Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất

Chương 174: Ôn Vãn Chỉ 20 Phút Sau Đã Nộp Bài Thi

Mianmian

29/07/2023

  Nụ cười trên mặt Ôn Tần lập tức đông cứng lại.

   Cô nhìn ánh mắt lạnh như băng của Ôn Vãn, cắn môi áy náy: “Thực xin lỗi, Vãn Vãn, chị làm ảnh hưởng giấc ngủ của em, chị không cố ý!”

   Ôn Vãn ngáp một cái, uể oải có chút kiều mỵ mà nhếch môi, thanh âm như nước chảy ròng ròng, "Ồ, thì ra là chị, vừa rồi tôi ngủ quên, còn tưởng rằng là một con ruồi phiền phức!"

  Mùa này, lấy đâu ra ruồi?

   Ôn Vãn này lại bắt nạt chị gái mình rồi!

  Lâm Đông đóng sách lại, nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn Ôn Vãn một cái, "Ôn Vãn, Ôn Cần là chị của cậu, cho dù cậu không thích cậu ấy, ít nhất cũng phải kính nể một chút chứ?"

  Ôn Cần buồn bã cụp mi, kéo cánh tay Lâm Đông, nhỏ giọng nói: “Lâm Đông, đừng trách Vãn Vãn, em ấy đã quen nói chuyện như vậy từ khi còn nhỏ, em ấy không có ý xấu đâu!

  Từ nhỏ cậu đã vô lễ với chị gái mình như vậy sao? !

  Lâm Đông môi mỏng mím chặt, lửa giận không những không giảm bớt, ngược lại vẻ mặt oán trách càng đậm.

   “Hồi nhỏ không hiểu chuyện thì thôi đi, sao bây giờ còn lỗ mãng như vậy?” Hắn nói, hất tay Ôn Cần ra, rút cánh tay về.

  Ôn Cần nhìn hành động nhỏ của Lâm Đông, trong mắt lóe lên một tia u ám.

   Ôn Vãn nhìn điệu bộ hai người người xướng người họa, một tay chống cằm, thản nhiên cười nói: "Tôi có lễ phép hay không liên quan gì đến cậu? Sao cậu luôn xen vào chuyện người khác như vậy?"

   Lâm Đông nhất thời nghẹn họng, nhất thời không phản bác được.

"Còn có cậu-"

   Sau đó, Ôn Vãn lại nhìn về phía Ôn Cần đang ủy khuất, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, "Chúng ta bây giờ đã không còn quan hệ rồi, làm phiền cậu sau này đừng dùng thân phận chị gái đụng đến tôi, thật khiến tôi buồn nôn!"

   Ôn Cần bình tĩnh nghiến răng, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ ủy khuất sợ hãi, như thể cô đã bị Ôn Vãn bức hại.

  Lâm Đông bị kẹp giữa hai chị em, bầu không khí kỳ lạ khiến hắn hơi lúng túng.

  Hắn nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Không có quan hệ? Có ý gì, các cậu sao vậy?"

  Ôn Cần lấy tay quệt khóe mắt, sụt sịt giải thích: “Có một chuyện tôi không còn mặt mũi nào nói với cậu, thực ra Vãn Vãn đã cắt đứt quan hệ với nhà chúng tôi…”

  Giọng cô trầm thấp, lộ ra tiếng khóc nghẹn ngào.



"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

   Vẻ mặt Lâm Đông đột nhiên trở nên nghiêm túc, mấy ngày trước, cậu nghe các bạn nữ trong lớp bàn tán Ôn Cần đã hai ngày không đến trường là do cô bị bắt cóc.

  Khi đó, hắn mơ hồ nghe nói rằng Ôn Cần bị bắt cóc vì Ôn Vãn nợ một số tiền cho vay nặng lãi và ra nước ngoài xem cuộc thi chơi game, những kẻ cho vay nặng lãi không tìm thấy Ôn Vãn nên đã bắt Ôn Cần đe dọa cha mẹ cô ấy phải trả lại tiền.

  Hắn lúc ấy không tin lắm.

  Xét cho cùng, Ôn Vãn và Tư tiên sinh dường như có mối quan hệ rất thân thiết, chưa kể cậu ấy không cần vay nặng lãi, cho dù cậu ấy thực sự nợ tiền, chỉ cần Ôn Vãn nhờ Tư tiên sinh giúp đỡ, với khả năng của Tư tiên sinh, có thể trả lại tiền cho Ôn Vãn chỉ bằng một lời nói!

  Về tình về lý, không thể để Ôn Vãn sa ngã đến mức này!

   Nhưng bây giờ xem ra, chuyện này có thể không phải là không có căn cứ, bọn họ cắt đứt quan hệ hẳn là cũng không thể không liên quan tới chuyện này!

  Ôn Cần đang định giải thích thì chuông vào lớp đột nhiên vang lên, giám thị cũng bước vào lớp.

   "Được rồi, môn thi sắp bắt đầu rồi, mọi người mau về chỗ ngồi đi!"

  Giám thị sắp xếp các bài thi và phát cho từng học sinh.

   "Chuyện dài lắm, thi xong tôi từ từ giải thích cho cậu. Tôi về chỗ trước!"

   Ôn Cần nói xong, dưới uy thế của giám thị, cô vội vàng lui ra sau.

  Lâm Đông quay sang hỏi Ôn Vãn, nhưng Ôn Vãn lại quay đầu đi, hiển nhiên là không muốn nói chuyện với hắn.

  Hắn ăn quả đắng, gục đầu ủ rũ, tự làm mất mặt.

  Sau khi toàn bộ bài thi được phát ra, giám thị như mọi khi vẫn cảnh cáo: "Bây giờ là môn toán, các em trả lời câu hỏi cẩn thận, viết xong nhớ kiểm tra lại 2 lần. Nếu vì bất cẩn mà bị mất điểm, hối hận cũng đã muộn!"

   "Vẫn là câu nói kia, trong lúc thi không được nói nhỏ gian lận, nếu như tôi phát hiện, xử ngay 0 điểm!"

   Nói xong, cô ung dung ngồi trên ghế, vừa uống trà vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Ôn Vãn.

  Cô rất mong chờ bạn học lần này sẽ làm xong bài trong bao lâu...

  Phòng học rất yên tĩnh, tất cả những học sinh giỏi nhất của lớp 12/1 đều vùi đầu vào làm bài kiểm tra, vẻ mặt trang nghiêm rất nghiêm túc.

  Cuộc thi Olympic Toán toàn thành phố sẽ được tổ chức trong một thời gian nữa, giáo viên toán nói rằng ai giành được vị trí đầu tiên trong cuộc thi này sẽ đủ điều kiện tham gia cuộc thi!



  Vì vậy, bọn họ phải hoàn thành bài thi lần này, phải giành được vị trí trong cuộc thi!

  Học sinh lớp 12/10 tuy có thái độ thống nhất đau đầu đối với môn toán nhưng lúc này cũng nghiêm túc làm bài.

  Mặc dù, hầu hết trong số họ không biết làm những câu này.

  Hai mươi phút sau, bỗng một bạn trong lớp đứng dậy, vênh váo bước lên bục đưa bài thi cho giám thị.

   "Giáo viên, em làm xong rồi."

  Giọng nói nhàn nhạt, khiến giám thị giật mình ngẩng lên, thấy là Ôn Vãn liền vội vàng nhận lấy bài thi.

   Cô đọc đi đọc lại bài thi, không ngờ…

  Trời, học sinh này định làm lố thế à? !

   Ôn Vãn thấy giám thị có vẻ sửng sốt, bĩu môi, uể oải kêu lên: “Giáo viên, em đã nộp bài rồi, bây giờ em có thể đi được không?”

   Giám thị từ từ lấy lại tinh thần, phức tạp nhìn Ôn Vãn, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, "Không được, cho dù nộp bài, cũng chỉ có thể ở trong phòng học cho đến khi hết giờ làm bài!"

   Ôn Vãn nhàn nhạt uhm một tiếng, sau đó hỏi: "Vậy em đọc tiểu thuyết, giáo viên không có phản đối chứ?"

   Giám thị suy nghĩ một chút, sau đó bất đắc dĩ gật đầu, "Được, chỉ cần không quấy rầy những học sinh khác, muốn đọc cái gì cũng được!"

   Ôn Vãn cười cười, xoay người trở về chỗ ngồi dưới ánh mắt kinh ngạc của các bạn học.

  Lâm Đông hạ giọng, khẽ hỏi Ôn Vãn: “Cậu nộp bài sớm như vậy, có chắc là cậu đã trả lời hết các câu hỏi không?”

  Ôn Vãn lấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà cô đã chuẩn bị từ lâu ra đọc, nhàn nhạt đáp: “Nếu tôi còn chưa làm xong, giám thị có thể cho tôi xem tiểu thuyết không?”

   "Nhanh như vậy... cậu còn không có đọc đề, làm đại à?" Lâm Đông không chút nào che giấu nghi hoặc.

   Chỉ trong vòng 20 phút, một học sinh giỏi như cậu mới làm xong một trang, mà học tra Ôn Vãn đã làm xong hết rồi sao? Làm sao có thể!

  Ôn Vãn từ chối cho ý kiến, cúi đầu nhìn cuốn tiểu thuyết, "Có phải là viết lung tung hay không, chờ lúc công bố kết quả rồi sẽ biết."

  Lâm Đông còn muốn nói gì nữa, đột nhiên, thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị của giám thị vang lên, lao thẳng về phía hắn——

   "Nếu mấy học sinh lại xì xào bàn tán với nhau, lập tức bị đuổi ra khỏi phòng thi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook