Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Chương 62: Thật Trùng Hợp, Tôi Cũng Học Tại Trường Trung Học Số 1
Linh Tiểu Ca
27/10/2023
"Thần, Thần Thần?"
Kiều Sân ngạc nhiên đến lắp bắp, cô cảm thấy ánh mắt của người nhà họ Phó đang đổ dồn vào mình, đặc biệt là bà Phó, ánh mắt hiện lên một thoáng ghét bỏ.
Cô cầm đĩa, cố nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc, nhẹ giọng dỗ dành: “Em không thích thỏ con sao? Không sao cả, chị cũng có thể gọt thành mèo và chó, chị gọt hình khác cho em nhé, em thích con gì nào?”
"Chị coi tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?"
Diệp Kỳ Thần không một chút thiện ý nhìn cô ta, trên gương mặt trẻ con chỉ lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn. Tuy rằng không phải là ba tuổi, nhưng hiển nhiên cũng chỉ có năm tuổi!
Hôm đó cậu đã nhìn thấy cô khi cậu đang vùng vẫy dưới sông, người phụ nữ này đứng trên cầu thờ ơ lạnh nhạt, chỉ trỏ cậu, bây giờ cô ta lại đến để lấy lòng cậu.
Kiều Sân không bỏ cuộc, lén đẩy đĩa trái cây đến trước mặt cậu, cười giả tạo: “Thần Thần, em đừng cố chấp, khi ốm cần bổ sung thêm vitamin. Em có thể ăn một chút không?”
"Chị thật là phiền!"
Diệp Kỳ Thần hất đổ chiếc đĩa ngay trước mặt, quả lê trong nháy mắt rơi xuống đất, sắc mặt đen sầm, có vẻ tức giận, quay người quát những người trong phòng: "Cút đi! Các người đi ra ngoài! Tất cả đều ra ngoài! Tôi muốn ngủ."
Bà Phó lập tức kéo cô ta ra ngoài, vẻ mặt xám xịt: "Nhìn xem cô đã làm được việc tốt gì đi!"
Kiều Sân tự chuốc lấy thất bại, bị sỉ nhục trước mặt nhà họ Phó, cô chán nản và đau khổ, sắc mặt lập tức tái nhợt, thậm chí ngón tay bị xước do bị đĩa cào cũng không dám nói một lời.
Vẫn là Phó Qua nắm tay cô, vội vàng nói: “Đi thôi, Sân Sân, chúng ta ra ngoài trước đi.”
*
Tầng 6 Nam Uyển
Sau khi Kiều Niệm đưa nấm linh chi cho dì Trần, cô nói chuyện với chú Trần trên giường bệnh một lúc, nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt tái nhợt của người trên giường bệnh, mới đứng dậy, nói một tiếng với Trần Viễn đang đứng trầm mặc bên cạnh: "Đi với tôi.”
Cửa phòng bệnh hé mở.
"Lại đây đi."
Kiều Niệm dẫn anh đến cuối hành lang, đảm bảo cặp vợ chồng trong phòng không nghe thấy, sau đó cô dừng lại, mở cửa sổ hành lang, phiền não lấy kẹo cao su từ trong túi ra, tiện tay ném một viên kẹo nhỏ vào trong miệng.
Rất ngọt.
Ngọt ngào với vị chua của cam.
Cô nheo mắt tựa người vào cửa sổ, đôi mắt đen sâu thẳm rơi vào người đứng đằng sau cô.
Trên cánh tay Trần Viễn còn băng bó, trên mặt cũng có vết thương lưu lại sau khi đánh nhau với người khác, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi.
Kiều Niệm nheo mắt lại, hỏi cậu: “Ra ngoài hòa nhập vào xã hội cảm giác thế nào?”
Trần Viễn không mở miệng, ủ rũ nói: "Không liên quan đến cậu!"
Cô mỉm cười, đuôi mắt có chút khí thế, lại có chút hoang dã, thay đổi tư thế đứng: “Nếu không phải do dì Trần và chú Trần, cậu cho rằng tôi quan tâm đến cậu sao?”
“...Tôi vốn cũng không cần cậu quản! " Trần Viễn mở miệng, dường như lòng tự trọng của cậu ta đã bị đả kích.
