Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất
Chương 75: Vãn Vãn, Em Thật Tàn Nhẫn
Mianmian
14/06/2023
Ôn Vãn hờ hững nhìn Ôn Cần, ngữ khí tựa hồ có chút lãnh đạm, "Tôi không trở về, chẳng phải là hợp ý với nguyện vọng của các người sao?"
Đặc biệt phù hợp với mong muốn của Ôn Cần.
Kể từ khi Ôn Vãn trở về nhà họ Ôn năm mười hai tuổi, cô đã nhận thấy ác ý của chị gái mình, sau nhiều năm ở chung, cô ngày càng tin rằng Ôn Cần coi mình như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Cô ước gì mình sẽ không bao giờ quay trở lại ngôi nhà đó!
Ôn Cần bị vạch trần ý nghĩ trong lòng, thẹn quá tức giận siết chặt tay, “Chị có ý tốt tìm em trở về, em nhất định phải tính khí ác độc với chị như vậy sao?”
Nghĩ lại những năm qua, Ôn Vãn đối xử với cô thái độ ác liệt, cô cảm thấy ủy khuất: “Mấy ngày nay mẹ bởi vì chuyện của em, cả ngày đau đầu buồn bực, chị ban ngày đến lớp, ban đêm ở nhà chăm sóc mẹ, lại lo em ở bên ngoài có ổn hay không, có cơm ăn áo mặc không?”
"Chị thật không dễ dàng, em không hiểu cũng không sao, em vậy mà còn đối với chị cay nghiệt như vậy!"
"Ôn Vãn, lương tâm của m bị chó ăn mất rồi sao!"
Ôn Vãn thần sắc lãnh đạm, thậm chí còn cười nửa miệng hừ lạnh một tiếng, “Chị không dễ dàng, là lỗi của tôi sao?”
Cô híp mắt, ngữ khí dần dần trở nên lạnh lùng, "Mấy ngày nay tôi không có ở nhà, chị liền vội vàng như vậy, lúc trước tôi sống chết không rõ, cũng không nhìn ra chị lo lắng như vậy? "
Ôn Cần lập tức ngậm miệng.
Sau khi Ôn Vãn bị đổi cho cô trở về, ba tháng không có tin tức gì, cả nhà đều cho rằng Ôn Vãn nhất định đã chết không còn nghi ngờ gì nữa.
Bởi vì chuyện này quá mức tàn nhẫn, cả nhà đều ngầm hiểu việc xa cách Ôn Vãn.
Bọn họ còn không gọi cảnh sát, chứ đừng nói là nhờ người đến giải cứu Ôn Vãn.
Bọn họ tự lừa mình dối người, cho rằng chỉ cần không đề cập đến chuyện này, liền có thể bỏ qua chuyện này, quên đi sự hi sinh Ôn Vãn.
Mãi cho đến một tháng trước, Ôn Vãn đột nhiên trở về, tấm màn này mới được vén lên.
Người cha cả ngày không dám về nhà vì áy náy, người mẹ suốt ngày lo lắng cho cô, thể trạng mỗi ngày một sa sút, gia đình lại rơi vào cảnh hỗn loạn.
Ôn Cần có lúc nghĩ, tại sao Ôn Vãn lại trở về?
Tất cả là do cô, một gia đình tốt mới tan thành mây khói như bây giờ!
Ôn Cần âm thầm nắm chặt tay, "Đúng vậy, chuyện lần đó quả thực là lỗi của chúng ta, chị và cha mẹ có lỗi với em! Nhưng chuyện đã lâu như vậy, em không cần cố chấp mãi không buông?!"
Cho nên, cái này cũng là lỗi của Ôn Vãn?
Ôn Vãn thật ra trong lòng cũng không có cảm giác gì, từ lâu cô đã quen với cách đổi trắng hay đen của Ôn Cần, cho nên không cảm thấy kinh ngạc.
Cô khẽ cười một tiếng, “Nếu không phải các người hết lần này đến lần khác khiêu khích tôi, chị cho rằng tôi muốn nhớ lại chuyện kinh tởm kia sao?”
Mỗi khi nghĩ đến chuyện bị mẹ lừa để thay thế Ôn Cần, cô liền cảm thấy buồn nôn!
Ôn Vãn khoanh tay trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy uể oải cùng lạnh lùng, "Chị không cần tới tìm tôi nữa, trở về nói với cha mẹ, cuối tuần này tôi sẽ trở về một chuyến, thu dọn đồ đạc xong sẽ đi."
"Từ nay về sau, cái nhà đó không liên quan gì đến tôi nữa!"
Ôn Cần cau mày, giọng trầm xuống, “Em muốn đoạn tuyệt với chúng tôi sao?”
Ôn Vãn thẳng thắn gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm.
Ôn Cần nhìn chằm chằm vào Ôn Vãn một lúc lâu, sau đó lặng lẽ mở miệng.
"Vãn Vãn, em thật tàn nhẫn!"
Ôn Vãn nhếch khóe môi, tùy ý cười nói: "Chị quá khen rồi, xét về độ tàn nhẫn, tôi không bằng một nửa chị!"
Đặc biệt phù hợp với mong muốn của Ôn Cần.
Kể từ khi Ôn Vãn trở về nhà họ Ôn năm mười hai tuổi, cô đã nhận thấy ác ý của chị gái mình, sau nhiều năm ở chung, cô ngày càng tin rằng Ôn Cần coi mình như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Cô ước gì mình sẽ không bao giờ quay trở lại ngôi nhà đó!
Ôn Cần bị vạch trần ý nghĩ trong lòng, thẹn quá tức giận siết chặt tay, “Chị có ý tốt tìm em trở về, em nhất định phải tính khí ác độc với chị như vậy sao?”
Nghĩ lại những năm qua, Ôn Vãn đối xử với cô thái độ ác liệt, cô cảm thấy ủy khuất: “Mấy ngày nay mẹ bởi vì chuyện của em, cả ngày đau đầu buồn bực, chị ban ngày đến lớp, ban đêm ở nhà chăm sóc mẹ, lại lo em ở bên ngoài có ổn hay không, có cơm ăn áo mặc không?”
"Chị thật không dễ dàng, em không hiểu cũng không sao, em vậy mà còn đối với chị cay nghiệt như vậy!"
"Ôn Vãn, lương tâm của m bị chó ăn mất rồi sao!"
Ôn Vãn thần sắc lãnh đạm, thậm chí còn cười nửa miệng hừ lạnh một tiếng, “Chị không dễ dàng, là lỗi của tôi sao?”
Cô híp mắt, ngữ khí dần dần trở nên lạnh lùng, "Mấy ngày nay tôi không có ở nhà, chị liền vội vàng như vậy, lúc trước tôi sống chết không rõ, cũng không nhìn ra chị lo lắng như vậy? "
Ôn Cần lập tức ngậm miệng.
Sau khi Ôn Vãn bị đổi cho cô trở về, ba tháng không có tin tức gì, cả nhà đều cho rằng Ôn Vãn nhất định đã chết không còn nghi ngờ gì nữa.
Bởi vì chuyện này quá mức tàn nhẫn, cả nhà đều ngầm hiểu việc xa cách Ôn Vãn.
Bọn họ còn không gọi cảnh sát, chứ đừng nói là nhờ người đến giải cứu Ôn Vãn.
Bọn họ tự lừa mình dối người, cho rằng chỉ cần không đề cập đến chuyện này, liền có thể bỏ qua chuyện này, quên đi sự hi sinh Ôn Vãn.
Mãi cho đến một tháng trước, Ôn Vãn đột nhiên trở về, tấm màn này mới được vén lên.
Người cha cả ngày không dám về nhà vì áy náy, người mẹ suốt ngày lo lắng cho cô, thể trạng mỗi ngày một sa sút, gia đình lại rơi vào cảnh hỗn loạn.
Ôn Cần có lúc nghĩ, tại sao Ôn Vãn lại trở về?
Tất cả là do cô, một gia đình tốt mới tan thành mây khói như bây giờ!
Ôn Cần âm thầm nắm chặt tay, "Đúng vậy, chuyện lần đó quả thực là lỗi của chúng ta, chị và cha mẹ có lỗi với em! Nhưng chuyện đã lâu như vậy, em không cần cố chấp mãi không buông?!"
Cho nên, cái này cũng là lỗi của Ôn Vãn?
Ôn Vãn thật ra trong lòng cũng không có cảm giác gì, từ lâu cô đã quen với cách đổi trắng hay đen của Ôn Cần, cho nên không cảm thấy kinh ngạc.
Cô khẽ cười một tiếng, “Nếu không phải các người hết lần này đến lần khác khiêu khích tôi, chị cho rằng tôi muốn nhớ lại chuyện kinh tởm kia sao?”
Mỗi khi nghĩ đến chuyện bị mẹ lừa để thay thế Ôn Cần, cô liền cảm thấy buồn nôn!
Ôn Vãn khoanh tay trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy uể oải cùng lạnh lùng, "Chị không cần tới tìm tôi nữa, trở về nói với cha mẹ, cuối tuần này tôi sẽ trở về một chuyến, thu dọn đồ đạc xong sẽ đi."
"Từ nay về sau, cái nhà đó không liên quan gì đến tôi nữa!"
Ôn Cần cau mày, giọng trầm xuống, “Em muốn đoạn tuyệt với chúng tôi sao?”
Ôn Vãn thẳng thắn gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm.
Ôn Cần nhìn chằm chằm vào Ôn Vãn một lúc lâu, sau đó lặng lẽ mở miệng.
"Vãn Vãn, em thật tàn nhẫn!"
Ôn Vãn nhếch khóe môi, tùy ý cười nói: "Chị quá khen rồi, xét về độ tàn nhẫn, tôi không bằng một nửa chị!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.