Ảo Giác

Chương 13

Lam Lâm

11/08/2016

Phạm vi hoạt động của Kiều Tứ cũng dần lớn. Dưới sự cho phép của Đoạn Hành, chỉ cần có người bên cạnh, hắn có thể tùy thời đi ra khỏi cửa, đi dạo ở bên ngoài. Hắn bị nhốt cũng đã được một thời gian, bên ngoài tự nhiên cũng có nhiều điều mới mẻ để hắn có thể ngắm nhìn, nhiều thứ tiêu khiển trước đây giờ đối với hắn cũng thập phần hấp dẫn.

Chỉ có điều thân thể giờ đã thành tàn tật, ít nhiều cũng phá hỏng hứng thú, hành động lại bất tiện, thân phận hiện giờ so với ngày xưa cũng khác xa. Thỉnh thoảng ra ngoài, chơi đùa vui vẻ cũng đều có giới hạn, có đôi khi hắn còn không xuống xe, chỉ ngồi ở trong xe, ngắm nhìn cảnh sắc rồi trở về.

Hôm nay Đoạn Hành đích thân đưa hắn ra ngoài, Kiếu Tứ cũng không hỏi là đi đâu, ở trong xe bị áo khoát ngoài bao lấy, trên đường đi đều có chút bất mãn.

Lúc đến nơi, còn chưa xuống xe, hắn dường như nghe thấy gì đó nên tâm tình cũng tốt hẳn, ngửi một hồi, quay đầu nhìn thanh niên bên cạnh: “Là ôn tuyền (suối nước nóng)?”

Thanh niên hướng hắn cúi đầu, mỉm cười ôn nhu: “Tứ gia thích không?”

Kiều Tứ trước giờ đều thích phao dục (ngâm nước tắm), trước đây mỗi khi đến mùa lạnh , vẫn thường xuyên muốn đi suối nước nóng ở khách sạn một thời gian.

Mà từ khi xảy ra biến cố cho đến bây giờ, có thể hảo hảo tắm rửa đã là tốt rồi, tâm tình cũng không giống trước, loại cảm giác hoàn toàn hưởng thụ tự nhiên cũng không còn nữa.

Vào khách sạn, Kiều Tứ hiếm khi lộ ra thần sắc vội vàng, những thứ khác đều không thu hút được lực chú ý của hắn, cứ khăng khăng muốn đi ngâm suối nước nóng trước.

Nơi này trước đây hắn cũng thường hay tới, không cần có người chỉ dẫn cũng đã quen thuộc, chỉ để Đoạn Hành giúp hắn đẩy xe lăn, thưởng ý đi tới hồ nước nóng.

Chờ Đoạn Hành giúp hắn tắm gội xong, lát sau liền được ôm tới trong nước, Kiều Tứ gần như lập tức phát ra tiếng thở dài cực kì thoải mái, cả người cũng gần như run rẩy, nhất thời nhắm mắt lại, cái gì cũng không để ý.

Cảm giác được thanh niên cũng đang xích lõa ở ngay bên người hắn, ban nãy thân thể được tắm rửa cũng đã nổi tình, giờ hai người lại cùng một chỗ trong hồ, phản phất mùi hương lưu huỳnh khó tránh khỏi tình sắc.

Hắn hiện tại tập trung thầm nghĩ thả lỏng, ở trong nước nóng mà thỏa thuê ngâm mình, đối với chuyện quan hệ cũng không có mấy hứng thú, nhưng vẫn hoàn toàn làm tốt “công tác chuẩn bị tiếp thu”.

Thế nhưng trong quá trình hắn ngâm nước, cư nhiên chuyện gì cũng không có phát sinh.

Kiều Tứ hài lòng mà ra khỏi nước, cảm thấy đói bụng, tựa như bị say xe. Mà giống như mọi khi, đã có giải yến (tiệc cua) thơm ngon đang chờ hắn.

Tuy rằng trong khoảng thời gian này, thức ăn cũng không tính là tệ, nhưng dẫu sao cũng không bằng lúc trước, thân là tù nhân, người ta sao có thể để hắn tự cao tự đại mà chú trọng đến chuyện ăn uống của hắn được, vẫn là làm qua loa cho xong việc.

Hiện tại những đồ ăn thơm ngon trên bàn này, nhìn vào như đã mấy đời chưa được nếm qua, vây cá thịt cua đưa vào miệng đều mềm thơm, còn hơn cả suối nước nóng lâu ngày chưa được ngâm kia, hệt như là thủy triều lần thứ hai khiến mỗi một lỗ chân lông của hắn đều lộ ra nhiệt khí, thư sướng không ngừng từ trong ra ngoài.

Thanh niên nhìn hắn thưởng thức, vẻ mặt cũng lộ ra tiếu ý: “Đợi sau này tôi có thời gian, Tứ gia thích cái gì, tôi đều tìm cho ngài.”

Ăn uống xong, Kiều Tứ cũng không biết dạ dày của mình đã hấp thụ bao nhiêu thịt cua nữa, đã thỏa mãn rồi, người ăn no xong tự nhiên là buồn ngủ, Đoạn Hành lại ôm hắn tới xe lăn: “Hay là đi tới phòng ngủ trước?”

