Chương 20: Cái Bóng Vẫn Còn Đó
La Tiều Sâm
11/10/2023
Cơ thể Lưu Hâm đột nhiên bắt đầu run rẩy, vừa khóc vừa ôm chầm lấy tôi.
Cùng lúc năm mùi vị trong lòng dâng trào, giữa hai cánh mũi như bị mùi hôi chua thấm ướt đến mức suýt nôn ra.
Lưu Hâm đột nhiên đẩy tôi ra, và sau đó mạnh mẽ đóng cửa phòng. Tôi còn đang ngơ ngác chưa phản ứng lại, vì vậy tôi lại đứng một mình ngoài cửa.
Trong căn phòng vang lên tiếng va chạm hoảng hốt, tôi hoảng sợ đẩy mạnh cửa, gõ cửa và hét lớn tên của Lưu Hâm.
Tôi nghĩ Lưu Hâm đang trách tôi, và trong nhà chắc chắn có thứ gì đó bốc mùi, vì vậy khoảnh khắc vừa rồi tôi mở cửa ra, tôi mới ngửi thấy một mùi lạ.
Tôi gõ cửa mấy lần, nhưng cánh cửa đối diện đột nhiên kêu cọt kẹt mở ra, và bà lão với vẻ mặt u ám gầm gừ với tôi: "Đêm phá cửa còn chưa đủ nữa hả! Nếu còn đập phá nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!" Bà già gầm lên xong, thì ầm một tiếng đóng sầm cửa lại.
Tôi sững sờ một lúc, buổi tối phá cửa? Cùng lúc đó, cánh cửa nhà tôi đột nhiên lại mở ra.
Lưu Hâm nước mắt như mưa nhìn tôi, hàm răng khẽ cắn môi.
Tôi gạt bỏ hết mọi suy nghĩ không cần thiết khác trong đầu, nhìn Lưu Hâm, khàn giọng nói với cô ấy: Anh xin lỗi, anh đã về rồi đây.
Lưu Hâm cuối cùng cũng òa khóc, ôm lấy tôi không buông, giây tiếp theo tôi có thể an ủi Lưu Hâm, sau đó hai người lại làm hòa như trước, nhưng lại sợ bà già đối diện lại đột nhiên bước ra, thế là tôi lập tức ôm Lưu Hâm vào nhà.
Đúng như tôi nghĩ, trong nhà vẫn còn một chút mùi hôi thối.
Tôi có chút bối rối, Lưu Hâm không ngửi được mùi nồng nặc như vậy sao, mà lúc này, Lưu Hâm đã ngừng khóc. Sau vài lời giải thích quấn quít của đôi tình nhân xa cách từ lâu, tôi kể cho Lưu Hâm nghe một phần những chuyện trong những ngày qua, nhưng tôi không nói một chút gì về chuyện thần bí quá giới hạn của mình.
Lưu Hâm tỏ vẻ là cô ấy hiểu tôi. Trong lòng tôi thấy hơi vui vẻ. Sau đó, tôi hỏi Lưu Hâm trong nhà có thứ gì đó thối rữa phải không, và tại sao lại có mùi lạ.
Vẻ mặt Lưu Hâm bỗng trở nên mất tự nhiên, sau đó nói cô ấy đã dọn dẹp sạch sẽ rồi. Nhưng không có nói rõ là cái gì mà lại hôi thối như thế.
Tôi không hỏi thêm, mấy ngày nay đã quá mức làm khó Lưu Hâm rồi.
Lưu Hâm vừa chuẩn bị ra khỏi nhà, tôi thấy cô ấy mang theo túi xách của mình, tôi hỏi Lưu Hâm có định đi đâu không. Vẻ mặt Lưu Hâm càng thêm mất tự nhiên, ấp úng không muốn nói.
Tôi chợt căng thẳng, chẳng lẽ Lưu Hâm đang giấu tôi chuyện gì sao?
Nhưng Lưu Hâm đột nhiên lại nói sang chuyện khác, cô ấy hỏi tôi: Lưu Họa, dù sao thì cũng là bạn của anh qua đời, chuyện anh đã đồng ý với bên đó, bây giờ lại không đi thì cũng không ổn lắm. Hơn nữa anh là vì em mới không đi, em không muốn ...
Suy nghĩ của tôi lập tức bị kéo qua, nghe Lưu Hâm muốn nói gì, cô ấy muốn tôi trở về nhà Tiểu Ngôn.
Tôi ngay lập tức giải thích với Lưu Hâm, nhưng Lưu Hâm chỉ kiên quyết cho rằng, chính vì cô ấy mà tôi thậm chí còn không đến dự đám tang của bạn mình.
Tôi không kiên trì nổi nữa, cuối cùng đành phải hứa với với Lưu Hâm là ngày mai tôi chắc chắn sẽ đến nhà Tiểu Ngôn, đưa đầu thất của Tiểu Ngôn xong mới đi.
Lưu Hâm cười vui vẻ. Thế nhưng trong lòng tôi lại bắt đầu giằng co, trước khi tôi quay về, tôi đã hoàn toàn làm mích lòng vị đạo sĩ nghiêm cẩn kia rồi.
Còn có cha của Tiểu Ngôn rõ ràng có vấn đề lớn. Nếu tôi làm theo lời của đạo sĩ nghiêm cẩn, liều chết cũng không thèm nghĩ đến chuyện của vợ chồng Tiểu Ngôn nữa.
Như vậy căn bản sẽ không có quỷ hồn nào xuất hiện, nên chuyện này có thể giải quyết dễ dàng.
Nhưng rõ ràng còn có thứ gì đó khác trong sân.
Người đàn ông trung niên đó...
Hôm nay không thể đến nhà Tiểu Ngôn, tôi muốn ở cùng Lưu Hâm, cả ngày chúng tôi đều không ra ngoài, Lưu Hâm nấu ăn trong bếp, không cho tôi vào, nói mấy ngày qua là bồi thường hiểu lầm cho tôi.
Ăn tối xong, đi ngủ sớm đương nhiên không thể thiếu một đêm xuân. Lưu Hâm ngủ rất say, nhưng tôi thì làm cách nào cũng không thể ngủ được.
Nghĩ đến ngày mai lại đến nhà Tiểu Ngôn, dũng khí sinh ra vì Lưu Hâm trong ngày hôm nay cũng đã giảm đi một chút.
Tự tát cho mình một cái, không thể suy nghĩ nhiều, nếu không không cần đến nhà Tiểu Ngôn, thì vợ chồng bọn họ cũng sẽ tìm đến mình.
Lúc này, tôi bỗng nhiên có chút mắc tiểu, tôi cẩn thận không đánh thức Lưu Hâm, nhón chân vào phòng tắm, cũng nhân tiện tắm rửa sạch sẽ.
Tôi đột nhiên nhớ lại chuyện cái chậu gỗ, rối rắm không chịu nổi, tôi lại đi mở cửa tủ, mới phát hiện chậu gỗ vẫn còn ở chỗ đó, nhưng tóc và mặt nạ bên trong đã biến mất. Tóc hẳn là đã được Lưu Hâm dọn dẹp, mặt nạ đã vứt đi từ lâu rồi, nếu không sẽ bốc mùi.
Tôi duỗi cái lưng mệt mỏi, thật kỳ thật xảy ra chuyện như vậy cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất hiện tại tôi không sợ chết khiếp, tôi cũng hiểu ra rất nhiều chuyện. Quan trọng hơn, đó là Lưu Hâm cuối cùng đã thực sự trở thành người phụ nữ của tôi.
Ngày mai là ngày cuối cùng, đưa vợ chồng Tiểu Ngôn đi, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Tôi nắm chốt cửa, kéo cửa nhà vệ sinh ra, cửa phòng vệ sinh được thiết kế để mở vào trong, vì vậy tôi không thể không lùi lại hai bước, sau đó theo bản năng cúi đầu xuống để đảm bảo mình không dẫm phải dép lê.
Khi tôi kéo cửa ra, ngẩng đầu định đi ra ngoài, tôi nhìn thấy một bóng người đen như mực đang bám chặt vào cửa sổ trước mặt tôi. Tôi tạm dừng suy nghĩ trong 1s. Sau đó, tôi sợ hãi đóng cửa lại, trốn trở lại phòng tắm.
Tim tôi gần như nhảy lên cổ họng, tôi cắn chặt môi, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Khi tôi đóng cửa lại, do dùng lực quá mạnh, sau một tiếng rầm trầm đục, tôi nghe thấy giọng nói rầm rì của Lưu Hâm, và sau đó Lưu Hâm bắt đầu gọi tôi.