Kiều Niệm không muốn phí lời với cậu ta, thẳng thắn nói ra: "Lúc trước cậu nói muốn ra xã hội lang bạt làm nên một phen sự nghiệp, ba tháng, sự thật chứng minh cậu vô tích sự. Bây giờ cậu nên tuân thủ ước định với tôi, trở về trường học chăm chỉ học tập, đừng để dì Trần bọn họ lo lắng cho cậu nữa."
Trần Viễn không hiểu tại sao cô luôn có thể bình tĩnh như vậy, giống như một con tàu đã vượt qua hàng ngàn cánh buồm, dù sóng biển có dữ dội đến đâu, cô vẫn có thể đứng yên.
Rõ ràng là cô cũng chỉ trạc tuổi mình!
Cậu nở một nụ cười giễu cợt: “Cậu nghĩ nếu muốn thì tôi có thể quay lại học được à?”
Cậu đã nghỉ học ba tháng, rất khó để quay lại.
Kiều Niệm nhướng mày hỏi: "Trước kia cậu học trường nào? Tôi sẽ tìm người đến trường nói năng hộ cậu.”
“Nói cũng vô ích thôi.” Trần Viễn nói như vậy, nhưng cậu ta vẫn nói với cô: “Trường trung học số 1 Nhiễu Thành. Tôi đang học lớp A. Trường Nhất Trung quản lý rất chặt chẽ, giáo viên chủ nhiệm lớp A nghiêm ngặt. Cô ấy sẽ không đồng ý với việc tôi quay lại và hạ điểm trung bình của lớp xuống đâu.”
Thành tích của cậu trước kia trong lớp cũng không tệ, lại nằm trong top năm người đứng đầu lớp, Thẩm Tuệ không có ý kiến gì. Nhưng cậu biết Thẩm Tuệ rất coi trọng thành tích của học sinh, chỉ vì trước đây ổn không có nghĩa là bây giờ sẽ ổn.
Kiều Niệm nhếch khóe miệng, mặt không biểu cảm nói: "Thật trùng hợp, tôi cũng học lớp A ở trường trung học số 1."
Kiều Sân ngạc nhiên đến lắp bắp, cô cảm thấy ánh mắt của người nhà họ Phó đang đổ dồn vào mình, đặc biệt là bà Phó, ánh mắt hiện lên một thoáng ghét bỏ.
Cô cầm đĩa, cố nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc, nhẹ giọng dỗ dành: “Em không thích thỏ con sao? Không sao cả, chị cũng có thể gọt thành mèo và chó, chị gọt hình khác cho em nhé, em thích con gì nào?”
"Chị coi tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?"
Diệp Kỳ Thần không một chút thiện ý nhìn cô ta, trên gương mặt trẻ con chỉ lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn. Tuy rằng không phải là ba tuổi, nhưng hiển nhiên cũng chỉ có năm tuổi!
Hôm đó cậu đã nhìn thấy cô khi cậu đang vùng vẫy dưới sông, người phụ nữ này đứng trên cầu thờ ơ lạnh nhạt, chỉ trỏ cậu, bây giờ cô ta lại đến để lấy lòng cậu.
Kiều Sân không bỏ cuộc, lén đẩy đĩa trái cây đến trước mặt cậu, cười giả tạo: “Thần Thần, em đừng cố chấp, khi ốm cần bổ sung thêm vitamin. Em có thể ăn một chút không?”
"Chị thật là phiền!"
Diệp Kỳ Thần hất đổ chiếc đĩa ngay trước mặt, quả lê trong nháy mắt rơi xuống đất, sắc mặt đen sầm, có vẻ tức giận, quay người quát những người trong phòng: "Cút đi! Các người đi ra ngoài! Tất cả đều ra ngoài! Tôi muốn ngủ."
Bà Phó lập tức kéo cô ta ra ngoài, vẻ mặt xám xịt: "Nhìn xem cô đã làm được việc tốt gì đi!"
Kiều Sân tự chuốc lấy thất bại, bị sỉ nhục trước mặt nhà họ Phó, cô chán nản và đau khổ, sắc mặt lập tức tái nhợt, thậm chí ngón tay bị xước do bị đĩa cào cũng không dám nói một lời.
Vẫn là Phó Qua nắm tay cô, vội vàng nói: “Đi thôi, Sân Sân, chúng ta ra ngoài trước đi.”
*
Tầng 6 Nam Uyển
Sau khi Kiều Niệm đưa nấm linh chi cho dì Trần, cô nói chuyện với chú Trần trên giường bệnh một lúc, nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt tái nhợt của người trên giường bệnh, mới đứng dậy, nói một tiếng với Trần Viễn đang đứng trầm mặc bên cạnh: "Đi với tôi.”
Cửa phòng bệnh hé mở.
"Lại đây đi."
Kiều Niệm dẫn anh đến cuối hành lang, đảm bảo cặp vợ chồng trong phòng không nghe thấy, sau đó cô dừng lại, mở cửa sổ hành lang, phiền não lấy kẹo cao su từ trong túi ra, tiện tay ném một viên kẹo nhỏ vào trong miệng.
Rất ngọt.
Ngọt ngào với vị chua của cam.
Cô nheo mắt tựa người vào cửa sổ, đôi mắt đen sâu thẳm rơi vào người đứng đằng sau cô.
Trên cánh tay Trần Viễn còn băng bó, trên mặt cũng có vết thương lưu lại sau khi đánh nhau với người khác, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi.
Kiều Niệm nheo mắt lại, hỏi cậu: “Ra ngoài hòa nhập vào xã hội cảm giác thế nào?”
Trần Viễn không mở miệng, ủ rũ nói: "Không liên quan đến cậu!"
Cô mỉm cười, đuôi mắt có chút khí thế, lại có chút hoang dã, thay đổi tư thế đứng: “Nếu không phải do dì Trần và chú Trần, cậu cho rằng tôi quan tâm đến cậu sao?”
“...Tôi vốn cũng không cần cậu quản! " Trần Viễn mở miệng, dường như lòng tự trọng của cậu ta đã bị đả kích.
Kiều Niệm không muốn phí lời với cậu ta, thẳng thắn nói ra: "Lúc trước cậu nói muốn ra xã hội lang bạt làm nên một phen sự nghiệp, ba tháng, sự thật chứng minh cậu vô tích sự. Bây giờ cậu nên tuân thủ ước định với tôi, trở về trường học chăm chỉ học tập, đừng để dì Trần bọn họ lo lắng cho cậu nữa."
Trần Viễn không hiểu tại sao cô luôn có thể bình tĩnh như vậy, giống như một con tàu đã vượt qua hàng ngàn cánh buồm, dù sóng biển có dữ dội đến đâu, cô vẫn có thể đứng yên.
Rõ ràng là cô cũng chỉ trạc tuổi mình!
Cậu nở một nụ cười giễu cợt: “Cậu nghĩ nếu muốn thì tôi có thể quay lại học được à?”
Cậu đã nghỉ học ba tháng, rất khó để quay lại.
Kiều Niệm nhướng mày hỏi: "Trước kia cậu học trường nào? Tôi sẽ tìm người đến trường nói năng hộ cậu.”
“Nói cũng vô ích thôi.” Trần Viễn nói như vậy, nhưng cậu ta vẫn nói với cô: “Trường trung học số 1 Nhiễu Thành. Tôi đang học lớp A. Trường Nhất Trung quản lý rất chặt chẽ, giáo viên chủ nhiệm lớp A nghiêm ngặt. Cô ấy sẽ không đồng ý với việc tôi quay lại và hạ điểm trung bình của lớp xuống đâu.”
Thành tích của cậu trước kia trong lớp cũng không tệ, lại nằm trong top năm người đứng đầu lớp, Thẩm Tuệ không có ý kiến gì. Nhưng cậu biết Thẩm Tuệ rất coi trọng thành tích của học sinh, chỉ vì trước đây ổn không có nghĩa là bây giờ sẽ ổn.
Kiều Niệm nhếch khóe miệng, mặt không biểu cảm nói: "Thật trùng hợp, tôi cũng học lớp A ở trường trung học số 1."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.