Chương 2: Số Phận Và Chó Thui
Noah Lương
12/05/2021
Tôi tỉnh dậy thì trời ngoài kia đã xẩm tối. Là trên giường thì chắc chắn, còn ở đâu thì chưa rõ. Cái việc bản thân nên làm hiện giờ là ngó xem tôi có theo thói mà cởi sạch quần áo ngủ cho thoải mái.
Ok, vẫn còn trinh.
“Lại như vậy.”
Giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm này, tôi nghe qua không ít lần, nhiều tới độ mòn tai. Lại là tên giám đốc nhân sự. Mái tóc Trường Giang hai lúa thôi rồi, người mặc vest khí chất như con khỉ. Nghiệm nghị ngồi cạnh giường của tôi như thật.
“Em đang muốn chọc tức tôi khi nắm tay thằng nhãi đó ư?”
Tôi không nói, không nhìn, không nghe. Chiến dịch ba không khiến cho tên kia có vẻ cáu. Anh ta không nói gì, cầm cằm bắt tôi ngước lên nhìn anh ta.
“Em thích cậu ta ư?”
Không nói, tôi nhắm mắt lại. Hai ngón tay kia nắn chặt hơn một chút.
“Tôi thích cậu ta vì cậu ta đẹp.”
“Còn tôi?”
Giọng đã chuyển sang điên cuồng hơn rồi. Nho nhã gì cái loại người hai mặt này?
“Anh nhìn cái loại người như anh đi nào. Tôi không khoái loại lai như anh, tôi thích người thuần Việt cơ. Không kì thị, cơ mà tôi không thích chỉ là không thích thôi.”
“Chỉ vì lí do đó, mà em đến cả xem tôi vào mắt cũng không thèm?”
“Chẳng lẽ anh bị vấn đề nghe hiểu?”
“Tôi không. Và em cứ mỉa mai thêm nếu em thích. Nếu điều đó khiến em thích tôi.”
Tôi nhìn thẳng vào anh ta. Có lẽ điều tốt hơn là đối diện với nỗi sợ của bản thân. Nhưng cái huyết thống của đứa con hai xứ sở Ý Việt kia khiến tôi trở chứng mà đẩy anh ta ra.
“Anh đi đi. Đồ ế vợ khốn khiếp.”
Và thằng cha đi thật. Đúng là cái loại ngoan ngoãn quá đáng.
Có vẻ tôi đã ngất rất quy củ. Ngất đến giờ đi ngủ là dậy. Và rồi bị ông già bác sĩ nhà tọng vào họng một mớ thuốc đắng nghét. Tiêm thêm mũi thuốc và dặn dò là ngủ đi chứ đừng có mà thức.
Còn lí do?
Có nhiều. Và vậy là một đêm thức trắng.
Sáng mai tỉnh dậy, tôi xoa lỗ tai lùng bùng vì tối qua bị hành hạ. Năm giờ sáng vỗ về đôi mắt tôi bằng ánh mặt giời tuyệt vời tới mức đi xuống lòng đất đi. Chẳng hiểu sao mà khi đặt cơm phục vụ tôi bị cái cô y tá làu bàu là kẹt xỉn với cơ thể.
“Ngon như thế mà cô kêu tôi kẹt xỉn, tôi ăn gì thì tốt hơn?”
“Chị ăn cháo cá hoặc là cơm chiên chúng tôi làm đi? Ngon lắm.”
“Tôi không ăn được cá, cơm chiên dầu mỡ.”
Sau đó tôi không biết cô ta nói gì thêm, vì mình lại nhắm mắt ngủ thêm giấc nữa. Tý nữa lại dậy đi làm, tranh thủ thôi.
Không phải tôi có tính ngủ ngày đâu. Đặc tính này phát huy hữu hiệu khi tôi dậy đúng giờ lắm, mặt tỉnh hơn sáo lau mặt rửa mày rồi đi ra khỏi phòng mình. Quần áo sẵn sàng, tên giám đốc chết tiệt hôm nay lại ngồi sẵn nơi phòng tôi để làm gì đó.
Mà cái này có hơi lạ, anh ta lúc nào cũng tuân thủ tôn chỉ tôn trọng tôi mọi hoàn cảnh và vấn đề kia mà?
“Đi đăng kí giấy kết hôn đi, Nhu Thuận.”
“Vậy kia à? Anh làm trai độc toàn thân lâu quá mắc bệnh lú à?”
Nhưng tôi thấy lạ lắm. Cái cách anh ta nói chuyện vẫn thế, chỉ là chút dằn mạnh khó chịu với tôi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đồng tử của tôi với niềm tin bản thân là ninja làng lá có thuật đọc tâm, thần thái giận trong bình thản kia…
Ừ, nó lạ.
Như thể đã quyết cái gì đó khủng bố lắm.
Và tôi biết, không ổn.
“Tôi k…”
Chưa nói xong, tôi đã bị một gã đàn ông giữ chặt hai tay lại. Mất vài giây để sững sờ, tôi biết người đàn ông đầu trọc lại nhúng tay vào rồi. Nhưng tôi không biết liệu ông này tay có dài như vượn mà nhúng tới chỗ làm giấy đăng kí kết hôn không?
Nói là không, cơ mà dẫu sao tôi vẫn là con gái ông này. Ông này phải biết cách khiến tôi chịu kí. Và còn phải kí trong tươi vui cơ.
“Thôi được. Nghe này, tôi sẽ đi cưới anh.”
Được, tâm lý vững vàng, nghe xong mặt mày vẫn ổn định lạnh lùng.
“Nhưng tôi phải đi làm đã. Tôi còn phải lo lẳng tiền lương tháng này. Nếu không anh mà bỏ tôi là chia đôi tài sản, lúc đó mà không chia không bằng không, tôi có ăn cám à?”
“Tôi sẽ không bỏ em.”
Tôi chẳng nghe mấy lời hiếm lạ đó. Ừ thì lần đầu thấy cái kiểu hứa hẹn như vậy được thốt ra từ mồm anh ta, nhưng không, đi làm đi.
Tôi và anh ta đến công ty cùng nhau. Và anh ta nắm tay tôi. Và ngay trước mắt Hòa Trọng Dương.
Tôi giật tay anh ta ra. Bỏ anh ta sau lưng, tôi đi thẳng vào phòng nhân sự. Bóng lưng của Hòa Trọng Dương đúng là bóng lưng mĩ nhân mà, đẹp thế nhờ?
“Cậu Dương.”
Cả cái phòng nhân sự đó nhìn lại, còn cậu Dương thì cúi đầu làm việc. Người đẹp nhìn tôi với vẻ hẳn tôi bị hâm hấp hay gì, nhưng tôi thấy tôi bình thường mà?
Gọi tên trai đẹp thì có gì đâu?
Cuối cùng, có vẻ trước áp lực của dư luận, ai đồ Dương đã đứng dậy mà đi lại phía tôi. Dạ chị một cái, tôi gật đầu.
Rồi tôi ngoảnh lưng đi vào trong văn phòng, mặc kệ cậu ta.
“Cưng hôm nay lại hâm hấp gì rồi kia à? Trời đất quỷ thần ơi! Gọi tên nhóc kia rồi mặc kệ nhóc kia, làm nó xấu hổ với cả phòng?”
“Chị nghĩ gì đâu à, có được em gọi là diễm phúc lắm rồi.”
“Vì nó nhìn cưng kiểu phục tùng, nên cưng mới thế. Trời ơi cứ dùng cái lí do vớ vẩn này!”
Tôi hạ mắt xuống nhìn người đẹp. Tôi đã quen với việc này với người khác, nhưng người đẹp thì hiếm.
“Chị nên im lặng rồi đấy.”
“Chị không im lặng đấy, rồi làm sao?”
Chớp mắt thêm cái nữa, người đẹp im lặng. Tôi ngoảnh trở lại với công việc của bản thân. Thoăn thoắt tới mức bị thư kí réo tên tới lần thứ mười mới chịu đi ăn cơm trưa cho vừa lòng cô nàng.
Giữa lúc ăn trưa, lại bị một cuộc gọi làm cho hết cả hứng thú mà đớp của bản thân. Tiếng người réo rắt chắc thua cải lương của bà cô già tại gia. Hiếu bị tai nạn.
Tôi biết là bản thân không nên bỏ luôn bữa cơm mới đớp được mấy miếng của mình như vậy mà chạy biến đi. Và cũng cảm thấy thật thất trách khi thân làm giám đốc mà suốt ngày bỏ công ty đi đông đi tây, chỉ là Hiếu không thể chết được, anh ta không có quyền chết.
Nếu anh ta dám chết, tôi cũng phải lôi anh ta từ dưới đất lên, làm thây ma sống bất tử, vừa hôi vừa xấu, chó nó yêu.
Xuống được tầng trệt và chôm luôn con Lamborghini của thằng cha giám đốc nhân sự, tôi chạy thẳng ra đại lộ để tới bệnh viện. Hình như là bệnh phụ huynh cô thư kí?
Để tôi nhờ hai cụ chửi chung cùng tôi cho anh ta hồi phục sức sống.
Tôi vốn ghét đường cao tốc, cũng không phải là chuyên gia máy móc gì. Nên cái chuyện chết máy tôi đành chịu chết, mà chết máy trên đường cao tốc thì tôi chết thật.
Và tôi… chết thật.
Khoảnh khắc chiếc xe chôm của tôi dừng lại đột ngột và xịt khói điên cuồng. tôi nghe tiếng uỳnh khủng bố sau lưng tôi. Và rồi theo chiều của lực tá động, tôi và chiếc xe bị đẩy thẳng đâm vào rào chắn đường cao tốc. tuyệt vời hơn là xe bò mấy tỷ không có túi an toàn.
Trán tôi ong lên tê dại, não tôi hết dùng được. Bởi vì khi lí trí khỏi dùng, tình cảm cũng trồi lên lồ lộ. Những giây này tôi thấy dài lại, và cũng khủng khiếp. kém tý lúc tôi trải qua chính những chuyện này trong quá khứ.
Mẹ tôi – Người phụ nữ lực điền năm đó – đạp thẳng vào bụng tôi, đôi mắt màu xanh lơ trơ ra như loài quỷ. Máu dưới bụng tôi chảy ra không ngừng, như nước mắt từ đôi mắt nọ.
Tiếng vỗ tay của gã đàn ông, và đàn ông, tất cả đều cúi xuống nhìn tôi đang thảm thiết,một tôi khốn nạn bần cùng. Người đàn ông có đôi mắt cũng xanh, nhưng chẳng phải vì mù như mẹ tôi, hắn ta gọi một cuộc điện thoại:
“Tao vẫn đang đợi mày đến. Nếu mày chịu đưa cho tao xấp tài liệu ấy, mày vẫn còn hậu thế mà nối dõi.”
Có lẽ tôi đã nghe thấy chữ “Được”.
“Được rồi. Ra tay đi chúng mày.”
Thế giới thực tại của tôi đang thật mờ mịt, và có màu đỏ. Hình như máu đang chảy trong mắt tôi.
Đôi mắt này cuối cùng cũng giống mẹ tôi hơn một chút rồi. Chỉ tiếc chỉ là trong một khoảnh khắc, mà chẳng tốt đẹp gì.
Tôi chớp chớp mắt.
Hình như có thứ chất lỏng gì đó, chẳng mặn nồng, nhưng mà đã lâu lắm rồi tôi chưa nếm, rơi ra từ mắt tôi. Giá kể như tôi có thể trụ thêm chút nữa nhỉ?
Thế nhưng mong muốn của tôi, vốn dĩ là thế này mà?
Nhắm mắt lại đi…
“Khi không có con trong đời, mẹ nghĩ mẹ sẽ không sống được.”
Tôi lặp lại lời nói của mẹ. Và rồi tự mình bật cười. Mồm tôi giờ này đã mặn tanh mùi máu. Tiếng còi hú vang nơi tai, thân thể này chắc tồi chẳng kém Hiếu đâu nhỉ?
Thôi vậy, nếu xuống địa ngục cùng nhau, tôi đày đọa anh ta tiếp.
Chứ sắp chết rồi, tự dưng muốn sống cũng không nên. Hiếu xuống gặp cha của anh ta mà đơn giản như vậy, tôi đã chẳng phải là Vũ Nhu Thuận.
Mà tội cho trai ế, tưởng có vợ mà giờ lại ế tiếp.
Độc toàn thân kiểu này tạo nghiệp kiếp trước chắc rồi. Số nhọ hơn con chó thui là có thật.
Ok, vẫn còn trinh.
“Lại như vậy.”
Giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm này, tôi nghe qua không ít lần, nhiều tới độ mòn tai. Lại là tên giám đốc nhân sự. Mái tóc Trường Giang hai lúa thôi rồi, người mặc vest khí chất như con khỉ. Nghiệm nghị ngồi cạnh giường của tôi như thật.
“Em đang muốn chọc tức tôi khi nắm tay thằng nhãi đó ư?”
Tôi không nói, không nhìn, không nghe. Chiến dịch ba không khiến cho tên kia có vẻ cáu. Anh ta không nói gì, cầm cằm bắt tôi ngước lên nhìn anh ta.
“Em thích cậu ta ư?”
Không nói, tôi nhắm mắt lại. Hai ngón tay kia nắn chặt hơn một chút.
“Tôi thích cậu ta vì cậu ta đẹp.”
“Còn tôi?”
Giọng đã chuyển sang điên cuồng hơn rồi. Nho nhã gì cái loại người hai mặt này?
“Anh nhìn cái loại người như anh đi nào. Tôi không khoái loại lai như anh, tôi thích người thuần Việt cơ. Không kì thị, cơ mà tôi không thích chỉ là không thích thôi.”
“Chỉ vì lí do đó, mà em đến cả xem tôi vào mắt cũng không thèm?”
“Chẳng lẽ anh bị vấn đề nghe hiểu?”
“Tôi không. Và em cứ mỉa mai thêm nếu em thích. Nếu điều đó khiến em thích tôi.”
Tôi nhìn thẳng vào anh ta. Có lẽ điều tốt hơn là đối diện với nỗi sợ của bản thân. Nhưng cái huyết thống của đứa con hai xứ sở Ý Việt kia khiến tôi trở chứng mà đẩy anh ta ra.
“Anh đi đi. Đồ ế vợ khốn khiếp.”
Và thằng cha đi thật. Đúng là cái loại ngoan ngoãn quá đáng.
Có vẻ tôi đã ngất rất quy củ. Ngất đến giờ đi ngủ là dậy. Và rồi bị ông già bác sĩ nhà tọng vào họng một mớ thuốc đắng nghét. Tiêm thêm mũi thuốc và dặn dò là ngủ đi chứ đừng có mà thức.
Còn lí do?
Có nhiều. Và vậy là một đêm thức trắng.
Sáng mai tỉnh dậy, tôi xoa lỗ tai lùng bùng vì tối qua bị hành hạ. Năm giờ sáng vỗ về đôi mắt tôi bằng ánh mặt giời tuyệt vời tới mức đi xuống lòng đất đi. Chẳng hiểu sao mà khi đặt cơm phục vụ tôi bị cái cô y tá làu bàu là kẹt xỉn với cơ thể.
“Ngon như thế mà cô kêu tôi kẹt xỉn, tôi ăn gì thì tốt hơn?”
“Chị ăn cháo cá hoặc là cơm chiên chúng tôi làm đi? Ngon lắm.”
“Tôi không ăn được cá, cơm chiên dầu mỡ.”
Sau đó tôi không biết cô ta nói gì thêm, vì mình lại nhắm mắt ngủ thêm giấc nữa. Tý nữa lại dậy đi làm, tranh thủ thôi.
Không phải tôi có tính ngủ ngày đâu. Đặc tính này phát huy hữu hiệu khi tôi dậy đúng giờ lắm, mặt tỉnh hơn sáo lau mặt rửa mày rồi đi ra khỏi phòng mình. Quần áo sẵn sàng, tên giám đốc chết tiệt hôm nay lại ngồi sẵn nơi phòng tôi để làm gì đó.
Mà cái này có hơi lạ, anh ta lúc nào cũng tuân thủ tôn chỉ tôn trọng tôi mọi hoàn cảnh và vấn đề kia mà?
“Đi đăng kí giấy kết hôn đi, Nhu Thuận.”
“Vậy kia à? Anh làm trai độc toàn thân lâu quá mắc bệnh lú à?”
Nhưng tôi thấy lạ lắm. Cái cách anh ta nói chuyện vẫn thế, chỉ là chút dằn mạnh khó chịu với tôi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đồng tử của tôi với niềm tin bản thân là ninja làng lá có thuật đọc tâm, thần thái giận trong bình thản kia…
Ừ, nó lạ.
Như thể đã quyết cái gì đó khủng bố lắm.
Và tôi biết, không ổn.
“Tôi k…”
Chưa nói xong, tôi đã bị một gã đàn ông giữ chặt hai tay lại. Mất vài giây để sững sờ, tôi biết người đàn ông đầu trọc lại nhúng tay vào rồi. Nhưng tôi không biết liệu ông này tay có dài như vượn mà nhúng tới chỗ làm giấy đăng kí kết hôn không?
Nói là không, cơ mà dẫu sao tôi vẫn là con gái ông này. Ông này phải biết cách khiến tôi chịu kí. Và còn phải kí trong tươi vui cơ.
“Thôi được. Nghe này, tôi sẽ đi cưới anh.”
Được, tâm lý vững vàng, nghe xong mặt mày vẫn ổn định lạnh lùng.
“Nhưng tôi phải đi làm đã. Tôi còn phải lo lẳng tiền lương tháng này. Nếu không anh mà bỏ tôi là chia đôi tài sản, lúc đó mà không chia không bằng không, tôi có ăn cám à?”
“Tôi sẽ không bỏ em.”
Tôi chẳng nghe mấy lời hiếm lạ đó. Ừ thì lần đầu thấy cái kiểu hứa hẹn như vậy được thốt ra từ mồm anh ta, nhưng không, đi làm đi.
Tôi và anh ta đến công ty cùng nhau. Và anh ta nắm tay tôi. Và ngay trước mắt Hòa Trọng Dương.
Tôi giật tay anh ta ra. Bỏ anh ta sau lưng, tôi đi thẳng vào phòng nhân sự. Bóng lưng của Hòa Trọng Dương đúng là bóng lưng mĩ nhân mà, đẹp thế nhờ?
“Cậu Dương.”
Cả cái phòng nhân sự đó nhìn lại, còn cậu Dương thì cúi đầu làm việc. Người đẹp nhìn tôi với vẻ hẳn tôi bị hâm hấp hay gì, nhưng tôi thấy tôi bình thường mà?
Gọi tên trai đẹp thì có gì đâu?
Cuối cùng, có vẻ trước áp lực của dư luận, ai đồ Dương đã đứng dậy mà đi lại phía tôi. Dạ chị một cái, tôi gật đầu.
Rồi tôi ngoảnh lưng đi vào trong văn phòng, mặc kệ cậu ta.
“Cưng hôm nay lại hâm hấp gì rồi kia à? Trời đất quỷ thần ơi! Gọi tên nhóc kia rồi mặc kệ nhóc kia, làm nó xấu hổ với cả phòng?”
“Chị nghĩ gì đâu à, có được em gọi là diễm phúc lắm rồi.”
“Vì nó nhìn cưng kiểu phục tùng, nên cưng mới thế. Trời ơi cứ dùng cái lí do vớ vẩn này!”
Tôi hạ mắt xuống nhìn người đẹp. Tôi đã quen với việc này với người khác, nhưng người đẹp thì hiếm.
“Chị nên im lặng rồi đấy.”
“Chị không im lặng đấy, rồi làm sao?”
Chớp mắt thêm cái nữa, người đẹp im lặng. Tôi ngoảnh trở lại với công việc của bản thân. Thoăn thoắt tới mức bị thư kí réo tên tới lần thứ mười mới chịu đi ăn cơm trưa cho vừa lòng cô nàng.
Giữa lúc ăn trưa, lại bị một cuộc gọi làm cho hết cả hứng thú mà đớp của bản thân. Tiếng người réo rắt chắc thua cải lương của bà cô già tại gia. Hiếu bị tai nạn.
Tôi biết là bản thân không nên bỏ luôn bữa cơm mới đớp được mấy miếng của mình như vậy mà chạy biến đi. Và cũng cảm thấy thật thất trách khi thân làm giám đốc mà suốt ngày bỏ công ty đi đông đi tây, chỉ là Hiếu không thể chết được, anh ta không có quyền chết.
Nếu anh ta dám chết, tôi cũng phải lôi anh ta từ dưới đất lên, làm thây ma sống bất tử, vừa hôi vừa xấu, chó nó yêu.
Xuống được tầng trệt và chôm luôn con Lamborghini của thằng cha giám đốc nhân sự, tôi chạy thẳng ra đại lộ để tới bệnh viện. Hình như là bệnh phụ huynh cô thư kí?
Để tôi nhờ hai cụ chửi chung cùng tôi cho anh ta hồi phục sức sống.
Tôi vốn ghét đường cao tốc, cũng không phải là chuyên gia máy móc gì. Nên cái chuyện chết máy tôi đành chịu chết, mà chết máy trên đường cao tốc thì tôi chết thật.
Và tôi… chết thật.
Khoảnh khắc chiếc xe chôm của tôi dừng lại đột ngột và xịt khói điên cuồng. tôi nghe tiếng uỳnh khủng bố sau lưng tôi. Và rồi theo chiều của lực tá động, tôi và chiếc xe bị đẩy thẳng đâm vào rào chắn đường cao tốc. tuyệt vời hơn là xe bò mấy tỷ không có túi an toàn.
Trán tôi ong lên tê dại, não tôi hết dùng được. Bởi vì khi lí trí khỏi dùng, tình cảm cũng trồi lên lồ lộ. Những giây này tôi thấy dài lại, và cũng khủng khiếp. kém tý lúc tôi trải qua chính những chuyện này trong quá khứ.
Mẹ tôi – Người phụ nữ lực điền năm đó – đạp thẳng vào bụng tôi, đôi mắt màu xanh lơ trơ ra như loài quỷ. Máu dưới bụng tôi chảy ra không ngừng, như nước mắt từ đôi mắt nọ.
Tiếng vỗ tay của gã đàn ông, và đàn ông, tất cả đều cúi xuống nhìn tôi đang thảm thiết,một tôi khốn nạn bần cùng. Người đàn ông có đôi mắt cũng xanh, nhưng chẳng phải vì mù như mẹ tôi, hắn ta gọi một cuộc điện thoại:
“Tao vẫn đang đợi mày đến. Nếu mày chịu đưa cho tao xấp tài liệu ấy, mày vẫn còn hậu thế mà nối dõi.”
Có lẽ tôi đã nghe thấy chữ “Được”.
“Được rồi. Ra tay đi chúng mày.”
Thế giới thực tại của tôi đang thật mờ mịt, và có màu đỏ. Hình như máu đang chảy trong mắt tôi.
Đôi mắt này cuối cùng cũng giống mẹ tôi hơn một chút rồi. Chỉ tiếc chỉ là trong một khoảnh khắc, mà chẳng tốt đẹp gì.
Tôi chớp chớp mắt.
Hình như có thứ chất lỏng gì đó, chẳng mặn nồng, nhưng mà đã lâu lắm rồi tôi chưa nếm, rơi ra từ mắt tôi. Giá kể như tôi có thể trụ thêm chút nữa nhỉ?
Thế nhưng mong muốn của tôi, vốn dĩ là thế này mà?
Nhắm mắt lại đi…
“Khi không có con trong đời, mẹ nghĩ mẹ sẽ không sống được.”
Tôi lặp lại lời nói của mẹ. Và rồi tự mình bật cười. Mồm tôi giờ này đã mặn tanh mùi máu. Tiếng còi hú vang nơi tai, thân thể này chắc tồi chẳng kém Hiếu đâu nhỉ?
Thôi vậy, nếu xuống địa ngục cùng nhau, tôi đày đọa anh ta tiếp.
Chứ sắp chết rồi, tự dưng muốn sống cũng không nên. Hiếu xuống gặp cha của anh ta mà đơn giản như vậy, tôi đã chẳng phải là Vũ Nhu Thuận.
Mà tội cho trai ế, tưởng có vợ mà giờ lại ế tiếp.
Độc toàn thân kiểu này tạo nghiệp kiếp trước chắc rồi. Số nhọ hơn con chó thui là có thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.