Chương 8
Quỳnh Thy
04/07/2013
Hải Minh đưa cô từ nhà đến bệnh viên xem xét vết thương và sau đó đưa cô từ bệnh viện về nhà, anh chăm sóc cô từng li từng tý một. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, Linh mới cảm nhận được Hải Minh đang ở bên cạnh cô thật gần, chứ chẳng hề xa vời như những gì cô đã từng nghĩ.
Bảo Thiên hai ngày mất tích không có một sự liên lạc với Linh, cô không biết anh đang làm gì, với ai và ở đâu. Có lẽ là đang vui vẻ với một cô nàng nào đó, có thể lắm chứ, và cứ nghĩ đến điều đó Linh lại muốn điên lên, muốn nổi nóng, muốn la hét. Nhưng…Hải Minh…cứ dịu dàng và ấm áp ở bên như thế này làm cho cô chẳng còn có thời gian mà nổi nóng nữa.
- Em ăn cháo đi nhé, anh đã nấu trên bàn rồi đấy !
- Em cảm ơn, anh chu đáo quá !
- Đừng khách sáo, em…là …gì nhỉ..à….chị dâu của anh…anh chăm sóc cho em cũng là đúng thôi…
- À…vâng…đúng rồi…là chị dâu…Linh lẩm bẩm…
- Nhưng anh không thích gọi thế đâu, dù sao anh với Bảo Thiên cũng không quá thân thiết, chỉ là cùng một bố thôi.
- Vâng, sao cũng được mà.
- Em lấy Bảo Thiên có phải vì tình yêu không? Hải Minh chậm rãi.
- Em….Linh ấp úng.
- Không trả lời được vì nó quá khó à? Hải Minh nhìn thẳng vào mắt cô.
- Em…em có lí do…
- Tất cả mọi việc trên đời này làm đều có lí do cả mà. Hải Minh nhìn cô rồi cười. “Mà anh phải đi rồi, em ở nhà một mình được chứ?”
- À, vâng, em ổn…anh cứ đi đi ạ.
- Vậy nhé !
Hải Minh đóng cửa lại và vội vã rời đi. Linh ngồi phịch xuống ghế, đầu óc lâng lâng. Chưa bao giờ nghĩ rằng cô lại đang hối tiếc về những việc mà cô đã làm.
“Em làm mọi việc là có lí do….lí do đó là..vì anh” Linh đau xót với ý nghĩ ấy.
Hải Minh vẫn đến thăm đều đặn hàng ngày, thay vì đến quán café. Vết thương của Linh đã se miệng và đang khô lại. Mặc dù việc di chuyển khá đau đớn nhưng Hải Minh lại rất biết cách làm cho cô quên đi.
Linh bị ngã từ hôm đầu tuần, và cho đến lúc này đã là chủ nhật, cả một tuần Bảo Thiên như bốc hơi chẳng có lấy một cuộc liên lạc. Cô cũng không dám gọi điện cho mẹ chồng, ông nội hoặc bất kì ai bởi như thế quá lộ liễu, Linh đường đường là vợ Bảo Thiên lại chẳng hề biết chồng mình đi đâu nghe có nực cười quá hay không?
Hôm nay Hải Minh hẹn đến nấu cơm cho Linh, cô đã di chuyển được khá nhanh nhẹn.
- Em cứ ngồi đấy đi, để hôm nay anh trổ tài xem nào? Anh lấy tay ra hiệu cho Linh ngồi xuống chiếc bàn ăn ở bếp. Hải Minh đeo tạp dề, lấy đồ trong tủ lạnh ra làm thành thạo.
- Hihihi, anh mà cũng biết vào bếp ư? Em không tin nổi.
- Thì sẽ phải tin thôi. Hải Minh quả quyết.
- Người nào được anh yêu chắc hạnh phúc lắm !
- Anh không chắc điều đó đâu…Hải Minh trầm tư.
Linh im lặng không nói thêm gì nữa, cô định hỏi về người yêu của Hải Minh nhưng xem chừng anh không thoải mái lắm nên thôi. Hình như có gì uẩn khúc trong con người Hải Minh, Linh định bụng một lúc nào đó sẽ tìm hiểu thêm, dường như anh không hề muốn chia sẻ cho cô về chuyện tình cảm, mặc dù Linh rất rất muốn biết cô gái mà Hải Minh dành tặng trái tim anh là ai.
- Haizz, xong rồi, món canh rong biển, mời quí cô ! Hải Minh khẽ đặt bát canh đang bốc khói nghi ngút lên bàn ăn.
- Oa oa, tuyệt quá, anh thật là khéo ! Linh như reo lên.
- Ăn thử rồi cho biết mùi vị nào, quí cô.
Linh lấy thìa, nếm thử, mùi vị thật tuyệt, lần đầu tiên Linh được ăn một món canh ngon như thế, chẳng hề ngần ngại Linh ăn rất tự nhiên chẳng hề dè dặt giữ ý tứ.
- Cứ từ từ thôi, anh nấu nhiều mà. Hải Minh nhìn Linh hiền từ.
“Tôi đang được xem cảnh tượng vui vẻ hạnh phúc quá nhỉ???”
Tiếng Bảo Thiên nói lớn, Linh quay lại, anh ta đã đứng đó từ lúc nào.
- Anh…anh về rồi ư. Linh buông đũa xuống, không giấu khỏi lúng túng.
- Cậu làm gì ở nhà tôi trong lúc tôi đi vắng thế này? Bảo Thiên tiến đến sát Hải Minh, mắt giận dữ. Linh thấy người Bảo Thiên nồng nặc mùi rượu.
Hải Minh lấy tay gỡ tay Bảo Thiên đang túm lấy áo anh, cười khẩy.
- Thứ nhất, đây không phải ngôi nhà đứng tên anh, nó đứng tên ông nội vì thế tôi vẫn có quyền đến đây, thứ hai, tôi đang chăm sóc cho cô gái mà anh bỏ rơi hàng tuần nay không hề có tin tức. Vậy được chứ? Hải Minh thách thức.
- Thằng..thằng khốn… Bảo Thiên định giơ nắm đấm lên.
- Anh điên rồi sao? Buông ra, Linh hét lên và chạy đến giữ tay Bảo Thiên trước khi nó được đấm vào mặt Hải Minh. “Anh về đi, mọi việc ở đây em lo được”
- Ha…haha..hahaha…. lại còn ra sức bảo vệ nhau cơ đấy. Bảo Thiên cười lớn, bước loạng choạng rồi gục xuống ghế.
