảnh hưởng đến an ninh khu vực này đến mức nào. Tôi nhất định sẽ nói việc này cho nhà trường của cháu để họ tuyên truyền tinh thần hăng hái này."
"Cháu cũng có làm gì mấy đâu, không cần lan tin đến trường học đâu ạ."
Thái Cương lập tức nói: “Đúng vậy, ta sai rồi, ta sẽ viết thư khen ngợi gửi đến trường của cháu, để toàn trường phổ biến học tập theo cháu.”
Kiều Vi Dân nghe không hiểu gì, nói xen vào, "Kiều Niệm, nó hăng hái làm việc trượng nghĩa sao? Chuyện gì xảy ra vậy, không phải nó gây chuyện đánh nhau sao?"
Thái Cương cũng không thèm nói chuyện với ông ta, làm như không nghe thấy, anh đi tới vỗ nhẹ lên vai Kiều Niệm, như một trưởng bối hiền hòa cười ha hả với cô: “Trời đã muộn rồi, cũng đã ghi chép xong, bạn học Kiều Niệm, cháu về trước đi, có cần ta điều xe đưa cháu về không?”
Nhìn thấy chiếc Phaeton đậu bên ngoài, Kiều Niệm lấy túi đeo vai từ tay cảnh sát, đeo lại lên lưng, khí chất ba phần hoang dã một phần xã hội đen, nói: "Không cần, cháu tự đi được."
"Vậy là tốt rồi. Đi đường cẩn thận."
Thái Cương xua tay nhìn cô rời đi, sau đó quay lại nói đầy ẩn ý với Kiều Vi Dân: "Kiều tổng, anh cũng là người thông minh, có vài lời tôi không hiểu rõ lắm, tập đoàn Kiều thị cũng hay giao tiếp với chúng tôi, anh hãy nghe tôi khuyên một câu."
Kiều Vi Dân lúc này còn có chút ngây người, không hiểu vì sao Kiều Niệm lại rời đi, nói theo bản năng: "Cái gì?"
Thái Cương nhìn ông bằng ánh mắt đầy ẩn ý, chậm rãi nói: "Làm người, phải có tầm nhìn xa một chút! Đừng nhặt hạt vừng mà ném dưa hấu."
Anh ta đã nhìn thấy chiếc Phaeton ở bên ngoài, nó thuộc về nhà họ Giang ở Nhiễu Thành và những người gọi anh ta hôm nay cũng bao gồm cả thế lực ở Bắc Kinh.
Đó là một tầng lớp mà anh ta thậm chí không thể với tới, mà nhà họ Kiều lại tỏ thái độ muốn phủi sạch quan hệ, thái độ sợ vướng vào.
Thật là ngốc nghếch!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.