Kiều Tứ nghĩ nếu như phòng ngủ chính là căn phòng chuyên dụng kia của hắn, vậy sẽ rất tuyệt, lúc này giường chiếu rộng rãi đối với hắn có lực hấp dẫn vô tận. Đoạn Hành đẩy hắn đi qua hành lang ánh đèn mờ ám, có một khách nhân đi tới trước mặt, đợi khi tới gần, cả hai bên đều sửng sốt.

“Tứ ca.” Nam nhân vừa mở miệng đã mỉm cười, “Anh dạo này thực trông rất dễ chịu đấy. Tinh thần thoạt nhìn tốt lên không ít a.”

Kiều TỨ không mở miệng, chỉ có Đoạn Hành thay hắn khách khí đáp lại: “Cảm ơn.”

Kiều Triệt cười cười, cũng không nói thêm gì, song phương đi qua nhau.

Tới đại sảnh, lúc chờ thang máy xuống, Đoạn Hành nhận một cuộc gọi, trong lúc nói đôi ba câu như là có chút vô cùng kinh ngạc, vội vội vàng vàng gác máy lại, nói với hắn: “Tứ gia, ngài đợi ở đây một chút, tôi lập tức sẽ trở lại.”

Kiều Tứ ngược lại cũng không hề vui sướng muốn nhân cơ hội này để chạy trốn, chỉ thanh thản mà chờ tại chỗ.

Đoạn Hành đi không bao lâu, quả nhiên liền quay trở về, Kiều Tứ có thể cảm giác được bàn tay thanh niên đặt lên xe lăn, thang máy cũng đúng lúc xuống.

“Sao đi nhanh vậy?”

Người phía sau cũng không có trả lời, Kiều Tứ lập tức cảm thấy dị thường, mà hắn cũng không hề quay đầu, cửa thang máy vừa mở ra, trên vách tường thang máy liền chiếu lên hình dáng của bọn hắn, nam nhân đứng ở phía sau đem theo chút biểu tình xảo quyệt, nở một nụ cười.

“Tứ ca.”

Kiều Triệt đưa hắn đẩy mạnh về phía trước, rất ôn nhu mà sờ vào cổ hắn, chờ đợi cửa thang máy mở ra.

Kiều Tứ ngồi trên xe lăn, so sánh bản thân hiên giờ tuyệt không có phần thắng, cũng bình tĩnh nói: “Cậu muốn thế nào?”

Kiều Triệt lại cười. Y hiện giờ hơn hẳn ngày trước, thời gian cười cũng nhiều hơn, tuy rằng dáng tươi cười chưa hẳn đã là chuyện tốt, nhưng chúng quy nhìn vào mặt y cũng vẫn tốt lắm.

“Lâu rồi không gặp Tứ ca, muốn cùng anh ôn lại chuyện cũ.”

Thang máy đi lên cuối cùng cũng dừng lại, trước lúc ra ngoài Kiều Triệt còn ấn đi lên vài tầng nữa, Kiều Tứ cảm thấy chuyện này đúng là thừa thãi, nhưng đứa em trai này của hắn cũng chơi đùa rất quá trớn, hắn cũng không tiện quấy rồi hứng thú của y.

Lúc này đi trên hành lang không gặp phải khách nhân nào khác, cho dù có phúc vụ đi qua, cũng chỉ trông thấy một nam nhân áo quần bảnh bao đang ôn nhu thân thiết mà đẩy người kia đi, ngón tay lại còn thân mật mà khoát lên trên cổ hắn, nhìn vào trông không có tí gì bất ổn.

Đến trước cửa phòng, Kiều Triệt nhanh nhẹn mà quét thẻ vào (ka: khóa phòng bằng thẻ đó các nàng), đưa hắn đẩy mạnh về phía trước. Một phen đóng cửa, Kiều Triệt dùng lại khẩu khí mà y vẫn thường chơi trò trốn tìm để nói: “Anh nói Đoạn Hành phải mất bao nhiêu thời gian, mới có thể tìm được nơi này chứ?”

Kiều Tứ suy nghĩ một chút: “Hẳn là không quá lâu.”

Kiều Triệt cười nói: “Tôi cũng không cần quá lâu, chỉ cần đủ lâu là được.” Nói rồi liền một tay nâng cằm hắn lên, để sát mặt vào, tựa như thưởng thức: “Tứ ca, anh hôm nay không biết thế nào, thoạt nhìn rất thuận mắt. Suối nước nóng thực sự là có tác dụng làm đẹp sao?”

Kiều Tứ nhanh như chớp xuất thủ, Kiều Triệt như là đã sớm đoán được, kịp thời nghiêng đầu né tránh đòn hiểm, sau đó lại nở nụ cười.

Nhất thanh, liền đi tới sau hắn, tại trước lúc hắn di chuyển liền giữ lấy xe lăn. “Tứ ca, anh nên chừa lại chút khi lực đi.”

Kiều Tứ một đòn không trúng, cũng liền buông lực, mặc cho Kiều Triệt trói tay hắn, đem hắn ôm đến trên giường.

Trong khi hắn còn đang suy nghĩ không biết Kiều Triệt rốt cuộc là muốn chơi đùa kiểu gì, thì hiện tại đều đã ở trên giường, có thể sẽ phát sinh “chuyện đó” là khá cao. Kiều Tứ nằm, nhìn người em trai duy nhất mà hắn biết.

“Chuyện này, lần trước anh cũng đã thử qua rồi, nên cũng rõ mà.”

Kiều Triệt tại bên giường ngồi xuống, dáng vẻ như muốn hàn huyên: “Tứ ca, anh muốn đi sao, đã nói là ôn chuyện cũ, thế mà lại không tin. Nơi này chỉ có anh với tôi, không có những người khác a.”

“Cậu muốn nói cái gì?”

Kiều Triệt thật sự là cởi giày, bò lên trên giường, nằm đến bên cạnh hắn, gối đầu lên cánh tay: “Nói thế nào cũng được mà, anh không muốn nói gì sao?”

Kiều Tứ suy nghĩ một chút: “Được,…cậu rất biến thái?”

Nếu không phải tay Kiều Tứ bị trói, thân không thể di chuyển, hai người cứ thế mà nằm cạnh nhau, nhìn trần nhà, thực sự là có chút vị đạo nhàn nhã đang tán gẫu với nhau.

“Tôi đâu phải kẻ biến thái, Đoạn Hành lúc nhàn rồi không đánh anh để tiêu khiển sao?”

“Cậu ta không hề.”

“Nếu thế, khoảng thời gian này đối với anh cũng không tệ rồi?”

“Vẫn ổn.”

Kiều Triệt xoay người ngồi dậy, giật lại y phục đem hắn nhìn từ trên xuống dưới một phen. Làn da trắng bệch hơn cả trước kia, vừa mới được ngâm qua suối nước nóng, da dẻ thực sự lộ ra màu hồng nhạt. Rất sạch sẽ, nhưng chính là gầy, tuy nhiên so với lúc ở trong bệnh viện gầy giơ xương, thì hiện giờ cũng đã tiến bộ hơn rồi.

“Quả thực là dưỡng rất tốt đó.”

“Ừm.”

“Được sống thoải mái như vậy, cho nên anh thích đi theo Đoạn Hành?”

“Đúng vậy.”

Kiều Triệt nhìn hắn: “Anh thực sự thích Đoạn Hành sao, Tứ ca?” Không đợi Kiều Tứ đáp lại, y đã nói: “Đợi chút, trước đừng trả lời vội, anh hãy nói cho tôi biết, tôi so với Đoạn Hành, người nào hơn người nào?”

Nói rồi đợi chờ câu trả lời của nam nhân, Kiều Tứ thở dài: “Kiều Triệt, giờ cũng đã vài chục năm rồi, tôi không thể cũng cậu chơi đùa được nữa.”

Kiều Triệt gặp phải loại thờ ơ lạnh nhạt này, sắc mặt liền dần khó coi, trừng mắt nhìn hắn một lúc, không báo trước mà đưa tay cho hắn một cái bạt tai: “Hồi ấy còn nói có thể vì tôi mà nguyện ý chết, giờ thì chẳng khác nào lời nói dối bẩn thỉu.”

Kiều Tứ trước giờ đều biết tính tình mình không tốt, khó hầu hạ, hiện giờ tính cách của Kiều Triệt so với hắn năm đó lại càng hỏng hơn.

“Anh không phải là ham muốn cậu ta ở trên giường có thể cho anh sảng khoái sao? Kỹ thuật của cậu ta khiến anh chết mê chết mệt ? với loại người nào anh cũng đã thử qua, vậy mà chỉ một tên diễn viên cũng đã khiến anh mê mẩn như vậy. Tôi xem anh chính là thiếu người lăng nhục rồi.”

Lúc y vẫn còn nói chuyện tử tế, Kiều Tứ nghĩ muốn nói với y hai câu, nhưng nhìn y đã bắt đầu phát điên, Kiều Tứ cũng không hé răng lấy nửa lời.



“Thích bị người ta lăng nhục, vậy không bằng anh cùng với tôi đi.”

Kiều Tứ có chút khó hiểu.

Kiều Triệt đã chiếm được quyền lực của hắn, nhưng lại giống như không vui, thậm chí còn không vui vẻ bằng ngày trước. Kiều Triệt vui là vì có thể hạ gục được hắn, nhưng lúc y nói chuyện với hắn lại rất quái lạ, không bằng nói là hỉ nộ vô thường đến mức quỷ dị.

Trước đây hắn đối với Kiều Triệt chẳng khác gì một thứ đồ bẩn thỉu, chạm vào thì nhất định phải lau sạch tay, lúc này cư nhiên lại tự mình cởi quần áo của hắn ra, dùng gối lót xuống phía dưới, đem chân hắn bài khai.

Lần hắn nhìn thấy Kiều Triệt lõa thể đã là chuyện của vài chục năm về trước, khi đó vẫn còn là thiếu niên, mà lúc này nhìn vào, thân thể vốn đã sớm trưởng thành, hình dáng cùng sức lực cũng thực sự không giống xưa.

Nam nhân đặt thân vào giữa hai chân đang mở rộng của hắn, bao phủ phía trên hắn, nhất thời dụng sức, liền đi vào trong cơ thể hắn.

Kiều Tứ trong nháy mắt hấp một ngụm khí lạnh, em trai hắn vẫn chưa lập tức di chuyển, chỉ nói: “Tứ ca.”

Kêu một tiếng như vậy, nam nhân mới bắt đầu luật động. Y có thể nói là hung ác hơn hẳn Đoạn Hành, tính khí tựa như chiếc đinh tiến vào trong cơ thể hắn, Kiều Tứ nhất thời không khống chế được từ trong cổ họng phát sinh ra thanh âm lạc lõng.

Loại kỹ xảo tràn ngập tình ái này còn hơn cả Đoạn Hành, tựa như bão tố mang đến cảm giác xâm chiếm khó có thể nói hết.

Kiều Tứ rõ ràng cảm thụ được mỗi một động tác của nam nhân trên người mình, mông bị thô bạo xoa nắn, nghênh hợp ra vào mà hướng tiểu phúc cảu đối phương áp xuống. Mỗi một lần xuyên vào cơ hồ khiến hắn hồn phi phách lạc, tại nơi bị trùng kích toàn thân co rút, mồ hôi nhanh chóng thấm đẫm lưng.

Cảm giác được sự dữ dội, hắn cũng không thể động đậy, chỉ có thể mặc đối phương xuyên vào thật sâu, bị đặt ở dưới hạ thân, bị tùy ý thao lộng.

Lúc đầu còn miễn cưỡng tiếp nhận, lúc sau lại dần dần phát sinh ra âm hưởng dính nị, mồ hôi thẫm ướt thân thể dường như khiến cho giao hợp ngày càng thông thuận, cũng chịu không nổi, Kiều Tứ tại trong cơn tình ái như muốn nuốt chửng người này, nhịn không được liền cất tiếng: “Kiều Triệt…..Kiều Triệt……”

Hắn gọi tên người kia, chẳng khác nào cầu xin tha thứ , mà đứa em trai này của hắn lại không có nửa phần nương tay, vẫn ra sức xuyên vào, hạ thân càng ngày càng quyết liệt, rồi lại nắm lấy thắt lưng hắn mà ôm lấy, nhượng hắn ngồi trên người mình, đỉnh động liên tục, duy trì giao hoan. Mức độ lực đạo cùng sự xâm nhập khiến Kiều Tứ gần như không khống chế được.

Giữa lúc vô tri vô giác không biết đã giao hoan được bao lâu, Kiều Tứ chưa bao giờ phải chịu qua loại sự tình như thế này, nói là tiêu hồn cũng không quá đáng, chỉ tê liệt ngồi ở trên người em trai mình, cảm giác được sự run rẩy khó nhịn của đối phương, từng cơn luật động, gần như thô bạo mà bóp lấy khiến hắn cả người thâm tím.

Toàn bộ quá trình đều rất thô lỗ, nhưng cũng không phải là ngược đãi, thậm chí có thể coi là đang làm tình.

Một phát đâm xuyên đầy điên cuồng kia cũng khiến y lên tới đỉnh điểm, hai người như đã đắm chìm mà mở miệng thở dốc. Kiều Triệt vẫn ôm chặt lấy mông hắn, đầu vùi vào cổ hắn, thoáng chút cắn lấy cổ.

Mà tính khí vẫn ở trong cơ thể hắn, chờ sau khi bắn tinh xong, cao trào qua đi, mới chậm rãi rút ra. Kiều Triệt đưa tay xuống phía dưới sờ sờ hạ thân đã mềm nhũn của hắn, vuốt vuốt, rồi đột nhiên đem hắn đẩy xuống giường, cúi người, đem đầu đặt vào giữa hai chân hắn, tàn bạo ngậm vào, tựa như muốn cắn đứt của hắn.

Kiều Tứ trong cơn đau nhè nhẹ này, không khỏi hoài nghi Kiều Triệt là đã điên rồi chăng.

Kiều Triệt thực ra không điên, mà Đoạn Hành lúc sau cũng phá cửa xông vào, tức giận đến muốn phát điên. Hiện trạng của nam nhân trên giường đâm vào đôi mắt đã đỏ rực của cậu, không khỏi quát lên: “Kiều Triệt, anh khinh người quá đáng.”

Kiều Triệt vẫn bình thản mặc lại y phục, cười nói: “Cậu tức giận cái gì, loại chuyện này cậu dám nói là chưa làm qua không? Đừng có chó chê mèo lắm lông a.”

Đoạn Hành bị nói đến nhất thời nghẹn giọng, sắc mặt cũng trắng bệch.

“Hơn nữa, cậu dựa vào đâu mà nổi giận. Anh ta ở chỗ câu, không có nghĩa anh ta là người của cậu. Cho dù cậu muốn ra mặt thay anh ta, cậu cũng phải hỏi xem anh ta có đồng ý hay không chứ?”

“…”

“Chúng ta hai người, kẻ tám lạng người nửa cân, tôi không nói gì cậu, cậu cũng đừng nói tôi. Hơn nữa, Tứ ca thời gian lưu lại chỗ cậu cũng không phải là ngắn, có đúng hay không nên đến phiên tôi rồi? Không phải chúng ta đã trao đổi, đưa anh ta đến chỗ tôi một tháng, đúng không?”

“Anh nằm mơ.”

