Chương 15:
Giảo Xuân Bính
24/04/2021
Không khí như chết lặng.
Mắt nhìn đối phương cũng quên mất phải rời đi.
Lê Chi ngây người thì thôi, ngay cả Tống Ngạn Thành cũng bất giác cảm nhận được, tự thấy không hài lòng vì mình bỗng dưng nhiều lời vô ích. Lê Chi từ từ cúi đầu xuống, lòng thầm nghĩ, người đàn ông này tự dưng nổi tốt lên, thật khiến người ta thấy không quen.
Cô bĩu môi, điều chỉnh lại thế ngồi, liếc mắt nhìn anh: “Xin lỗi nhé, sau này tôi sẽ cố gắng không làm phiền anh nữa.
Chủ đề này cứ vậy hời hợt trôi qua.
Tống Ngạn Thành hạ mắt xuống, hỏi: “Người vừa nãy là quản lý của cô à.”
Lê Chi “ừm” một tiếng, hơi trầm mặc.
“Từ lúc cô vào showbiz đến giờ đều là y dẫn dắt?”
“Không, hồi mới vào thì người mới chưa có tư cách có quản lý riêng, hai năm rưỡi trước mới được hợp tác cùng.”
Chuyện cũ Tống Ngạn Thành không quan tâm, nhưng đây không phải là lần đầu tiên anh thấy hai người cãi nhau nữa rồi, một người là lửa, một người là pháo, kết hợp với nhau là nổ bùm bùm khiến người ngoài không thể không ấn tượng.
Anh bình luận một cách khách quan: “Tính tình nóng nảy như vậy sao có thể sống trong giới giải trí được.”
“Trước đây tính cách anh ấy không thế, nhưng đúng là tôi không làm nên trò trống gì thật, lúc nào cũng gặp trắc trở, chịu ánh mắt khinh miệt của người khác, cảm giác đó chắc chắn là không dễ chịu chút nào.”
Tống Ngạn Thành hừ nhẹ: “Đã chọn công việc này rồi thì phải chấp nhận những việc như vậy chứ. Nếu hai người đã hợp tác rồi thì nên cùng chịu trách nhiệm, mỗi người gánh một nửa.”
Im lặng trong chốc lát, Lê Chi mới nhẹ giọng nói: “Anh từng nghe đến cái tên Hạ Chi Kỳ chưa?”
Tống Ngạn Thành mặt không biểu cảm.
Quên mất, anh không có hứng thú với giới giải trí. Lê Chi giải thích: “Đó là một ngôi sao nam rất nổi, debut theo con đường tuyển chọn tài năng, là kiểu hiện tượng lạ ấy. Hồi đó anh ta là người đã lập kỷ lục, cứ một tháng lại mở đến 5 show ca nhạc, hát liền tù tì 10 bài trên sân khấu. Anh ta là nghệ sĩ trẻ nhất trong nước được lên tuần san của Mỹ, anh không tưởng tượng được có bao nhiêu hãng mời anh ta làm đại diện đâu.”
Nhà họ Tống có mấy người thích giao du với người trong giới giải trí, nhất là quen với các ngôi sao nữ. Tống Ngạ Thành tuy không rành nhưng mưa dầm thấm lâu, cũng ít nhiều hiểu biết về việc phân cấp trong giới nghệ sĩ.
Theo như lời cô nói thì người đó đúng là rất ưu tú.
Lê Chi ngẩng đầu, cười với anh: “Người tên Hạ Chi Kỳ ấy, là do Mao Phi Du dẫn dắt mà nên.”
Tống Ngạn Thành khẽ nhíu mày.
“Mao Du Phi đã tìm được anh ta ở trường đại học, dẫn anh ta đi ký hợp đồng, gia nhập với giới giải trí, tất cả đường đi nước bước đều do chính Mao Phi Du thiết kế. Anh ấy rất am hiểu về ngành này, cũng rất nhạy bén với thị trường, hơn nữa anh ấy nắm rất rõ từng sở trường sở đoản của nghệ sĩ.”
Tống Ngạn Thành hỏi: “Từng đóng bộ phim nào rồi?”
Lê Chi mím mím môi: “Chưa có bộ nào. Hồi mới ra mắt chưa đầy ba tháng, hút thuốc phiện bị bắt, sau khi bồi thường một khoản lớn cho công ty thì giải nghệ, mấy năm trước đã chết vì bệnh AIDS.”
Tống Ngạn Thành im lặng. Màn đêm buông xuống hoàn toàn.
“Mao Phi Du vì anh ta mà chiến thắng lẫy lừng, hồi đó còn nói anh ta sẽ là con át chủ bài, chuyện xảy ra, anh ấy cũng bị liên lụy, chịu nhiều đồn đãi, ai cũng kêu nghệ sĩ anh ấy quản lý hút chích này nọ. Những cái khác thì không bàn đến, nhưng danh tiếng trong ngành cũng vì thế mà bị hủy hoại luôn. Không một công ty nào muốn hợp tác với anh ấy nữa, đừng nói là nghệ sĩ nổi tiếng, đến những sinh viên vừa mới tốt nghiệp cũng tránh anh ấy như tránh tà.”
Nhiều năm trôi qua, chuyện của Hạ Chi Kỳ cũng dần lắng xuống, nhưng mãi là vết nhơ trên người Mao Phi Du. Lòng người như cát, gió vừa nổi lên đã tiêu tán khắp nơi. Mao Phi Du vẫn cố gắng vùng vẫy trong giới, dù khó quay lại thời kỳ đỉnh cao nhưng vẫn không từ bỏ, cố níu lấy chút hơi tàn.
Lê Chi cười đến là nhẹ nhàng, tự siết tay mình, nhún nhún vai: “Anh ấy xui xẻo thật, đúng không.”
Tống Ngạn Thành từ chối cho ý kiến, vừa muốn nói vài câu lại bất ngờ dừng lại. Sao mình lại lãng phí thời gian ngồi đây nghe cô ta kể chuyện ái hận tình thù chứ.
Anh hồi phục lại bộ dáng lạnh lùng, bất giác lùi ra phía sau: “Về phòng đi, đừng có ở phòng khách làm ồn tôi.”
Lê Chi: “.........”
Đầu óc cô chấn động, hóa ra là mình vừa phí lời với anh ta nhiều như vậy.
Ngày hôm sau, Lê Chi chủ động đi tìm Mao Phi Du.
Mao Phi Du đang thuê một căn phòng đơn ở Bình Hải, là kiểu nhà từ mấy chục năm trước, không biết đã tu sửa bao nhiêu lần mà kể.
“Anh vừa đi đâu à? Nhìn mệt mỏi quá vậy?” Lê Chi thấy Mao Phi Du, không khỏi hoảng hồn.
Hôm qua Mao Phi Du mới xuất viện, vẫn còn rất yếu. Y cũng không hiền lành gì đáp: “Liên quan quái gì đến cô.”
Lê Chi đưa tay lên vỗ sau ót y: “Này, vẫn còn bực em à.”
“Xàm, có phải trẻ con lên 3 đâu.” Mao Phi Du tỏ vẻ ghét bỏ, né người.
Lê Chi cười hì hì, thế là xem như làm hòa rồi. Cô thật lòng nói: “Cảm ơn anh nhé, anh Tiểu Mao.”
Hai má Mao Phi Du giật giật: “Thôi thôi thôi, bớt nói mấy câu sến sến đi, chỉ một câu thôi, lần này mà còn không nổi nữa, tôi đập chết cô!”
Lê Chi không đáp lại, cúi thấp đầu, hai ngón tay siết vào nhau.
Mao Phi Du dùng hết sức lực vỗ lên vai cô: “Có triển vọng!”
Lê Chi nhỏ giọng thầm thì: “Cứ như đang mơ vậy.”
Mao Phi Du lười phí lời, liếc nhìn cô, không phải là chất vấn, mà là khẳng định: “Em đang ở cùng tên họ Tống đó.”
Lê Chi nghẹn họng, không ngừng ho khan.
Mao Phi Du hừ lạnh: “Ghê đấy.”
Lê Chi mím mím môi, ngầm thừa nhận: “Tại vì đã ký hợp đồng rồi.”
“Thế sau khi em vào đoàn phim phải làm sao?”
“Chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.” Lê Chi dừng một hồi mới ngẩng đầu lên nói tiếp: “Anh ta biết em sắp đóng phim.”
“Đừng nghĩ tốt quá về anh.” Mao Phi Du híp hai mắt: “Em cũng không biết đi nghe ngóng gì cả. Bối cảnh, tài lực của Bách Minh, có mác họ Tống là chẳng khác gì có giấy thông hành trong thành phố này.”
Lê Chi không lên tiếng, đa số người ta đều chỉ nhìn thấy bề nổi bên ngoài mà thôi.
Mao Phi Du nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt nhạy bén: “Tên đàn ông này, anh nói gì em nghe đó, nói một không dám làm hai, rốt cuộc là tại sao?”
Lê Chi lập tức nổi khùng: “Anh nói linh tinh cái gì thế?!”
Mao Phi Du hừ một tiếng: “Tự em rõ nhất, ban đầu thì sống chết không chịu ký hợp đồng, sau khi thấy anh thì lập tức đồng ý, rồi đòi em chuyển sang ở cùng em cũng đồng ý, đừng viện cớ hợp đồng gì ở đây, nếu anh mà đòi ngủ với em thì em đi đâu khóc?”
Mao Phi Du đã lăn lộn trong những quy luật tình ái gần mười năm nay, cái gì cũng có thể nhìn thấu. Y hất cằm, hỏi thẳng: “Có phải em thích anh không?”
Lê Chi cầm hộp khăn giấy ném vài người y: “Bậy bạ.”
Mao Phi Du bắt được: “Thì cũng phải có một nguyên nhân gì đó chứ.”
Lê Chi cười tủm tỉm: “Thì anh cũng đẹp trai, lương cho em cũng cao, mặt mũi cũng có nét giống tình đầu đã mất của em.”
“............” Mao Phi Du không tin cô nói xàm, phất tay: “Cút cút cút, đồ thần kinh.”
Lê Chi nhìn đồng hồ, từ sáng sớm Tống Ngạn Thành đã thông báo tối nay sẽ đến nhà thăm ông nội. Không dám chậm trễ, Lê Chi không nán lại lâu, vội rời đi.
Đúng 5 giờ, xe của Tống Ngạn Thành đã xuất hiện, không hơn không kém.
Quan niệm thời gian của người đàn ông này biến thái thật, giữa đường, anh vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, tối qua tăng ca quá muộn, hao tâm tốn sức quá nhiều. Sáng nay mở cuộc họp với những lão già kỳ cựu, đều là những kẻ ăn thịt người cũng không chớp mắt, ánh mắt chế nhạo, giễu cợt không hề nể nang hay chừa cho anh chút mặt mũi. Mấy năm nay, bốn chữ “co được giãn được” đã được anh luyện đến đắc đạo rồi.
Nửa đường, Tống Ngạn Thành theo bản năng nhìn sang người ngồi bên cạnh, Lê Chi.
Ngoan ngoãn im lặng, biểu hiện hôm nay không tồi nhỉ.
Đến nhà, dì Minh ra mở cửa, đón Tống Ngạn Thành với nụ cười đầy hàm ý.
Tống Ngạn Thành hơi dương cằm, đợi dì Minh nghiêng người nhường đường, anh lập tức nắm lấy tay Lê Chi, cười dịu dàng, ghé sát mặt cô, như thể đang thầm thì vô cùng thân mật.
Lê Chi: “..........”
Người đang bước đến là Quan Hồng Vũ, vẫn khí thế, cao ngạo, trang sức lộng lẫy. Ở đây không có người ngoài, đương nhiên không cần diễn kịch. Bà ta tặng Tống Ngạn Thành một ánh mắt khinh miệt nhưng làm như đang ban ân lớn.
Tống Ngạn Thành vẫn đứng im bất động, như đá chọi với đá.
Không khí trở nên gượng gạo, Lê Chi bất chợt bước lên trước, khẽ nghiêng đầu: “Bác gái, hôm nay bác mặc thế này đẹp quá đi.”
Lấy nhu thắng cương, thành công giảm bớt ánh mắt cứng như đá của bà ta. Quan Hồng Vũ không tiện nổi giận nữa, chỉ đành cứng nhắc cong khóe môi rồi nghiêng người rời đi.
Lê Chi nhích lại gần Tống Ngạn Thành, nhỏ giọng đắc ý: “Học hỏi đi, đây mới là cách hay.”
Tống Ngạn Thành vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, chỉ là đột nhiên véo một cái vào lòng bàn tay cô.
Lê Chi bị đau: “Gì thế?”
Ánh mắt Tống Ngạn Thành dịu dàng đi nhiều, vội cầm tay cô nâng lên môi, trầm ấm nói: “Đau à? Anh thổi cho.”
Bàn tay của anh rất ấm, sự tiếp xúc như điện giật trên đầu ngón tay, cổ tay cô. Lê Chi giật mạnh tay về, tức tối: “Anh giở trò biến thái gì thế?”
Tống Ngạn Thành chỉ cảm thấy vẻ tức tối kinh ngạc này của cô rất thú ví, cảm giác khó chịu mệt mỏi cả ngày nay dần tan biến, càng muốn chọc cô hơn. Ngay lúc Lê Chi muốn rút tay ra, anh lại nhẹ nhàng siết chặt cô tay cô, kéo đến trước ngực mình.
“Sao dám để cô giáo Lê thất vọng chứ.”
“Tôi nhất định sẽ chăm chỉ học hỏi, luyện tập, làm tốt vai trò bạn trai của em.”
Tống Ngạn Thành đứng thẳng dậy, biểu cảm cũng lập tức trở về trạng thái bình thường, một tay cởi cúc áo khoác, lộ ra sơ mi màu xanh. Cả đầu Lê Chi mơ màng, ánh mắt cùng ngơ ngác hẳn đi.
Tống Ngạn Thành liếc nhìn cô: “Đi thăm ông thôi.”
Lúc này Lê Chi mới hoàn được ba phần hồn.
Tống Ngạn Thành: “Nắm lấy tay anh.”
“.............”
Trong nháy mặt lại mất đi bảy phần phách.
Tống Hưng Đông vừa thấy Lê Chi thì lại vui mừng hẳn lên, bệnh tình cũng giảm nhẹ vài phần, nói chuyện luyên thuyên cũng đến cả một tiếng. Yêu ai yêu cả đường đi, thái độ của ông cụ với Tống Ngạn Thành cũng đã dần đổi khác, bệnh rồi thì trí nhớ cũng tệ đi, không còn nhớ rõ nhiều chuyện, chỉ xem anh như một đứa cháu trẻ tuổi lại hiếu thuận, ánh mắt tràn đầy sự hài lòng.
Tống Ngạn Thành cũng rất vừa ý với sự tiến triển này, trên đường về còn kêu tài xế mở nhạc.
Giờ cao điểm, ngựa xe như nước, đi đi dừng dừng, đến Lê Chi cũng mất cả kiên nhẫn. Cô quay đầu nhìn Tống Ngạn Thành....hẳn ngủ rồi.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn anh gần đến vậy.
Lúc nhắm mắt, nếp hai mí rất rõ, hướng mắt cong về phía trước, nhìn là biết mắt đào hoa. Lê Chi định bụng tìm đặc điểm xấu nhất trên mặt anh, sống mũi rất cao, mày đậm vừa đẹp. Lê Chi nghĩ ngay đến một từ - bại hoại có văn hóa.
Tuy nhắm hai mắt nhưng Tống Ngạn Thành vẫn chưa ngủ. Anh nhạy bén lạ thường, cảm nhận được sâu sắc ánh mắt của Lê Chi. Nhưng lúc này anh đang mệt, cũng lười truy hỏi nên giả vờ câm điếc, duy trì trạng thái hiện tại. Chỉ âm thầm phân tích, cho ra kết luận – cô gái này, rất thích nhìn mình.
Giao thông ùn tắc, chiếc Bentley phải nhích từng chút một khiến Tống Ngạn Thành càng đau đầu hơn.
Về đến nhà, Tống Ngạn Thành quả thật không chịu đựng được nữa, về thẳng phòng ngủ. Tối qua làm việc xuyên đêm, 4 giờ sáng mới xong, lại đâm vào đường chết, đi uống rượu cùng Mạnh Duy Tất. Có lẽ là bị trúng phong hàn rồi, anh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình ngày càng tăng.
Trong phòng khách, Lê Chi đang cảm thấy kỳ lạ vì sự khác thường của anh.
“Sống chung” được gần một tháng, cô cũng nắm được cơ bản giờ giấc của anh. Là một vị “tổng tài bá đạo”, lượng công việc của anh đúng là không bao nhiêu, cũng không phải tham gia quá nhiều tiệc rượu, rất giống với nhân viên văn phòng bình thường.
Lê Chi liếc nhìn mấy lần, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng bước vào.
Tống Ngạn Thành đã chìm sâu vào giấc ngủ, không hề phát giác.
“Như lợn vậy.” Lê Chi nhỏ giọng chửi một câu.
Tống Ngạn Thành nằm nghiêng, chăn đắp ngang mũi, chỉ còn lại đôi mắt nhắm nghiền.
Hai má anh ửng đỏ, Lê Chi cảm thấy sai sai, đưa tay lên sờ trán anh, quả nhiên, anh sốt rồi.
“Lần đầu tiên thấy lợn sốt đấy.” Lê Chi trút cho hả giận, thầm nghĩ.
Chưa đầy ba giây đã hết giận, cô liếc anh vài cái, cuối cùng vẫn tốt bụng đi ra ngoài mua thuốc.
Vừa dán miếng dán hạ sốt lên trán, Tống Ngạn Thành đã lạnh run cả người, mơ màng mở mắt ra. Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, anh mơ hồ thấy khuôn mặt của Lê Chi.
Bị cơn sốt 41 độ dày vò, anh lại mệt mỏi nhắm mắt ngủ tiếp.
Lê Chi đứng bên giường, sau khi chửi anh là lợn không dưới 100 lần mới bất chợt nhận ra mình nhạt quá, nhịn không được lắc đầu cười. Trong yên lặng, cô nhớ đến câu hỏi Mao Phi Du hỏi cô lúc sáng.
“Em thích anh đúng không?”
Nhìn sao mà ra vậy được chứ, xàm xí.
Lê Chi nhìn Tống Ngạn Thành đang ngủ say, tâm tư như hồ sâu tĩnh mịch. Ngẩn ngơ một hồi, cô mới rời khỏi phòng, đóng cửa giúp anh.
Tống Ngạn Thành vừa tỉnh lại, trời đã tối đen.
Hạ sốt rồi, sau lưng ướt sạch, Tống Ngạn Thành dịu dịu mắt, cố chịu đựng cảm giác mệt mỏi bước xuống giường. Anh muốn ra ngoài bếp rót ly nước, vừa mở cửa đã thấy phòng khách sáng trưng, Lê Chi nằm kê đầu ngủ trên sofa.
Trên bàn là thuốc vẫn còn có bao ngoài, còn có một hộp miếng dán hạ sốt chưa dùng hết.
Anh bước đến, người vẫn chưa tỉnh.
Bên phải thuốc là máy tính còn chưa tắt của cô, anh vô ý đọc được nội dung trên màn hình.
Trong khung nội dung là những dòng chữ viết chưa xong của Lê Chi.
- Hôm thử vai, mình rất sợ, nhưng nhớ đến anh ấy, liền thấy dũng khí tràn trề.
- Đôi mắt, sống mũi, môi của anh ấy, mỗi một biểu cảm vẫn còn đầy trong trí nhớ của mình.
- Hôm qua đọc thoại, có một câu là “Ngày mà vạn vật đều chết đi, chỉ có mình em là hoa hồng vĩnh viễn không tàn phai.”
- Độ ấm lúc nắm tay tồn tại vĩnh viễn đến trăm năm, nhớ anh, S.
Tống Ngạn Thành sửng sốt, mỗi chữ mỗi từ đều đọc được nhưng khi kết hợp lại thì chẳng khác nào mê cung.
Nắm tay?
Chiều nay ở nhà ông nội, đúng là anh có nắm tay cô.
S?
Đây không phải là Song (Tống) sao? ( Song Yan Cheng – Tống Ngạn Thành)
Nghĩ kỹ lại, cô gái này cứ thích nhìn anh, còn mua thuốc hạ sốt cho anh, lúc anh bệnh còn ngồi suốt bên giường không chịu rời đi.
Trong khoảnh khắc, Tống Ngạn Thành đã hiểu ra tất cả.
Lê Chi yêu thầm anh.
Mắt nhìn đối phương cũng quên mất phải rời đi.
Lê Chi ngây người thì thôi, ngay cả Tống Ngạn Thành cũng bất giác cảm nhận được, tự thấy không hài lòng vì mình bỗng dưng nhiều lời vô ích. Lê Chi từ từ cúi đầu xuống, lòng thầm nghĩ, người đàn ông này tự dưng nổi tốt lên, thật khiến người ta thấy không quen.
Cô bĩu môi, điều chỉnh lại thế ngồi, liếc mắt nhìn anh: “Xin lỗi nhé, sau này tôi sẽ cố gắng không làm phiền anh nữa.
Chủ đề này cứ vậy hời hợt trôi qua.
Tống Ngạn Thành hạ mắt xuống, hỏi: “Người vừa nãy là quản lý của cô à.”
Lê Chi “ừm” một tiếng, hơi trầm mặc.
“Từ lúc cô vào showbiz đến giờ đều là y dẫn dắt?”
“Không, hồi mới vào thì người mới chưa có tư cách có quản lý riêng, hai năm rưỡi trước mới được hợp tác cùng.”
Chuyện cũ Tống Ngạn Thành không quan tâm, nhưng đây không phải là lần đầu tiên anh thấy hai người cãi nhau nữa rồi, một người là lửa, một người là pháo, kết hợp với nhau là nổ bùm bùm khiến người ngoài không thể không ấn tượng.
Anh bình luận một cách khách quan: “Tính tình nóng nảy như vậy sao có thể sống trong giới giải trí được.”
“Trước đây tính cách anh ấy không thế, nhưng đúng là tôi không làm nên trò trống gì thật, lúc nào cũng gặp trắc trở, chịu ánh mắt khinh miệt của người khác, cảm giác đó chắc chắn là không dễ chịu chút nào.”
Tống Ngạn Thành hừ nhẹ: “Đã chọn công việc này rồi thì phải chấp nhận những việc như vậy chứ. Nếu hai người đã hợp tác rồi thì nên cùng chịu trách nhiệm, mỗi người gánh một nửa.”
Im lặng trong chốc lát, Lê Chi mới nhẹ giọng nói: “Anh từng nghe đến cái tên Hạ Chi Kỳ chưa?”
Tống Ngạn Thành mặt không biểu cảm.
Quên mất, anh không có hứng thú với giới giải trí. Lê Chi giải thích: “Đó là một ngôi sao nam rất nổi, debut theo con đường tuyển chọn tài năng, là kiểu hiện tượng lạ ấy. Hồi đó anh ta là người đã lập kỷ lục, cứ một tháng lại mở đến 5 show ca nhạc, hát liền tù tì 10 bài trên sân khấu. Anh ta là nghệ sĩ trẻ nhất trong nước được lên tuần san của Mỹ, anh không tưởng tượng được có bao nhiêu hãng mời anh ta làm đại diện đâu.”
Nhà họ Tống có mấy người thích giao du với người trong giới giải trí, nhất là quen với các ngôi sao nữ. Tống Ngạ Thành tuy không rành nhưng mưa dầm thấm lâu, cũng ít nhiều hiểu biết về việc phân cấp trong giới nghệ sĩ.
Theo như lời cô nói thì người đó đúng là rất ưu tú.
Lê Chi ngẩng đầu, cười với anh: “Người tên Hạ Chi Kỳ ấy, là do Mao Phi Du dẫn dắt mà nên.”
Tống Ngạn Thành khẽ nhíu mày.
“Mao Du Phi đã tìm được anh ta ở trường đại học, dẫn anh ta đi ký hợp đồng, gia nhập với giới giải trí, tất cả đường đi nước bước đều do chính Mao Phi Du thiết kế. Anh ấy rất am hiểu về ngành này, cũng rất nhạy bén với thị trường, hơn nữa anh ấy nắm rất rõ từng sở trường sở đoản của nghệ sĩ.”
Tống Ngạn Thành hỏi: “Từng đóng bộ phim nào rồi?”
Lê Chi mím mím môi: “Chưa có bộ nào. Hồi mới ra mắt chưa đầy ba tháng, hút thuốc phiện bị bắt, sau khi bồi thường một khoản lớn cho công ty thì giải nghệ, mấy năm trước đã chết vì bệnh AIDS.”
Tống Ngạn Thành im lặng. Màn đêm buông xuống hoàn toàn.
“Mao Phi Du vì anh ta mà chiến thắng lẫy lừng, hồi đó còn nói anh ta sẽ là con át chủ bài, chuyện xảy ra, anh ấy cũng bị liên lụy, chịu nhiều đồn đãi, ai cũng kêu nghệ sĩ anh ấy quản lý hút chích này nọ. Những cái khác thì không bàn đến, nhưng danh tiếng trong ngành cũng vì thế mà bị hủy hoại luôn. Không một công ty nào muốn hợp tác với anh ấy nữa, đừng nói là nghệ sĩ nổi tiếng, đến những sinh viên vừa mới tốt nghiệp cũng tránh anh ấy như tránh tà.”
Nhiều năm trôi qua, chuyện của Hạ Chi Kỳ cũng dần lắng xuống, nhưng mãi là vết nhơ trên người Mao Phi Du. Lòng người như cát, gió vừa nổi lên đã tiêu tán khắp nơi. Mao Phi Du vẫn cố gắng vùng vẫy trong giới, dù khó quay lại thời kỳ đỉnh cao nhưng vẫn không từ bỏ, cố níu lấy chút hơi tàn.
Lê Chi cười đến là nhẹ nhàng, tự siết tay mình, nhún nhún vai: “Anh ấy xui xẻo thật, đúng không.”
Tống Ngạn Thành từ chối cho ý kiến, vừa muốn nói vài câu lại bất ngờ dừng lại. Sao mình lại lãng phí thời gian ngồi đây nghe cô ta kể chuyện ái hận tình thù chứ.
Anh hồi phục lại bộ dáng lạnh lùng, bất giác lùi ra phía sau: “Về phòng đi, đừng có ở phòng khách làm ồn tôi.”
Lê Chi: “.........”
Đầu óc cô chấn động, hóa ra là mình vừa phí lời với anh ta nhiều như vậy.
Ngày hôm sau, Lê Chi chủ động đi tìm Mao Phi Du.
Mao Phi Du đang thuê một căn phòng đơn ở Bình Hải, là kiểu nhà từ mấy chục năm trước, không biết đã tu sửa bao nhiêu lần mà kể.
“Anh vừa đi đâu à? Nhìn mệt mỏi quá vậy?” Lê Chi thấy Mao Phi Du, không khỏi hoảng hồn.
Hôm qua Mao Phi Du mới xuất viện, vẫn còn rất yếu. Y cũng không hiền lành gì đáp: “Liên quan quái gì đến cô.”
Lê Chi đưa tay lên vỗ sau ót y: “Này, vẫn còn bực em à.”
“Xàm, có phải trẻ con lên 3 đâu.” Mao Phi Du tỏ vẻ ghét bỏ, né người.
Lê Chi cười hì hì, thế là xem như làm hòa rồi. Cô thật lòng nói: “Cảm ơn anh nhé, anh Tiểu Mao.”
Hai má Mao Phi Du giật giật: “Thôi thôi thôi, bớt nói mấy câu sến sến đi, chỉ một câu thôi, lần này mà còn không nổi nữa, tôi đập chết cô!”
Lê Chi không đáp lại, cúi thấp đầu, hai ngón tay siết vào nhau.
Mao Phi Du dùng hết sức lực vỗ lên vai cô: “Có triển vọng!”
Lê Chi nhỏ giọng thầm thì: “Cứ như đang mơ vậy.”
Mao Phi Du lười phí lời, liếc nhìn cô, không phải là chất vấn, mà là khẳng định: “Em đang ở cùng tên họ Tống đó.”
Lê Chi nghẹn họng, không ngừng ho khan.
Mao Phi Du hừ lạnh: “Ghê đấy.”
Lê Chi mím mím môi, ngầm thừa nhận: “Tại vì đã ký hợp đồng rồi.”
“Thế sau khi em vào đoàn phim phải làm sao?”
“Chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.” Lê Chi dừng một hồi mới ngẩng đầu lên nói tiếp: “Anh ta biết em sắp đóng phim.”
“Đừng nghĩ tốt quá về anh.” Mao Phi Du híp hai mắt: “Em cũng không biết đi nghe ngóng gì cả. Bối cảnh, tài lực của Bách Minh, có mác họ Tống là chẳng khác gì có giấy thông hành trong thành phố này.”
Lê Chi không lên tiếng, đa số người ta đều chỉ nhìn thấy bề nổi bên ngoài mà thôi.
Mao Phi Du nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt nhạy bén: “Tên đàn ông này, anh nói gì em nghe đó, nói một không dám làm hai, rốt cuộc là tại sao?”
Lê Chi lập tức nổi khùng: “Anh nói linh tinh cái gì thế?!”
Mao Phi Du hừ một tiếng: “Tự em rõ nhất, ban đầu thì sống chết không chịu ký hợp đồng, sau khi thấy anh thì lập tức đồng ý, rồi đòi em chuyển sang ở cùng em cũng đồng ý, đừng viện cớ hợp đồng gì ở đây, nếu anh mà đòi ngủ với em thì em đi đâu khóc?”
Mao Phi Du đã lăn lộn trong những quy luật tình ái gần mười năm nay, cái gì cũng có thể nhìn thấu. Y hất cằm, hỏi thẳng: “Có phải em thích anh không?”
Lê Chi cầm hộp khăn giấy ném vài người y: “Bậy bạ.”
Mao Phi Du bắt được: “Thì cũng phải có một nguyên nhân gì đó chứ.”
Lê Chi cười tủm tỉm: “Thì anh cũng đẹp trai, lương cho em cũng cao, mặt mũi cũng có nét giống tình đầu đã mất của em.”
“............” Mao Phi Du không tin cô nói xàm, phất tay: “Cút cút cút, đồ thần kinh.”
Lê Chi nhìn đồng hồ, từ sáng sớm Tống Ngạn Thành đã thông báo tối nay sẽ đến nhà thăm ông nội. Không dám chậm trễ, Lê Chi không nán lại lâu, vội rời đi.
Đúng 5 giờ, xe của Tống Ngạn Thành đã xuất hiện, không hơn không kém.
Quan niệm thời gian của người đàn ông này biến thái thật, giữa đường, anh vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, tối qua tăng ca quá muộn, hao tâm tốn sức quá nhiều. Sáng nay mở cuộc họp với những lão già kỳ cựu, đều là những kẻ ăn thịt người cũng không chớp mắt, ánh mắt chế nhạo, giễu cợt không hề nể nang hay chừa cho anh chút mặt mũi. Mấy năm nay, bốn chữ “co được giãn được” đã được anh luyện đến đắc đạo rồi.
Nửa đường, Tống Ngạn Thành theo bản năng nhìn sang người ngồi bên cạnh, Lê Chi.
Ngoan ngoãn im lặng, biểu hiện hôm nay không tồi nhỉ.
Đến nhà, dì Minh ra mở cửa, đón Tống Ngạn Thành với nụ cười đầy hàm ý.
Tống Ngạn Thành hơi dương cằm, đợi dì Minh nghiêng người nhường đường, anh lập tức nắm lấy tay Lê Chi, cười dịu dàng, ghé sát mặt cô, như thể đang thầm thì vô cùng thân mật.
Lê Chi: “..........”
Người đang bước đến là Quan Hồng Vũ, vẫn khí thế, cao ngạo, trang sức lộng lẫy. Ở đây không có người ngoài, đương nhiên không cần diễn kịch. Bà ta tặng Tống Ngạn Thành một ánh mắt khinh miệt nhưng làm như đang ban ân lớn.
Tống Ngạn Thành vẫn đứng im bất động, như đá chọi với đá.
Không khí trở nên gượng gạo, Lê Chi bất chợt bước lên trước, khẽ nghiêng đầu: “Bác gái, hôm nay bác mặc thế này đẹp quá đi.”
Lấy nhu thắng cương, thành công giảm bớt ánh mắt cứng như đá của bà ta. Quan Hồng Vũ không tiện nổi giận nữa, chỉ đành cứng nhắc cong khóe môi rồi nghiêng người rời đi.
Lê Chi nhích lại gần Tống Ngạn Thành, nhỏ giọng đắc ý: “Học hỏi đi, đây mới là cách hay.”
Tống Ngạn Thành vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, chỉ là đột nhiên véo một cái vào lòng bàn tay cô.
Lê Chi bị đau: “Gì thế?”
Ánh mắt Tống Ngạn Thành dịu dàng đi nhiều, vội cầm tay cô nâng lên môi, trầm ấm nói: “Đau à? Anh thổi cho.”
Bàn tay của anh rất ấm, sự tiếp xúc như điện giật trên đầu ngón tay, cổ tay cô. Lê Chi giật mạnh tay về, tức tối: “Anh giở trò biến thái gì thế?”
Tống Ngạn Thành chỉ cảm thấy vẻ tức tối kinh ngạc này của cô rất thú ví, cảm giác khó chịu mệt mỏi cả ngày nay dần tan biến, càng muốn chọc cô hơn. Ngay lúc Lê Chi muốn rút tay ra, anh lại nhẹ nhàng siết chặt cô tay cô, kéo đến trước ngực mình.
“Sao dám để cô giáo Lê thất vọng chứ.”
“Tôi nhất định sẽ chăm chỉ học hỏi, luyện tập, làm tốt vai trò bạn trai của em.”
Tống Ngạn Thành đứng thẳng dậy, biểu cảm cũng lập tức trở về trạng thái bình thường, một tay cởi cúc áo khoác, lộ ra sơ mi màu xanh. Cả đầu Lê Chi mơ màng, ánh mắt cùng ngơ ngác hẳn đi.
Tống Ngạn Thành liếc nhìn cô: “Đi thăm ông thôi.”
Lúc này Lê Chi mới hoàn được ba phần hồn.
Tống Ngạn Thành: “Nắm lấy tay anh.”
“.............”
Trong nháy mặt lại mất đi bảy phần phách.
Tống Hưng Đông vừa thấy Lê Chi thì lại vui mừng hẳn lên, bệnh tình cũng giảm nhẹ vài phần, nói chuyện luyên thuyên cũng đến cả một tiếng. Yêu ai yêu cả đường đi, thái độ của ông cụ với Tống Ngạn Thành cũng đã dần đổi khác, bệnh rồi thì trí nhớ cũng tệ đi, không còn nhớ rõ nhiều chuyện, chỉ xem anh như một đứa cháu trẻ tuổi lại hiếu thuận, ánh mắt tràn đầy sự hài lòng.
Tống Ngạn Thành cũng rất vừa ý với sự tiến triển này, trên đường về còn kêu tài xế mở nhạc.
Giờ cao điểm, ngựa xe như nước, đi đi dừng dừng, đến Lê Chi cũng mất cả kiên nhẫn. Cô quay đầu nhìn Tống Ngạn Thành....hẳn ngủ rồi.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn anh gần đến vậy.
Lúc nhắm mắt, nếp hai mí rất rõ, hướng mắt cong về phía trước, nhìn là biết mắt đào hoa. Lê Chi định bụng tìm đặc điểm xấu nhất trên mặt anh, sống mũi rất cao, mày đậm vừa đẹp. Lê Chi nghĩ ngay đến một từ - bại hoại có văn hóa.
Tuy nhắm hai mắt nhưng Tống Ngạn Thành vẫn chưa ngủ. Anh nhạy bén lạ thường, cảm nhận được sâu sắc ánh mắt của Lê Chi. Nhưng lúc này anh đang mệt, cũng lười truy hỏi nên giả vờ câm điếc, duy trì trạng thái hiện tại. Chỉ âm thầm phân tích, cho ra kết luận – cô gái này, rất thích nhìn mình.
Giao thông ùn tắc, chiếc Bentley phải nhích từng chút một khiến Tống Ngạn Thành càng đau đầu hơn.
Về đến nhà, Tống Ngạn Thành quả thật không chịu đựng được nữa, về thẳng phòng ngủ. Tối qua làm việc xuyên đêm, 4 giờ sáng mới xong, lại đâm vào đường chết, đi uống rượu cùng Mạnh Duy Tất. Có lẽ là bị trúng phong hàn rồi, anh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình ngày càng tăng.
Trong phòng khách, Lê Chi đang cảm thấy kỳ lạ vì sự khác thường của anh.
“Sống chung” được gần một tháng, cô cũng nắm được cơ bản giờ giấc của anh. Là một vị “tổng tài bá đạo”, lượng công việc của anh đúng là không bao nhiêu, cũng không phải tham gia quá nhiều tiệc rượu, rất giống với nhân viên văn phòng bình thường.
Lê Chi liếc nhìn mấy lần, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng bước vào.
Tống Ngạn Thành đã chìm sâu vào giấc ngủ, không hề phát giác.
“Như lợn vậy.” Lê Chi nhỏ giọng chửi một câu.
Tống Ngạn Thành nằm nghiêng, chăn đắp ngang mũi, chỉ còn lại đôi mắt nhắm nghiền.
Hai má anh ửng đỏ, Lê Chi cảm thấy sai sai, đưa tay lên sờ trán anh, quả nhiên, anh sốt rồi.
“Lần đầu tiên thấy lợn sốt đấy.” Lê Chi trút cho hả giận, thầm nghĩ.
Chưa đầy ba giây đã hết giận, cô liếc anh vài cái, cuối cùng vẫn tốt bụng đi ra ngoài mua thuốc.
Vừa dán miếng dán hạ sốt lên trán, Tống Ngạn Thành đã lạnh run cả người, mơ màng mở mắt ra. Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, anh mơ hồ thấy khuôn mặt của Lê Chi.
Bị cơn sốt 41 độ dày vò, anh lại mệt mỏi nhắm mắt ngủ tiếp.
Lê Chi đứng bên giường, sau khi chửi anh là lợn không dưới 100 lần mới bất chợt nhận ra mình nhạt quá, nhịn không được lắc đầu cười. Trong yên lặng, cô nhớ đến câu hỏi Mao Phi Du hỏi cô lúc sáng.
“Em thích anh đúng không?”
Nhìn sao mà ra vậy được chứ, xàm xí.
Lê Chi nhìn Tống Ngạn Thành đang ngủ say, tâm tư như hồ sâu tĩnh mịch. Ngẩn ngơ một hồi, cô mới rời khỏi phòng, đóng cửa giúp anh.
Tống Ngạn Thành vừa tỉnh lại, trời đã tối đen.
Hạ sốt rồi, sau lưng ướt sạch, Tống Ngạn Thành dịu dịu mắt, cố chịu đựng cảm giác mệt mỏi bước xuống giường. Anh muốn ra ngoài bếp rót ly nước, vừa mở cửa đã thấy phòng khách sáng trưng, Lê Chi nằm kê đầu ngủ trên sofa.
Trên bàn là thuốc vẫn còn có bao ngoài, còn có một hộp miếng dán hạ sốt chưa dùng hết.
Anh bước đến, người vẫn chưa tỉnh.
Bên phải thuốc là máy tính còn chưa tắt của cô, anh vô ý đọc được nội dung trên màn hình.
Trong khung nội dung là những dòng chữ viết chưa xong của Lê Chi.
- Hôm thử vai, mình rất sợ, nhưng nhớ đến anh ấy, liền thấy dũng khí tràn trề.
- Đôi mắt, sống mũi, môi của anh ấy, mỗi một biểu cảm vẫn còn đầy trong trí nhớ của mình.
- Hôm qua đọc thoại, có một câu là “Ngày mà vạn vật đều chết đi, chỉ có mình em là hoa hồng vĩnh viễn không tàn phai.”
- Độ ấm lúc nắm tay tồn tại vĩnh viễn đến trăm năm, nhớ anh, S.
Tống Ngạn Thành sửng sốt, mỗi chữ mỗi từ đều đọc được nhưng khi kết hợp lại thì chẳng khác nào mê cung.
Nắm tay?
Chiều nay ở nhà ông nội, đúng là anh có nắm tay cô.
S?
Đây không phải là Song (Tống) sao? ( Song Yan Cheng – Tống Ngạn Thành)
Nghĩ kỹ lại, cô gái này cứ thích nhìn anh, còn mua thuốc hạ sốt cho anh, lúc anh bệnh còn ngồi suốt bên giường không chịu rời đi.
Trong khoảnh khắc, Tống Ngạn Thành đã hiểu ra tất cả.
Lê Chi yêu thầm anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.