Hải Minh nhìn Linh với ánh mắt lo ngại, nhưng cô vẫn cố thuyết phục anh. Hải Minh cuối cùng cũng ra về nhưng không quên dặn dò “nếu có chuyện gì xảy ra, nhớ gọi cho anh nhé”
Linh tiễn Hải Minh rồi đóng cửa lại, mùi rượu nồng nặc. Linh nhặt đống tài liệu rơi vãi dưới sàn cất đi, chiếc giày bê bết bùn đất cũng được lau và để lại ngay ngắn trong tủ giày. Cô nhìn Bảo Thiên một cách bất lực.
“Mặt mũi cũng không đến nỗi nào sao có người lại xấu xa đến thế này?” Linh thở dài.
“ Phải đưa anh ta lên phòng thôi, nằm ở đây không được” Linh nghĩ bụng.
- Ê, đồ tồi, dậy đi. Linh lay lay người Bảo Thiên.
- Để..để.. cho tôi yên, hừ hừ…
- Đứng dậy đi lên phòng ngủ ngay, nhanh lên
- Để tôi…. yên…mặc kệ tôi.
Linh bất lực, tiến đến, nâng cánh tay Bảo Thiên lên, choàng qua vai cô và khẽ nâng anh ta dậy. Linh cố hết sức nhưng cái dáng nhỏ nhắn của cô không thể nào có đủ sức lực cộng thêm vết thương vẫn còn đang liền chỉ.
“CÓ ĐỨNG DẬY KHÔNG HẢ???????????” Linh gào lên rồi tát vào mặt Bảo Thiên, anh choàng tỉnh, mở mắt nhìn Linh trân trân.
- A, ha, …chào…chào…vợ.
- Đứng dậy,lên phòng nhanh lên
- Chào vợ yêu…quí, vợ bé nhỏ…haha.
- Tôi không phải vợ của anh ! Linh hậm hực. “Nhanh lên trước khi tôi bỏ mặc anh ở đây đấy !”
- Cô… Bảo Thiên bỗng bật dậy, chỉ tay vào mặt Linh. “Cô, cô….cô là…đồ tồi !”
- Sao cũng được ! Linh mặc xác hàng động của Bảo Thiên.
- Cô…cô đã hối hận vì lấy tôi sao, cô đang hối tiếc vì gã khốn nạn đó sao ?
Bảo Thiên giọng lè nhè, rồi chân tay loạng choạng. Linh cố gắng dìu anh tay nhưng cả hai đều bị nghiêng ngả chẳng thể nào đứng vững được. Linh cố gắng dìu Bảo Thiên lên cầu thang, từng bước đi đã rất khó khăn và cộng thêm bước loạng choạng của người say làm cho cô bước từng bậc lên cầu thang rất khó khăn.
« Á » Linh kêu lên khi cả hai cùng ngã nhào xuống, mới được ¼ bậc cầu thang nhưng Bảo Thiên chẳng hề đứng vững được mà cô thì chẳng có đủ sức để giữ được anh.
« Á… » Linh kêu lên đau đớn, vết cứa ở chân giờ bật máu tươi, vết chỉ khâu đã bị bung ra.
Linh bật khóc, nhìn Bảo Thiên một cách bất lực, cô cố đỡ anh ta trở lại chiếc ghế sô pha, rồi cố gắng lết đi lấy một chiếc chăn và một chiếc khăn ấm lau mặt cho anh . Vết thương làm cho Linh đau đớn, Linh bật khóc, cứ như thế Linh ngồi bên Bảo Thiên cho đến hết đêm…
Sáng sớm, Bảo Thiên tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, anh định bụng ngồi dậy bỗng thấy có gì đó đang gối lên mình. Bảo Thiên nhìn xuống, thấy Linh đang gục bên anh ngủ ngon lành, bên cạnh cô là một chiếc chậu để thấm khăn ướt, một ít bông băng có máu, anh khẽ nhìn lại, những vết thương ở mặt, tay cô và rõ ràng nhất là vết thương ở chân Linh vẫn đang chảy máu.
Trong một giây, Bảo Thiên có thừa thông minh để nhớ lại chuyện tối qua. Anh đã say, nói lảm nhảm…và nhất là cú ngã….
Bảo Thiên định nằm dậy, nhưng rồi nhớ ra mọi chuyện, cả thêm việc không muốn làm Linh thức giấc, anh đưa tay lên đập và đầu « trời ơi, đêm qua mày đã làm cái khỉ gió gì thế này »
Rồi rất khẽ khàng, Bảo Thiên khéo léo không làm Linh thức giấc, anh đứng dậy, đắp lại chăn cho cô. Nhìn cái dáng của cô ngồi dưới sàn rồi đặt hay tay lên ghế để ngủ, trái tim gỗ đá của anh bỗng thấy xót xa.
- Gọi ngay cho tôi một bác sĩ tới đây ngay !
« Á, Á, Á… » Tiếng Linh kêu thất thanh, khi vị bác sĩ già lấy bông và thuốc sát trùng nhỏ vào miệng vết thương để khâu lại chỗ chỉ bị bung chỉ.
Bảo Thiên đứng bên cạnh, luống cuống, rối rít
- Ông làm nhẹ tay thôi chứ ! Anh nói như giận dữ.
- Anh có muốn vợ anh bị nhiễm trùng hay không hả ?
- Không… ý tôi là…. nhẹ tay thôi. Bảo Thiên dịu giọng.
- Á,Á, đau quá, đau quá !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Linh đau đớn.
Bảo Thiên nhấp nhổm không yên khi nhìn thấy thái độ của Linh như thế.
- Đồ ngốc, tôi sẽ…thổi, chắc chắn là sẽ không đau nữa đâu. Anh chấn an Linh. « Phù,phù, phù…hết đau chưa? Phù…phù…tôi sẽ thổi hết cái đau đi cho cô…”
Lin im lặng, nhưng vẫn nhăn nhó, việc bị khâu lại lần thứ hai quả thật rất đau đớn, miệng viết thương cũ vẫn chưa liền thì lại phải chịu đựng thêm một vết khâu đè lên nữa.
- Chú ý ăn uống nhé, đừng ăn trứng, rau muống, đồ nếp, đồ tanh…Nếu không vợ anh sẽ bị sẹo đấy, mà vết khâu khá rộng, sợ rằng sau này có lành, chân cô ấy sẽ không được nguyên như ban đầu đâu.
- Trời ơi, như thế làm sao tôi mặc được váy ngắn đây. Linh kêu lên.
- Đồ ngốc, có chồng rồi cô còn định mặc váy ngắn với ai hả?
Từ hôm đó Bảo Thiên đối xử với Linh hết sức tử tế, dậy từ rất sớm nấu đồ ăn sáng, sau đó đi làm, tối về cũng rất đúng giờ.
Hải Minh vẫn đều đặn hỏi han Linh, anh thỉng thoảng cũng ghé qua buổi trưa xem cô ăn uống thế nào.
“Anh đã đặt đồ ăn trưa rồi đây, vì em không đi được nên chúng ta sẽ cùng ăn ở nhà” Hải Minh bảo với Linh. Và giơ túi đồ to đùng thức ăn nhân viên nhà hàng mang đến
- Ôi, thích thế, có nhiều món em thích lắm đúng không? Linh nói như reo
- Đúng rồi, anh gọi toàn món em thích thôi.
Linh hí hửng ngồi vào ghế và đợi Hải Minh dọn ra đĩa.
Có tiếng cửa lạch cạch mở.
“Ê, đồ heo, tôi mang đồ ăn về cho cô này !!!!!!!!”
Không khí dường như không được thoải mái lắm khi Linh đang phải ngồi trước mặt hai người đàn ông. Mà thực tình thì họ cũng chẳng ưa gì nhau, trong khi vẫn phải ngồi chung một bàn ăn như thế này.
- Bà xã, ăn đi em, món này anh mua cho riêng em đấy. Bảo Thiên ngọt ngào đột suất gặp vào bát Linh
- Haizzz, ha ha…Cảm ơn…anh…Linh cười như mếu.
- Món này cũng không tồi đâu, em thử đi. Hải Minh chỉ vào đĩa thức ăn.
- Vâng, em thử bây giờ đây.Haizzzz. Xem nào !
Linh cúi đầu vào ăn cố tình để không phải nhìn thấy hai khuôn mặt hằm hằm đang đối đầu nhau. Bảo Thiên bình thường luôn tỏ ra khó chịu với cô thì dạo này lại có vẻ đối xử rất tốt, Hải Minh thì lúc nào cũng dịu dàng như thế rồi. Nhưng mà cùng một lúc nhận được sự quan tâm của – hai – người – đàn – ông thì quả thật chẳng có gì là thoải mái cả.
- Khoan đã ! Tự dưng Bảo Thiên kêu lên khi cô định đưa miếng Hải Minh gắp cho bỏ vào miệng.
- Đưa đây ! Bảo Thiên lấy đũa chỉ chỉ vào miếng trên tay Linh.
- Gì thế ?
- Cứ đưa đây !
Linh vẫn chưa hiểu chuyện gì đành đưa cho anh. Bảo Thiên bỏ vào miệng ăn ngon lành. “Đừng có ăn, miếng này người ta làm có lẫn cả cá đấy, đồ tanh, ăn vào chân cô sẽ thành sẹo còn gì”
Linh tròn mắt nhìn anh, không hiểu cái thái độ đó là gì nữa. “ăn cái này này, tôi đã hỏi kĩ rồi không có mấy đồ như bác sĩ cần dặn kiêng đâu”. Rồi anh quay sang Hải Minh “Cậu cũng ăn đi chứ !” Hải Minh buông đũa xuống, cười khẩy với thái độ khiêu khích của Bảo Thiên.
Bữa cơm kết thúc trong im lặng, Hải Minh và Linh không nói với nhau câu gì nữa. Bảo Thiên dọn dẹp đống trên bàn rồi quay ra bảo Hải Minh.
- Cậu có thể về rồi đấy, chị dâu cậu đã có tôi rồi.
Hải Minh đứng dậy “Tốt thôi, Linh nghỉ ngơi nhé, tôi sẽ gọi cho Linh sau”
Bảo Thiên đi ra ngoài đóng cửa, Linh tập tễnh ra phòng khách ngồi.
- Anh làm sao thế?
- Làm sao là làm sao?
- Sao anh phải giả vờ quan tâm tới tôi như thế ?
- Cô nghĩ tôi đang giả vờ hay sao ?
- Thái độ của anh làm tôi buồn nôn…
- Tùy cô thôi, từ bây giờ….tôi sẽ đối xử với cô…. như thế….
Bảo Thiên vẫn bận rộn với hàng đống việc đổ lên đầu, hàng trăm tập giấy tờ đang cần anh giải quyết và một đống lịch dày đặc, kín mít. Sau một ngày làm việc bận rộn, không hiểu sao anh lại muốn về nhà. Đã lâu rồi anh không còn ghé quán bar, uống rượu, nhảy nhót thâu đêm và sau đó lôi một cô nàng nào vào một khách sạn.
Anh cũng chẳng hiểu nổi mình, có lẽ, những điều ấy không còn có chút thú vị nào nữa. Những cô gái chân dài mà anh quen giờ cũng ít gọi điện nũng nịu giục giã hay rủ rê. Bảo Thiên thấy mình đang sống dường như có chừng mực hơn.
« Hôm nay mình phải đưa Linh đi gặp bác sĩ » Anh tự nhắc nhở mình
Những vết thương của Linh đã bong và bắt đầu mọc da non. Cô chẳng thể nào không lo lắng về vết sẹo có thể sẽ để lại. Bảo Thiên nói rằng hôm nay sẽ về sớm để đưa cô đi gặp bác sĩ để có cách làm mờ vết sẹo đó đi. Cô bỗng thấy anh ta kì lạ từ hôm cô bị ngã, rất chu đáo, ân cần, cũng chẳng thèm tranh cãi khi cô cố tình gây sự nữa.
5 giờ, rồi 6h vẫn không thấy bóng dáng Bảo Thiên đâu, Linh đã chuẩn bị xong mọi thứ và ngồi đợi.
7 giờ tối. Linh đã đợi 2 tiếng, vẫn không hề thấy một tin tức gì. Cô đã gọi cho anh hàng chục cuộc nhưng chẳng thấy bắt máy.
Linh có điện thoại, cô mừng rỡ, lao đến cầm điện thoại.
« A lô »
« Linh à, em khỏe rồi chứ »
« Là…Hải Minh » Linh hơi thất vọng « Vâng, chân em bong da rồi, giờ đang mọc da non, hôm nay em đến gặp bác sĩ để điều trị »
« Sao giờ này em còn chưa đi ? »
« À, Bảo Thiên vẫn chưa về… »
« Thôi, đợi anh khoảng 10p nữa, anh sẽ đưa em đi »
Linh cúp máy và đợi Hải Minh đến « Đồ hâm dở Bảo Thiên, đúng là chẳng được cái tích sự gì, mình đúng là ngu khi đợi anh ta »
Hải Minh đưa Linh đến phòng khám, xong xuôi mọi thứ, anh đưa cô đi ăn. Bước vào quán ăn, dường như sự có mặt của Hải Minh làm cho không khí của cả quán sáng bừng lên. Mấy cô nàng trong quán ngó nghiêng nhìn anh, Linh quay sang, đúng là Hải Minh có vẻ đẹp mà bất kì một cô gái nào cũng chẳng thể nào cưỡng lại được. Có lẽ vì vậy mà cho đến bây giờ, cô vẫn thích anh như lần đầu tiên của tám năm về trước.
- Mọi người của cả quán này đang nhìn anh đấy !
- Họ cũng đang nhìn em nữa. Hải Minh nháy mắt.
Linh cười toe, hạnh phúc, lần đầu tiên cô có cảm giác cô là cô gái may mắn nhất trên thế giới này.
Ăn xong Hải Minh quay ra hỏi Linh.
« Em thích hoa sữa không ? » Linh khẽ gật đầu.
Chiếc xe chạy chầm chậm trên đường Trần Khát Chân- Kim Liên, đây là tuyến đường có nhiều hoa sữa nhất Hà Nội. Mui xe mở từ từ ra, Linh thích thú khi cảm nhận hương sữa đang từ từ lan tỏa. Cô hít một hơi dài “Cảm giác, thật là tuyệt !”
“Từ khi sang Đức sống, anh đã quên mùi hương này, nhưng giờ trở lại, thấy nó vẫn như ngày nào”
“Anh có quay trở lại Đức không?”
“Chắc là có”
“Sao lại là chắc?”
« Thì phải xem ở đây có gì giữ chân anh lại chứ » Hải Minh nháy mắt.
« Có em ở đây, liệu có đủ để níu chân anh lại hay không ? » Linh thầm nghĩ
Hải Minh lái xe quanh một vòng Hà Nội rồi đưa Linh về. Căn nhà vẫn im ỉm. Linh nhìn và đoán rằng Bảo Thiên vẫn chưa về.
« Tạm biệt ! » Linh chào Hải Minh rồi vào nhà.
Cô lấy máy điện thoại ra, gọi điện cho Bảo Thiên, một hồi chuông đổ dài vẫn không nhấc máy. Linh vẫn không bỏ cuộc, cô gọi lại.
« A lô » Tiếng một cô gái vang lên trong điện thoại. Linh sững sờ, rồi nhanh chóng cúp máy.
« Thì ra, anh chưa bao giờ thay đổi bản thân, tôi đã nhầm rồi ! »
Bảo Thiên giật chiếc điện thoại trên tay Huyền Sâm, cô nàng tức giận quay chiếc điện thoại ra xa.
- Sao bất kể mọi chuyện, em luôn là đứa biết cuối cùng thế ? Đồ tồi !!!! Cô gào lên.
Huyền Sâm là một cô nàng xinh đẹp, là cháu gái của chủ tịch tập đoàn kinh doanh vàng bạc đá quí lớn nhất Việt Nam. Bảo Thiên và Huyền Sâm quen biết nhau từ nhỏ, cô suốt ngày lẵng nhẵng theo anh. Bảo Thiên chứng kiến sự trưởng thành của Huyền Sâm từ khi cô chỉ là một con nhóc cấp 2 đen nhẻm, gầy ngẳng và ngang bước bất cần đời. Sau vụ ly hôn ầm ĩ của bố mẹ, Huyền Sâm thực sự bị shock và người duy nhất có thể khuyên bảo được cô là Bảo Thiên. Sau bốn năm du học Mỹ, Huyền Sâm đột ngột trở về không báo trước.
- Em làm tất cả là vì anh, sống tử tế hơn, học hành giỏi giang hơn…tất cả đều vì anh, mà anh đối xử với em như thế này sao ?
- Chẳng phải mọi việc em cố gắng đều làm em tốt hơn sao ?
- Nếu chỉ sống cho em em đâu cần phải làm những điều điên rồ ấy !
- Anh nghĩ những điều ấy tốt cho em, nhìn xem ,giờ em rất xinh đẹp, tài giỏi, gia đình tốt, tất cả mọi người đều ngưỡng mộ em…
- Em không cần những thứ ấy, em chỉ cần anh…
- Anh không tốt như thế đâu…
- Đúng, em biết, em biết anh là một thằng tồi, nhưng em vẫn yêu anh….thậm chí em đã dành tất cả cho anh…anh không nhớ gì sao ?
- Đừng bắt anh phải nhớ, chuyện đó qua lâu rồi, vả lại, hôm đó, anh đã say và em đã cố tình…
- ANH…. CÚT ĐI, CÚT….
Huyền Sâm ôm mặt khóc, ném những thứ cô vớ được trên bàn vào mặt Bảo Thiên, anh cúi xuống nhặt chiếc điện thoại. Thản nhiên đóng cửa « Nghỉ ngơi đi, anh sẽ gặp em sau… »
Bảo Thiên ra xe, đóng cửa lại, nhìn lên căn phòng của Huyền Sâm, anh chạnh lòng, có lẽ anh đã quá cứng rắn với cô. Nhưng thực sự đã đến lúc anh phải kết thúc vai diễn là người ở bên cô để khuyên nhủ và an ủi. Huyền Sâm đã lớn và đã đến lúc cô phải tự đi bằng đôi chân của mình, bất kể điều đó có làm cho cả anh và cô tổn thương như thế nào.
Anh nhìn đồng hồ, đã gần 12h đêm rồi. « Thôi chết, mình quên chuyện với Linh rồi ! » Anh tăng tốc, vớ cái điện thoại nhưng Linh không bắt máy.
Bảo Thiên về nhà Linh đã tắt điện đi ngủ. Anh mở cửa phòng cô. Im lặng. Anh khẽ khàng đóng cửa lại rồi xuống bếp tìm trong tủ lạnh thứ gì đó có thể ăn được. Anh kéo chiếc cavat ở cổ cho dễ thở, cả ngày hôm nay mệt mỏi với công việc lại thêm sự xuất hiện của Huyền Sâm làm đầu anh muốn nổ tung lên.
Linh vẫn chưa ngủ, Bảo Thiên về cô biết, nhưng cố tính tránh mặt anh. Cuộc điện thoại và giọng cô gái làm cho cô chẳng còn muốn nhìn thấy mặt anh ta nữa.
Bảo Thiên hai ngày mất tích không có một sự liên lạc với Linh, cô không biết anh đang làm gì, với ai và ở đâu. Có lẽ là đang vui vẻ với một cô nàng nào đó, có thể lắm chứ, và cứ nghĩ đến điều đó Linh lại muốn điên lên, muốn nổi nóng, muốn la hét. Nhưng…Hải Minh…cứ dịu dàng và ấm áp ở bên như thế này làm cho cô chẳng còn có thời gian mà nổi nóng nữa.
- Em ăn cháo đi nhé, anh đã nấu trên bàn rồi đấy !
- Em cảm ơn, anh chu đáo quá !
- Đừng khách sáo, em…là …gì nhỉ..à….chị dâu của anh…anh chăm sóc cho em cũng là đúng thôi…
- À…vâng…đúng rồi…là chị dâu…Linh lẩm bẩm…
- Nhưng anh không thích gọi thế đâu, dù sao anh với Bảo Thiên cũng không quá thân thiết, chỉ là cùng một bố thôi.
- Vâng, sao cũng được mà.
- Em lấy Bảo Thiên có phải vì tình yêu không? Hải Minh chậm rãi.
- Em….Linh ấp úng.
- Không trả lời được vì nó quá khó à? Hải Minh nhìn thẳng vào mắt cô.
- Em…em có lí do…
- Tất cả mọi việc trên đời này làm đều có lí do cả mà. Hải Minh nhìn cô rồi cười. “Mà anh phải đi rồi, em ở nhà một mình được chứ?”
- À, vâng, em ổn…anh cứ đi đi ạ.
- Vậy nhé !
Hải Minh đóng cửa lại và vội vã rời đi. Linh ngồi phịch xuống ghế, đầu óc lâng lâng. Chưa bao giờ nghĩ rằng cô lại đang hối tiếc về những việc mà cô đã làm.
“Em làm mọi việc là có lí do….lí do đó là..vì anh” Linh đau xót với ý nghĩ ấy.
Hải Minh vẫn đến thăm đều đặn hàng ngày, thay vì đến quán café. Vết thương của Linh đã se miệng và đang khô lại. Mặc dù việc di chuyển khá đau đớn nhưng Hải Minh lại rất biết cách làm cho cô quên đi.
Linh bị ngã từ hôm đầu tuần, và cho đến lúc này đã là chủ nhật, cả một tuần Bảo Thiên như bốc hơi chẳng có lấy một cuộc liên lạc. Cô cũng không dám gọi điện cho mẹ chồng, ông nội hoặc bất kì ai bởi như thế quá lộ liễu, Linh đường đường là vợ Bảo Thiên lại chẳng hề biết chồng mình đi đâu nghe có nực cười quá hay không?
Hôm nay Hải Minh hẹn đến nấu cơm cho Linh, cô đã di chuyển được khá nhanh nhẹn.
- Em cứ ngồi đấy đi, để hôm nay anh trổ tài xem nào? Anh lấy tay ra hiệu cho Linh ngồi xuống chiếc bàn ăn ở bếp. Hải Minh đeo tạp dề, lấy đồ trong tủ lạnh ra làm thành thạo.
- Hihihi, anh mà cũng biết vào bếp ư? Em không tin nổi.
- Thì sẽ phải tin thôi. Hải Minh quả quyết.
- Người nào được anh yêu chắc hạnh phúc lắm !
- Anh không chắc điều đó đâu…Hải Minh trầm tư.
Linh im lặng không nói thêm gì nữa, cô định hỏi về người yêu của Hải Minh nhưng xem chừng anh không thoải mái lắm nên thôi. Hình như có gì uẩn khúc trong con người Hải Minh, Linh định bụng một lúc nào đó sẽ tìm hiểu thêm, dường như anh không hề muốn chia sẻ cho cô về chuyện tình cảm, mặc dù Linh rất rất muốn biết cô gái mà Hải Minh dành tặng trái tim anh là ai.
- Haizz, xong rồi, món canh rong biển, mời quí cô ! Hải Minh khẽ đặt bát canh đang bốc khói nghi ngút lên bàn ăn.
- Oa oa, tuyệt quá, anh thật là khéo ! Linh như reo lên.
- Ăn thử rồi cho biết mùi vị nào, quí cô.
Linh lấy thìa, nếm thử, mùi vị thật tuyệt, lần đầu tiên Linh được ăn một món canh ngon như thế, chẳng hề ngần ngại Linh ăn rất tự nhiên chẳng hề dè dặt giữ ý tứ.
- Cứ từ từ thôi, anh nấu nhiều mà. Hải Minh nhìn Linh hiền từ.
“Tôi đang được xem cảnh tượng vui vẻ hạnh phúc quá nhỉ???”
Tiếng Bảo Thiên nói lớn, Linh quay lại, anh ta đã đứng đó từ lúc nào.
- Anh…anh về rồi ư. Linh buông đũa xuống, không giấu khỏi lúng túng.
- Cậu làm gì ở nhà tôi trong lúc tôi đi vắng thế này? Bảo Thiên tiến đến sát Hải Minh, mắt giận dữ. Linh thấy người Bảo Thiên nồng nặc mùi rượu.
Hải Minh lấy tay gỡ tay Bảo Thiên đang túm lấy áo anh, cười khẩy.
- Thứ nhất, đây không phải ngôi nhà đứng tên anh, nó đứng tên ông nội vì thế tôi vẫn có quyền đến đây, thứ hai, tôi đang chăm sóc cho cô gái mà anh bỏ rơi hàng tuần nay không hề có tin tức. Vậy được chứ? Hải Minh thách thức.
- Thằng..thằng khốn… Bảo Thiên định giơ nắm đấm lên.
- Anh điên rồi sao? Buông ra, Linh hét lên và chạy đến giữ tay Bảo Thiên trước khi nó được đấm vào mặt Hải Minh. “Anh về đi, mọi việc ở đây em lo được”
- Ha…haha..hahaha…. lại còn ra sức bảo vệ nhau cơ đấy. Bảo Thiên cười lớn, bước loạng choạng rồi gục xuống ghế.
Hải Minh nhìn Linh với ánh mắt lo ngại, nhưng cô vẫn cố thuyết phục anh. Hải Minh cuối cùng cũng ra về nhưng không quên dặn dò “nếu có chuyện gì xảy ra, nhớ gọi cho anh nhé”
Linh tiễn Hải Minh rồi đóng cửa lại, mùi rượu nồng nặc. Linh nhặt đống tài liệu rơi vãi dưới sàn cất đi, chiếc giày bê bết bùn đất cũng được lau và để lại ngay ngắn trong tủ giày. Cô nhìn Bảo Thiên một cách bất lực.
“Mặt mũi cũng không đến nỗi nào sao có người lại xấu xa đến thế này?” Linh thở dài.
“ Phải đưa anh ta lên phòng thôi, nằm ở đây không được” Linh nghĩ bụng.
- Ê, đồ tồi, dậy đi. Linh lay lay người Bảo Thiên.
- Để..để.. cho tôi yên, hừ hừ…
- Đứng dậy đi lên phòng ngủ ngay, nhanh lên
- Để tôi…. yên…mặc kệ tôi.
Linh bất lực, tiến đến, nâng cánh tay Bảo Thiên lên, choàng qua vai cô và khẽ nâng anh ta dậy. Linh cố hết sức nhưng cái dáng nhỏ nhắn của cô không thể nào có đủ sức lực cộng thêm vết thương vẫn còn đang liền chỉ.
“CÓ ĐỨNG DẬY KHÔNG HẢ???????????” Linh gào lên rồi tát vào mặt Bảo Thiên, anh choàng tỉnh, mở mắt nhìn Linh trân trân.
- A, ha, …chào…chào…vợ.
- Đứng dậy,lên phòng nhanh lên
- Chào vợ yêu…quí, vợ bé nhỏ…haha.
- Tôi không phải vợ của anh ! Linh hậm hực. “Nhanh lên trước khi tôi bỏ mặc anh ở đây đấy !”
- Cô… Bảo Thiên bỗng bật dậy, chỉ tay vào mặt Linh. “Cô, cô….cô là…đồ tồi !”
- Sao cũng được ! Linh mặc xác hàng động của Bảo Thiên.
- Cô…cô đã hối hận vì lấy tôi sao, cô đang hối tiếc vì gã khốn nạn đó sao ?
Bảo Thiên giọng lè nhè, rồi chân tay loạng choạng. Linh cố gắng dìu anh tay nhưng cả hai đều bị nghiêng ngả chẳng thể nào đứng vững được. Linh cố gắng dìu Bảo Thiên lên cầu thang, từng bước đi đã rất khó khăn và cộng thêm bước loạng choạng của người say làm cho cô bước từng bậc lên cầu thang rất khó khăn.
« Á » Linh kêu lên khi cả hai cùng ngã nhào xuống, mới được ¼ bậc cầu thang nhưng Bảo Thiên chẳng hề đứng vững được mà cô thì chẳng có đủ sức để giữ được anh.
« Á… » Linh kêu lên đau đớn, vết cứa ở chân giờ bật máu tươi, vết chỉ khâu đã bị bung ra.
Linh bật khóc, nhìn Bảo Thiên một cách bất lực, cô cố đỡ anh ta trở lại chiếc ghế sô pha, rồi cố gắng lết đi lấy một chiếc chăn và một chiếc khăn ấm lau mặt cho anh . Vết thương làm cho Linh đau đớn, Linh bật khóc, cứ như thế Linh ngồi bên Bảo Thiên cho đến hết đêm…
Sáng sớm, Bảo Thiên tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, anh định bụng ngồi dậy bỗng thấy có gì đó đang gối lên mình. Bảo Thiên nhìn xuống, thấy Linh đang gục bên anh ngủ ngon lành, bên cạnh cô là một chiếc chậu để thấm khăn ướt, một ít bông băng có máu, anh khẽ nhìn lại, những vết thương ở mặt, tay cô và rõ ràng nhất là vết thương ở chân Linh vẫn đang chảy máu.
Trong một giây, Bảo Thiên có thừa thông minh để nhớ lại chuyện tối qua. Anh đã say, nói lảm nhảm…và nhất là cú ngã….
Bảo Thiên định nằm dậy, nhưng rồi nhớ ra mọi chuyện, cả thêm việc không muốn làm Linh thức giấc, anh đưa tay lên đập và đầu « trời ơi, đêm qua mày đã làm cái khỉ gió gì thế này »
Rồi rất khẽ khàng, Bảo Thiên khéo léo không làm Linh thức giấc, anh đứng dậy, đắp lại chăn cho cô. Nhìn cái dáng của cô ngồi dưới sàn rồi đặt hay tay lên ghế để ngủ, trái tim gỗ đá của anh bỗng thấy xót xa.
- Gọi ngay cho tôi một bác sĩ tới đây ngay !
« Á, Á, Á… » Tiếng Linh kêu thất thanh, khi vị bác sĩ già lấy bông và thuốc sát trùng nhỏ vào miệng vết thương để khâu lại chỗ chỉ bị bung chỉ.
Bảo Thiên đứng bên cạnh, luống cuống, rối rít
- Ông làm nhẹ tay thôi chứ ! Anh nói như giận dữ.
- Anh có muốn vợ anh bị nhiễm trùng hay không hả ?
- Không… ý tôi là…. nhẹ tay thôi. Bảo Thiên dịu giọng.
- Á,Á, đau quá, đau quá !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Linh đau đớn.
Bảo Thiên nhấp nhổm không yên khi nhìn thấy thái độ của Linh như thế.
- Đồ ngốc, tôi sẽ…thổi, chắc chắn là sẽ không đau nữa đâu. Anh chấn an Linh. « Phù,phù, phù…hết đau chưa? Phù…phù…tôi sẽ thổi hết cái đau đi cho cô…”
Lin im lặng, nhưng vẫn nhăn nhó, việc bị khâu lại lần thứ hai quả thật rất đau đớn, miệng viết thương cũ vẫn chưa liền thì lại phải chịu đựng thêm một vết khâu đè lên nữa.
- Chú ý ăn uống nhé, đừng ăn trứng, rau muống, đồ nếp, đồ tanh…Nếu không vợ anh sẽ bị sẹo đấy, mà vết khâu khá rộng, sợ rằng sau này có lành, chân cô ấy sẽ không được nguyên như ban đầu đâu.
- Trời ơi, như thế làm sao tôi mặc được váy ngắn đây. Linh kêu lên.
- Đồ ngốc, có chồng rồi cô còn định mặc váy ngắn với ai hả?
Từ hôm đó Bảo Thiên đối xử với Linh hết sức tử tế, dậy từ rất sớm nấu đồ ăn sáng, sau đó đi làm, tối về cũng rất đúng giờ.
Hải Minh vẫn đều đặn hỏi han Linh, anh thỉng thoảng cũng ghé qua buổi trưa xem cô ăn uống thế nào.
“Anh đã đặt đồ ăn trưa rồi đây, vì em không đi được nên chúng ta sẽ cùng ăn ở nhà” Hải Minh bảo với Linh. Và giơ túi đồ to đùng thức ăn nhân viên nhà hàng mang đến
- Ôi, thích thế, có nhiều món em thích lắm đúng không? Linh nói như reo
- Đúng rồi, anh gọi toàn món em thích thôi.
Linh hí hửng ngồi vào ghế và đợi Hải Minh dọn ra đĩa.
Có tiếng cửa lạch cạch mở.
“Ê, đồ heo, tôi mang đồ ăn về cho cô này !!!!!!!!”
Không khí dường như không được thoải mái lắm khi Linh đang phải ngồi trước mặt hai người đàn ông. Mà thực tình thì họ cũng chẳng ưa gì nhau, trong khi vẫn phải ngồi chung một bàn ăn như thế này.
- Bà xã, ăn đi em, món này anh mua cho riêng em đấy. Bảo Thiên ngọt ngào đột suất gặp vào bát Linh
- Haizzz, ha ha…Cảm ơn…anh…Linh cười như mếu.
- Món này cũng không tồi đâu, em thử đi. Hải Minh chỉ vào đĩa thức ăn.
- Vâng, em thử bây giờ đây.Haizzzz. Xem nào !
Linh cúi đầu vào ăn cố tình để không phải nhìn thấy hai khuôn mặt hằm hằm đang đối đầu nhau. Bảo Thiên bình thường luôn tỏ ra khó chịu với cô thì dạo này lại có vẻ đối xử rất tốt, Hải Minh thì lúc nào cũng dịu dàng như thế rồi. Nhưng mà cùng một lúc nhận được sự quan tâm của – hai – người – đàn – ông thì quả thật chẳng có gì là thoải mái cả.
- Khoan đã ! Tự dưng Bảo Thiên kêu lên khi cô định đưa miếng Hải Minh gắp cho bỏ vào miệng.
- Đưa đây ! Bảo Thiên lấy đũa chỉ chỉ vào miếng trên tay Linh.
- Gì thế ?
- Cứ đưa đây !
Linh vẫn chưa hiểu chuyện gì đành đưa cho anh. Bảo Thiên bỏ vào miệng ăn ngon lành. “Đừng có ăn, miếng này người ta làm có lẫn cả cá đấy, đồ tanh, ăn vào chân cô sẽ thành sẹo còn gì”
Linh tròn mắt nhìn anh, không hiểu cái thái độ đó là gì nữa. “ăn cái này này, tôi đã hỏi kĩ rồi không có mấy đồ như bác sĩ cần dặn kiêng đâu”. Rồi anh quay sang Hải Minh “Cậu cũng ăn đi chứ !” Hải Minh buông đũa xuống, cười khẩy với thái độ khiêu khích của Bảo Thiên.
Bữa cơm kết thúc trong im lặng, Hải Minh và Linh không nói với nhau câu gì nữa. Bảo Thiên dọn dẹp đống trên bàn rồi quay ra bảo Hải Minh.
- Cậu có thể về rồi đấy, chị dâu cậu đã có tôi rồi.
Hải Minh đứng dậy “Tốt thôi, Linh nghỉ ngơi nhé, tôi sẽ gọi cho Linh sau”
Bảo Thiên đi ra ngoài đóng cửa, Linh tập tễnh ra phòng khách ngồi.
- Anh làm sao thế?
- Làm sao là làm sao?
- Sao anh phải giả vờ quan tâm tới tôi như thế ?
- Cô nghĩ tôi đang giả vờ hay sao ?
- Thái độ của anh làm tôi buồn nôn…
- Tùy cô thôi, từ bây giờ….tôi sẽ đối xử với cô…. như thế….
Bảo Thiên vẫn bận rộn với hàng đống việc đổ lên đầu, hàng trăm tập giấy tờ đang cần anh giải quyết và một đống lịch dày đặc, kín mít. Sau một ngày làm việc bận rộn, không hiểu sao anh lại muốn về nhà. Đã lâu rồi anh không còn ghé quán bar, uống rượu, nhảy nhót thâu đêm và sau đó lôi một cô nàng nào vào một khách sạn.
Anh cũng chẳng hiểu nổi mình, có lẽ, những điều ấy không còn có chút thú vị nào nữa. Những cô gái chân dài mà anh quen giờ cũng ít gọi điện nũng nịu giục giã hay rủ rê. Bảo Thiên thấy mình đang sống dường như có chừng mực hơn.
« Hôm nay mình phải đưa Linh đi gặp bác sĩ » Anh tự nhắc nhở mình
Những vết thương của Linh đã bong và bắt đầu mọc da non. Cô chẳng thể nào không lo lắng về vết sẹo có thể sẽ để lại. Bảo Thiên nói rằng hôm nay sẽ về sớm để đưa cô đi gặp bác sĩ để có cách làm mờ vết sẹo đó đi. Cô bỗng thấy anh ta kì lạ từ hôm cô bị ngã, rất chu đáo, ân cần, cũng chẳng thèm tranh cãi khi cô cố tình gây sự nữa.
5 giờ, rồi 6h vẫn không thấy bóng dáng Bảo Thiên đâu, Linh đã chuẩn bị xong mọi thứ và ngồi đợi.
7 giờ tối. Linh đã đợi 2 tiếng, vẫn không hề thấy một tin tức gì. Cô đã gọi cho anh hàng chục cuộc nhưng chẳng thấy bắt máy.
Linh có điện thoại, cô mừng rỡ, lao đến cầm điện thoại.
« A lô »
« Linh à, em khỏe rồi chứ »
« Là…Hải Minh » Linh hơi thất vọng « Vâng, chân em bong da rồi, giờ đang mọc da non, hôm nay em đến gặp bác sĩ để điều trị »
« Sao giờ này em còn chưa đi ? »
« À, Bảo Thiên vẫn chưa về… »
« Thôi, đợi anh khoảng 10p nữa, anh sẽ đưa em đi »
Linh cúp máy và đợi Hải Minh đến « Đồ hâm dở Bảo Thiên, đúng là chẳng được cái tích sự gì, mình đúng là ngu khi đợi anh ta »
Hải Minh đưa Linh đến phòng khám, xong xuôi mọi thứ, anh đưa cô đi ăn. Bước vào quán ăn, dường như sự có mặt của Hải Minh làm cho không khí của cả quán sáng bừng lên. Mấy cô nàng trong quán ngó nghiêng nhìn anh, Linh quay sang, đúng là Hải Minh có vẻ đẹp mà bất kì một cô gái nào cũng chẳng thể nào cưỡng lại được. Có lẽ vì vậy mà cho đến bây giờ, cô vẫn thích anh như lần đầu tiên của tám năm về trước.
- Mọi người của cả quán này đang nhìn anh đấy !
- Họ cũng đang nhìn em nữa. Hải Minh nháy mắt.
Linh cười toe, hạnh phúc, lần đầu tiên cô có cảm giác cô là cô gái may mắn nhất trên thế giới này.
Ăn xong Hải Minh quay ra hỏi Linh.
« Em thích hoa sữa không ? » Linh khẽ gật đầu.
Chiếc xe chạy chầm chậm trên đường Trần Khát Chân- Kim Liên, đây là tuyến đường có nhiều hoa sữa nhất Hà Nội. Mui xe mở từ từ ra, Linh thích thú khi cảm nhận hương sữa đang từ từ lan tỏa. Cô hít một hơi dài “Cảm giác, thật là tuyệt !”
“Từ khi sang Đức sống, anh đã quên mùi hương này, nhưng giờ trở lại, thấy nó vẫn như ngày nào”
“Anh có quay trở lại Đức không?”
“Chắc là có”
“Sao lại là chắc?”
« Thì phải xem ở đây có gì giữ chân anh lại chứ » Hải Minh nháy mắt.
« Có em ở đây, liệu có đủ để níu chân anh lại hay không ? » Linh thầm nghĩ
Hải Minh lái xe quanh một vòng Hà Nội rồi đưa Linh về. Căn nhà vẫn im ỉm. Linh nhìn và đoán rằng Bảo Thiên vẫn chưa về.
« Tạm biệt ! » Linh chào Hải Minh rồi vào nhà.
Cô lấy máy điện thoại ra, gọi điện cho Bảo Thiên, một hồi chuông đổ dài vẫn không nhấc máy. Linh vẫn không bỏ cuộc, cô gọi lại.
« A lô » Tiếng một cô gái vang lên trong điện thoại. Linh sững sờ, rồi nhanh chóng cúp máy.
« Thì ra, anh chưa bao giờ thay đổi bản thân, tôi đã nhầm rồi ! »
Bảo Thiên giật chiếc điện thoại trên tay Huyền Sâm, cô nàng tức giận quay chiếc điện thoại ra xa.
- Sao bất kể mọi chuyện, em luôn là đứa biết cuối cùng thế ? Đồ tồi !!!! Cô gào lên.
Huyền Sâm là một cô nàng xinh đẹp, là cháu gái của chủ tịch tập đoàn kinh doanh vàng bạc đá quí lớn nhất Việt Nam. Bảo Thiên và Huyền Sâm quen biết nhau từ nhỏ, cô suốt ngày lẵng nhẵng theo anh. Bảo Thiên chứng kiến sự trưởng thành của Huyền Sâm từ khi cô chỉ là một con nhóc cấp 2 đen nhẻm, gầy ngẳng và ngang bước bất cần đời. Sau vụ ly hôn ầm ĩ của bố mẹ, Huyền Sâm thực sự bị shock và người duy nhất có thể khuyên bảo được cô là Bảo Thiên. Sau bốn năm du học Mỹ, Huyền Sâm đột ngột trở về không báo trước.
- Em làm tất cả là vì anh, sống tử tế hơn, học hành giỏi giang hơn…tất cả đều vì anh, mà anh đối xử với em như thế này sao ?
- Chẳng phải mọi việc em cố gắng đều làm em tốt hơn sao ?
- Nếu chỉ sống cho em em đâu cần phải làm những điều điên rồ ấy !
- Anh nghĩ những điều ấy tốt cho em, nhìn xem ,giờ em rất xinh đẹp, tài giỏi, gia đình tốt, tất cả mọi người đều ngưỡng mộ em…
- Em không cần những thứ ấy, em chỉ cần anh…
- Anh không tốt như thế đâu…
- Đúng, em biết, em biết anh là một thằng tồi, nhưng em vẫn yêu anh….thậm chí em đã dành tất cả cho anh…anh không nhớ gì sao ?
- Đừng bắt anh phải nhớ, chuyện đó qua lâu rồi, vả lại, hôm đó, anh đã say và em đã cố tình…
- ANH…. CÚT ĐI, CÚT….
Huyền Sâm ôm mặt khóc, ném những thứ cô vớ được trên bàn vào mặt Bảo Thiên, anh cúi xuống nhặt chiếc điện thoại. Thản nhiên đóng cửa « Nghỉ ngơi đi, anh sẽ gặp em sau… »
Bảo Thiên ra xe, đóng cửa lại, nhìn lên căn phòng của Huyền Sâm, anh chạnh lòng, có lẽ anh đã quá cứng rắn với cô. Nhưng thực sự đã đến lúc anh phải kết thúc vai diễn là người ở bên cô để khuyên nhủ và an ủi. Huyền Sâm đã lớn và đã đến lúc cô phải tự đi bằng đôi chân của mình, bất kể điều đó có làm cho cả anh và cô tổn thương như thế nào.
Anh nhìn đồng hồ, đã gần 12h đêm rồi. « Thôi chết, mình quên chuyện với Linh rồi ! » Anh tăng tốc, vớ cái điện thoại nhưng Linh không bắt máy.
Bảo Thiên về nhà Linh đã tắt điện đi ngủ. Anh mở cửa phòng cô. Im lặng. Anh khẽ khàng đóng cửa lại rồi xuống bếp tìm trong tủ lạnh thứ gì đó có thể ăn được. Anh kéo chiếc cavat ở cổ cho dễ thở, cả ngày hôm nay mệt mỏi với công việc lại thêm sự xuất hiện của Huyền Sâm làm đầu anh muốn nổ tung lên.
Linh vẫn chưa ngủ, Bảo Thiên về cô biết, nhưng cố tính tránh mặt anh. Cuộc điện thoại và giọng cô gái làm cho cô chẳng còn muốn nhìn thấy mặt anh ta nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.