Kiều Triệt đối với loại khước từ này cũng không bất ngờ, chỉ nhún nhún vai, nhìn Đoạn Hành đem nam nhân lõa lồ che kín mà ôm lấy, đưa ra ngoài.

Tuy rằng đêm vẫn còn dài, nhưng thời gian nghỉ ngơi ở khách sạn suối nước nóng này đành phải kết thúc sớm. Kiều Tứ được tẩy rửa sạch sẽ, nằm ở trên giường.

Tuy rằng đêm vẫn còn dài, nhưng thời gian nghỉ ngơi ở khách sạn suối nước nóng này đành phải kết thúc sớm. Kiều Tứ được tẩy rửa sạch sẽ, nằm ở trên giường.

Sau chuyện lần này, Đoạn Hành cũng không có nói với hắn điều gì, nhưng lại lộ vẻ khổ sở. Kiều Tứ trong lúc mơ màng ngủ cũng cảm giác được, nửa đêm tỉnh lại, thấy thanh niên ngồi ở bên giường, như cũ một mình ủ rũ.

Thấy hắn đột nhiên tỉnh dậy, thanh niên liền hỏi: “Làm sao vậy Tứ gia, ngủ không ngon sao? Có đúng hay không khó chịu chỗ nào?”

Kiều Tứ lắc lắc đầu, nửa híp mắt.

Thanh niên bất chợt nói: “Tôi sẽ không đem ngài giao cho anh ta.”

Kiều Tứ tựa vào gối nghiêng đầu sang bên, có chút mệt mỏi: “Cậu cho rằng nói với tôi thì sẽ thay đổi được sao?”

Hắn vốn không phải là loại người sẽ vì một chuyện mà phát cuồng.

Tuy chuyện này đối với tính mệnh của hắn, quả thực rất quan trọng, nhưng nếu nói tới bản chất thực, thì cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao. Cho dù tôn nghiêm vì thế mà bị gỡ xuống, cũng sẽ không khác gì những chuyện bình thường khác.

Làm tình cũng giống như cùng người ta ăn cơm, lúc có thế làm chủ, thì theo sở thích của mình, ăn những gì mình muốn ăn. Lúc nghèo túng rồi, sẽ bị người ta điều khiển, người ta muốn đút vào miệng mình cái gì thì là cái đó.

Đối với trình độ của bọn họ, vốn là có đủ loại cách thức để dày vò một con người, tàn nhẫn ác độc cũng có. Mà bị người ta cưỡng hiệp, so với bị đánh đến khắp người “nở hoa”, mức độ cũng không khác nhau là mấy.

Hắn chỉ là đang suy nghĩ đến một chuyện, mơ mơ hồ hồ, rất muốn diễn tả lại, nhưng mà không có cách nào định hình được, nhất thời liền bối rối.

Thanh niên cúi đầu: “Anh ta sẽ làm thương đến ngài, nhưng tôi thì không. Tôi sẽ đối với ngài thật tốt.”

Cậu nói thế, Kiều Tứ thần sắc vẫn là ngây ra, chỉ xoay quanh trọng tâm câu chuyện: “Mặc kệ là nói như thế nào, cậu cũng không đối phó được với cậu ta đâu, khắp nơi sẽ bị quản chế thôi.”

“Tôi đều không phải không đối phó được, chỉ là…” Thanh niên im lặng chốc lát, nói, “Tứ gia còn nhớ Nhậm Ninh Viễn không?”

“Ừ?”

“Chính là kẻ đã đả thương đối tác làm ăn với ngài đó, sau khi sự việc xảy ra vốn định đem bọn họ đi xử lý sạch sẽ, kết quả là so với dự tính còn phiền phức hơn___ bọn họ dĩ nhiên lại cùng Dung gia có quan hệ, còn có thể mời người của Dung gia ra tay, hơn nữa dã tâm cũng không phải nhỏ. Trong chốc lát không thể nào diệt trừ bọn họ, ngược lại sẽ làm tức giận những người bề trên, chuyện xảy ra mấy ngày nay, đều là do bọn họ gây ra.” (Ka: ở đây là chỉ Dung Lục, bạn của Nhậm Ninh Viễn trong “Quân tử chi giao”)

“Nếu như Dung gia thực sự muốn ra tay, thì chúng ta cũng khó tránh bị tổn thất. Mấy vụ làm ăn gần đây đều không thành. Tuy rằng có thể tìm mối làm ăn khác, tôn thất vẫn là rõ ràng, nếu chúng ta cứ tiếp tục như vậy thì sẽ rất không tốt.”

“Bọn người Nhậm Ninh Viễn năng lực có hạn, nhưng bọn họ cứ dõi theo chằm chằm, tôi và Kiều Triệt không thể ở trên bàn mà trở mặt, bằng không sẽ chỉ làm bọn họ ngư ông đắc lợi.”

Kiều Tứ cũng không biết là nên giận, hay nên cười, một lát sau mới nói: “Mọi chuyện trong tay tôi lúc nào cũng ổn thỏa, lúc rơi vào tay các người thì xôi hỏng bỏng không. Dù sao tôi cũng đã thế này rồi, các người cứ ôm cục diện hỗn loạn này, tiếp tục đấu tranh nội bộ đi.”

Đoạn Hành cũng không có lập tức đáp lại, qua một hồi mới cắn cắn môi nói: “Kì thực cứ thế này ngồi chờ cũng chẳng có ý nghĩa. Cho dù Dung gia không nhúng tay vào, nội bộ chúng ta hai năm gần đây cũng đã không còn như trước, tôi cũng không có gì để lưu luyến.”

Kiều Tứ nhìn về phía cậu, bị xúc phạm mà nheo mắt lại: “Cậu nói cái gì?”

“Đều không phải Tứ gia ngài kinh doanh không tốt, chỉ là…trăng tròn rồi cũng khuyết, nên cũng không phải lạ.”

Nhìn sắc mặt Kiều Tứ, thanh niên như là do dự một chút, mới lại mở miệng: “Tứ gia, thực ra trong nội bang, trước lúc xảy ra chuyện này, vốn đã quá già cỗi, với hoàn cảnh hiện nay, không thể tiếp tục buông thả được nữa. Không thay đổi thì không được.”

“…”

“Hơn nữa, tuy rằng ngài đã kiểm soát, nhưng kẻ ăn nhờ lại quá nhiều. Có rất nhiều vị nguyên lão ngồi không ăn bám, mỗi người đều không chịu thối lui, lại còn bao che lẫn nhau, tôi điều tra sổ sách, nhìn bên ngoài có vẻ hào nhoáng, nhưng đằng sau đều đã thối nát rồi. Những con sâu mọt đó càng dưỡng thì càng không có biện pháp, mà bên trong đã không ổn rồi, muốn chỉnh lý lại, phải mất nhiều sức lực, lại sẽ làm tổn thương đến nguyên khí.”

“…”

“Với lại giờ mới chỉ dính một chút chuyện, tôi đã cảm thấy…” Đoạn Hành dừng một chút, “Không trụ nổi nữa.”

Kiều Tứ nhìn cậu, thanh niên cũng nhìn lại, cuối cùng vẫn là Kiều Tứ mở miệng trước: “Cậu là có ý gì?”

“Tôi muốn mang ngài rời khỏi đây.”

“…”

“Những gì mang theo tôi cũng đã chuẩn bị, đem một cái thùng rỗng giao cho Kiều Triệt, sau đó chúng ta…”

“…”

Tại dưới ánh mắt của hắn, thanh niên rốt cuộc như là xấu hổ: “Chúng ta…Cùng đi tới nơi khác, không bao giờ bị mấy thứ này làm phiền nữa, chỉ có chúng ta…”

“…”

“Nếu như… Ngài đồng ý…”



Đoạn Hành cuối cùng ở bên cạnh hắn mà ngủ, chỉ ôm hắn, ngoan ngoãn, không làm thêm động tác nào khác. Kiều Tứ tại trong lồng ngực mạnh mẽ, vững chắc cũng ngủ rất ấm áp, bất giác ngủ tới tận khi trời hửng sáng.

Lúc tỉnh lại, vừa mở mắt, liền trông thấy khuôn mặt say ngủ của thanh niên, mũi cao thẳng, vài sợi tóc rối buông rơi trên trán, lông mi rất rất dài, làn môi hơi mỏng buông lơi.

Trong nắng sớm có chút cảm giác man mát, mà hắn có thể cảm nhận được hơi thở của thanh niên, một chút một chút, cực ấm áp.

Đây đã từng là điều hắn muốn.



Bởi vì lần ra ngoài kia, bị người ta cường bạo, Kiều Tứ lại bị bệnh. Trên người lại mang thương tích khiến hắn suy yếu, vài ngày liền, chỉ có thể nằm ở trong phòng để Kiều Bác ngày đêm chăm sóc, mà Đoạn Hành lại tiếp tục bận trong bận ngoài.

Hôm nay, lúc Đoạn Hành vội vàng trở về, bên ngoài đang mưa lớn, mặc dù có che dù, lúc vào nhà vai vẫn là ướt một mảng lớn.

Kiều Tứ đang ngồi trong phòng khách, không chút biểu tình, ngoài trừ tiếng ốn ào từ con chim anh vũ khi bị đưa sang phòng khác, ngoài ra còn có một vị khách không mời mà đến, đang thản nhiên vênh váo mà gọi hai tách trà.

Đoạn Hành mang theo đôi giày đã ướt giẫm lên tấm thảm mà đi nhanh tới.

“Kiều Triệt, chúng ta trước đây đã có ước hẹn, anh lại không báo trước mà tự nhiên tới đây, là có ý gì?”

Vị khách kia cười nói: “Đừng vô tình vậy chứ, tôi chỉ là uống một chút trà của cậu thôi. Mấy ngày nay, tôi vẫn đều luôn nghĩ, Tứ ca ở chỗ cậu cũng đã lâu, thực sự là nên đổi chỗ rồi.”

Đoạn Hành nhăn mi lại: “Anh không định giữ chữ tín sao?”

“Không phải vậy. Lúc bàn bạc với nhau đem địa bàn để bù lại, cũng chỉ có mình cậu tình nguyện, tôi cũng chưa có hoàn toàn đáp ứng cậu.”

Đoạn Hành ngược lại vẫn dứt khoát: “Anh nếu không hài lòng, vậy, quán bar kia sẽ giao cho anh. Nếu không thì, thích cái nào anh cứ chọn lấy.”

Kiều Triệt lại cười: “Nói vậy thì nói làm gì. Cậu cũng không phải không biết, mấy địa bàn gần đây đều bị phá đám, lũ tiểu quỷ khó chơi, việc làm ăn cũng bất hảo, loại hàng bồi thường này cầm trong tay cũng có ích gì. Cậu dĩ nhiên lại cố tình ném vào trong tay tôi.”

“Bị người phá đám cũng chỉ là tạm thời, cũng thực sự không phải là không làm ăn được, anh hà tất phải sốt ruột như thế?”

Kiều Triệt chỉ khoát khoát tay: “Không cần nói nữa, dù sao cũng đừng đem mấy thứ đó ra để lừa tôi. Hiện giờ hàng cầm trong tay tuy nhiều, nhưng buôn bán sa sút, nắm tiền trong tay mới là tốt nhất.”

“Như vậy đi, Tứ ca ở chỗ cậu lâu như vậy, cũng chưa thấy có tí tiến triển gì, không bằng thử giao cho tôi xem. Cậu đừng lo, khi nào tra ra tiền, tôi cũng không ăn một mình đâu, đến lúc đó tôi sẽ nhớ lưu lại cho cậu một phần.”

Đoạn Hành lạnh lùng nói: “Anh làm khó tôi rồi. Tứ gia đã sớm nói qua, số tiền kia vốn là không có.”

“Không được tiền lại không được người, người đi gây khó dễ là tôi sao? Nếu thực sự số tiền kia không hề tồn tại, tôi đây cũng không ép, cậu hãy đưa người cho tôi để trừ nợ, thế đã được chưa?”

Y nói rất khách khí lại hợp tình hợp lẽ, Đoạn Hành cũng chỉ đành cố chấp: “Chuyện này không thể nói như vậy.”

Kiều Triệt ngược lại cũng không phản đối: “Có hay không cũng phải nói, đâu thể để cậu tự ý quyết định được.” Sau đó lại hướng phía Kiều Tứ, khóe miệng nhếch lên, nói: “Tứ ca, anh ở chỗ này rất thoải mái, ân?”

Kiều Tứ tinh thần mệt mỏi, giương mắt nhìn y, cũng không nói gì.

Đối diện vài giây, Kiều Triệt dương mày: “Nói thật là, tôi cũng không nhẫn tâm chia rẽ các người. Chỉ bất quá không thể để người nào đó hưởng hết lợi được, tôi nhưng thật ra cũng không có tính toán gì. Tốt xấu tôi cũng là em trai anh, lẽ nào lại không bằng một người ngoài?”

Không nhận được câu trả lời, Kiều Triệt ngày hôm nay thực cũng cực kỳ kiên nhẫn: “Đã đến nước này, Tứ ca, anh là lo lắng mình sẽ bị bỏ rơi sao?” Sau đó giơ ngón tay lên, nói: “Các người nghĩ cách gom góp bằng này cho tôi, tôi sẽ không trở lại quấy rầy các người. Về sau các người thích cái gì thì được cái đó. Thế nào?”

Đoạn Hành quát y: “Kiều Triệt.”

Kiều Triệt cười một cái, còn nói: “Mặc kệ thế nào, là tiền hay là người, lúc nào đưa, ngay hôm nay cậu đều phải cho tôi một câu trả lời, đừng nên để tôi phải chờ vô thời hạn, được không?”

Uống hết tách trà cuối cùng, Kiều Triệt tương đối thành thật mà nói: “Các người cứ hảo hảo suy nghĩ, chậm rãi thương lượng, có kết quả thì gọi tôi, tôi trước đi shoping đã, các người cũng đừng làm phiền tôi.” Sau đó liền rời khỏi chỗ ngồi, nhìn mưa rơi bên ngoài rồi ly khai.

Còn lại hai người lẳng lặng nhìn nhau một hồi, Đoạn Hành thấp giọng nói: “Có chút lạnh, tôi trước đưa ngài lên lầu.”

Kiều Tứ bị ôm trở về phòng, sau đó người hầu liền đem xe lăn đưa lên. Đoạn Hành lại để hắn ngồi trên ghế, đặt một tấm mền lên đùi hắn: “Những lời Kiều Triệt nói, ngài đừng để tâm.”

Kiều Tứ không nói gì, một lát sau mới buồn chán mà hỏi: “Lời cậu nói ngày đó, có thể làm được không?”

Thanh niên ngập ngừng rồi mới đáp: “Tôi có thể xử lý, Tứ gia, ngài yên tâm.”

“Có đúng không?”

Đoạn Hành lúc này do dự một chút, cuối cùng cũng thành thật nói: “Tạm thời không thể có động tác lớn nào, Kiều Triệt không biết là đã cảm thấy gì rồi, trong khoảng thời gian này theo dõi rất chặt.”

“…”

“Tôi vốn muốn kéo dài một chút thời gian của anh ta, để có thể chu toàn, nhưng anh ta lại tìm tới tận cửa, gây khó dễ. Nếu muốn không kinh động anh ta, chính là phải đưa một chút thứ anh ta muốn, đem anh ta đuổi đi.”

Nhìn nam nhân sắc mặt tái nhợt vẫn trầm mặc, thanh niên ngồi xuống, quỳ một chân xuống trước mặt hắn.

“Tứ gia ngài không cần lo lắng chuyện này, tôi sẽ nghĩ cách. Nhất định sẽ có biện pháp, ngài đừng lo lắng.”

Như để trấn an, thanh niên tại trên trán hắn hôn một cái, lại hôn một cái giữa mi gian (ấn đường).

“không nên phiền muộn nữa, chúng ta nghĩ tới chút chuyện vui vẻ đi. Tôi đã nghĩ, sau khi rời khỏi đây, chúng ta sẽ đi tới một nơi ấm áp, mua một mảnh đất có sông hồ. Cũng không cần nhiều người hầu, chỉ cần đủ người hầu là được, ngài nếu thích náo nhiệt, thì có thể nuôi mèo, nuôi chó, nuôi chim… vân vân. Nhưng không thể dưỡng người a.”

“Biệt thự ở đảo Ba Lý ngài cảm thấy thế nào? Có ôn tuyền, phong cảnh cũng tốt, lại không bị người ta quấy rối, ngài muốn nghỉ ngơi thế nào cũng được, mỗi ngày muốn ngâm nước vài lần thì vài lần, tôi không đóng phim nữa, cũng có rất nhiều thời gian ở với ngài. Nếu ở đấy ăn uống không quen, tôi có thể luyện trù nghệ (nấu ăn), đun thuốc cho ngài uống.”

Thanh niên lại hôn môi hắn, lúc này là môi.

“Tôi sẽ nuôi ngài.”

Kiều Tứ tại trong nụ hôn này, như là thở dài, đến giờ cũng đã rất lâu rồi, hắn mới đưa tay xoa đầu cậu.

“Cậu đứng lên đi.”

Thanh niên đứng dậy, như là có chút nghi vấn: “Tứ gia…”

Mà Kiều Tứ đã đẩy xe lăn, đi tới cửa.

Nơi Kiều Tứ đi tới chính là thư phòng, những thứ kia vốn đã bị người ta lật xem đến trăm nghìn lần, bởi vậy cũng chẳng có gì đáng xem. Kiều Tứ lại từ trong một chỗ tối trên tường lấy ra một cái hộp gỗ đàn hương, thanh niên trên mặt cũng không có vẻ kinh ngạc hay vui mừng, chỉ đứng bên hắn.

“Thứ này các cậu lúc trước hẳn là đã lấy ra xem rồi,” Kiều Tứ ra hiệu cho thanh niên hai tay cầm lấy, “Cầm cẩn thận, đừng làm hỏng, may là các cậu cũng không vứt loạn những thứ này đi.”

Đoạn Hành tiếp lấy, cầm ở trong tay, nhìn bên trong tuy toàn là đồ quý, nhưng cũng không ngạc nhiên trước số đồ trang sức này: “Cái này, là quà Tứ gia cho tôi sao?”

“Mấy chiếc vòng trang sức này cậu dùng được thì cứ dùng, kĩ xảo thủ công cũng bình thường thôi, vàng thì có thể luyện lại, cứ chế tạo lại thì chúng sẽ càng có giá hơn.”

Thanh niên cười nói: “Tôi không chế lại chúng đâu, mà sẽ giữ lại.”

Kiều Tứ nghỉ ngơi một chút, mới lấy giấy bút, trên giấy viết vài chữ, tháo xuống chiếc nhẫn ngọc từ tay. Vì đã đeo lâu rồi, nên phải dùng chút sức lực mới tháo xuống được.

“Kiều Bác biết không nhiều lắm, cậu hỏi anh ta cũng vô dụng. Chỉ có điều, đưa mấy chữ này cho anh ta, anh ta sẽ biết nên đưa cậu đi nơi nào, tìm ai. Tới đó rồi, bọn họ nhìn thấy Kiều Bác, còn có tín vật của tôi, tự nhiên sẽ thay cậu làm việc.”

Thanh niên trợn tròn mắt nhìn hắn.

“Cậu đem cái hộp này giao cho bọn họ, bọn họ trông thấy, sẽ mang số tiền kia đưa cho cậu.”

Đoạn Hành như là có chút kinh ngạc, thanh âm cũng bởi vì tâm tình mà thoáng run rẩy: “Tứ gia.”

Kiều Tứ bị dày vò một hồi như thế, tỏ vẻ mệt mỏi, hơi thở ra, mới nói: “Cầm tiền lại đây, nó có thể giúp cậu giải quyết vấn đề của Kiều Triệt.”

Đoạn Hành không nói gì nữa, chỉ đẩy hắn ra khỏi thư phòng, trên hành lang đã có người đứng. Thấy bọn hắn đến gần, người nọ vỗ vỗ tay, cười nói: “Thật lợi hại.”

Kiều Tứ chợt dừng lại, nhìn cậu. Mà thanh niên phía sau cũng đã đứng lại rồi, cư nhiên không có lên tiếng.

Kiều Triệt nói tiếp: “Thế nào, Đoạn Hành, chẳng lẽ cậu không nói cho anh ta, nơi này có rất nhiều người theo dõi sao?”

Thanh niên dưới ánh đèn sắc mặt lộ vẻ thanh bạch: “Xin lỗi…, Tứ gia.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ảo Giác

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook