Áo Hoa

Chương 4: Năm Ngón Tay Hết Xinh

Noah Lương

12/05/2021

“Sinh vật lạ, nếu chúng ta ra khỏi cái nhà này, còn có cơ hội ăn no ngủ kĩ không?”

Đáp lại tôi, là đôi mắt to cộ mở to hơn bình thường nữa. Sinh vật lạ mắt long la long lanh, lắc đầu.

“Thời này giặc trong địch ngoài, giết người như ngóe, hóa ra Thuận ra khỏi nhà này à? Như vậy không sợ gặp giặc nó hại chết à? Trời… “ “Vậy thôi ta về.”

Sinh vật lạ trố mắt nhìn tôi lần nữa. Tôi biết thân biết phận mình mà.

“Biết… ờm, khuê phòng của cậu Tư không?”

Tôi không biết mình dùng đúng từ chưa, chỉ vì tôi nhớ phòng riêng của các anh chị tư sản thời xưa hình như là cái này. Cơ mà nhìn mặt sinh vật lạ tôi thấy hình như đúng rồi phải, chỉ là sinh vật lạ cứ lắp bắp:

“C… có… có biết.”

“Vậy đi.”

Ít nhất thì cũng phải ôm được chân của đại gia đã, tư sản thì đập tiền đại pháp một ngón tay chứ chục cái chân gà cong cũng thành thẳng.

Đường đến khuê phòng của vị kia cũng mất tầm bốn năm phút. Tôi đi qua ba bụi chuối và một cái giếng con. Xung quanh bao đầy toàn cây cỏ, ánh mặt trời chiếu xuyên qua tán cây và tiếng ve nghe thật chân thật. Đúng là về thời cổ rồi.

Ngày xưa tôi học lịch sử không tệ lắm, mấy trận chiến cũng biết đôi tý gọi là. Nếu may mắn chém gió với thằng cha đó thành công, làm cho chí hướng nam nhi của anh ta vùng lên đi xung phong đánh trận, tôi phải được tuyên dương là người con yêu nước chí khí Trắc Nhị chứ nị.

“Đây là cửa sổ của phòng cậu tư, Thuận à… tui…”

“Cậu Tư, cậu Tư ơi, Thuận đây, cậu mở cửa ra cho Thuận.”

Đón tiếp tôi là một con dao cau thò ra trước mắt, cách một phân nữa thì thứ nó cắt không phải là không khí, mà là giác mạc của tôi.

Đôi mắt màu nâu hổ phách ấy, không biết tôi có bị hâm hấp do sốt không, mà tôi thấy vẫn còn đó ánh xanh lơ. Nhưng tình hình cấp bách, tôi hít thở thật sâu để tránh đi cái sự đẹp trai giờ bản thân mới dám thừa nhận của thằng cha kiếp trước tôi chê trước chê sau kia mà rằng đầy thẽ thọt:

“Cậu giúp con với, hiện tại con lỡ dại rồi, giúp con với cậu.”

“Chị cần tôi giúp gì?”

Cái giọng êm ái ngứa hết cả mật. Ở đâu thằng cha này vẫn đều cứ thế.

“Tui vừa bẻ gãy ngón tay của một chị trong nhà, cậu thương tui thì nói hộ bà là ngón tay của chị ấy chị ấy tự bẻ, được không cậu? Cậu cứu con lần này con đội ơn cậu cả đời.”

Khúm núm tới nhường đấy, thế nhưng tôi chỉ nhận được cái cười giễu. Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, hiện giờ tôi biết phận mình, một thẽ hai thọt ba dọa cắt cổ.

“Con biết cậu cứu con về để có dịp lại bắt con đi giết như cái chị ở trong rú, nhưng hiện tại cậu cũng mà cứu con được thì cái mạng này con giao trọn cho cậu, cậu kêu con làm gì cũng được.”

Có chó nó tin đấy.



“Chị bẻ tay con nhà người ta như thế, giờ bị người ta bẻ lại, lại chẳng phải là chuyện thường tình?”

Nói rồi, nhìn thẳng vào tôi. Tôi nhìn sang sinh vật lạ, rồi nói:

“Cậu thích tôi bị bẻ mấy ngón để thị ta không bị vạ lây?”

Tôi thấy tôi điên chắc rồi. Tôi biết, chỉ có thằng điên mới chấp nhận bản thân mình bị đau để chuộc được cái lợi chẳng phải của mình như này. Nhưng tại tôi tất, nếu sinh vật lạ mà bị vạ lây, tôi sẽ không được ăn cháo hành nữa. Menu đã đạm bạc, tương lai của tôi không có cháo hành thì đau lòng lắm.

Và tôi thấy tên đó lại mỉm cười.

Khi ngồi trước sân hiên của căn nhà, đối diện với toàn thể anh chị em ông bà cậu mợ, tôi nhận ra cái nhà này gen tốt đấy nhỉ, đẹp trai xinh gái hết. Mấy nhân vật quần chúng thì thôi không cần phải nói nhiều nữa.

Nhìn tới khuôn mặt cười tới mức độ nếu nụ cười ấy đi thi thì kiểu gì cũng đạt giải chúa hề của năm, đầu óc tôi đã dừng lại một tích tắc khi bàn tay của tôi bị gã đàn ông nắm chặt, và giây tiếp theo, là bùng nổ.

“Không được hét. Nếu chị hét, tôi sẽ không giúp chị đâu.”

Cái giọng ngọt nhạt ấy giờ đây lại có uy lực khiến cho tôi nín tiếng hét chắc chỉ kém bom nguyên tử của bản thân hiện giờ. Đau thế này, chắc kém cái lúc bị xương sườn đâm thẳng vào phổi thôi.

Nhưng tôi vẫn còn tới tận sáu ngón tay để trải nghiệm.

Ngón thứ hai, mắt tôi hẳn như muốn lồi ra vì phải chặn tiếng hét khỏi lồng ra từ miệng. Ngón thứ ba, hai tai của tôi nổ ra, ngón thứ tư, tôi thấy hình như xương sọ mình rạn ra…

Tôi nhìn chăm chăm vào người đàn ông đang cầm ngón tay thứ năm của tôi, khuôn mặt sứt sẹo be bét, bất giác tôi hiểu cái cảm giác của chiến tranh. Và khốn cùng hơn, khi nỗi đau của sự im lặng này tôi hiện tại giờ chính là người phải trải nghiệm.

“Bu à, con thấy ả này quen mắt lắm.”

“Ý cậu là sao, bu không hiểu.”

“Hình như con ả này hôm trước vừa mới vào phòng con. Con nhớ là con đã nói bu con phải giết con ả rồi mà?”

Tôi nhìn sang phía thằng cha kia. Quý bà phương phi nhìn sang tôi. Chúng tôi nhìn nhau, và tôi biết họ nghĩ y chang tôi.

Tôi biết là khả năng tôi toi rất rất cao rồi. Đương nhiên họ cũng vậy.

Chỉ tiếc là thằng này lật mặt nhanh quá tôi còn chưa tính toán được sinh vật lạ sẽ phải làm sao. Đành phải dùng chiêu hèn kế bẩn vậy, thôi thì mong lần này xuống địa ngục thật vậy.

Giơ lưỡi ra nhìn về phía Dương Hòa, tôi gào lên thật to:

“Con đành phải hi sinh trước vì cậu, cắn lưỡi mà chết để lên trời báo công báo phước với giời xanh. Con biết cậu vì tiên ông chỉ bảo phải cứu con mới cứu cái mạng hèn như con sống cho tận dương thọ, thôi thì đến cùng rồi con đành chịu phận. Con đội ơn cậu, nhưng con đành phải đi thôi! Con mong cậu chăm sóc dùm con thị Tùy, cung kính đội ơn cậu!”

“Nếu chị đi, thị Tùy cũng đi theo chị đấy.”

Dương Hòa không nhanh không chậm nói, mà tuyệt vời hơn là vừa ngay lúc tôi bập răng vào lưỡi. Vị máu và cơn đau phát tởm cộng vào việc ngón tay thứ năm cùng lúc đó bị bẻ khiến tôi chỉ muốn chết cho xong.

Tiếng sinh vật lạ gào lên, mắt tôi mờ dần, cơn đau dịu đi, dịu đi, và biến mất vào thinh không.



Lần này tỉnh dậy, tôi lấy răng cà vào lưỡi. Cơ bắp khỏe mạnh nhất trong cơ thể này may mắn thay vẫn chưa đứt. Tôi nghi hoặc, thần Phật phù hộ hay gì mà chưa đứt được?

Mở mắt thao láo nhìn lên trần nhà. Lần này, trần nhà lại được làm bằng gỗ, màu sắc tươi sáng tuyệt vời, hẳn nhiên là cái nhà này không phải là chuồng bò. Năm ngón tay của bàn tay phải tôi không dám nhìn, nhưng cơn đau ấy thì thôi rồi tổ quốc ta ơi, kém mỗi cái lần bị đá cho lòi cơ quan trong người ấy.

Đánh giá sơ sịa thì tinh thần tôi có hơi ổn định quá so với người bình thường, mà nói trắng ra thì tôi có quá nhiều kinh nghiệm đau thương rồi. Tâm lý vặn vẹo cũng là điều dễ hiểu. Tôi không vì đau mà chết được đâu.

Hẳn là theo kịch bản anh hùng cứu mĩ nhân, là thằng cha Dương Hòa kia cứu tôi rồi.

Chỉ là anh hùng này tâm lí cũng vặn vẹo hơi quá. Trái tim tôi mỏng manh lắm, lòng mề quặn xót thân tôi.

Không ai vào phúng điếu, tôi cũng cảm tạ ơn giời. Nhìn quanh quất, hình như đây là phòng của Dương Hòa, bởi vì tôi nhìn thấy tấm lụa thêu tay có hình bông sen trắng màu xanh mát mắt kia.

Tức cảnh sinh tình, tôi nhớ ngày xưa học Từ Ấy mà rồi thi Đây thôn Vĩ Dạ, hình như cái gì mà vườn ai mướt quá xanh như ngọc, áo em trắng quá nhìn không ra…

“ỐI DỒI ÔI ÁO ANH TRẮNG QUÁ NHÌN KHÔNG RA…”

Chưa đọc được câu tiếp theo, tôi suýt nữa bị anh áo trắng đưa về lòng đất chứ ở đấy mà nhìn. Con dao lung lay bên khóe mắt, cán dao che ngang mặt chữ điền…

“Cút xuống giường.”

Tôi cun cút bò xuống giường, lặng thinh như người khờ trong truyện cổ tích. Chỉ là trong truyện Thị Nở đu càng Chí thành công, tôi thì bị ăn đạp. Dương Hòa dí mũi giày vào người tôi, vẻ nho nhã buổi trưa đã mất tăm mất tích tự khi nào. Hắn ta nhẹ buông lời:

“Mày đúng là ngữ giỏi giang đấy, dám cắn lưỡi tự tử trước mắt tao?”

Nói xong, cúi xuống bóp chặt lấy mặt tôi, khuôn mặt điển trai dí sát mặt tôi, thầm thì:

“Từ đầu tới chân của mày, cái gì cũng là của tao. Đừng có mơ mà chết dễ như thế.”

Tôi ngẩn người ra nhìn hắn. Hắn giờ đây không giống thằng cha giám đốc phòng nhân sự kia chút nào nữa. Vẫn mắt đó, mũi đó, miệng đó, đường nét vẫn chẳng hề thay. Nhưng hắn là Dương Hòa, là cậu chủ của tôi chứ không phải gã đàn ông luôn chịu đựng tôi như trước nữa.

Bất giác, tôi cảm thấy vai mình nhẹ đi. Nhẹ bẫng.

Hóa ra ngày trước, thứ nằm trên vai tôi đã nặng tới như vậy ư?

“Cậu có chắc là dám sở hữu một người như tôi chăng, cậu Dương?”

Dưới ánh trăng dịu dàng của mùa hè, tôi nhìn thấy đôi mắt ánh xanh dương ấy lạnh tựa như xương cốt đã mục rữa hết thịt xác. Hắn không trả lời tôi, mà chỉ nhìn tôi như thế một hồi thật lâu.

“Mày là ai?”

“Tôi là Vũ Nhu Thuận.”

“Con Thuận kia chết rồi, mày nhập xác vào nó à?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Áo Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook