Chương 14: Giúp Cái bang thoát vòng nguy khốn Hiển thần uy, một kiếm phá Tam Tài
Trần Thanh Vân
07/05/2013
Hai ngày sau.
Trời đã sập tối.
Một bóng người phóng đi vun vút trên quan đạo, người này có lẽ cố đi nhanh, để mong vượt khỏi cánh rừng nhỏ bên tả đường, có thể đến một nơi có người ở, và sẽ tìm được nơi trú ngụ!
Bất chợt bóng người khựng lại, vì người này vừa thấy thấp thoáng trong cánh rừng có ánh đèn le lói, mừng quá bóng người này hướng về ánh đèn le lói, lại phóng mình lướt đi.
Còn cách chỗ có ánh đèn độ ngoài hai mươi trượng, bóng người này lại đứng lại, lẩm bẩm :
- Đây là đâu? Sao lại có nhiều người xuất hiện? À! Hình như họ đang vậy quanh chỗ có ánh đèn, ắt có chuyện gì lạ? Hừ, Cao Nhẫn ta nhất quyết làm rõ việc này!
À! thì ra bóng người này là Cao Nhẫn!
Cao Nhẫn cố thở nhẹ hơn, dựa vào cây rừng che chắn, tiến đến gần hơn. Khi không thể tiến gần hơn được nữa, Cao Nhẫn bèn vút mình lên một tàng cây, ngồi yên, vận thính lực nghe ngóng, không một ai phát hiện được Cao Nhẫn.
Yên tâm, Cao Nhẫn nhìn qua một lượt, thấy thấp thoáng ở phía dưới nhiều bóng đen đang ẩn nấp, thỉnh thoảng vài bóng người tụ lại, thì thầm, chỉ chỏ về nơi có ánh đèn.
Đưa mắt nhìn theo, Cao Nhẫn mới nhận ra nơi có ánh đèn là một ngôi cổ tự, đã hoang phế, mái ngói vẫn còn nhưng nhiều viên ngói đã long ra, như sắp rơi xuống đất. Xung quanh mọc đầy cỏ dại, lấp cả lối đi.
Không rõ bọn người này có ý gì khi vây quanh ngôi cổ tự? Bọn này khá kín tiếng. Từ nãy giờ vẫn không bắt được tiếng họ nói với nhau.
Cao Nhẫn nhìn quanh ngôi cổ tự, cố tìm một nơi kín đáo có thể ẩn nấp được, để chàng tiến lại gần hơn. Phía tiền điện thì không xong, vì quá trống trải, còn phía sau?
Để quan sát, Cao Nhẫn đành vận dụng thân pháp thượng thừa, du người theo bóng cây, lui ra sau, rồi vòng lại phía sau ngôi cổ tự.
- Đây rồi!
Cao Nhẫn khi vòng lại phía sau ngôi cổ tự thì đã phát hiện một chỗ rất thuận tiện. Đó là chỗ cách phía sau ngôi cổ tự đã sụt lở hết một phần.
Vừa định lướt người tới, thì phía trước chỗ Cao Nhẫn chừng một trượng có tiếng người :
- Sao lâu vậy không biết?
Rồi giọng khào khào của một tên nữa :
- Im đi, lệnh của Chuyên sứ bảo canh phòng thì cứ canh phòng. Hừ, mi mà sơ thất một chút, thì cái đầu của mi lẫn ta đều khó mà bảo toàn.
“Lại là bọn Hiệp Thiên bang! Chúng định vây bắt ai?”
Cao Nhẫn nghĩ thầm. Không muốn bứt dây động rừng, Cao Nhẫn thân người đã như vệt bóng mờ, vút qua đầu hai tên, tiến thẳng đến chỗ đã định.
Một lần nữa, Cao Nhẫn bế mục vận khí, để tâm lắng nghe. Trong ngôi cổ tự, có nhiều người đang tụ tập, tiếng người nói khe khẽ, đôi khi lại phát lên, nhưng Cao Nhẫn cũng không thể nghe rõ được nội dung. Do vậy, cũng không thể đoán biết những nhân vật này là thế nào!
- Đành phải đứng như thế này, chờ xem sự việc diễn biến rồi hãy định!
Cao Nhẫn nghĩ thế, và đành phải đứng chờ trong bóng đêm càng lúc càng dày đặc.
Không bao lâu, phía trước tiền điện đã nghe tiếng một người gọi lớn :
- Những người ở phía trong hãy nghe đây, các người đã bị chúng ta vây kín rồi, đừng mong thoát thân! Các người cũng đừng manh động! Nếu trái lời bắt buộc chúng ta phóng hỏa đốt chùa!
Giọng nói phát ra giữa đêm vắng, lại được nội lực trợ vào, khiến giọng nói vang xa, người ở phía trong hẳn không thể không có một phản ứng nào. Không lẽ họ đã như cá nằm trong rọ, thúc thủ, như đối phương đã hăm dọa?
Cao Nhẫn lòng nghĩ mà tay chân thấy xốn xang. Nhưng vì chưa biết bọn người ở phía trong ngôi cổ tự là quen hay lạ? Nên Cao Nhẫn lại bấm bụng cố đứng yên.
Mãi rồi những người ở phía trong cũng phải lên tiếng :
- Bọn các ngươi là ai?
- Ha ha... Độc Mục Cái tiền bối không thể đoán bọn tại hạ là ai thật sao?
- Các ngươi là Hiệp Thiên bang? Sao các ngươi lại biết bọn ta ở chốn này?
- Ha ha... Các ngươi nghĩ xem, hiện nay giang hồ thuộc về ai? Chuyện cỏn con thế này, bọn tại hạ không biết thì còn ai biết được? Ha ha...
Cánh cửa quá cũ kỹ của ngôi cổ tự được mở ra, một dáng người xuất hiện, y phục vẫn là y phục muôn thuở đặc trưng của Cái bang, vì vẫn là đêm đen, người ta không thể nhìn thấy số túi đeo ở lưng mà biết được đấy là ai.
Nhưng khác hẳn với mọi người, tinh quang từ mắt người này xạ bắn ra chỉ có một. Qua đó, đủ nhận biết đấy là Độc Mục Cái Bang chủ Cái bang, lão tên gọi là gì, đã lâu không còn ai nhớ đến, vả lại cần gì tên họ, Độc Mục Cái của lão đủ để biểu trưng cho con người lão.
Vừa hiện thân, Độc Mục Cái đưa mắt nhìn quãng không trước tiền điện, vì bên đối phương chưa một ai xuất hiện, lão nói :
- Độc Mục Cái ta muốn diện đối diện, nói chuyện với các ngươi.
- Ta đến đây.
Sau câu nói, một người y phục màu xám xuất hiện ngay trước mặt Độc Mục Cái, nhìn người vừa đến, lão hỏi :
- Tuổi tác các hạ chưa là bao, thân pháp siêu phàm, võ công thật là đáng phục! Nhưng chỉ tiếc...
Người mới đến không ngờ câu đầu tiên Độc Mục Cái nói ra, lại đề cập đến bản thân y. Khi Độc Mục Cái ngưng nói giữa chừng, y gặng hỏi ngay :
- Tiếc sao?
- Tiếc là miệng lưỡi các hạ trơn lắm! Không dám nhìn nhận một sự thực!
- Sự thực thế nào?
- Các hạ cho là, Hiệp Thiên bang các hạ thật sự nắm bắt được tin tức của bản nhân? Điều này thật khó tin!
- Sự thực bây giờ là một minh chứng, tiền bối không tin cũng phải tin!
- Bản nhân hỏi các hạ điều này nhé? Thế bảo lâu nay bản nhân đã từng đến những nơi nào, Hiệp Thiên bang các hạ biết rõ chứ? Nếu biết rõ, ha ha... sao lại không ra tay bắt bản nhân? Ha ha... điều này chứng tỏ...
- Sao?
- Không có nội gián, thì hôm nay các ngươi đừng hòng tìm đến được nơi này!
Nói ra những lời này, nhìn nét mặt của Độc Mục Cái thấy lão rất căm phẫn, lão lại nói :
- Thế nào, các hạ cho lời bản nhân vừa nói có đúng không?
- ...
- Lời nói của bản nhân đến đây là hết. Bây giờ các hạ muốn gì? Có thể nói ra được chứ?
Tên kia từ nãy giờ bị Độc Mục Cái dồn cho một trận, không nói lên lời.
Bây giờ, nghe Độc Mục Cái hỏi, y như lấy lại được tự tin, ưỡn ngực dõng dạc nói :
- Việc trước mắt, bản Chuyên sứ xin đưa ra hai đường lối tùy Bang chủ định liệu.
Nghe nói có tới hai đường lối, Độc Mục Cái ngạc nhiên vì ngỡ phải một phen tử chiến, không ngờ lại có cơ may tránh khỏi. Độc Mục Cái hỏi :
- Sao? Nói nghe thử!
- Một là mời Bang chủ theo bản Chuyên sứ về hội diện với Quân chủ.
Thấy vẻ mặt giận giữ của Độc Mục Cái, tên Chuyên sứ nói rõ thêm :
- Bang chủ yên tâm, không có việc gì đâu, theo bản Chuyên sứ thì đây là hạnh vận của Bang chủ và toàn thể bang chúng Cái bang.
- Nói đi! Thế nào là hạnh vận chứ?
- Nói ra, e Bang chủ không tin! Thật sự lâu nay, người của Hiệp Thiên bang truy tầm Bang chủ là để mang đến cho Bang chủ một tin mừng, hay nói khác đi là hạnh vận của Bang chủ đã đến.
- Nói mau! Đừng rườm lời nữa! Hạnh vận là hạnh vận làm sao chứ?
- Thế này, Quân chủ rất xem trọng Bang chủ, người muốn trao cho Bang chủ chức vụ Nam phương Kim lệnh sứ, thay mặt Quân chủ để...
- Câm ngay! Bản nhân không thể nào như Võ Đang các phái mà nối giáo cho giặc. Các hạ nói đường lối thứ hai xem thế nào?
- Được, đã vậy, Cái bang các người đừng có trách! Đường thứ hai là chết...
Dư âm của tiếng chết kéo dài, làm tăng thêm sự đắc ý của tên Chuyên sứ, cũng như làm tăng phẫn nộ của Bang chủ Cái bang Độc Mục Cái.
Lão ngửa mặt lên trời, cười một hồi dài, tiếng cười làm phấn khích bang đồ Cái bang đang hiện diện, lúc này đã hiện thân, đứng ngay sau Bang chủ của mình. Trong cổ tự, đuốc đã được đốt lên, soi sáng cả ra ngoài sân tiền điện. Mắt người nào người nấy lộ vẻ hân hoan, vì được dịp mặt đối mặt với kẻ địch, quyết tử chiến cho tiền đồ Cái bang. Chứ không như bao lâu nay, chịu làm thân chuột, trốn chui, trốn nhủi.
Tên Chuyên sứ lùi lại một lúc năm bước, trước khí thế của Cái bang.
Nhưng phục binh của y đang ở quanh đây. Y vững dạ, quát hỏi :
- Thế nào? Xin Bang chủ cho biết tôn ý?
- Ý của bản nhân thế nào, các hạ dư biết rồi đấy!
Tên Chuyên sứ hú lên một hồi dài, báo hiệu cho đồng bọn biết hiệu lệnh tấn công xong, y nhìn Độc Mục Cái nói gằn từng tiếng một :
- Được, muốn chết, ta cho chết!
Đúng lúc này, một bóng nhân ảnh đột ngột hạ thân xuống mộ tràng, nơi chắc chắn sẽ xảy ra một cuộc lưu huyết. Người vừa đến nói ngay với tên Chuyên sứ :
- Bọn Hiệp Thiên bang các ngươi chuẩn bị đi, vì các ngươi chỉ có một đường lối để đi mà thôi.
- Ai?
Tên Chuyên sứ thấy người vừa xuất hiện, lời nói huênh hoang khó nghe, vừa quát hỏi xong, y nhìn kỹ người nói đến đoạn cười to lên, nói với Độc Mục Cái :
- Ha ha...! Bang chủ Cái bang chắc đã hết người, sao lại đưa một tên miệng còn hôi sữa ra nạp mạng vậy?
Phần Độc Mục Cái thấy người lạ đột nhiên đến, lúc đầu lão nghĩ đấy là người của đối phương. Đến khi thấy người mới đến tỏ ý chống lại đối phương, lúc đầu lão còn thoạt mừng, nghĩ: “Chắc một đồng đạo giang hồ đến tiếp tay!” Nhưng sau lại nhìn kỹ thì thấy đấy chỉ là một thanh niên, tuổi độ mười tám, đôi mươi, không rõ môn đồ của ai, bang phái nào? Thì lại có đôi phần thất vọng. Tuy thế, cố không tỏ thái độ hững hờ, lão nhìn trang thanh niên, lão nói :
- Đa tạ thiếu hiệp có thiện ý đến tiếp tay với bản bang. Nhưng xin thiếu hiệp mau rời khỏi chốn này, thiện ý của thiếu hiệp đủ nói lên ý chung của võ lâm, đối với hành động này của bản bang.
Rồi không để người thanh niên tỏ rõ thái độ, lão quay nhìn tên Chuyên sứ nói :
- Việc của bản bang, bản bang tự gánh vác, còn về phần thiếu hiệp này đây, mong các vị hạ tình lão mà để cho chàng ta đi.
Chàng thanh niên mới đến hiểu ý lành của Độc Mục Cái, do đó không để tâm đến việc lão hơi có hờ hững với chàng lúc đầu, chàng thanh niên nhìn ngay mắt còn lại của Độc Mục Cái, chàng thốt :
- Độc Mục Cái tiền bối an tâm! Chuyện của vãn bối và Hiệp Thiên bang, khó tránh khỏi đối đầu! Hôm nay vãn bối xin vì minh huynh Tiểu Truy Phong Vương Thuần mà đòi lại sự công bằng ở các vị Hiệp Thiên bang đây.
Quay nhìn ngay tên Chuyên sứ, chàng thanh niên nói tiếp trong tiếng cười nhẹ :
- Các hạ đây là vị Chuyên sứ đứng hàng nào trong mười hai vị Chuyên sứ? Chuyện của tại hạ vừa nói với Độc Mục Cái Bang chủ các hạ hẳn đã nghe?
Tên Chuyên sứ thấy thái độ ung dung của chàng thanh niên, hẳn cũng có đôi chút võ công, nghe hỏi, hắn ra thái độ kẻ cả trả lời :
- Tiểu tử!
Ngươi là đồ tôn của ai? Nói ra xem, nếu quen biết, vị tình ta tha thứ cho một phen. Còn ta là tứ lệnh sứ của Quân chủ!
- À, thì ra đây là tứ Chuyên lệnh sứ, thật là hân hạnh cho tại hạ. Tính đến nay, tại hạ đã gặp trước sau là bốn vị Chuyên sứ, các hạ nữa là năm. Phần các hạ hôm nay, quả là không may.
