Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất
Chương 131: Cậu đại nhân đại lượng, tha cho tôi
Mianmian
30/06/2023
Lời vừa dứt, trong nháy mắt, Tần Dương cùng Thẩm Phi toàn thân đều tê liệt.
Rõ ràng là luồng khí lạnh của một ngày tháng ba, Tần Dương sau lưng đổ mồ hôi lạnh, trên trán cũng có giọt mồ hôi lớn rơi xuống, run rẩy hỏi: "Cha, rốt cuộc là chuyện gì vậy..."
"Ta còn muốn hỏi cậu đây!"
"Cậu và Phi Phi đã đắc tội với nhân vật lớn nào? Bọn họ gọi điện cho kiểm sát trưởng, yêu cầu ông ta bây giờ phái người đi bắt hai người các người, nếu không sẽ đem chứng cứ hối lộ công khai!"
Nhân vật lớn...
Tần Dương ngước nhìn Tư Cảnh Hạc, nuốt nước bọt, đang định cầu cứu bố vợ thì bị vợ giật điện thoại.
Thẩm Phi hoảng sợ hỏi: "Cha, chúng ta làm sao bây giờ? Cha nhất định phải cứu con với Tần Dương!"
Đầu bên kia, ông lão nghe thấy tiếng khóc của con gái, thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Phi Phi, chuyện này quá khó giải quyết, kiểm sát trưởng quyết tâm bắt con là vì tự bảo vệ ông ấy, cha thật sự không thể ra sức... các con tự tìm đường đi!"
Nói xong liền cúp điện thoại.
"Cha..cha!"
Thẩm Phi cuống quít gọi lại, nhưng một giọng nữ máy móc lạnh lùng vang lên từ điện thoại, nhắc nhở bà đầu dây bên kia đã tắt máy.
“Lạch cạch” một tiếng, chiếc điện thoại trượt khỏi lòng bàn tay bà rơi xuống đất.
Bà sắc mặt tái nhợt nhìn Tần Dương, ngơ ngác nói: "Chồng, cha mặc kệ chúng ta..."
Tần Dương không nói gì, mà chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông đứng ở cửa, trong mắt hiện lên cảm xúc chật vật.
Mọi người nhìn hai vợ chồng như thể họ sắp gặp tai họa, lo lắng hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Ngay khi mọi người đang ngơ ngác, Tần Dương đột nhiên đứng dậy, siết chặt nắm đấm run rẩy đi tới cửa, sau khi nhìn Tư Cảnh Hạc một lúc, ông cúi đầu——
"Thực xin lỗi! Vừa rồi chúng ta dùng lời nói đắc tội cậu, đều là lỗi của chúng tôi, là tại chúng tôi có mắt như mù!"
"Cậu đại nhân đại lượng, bỏ qua cho chúng tôi đi!"
Tần Dương cúi đầu xin lỗi mà không hề báo trước, khiến sắc mặt những người có mặt đều biến sắc, hàm suýt nữa rớt xuống vì kinh ngạc.
Mọi người đều biết, Tần Dương là một người thanh cao như vậy, không thể tin được bây giờ lại cúi đầu xin lỗi một nam thanh niên không rõ lai lịch!
Nhưng càng khiến bọn họ cảm thấy khó tin chính là, Tư Cảnh Hạc lại nói được làm được, chỉ trong vòng năm phút đồng hồ ngắn ngủi, liền mang đến phiền phức cho Tần Dương!
Hơn nữa, đây hẳn là phiền phức không nhỏ...
Tần Nguyệt không kịp suy nghĩ thủ đoạn trong đó, bà đứng dậy muốn kéo Tần Dương lại, "Anh, sao anh lại xin lỗi hắn? Mau đứng thẳng lên!"
Anh trai bà là người đàn ông có xương sống như vậy, làm sao có thể tùy ý cúi đầu xin lỗi người khác!
Hơn nữa, đây là bạn của nha đầu thúi kia!
Không ngờ, Thẩm Phi nắm lấy cổ tay bà, nghiêm mặt nói: “Tần Nguyệt, anh trai cô tự biết phân đúng sai, đừng làm loạn!”
Tần Nguyệt luôn nghe lời chị dâu, dù không cam lòng nhưng bà vẫn ngồi xuống.
Bên này, thấy Tư Cảnh Hạc hồi lâu không có phản ứng, Tần Dương cắn răng cao giọng nói: "Tôi thật sự biết mình sai rồi, xin cậu nể tình tôi là cậu của Vãn Vãn, cho tôi một con đường sống!"
"Tôi đã ngoài năm mươi rồi, nếu tòa án thực sự kết án tôi, vậy tôi sẽ ngồi tù nửa đời còn lại, có lẽ..."
Có chết cũng chết trong ngục!
Nhưng mà, ông muốn nói nhưng lại thôi mấy lần, đều không thể nói ra câu này.
Rõ ràng là luồng khí lạnh của một ngày tháng ba, Tần Dương sau lưng đổ mồ hôi lạnh, trên trán cũng có giọt mồ hôi lớn rơi xuống, run rẩy hỏi: "Cha, rốt cuộc là chuyện gì vậy..."
"Ta còn muốn hỏi cậu đây!"
"Cậu và Phi Phi đã đắc tội với nhân vật lớn nào? Bọn họ gọi điện cho kiểm sát trưởng, yêu cầu ông ta bây giờ phái người đi bắt hai người các người, nếu không sẽ đem chứng cứ hối lộ công khai!"
Nhân vật lớn...
Tần Dương ngước nhìn Tư Cảnh Hạc, nuốt nước bọt, đang định cầu cứu bố vợ thì bị vợ giật điện thoại.
Thẩm Phi hoảng sợ hỏi: "Cha, chúng ta làm sao bây giờ? Cha nhất định phải cứu con với Tần Dương!"
Đầu bên kia, ông lão nghe thấy tiếng khóc của con gái, thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Phi Phi, chuyện này quá khó giải quyết, kiểm sát trưởng quyết tâm bắt con là vì tự bảo vệ ông ấy, cha thật sự không thể ra sức... các con tự tìm đường đi!"
Nói xong liền cúp điện thoại.
"Cha..cha!"
Thẩm Phi cuống quít gọi lại, nhưng một giọng nữ máy móc lạnh lùng vang lên từ điện thoại, nhắc nhở bà đầu dây bên kia đã tắt máy.
“Lạch cạch” một tiếng, chiếc điện thoại trượt khỏi lòng bàn tay bà rơi xuống đất.
Bà sắc mặt tái nhợt nhìn Tần Dương, ngơ ngác nói: "Chồng, cha mặc kệ chúng ta..."
Tần Dương không nói gì, mà chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông đứng ở cửa, trong mắt hiện lên cảm xúc chật vật.
Mọi người nhìn hai vợ chồng như thể họ sắp gặp tai họa, lo lắng hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Ngay khi mọi người đang ngơ ngác, Tần Dương đột nhiên đứng dậy, siết chặt nắm đấm run rẩy đi tới cửa, sau khi nhìn Tư Cảnh Hạc một lúc, ông cúi đầu——
"Thực xin lỗi! Vừa rồi chúng ta dùng lời nói đắc tội cậu, đều là lỗi của chúng tôi, là tại chúng tôi có mắt như mù!"
"Cậu đại nhân đại lượng, bỏ qua cho chúng tôi đi!"
Tần Dương cúi đầu xin lỗi mà không hề báo trước, khiến sắc mặt những người có mặt đều biến sắc, hàm suýt nữa rớt xuống vì kinh ngạc.
Mọi người đều biết, Tần Dương là một người thanh cao như vậy, không thể tin được bây giờ lại cúi đầu xin lỗi một nam thanh niên không rõ lai lịch!
Nhưng càng khiến bọn họ cảm thấy khó tin chính là, Tư Cảnh Hạc lại nói được làm được, chỉ trong vòng năm phút đồng hồ ngắn ngủi, liền mang đến phiền phức cho Tần Dương!
Hơn nữa, đây hẳn là phiền phức không nhỏ...
Tần Nguyệt không kịp suy nghĩ thủ đoạn trong đó, bà đứng dậy muốn kéo Tần Dương lại, "Anh, sao anh lại xin lỗi hắn? Mau đứng thẳng lên!"
Anh trai bà là người đàn ông có xương sống như vậy, làm sao có thể tùy ý cúi đầu xin lỗi người khác!
Hơn nữa, đây là bạn của nha đầu thúi kia!
Không ngờ, Thẩm Phi nắm lấy cổ tay bà, nghiêm mặt nói: “Tần Nguyệt, anh trai cô tự biết phân đúng sai, đừng làm loạn!”
Tần Nguyệt luôn nghe lời chị dâu, dù không cam lòng nhưng bà vẫn ngồi xuống.
Bên này, thấy Tư Cảnh Hạc hồi lâu không có phản ứng, Tần Dương cắn răng cao giọng nói: "Tôi thật sự biết mình sai rồi, xin cậu nể tình tôi là cậu của Vãn Vãn, cho tôi một con đường sống!"
"Tôi đã ngoài năm mươi rồi, nếu tòa án thực sự kết án tôi, vậy tôi sẽ ngồi tù nửa đời còn lại, có lẽ..."
Có chết cũng chết trong ngục!
Nhưng mà, ông muốn nói nhưng lại thôi mấy lần, đều không thể nói ra câu này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.