Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Chương 76: Trưởng Khoa Não Làm Phụ Tá Cho Kiều Niệm
Linh Tiểu Ca
04/11/2023
Lưu Viện Viện cũng bước vào theo mọi người, cô mặc bộ quần áo phẫu thuật đứng tụm lại một bên với cái bác sĩ phẫu thuật não, Kiều Niệm thông qua lá chắn bảo vệ cũng có thể nhìn thấy sự nghi ngờ trong ánh mắt họ.
Nhưng cô không để tâm, nhanh chóng đeo găng tay phẫu thuật chuyên dụng vào tay.
Kẻ yếu đuối mới thích tụ tập lại nghi ngờ một người lạ, người từng nhìn thấy thế giới bao la bên ngoài đều biết rằng thế giới này rất rộng lớn, bạn chưa từng nhìn thấy không có nghĩa là không hợp lý!
Lúc này, trưởng khoa phẫu thuật não bước vào, cũng không để ý đến các đồng nghiệp ngoảnh mặt làm thinh kia, hỏi Kiều Niệm: “Có cần tôi giúp không?”
“Ừm, cần. Bác đứng bên cạnh đưa đồ cho cháu nhé.”
“Được, để ta phối hợp với cháu. Cháu cần gì thì cứ nói với ta.” Trưởng khoa não dường như không cảm thấy việc bản thân làm phụ tá cho một nữ sinh trung học có gì sai cả, tất nhiên rồi.
Các bác sĩ phẫu thuật não nhìn nhau, đều nhìn thấy từ trong ánh mắt nhau từ: Trưởng khoa điên rồi!
Hơn cả điên, hành động của ông ấy bây giờ quả thật khiến mọi người không nói nên lời, hoàn toàn không thể hiểu ông ấy đang làm gì!
Chỉ là một yêu cầu vô lý của một nữ sinh trung học thôi, ông ấy không chỉ đồng ý mà còn tỏ ra như thể đối phương thật sự là một chuyên gia trong lĩnh vực này.
Kiều Niệm không chỉ là một học sinh trung học chưa mọc đủ lông đủ cánh, còn chưa từng học đại học, ông là trưởng khoa mấy chục năm ở bệnh viện cấp 3, lại làm phụ tá trên bàn mổ?!
(P/s: Ở Trung Quốc, các bệnh viện được xếp hạng dựa trên khu vực mà họ đảm trách và mức độ dịch vụ của họ. Bệnh viện cấp 3 là tốt nhất)
Đám người Lưu Viện Viện không hiểu ông ấy đang làm gì, dùng ánh mắt hoài nghi theo dõi sát sao nhất cử nhất động của hai người trên bàn mổ
Kiều Niệm hết sức chăm chú trên bàn mổ, trước tiên là kiểm tra tình trạng của chú Trần, ánh mắt hơi trầm xuống.
Khối u não chèn ép mạch máu + thiếu máu lâu ngày dẫn đến suy dinh dưỡng, tình trạng nội tạng của chú cũng không tốt, không bệnh gì nhưng vì chú nằm trên giường bệnh quanh năm không ra ngoài vận động nên chức năng tạo máu của tim cực kỳ kém lại có chút bệnh về gan.
Tình trạng của chú như hai chân đã bị treo ở rìa cổng địa ngục rồi.
Vốn dĩ chú không té xuống chắc chắn có liên quan đến việc ăn nấm linh chi, nếu không thì lúc nãy bệnh viện sẽ không thông báo rằng bệnh tình chú khó qua khỏi mà là thông báo rằng chú đã đột tử.
“Kẹp mạch máu cong”
Có người đưa dụng cụ vào tay cô, Kiều Niệm dùng kìm kẹp lại chỗ mạch máu đang chảy máu, cắt bỏ khối u trong não.
Động tác của cô lưu loát, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, xem cô thực hiện phẫu thuật cũng bắt mắt như đang xem một buổi biểu diễn nghệ thuật hoàn hảo vậy.
Các bác sĩ phẫu thuật nào vốn cho rằng cô chỉ vào đấy để làm loạn cho vui, trưởng khoa cũng làm chuyện điên rồ với cô, nhưng lúc này họ đều đã chứng kiến hết thảy, đều không dám quay đầu lại.
Đùa cái gì chứ?
Kỹ thuật phẫu thuật não của một nữ sinh trung học còn thành thạo hơn những bác sĩ ở bệnh viện cấp 3 và còn phẫu thuật ở một góc độ rất phức tạp.
Trong sách căn bản không hề đề cập đến việc có thể phẫu thuật não ở vị trí này, nhưng nếu như suy nghĩ kỹ lại thì vị trí này chính xác hơn và ít gây tổn hại nhất cho bệnh nhân so với vị trí phẫu thuật não thông thường họ từng học!
“Kéo cắt mô.”
Giọng Kiều Niệm khàn khàn.
Hôm nay cô vừa đi thi vừa phải làm phẫu thuật với mật độ dày đặc, từ sáng đến giờ cô chưa uống được ngụm nước nào, mọi người trong phòng mổ đều chăm chú nhìn động tác tay của cô, không một ai nghĩ đến chuyện lau mồ hôi hay mời nước cho cô.
Thể trạng sức khỏe của chú Trần quá tệ, cho dù trước khi phẫu thuật cô đã nghĩ cách cho chú uống một viên thuốc nhỏ nhưng nhịp tim của chú ấy vẫn tiếp tục giảm xuống.
“... đưa kẹp phẫu thuật cho cháu.”
Đôi mắt trưởng khoa não rộ lên nguồn sáng cuồng nhiệt, đuổi theo nhất cử nhất động của Kiều Niệm trong cuộc phẫu thuật.
Trong lúc Lưu Viện Viện đang cảm thán, Kiều Niệm đã hoàn toàn loại bỏ xong khối u.
Đây…
Đây đâu phải là một học sinh trung học?
Kỹ thuật phẫu thuật cao cấp như này cũng chưa từng nghe thấy qua!
Nhưng cô không để tâm, nhanh chóng đeo găng tay phẫu thuật chuyên dụng vào tay.
Kẻ yếu đuối mới thích tụ tập lại nghi ngờ một người lạ, người từng nhìn thấy thế giới bao la bên ngoài đều biết rằng thế giới này rất rộng lớn, bạn chưa từng nhìn thấy không có nghĩa là không hợp lý!
Lúc này, trưởng khoa phẫu thuật não bước vào, cũng không để ý đến các đồng nghiệp ngoảnh mặt làm thinh kia, hỏi Kiều Niệm: “Có cần tôi giúp không?”
“Ừm, cần. Bác đứng bên cạnh đưa đồ cho cháu nhé.”
“Được, để ta phối hợp với cháu. Cháu cần gì thì cứ nói với ta.” Trưởng khoa não dường như không cảm thấy việc bản thân làm phụ tá cho một nữ sinh trung học có gì sai cả, tất nhiên rồi.
Các bác sĩ phẫu thuật não nhìn nhau, đều nhìn thấy từ trong ánh mắt nhau từ: Trưởng khoa điên rồi!
Hơn cả điên, hành động của ông ấy bây giờ quả thật khiến mọi người không nói nên lời, hoàn toàn không thể hiểu ông ấy đang làm gì!
Chỉ là một yêu cầu vô lý của một nữ sinh trung học thôi, ông ấy không chỉ đồng ý mà còn tỏ ra như thể đối phương thật sự là một chuyên gia trong lĩnh vực này.
Kiều Niệm không chỉ là một học sinh trung học chưa mọc đủ lông đủ cánh, còn chưa từng học đại học, ông là trưởng khoa mấy chục năm ở bệnh viện cấp 3, lại làm phụ tá trên bàn mổ?!
(P/s: Ở Trung Quốc, các bệnh viện được xếp hạng dựa trên khu vực mà họ đảm trách và mức độ dịch vụ của họ. Bệnh viện cấp 3 là tốt nhất)
Đám người Lưu Viện Viện không hiểu ông ấy đang làm gì, dùng ánh mắt hoài nghi theo dõi sát sao nhất cử nhất động của hai người trên bàn mổ
Kiều Niệm hết sức chăm chú trên bàn mổ, trước tiên là kiểm tra tình trạng của chú Trần, ánh mắt hơi trầm xuống.
Khối u não chèn ép mạch máu + thiếu máu lâu ngày dẫn đến suy dinh dưỡng, tình trạng nội tạng của chú cũng không tốt, không bệnh gì nhưng vì chú nằm trên giường bệnh quanh năm không ra ngoài vận động nên chức năng tạo máu của tim cực kỳ kém lại có chút bệnh về gan.
Tình trạng của chú như hai chân đã bị treo ở rìa cổng địa ngục rồi.
Vốn dĩ chú không té xuống chắc chắn có liên quan đến việc ăn nấm linh chi, nếu không thì lúc nãy bệnh viện sẽ không thông báo rằng bệnh tình chú khó qua khỏi mà là thông báo rằng chú đã đột tử.
“Kẹp mạch máu cong”
Có người đưa dụng cụ vào tay cô, Kiều Niệm dùng kìm kẹp lại chỗ mạch máu đang chảy máu, cắt bỏ khối u trong não.
Động tác của cô lưu loát, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, xem cô thực hiện phẫu thuật cũng bắt mắt như đang xem một buổi biểu diễn nghệ thuật hoàn hảo vậy.
Các bác sĩ phẫu thuật nào vốn cho rằng cô chỉ vào đấy để làm loạn cho vui, trưởng khoa cũng làm chuyện điên rồ với cô, nhưng lúc này họ đều đã chứng kiến hết thảy, đều không dám quay đầu lại.
Đùa cái gì chứ?
Kỹ thuật phẫu thuật não của một nữ sinh trung học còn thành thạo hơn những bác sĩ ở bệnh viện cấp 3 và còn phẫu thuật ở một góc độ rất phức tạp.
Trong sách căn bản không hề đề cập đến việc có thể phẫu thuật não ở vị trí này, nhưng nếu như suy nghĩ kỹ lại thì vị trí này chính xác hơn và ít gây tổn hại nhất cho bệnh nhân so với vị trí phẫu thuật não thông thường họ từng học!
“Kéo cắt mô.”
Giọng Kiều Niệm khàn khàn.
Hôm nay cô vừa đi thi vừa phải làm phẫu thuật với mật độ dày đặc, từ sáng đến giờ cô chưa uống được ngụm nước nào, mọi người trong phòng mổ đều chăm chú nhìn động tác tay của cô, không một ai nghĩ đến chuyện lau mồ hôi hay mời nước cho cô.
Thể trạng sức khỏe của chú Trần quá tệ, cho dù trước khi phẫu thuật cô đã nghĩ cách cho chú uống một viên thuốc nhỏ nhưng nhịp tim của chú ấy vẫn tiếp tục giảm xuống.
“... đưa kẹp phẫu thuật cho cháu.”
Đôi mắt trưởng khoa não rộ lên nguồn sáng cuồng nhiệt, đuổi theo nhất cử nhất động của Kiều Niệm trong cuộc phẫu thuật.
Trong lúc Lưu Viện Viện đang cảm thán, Kiều Niệm đã hoàn toàn loại bỏ xong khối u.
Đây…
Đây đâu phải là một học sinh trung học?
Kỹ thuật phẫu thuật cao cấp như này cũng chưa từng nghe thấy qua!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.