Trong lòng tôi vô cùng hoảng hốt, Lưu Hâm vẫn còn trong phòng, thứ bên ngoài kia sẽ không làm hại đến Lưu Hâm chứ!
Khi nghĩ đến đây, tôi kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, mạnh mẽ kéo mở cửa phòng tắm và chạy ra ngoài.
Đèn trong phòng đã được bật lên, Lưu Hâm vừa dụi mắt vừa đi dép. Khi cô ấy nhìn thấy tôi, cô ấy bối rối hỏi tôi có chuyện gì
Tôi nhìn chằm chằm vào vị trí của cửa sổ, bóng của người vừa rồi vẫn còn ở đó mà bây giờ đã biến mất không thấy đâu. Vừa rồi tuyệt đối không phải là ảo giác, kể từ khi biết vật trên cửa sổ ban đêm có lẽ là một con diều, tôi đã không bao giờ nghĩ đến nó nữa.
Lưu Hâm cũng đi tới nhìn ra cửa sổ, nghi hoặc hỏi tôi: "Lưu Họa, anh làm sao vậy?"
Tôi rùng mình, tỉnh táo lại, cố gắng hết sức làm như không có chuyện gì xảy ra, may mắn là Lưu Hâm không phát hiện ra cái gì, nhưng cái bóng đen đó dường như đang bám lấy tôi.
Lưu Hâm hỏi tôi sao vừa rồi lại phát ra tiếng động lớn như vậy, tôi giải thích là lúc mở cửa ra tôi không đứng vững, suýt nữa thì ngã, nhưng may mắn là tôi ngã vào cửa nên không có chuyện gì xảy ra. Lưu Hâm lo lắng nói tôi không cẩn thận chút nào.
Tôi vô thức nhìn lên chiếc đồng hồ thạch anh treo trên tường cạnh giường, thời gian đã hơn năm giờ. Một lát nữa sẽ là trời đã sáng. Tôi không còn cảm thấy buồn ngủ nữa. Hôm nay tôi phải đi tìm đạo sĩ nghiêm cẩn, vấn đề bóng người nhất định phải nhờ ông ấy giải quyết.
Lưu Hâm bảo tôi nhanh lên trên giường ngủ, tắt đèn xong tôi nằm cạnh Lưu Hâm, cô ấy buồn ngủ đến mức chỉ trong vòng một phút đã bắt đầu thở đều đều.
Mà tôi cứ lo lắng nhìn vào vị trí của cửa sổ, ban ngày, cái bóng kia chắc có lẽ sẽ không nên xuất hiện.
Lưu Hâm ngủ thẳng tới hơn tám giờ sáng mới chậm rãi thức dậy, tôi bảo Lưu Hâm nhanh nhanh dọn dẹp xong để còn đi làm, sau đó tôi sẽ đến nhà Tiểu Ngôn, tôi còn dặn dò Lưu Hâm là nếu buổi tối tôi không gọi cho cô ấy, thì cô ấy cũng đừng về nhà, hoặc tìm một đồng nghiệp rồi ở nhà họ một đêm cũng được.
Lưu Hâm sau khi nghe xong liền bất an, hỏi tôi có chuyện gì xảy ra không. Tôi lắc đầu nói không sao. Hôm nay chỉ cần nhớ rõ lời tôi nói là được rồi.
Tôi đợi Lưu Hâm tắm rửa xong thì đi ra ngoài với cô ấy. Lúc ra khỏi nhà, tôi vẫn còn ngửi thấy một chút xíu mùi thối rữa, có lẽ dư vị ngày hôm qua chưa được không khí thổi bay. Hôm nay đưa Tiểu Ngôn xong, khi trở về, tôi sẽ mua một chai khử mùi không khí.
Sau khi ra khỏi khu phố, nhìn Lưu Hâm lên xe taxi, tôi mới yên tâm. Tối hôm qua, tôi không nghĩ đến nghĩ đến chuyện vợ chồng Tiểu Ngôn, quả nhiên không có vấn đề gì, hôm nay bọn họ sẽ hỏa táng, không biết ngày hôm qua đạo sĩ nghiêm cẩn xử lý chuyện xác chết nhỏ máu của cợ dâu của Tiểu Ngôn như thế nào.
Khi đến trước cửa nhà Tiểu Ngôn, tôi phát hiện vị trí chỗ cổng sân đang đậu một chiếc xe tang lễ.
Cùng lúc năm mùi vị trong lòng dâng trào, giữa hai cánh mũi như bị mùi hôi chua thấm ướt đến mức suýt nôn ra.
Lưu Hâm đột nhiên đẩy tôi ra, và sau đó mạnh mẽ đóng cửa phòng. Tôi còn đang ngơ ngác chưa phản ứng lại, vì vậy tôi lại đứng một mình ngoài cửa.
Trong căn phòng vang lên tiếng va chạm hoảng hốt, tôi hoảng sợ đẩy mạnh cửa, gõ cửa và hét lớn tên của Lưu Hâm.
Tôi nghĩ Lưu Hâm đang trách tôi, và trong nhà chắc chắn có thứ gì đó bốc mùi, vì vậy khoảnh khắc vừa rồi tôi mở cửa ra, tôi mới ngửi thấy một mùi lạ.
Tôi gõ cửa mấy lần, nhưng cánh cửa đối diện đột nhiên kêu cọt kẹt mở ra, và bà lão với vẻ mặt u ám gầm gừ với tôi: "Đêm phá cửa còn chưa đủ nữa hả! Nếu còn đập phá nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!" Bà già gầm lên xong, thì ầm một tiếng đóng sầm cửa lại.
Tôi sững sờ một lúc, buổi tối phá cửa? Cùng lúc đó, cánh cửa nhà tôi đột nhiên lại mở ra.
Lưu Hâm nước mắt như mưa nhìn tôi, hàm răng khẽ cắn môi.
Tôi gạt bỏ hết mọi suy nghĩ không cần thiết khác trong đầu, nhìn Lưu Hâm, khàn giọng nói với cô ấy: Anh xin lỗi, anh đã về rồi đây.
Lưu Hâm cuối cùng cũng òa khóc, ôm lấy tôi không buông, giây tiếp theo tôi có thể an ủi Lưu Hâm, sau đó hai người lại làm hòa như trước, nhưng lại sợ bà già đối diện lại đột nhiên bước ra, thế là tôi lập tức ôm Lưu Hâm vào nhà.
Đúng như tôi nghĩ, trong nhà vẫn còn một chút mùi hôi thối.
Tôi có chút bối rối, Lưu Hâm không ngửi được mùi nồng nặc như vậy sao, mà lúc này, Lưu Hâm đã ngừng khóc. Sau vài lời giải thích quấn quít của đôi tình nhân xa cách từ lâu, tôi kể cho Lưu Hâm nghe một phần những chuyện trong những ngày qua, nhưng tôi không nói một chút gì về chuyện thần bí quá giới hạn của mình.
Lưu Hâm tỏ vẻ là cô ấy hiểu tôi. Trong lòng tôi thấy hơi vui vẻ. Sau đó, tôi hỏi Lưu Hâm trong nhà có thứ gì đó thối rữa phải không, và tại sao lại có mùi lạ.
Vẻ mặt Lưu Hâm bỗng trở nên mất tự nhiên, sau đó nói cô ấy đã dọn dẹp sạch sẽ rồi. Nhưng không có nói rõ là cái gì mà lại hôi thối như thế.
Tôi không hỏi thêm, mấy ngày nay đã quá mức làm khó Lưu Hâm rồi.
Lưu Hâm vừa chuẩn bị ra khỏi nhà, tôi thấy cô ấy mang theo túi xách của mình, tôi hỏi Lưu Hâm có định đi đâu không. Vẻ mặt Lưu Hâm càng thêm mất tự nhiên, ấp úng không muốn nói.
Tôi chợt căng thẳng, chẳng lẽ Lưu Hâm đang giấu tôi chuyện gì sao?
Nhưng Lưu Hâm đột nhiên lại nói sang chuyện khác, cô ấy hỏi tôi: Lưu Họa, dù sao thì cũng là bạn của anh qua đời, chuyện anh đã đồng ý với bên đó, bây giờ lại không đi thì cũng không ổn lắm. Hơn nữa anh là vì em mới không đi, em không muốn ...
Suy nghĩ của tôi lập tức bị kéo qua, nghe Lưu Hâm muốn nói gì, cô ấy muốn tôi trở về nhà Tiểu Ngôn.
Tôi ngay lập tức giải thích với Lưu Hâm, nhưng Lưu Hâm chỉ kiên quyết cho rằng, chính vì cô ấy mà tôi thậm chí còn không đến dự đám tang của bạn mình.
Tôi không kiên trì nổi nữa, cuối cùng đành phải hứa với với Lưu Hâm là ngày mai tôi chắc chắn sẽ đến nhà Tiểu Ngôn, đưa đầu thất của Tiểu Ngôn xong mới đi.
Lưu Hâm cười vui vẻ. Thế nhưng trong lòng tôi lại bắt đầu giằng co, trước khi tôi quay về, tôi đã hoàn toàn làm mích lòng vị đạo sĩ nghiêm cẩn kia rồi.
Còn có cha của Tiểu Ngôn rõ ràng có vấn đề lớn. Nếu tôi làm theo lời của đạo sĩ nghiêm cẩn, liều chết cũng không thèm nghĩ đến chuyện của vợ chồng Tiểu Ngôn nữa.
Như vậy căn bản sẽ không có quỷ hồn nào xuất hiện, nên chuyện này có thể giải quyết dễ dàng.
Nhưng rõ ràng còn có thứ gì đó khác trong sân.
Người đàn ông trung niên đó...
Hôm nay không thể đến nhà Tiểu Ngôn, tôi muốn ở cùng Lưu Hâm, cả ngày chúng tôi đều không ra ngoài, Lưu Hâm nấu ăn trong bếp, không cho tôi vào, nói mấy ngày qua là bồi thường hiểu lầm cho tôi.
Ăn tối xong, đi ngủ sớm đương nhiên không thể thiếu một đêm xuân. Lưu Hâm ngủ rất say, nhưng tôi thì làm cách nào cũng không thể ngủ được.
Nghĩ đến ngày mai lại đến nhà Tiểu Ngôn, dũng khí sinh ra vì Lưu Hâm trong ngày hôm nay cũng đã giảm đi một chút.
Tự tát cho mình một cái, không thể suy nghĩ nhiều, nếu không không cần đến nhà Tiểu Ngôn, thì vợ chồng bọn họ cũng sẽ tìm đến mình.
Lúc này, tôi bỗng nhiên có chút mắc tiểu, tôi cẩn thận không đánh thức Lưu Hâm, nhón chân vào phòng tắm, cũng nhân tiện tắm rửa sạch sẽ.
Tôi đột nhiên nhớ lại chuyện cái chậu gỗ, rối rắm không chịu nổi, tôi lại đi mở cửa tủ, mới phát hiện chậu gỗ vẫn còn ở chỗ đó, nhưng tóc và mặt nạ bên trong đã biến mất. Tóc hẳn là đã được Lưu Hâm dọn dẹp, mặt nạ đã vứt đi từ lâu rồi, nếu không sẽ bốc mùi.
Tôi duỗi cái lưng mệt mỏi, thật kỳ thật xảy ra chuyện như vậy cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất hiện tại tôi không sợ chết khiếp, tôi cũng hiểu ra rất nhiều chuyện. Quan trọng hơn, đó là Lưu Hâm cuối cùng đã thực sự trở thành người phụ nữ của tôi.
Ngày mai là ngày cuối cùng, đưa vợ chồng Tiểu Ngôn đi, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Tôi nắm chốt cửa, kéo cửa nhà vệ sinh ra, cửa phòng vệ sinh được thiết kế để mở vào trong, vì vậy tôi không thể không lùi lại hai bước, sau đó theo bản năng cúi đầu xuống để đảm bảo mình không dẫm phải dép lê.
Khi tôi kéo cửa ra, ngẩng đầu định đi ra ngoài, tôi nhìn thấy một bóng người đen như mực đang bám chặt vào cửa sổ trước mặt tôi. Tôi tạm dừng suy nghĩ trong 1s. Sau đó, tôi sợ hãi đóng cửa lại, trốn trở lại phòng tắm.
Tim tôi gần như nhảy lên cổ họng, tôi cắn chặt môi, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Khi tôi đóng cửa lại, do dùng lực quá mạnh, sau một tiếng rầm trầm đục, tôi nghe thấy giọng nói rầm rì của Lưu Hâm, và sau đó Lưu Hâm bắt đầu gọi tôi.
Trong lòng tôi vô cùng hoảng hốt, Lưu Hâm vẫn còn trong phòng, thứ bên ngoài kia sẽ không làm hại đến Lưu Hâm chứ!
Khi nghĩ đến đây, tôi kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, mạnh mẽ kéo mở cửa phòng tắm và chạy ra ngoài.
Đèn trong phòng đã được bật lên, Lưu Hâm vừa dụi mắt vừa đi dép. Khi cô ấy nhìn thấy tôi, cô ấy bối rối hỏi tôi có chuyện gì
Tôi nhìn chằm chằm vào vị trí của cửa sổ, bóng của người vừa rồi vẫn còn ở đó mà bây giờ đã biến mất không thấy đâu. Vừa rồi tuyệt đối không phải là ảo giác, kể từ khi biết vật trên cửa sổ ban đêm có lẽ là một con diều, tôi đã không bao giờ nghĩ đến nó nữa.
Lưu Hâm cũng đi tới nhìn ra cửa sổ, nghi hoặc hỏi tôi: "Lưu Họa, anh làm sao vậy?"
Tôi rùng mình, tỉnh táo lại, cố gắng hết sức làm như không có chuyện gì xảy ra, may mắn là Lưu Hâm không phát hiện ra cái gì, nhưng cái bóng đen đó dường như đang bám lấy tôi.
Lưu Hâm hỏi tôi sao vừa rồi lại phát ra tiếng động lớn như vậy, tôi giải thích là lúc mở cửa ra tôi không đứng vững, suýt nữa thì ngã, nhưng may mắn là tôi ngã vào cửa nên không có chuyện gì xảy ra. Lưu Hâm lo lắng nói tôi không cẩn thận chút nào.
Tôi vô thức nhìn lên chiếc đồng hồ thạch anh treo trên tường cạnh giường, thời gian đã hơn năm giờ. Một lát nữa sẽ là trời đã sáng. Tôi không còn cảm thấy buồn ngủ nữa. Hôm nay tôi phải đi tìm đạo sĩ nghiêm cẩn, vấn đề bóng người nhất định phải nhờ ông ấy giải quyết.
Lưu Hâm bảo tôi nhanh lên trên giường ngủ, tắt đèn xong tôi nằm cạnh Lưu Hâm, cô ấy buồn ngủ đến mức chỉ trong vòng một phút đã bắt đầu thở đều đều.
Mà tôi cứ lo lắng nhìn vào vị trí của cửa sổ, ban ngày, cái bóng kia chắc có lẽ sẽ không nên xuất hiện.
Lưu Hâm ngủ thẳng tới hơn tám giờ sáng mới chậm rãi thức dậy, tôi bảo Lưu Hâm nhanh nhanh dọn dẹp xong để còn đi làm, sau đó tôi sẽ đến nhà Tiểu Ngôn, tôi còn dặn dò Lưu Hâm là nếu buổi tối tôi không gọi cho cô ấy, thì cô ấy cũng đừng về nhà, hoặc tìm một đồng nghiệp rồi ở nhà họ một đêm cũng được.
Lưu Hâm sau khi nghe xong liền bất an, hỏi tôi có chuyện gì xảy ra không. Tôi lắc đầu nói không sao. Hôm nay chỉ cần nhớ rõ lời tôi nói là được rồi.
Tôi đợi Lưu Hâm tắm rửa xong thì đi ra ngoài với cô ấy. Lúc ra khỏi nhà, tôi vẫn còn ngửi thấy một chút xíu mùi thối rữa, có lẽ dư vị ngày hôm qua chưa được không khí thổi bay. Hôm nay đưa Tiểu Ngôn xong, khi trở về, tôi sẽ mua một chai khử mùi không khí.
Sau khi ra khỏi khu phố, nhìn Lưu Hâm lên xe taxi, tôi mới yên tâm. Tối hôm qua, tôi không nghĩ đến nghĩ đến chuyện vợ chồng Tiểu Ngôn, quả nhiên không có vấn đề gì, hôm nay bọn họ sẽ hỏa táng, không biết ngày hôm qua đạo sĩ nghiêm cẩn xử lý chuyện xác chết nhỏ máu của cợ dâu của Tiểu Ngôn như thế nào.
Khi đến trước cửa nhà Tiểu Ngôn, tôi phát hiện vị trí chỗ cổng sân đang đậu một chiếc xe tang lễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.