Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Chương 114: Viên Đường Nhỏ Vẫn Có Thể Có Hương Vị Khác
Linh Tiểu Ca
05/12/2023
Hai người nhà họ Diệp đều nhận được quà từ em gái anh, lớn thì trực tiếp nhận đến tay rồi, nhỏ thì sẽ nhận được lời hứa từ em gái anh.
Người anh nhà họ Giang bây giờ lại được đối xử ngang hàng với Cố Tam, có thể chịu đựng được không chứ?!
Kiều Niệm chưa bao giờ keo kiệt về vật chất, anh cũng hỏi rồi thì cũng hào phóng bao gồm cả anh: “Anh cũng thế, lần sau thấy quần áo gì hợp với anh, em sẽ mua cho anh.”
Thật ra nhan sắc Giang Ly cũng không tệ, hơn nữa cô luôn có cảm giác như đã từng bắt gặp gương mặt này ở đâu đó rồi, chỉ là trong nhất thời nên cô chưa thể nhớ ra.
Kiều Niệm cau mày nhưng vẫn không nhớ ra được nên không suy nghĩ về nó nữa.
Cô lôi hộp kẹo cao su trên người ra, đổ một viên đường nhỏ màu trắng từ bên trong rồi đưa cho đứa bé trên giường bệnh.
“Nè, Thần Thần ăn một viên đi.”
“Dạ.”
Mỗi lần đến đây cô đều cho cậu một viên kẹo, việc này cũng đã thành thói quan với Diệp Kỳ Thần rồi, cậu ngoan ngoãn lấy viên kẹo từ trong lòng bàn tay cô rồi bỏ vào miệng.
Vị ngọt của kẹo cam lan tỏa trong miệng cậu, nhọt đến mức cậu phải nheo mắt lại, đôi lông mi khẽ run lên.
Ngọt quá đi.
Còn ngọt hơn cả viên kẹo đường lần trước.
Diệp Kỳ Thần vừa không nỡ ăn hết viên kẹo đường nhỏ, chỉ chầm chầm nhấp miệng vài cái, vừa nghiêng đầu, đôi mắt to như quả nho tràn đầy sự tò mò hỏi Kiều Niệm: “Chị, tại sao viên kẹo này lại có vị quýt ạ?”
Viên kẹo chị Niệm Niệm cho cậu rõ ràng là màu trắng nhưng lại có vị quýt, lạ thật đấy.
Cậu kêu người đi mua nhưng không ai mua được cả.
Ông lão ở căng tin bán kẹo nói, kẹo vị quýt thì sẽ có màu cam, kẹo vị nho thì sẽ có màu tím, ông không bán kẹo vị quýt nào có màu trắng cả.
Kiều Niệm nhếch đuôi mắt lên, tưởng rằng cậu không thích vị quýt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chị chỉ ngẫu nhiên chọn vị này thôi, em không thích à? Vậy lần sau chị đổi vị khác nhé?”
Sở dĩ viên đường nhỏ có vị khác biệt là do từ khi sinh ra cô đã ghét đồ có vị đắng, cho dù là thuốc cô cũng sẽ cố chấp thực hiện một số thay đổi nhỏ mà không để ảnh hưởng đến công dụng của thuốc.
Đối với cô, viên thuốc vị cam hay vị nho không quan trọng, rất đơn giản, chỉ cần thay đổi hàm lượng đường là được.
Diệp Kỳ Thần vội vàng lắc đầu, chớp chớp đôi mắt to: “Em thích vị quýt, tất cả kẹo chị cho em đều thích hết!”
Kiều Niệm vẫn cảm thấy có lẽ do cậu còn bé, không thích ăn mãi một mùi vị sẽ dễ bị ngấy, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lần sau chị sẽ cho em thêm mấy vị khác nữa.”
Cô cũng chưa thử qua vị táo xanh, hình như cũng có vẻ khá ngon.
Một lớn một nhỏ nói chuyện với nhau, chỉ có Diệp Vọng Xuyên chú ý đến viên đường nhỏ cô đưa cho Diệp Kỳ Thần, viên đường có màu trắng và rất nhỏ, trông cực kỳ khó nhìn thấy, anh luôn cảm thấy viên đường nhỏ này không phải là một viên kẹo bình thường.
Ít ra vào những lúc Diệp Kỳ Thần quậy phá, anh đã bảo người đi tìm mua nhưng trong Nhiễu Thành không hề có nhãn kẹo như này.
……
Bên ngoài phòng bệnh.
Giang Ly cưỡng ép kéo người đó ra ngoài.
Anh ấy đã khá cao so với người thường rồi nhưng lại thấp hơn một khúc khi đứng trước mặt Diệp Vọng Xuyên.
Nhưng lúc này, anh không để ý nhiều nữa, cau mày đứng trước mặt người đàn ông kiêu ngạo, hạ thấp tông giọng của mình, trầm giọng nói: “Vọng thiếu gia, cậu có ý gì?”
“Ý gì là ý gì?”
Đôi mắt Diệp Vọng Xuyên đỏ bừng, không thể kìm nén sự khát máu và tức giận trong đáy mắt, anh giơ tay mân mê hai bên thái dương, lông mày trông rất tức giận, ngón tay sạch sẽ, trên xương cổ tay là chuỗi Phật châu vô cùng bắt mắt.
Giang Ly không phải mới chỉ quen biết anh một hai ngày, trực tiếp nói thẳng ra: “Cậu có chuyện gì với em gái tôi thế? Tôi chỉ mới ra ngoài được nửa tháng, đừng nói với tôi là cậu muốn tấn công em ấy đấy nhé.”
Trước kia anh ấy không lo lắng gì mà giao Kiều Niệm cho Diệp Vọng Xuyên nhờ anh chăm sóc em gái giúp mình.
Mặc dù Niệm Niệm và Vọng thiếu gia có hôn ước nhưng chỉ có vài người biết chuyện hôn ước của hai người họ, sau này có thể đến với nhau hay không thì vẫn chưa chắc chắn.
Người anh nhà họ Giang bây giờ lại được đối xử ngang hàng với Cố Tam, có thể chịu đựng được không chứ?!
Kiều Niệm chưa bao giờ keo kiệt về vật chất, anh cũng hỏi rồi thì cũng hào phóng bao gồm cả anh: “Anh cũng thế, lần sau thấy quần áo gì hợp với anh, em sẽ mua cho anh.”
Thật ra nhan sắc Giang Ly cũng không tệ, hơn nữa cô luôn có cảm giác như đã từng bắt gặp gương mặt này ở đâu đó rồi, chỉ là trong nhất thời nên cô chưa thể nhớ ra.
Kiều Niệm cau mày nhưng vẫn không nhớ ra được nên không suy nghĩ về nó nữa.
Cô lôi hộp kẹo cao su trên người ra, đổ một viên đường nhỏ màu trắng từ bên trong rồi đưa cho đứa bé trên giường bệnh.
“Nè, Thần Thần ăn một viên đi.”
“Dạ.”
Mỗi lần đến đây cô đều cho cậu một viên kẹo, việc này cũng đã thành thói quan với Diệp Kỳ Thần rồi, cậu ngoan ngoãn lấy viên kẹo từ trong lòng bàn tay cô rồi bỏ vào miệng.
Vị ngọt của kẹo cam lan tỏa trong miệng cậu, nhọt đến mức cậu phải nheo mắt lại, đôi lông mi khẽ run lên.
Ngọt quá đi.
Còn ngọt hơn cả viên kẹo đường lần trước.
Diệp Kỳ Thần vừa không nỡ ăn hết viên kẹo đường nhỏ, chỉ chầm chầm nhấp miệng vài cái, vừa nghiêng đầu, đôi mắt to như quả nho tràn đầy sự tò mò hỏi Kiều Niệm: “Chị, tại sao viên kẹo này lại có vị quýt ạ?”
Viên kẹo chị Niệm Niệm cho cậu rõ ràng là màu trắng nhưng lại có vị quýt, lạ thật đấy.
Cậu kêu người đi mua nhưng không ai mua được cả.
Ông lão ở căng tin bán kẹo nói, kẹo vị quýt thì sẽ có màu cam, kẹo vị nho thì sẽ có màu tím, ông không bán kẹo vị quýt nào có màu trắng cả.
Kiều Niệm nhếch đuôi mắt lên, tưởng rằng cậu không thích vị quýt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chị chỉ ngẫu nhiên chọn vị này thôi, em không thích à? Vậy lần sau chị đổi vị khác nhé?”
Sở dĩ viên đường nhỏ có vị khác biệt là do từ khi sinh ra cô đã ghét đồ có vị đắng, cho dù là thuốc cô cũng sẽ cố chấp thực hiện một số thay đổi nhỏ mà không để ảnh hưởng đến công dụng của thuốc.
Đối với cô, viên thuốc vị cam hay vị nho không quan trọng, rất đơn giản, chỉ cần thay đổi hàm lượng đường là được.
Diệp Kỳ Thần vội vàng lắc đầu, chớp chớp đôi mắt to: “Em thích vị quýt, tất cả kẹo chị cho em đều thích hết!”
Kiều Niệm vẫn cảm thấy có lẽ do cậu còn bé, không thích ăn mãi một mùi vị sẽ dễ bị ngấy, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lần sau chị sẽ cho em thêm mấy vị khác nữa.”
Cô cũng chưa thử qua vị táo xanh, hình như cũng có vẻ khá ngon.
Một lớn một nhỏ nói chuyện với nhau, chỉ có Diệp Vọng Xuyên chú ý đến viên đường nhỏ cô đưa cho Diệp Kỳ Thần, viên đường có màu trắng và rất nhỏ, trông cực kỳ khó nhìn thấy, anh luôn cảm thấy viên đường nhỏ này không phải là một viên kẹo bình thường.
Ít ra vào những lúc Diệp Kỳ Thần quậy phá, anh đã bảo người đi tìm mua nhưng trong Nhiễu Thành không hề có nhãn kẹo như này.
……
Bên ngoài phòng bệnh.
Giang Ly cưỡng ép kéo người đó ra ngoài.
Anh ấy đã khá cao so với người thường rồi nhưng lại thấp hơn một khúc khi đứng trước mặt Diệp Vọng Xuyên.
Nhưng lúc này, anh không để ý nhiều nữa, cau mày đứng trước mặt người đàn ông kiêu ngạo, hạ thấp tông giọng của mình, trầm giọng nói: “Vọng thiếu gia, cậu có ý gì?”
“Ý gì là ý gì?”
Đôi mắt Diệp Vọng Xuyên đỏ bừng, không thể kìm nén sự khát máu và tức giận trong đáy mắt, anh giơ tay mân mê hai bên thái dương, lông mày trông rất tức giận, ngón tay sạch sẽ, trên xương cổ tay là chuỗi Phật châu vô cùng bắt mắt.
Giang Ly không phải mới chỉ quen biết anh một hai ngày, trực tiếp nói thẳng ra: “Cậu có chuyện gì với em gái tôi thế? Tôi chỉ mới ra ngoài được nửa tháng, đừng nói với tôi là cậu muốn tấn công em ấy đấy nhé.”
Trước kia anh ấy không lo lắng gì mà giao Kiều Niệm cho Diệp Vọng Xuyên nhờ anh chăm sóc em gái giúp mình.
Mặc dù Niệm Niệm và Vọng thiếu gia có hôn ước nhưng chỉ có vài người biết chuyện hôn ước của hai người họ, sau này có thể đến với nhau hay không thì vẫn chưa chắc chắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.