- Không may? Tiểu tử ngươi nói nghe tức cười quá, ta không may hay là ngươi?
- Các hạ và toàn thể nhân số Hiệp Thiên bang có mặt ở đây đúng là không may, vì... vì Cao Nhẫn ta quyết sẽ không lưu lại một mống nào!
Càng nghe chàng thanh niên lạ mặt, mà tên xưng là Cao Nhẫn nói, tên Chuyên sứ càng thấy nóng mắt lên, hắn quát to :
- Thật là tên tiểu tử ngông cuồng! Ngươi không thích sống nữa, ta sẽ cho ngươi toại nguyện!
Quát xong, hắn tràn nhanh người tới, với thân pháp nhanh nhẹn, vừa áp sát vào người Cao Nhẫn thì chưởng kình của hắn đã cuồn cuộn tuôn ra khác nào thác lũ từ nguồn đổ ào xuống... ào ào...!
Độc Mục Cái đứng kề đó, không ngờ đối phương nói đánh là đánh. E ngại cho Cao Nhẫn phải chết ngay đương trường, lão vội kêu lên :
- Thiếu hiêp, tránh ngay!
Miệng kêu, hai tay của Độc Mục Cái như hai thiết phiến, một hất Cao Nhẫn ra, còn một vỗ ngay vào song chưởng của Tứ chuyên lệnh sứ...
Còn Cao Nhẫn thì lại cười to, không xem chưởng của tên Chuyên sứ ra gì, tai nghe Độc Mục Cái kêu, thì người cơ hồ sắp nhận luồng kình phong mạnh bạo nhưng nhu hòa của Độc Mục Cái với ý đưa thân Cao Nhẫn tránh những chưởng của đối phương.
Cao Nhẫn không muốn làm Độc Mục Cái mất thể diện, chàng nhân đà chưởng của Độc Mục Cái lướt người ra bên tả một bước, đủ để tránh chạm trực tiếp vào chưởng của địch nhân, xong, trụ ngay người lại, tả thù phất cái nhẹ nhàng.
Một luồng kình lực tức thì phát sinh, cộng với một chưởng của Độc Mục Cái, làm song chưởng của tứ chuyên lệnh lứ giảm hẳn uy lực. Tuy thế... ‘Bùng’... tiếng chấn động vang ra dư kình vẫn còn đẩy đưa thân hình Độc Mục Cái lùi sau nửa bước.
Tên tứ Chuyên lệnh sứ thấy Cao Nhẫn thoát chết, cho là do cái hất của Độc Mục Cái, nhân Độc Mục Cái còn chưa đứng yên, thân hình như chớp giật, đã lướt đền bên Cao Nhẫn, kem theo tiếng quát :
- Cho ngươi chết!
Song chưởng của đối phương lúc này không khác chi hàm của kình ngạc, một trên ép xuống, mộ dưới tống lên. “Phen này Cao Nhẫn khó thoát chết” mọi người đều nghĩ như vậy, nào ngờ...
Vận dụng bảy thành công lực, mặc kệ chưởng kình của đối phương, hữu chưởng của Cao Nhẫn theo chiêu ‘Ma Thủ Văn Nhân’ trong Ảo Ma chưởng pháp tống thẳng ngay vào ngực tên tứ Chuyên lệnh sứ.
Tung...
Song chưởng của tứ Chuyên lệnh sứ chưa đến người Cao Nhẫn, thì mặt mũi tối sầm, người tung bắn về sau hơn trượng, song thủ quờ quạng, chưởng kình theo song thủ bay loạn tứ phương làm đèn đuốc đôi bên chập chờn muốn tắt...
Một bóng người chớp động, đến rước người của tên tứ Chuyên lệnh sứ, miệng kêu lên :
- Tứ ca! Tứ ca có sao không?
Một người nữa lại xuất hiện như cùng một lúc, đến ngáng ngay trước mặt Cao Nhẫn, vừa hạ thân xong, hắn đã nói ngay :
- Tiểu tử to gan thực! Lại dám đả thương Chuyên sứ của Quân chủ!
Một chưởng loại ngay một Chuyên sứ, lại nghe tên vừa nói, Cao Nhẫn cười khan nói :
- Chuyên sứ mà đã nói gì? Cách đây không lâu, ta đã làm cỏ một tên, tha mạng cho hai tên lẫn một vị Kim lệnh sứ, các hạ nói sao về vấn đề này? Hừ, ta đã nói trước rồi, hôm nay các ngươi thật là không may.
Tên mới đến không thể nào tin lời của Cao Nhẫn nói, hắn quát :
- Có giỏi hãy tiếp ta một chưởng! Đỡ này!
Hắn đã nhanh chóng áp sát người Cao Nhẫn, song chưởng lần lượt tung ra, liên tiếp hết chưởng này đến chưởng khác, như nước chảy mây trôi, phủ kín người Cao Nhẫn. Cao Nhẫn cười vang lên :
- Ha ha... khá lắm, xem đây!
Giữa bóng chưởng kình trùng điệp của đối phương như thiên la địa võng, ngỡ Cao Nhẫn phen này khó mà thoát được thân, chứ nói chi đến việc chống đỡ nổi. Nào ngờ, tiếng ‘xem đây’ của Cao Nhẫn dứt, người của Cao Nhẫn như vệt bóng mờ cất cao lên trên tầm chưởng của đối phương, trên cao, Cao Nhẫn đổi vị thế, hai chân đưa trên, đầu xuống dưới, hai tay đập mạnh xuống giữa bóng chưởng của đối phương, tiếng chưởng phong liên tiếp chạm vào nhau.
Ầm... ầm... ầm...
Dư kình dồn ra khắp nơi, làm cát bay, đá chạy. Đối phương thấy chưởng kình của mình không làm thiệt hại gì cho địch, tay đã xoay nhanh, tức thì trên tay xuất hiện một thanh trường kiếm. Hắn tung bổng người lên, kiếm chiêu lập tức phát ra, chặn đứng hẳn đường rơi của Cao Nhẫn.
Đang trên đà rơi xuống, Cao Nhẫn khí lực vẫn còn xung mãn, nhưng không có điểm tựa để hoán vị thân hình, nhing kiếm quang của đối phương loang loáng, kề sát bên đầu, Cao Nhẫn thật sự lúng túng, nhất thời cấp trí sanh liều, nhắm ngay luồng kiếm quang của đối phương song thủ của Cao Nhẫn vỗ vào nhau, hy vọng trong đường tơ kẽ tóc sẽ chấn gãy hoặc kẹp chặt lấy kiếm của đối phương.
Song thủ đã đánh ra rồi, Cao Nhẫn nhất thời ân hận, nghĩ ngay là mình dại “lỡ bị kiếm của đối phương chém vào tay thì sao?” Nghĩ thì nghĩ vậy, song không thể nào kịp biến chiêu, đành nhắm mắt đưa chân, đến đâu thì đến.
Nào ngờ, đối phương không nghĩ là Cao Nhẫn liều mạng mà nghĩ Cao Nhẫn có cách khắc chế chiêu thức của mình, hắn vội vụt tay kiếm lại, đi bộ sang hữu hai bước, để thân hình Cao Nhẫn rơi xuống, khi thân hình Cao Nhẫn sắp chạm đất, hữu kiếm vụt ra như chiêu ‘Họa Long Điểm Nhãn’ còn tả thủ tung ngay một chưởng chếch về bên tả, chận trước không cho Cao Nhẫn lách người sang bên hữu Cao Nhẫn.
Một kiếm một chưởng đã tung ra, hắn đã dự định Cao Nhẫn không còn đường tiến thoái, chỉ còn mỗi một cách là lách mình tránh về phía bên hữu của hắn, lúc đó với chiêu ‘Hoành Tảo Thiên Quân’ hắn nghĩ chắc là Cao Nhẫn đành phải chết mà thôi.
Bất ngờ, trái với dự tính của hắn, Cao Nhẫn sau khi đánh ẩu may mà đối phương thu chiêu, không thì còn gì hai tay của Cao Nhẫn. Cao Nhẫn thấy giận đối phương không thì ít, mà giận mình thì nhiều. Do vậy người vừa hạ thân xong, kiếm của đối phương đâm ngay vào huyệt Mi Tâm, Cao Nhẫn đưa ta vào bọc thật nhanh, khi vụt ra thì tiểu đao khi xưa nhặt được ở bí động đã vào tay. Đưa ngay tiểu đao vào thân kiếm của đối phương.
Coong...
Kiếm của đối phương bị gãy ngay, chưởng của đối phương xem như vô dụng đối với Cao Nhẫn, ngược lại, do bị chấn động ở hữu kiếm và do chưởng kình vừa phát ra ở tả thủ, người của đối phương mất đà, ngã ngay vào tiểu đao của Cao Nhẫn. Hắn nhắm mắt lại, nghĩ rằng...
Bùng... bùng... bùng...
Hắn vụt mở mắt ra, thấy vẫn còn sống, hắn không biết tại sao. Còn đang ngẩn người thì hắn lại nghe kêu :
- Ngũ ca! Ngũ ca vào đi. Chúng ta phải băm thây tiểu tử này!
Nhìn về hướng có tiếng kêu, hắn thấy tên tứ Chuyên lệnh sứ và một người nữa, lúc nãy đã đón đỡ người của tứ lệnh Chuyên sứ đang vây đánh Cao Nhẫn, cả hai đều sử dụng trường kiếm, còn Cao Nhẫn hai tay không thấy cầm gì, đang liên tiếp phát quyền đón đỡ với song kiếm mà vẫn bình thủ.
Không nghĩ gì nhiều, hắn vội nhún mình đến, định tiếp trợ với hai tên kia, quyết giết chết Cao Nhẫn. Nào ngờ đã nghe tiếng quát :
- Hay cho bọn dã cẩu, dám giở thói ỷ chúng hiếp cô! Xem gậy đây!
Vụt... vụt...vụt...
Bóng gậy vun vút quấn chặt lấy chân của hắn, làm hắn không thể tiến đánh Cao Nhẫn được, hắn thét lên :
- Thất muội và Tứ ca, hãy chờ ta một lát để ta thanh toán bọn ăn xin này đã!
Đoạn hắn lại hô to hơn :
- Người đâu rồi, giết sạch bọn Cái bang cho ta!
Tiếng hô của hắn chưa dứt thì hàng loạt bóng người từ chung quanh đã ào ra, bang chúng Cái bang cũng túa cả ra, đón đánh người Hiệp Thiên bang. Còn Bang chủ Cái bang Độc Mục Cái là người chận lối tên được gọi là ‘Ngũ ca’. Thấy Bang chủ có mòi thất thế, hai đệ tử Cái bang xông vội đến, tiếp tay với Bang chủ, cố cầm chân tên Ngũ ca, không cho hắn đến liên thủ với đồng bọn.
Toàn thể bang chúng Cái bang thấy Cao Nhẫn liên tiếp đả bại, cơ hồ sắp giết được hai tên trong đối phương, khí thế bừng bừng lên. Tất cả cùng tận lực quyết tử chiến với bọn Hiệp Thiên bang.
Còn Cao Nhẫn, trong lúc cấp thời đã dùng Tiểu đao chấn gãy kiếm của đối phương, và bất ngờ hơn khi đối phương ngã ập vào vũ khí của mình, Cao Nhẫn không sao hiểu được lòng mình, tâm thì đã quyết tận diệt đối phương. Nhưng chẳng thà trong lúc đối chiến thì khác, chàng không thể buông tha, còn lúc này, tự nhiên người đối phương ngã vào mũi đao, lòng Cao Nhẫn thấy bất nhẫn, thêm nữa vì đối phương lúc này đã thu kiếm, không biết vì ý gì? Nhưng do vậy mà Cao Nhẫn tránh được thương vong. Nghĩ vậy, Cao Nhẫn rụt tiểu đao, định đưa tay tả đẩy đối phương văng ra xa... thì chưởng phong từ đâu xô tới, vỗ ngay vào hậu tâm của Cao Nhẫn, kèm theo tiếng thét lanh lảnh :
- Đừng hại mạng Ngũ ca ta!
Tả thủ đưa ra, thay vì đẩy thân người đối phương đang nhắm mắt chờ chết, Cao Nhẫn xoay người lại, nhấn thêm công lực đón chưởng từ sau đánh tới. Đỡ được một chưởng, thì chưởng phong của đối phương tiếp tục xô tới như thác lũ.
“Không xong!” Cao Nhẫn thầm nghĩ, bèn cất tiểu đao vào bọc, hữu chưởng liền tung ngay sau đó là tả chưởng. Đón đỡ được mấy chưởng của đối phương, Cao Nhẫn tối tăm mặt mày, không nhìn được đối phương là ai? Đang định dừng tay hỏi, thì một bóng người xuất hiện, kiếm lăm lăm trong tay, phóng ngay vào Cao Nhẫn, kiếm chiêu liên miên bất tận.
Không thể bằng tay thịt đón kiếm của đối phương, Cao Nhẫn di bộ ngay theo Ảo Ma bộ pháp, đã tránh thoát được kiếm của đối phương trong đường tơ kẽ tóc.
Đôi lần, Cao Nhẫn đã gần cái chết trong gang tấc... Một kiếm đã khó tránh, thì một kiếm nữa lại xuất hiện, hợp với kiếm trước tiếp tục uy hiếp Cao Nhẫn. Cả giận, Cao Nhẫn quát to :
- Được lắm! Xem đây!
Tức thì quyền phong tuôn ra ào ào, phối hợp với Ảo Ma bộ pháp, tay quyền của Cao Nhẫn tức thời làm luống cuống song kiếm của đối phương. Kiếm Chiêu của đối phương lơi dần.
Đến lúc này Cao Nhẫn mới nhìn rõ, người đánh lén sau lưng là một nữ nhân, y phục gọn gàng, một màu tối xẩm, tuy là bóng đêm đang phủ kín, nhưng dưới kiếm quang và lập loè ánh đuốc cũng đủ cho Cao Nhẫn thấy nữ nhân này còn trẻ, gương mặt không thể gọi là đẹp khi nữ nhân mặt đang đằng đằng sát khí. Còn người đến sau, nhưng ra kiếm trước lại chính là tên tứ Chuyên lệnh sứ lúc nãy đã bị Cao Nhẫn một chưởng đánh văng.
- Hắn đã lành rồi à? Mau thật.
Lại nghe nữ nhân lên tiếng gọi tên mà Cao Nhẫn tha chết lúc nãy. Cao Nhẫn nghe tên này trả lời mới biết ba người đều là Chuyên lệnh sứ, là huynh muội với nhau, một tên Đệ tứ, tên Đệ ngũ, còn cô nàng này lại là Đệ thất.
Cao Nhẫn tay quyền vẫn ra chiêu, không ngớt, nhắm đánh vào hổ khẩu và các đại huyệt của đối phương. Mắt đưa nhanh nhìn vào khắp nơi tiền điện của ngôi cổ tự. Thấy bang chúng Cái bang tất đều đã xông lên, lại thấy Bang chủ Độc Mục Cái và hai đệ tử khi chông lại kiếm của tên Đệ ngũ chuyên lệnh sứ, Cao Nhẫn nghĩ thầm: “Ta không nên chần chừ nữa, kẻo Cái bang nguy mất”.
Nghĩ thế Cao Nhẫn liền biến chiêu ngay, Ảo Ma bộ pháp được Cao Nhẫn sử dụng thoăn thoắt hơn, mau hơn, quyền phong liên tiếp đẩy người của Đệ tứ và Đệ thất chuyên lệnh sứ lùi lại. Kiếm chiêu trở nên rời rạc. Lợi dụng một chớp mắt sơ hở của hai người đối phương, Cao Nhẫn quát lên :
- Buông ngay!
Bình... bình... bình...
Hai quyền đánh ngay vào hổ khẩu huyệt cả hai, làm song kiếm phải rời tay! Còn một quyền ra sau, lại tống ngay vào ngực của tên Đệ tứ, ngay vết đau cũ của hắn, làm hắn dội ngược ra sau, máu miệng ộc ra, người hắn lảo đảo. Cô nàng Đệ thất chuyên sứ cả sợ, chạy ngay đến bên tên Đệ tứ chuyên lệnh sứ, đỡ người hắn đứng yên.
Loại xong cả hai, Cao Nhẫn bỏ đó, phóng người đến bên Bang chủ Cái bang, Cao Nhẫn lên tiếng :
- Bang chủ! Hãy nhường tên này cho vãn bối!
Lời nói theo theo môi bay ra, chưởng phong theo tay Cao Nhẫn cũng phóng ra, nhắm vào trường kiếm của tên Đệ ngũ chuyên lệnh sứ, làm kiếm hắn đang định đâm vào người một tên đệ tử Cái bang phải bị chệch hướng, tên đệ tử Cái bang vừa thoát nạn thở phào một tiếng, lạng người tránh sang một bên, cùng với đệ tử Cái bang kia và Bang chủ bỏ tên Đệ ngũ chuyên lệnh sứ lại cho Cao Nhẫn, bọn họ lao đi nơi khác tiếp trợ với bang chúng Cái bang đánh lui bọn Hiệp Thiên bang.
Tên Đệ ngũ chuyên lệnh sứ, thấy Cao Nhẫn đến đây, ngỡ là Tứ ca và Thất muội chắc đã nguy, hắn không đánh nữa mà hỏi Cao Nhẫn :
- Tiểu tử! ngươi ở đây, còn Tứ ca và Thất muội của ta đâu?
Cao Nhẫn thấy hắn quan tâm đến huynh muội cũng khá, nên Cao Nhẫn cười đáp :
- Các hạ yên tâm, bọn họ chưa chết đâu. Việc hôm nay, các hạ thấy thế nào?
Chưa tin lời của Cao Nhẫn, hắn đưa mắt tìm kiếm, thì đã thấy Thất muội hắn đang cầm kiếm đứng lên, làm hộ pháp cho Tứ ca hắn đang ngồi vận công. Yên tâm, hắn nhìn lại Cao Nhẫn, hắn nói :
- Tiểu tử khá lắm! Ngươi là ai? Môn phái nào? Sư thừa là ai?
Cao Nhẫn trả lời :
- Không cần các hạ phải khen. Tại hạ chỉ muốn một điều, chuyện hôm nay các hạ tính sao?
- Ngươi võ công tuy khá, nhưng không thể lấy nó mà uy hiếp bọn ta được đâu. Nên nhớ, trên đời này chưa có kẻ nào thoát được kiếm của ba ta cùng liên thủ!
Cao Nhẫn cười khẩy :
- Hừ, ghê gớm đến thế cơ à? Ta cho các hạ biết, kiếm ta chưa xuất, lực ta chưa tận. Khó mà nói ba người các hạ liên thủ đã làm gì được ta! Được rồi, phen này ta và các hạ thử đánh cuộc nhé?
- Cuộc thế nào?
- Không khó khăn gì! Đợi cho Tứ ca người chữa thương xong, ta cho bọn các hạ liên tay. Nếu qua khỏi kiếm ta thì tùy, các hạ muốn xử trí ta thế nào cũng được. Ngược lại...
Tên Ngũ chuyên lệnh sứ, chưa từng nghe người nào trong võ lâm lại dám đại ngôn như Cao Nhẫn, hắn không tin Cao Nhẫn nói thực.
Nhưng dù sao, nếu đây là đánh cuộc thì mười phần, hắn đã thắng chắc đến đủ mười phần, hắn hỏi ngay :
- Ngược lại thì sao?
Cao Nhẫn thấy vẻ mặt của tên Đệ ngũ chuyên lệnh sứ làm gì Cao Nhẫn không hiểu được ý đối phương, muốn cho đối phương khẩu phục tâm phục, Cao Nhẫn trả lời :
- Ngược lại, ta không cần mạng sống của bọn người các người nữa! Chỉ cần các người đồng ý buông tha cho Cái bang cũng như việc phục hận, các hạ báo với Quân chủ cứ tìm đến ta là đủ rồi. Sao? Được chứ?
Thấy điều kiện của Cao Nhẫn đề ra hơi khó cho hắn, vì trách nhiệm của ba người bọn hắn hôm nay và trước đây là tìm và diệt Cái bang, nếu Cái bang không chịu quy thuận. Bây giờ Cao Nhẫn nói vậy, hắn thấy khó xử. Còn đang chần chừ, lại nghe Cao Nhẫn hỏi :
- Sao? Không phải lúc nãy các hạ có nói là chưa ai qua khỏi ba tay kiếm người các hạ liên tay đó sao?
Nghe lời nói châm chọc của Cao Nhẫn, hắn thấy khó chịu, hắn đáp ngay :
- Được, ta đồng ý! Nhưng ngươi phải giữ y lời?
- Hừ, thua dưới tay bọn người các hạ, không giữ lời mà được à? Ta chỉ mong nếu lỡ tay bọn các người thua cuộc, thì nhớ giữ lời đã hứa. Bằng không! Chớ trách ta vô tình nhé?
- Được, để ta đến xem thương thế của Tứ ca ta đã!
Cao Nhẫn đưa tay chận Đệ ngũ chuyên lệnh sứ lại nói :
- Khoan, Các hạ nên cho thuộc hạ dừng tay lại đã.
Dù sao cũng đã nắm chắc phần thắng, tên Đệ ngũ chuyên lệnh sứ thấy không có gì phải vội, hắn đồng ý, quát lên :
- Dừng tay!
Mọi người hai phe đều ngừng tay, ngơ ngác nhìn, rồi phe nào chạy về phe bên đó.
Cao Nhẫn và Đệ ngũ chuyên lệnh sứ đồng lúc giải thích cho đồng bọn rõ về nội dung việc đánh cuộc. Đôi bên nghe xong. Đứng riêng về hai phía, nhường hẳn phần trống phía trong ước lượng khoảng năm trượng vuông.
Tên Đệ ngũ chuyên lệnh sứ đến gần Đệ thất và Đệ tứ chuyên lệnh sứ, lúc này đã vận công trị thương sắp xong. Hắn đợi đến lúc tên Tứ ca hắn xả công xong, lược thuật lại mọi sự và điều của Cao Nhẫn nêu ra làm điều kiện.
Cả ba tên Chuyên lệnh sứ chụm đầu vào nhau, bàn bạc. Còn Cao Nhần thì lại bị đám người Cái bang vây quanh, bọn họ có ý trách Cao Nhẫn, Độc Mục Cái nói :
- Thiếu hiệp, sao thiếu hiệp lại bỏ sở trường lấy sở đoản thế? Thiếu hiệp đã hầu như nắm được phần thắng trong tay, cớ sao lại chịu đánh cuộc, nhưng dù sao đây cũng là việc làm mình tự gây khó khăn cho mình!
Cao Nhẫn đáp :
- Tiền bối có điều chưa rõ, tại hạ ra điều ước là vì, một là để cho họ từ nay không làm khó dễ cho Cái bang, mà trước sau hai lần tại hạ đã chịu ân, việc này chỉ gọi là đáp lại một phần trong muôn phần, còn nữa, tại hạ muốn nhân dịp này, xem thử đường lối võ công của bọn Chuyên lệnh sứ. Vì qua mấy lần động thủ, tại hạ có thể nói, các tên Chuyên lệnh sứ này hầu như là đồng môn huynh đệ. Nếu đúng như vậy, thì đủ biết dã tâm của lão Quân chủ đã có từ lâu, lão ta bỏ công huấn luyện bọn này đến gần đây, thế lực đủ mạnh, lão mới dương vây, xòe cánh. Lão quả là người không tầm thường đâu!
Độc Mục Cái gật gù :
- Thiếu hiệp, nói thế cũng phải! Dã tâm của tên Quân chủ không kém chút nào, với võ công của hắn...
Nói đến đây thì đã nghe tên Đệ tứ chuyên lệnh sứ gọi :
- Cao các hạ! Đã xong chưa?
Cao Nhẫn và Độc Mục Cái quay lại nhìn thì thấy ba tên Chuyên sứ đã đứng gần đó. Qua tiếng nói của tên Đệ tứ chuyên lệnh sứ đủ thấy nội lực của hắn đã hồi phục, nhưng vẫn còn có phần gượng gạo. Cao Nhẫn ung dung tiến gần hơn :
- Đệ tứ chuyên lệnh sứ, ắt các hạ đã nghe lệnh đệ nói rõ mọi việc?
Tên Đệ tứ chuyên lệnh sứ sau hai lần bị chưởng và quyền của Cao Nhẫn đánh lại, căm tức cũng có, nhưng đa phần thì đã thấy e dè, nghe Cao Nhẫn nhắc lại chuyện đánh cuộc, vững tâm hơn, hắn đáp :
- Bản Chuyên sứ đã nghe! Này Cao các hạ, bản Chuyên sứ muốn đề nghị một việc trong việc đánh cuộc này.
- Nói đi, tại hạ đang chờ nghe cao kiến!
Trả lời lại như thế, vì Cao Nhẫn ngỡ đối phương muốn thay đổi đấu pháp, để có thể nắm chắc phần thắng hơn.
Tên kia vội nói :
- Bản Chuyên sứ muốn trong việc này phải có sự công bằng hơn.
- Nghĩa là...
- Nghĩa là các hạ chỉ cần qua năm mươi chiêu của Tam Tài trận là bản Chuyên sứ xin thua cuộc.
Cao Nhẫn nhìn hắn, không ngờ hắn lại có ý như vậy. Qua lời nói của hắn, Cao Nhẫn nghĩ: “Hoặc là hắn cho mình không thể tiếp được quá năm mươi chiêu, hoặc có thể hắn thấy bọn hắn ba người liên tay nếu để mình cầm cự hơn năm mươi chiêu thì mất thể diện... Mặc kệ hắn, năm mươi chiêu cũng tốt, còn hơn là kéo dài trận đánh!”
Độc Mục Cái thấy Cao Nhẫn vẫn còn đang suy nghĩ, lão muốn nói chen vào vì sợ Cao Nhẫn vì danh dự hảo mà từ chối đề nghị của đối phương, nhưng lão ngập ngừng, khó nói, khó mà mở miệng.
Cao Nhẫn sau khi suy tính, gật đầu đồng ý :
- Được, vậy chúng ta lấy năm mươi chiêu làm hạn định! Cứ thế nhé!
Tên Chuyên sứ còn nói thêm :
- Cao các hạ! Chỉ cần các hạ qua được năm mươi chiêu, thậm chí ba mươi chiêu thôi, bao nhiêu đó cũng đủ cho các hạ ngạo thị với giang hồ đồng đạo rồi!
Cao Nhẫn nghiêm mặt đáp :
- Việc chưa xảy ra, khó mà nói được
Rồi đưa mắt nhìn quanh, như tìm kiếm điều gì. Đến khi thấy được vật mình định tìm, Cao Nhẫn tiến lại cầm vào tay.
Thấy Cao Nhẫn dùng thanh trường kiếm của ngũ đệ mình, lúc nãy đã bị Cao Nhẫn dùng tiểu đao chém gãy làm vũ khí, tên Đệ tứ chuyên sứ thắc mắc :
- Sao Cao các hạ lại làm như thế?
Cao Nhẫn nét mặt vẫn trang nghiêm :
- Tại hạ ngoài thanh tiểu đao là thần vật không còn vũ khí nào khác. Nếu dùng tiểu đao e các vị ba người thua mà không phục! Do đó... đành dùng tạm thanh đoản kiếm này.
Tuy tức giận, nhưng xét lời nói của Cao Nhẫn có lý, cả ba tên Chuyên lệnh sứ không nói gì, trường kiếm lăm lăm trong tay, hắng giọng và tiến đến vây quanh Cao Nhẫn.
Cao Nhẫn nâng thanh đoản kiếm lên, đặt nằm ngang trước ngực, hữu thủ giữ đốc kiếm, tả thủ đặt hờ trên thân kiếm, thần thái điềm tĩnh, cao giọng thốt :
- Xin khởi động cho!
Nhìn thần thái và tư thế của Cao Nhẫn, bọn họ ba người nhìn nhau, biết rằng đã đụng phải tay cứng. Bọn họ chỉ vây quanh, trận thế không vội phát động.
Cao Nhẫn nghĩ: “Kiếm pháp của mình đây, tên gọi Ảo Ma, do đó lấy nhanh và biến ảo làm chủ, không thể không đánh trước, vả lại tiên hạ thủ vi cường, mình chỉ có một mà họ lại có đến ba...”
Nghĩ vậy nên Cao Nhẫn thét :
- Thất lễ vậy!
Cùng theo tiếng thét bóng kiếm của Cao Nhẫn đã cuồn cuộn phát tán ra, kiếm quang lấp loáng, công một lúc cả ba người đối phương.
Tên Đệ tứ chuyên lệnh sứ quát :
- Được lắm!
Và như thể đây là hiệu lệnh tấn công, trận thế bắt đầu phát động, Đệ ngũ và cô nàng Đệ thất chuyên lệnh sứ cùng ra chiêu, hợp với chiêu kiếm của tên Đệ tứ vây hãm luồng kiếm quang của Cao Nhẫn.
Tiếng kiếm va vào nhau, kêu lên lanh lảnh, xung quanh trận đánh, kình phong của kiếm dồn ra đến ngoài hai trượng. Tuy mọi người của hai phe đang quan chiến đều đứng khá xa, nhưng theo bản năng, họ còn lùi lại thêm nữa để tránh không cho kiếm kình chạm đến.
Đứng quan chiến, không ai bảo ai, đều mong cho phe mình thắng cuộc. Do đó, họ cố nhìn, nhìn không sao rõ được, chiêu thức đang cuồn cuộn như sóng mờ, họ lại lắng nghe tiếng chạm của kiếm mà cố đoán. Đoán xem bên nào đang thắng thế.
Thật vậy, đối với người Hiệp Thiên bang lâu nay đã từng biết võ công của các vị Chuyên lệnh sứ chưa từng thấy kẻ nào một chọi một mà qua được bất kỳ một Chuyên lệnh sứ nào, huống hồ đây lại tới ba vị Chuyên lệnh sứ cùng đánh. Họ nghĩ, phe họ thắng cuộc điều ấy không cần phải bàn cãi.
Ngược lại, phe Cái bang lại cho rằng dù không biết Cao Nhẫn là cao đồ của người nào, nhưng trước mắt một chưởng đả thương một Chuyên lệnh sứ, lại tha chết cho một tên Chuyên lệnh sứ khác. Đồng thời sau đó, bằng hai tay đã đánh rơi trường kiếm của cả hai tên Chuyên lệnh sứ nữa cùng liên tay. Do đó, dù không nắm chắc là người phe mình thắng cuộc, nhưng cũng khó có thể bại, không thể không qua được năm mươi chiêu.
Ở ngoài thấy thế, nghĩ thế, chứ người đương cuộc thì khác hẳn.
Nói về Cao Nhẫn, phen này thật là toát mồ hôi lạnh. Ảo Ma kiếm pháp được Cao Nhẫn vận dụng hết mức tinh xảo cũng không làm thế nào được chạm được chéo áo của đối phương, chớ đừng nói đến việc gây thương tích cho địch.
“Thật kỳ lạ,” Cao Nhẫn nghĩ thầm “với thân pháp này, trước đây không phải là ba mà đến năm địch nhân, trong đó ngoài tên Chuyên lệnh sứ đệ nhị còn có cả một vị Kim lệnh sứ, danh trấn hoàn vũ. Thế mà đối phương phải thất thế, vô phương hoàn thủ! Còn hôm nay họ chỉ có ba, mà một đã bị nội thương, thế mà kiếm pháp không phát huy được uy lực?”
Cao Nhẫn không thể nào hiểu được điều này. Cao Nhẫn nào biết kiếm trận được lập ra dùng để áp chế bất kỳ cao thủ nào, một kiếm đánh ra đã có nhiều kiếm hỗ trợ, che chắn hoàn toàn mọi chỗ sơ hở.
Vả lại đây là Tam Tài kiếm trận. Một kiếm trận hiếm có ít người tham dự nhất, do đó, bên dùng kiếm tam tài phải luyện tập thuần thục đến mức nhuần nhuyễn không thể để có những chỗ sai sót.
Do đó, kiếm trận áp chế hoàn toàn kiếm pháp của Cao Nhẫn, phần nữa đã là kiếm trận thì bộ vị của kiếm trận chính là trận pháp. Mà đã là trận pháp thì cũng vây kín đối phương, đối phương mãi nhìn sẽ loạn nhãn quang.
Ảo Ma bộ pháp của Cao Nhẫn cũng bị vây cứng, tiến không nẻo, lui không đường! Đâu đâu cũng gặp kiếm của đối phương, vung kiếm đón đỡ thì lại đánh vào chỗ không. Cuối cùng vô kế khả thi. Cao Nhẫn chỉ còn cách thu lại phạm vi của kiếm pháp, thu nhỏ dần, đến lúc này, kiếm quang chỉ còn bao bọc thân người Cao Nhẫn, Cao Nhẫn nghĩ: “Cố sao qua được năm mươi chiêu!”
Còn bọn Chuyên lệnh sứ thì còn kinh sợ hơn, kiếm trận đã phát động, từng chiêu từng thức được đánh ra. Khi thì tên Đệ tứ chuyên lệnh sứ làm chủ công, hai người còn lại hợp công. Khi thì tên Đệ ngũ, có khi cô nàng Đệ thất chuyên lệnh sứ làm chủ công, nhưng công là công vào đối tượng nào đây? Vào một bóng ma?
Đối phương với bộ pháp kỳ ảo, thân hình thoắt đông thoắt tây, khi nam khi bắc, như một bóng mờ luôn xoay chuyển, vậy thì đánh vào bộ vị nào được?
Còn kiếm pháp của đối phương thì thập phần tinh xảo, không thấy kiếm đâu, không thể biết đối phương sẽ đánh vào chỗ nào hầu che chắn, hầu công kích lại, chỉ thấy một vùng kiếm quang mờ mịt, che kín thân hình mờ ảo của đối phương. Trận pháp Tam tài hoàn toàn bị bế tắc, không lối thoát!
Bọn Chuyên lệnh sứ cố hãm công, đôi khi không còn có sự phối hợp đúng với kiếm trận nữa. Mạnh ai nấy đánh cố làm sao tìm được một kẽ hở trong kiếm quang của đối phương mà công vào, thì mới mong thắng được!
Vô ích, vì dù có tìm được một kẽ hở trong kiếm quang thì thân hình đối phương mờ mờ ảo ảo, thoát được chi mà công vào? Càng đánh bọn Chuyên sứ càng sợ. Càng kéo dài họ càng kinh hãi.
Mười chiêu...
Ba mươi chiêu...
Rồi bốn mươi tám chiêu đã qua. Không cần phải hội ý nữa, Đệ tứ chuyên lệnh sứ hét to :
- Thiên, địa, nhân! Công toàn lực! Giết!
Không ai bảo ai, tên Đệ ngũ và cô nàng Đệ thất chuyên lệnh sứ cùng chúng một ý nghĩ: “Chết thì chết, không thể để thua!”
Do đó, nghe tiếng hét của Tứ ca, cả hai cùng quát lên :
- Giết!
Kiếm trận như đứng hẳn lại, bắt buộc đối phương cũng phải ngưng chiêu. Đúng lúc này, tên Đệ tứ đóng vai thiên tài, vươn kiếm dài ra, người vút bổng, phủ kiếm chiêu vào đầu Cao Nhẫn. Tên Đệ ngũ đóng vai địa tài, thân hạ thấp kiếm quét ra loang loáng, công thẳng vào hạ bàn của Cao Nhẫn, còn cô nàng Đệ thất chuyên lệnh sứ giữ vai trò nhân tài trong Tam Tài kiếm trận, một kiếm xạ ra, như một trường xà, mổ ngay vào tim của Cao Nhẫn.
Hung hiểm, thập phần hung hiểm...
Mọi người bên ngoài quan chiến cùng thất thanh la lên :
- Chết!
Cao Nhẫn bất ngờ thấy đối phương dừng kiếm trận, chưa kịp hiểu ât giáp chi thì đã thấy ba kiếm của ba người đối phương đổ ập vào.
Thúc thủ, chờ chết! Không lẽ nào đời của Cao Nhẫn đến đây là hết?
Không! Ngược lại với sự lo sợ của mọi người.
Từ nãy giờ, Cao Nhẫn như mảnh sư bị nhốt vào lòng sắt, bó tay bó chân, Cao Nhẫn đã thập phần bực tức. Nay đối phương đã ngưng kiếm trận, Cao Nhẫn còn mong gì hơn.
Cười vang lên đến long trời lở đất, thân hình đã mang theo tiếng cười đi khắp mọi chỗ, mọi chỗ mà bộ pháp Ảo Ma đưa người Cao Nhẫn đi, kiếm quang từ nãy giờ bị áp chế, vô phương thi triển. Nay như cá vượt ao tù, biến thành mãnh long, vượt ngàn trùng vùng vẫy mây gió.
Kiếm quang lông lộng theo thân pháp thoái bộ nhanh. Vận dụng đến mười thành công lực, phổ vào thân kiếm với chiêu thức thượng thừa ‘Ảo Ma Trùng Trùng’ kiếm phủ thân, thân lướt vụt tới, hai chân co lại trước ngực, phóng thẳng vào hai luồng kiếm của một Đệ tứ chuyên lệnh sứ, một ả Đệ thất chuyên lệnh sứ.
Choeng... Keng...Keng...
Hất văng trường kiếm của nhân tài, đẩy lùi đợt công kích từ phải trên của thiên tài. Hai chân lần lượt đạp ngược xuống một vào thân kiếm một vào Thái Dương huyệt của địa tài. Một thức hai thế với song cước cùng một lúc được Cao Nhẫn đánh ra, đã làm tan rã thế phối hợp thập phần hung hiểm của Tam Tài kiếm trận.
Chiêu thứ năm mươi?
Đến chiêu cuối cùng, hạn định của một sự đánh cuộc, tam vị Chuyên lệnh sứ đành đứng chết trân, vì... mũi bằng của đoản kiếm dí ngay yết hầu của Đệ tứ chuyên lệnh sứ, còn cô nàng Đệ thất chuyên lệnh sứ tay tả đang giữ hổ khẩu tay hữu đã bị tét ra do va chạm vào kiếm của Cao Nhẫn vừa rồi.
Vị Đệ ngũ chuyên lệnh sứ thì có khá hơn, nhờ một cước phần nào nương nhẹ của Cao Nhẫn, thay vì đưa thẳng vào Thái Dương huyệt, đối phương sẽ hết sống, Cao Nhẫn không đành, phần đã vì lời nói không lấy mạng nên chỉ nhấn nhẹ bàn chân vào đầu vai, gần huyệt Kiên Tĩnh, du thân người tiến sát đến bên mình Đệ tứ chuyên lệnh sứ, di kiếm vào cổ họng hắn.
Lúc này, khẽ khàng Cao Nhẫn nói :
- Bây giờ các vị còn gì để nói nữa không?
Tên Đệ tứ chuyên lệnh sứ không hổ là tay nhất lưu cao thủ, vẫn không làm gì để dẫn đến mất thể diện. nghe Cao Nhẫn hỏi, hắn thở ra một hơi trầm trọng, trả lời :
- Võ công các hạ thật tinh thâm, huynh đệ ta võ học không bằng người, còn có gì để nói.
Nghe giọng nói của hắn, khẩu phục mà tâm cũng đã phục, Cao Nhẫn rụt tay cầm đoản kiếm lại, ném nhẹ xuống đất, người lui lại ba bước, nói :
- Kết quả đã như thế này, mong các vị nhớ lời tại hạ đã nói. Mọi việc chờ ngày sau gặp lại rồi hẵng tính.
Rồi Cao Nhẫn đưa mắt nhìn bang chúng Cái bang. Mọi người trên nét mặt đều lộ rõ nỗi vui mừng, Cao Nhẫn lên tiếng :
- Bang chủ, giờ thì Bang chủ đưa mọi người rời khỏi đây được rồi, vãn bối có chuyện bên mình, không thể tiễn đưa được.
Nhìn lại bọn Hiệp Thiên bang, thì bọn họ đã rút đi từ lúc nào rồi, chỉ còn lại đây là ba vị Chuyên lệnh sứ. Cao Nhẫn vòng tay nói :
- Xin được tiễn chân ba vị.
Đáp lại, ngoài ánh mắt căm phẫn của tên Đệ ngũ và Đệ thất còn có ánh mắt khác lạ của tên Đệ tứ chuyên lệnh sứ, một ánh mắt khó hiểu, nửa như thầm cảm phục nửa như hứa hẹn một điều gì mà chưa có thể nói ra được. Rồi cả ba cùng quay người bỏ đi. Đưa mắt nhìn theo ba vị Chuyên lệnh sứ thua trận bỏ đi, Cao Nhẫn trầm ngâm, thấy khó hiểu với tia mắt nhìn lúc nãy của vị Đệ tứ chuyên lệnh sứ.
Chợt nghe có người vỗ nhẹ vào vai, giật mình Cao Nhẫn liếc nhìn lại, khẽ thở ra, Cao Nhẫn hỏi :
- Là Độc Mục Cái tiền bối à?
Đúng, Độc Mục Cái bang chủ vẫn còn ở lại với Cao Nhẫn, lão nói :
- Thiếu hiệp, đa tạ thiếu hiệp đã ra tay tương trợ, ân nghĩa này...
- Tiền bối xin đừng nói thế! Vãn bối còn sống đây, là do người của Cái bang, Mã Trưởng lão ban cho.
- Lại có việc đó sao?
- Chắc có lẽ đối với Mã trưởng lão, việc này chỉ là việc nhỏ mà người trượng nghĩa thường hành động, nên Mã trưởng lão không để tâm. Nhưng đối với vãn bối thì dầu đến chết cũng không thể nào quên được. Huống chi... vãn bối với đồ đệ của Mã Trưởng lão lại còn có nghĩa huynh đệ, kết nghĩa kim bằng. Minh huynh chết thảm, việc đối đầu với Hiệp Thiên bang là điều tất yếu.
- Thiếu hiệp, dù sao đêm nay Cái bang còn tồn tại, đó là một sự thực hiển nhiên! Từ nay về sau việc của thiếu hiệp sẽ là việc của Cái bang. Thiếu hiệp có nói sao thì cũng không thay đổi được ý định này của lão!
Không biết làm sao, Cao Nhẫn đành vòng tay :
- Thâm tạ ơn trọng này của Bang chủ! Bang chủ đã nói thế, thì vãn bối có việc này xin làm phiền quý bang.
- Việc chi? Xin thiếu hiệp cứ nói!
- Đó là việc truy tìm tông tích của Tam tú Thần Ưng, nguyên trước đây là người Kim Ưng bang, bây giờ là tay sai của Hiệp Thiên bang.
- Tam tú Thần Ưng? Đã hai năm nay, hình như không thấy sự xuất hiện của chúng. Thiếu hiệp sao lại tìm bọn chúng?
- Đó là nguyên hung trong vụ minh huynh thảm tử, trước đó lại sát hại má má của vãn bối. Hai năm trước, bọn chúng đã xuất hiện sau cùng ở nơi nào, tiền bối?
- Lão cũng không rõ lắm! Đâu như gần Giang Nam!
- Giang Nam? Được rồi, mong tiền bối lưu tâm cho.
- Thiếu hiệp hãy an tâm, lão sẽ truyền lệnh lập tức cho toàn bang để ý đến việc này! Sau đây thiếu hiệp định đi về đâu?
- À, phải rồi, tiền bối có hỏi, vãn bối mới nhớ. Sao tiền bối lại ở đây? Tiền bối không đến Không Động phái sao?
- Việc Không Động phái, lão có nghe qua, nhưng trên đường đi được tin cấp báo của người trong bang. Do phải xử lý nhiều việc, mới đến được nơi này, đã đụng phải bọn Hiệp Thiên bang. Còn thiếu hiệp thì sao?
- Vãn bối cũng đang trên đường đến Không Động.
- Vậy là lão và thiếu hiệp cùng chung một ý định. Thiếu hiệp cước bộ nhanh hơn lão, xin cứ đi trước, lão phải sắp xếp mọi việc, rồi đi sau.
- Vãn bối xin cáo biệt!
- Thiếu hiệp đi. Hãy bảo trọng!
Lướt nhanh người đi, Cao Nhẫn hướng về Không Động phái.
Phía đông trời đã rạng sáng, một ngày nữa lại đến.
Trời đã sập tối.
Một bóng người phóng đi vun vút trên quan đạo, người này có lẽ cố đi nhanh, để mong vượt khỏi cánh rừng nhỏ bên tả đường, có thể đến một nơi có người ở, và sẽ tìm được nơi trú ngụ!
Bất chợt bóng người khựng lại, vì người này vừa thấy thấp thoáng trong cánh rừng có ánh đèn le lói, mừng quá bóng người này hướng về ánh đèn le lói, lại phóng mình lướt đi.
Còn cách chỗ có ánh đèn độ ngoài hai mươi trượng, bóng người này lại đứng lại, lẩm bẩm :
- Đây là đâu? Sao lại có nhiều người xuất hiện? À! Hình như họ đang vậy quanh chỗ có ánh đèn, ắt có chuyện gì lạ? Hừ, Cao Nhẫn ta nhất quyết làm rõ việc này!
À! thì ra bóng người này là Cao Nhẫn!
Cao Nhẫn cố thở nhẹ hơn, dựa vào cây rừng che chắn, tiến đến gần hơn. Khi không thể tiến gần hơn được nữa, Cao Nhẫn bèn vút mình lên một tàng cây, ngồi yên, vận thính lực nghe ngóng, không một ai phát hiện được Cao Nhẫn.
Yên tâm, Cao Nhẫn nhìn qua một lượt, thấy thấp thoáng ở phía dưới nhiều bóng đen đang ẩn nấp, thỉnh thoảng vài bóng người tụ lại, thì thầm, chỉ chỏ về nơi có ánh đèn.
Đưa mắt nhìn theo, Cao Nhẫn mới nhận ra nơi có ánh đèn là một ngôi cổ tự, đã hoang phế, mái ngói vẫn còn nhưng nhiều viên ngói đã long ra, như sắp rơi xuống đất. Xung quanh mọc đầy cỏ dại, lấp cả lối đi.
Không rõ bọn người này có ý gì khi vây quanh ngôi cổ tự? Bọn này khá kín tiếng. Từ nãy giờ vẫn không bắt được tiếng họ nói với nhau.
Cao Nhẫn nhìn quanh ngôi cổ tự, cố tìm một nơi kín đáo có thể ẩn nấp được, để chàng tiến lại gần hơn. Phía tiền điện thì không xong, vì quá trống trải, còn phía sau?
Để quan sát, Cao Nhẫn đành vận dụng thân pháp thượng thừa, du người theo bóng cây, lui ra sau, rồi vòng lại phía sau ngôi cổ tự.
- Đây rồi!
Cao Nhẫn khi vòng lại phía sau ngôi cổ tự thì đã phát hiện một chỗ rất thuận tiện. Đó là chỗ cách phía sau ngôi cổ tự đã sụt lở hết một phần.
Vừa định lướt người tới, thì phía trước chỗ Cao Nhẫn chừng một trượng có tiếng người :
- Sao lâu vậy không biết?
Rồi giọng khào khào của một tên nữa :
- Im đi, lệnh của Chuyên sứ bảo canh phòng thì cứ canh phòng. Hừ, mi mà sơ thất một chút, thì cái đầu của mi lẫn ta đều khó mà bảo toàn.
“Lại là bọn Hiệp Thiên bang! Chúng định vây bắt ai?”
Cao Nhẫn nghĩ thầm. Không muốn bứt dây động rừng, Cao Nhẫn thân người đã như vệt bóng mờ, vút qua đầu hai tên, tiến thẳng đến chỗ đã định.
Một lần nữa, Cao Nhẫn bế mục vận khí, để tâm lắng nghe. Trong ngôi cổ tự, có nhiều người đang tụ tập, tiếng người nói khe khẽ, đôi khi lại phát lên, nhưng Cao Nhẫn cũng không thể nghe rõ được nội dung. Do vậy, cũng không thể đoán biết những nhân vật này là thế nào!
- Đành phải đứng như thế này, chờ xem sự việc diễn biến rồi hãy định!
Cao Nhẫn nghĩ thế, và đành phải đứng chờ trong bóng đêm càng lúc càng dày đặc.
Không bao lâu, phía trước tiền điện đã nghe tiếng một người gọi lớn :
- Những người ở phía trong hãy nghe đây, các người đã bị chúng ta vây kín rồi, đừng mong thoát thân! Các người cũng đừng manh động! Nếu trái lời bắt buộc chúng ta phóng hỏa đốt chùa!
Giọng nói phát ra giữa đêm vắng, lại được nội lực trợ vào, khiến giọng nói vang xa, người ở phía trong hẳn không thể không có một phản ứng nào. Không lẽ họ đã như cá nằm trong rọ, thúc thủ, như đối phương đã hăm dọa?
Cao Nhẫn lòng nghĩ mà tay chân thấy xốn xang. Nhưng vì chưa biết bọn người ở phía trong ngôi cổ tự là quen hay lạ? Nên Cao Nhẫn lại bấm bụng cố đứng yên.
Mãi rồi những người ở phía trong cũng phải lên tiếng :
- Bọn các ngươi là ai?
- Ha ha... Độc Mục Cái tiền bối không thể đoán bọn tại hạ là ai thật sao?
- Các ngươi là Hiệp Thiên bang? Sao các ngươi lại biết bọn ta ở chốn này?
- Ha ha... Các ngươi nghĩ xem, hiện nay giang hồ thuộc về ai? Chuyện cỏn con thế này, bọn tại hạ không biết thì còn ai biết được? Ha ha...
Cánh cửa quá cũ kỹ của ngôi cổ tự được mở ra, một dáng người xuất hiện, y phục vẫn là y phục muôn thuở đặc trưng của Cái bang, vì vẫn là đêm đen, người ta không thể nhìn thấy số túi đeo ở lưng mà biết được đấy là ai.
Nhưng khác hẳn với mọi người, tinh quang từ mắt người này xạ bắn ra chỉ có một. Qua đó, đủ nhận biết đấy là Độc Mục Cái Bang chủ Cái bang, lão tên gọi là gì, đã lâu không còn ai nhớ đến, vả lại cần gì tên họ, Độc Mục Cái của lão đủ để biểu trưng cho con người lão.
Vừa hiện thân, Độc Mục Cái đưa mắt nhìn quãng không trước tiền điện, vì bên đối phương chưa một ai xuất hiện, lão nói :
- Độc Mục Cái ta muốn diện đối diện, nói chuyện với các ngươi.
- Ta đến đây.
Sau câu nói, một người y phục màu xám xuất hiện ngay trước mặt Độc Mục Cái, nhìn người vừa đến, lão hỏi :
- Tuổi tác các hạ chưa là bao, thân pháp siêu phàm, võ công thật là đáng phục! Nhưng chỉ tiếc...
Người mới đến không ngờ câu đầu tiên Độc Mục Cái nói ra, lại đề cập đến bản thân y. Khi Độc Mục Cái ngưng nói giữa chừng, y gặng hỏi ngay :
- Tiếc sao?
- Tiếc là miệng lưỡi các hạ trơn lắm! Không dám nhìn nhận một sự thực!
- Sự thực thế nào?
- Các hạ cho là, Hiệp Thiên bang các hạ thật sự nắm bắt được tin tức của bản nhân? Điều này thật khó tin!
- Sự thực bây giờ là một minh chứng, tiền bối không tin cũng phải tin!
- Bản nhân hỏi các hạ điều này nhé? Thế bảo lâu nay bản nhân đã từng đến những nơi nào, Hiệp Thiên bang các hạ biết rõ chứ? Nếu biết rõ, ha ha... sao lại không ra tay bắt bản nhân? Ha ha... điều này chứng tỏ...
- Sao?
- Không có nội gián, thì hôm nay các ngươi đừng hòng tìm đến được nơi này!
Nói ra những lời này, nhìn nét mặt của Độc Mục Cái thấy lão rất căm phẫn, lão lại nói :
- Thế nào, các hạ cho lời bản nhân vừa nói có đúng không?
- ...
- Lời nói của bản nhân đến đây là hết. Bây giờ các hạ muốn gì? Có thể nói ra được chứ?
Tên kia từ nãy giờ bị Độc Mục Cái dồn cho một trận, không nói lên lời.
Bây giờ, nghe Độc Mục Cái hỏi, y như lấy lại được tự tin, ưỡn ngực dõng dạc nói :
- Việc trước mắt, bản Chuyên sứ xin đưa ra hai đường lối tùy Bang chủ định liệu.
Nghe nói có tới hai đường lối, Độc Mục Cái ngạc nhiên vì ngỡ phải một phen tử chiến, không ngờ lại có cơ may tránh khỏi. Độc Mục Cái hỏi :
- Sao? Nói nghe thử!
- Một là mời Bang chủ theo bản Chuyên sứ về hội diện với Quân chủ.
Thấy vẻ mặt giận giữ của Độc Mục Cái, tên Chuyên sứ nói rõ thêm :
- Bang chủ yên tâm, không có việc gì đâu, theo bản Chuyên sứ thì đây là hạnh vận của Bang chủ và toàn thể bang chúng Cái bang.
- Nói đi! Thế nào là hạnh vận chứ?
- Nói ra, e Bang chủ không tin! Thật sự lâu nay, người của Hiệp Thiên bang truy tầm Bang chủ là để mang đến cho Bang chủ một tin mừng, hay nói khác đi là hạnh vận của Bang chủ đã đến.
- Nói mau! Đừng rườm lời nữa! Hạnh vận là hạnh vận làm sao chứ?
- Thế này, Quân chủ rất xem trọng Bang chủ, người muốn trao cho Bang chủ chức vụ Nam phương Kim lệnh sứ, thay mặt Quân chủ để...
- Câm ngay! Bản nhân không thể nào như Võ Đang các phái mà nối giáo cho giặc. Các hạ nói đường lối thứ hai xem thế nào?
- Được, đã vậy, Cái bang các người đừng có trách! Đường thứ hai là chết...
Dư âm của tiếng chết kéo dài, làm tăng thêm sự đắc ý của tên Chuyên sứ, cũng như làm tăng phẫn nộ của Bang chủ Cái bang Độc Mục Cái.
Lão ngửa mặt lên trời, cười một hồi dài, tiếng cười làm phấn khích bang đồ Cái bang đang hiện diện, lúc này đã hiện thân, đứng ngay sau Bang chủ của mình. Trong cổ tự, đuốc đã được đốt lên, soi sáng cả ra ngoài sân tiền điện. Mắt người nào người nấy lộ vẻ hân hoan, vì được dịp mặt đối mặt với kẻ địch, quyết tử chiến cho tiền đồ Cái bang. Chứ không như bao lâu nay, chịu làm thân chuột, trốn chui, trốn nhủi.
Tên Chuyên sứ lùi lại một lúc năm bước, trước khí thế của Cái bang.
Nhưng phục binh của y đang ở quanh đây. Y vững dạ, quát hỏi :
- Thế nào? Xin Bang chủ cho biết tôn ý?
- Ý của bản nhân thế nào, các hạ dư biết rồi đấy!
Tên Chuyên sứ hú lên một hồi dài, báo hiệu cho đồng bọn biết hiệu lệnh tấn công xong, y nhìn Độc Mục Cái nói gằn từng tiếng một :
- Được, muốn chết, ta cho chết!
Đúng lúc này, một bóng nhân ảnh đột ngột hạ thân xuống mộ tràng, nơi chắc chắn sẽ xảy ra một cuộc lưu huyết. Người vừa đến nói ngay với tên Chuyên sứ :
- Bọn Hiệp Thiên bang các ngươi chuẩn bị đi, vì các ngươi chỉ có một đường lối để đi mà thôi.
- Ai?
Tên Chuyên sứ thấy người vừa xuất hiện, lời nói huênh hoang khó nghe, vừa quát hỏi xong, y nhìn kỹ người nói đến đoạn cười to lên, nói với Độc Mục Cái :
- Ha ha...! Bang chủ Cái bang chắc đã hết người, sao lại đưa một tên miệng còn hôi sữa ra nạp mạng vậy?
Phần Độc Mục Cái thấy người lạ đột nhiên đến, lúc đầu lão nghĩ đấy là người của đối phương. Đến khi thấy người mới đến tỏ ý chống lại đối phương, lúc đầu lão còn thoạt mừng, nghĩ: “Chắc một đồng đạo giang hồ đến tiếp tay!” Nhưng sau lại nhìn kỹ thì thấy đấy chỉ là một thanh niên, tuổi độ mười tám, đôi mươi, không rõ môn đồ của ai, bang phái nào? Thì lại có đôi phần thất vọng. Tuy thế, cố không tỏ thái độ hững hờ, lão nhìn trang thanh niên, lão nói :
- Đa tạ thiếu hiệp có thiện ý đến tiếp tay với bản bang. Nhưng xin thiếu hiệp mau rời khỏi chốn này, thiện ý của thiếu hiệp đủ nói lên ý chung của võ lâm, đối với hành động này của bản bang.
Rồi không để người thanh niên tỏ rõ thái độ, lão quay nhìn tên Chuyên sứ nói :
- Việc của bản bang, bản bang tự gánh vác, còn về phần thiếu hiệp này đây, mong các vị hạ tình lão mà để cho chàng ta đi.
Chàng thanh niên mới đến hiểu ý lành của Độc Mục Cái, do đó không để tâm đến việc lão hơi có hờ hững với chàng lúc đầu, chàng thanh niên nhìn ngay mắt còn lại của Độc Mục Cái, chàng thốt :
- Độc Mục Cái tiền bối an tâm! Chuyện của vãn bối và Hiệp Thiên bang, khó tránh khỏi đối đầu! Hôm nay vãn bối xin vì minh huynh Tiểu Truy Phong Vương Thuần mà đòi lại sự công bằng ở các vị Hiệp Thiên bang đây.
Quay nhìn ngay tên Chuyên sứ, chàng thanh niên nói tiếp trong tiếng cười nhẹ :
- Các hạ đây là vị Chuyên sứ đứng hàng nào trong mười hai vị Chuyên sứ? Chuyện của tại hạ vừa nói với Độc Mục Cái Bang chủ các hạ hẳn đã nghe?
Tên Chuyên sứ thấy thái độ ung dung của chàng thanh niên, hẳn cũng có đôi chút võ công, nghe hỏi, hắn ra thái độ kẻ cả trả lời :
- Tiểu tử!
Ngươi là đồ tôn của ai? Nói ra xem, nếu quen biết, vị tình ta tha thứ cho một phen. Còn ta là tứ lệnh sứ của Quân chủ!
- À, thì ra đây là tứ Chuyên lệnh sứ, thật là hân hạnh cho tại hạ. Tính đến nay, tại hạ đã gặp trước sau là bốn vị Chuyên sứ, các hạ nữa là năm. Phần các hạ hôm nay, quả là không may.
- Không may? Tiểu tử ngươi nói nghe tức cười quá, ta không may hay là ngươi?
- Các hạ và toàn thể nhân số Hiệp Thiên bang có mặt ở đây đúng là không may, vì... vì Cao Nhẫn ta quyết sẽ không lưu lại một mống nào!
Càng nghe chàng thanh niên lạ mặt, mà tên xưng là Cao Nhẫn nói, tên Chuyên sứ càng thấy nóng mắt lên, hắn quát to :
- Thật là tên tiểu tử ngông cuồng! Ngươi không thích sống nữa, ta sẽ cho ngươi toại nguyện!
Quát xong, hắn tràn nhanh người tới, với thân pháp nhanh nhẹn, vừa áp sát vào người Cao Nhẫn thì chưởng kình của hắn đã cuồn cuộn tuôn ra khác nào thác lũ từ nguồn đổ ào xuống... ào ào...!
Độc Mục Cái đứng kề đó, không ngờ đối phương nói đánh là đánh. E ngại cho Cao Nhẫn phải chết ngay đương trường, lão vội kêu lên :
- Thiếu hiêp, tránh ngay!
Miệng kêu, hai tay của Độc Mục Cái như hai thiết phiến, một hất Cao Nhẫn ra, còn một vỗ ngay vào song chưởng của Tứ chuyên lệnh sứ...
Còn Cao Nhẫn thì lại cười to, không xem chưởng của tên Chuyên sứ ra gì, tai nghe Độc Mục Cái kêu, thì người cơ hồ sắp nhận luồng kình phong mạnh bạo nhưng nhu hòa của Độc Mục Cái với ý đưa thân Cao Nhẫn tránh những chưởng của đối phương.
Cao Nhẫn không muốn làm Độc Mục Cái mất thể diện, chàng nhân đà chưởng của Độc Mục Cái lướt người ra bên tả một bước, đủ để tránh chạm trực tiếp vào chưởng của địch nhân, xong, trụ ngay người lại, tả thù phất cái nhẹ nhàng.
Một luồng kình lực tức thì phát sinh, cộng với một chưởng của Độc Mục Cái, làm song chưởng của tứ chuyên lệnh lứ giảm hẳn uy lực. Tuy thế... ‘Bùng’... tiếng chấn động vang ra dư kình vẫn còn đẩy đưa thân hình Độc Mục Cái lùi sau nửa bước.
Tên tứ Chuyên lệnh sứ thấy Cao Nhẫn thoát chết, cho là do cái hất của Độc Mục Cái, nhân Độc Mục Cái còn chưa đứng yên, thân hình như chớp giật, đã lướt đền bên Cao Nhẫn, kem theo tiếng quát :
- Cho ngươi chết!
Song chưởng của đối phương lúc này không khác chi hàm của kình ngạc, một trên ép xuống, mộ dưới tống lên. “Phen này Cao Nhẫn khó thoát chết” mọi người đều nghĩ như vậy, nào ngờ...
Vận dụng bảy thành công lực, mặc kệ chưởng kình của đối phương, hữu chưởng của Cao Nhẫn theo chiêu ‘Ma Thủ Văn Nhân’ trong Ảo Ma chưởng pháp tống thẳng ngay vào ngực tên tứ Chuyên lệnh sứ.
Tung...
Song chưởng của tứ Chuyên lệnh sứ chưa đến người Cao Nhẫn, thì mặt mũi tối sầm, người tung bắn về sau hơn trượng, song thủ quờ quạng, chưởng kình theo song thủ bay loạn tứ phương làm đèn đuốc đôi bên chập chờn muốn tắt...
Một bóng người chớp động, đến rước người của tên tứ Chuyên lệnh sứ, miệng kêu lên :
- Tứ ca! Tứ ca có sao không?
Một người nữa lại xuất hiện như cùng một lúc, đến ngáng ngay trước mặt Cao Nhẫn, vừa hạ thân xong, hắn đã nói ngay :
- Tiểu tử to gan thực! Lại dám đả thương Chuyên sứ của Quân chủ!
Một chưởng loại ngay một Chuyên sứ, lại nghe tên vừa nói, Cao Nhẫn cười khan nói :
- Chuyên sứ mà đã nói gì? Cách đây không lâu, ta đã làm cỏ một tên, tha mạng cho hai tên lẫn một vị Kim lệnh sứ, các hạ nói sao về vấn đề này? Hừ, ta đã nói trước rồi, hôm nay các ngươi thật là không may.
Tên mới đến không thể nào tin lời của Cao Nhẫn nói, hắn quát :
- Có giỏi hãy tiếp ta một chưởng! Đỡ này!
Hắn đã nhanh chóng áp sát người Cao Nhẫn, song chưởng lần lượt tung ra, liên tiếp hết chưởng này đến chưởng khác, như nước chảy mây trôi, phủ kín người Cao Nhẫn. Cao Nhẫn cười vang lên :
- Ha ha... khá lắm, xem đây!
Giữa bóng chưởng kình trùng điệp của đối phương như thiên la địa võng, ngỡ Cao Nhẫn phen này khó mà thoát được thân, chứ nói chi đến việc chống đỡ nổi. Nào ngờ, tiếng ‘xem đây’ của Cao Nhẫn dứt, người của Cao Nhẫn như vệt bóng mờ cất cao lên trên tầm chưởng của đối phương, trên cao, Cao Nhẫn đổi vị thế, hai chân đưa trên, đầu xuống dưới, hai tay đập mạnh xuống giữa bóng chưởng của đối phương, tiếng chưởng phong liên tiếp chạm vào nhau.
Ầm... ầm... ầm...
Dư kình dồn ra khắp nơi, làm cát bay, đá chạy. Đối phương thấy chưởng kình của mình không làm thiệt hại gì cho địch, tay đã xoay nhanh, tức thì trên tay xuất hiện một thanh trường kiếm. Hắn tung bổng người lên, kiếm chiêu lập tức phát ra, chặn đứng hẳn đường rơi của Cao Nhẫn.
Đang trên đà rơi xuống, Cao Nhẫn khí lực vẫn còn xung mãn, nhưng không có điểm tựa để hoán vị thân hình, nhing kiếm quang của đối phương loang loáng, kề sát bên đầu, Cao Nhẫn thật sự lúng túng, nhất thời cấp trí sanh liều, nhắm ngay luồng kiếm quang của đối phương song thủ của Cao Nhẫn vỗ vào nhau, hy vọng trong đường tơ kẽ tóc sẽ chấn gãy hoặc kẹp chặt lấy kiếm của đối phương.
Song thủ đã đánh ra rồi, Cao Nhẫn nhất thời ân hận, nghĩ ngay là mình dại “lỡ bị kiếm của đối phương chém vào tay thì sao?” Nghĩ thì nghĩ vậy, song không thể nào kịp biến chiêu, đành nhắm mắt đưa chân, đến đâu thì đến.
Nào ngờ, đối phương không nghĩ là Cao Nhẫn liều mạng mà nghĩ Cao Nhẫn có cách khắc chế chiêu thức của mình, hắn vội vụt tay kiếm lại, đi bộ sang hữu hai bước, để thân hình Cao Nhẫn rơi xuống, khi thân hình Cao Nhẫn sắp chạm đất, hữu kiếm vụt ra như chiêu ‘Họa Long Điểm Nhãn’ còn tả thủ tung ngay một chưởng chếch về bên tả, chận trước không cho Cao Nhẫn lách người sang bên hữu Cao Nhẫn.
Một kiếm một chưởng đã tung ra, hắn đã dự định Cao Nhẫn không còn đường tiến thoái, chỉ còn mỗi một cách là lách mình tránh về phía bên hữu của hắn, lúc đó với chiêu ‘Hoành Tảo Thiên Quân’ hắn nghĩ chắc là Cao Nhẫn đành phải chết mà thôi.
Bất ngờ, trái với dự tính của hắn, Cao Nhẫn sau khi đánh ẩu may mà đối phương thu chiêu, không thì còn gì hai tay của Cao Nhẫn. Cao Nhẫn thấy giận đối phương không thì ít, mà giận mình thì nhiều. Do vậy người vừa hạ thân xong, kiếm của đối phương đâm ngay vào huyệt Mi Tâm, Cao Nhẫn đưa ta vào bọc thật nhanh, khi vụt ra thì tiểu đao khi xưa nhặt được ở bí động đã vào tay. Đưa ngay tiểu đao vào thân kiếm của đối phương.
Coong...
Kiếm của đối phương bị gãy ngay, chưởng của đối phương xem như vô dụng đối với Cao Nhẫn, ngược lại, do bị chấn động ở hữu kiếm và do chưởng kình vừa phát ra ở tả thủ, người của đối phương mất đà, ngã ngay vào tiểu đao của Cao Nhẫn. Hắn nhắm mắt lại, nghĩ rằng...
Bùng... bùng... bùng...
Hắn vụt mở mắt ra, thấy vẫn còn sống, hắn không biết tại sao. Còn đang ngẩn người thì hắn lại nghe kêu :
- Ngũ ca! Ngũ ca vào đi. Chúng ta phải băm thây tiểu tử này!
Nhìn về hướng có tiếng kêu, hắn thấy tên tứ Chuyên lệnh sứ và một người nữa, lúc nãy đã đón đỡ người của tứ lệnh Chuyên sứ đang vây đánh Cao Nhẫn, cả hai đều sử dụng trường kiếm, còn Cao Nhẫn hai tay không thấy cầm gì, đang liên tiếp phát quyền đón đỡ với song kiếm mà vẫn bình thủ.
Không nghĩ gì nhiều, hắn vội nhún mình đến, định tiếp trợ với hai tên kia, quyết giết chết Cao Nhẫn. Nào ngờ đã nghe tiếng quát :
- Hay cho bọn dã cẩu, dám giở thói ỷ chúng hiếp cô! Xem gậy đây!
Vụt... vụt...vụt...
Bóng gậy vun vút quấn chặt lấy chân của hắn, làm hắn không thể tiến đánh Cao Nhẫn được, hắn thét lên :
- Thất muội và Tứ ca, hãy chờ ta một lát để ta thanh toán bọn ăn xin này đã!
Đoạn hắn lại hô to hơn :
- Người đâu rồi, giết sạch bọn Cái bang cho ta!
Tiếng hô của hắn chưa dứt thì hàng loạt bóng người từ chung quanh đã ào ra, bang chúng Cái bang cũng túa cả ra, đón đánh người Hiệp Thiên bang. Còn Bang chủ Cái bang Độc Mục Cái là người chận lối tên được gọi là ‘Ngũ ca’. Thấy Bang chủ có mòi thất thế, hai đệ tử Cái bang xông vội đến, tiếp tay với Bang chủ, cố cầm chân tên Ngũ ca, không cho hắn đến liên thủ với đồng bọn.
Toàn thể bang chúng Cái bang thấy Cao Nhẫn liên tiếp đả bại, cơ hồ sắp giết được hai tên trong đối phương, khí thế bừng bừng lên. Tất cả cùng tận lực quyết tử chiến với bọn Hiệp Thiên bang.
Còn Cao Nhẫn, trong lúc cấp thời đã dùng Tiểu đao chấn gãy kiếm của đối phương, và bất ngờ hơn khi đối phương ngã ập vào vũ khí của mình, Cao Nhẫn không sao hiểu được lòng mình, tâm thì đã quyết tận diệt đối phương. Nhưng chẳng thà trong lúc đối chiến thì khác, chàng không thể buông tha, còn lúc này, tự nhiên người đối phương ngã vào mũi đao, lòng Cao Nhẫn thấy bất nhẫn, thêm nữa vì đối phương lúc này đã thu kiếm, không biết vì ý gì? Nhưng do vậy mà Cao Nhẫn tránh được thương vong. Nghĩ vậy, Cao Nhẫn rụt tiểu đao, định đưa tay tả đẩy đối phương văng ra xa... thì chưởng phong từ đâu xô tới, vỗ ngay vào hậu tâm của Cao Nhẫn, kèm theo tiếng thét lanh lảnh :
- Đừng hại mạng Ngũ ca ta!
Tả thủ đưa ra, thay vì đẩy thân người đối phương đang nhắm mắt chờ chết, Cao Nhẫn xoay người lại, nhấn thêm công lực đón chưởng từ sau đánh tới. Đỡ được một chưởng, thì chưởng phong của đối phương tiếp tục xô tới như thác lũ.
“Không xong!” Cao Nhẫn thầm nghĩ, bèn cất tiểu đao vào bọc, hữu chưởng liền tung ngay sau đó là tả chưởng. Đón đỡ được mấy chưởng của đối phương, Cao Nhẫn tối tăm mặt mày, không nhìn được đối phương là ai? Đang định dừng tay hỏi, thì một bóng người xuất hiện, kiếm lăm lăm trong tay, phóng ngay vào Cao Nhẫn, kiếm chiêu liên miên bất tận.
Không thể bằng tay thịt đón kiếm của đối phương, Cao Nhẫn di bộ ngay theo Ảo Ma bộ pháp, đã tránh thoát được kiếm của đối phương trong đường tơ kẽ tóc.
Đôi lần, Cao Nhẫn đã gần cái chết trong gang tấc... Một kiếm đã khó tránh, thì một kiếm nữa lại xuất hiện, hợp với kiếm trước tiếp tục uy hiếp Cao Nhẫn. Cả giận, Cao Nhẫn quát to :
- Được lắm! Xem đây!
Tức thì quyền phong tuôn ra ào ào, phối hợp với Ảo Ma bộ pháp, tay quyền của Cao Nhẫn tức thời làm luống cuống song kiếm của đối phương. Kiếm Chiêu của đối phương lơi dần.
Đến lúc này Cao Nhẫn mới nhìn rõ, người đánh lén sau lưng là một nữ nhân, y phục gọn gàng, một màu tối xẩm, tuy là bóng đêm đang phủ kín, nhưng dưới kiếm quang và lập loè ánh đuốc cũng đủ cho Cao Nhẫn thấy nữ nhân này còn trẻ, gương mặt không thể gọi là đẹp khi nữ nhân mặt đang đằng đằng sát khí. Còn người đến sau, nhưng ra kiếm trước lại chính là tên tứ Chuyên lệnh sứ lúc nãy đã bị Cao Nhẫn một chưởng đánh văng.
- Hắn đã lành rồi à? Mau thật.
Lại nghe nữ nhân lên tiếng gọi tên mà Cao Nhẫn tha chết lúc nãy. Cao Nhẫn nghe tên này trả lời mới biết ba người đều là Chuyên lệnh sứ, là huynh muội với nhau, một tên Đệ tứ, tên Đệ ngũ, còn cô nàng này lại là Đệ thất.
Cao Nhẫn tay quyền vẫn ra chiêu, không ngớt, nhắm đánh vào hổ khẩu và các đại huyệt của đối phương. Mắt đưa nhanh nhìn vào khắp nơi tiền điện của ngôi cổ tự. Thấy bang chúng Cái bang tất đều đã xông lên, lại thấy Bang chủ Độc Mục Cái và hai đệ tử khi chông lại kiếm của tên Đệ ngũ chuyên lệnh sứ, Cao Nhẫn nghĩ thầm: “Ta không nên chần chừ nữa, kẻo Cái bang nguy mất”.
Nghĩ thế Cao Nhẫn liền biến chiêu ngay, Ảo Ma bộ pháp được Cao Nhẫn sử dụng thoăn thoắt hơn, mau hơn, quyền phong liên tiếp đẩy người của Đệ tứ và Đệ thất chuyên lệnh sứ lùi lại. Kiếm chiêu trở nên rời rạc. Lợi dụng một chớp mắt sơ hở của hai người đối phương, Cao Nhẫn quát lên :
- Buông ngay!
Bình... bình... bình...
Hai quyền đánh ngay vào hổ khẩu huyệt cả hai, làm song kiếm phải rời tay! Còn một quyền ra sau, lại tống ngay vào ngực của tên Đệ tứ, ngay vết đau cũ của hắn, làm hắn dội ngược ra sau, máu miệng ộc ra, người hắn lảo đảo. Cô nàng Đệ thất chuyên sứ cả sợ, chạy ngay đến bên tên Đệ tứ chuyên lệnh sứ, đỡ người hắn đứng yên.
Loại xong cả hai, Cao Nhẫn bỏ đó, phóng người đến bên Bang chủ Cái bang, Cao Nhẫn lên tiếng :
- Bang chủ! Hãy nhường tên này cho vãn bối!
Lời nói theo theo môi bay ra, chưởng phong theo tay Cao Nhẫn cũng phóng ra, nhắm vào trường kiếm của tên Đệ ngũ chuyên lệnh sứ, làm kiếm hắn đang định đâm vào người một tên đệ tử Cái bang phải bị chệch hướng, tên đệ tử Cái bang vừa thoát nạn thở phào một tiếng, lạng người tránh sang một bên, cùng với đệ tử Cái bang kia và Bang chủ bỏ tên Đệ ngũ chuyên lệnh sứ lại cho Cao Nhẫn, bọn họ lao đi nơi khác tiếp trợ với bang chúng Cái bang đánh lui bọn Hiệp Thiên bang.
Tên Đệ ngũ chuyên lệnh sứ, thấy Cao Nhẫn đến đây, ngỡ là Tứ ca và Thất muội chắc đã nguy, hắn không đánh nữa mà hỏi Cao Nhẫn :
- Tiểu tử! ngươi ở đây, còn Tứ ca và Thất muội của ta đâu?
Cao Nhẫn thấy hắn quan tâm đến huynh muội cũng khá, nên Cao Nhẫn cười đáp :
- Các hạ yên tâm, bọn họ chưa chết đâu. Việc hôm nay, các hạ thấy thế nào?
Chưa tin lời của Cao Nhẫn, hắn đưa mắt tìm kiếm, thì đã thấy Thất muội hắn đang cầm kiếm đứng lên, làm hộ pháp cho Tứ ca hắn đang ngồi vận công. Yên tâm, hắn nhìn lại Cao Nhẫn, hắn nói :
- Tiểu tử khá lắm! Ngươi là ai? Môn phái nào? Sư thừa là ai?
Cao Nhẫn trả lời :
- Không cần các hạ phải khen. Tại hạ chỉ muốn một điều, chuyện hôm nay các hạ tính sao?
- Ngươi võ công tuy khá, nhưng không thể lấy nó mà uy hiếp bọn ta được đâu. Nên nhớ, trên đời này chưa có kẻ nào thoát được kiếm của ba ta cùng liên thủ!
Cao Nhẫn cười khẩy :
- Hừ, ghê gớm đến thế cơ à? Ta cho các hạ biết, kiếm ta chưa xuất, lực ta chưa tận. Khó mà nói ba người các hạ liên thủ đã làm gì được ta! Được rồi, phen này ta và các hạ thử đánh cuộc nhé?
- Cuộc thế nào?
- Không khó khăn gì! Đợi cho Tứ ca người chữa thương xong, ta cho bọn các hạ liên tay. Nếu qua khỏi kiếm ta thì tùy, các hạ muốn xử trí ta thế nào cũng được. Ngược lại...
Tên Ngũ chuyên lệnh sứ, chưa từng nghe người nào trong võ lâm lại dám đại ngôn như Cao Nhẫn, hắn không tin Cao Nhẫn nói thực.
Nhưng dù sao, nếu đây là đánh cuộc thì mười phần, hắn đã thắng chắc đến đủ mười phần, hắn hỏi ngay :
- Ngược lại thì sao?
Cao Nhẫn thấy vẻ mặt của tên Đệ ngũ chuyên lệnh sứ làm gì Cao Nhẫn không hiểu được ý đối phương, muốn cho đối phương khẩu phục tâm phục, Cao Nhẫn trả lời :
- Ngược lại, ta không cần mạng sống của bọn người các người nữa! Chỉ cần các người đồng ý buông tha cho Cái bang cũng như việc phục hận, các hạ báo với Quân chủ cứ tìm đến ta là đủ rồi. Sao? Được chứ?
Thấy điều kiện của Cao Nhẫn đề ra hơi khó cho hắn, vì trách nhiệm của ba người bọn hắn hôm nay và trước đây là tìm và diệt Cái bang, nếu Cái bang không chịu quy thuận. Bây giờ Cao Nhẫn nói vậy, hắn thấy khó xử. Còn đang chần chừ, lại nghe Cao Nhẫn hỏi :
- Sao? Không phải lúc nãy các hạ có nói là chưa ai qua khỏi ba tay kiếm người các hạ liên tay đó sao?
Nghe lời nói châm chọc của Cao Nhẫn, hắn thấy khó chịu, hắn đáp ngay :
- Được, ta đồng ý! Nhưng ngươi phải giữ y lời?
- Hừ, thua dưới tay bọn người các hạ, không giữ lời mà được à? Ta chỉ mong nếu lỡ tay bọn các người thua cuộc, thì nhớ giữ lời đã hứa. Bằng không! Chớ trách ta vô tình nhé?
- Được, để ta đến xem thương thế của Tứ ca ta đã!
Cao Nhẫn đưa tay chận Đệ ngũ chuyên lệnh sứ lại nói :
- Khoan, Các hạ nên cho thuộc hạ dừng tay lại đã.
Dù sao cũng đã nắm chắc phần thắng, tên Đệ ngũ chuyên lệnh sứ thấy không có gì phải vội, hắn đồng ý, quát lên :
- Dừng tay!
Mọi người hai phe đều ngừng tay, ngơ ngác nhìn, rồi phe nào chạy về phe bên đó.
Cao Nhẫn và Đệ ngũ chuyên lệnh sứ đồng lúc giải thích cho đồng bọn rõ về nội dung việc đánh cuộc. Đôi bên nghe xong. Đứng riêng về hai phía, nhường hẳn phần trống phía trong ước lượng khoảng năm trượng vuông.
Tên Đệ ngũ chuyên lệnh sứ đến gần Đệ thất và Đệ tứ chuyên lệnh sứ, lúc này đã vận công trị thương sắp xong. Hắn đợi đến lúc tên Tứ ca hắn xả công xong, lược thuật lại mọi sự và điều của Cao Nhẫn nêu ra làm điều kiện.
Cả ba tên Chuyên lệnh sứ chụm đầu vào nhau, bàn bạc. Còn Cao Nhần thì lại bị đám người Cái bang vây quanh, bọn họ có ý trách Cao Nhẫn, Độc Mục Cái nói :
- Thiếu hiệp, sao thiếu hiệp lại bỏ sở trường lấy sở đoản thế? Thiếu hiệp đã hầu như nắm được phần thắng trong tay, cớ sao lại chịu đánh cuộc, nhưng dù sao đây cũng là việc làm mình tự gây khó khăn cho mình!
Cao Nhẫn đáp :
- Tiền bối có điều chưa rõ, tại hạ ra điều ước là vì, một là để cho họ từ nay không làm khó dễ cho Cái bang, mà trước sau hai lần tại hạ đã chịu ân, việc này chỉ gọi là đáp lại một phần trong muôn phần, còn nữa, tại hạ muốn nhân dịp này, xem thử đường lối võ công của bọn Chuyên lệnh sứ. Vì qua mấy lần động thủ, tại hạ có thể nói, các tên Chuyên lệnh sứ này hầu như là đồng môn huynh đệ. Nếu đúng như vậy, thì đủ biết dã tâm của lão Quân chủ đã có từ lâu, lão ta bỏ công huấn luyện bọn này đến gần đây, thế lực đủ mạnh, lão mới dương vây, xòe cánh. Lão quả là người không tầm thường đâu!
Độc Mục Cái gật gù :
- Thiếu hiệp, nói thế cũng phải! Dã tâm của tên Quân chủ không kém chút nào, với võ công của hắn...
Nói đến đây thì đã nghe tên Đệ tứ chuyên lệnh sứ gọi :
- Cao các hạ! Đã xong chưa?
Cao Nhẫn và Độc Mục Cái quay lại nhìn thì thấy ba tên Chuyên sứ đã đứng gần đó. Qua tiếng nói của tên Đệ tứ chuyên lệnh sứ đủ thấy nội lực của hắn đã hồi phục, nhưng vẫn còn có phần gượng gạo. Cao Nhẫn ung dung tiến gần hơn :
- Đệ tứ chuyên lệnh sứ, ắt các hạ đã nghe lệnh đệ nói rõ mọi việc?
Tên Đệ tứ chuyên lệnh sứ sau hai lần bị chưởng và quyền của Cao Nhẫn đánh lại, căm tức cũng có, nhưng đa phần thì đã thấy e dè, nghe Cao Nhẫn nhắc lại chuyện đánh cuộc, vững tâm hơn, hắn đáp :
- Bản Chuyên sứ đã nghe! Này Cao các hạ, bản Chuyên sứ muốn đề nghị một việc trong việc đánh cuộc này.
- Nói đi, tại hạ đang chờ nghe cao kiến!
Trả lời lại như thế, vì Cao Nhẫn ngỡ đối phương muốn thay đổi đấu pháp, để có thể nắm chắc phần thắng hơn.
Tên kia vội nói :
- Bản Chuyên sứ muốn trong việc này phải có sự công bằng hơn.
- Nghĩa là...
- Nghĩa là các hạ chỉ cần qua năm mươi chiêu của Tam Tài trận là bản Chuyên sứ xin thua cuộc.
Cao Nhẫn nhìn hắn, không ngờ hắn lại có ý như vậy. Qua lời nói của hắn, Cao Nhẫn nghĩ: “Hoặc là hắn cho mình không thể tiếp được quá năm mươi chiêu, hoặc có thể hắn thấy bọn hắn ba người liên tay nếu để mình cầm cự hơn năm mươi chiêu thì mất thể diện... Mặc kệ hắn, năm mươi chiêu cũng tốt, còn hơn là kéo dài trận đánh!”
Độc Mục Cái thấy Cao Nhẫn vẫn còn đang suy nghĩ, lão muốn nói chen vào vì sợ Cao Nhẫn vì danh dự hảo mà từ chối đề nghị của đối phương, nhưng lão ngập ngừng, khó nói, khó mà mở miệng.
Cao Nhẫn sau khi suy tính, gật đầu đồng ý :
- Được, vậy chúng ta lấy năm mươi chiêu làm hạn định! Cứ thế nhé!
Tên Chuyên sứ còn nói thêm :
- Cao các hạ! Chỉ cần các hạ qua được năm mươi chiêu, thậm chí ba mươi chiêu thôi, bao nhiêu đó cũng đủ cho các hạ ngạo thị với giang hồ đồng đạo rồi!
Cao Nhẫn nghiêm mặt đáp :
- Việc chưa xảy ra, khó mà nói được
Rồi đưa mắt nhìn quanh, như tìm kiếm điều gì. Đến khi thấy được vật mình định tìm, Cao Nhẫn tiến lại cầm vào tay.
Thấy Cao Nhẫn dùng thanh trường kiếm của ngũ đệ mình, lúc nãy đã bị Cao Nhẫn dùng tiểu đao chém gãy làm vũ khí, tên Đệ tứ chuyên sứ thắc mắc :
- Sao Cao các hạ lại làm như thế?
Cao Nhẫn nét mặt vẫn trang nghiêm :
- Tại hạ ngoài thanh tiểu đao là thần vật không còn vũ khí nào khác. Nếu dùng tiểu đao e các vị ba người thua mà không phục! Do đó... đành dùng tạm thanh đoản kiếm này.
Tuy tức giận, nhưng xét lời nói của Cao Nhẫn có lý, cả ba tên Chuyên lệnh sứ không nói gì, trường kiếm lăm lăm trong tay, hắng giọng và tiến đến vây quanh Cao Nhẫn.
Cao Nhẫn nâng thanh đoản kiếm lên, đặt nằm ngang trước ngực, hữu thủ giữ đốc kiếm, tả thủ đặt hờ trên thân kiếm, thần thái điềm tĩnh, cao giọng thốt :
- Xin khởi động cho!
Nhìn thần thái và tư thế của Cao Nhẫn, bọn họ ba người nhìn nhau, biết rằng đã đụng phải tay cứng. Bọn họ chỉ vây quanh, trận thế không vội phát động.
Cao Nhẫn nghĩ: “Kiếm pháp của mình đây, tên gọi Ảo Ma, do đó lấy nhanh và biến ảo làm chủ, không thể không đánh trước, vả lại tiên hạ thủ vi cường, mình chỉ có một mà họ lại có đến ba...”
Nghĩ vậy nên Cao Nhẫn thét :
- Thất lễ vậy!
Cùng theo tiếng thét bóng kiếm của Cao Nhẫn đã cuồn cuộn phát tán ra, kiếm quang lấp loáng, công một lúc cả ba người đối phương.
Tên Đệ tứ chuyên lệnh sứ quát :
- Được lắm!
Và như thể đây là hiệu lệnh tấn công, trận thế bắt đầu phát động, Đệ ngũ và cô nàng Đệ thất chuyên lệnh sứ cùng ra chiêu, hợp với chiêu kiếm của tên Đệ tứ vây hãm luồng kiếm quang của Cao Nhẫn.
Tiếng kiếm va vào nhau, kêu lên lanh lảnh, xung quanh trận đánh, kình phong của kiếm dồn ra đến ngoài hai trượng. Tuy mọi người của hai phe đang quan chiến đều đứng khá xa, nhưng theo bản năng, họ còn lùi lại thêm nữa để tránh không cho kiếm kình chạm đến.
Đứng quan chiến, không ai bảo ai, đều mong cho phe mình thắng cuộc. Do đó, họ cố nhìn, nhìn không sao rõ được, chiêu thức đang cuồn cuộn như sóng mờ, họ lại lắng nghe tiếng chạm của kiếm mà cố đoán. Đoán xem bên nào đang thắng thế.
Thật vậy, đối với người Hiệp Thiên bang lâu nay đã từng biết võ công của các vị Chuyên lệnh sứ chưa từng thấy kẻ nào một chọi một mà qua được bất kỳ một Chuyên lệnh sứ nào, huống hồ đây lại tới ba vị Chuyên lệnh sứ cùng đánh. Họ nghĩ, phe họ thắng cuộc điều ấy không cần phải bàn cãi.
Ngược lại, phe Cái bang lại cho rằng dù không biết Cao Nhẫn là cao đồ của người nào, nhưng trước mắt một chưởng đả thương một Chuyên lệnh sứ, lại tha chết cho một tên Chuyên lệnh sứ khác. Đồng thời sau đó, bằng hai tay đã đánh rơi trường kiếm của cả hai tên Chuyên lệnh sứ nữa cùng liên tay. Do đó, dù không nắm chắc là người phe mình thắng cuộc, nhưng cũng khó có thể bại, không thể không qua được năm mươi chiêu.
Ở ngoài thấy thế, nghĩ thế, chứ người đương cuộc thì khác hẳn.
Nói về Cao Nhẫn, phen này thật là toát mồ hôi lạnh. Ảo Ma kiếm pháp được Cao Nhẫn vận dụng hết mức tinh xảo cũng không làm thế nào được chạm được chéo áo của đối phương, chớ đừng nói đến việc gây thương tích cho địch.
“Thật kỳ lạ,” Cao Nhẫn nghĩ thầm “với thân pháp này, trước đây không phải là ba mà đến năm địch nhân, trong đó ngoài tên Chuyên lệnh sứ đệ nhị còn có cả một vị Kim lệnh sứ, danh trấn hoàn vũ. Thế mà đối phương phải thất thế, vô phương hoàn thủ! Còn hôm nay họ chỉ có ba, mà một đã bị nội thương, thế mà kiếm pháp không phát huy được uy lực?”
Cao Nhẫn không thể nào hiểu được điều này. Cao Nhẫn nào biết kiếm trận được lập ra dùng để áp chế bất kỳ cao thủ nào, một kiếm đánh ra đã có nhiều kiếm hỗ trợ, che chắn hoàn toàn mọi chỗ sơ hở.
Vả lại đây là Tam Tài kiếm trận. Một kiếm trận hiếm có ít người tham dự nhất, do đó, bên dùng kiếm tam tài phải luyện tập thuần thục đến mức nhuần nhuyễn không thể để có những chỗ sai sót.
Do đó, kiếm trận áp chế hoàn toàn kiếm pháp của Cao Nhẫn, phần nữa đã là kiếm trận thì bộ vị của kiếm trận chính là trận pháp. Mà đã là trận pháp thì cũng vây kín đối phương, đối phương mãi nhìn sẽ loạn nhãn quang.
Ảo Ma bộ pháp của Cao Nhẫn cũng bị vây cứng, tiến không nẻo, lui không đường! Đâu đâu cũng gặp kiếm của đối phương, vung kiếm đón đỡ thì lại đánh vào chỗ không. Cuối cùng vô kế khả thi. Cao Nhẫn chỉ còn cách thu lại phạm vi của kiếm pháp, thu nhỏ dần, đến lúc này, kiếm quang chỉ còn bao bọc thân người Cao Nhẫn, Cao Nhẫn nghĩ: “Cố sao qua được năm mươi chiêu!”
Còn bọn Chuyên lệnh sứ thì còn kinh sợ hơn, kiếm trận đã phát động, từng chiêu từng thức được đánh ra. Khi thì tên Đệ tứ chuyên lệnh sứ làm chủ công, hai người còn lại hợp công. Khi thì tên Đệ ngũ, có khi cô nàng Đệ thất chuyên lệnh sứ làm chủ công, nhưng công là công vào đối tượng nào đây? Vào một bóng ma?
Đối phương với bộ pháp kỳ ảo, thân hình thoắt đông thoắt tây, khi nam khi bắc, như một bóng mờ luôn xoay chuyển, vậy thì đánh vào bộ vị nào được?
Còn kiếm pháp của đối phương thì thập phần tinh xảo, không thấy kiếm đâu, không thể biết đối phương sẽ đánh vào chỗ nào hầu che chắn, hầu công kích lại, chỉ thấy một vùng kiếm quang mờ mịt, che kín thân hình mờ ảo của đối phương. Trận pháp Tam tài hoàn toàn bị bế tắc, không lối thoát!
Bọn Chuyên lệnh sứ cố hãm công, đôi khi không còn có sự phối hợp đúng với kiếm trận nữa. Mạnh ai nấy đánh cố làm sao tìm được một kẽ hở trong kiếm quang của đối phương mà công vào, thì mới mong thắng được!
Vô ích, vì dù có tìm được một kẽ hở trong kiếm quang thì thân hình đối phương mờ mờ ảo ảo, thoát được chi mà công vào? Càng đánh bọn Chuyên sứ càng sợ. Càng kéo dài họ càng kinh hãi.
Mười chiêu...
Ba mươi chiêu...
Rồi bốn mươi tám chiêu đã qua. Không cần phải hội ý nữa, Đệ tứ chuyên lệnh sứ hét to :
- Thiên, địa, nhân! Công toàn lực! Giết!
Không ai bảo ai, tên Đệ ngũ và cô nàng Đệ thất chuyên lệnh sứ cùng chúng một ý nghĩ: “Chết thì chết, không thể để thua!”
Do đó, nghe tiếng hét của Tứ ca, cả hai cùng quát lên :
- Giết!
Kiếm trận như đứng hẳn lại, bắt buộc đối phương cũng phải ngưng chiêu. Đúng lúc này, tên Đệ tứ đóng vai thiên tài, vươn kiếm dài ra, người vút bổng, phủ kiếm chiêu vào đầu Cao Nhẫn. Tên Đệ ngũ đóng vai địa tài, thân hạ thấp kiếm quét ra loang loáng, công thẳng vào hạ bàn của Cao Nhẫn, còn cô nàng Đệ thất chuyên lệnh sứ giữ vai trò nhân tài trong Tam Tài kiếm trận, một kiếm xạ ra, như một trường xà, mổ ngay vào tim của Cao Nhẫn.
Hung hiểm, thập phần hung hiểm...
Mọi người bên ngoài quan chiến cùng thất thanh la lên :
- Chết!
Cao Nhẫn bất ngờ thấy đối phương dừng kiếm trận, chưa kịp hiểu ât giáp chi thì đã thấy ba kiếm của ba người đối phương đổ ập vào.
Thúc thủ, chờ chết! Không lẽ nào đời của Cao Nhẫn đến đây là hết?
Không! Ngược lại với sự lo sợ của mọi người.
Từ nãy giờ, Cao Nhẫn như mảnh sư bị nhốt vào lòng sắt, bó tay bó chân, Cao Nhẫn đã thập phần bực tức. Nay đối phương đã ngưng kiếm trận, Cao Nhẫn còn mong gì hơn.
Cười vang lên đến long trời lở đất, thân hình đã mang theo tiếng cười đi khắp mọi chỗ, mọi chỗ mà bộ pháp Ảo Ma đưa người Cao Nhẫn đi, kiếm quang từ nãy giờ bị áp chế, vô phương thi triển. Nay như cá vượt ao tù, biến thành mãnh long, vượt ngàn trùng vùng vẫy mây gió.
Kiếm quang lông lộng theo thân pháp thoái bộ nhanh. Vận dụng đến mười thành công lực, phổ vào thân kiếm với chiêu thức thượng thừa ‘Ảo Ma Trùng Trùng’ kiếm phủ thân, thân lướt vụt tới, hai chân co lại trước ngực, phóng thẳng vào hai luồng kiếm của một Đệ tứ chuyên lệnh sứ, một ả Đệ thất chuyên lệnh sứ.
Choeng... Keng...Keng...
Hất văng trường kiếm của nhân tài, đẩy lùi đợt công kích từ phải trên của thiên tài. Hai chân lần lượt đạp ngược xuống một vào thân kiếm một vào Thái Dương huyệt của địa tài. Một thức hai thế với song cước cùng một lúc được Cao Nhẫn đánh ra, đã làm tan rã thế phối hợp thập phần hung hiểm của Tam Tài kiếm trận.
Chiêu thứ năm mươi?
Đến chiêu cuối cùng, hạn định của một sự đánh cuộc, tam vị Chuyên lệnh sứ đành đứng chết trân, vì... mũi bằng của đoản kiếm dí ngay yết hầu của Đệ tứ chuyên lệnh sứ, còn cô nàng Đệ thất chuyên lệnh sứ tay tả đang giữ hổ khẩu tay hữu đã bị tét ra do va chạm vào kiếm của Cao Nhẫn vừa rồi.
Vị Đệ ngũ chuyên lệnh sứ thì có khá hơn, nhờ một cước phần nào nương nhẹ của Cao Nhẫn, thay vì đưa thẳng vào Thái Dương huyệt, đối phương sẽ hết sống, Cao Nhẫn không đành, phần đã vì lời nói không lấy mạng nên chỉ nhấn nhẹ bàn chân vào đầu vai, gần huyệt Kiên Tĩnh, du thân người tiến sát đến bên mình Đệ tứ chuyên lệnh sứ, di kiếm vào cổ họng hắn.
Lúc này, khẽ khàng Cao Nhẫn nói :
- Bây giờ các vị còn gì để nói nữa không?
Tên Đệ tứ chuyên lệnh sứ không hổ là tay nhất lưu cao thủ, vẫn không làm gì để dẫn đến mất thể diện. nghe Cao Nhẫn hỏi, hắn thở ra một hơi trầm trọng, trả lời :
- Võ công các hạ thật tinh thâm, huynh đệ ta võ học không bằng người, còn có gì để nói.
Nghe giọng nói của hắn, khẩu phục mà tâm cũng đã phục, Cao Nhẫn rụt tay cầm đoản kiếm lại, ném nhẹ xuống đất, người lui lại ba bước, nói :
- Kết quả đã như thế này, mong các vị nhớ lời tại hạ đã nói. Mọi việc chờ ngày sau gặp lại rồi hẵng tính.
Rồi Cao Nhẫn đưa mắt nhìn bang chúng Cái bang. Mọi người trên nét mặt đều lộ rõ nỗi vui mừng, Cao Nhẫn lên tiếng :
- Bang chủ, giờ thì Bang chủ đưa mọi người rời khỏi đây được rồi, vãn bối có chuyện bên mình, không thể tiễn đưa được.
Nhìn lại bọn Hiệp Thiên bang, thì bọn họ đã rút đi từ lúc nào rồi, chỉ còn lại đây là ba vị Chuyên lệnh sứ. Cao Nhẫn vòng tay nói :
- Xin được tiễn chân ba vị.
Đáp lại, ngoài ánh mắt căm phẫn của tên Đệ ngũ và Đệ thất còn có ánh mắt khác lạ của tên Đệ tứ chuyên lệnh sứ, một ánh mắt khó hiểu, nửa như thầm cảm phục nửa như hứa hẹn một điều gì mà chưa có thể nói ra được. Rồi cả ba cùng quay người bỏ đi. Đưa mắt nhìn theo ba vị Chuyên lệnh sứ thua trận bỏ đi, Cao Nhẫn trầm ngâm, thấy khó hiểu với tia mắt nhìn lúc nãy của vị Đệ tứ chuyên lệnh sứ.
Chợt nghe có người vỗ nhẹ vào vai, giật mình Cao Nhẫn liếc nhìn lại, khẽ thở ra, Cao Nhẫn hỏi :
- Là Độc Mục Cái tiền bối à?
Đúng, Độc Mục Cái bang chủ vẫn còn ở lại với Cao Nhẫn, lão nói :
- Thiếu hiệp, đa tạ thiếu hiệp đã ra tay tương trợ, ân nghĩa này...
- Tiền bối xin đừng nói thế! Vãn bối còn sống đây, là do người của Cái bang, Mã Trưởng lão ban cho.
- Lại có việc đó sao?
- Chắc có lẽ đối với Mã trưởng lão, việc này chỉ là việc nhỏ mà người trượng nghĩa thường hành động, nên Mã trưởng lão không để tâm. Nhưng đối với vãn bối thì dầu đến chết cũng không thể nào quên được. Huống chi... vãn bối với đồ đệ của Mã Trưởng lão lại còn có nghĩa huynh đệ, kết nghĩa kim bằng. Minh huynh chết thảm, việc đối đầu với Hiệp Thiên bang là điều tất yếu.
- Thiếu hiệp, dù sao đêm nay Cái bang còn tồn tại, đó là một sự thực hiển nhiên! Từ nay về sau việc của thiếu hiệp sẽ là việc của Cái bang. Thiếu hiệp có nói sao thì cũng không thay đổi được ý định này của lão!
Không biết làm sao, Cao Nhẫn đành vòng tay :
- Thâm tạ ơn trọng này của Bang chủ! Bang chủ đã nói thế, thì vãn bối có việc này xin làm phiền quý bang.
- Việc chi? Xin thiếu hiệp cứ nói!
- Đó là việc truy tìm tông tích của Tam tú Thần Ưng, nguyên trước đây là người Kim Ưng bang, bây giờ là tay sai của Hiệp Thiên bang.
- Tam tú Thần Ưng? Đã hai năm nay, hình như không thấy sự xuất hiện của chúng. Thiếu hiệp sao lại tìm bọn chúng?
- Đó là nguyên hung trong vụ minh huynh thảm tử, trước đó lại sát hại má má của vãn bối. Hai năm trước, bọn chúng đã xuất hiện sau cùng ở nơi nào, tiền bối?
- Lão cũng không rõ lắm! Đâu như gần Giang Nam!
- Giang Nam? Được rồi, mong tiền bối lưu tâm cho.
- Thiếu hiệp hãy an tâm, lão sẽ truyền lệnh lập tức cho toàn bang để ý đến việc này! Sau đây thiếu hiệp định đi về đâu?
- À, phải rồi, tiền bối có hỏi, vãn bối mới nhớ. Sao tiền bối lại ở đây? Tiền bối không đến Không Động phái sao?
- Việc Không Động phái, lão có nghe qua, nhưng trên đường đi được tin cấp báo của người trong bang. Do phải xử lý nhiều việc, mới đến được nơi này, đã đụng phải bọn Hiệp Thiên bang. Còn thiếu hiệp thì sao?
- Vãn bối cũng đang trên đường đến Không Động.
- Vậy là lão và thiếu hiệp cùng chung một ý định. Thiếu hiệp cước bộ nhanh hơn lão, xin cứ đi trước, lão phải sắp xếp mọi việc, rồi đi sau.
- Vãn bối xin cáo biệt!
- Thiếu hiệp đi. Hãy bảo trọng!
Lướt nhanh người đi, Cao Nhẫn hướng về Không Động phái.
Phía đông trời đã rạng sáng, một ngày nữa lại đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.