Chương 17:
Giảo Xuân Bính
25/04/2021
Còn chưa đến 5 giờ, sắc trời đã tối dần.
Tống Ngạn Thành đang chỉnh lại văn kiện, ngồi yên trong thư phòng mấy tiếng chưa ra ngoài. Đọc xong số liệu Quý Tả vừa gửi mới đứng dậy hoạt động gân cốt. Di động để chế độ im lặng, hai tiếng trước huấn luyện viên của cậu vàng mới gửi cho anh một tin nhắn. Còn cả đơn hàng tổng kết trong ngày của công ty.
Tống Ngạn Thành chỉnh lại chế độ chuông rồi đặt điện thoại xuống bàn.
Uống xong nước, Tống Ngạn Thành đi ra bếp, tay vẫn cầm ly nước, lúc thấy phòng khách bất ngờ xuất hiện một vật sống, anh theo bản năng lùi ra sau. Nhìn rõ là người rồi, anh mới chau mày: “Về rồi?”
Lê Chi im lặng ngồi trên sofa, quay lưng về phía anh, không rõ biểu cảm, vai hơi cong, tinh thần có vẻ không phấn chấn cho lắm.
Cô không nói gì, xem như chưa nghe thấy.
Tống Ngạn Thành bước đến, nhìn cô, vì không hiểu chuyện gì nên ngữ khí thoải mái mang theo ý trêu đùa: “Không tham gia tiệc tối luôn à?”
Lê Chi vẫn cúi đầu, hồi lâu sau mới ngẩng lên liếc anh một cái, khàn giọng nói: “Không diễn nữa.”
Thất vọng tràn trề, cô cố gắng giữ lấy sự quật cường cuối cùng, để mình không quá đáng thương trong mắt người khác. Nhưng khi thất vọng, mất mát thì cả người cô không chỗ nào giấu nổi bi thương.
Lúc này, Tống Ngạn Thành cũng không vạch trần cô.
Nhìn nhau vài giây, Lê Chi mới lặng lẽ cúi đầu, giọng nói càn khản đặc hơn: “Anh cứ cười thoải mái đi, dù sao tôi vốn đã là một trò cười rồi.”
Không nghe được lời trêu chọc như dự đoán, chỉ nghe được âm thanh rất nhỏ, như là tiếng ma sát của quần áo. Tống Ngạn Thành đặt ly nước xuống, hỏi: “Cô có ăn tối không?”
Xe chạy ra khỏi gara, gió lạnh xộc vào, như từng đợt kim chích dày đặc vào da. Tống Ngạn Thành sợ lạnh, vội đóng cửa sổ chặt lại.
Anh hỏi: “Đi đâu ăn đây?”
“Đâu cũng được.”
“Được đâu cũng được.” Ngón tay dài của Tống Ngạn Thành gõ gõ lên vô lăng: “Dù sao người trả thanh toán cũng là cô.”
Lê Chi: “............”
Thấy cô không nói gì, anh lại nói: “Nếu cô nói sao cũng được thì tôi chọn chỗ đấy nhé.”
“Quán ăn khuya Nhị Gia ở đường Hồng Kiều, phố Sở.” Não Lê Chi vẫn chưa đến mức chết hoàn toàn, để anh chọn chỗ khác nào đào hố chôn mình.
Vừa nghe “Ăn khuya Nhị Gia”, một cái tên tầm thường như vậy là đã đoán được không phải chỗ gì hay ho rồi. Tống Ngạn Thành ngồi trên ghế nhựa đỏ, nhìn rạp che màu đỏ, lại nhìn khăn trải bàn màu đỏ.
Đây là gì chứ?
Hôn lễ à?
Lê Chi nhìn ra vẻ ghét bỏ trong mắt anh: “Anh cứ tạm chấp nhận đi, chỗ đắt quá tôi thực sự mời không nổi.”
Tống Ngạn Thành mím môi, không nói gì.
Lê Chi im lặng giúp anh rửa bát và đũa bằng nước ấm, lớp trang điểm tinh tế vẫn chưa phai, chỉ hơi mất tinh thần, cả người ủ rũ.
“Cô....”
“Tôi hết đóng phim rồi.” Lê Chi khịt khịt mỗi, ngắt lời anh: “Tôi vừa đến cửa, người ta nói vai của tôi bị hủy, còn không để tôi vào phòng nhìn một cái nữa, thảm nhỉ.”
Tống Ngạn Thành không nói gì.
Lê Chi ngẩng đầu, hít sâu một hơi, cười xán lạn: “Không sao, không cần thương hại tôi, tôi quen rồi, cũng không phải lần đầu, rất có kinh nghiệm rồi.”
Tống Ngạn Thành chau mày, như thể không hiểu nổi kiểu tự nhục của cô, thẳng thừng vạch trần: “Thế này có ích sao?”
Nụ cười của Lê Chi tắt hẳn.
“Cất giấu cảm xúc, ngoại trừ khiến bản thân thêm khó chịu thì không có tác dụng nào khác.” Giọng của Tống Ngạn Thành rất nhẹ, ánh mắt cũng rất bình thản.
Lời nói như con dao cắt đứt sợi dây đang buộc chặt cảm xúc của cô. Trong nháy mắt, Lê Chi đã sụp đổ hoàn toàn, nước mắt cô không ngừng rơi, nức nở nói: “Vậy tôi phải làm sao đây? Đi giành hay đi cướp? Đến cửa tôi cũng không vào được, nói gì đến tư cách ngồi ở đó.”
Cô ngoảnh mặt đi, quệt nước mắt, giống như đã luyện tập nhuần nhuyễn rồi, nói không khóc nữa là có thể dừng lại ngay.
Đây không phải là mạnh mẽ, mà là tập mãi thành quen.
“Anh gọi món thoải mái đi, ăn thôi ăn thôi.” Giọng Lê Chi ồm ồm, cầm menu lên giả bộ như không sao hết.
Có lẽ khoảnh khắc tan vỡ của cô đã chạm đến dây xúc động của Tống Ngạn Thành, anh vắt chéo chân, dập thuốc xuống bàn: “Bữa này tôi mời.”
Lê Chi cũng không giả bộ khách khí, ngay lập tức gọi món đắt tiền nhất. Quán ăn khuya này bỏ dầu mỡ quá nhiều, Tống Ngạn Thành ăn không quen. Cả bàn đầy ụ, Lê Chi thực ra cũng không động đến mấy, chỉ ôm lấy chai bia không buông.
Trời về đêm nhiệt độ càng thấp, Lê Chi lại uống rất nhiệt tình. Lạnh lẽo thâm nhập vào cổ họng, tràn vào phế quản, dạ dày.Tống Ngạn Thành không ngờ cô lại uống giỏi đến vậy.
7, 8 chai bia đều bị tu sạch rồi, Tống Ngạn Thành cuối cùng cũng mở miệng cảnh cáo: “Nhà tôi không cho ma men vào.”
Lê Chi dừng động tác, cười cười: “Yên tâm.”
Tâm tư Tống Ngạn Thành rất mẫn cảm, nhìn cô chằm chằm. Yên tâm? Anh có lo lắng đâu mà phải yên tâm.
Nghĩ đến chuyện Lê Chi yêu thầm mình là lại thấy không khó để hiểu nữa. Ý tốt của Tống Ngạn Thành lúc này đạt đến cảnh giới cao nhất.
Nếu sự nghiệp đã không thuận lợi rồi thì đừng để tình yêu cũng không thành nữa, không chịu hai đả kích cùng một lúc vẫn tốt hơn. Do đó, Tống Ngạn Thành mới cân nhắc giọng điệu: “Có đôi lúc, những thứ không đạt được, thì đừng ôm ảo tưởng quá nhiều.”
Lê Chi nhìn anh, mắt từ từ khép lại, hơi run run, rồi hai dòng lệ chảy xuống.
Yếu ớt quá vậy?
Tình cảm sâu đậm quá khiến Tống Ngạn Thành cảm thấy bất ngờ, anh ngẫm lại giọng điệu vừa nãy của mình, không thấy có chỗ nào không thỏa đáng. Nhưng để ngăn chặn hậu họa về sau, lúc cần tuyệt tình thì không thể mềm lòng được, cho nên anh hỏi: “Đã hiểu chưa?”
Lê Chi gật đầu: “Ừm, không có kết quả.”
Ước mơ như trăng trên trời, như hoa trong kính, có nỗ lực đến mấy cũng không có kết quả.
Tống Ngạn Thành thở phào nhẹ nhõm, có tia vui mừng khẽ lướt qua.
Đừng yêu tôi, không có kết quả.
Cũng may, cô ấy là người hiểu chuyện.
Lê Chi vẫn không khỏi đau khổ, vừa uống rượu vừa lầm bầm, xem như có đối tượng để giãi bày: “Ở trong showbiz lâu rồi, nhìn thấu nhiều rồi, rất dễ bị tẩy não.”
“Hả?”
Khóe mắt Lê Chi lộ ý cười, nhan sắc như gió xuân nhưng biểu cảm lại như cành cây chịu giá rét đêm đông.
“Người xuất sắc nhiều như vậy, tôi không có gì cũng là đúng.”
Tống Ngạn Thành vốn muốn an ủi vài câu, nhưng vừa nghĩ đến chuyện cô đã làm chuyện không nên là yêu thầm mình, chỉ đành dứt khoát nói một câu: “Sớm dừng lại giảm tổn thất, bớt đau khổ, cũng không hẳn là chuyện xấu.”
Vì chất cồn nên tâm tư của Lê Chi không đi theo câu chuyện của Tống Ngạn Thành, chỉ tự nói: “Nhưng vẫn có người tốt, người như tôi mà vẫn có thể sống được, được đi học, lên cấp ba, rồi học ở học viện điện ảnh, còn vài cả showbiz, có phải đứa trẻ nào trong viện cũng được vậy đâu.”
Tống Ngạn Thành không hiểu lắm, đang muốn hỏi kỹ thì Lê Chi đã kêu gào, gọi to tên anh: “Tống Ngạn Thành.”
Tống Ngạn Thành đưa mắt nhìn cô.
Lê Chi cầm chai bia vừa mở, bất ngờ vươn qua mặt bàn, áp chai bia lên má anh. Cảm giác mát lạnh như đóng băng toàn bộ tri giác cùng phản ứng của anh, trước mắt chỉ còn khuôn mặt cười xán lạn của Lê Chi và âm thanh trong vắt:
“Cạn ly.”
Nếu không phải lúc này cô vẫn đang an tĩnh ngồi ở ghế phó lái, Tống Ngạn Thành thực sự hoài nghi mười phút trước, người con gái này đang điên vì rượu. Nhìn kiếu chiếu hậu vài lần, Lê Chi bất ngờ lên tiếng: “Anh cứ nhìn tôi làm gì vậy?”
Tay nắm vô lăng của anh bất giác siết chặt, Tống Ngạn Thành bình thản nói: “Mở rộng tầm mắt.”
Lê Chi quay đầu không hiểu.
“Rốt cuộc thì một nữ mình tinh có thể thảm hại đến mức nào.”
Lê Chi cạn lời nửa phút.
Tống Ngạn Thành dừng đèn đỏ, quay đầu lại.
Lê Chi cuộn tay thành lại đấm vào ngực anh, cảm xúc ập đến bất ngờ, cô sửng sốt nửa giây, mũi cay cay, không phải đang làm bộ.
“Không phải người.”
Tống Ngạn Thành: ?
“Ngực của đàn ông gì mà cứng vậy!” Cô đỏ mắt chất vấn, làm như chuyện đương nhiên. Lê Chi cúi đầu thổi thổi ngón tay, ấm ức nói: “Đau tay.”
Tống Ngạn Thành: “..............”
Một ngày mệt mỏi, vừa về đến nhà, Lê Chi đã lăn ra ngủ. 12 giở đêm, Tống Ngạn Thành ngồi trong thư phòng, vắt chéo chân, một tay đặt lên tay vịn, ngón tay gõ xuống thành ghế. Một đêm náo loạn, bên tai anh lúc này vẫn còn vang lên tiếng nói của Lê Chi.
Cố ra vẻ kiên cường, cố để ngăn không khóc....
Lại nhớ đến trước đây, cô mừng vui, rạo rực nói với anh: “Tôi được đóng phim rồi!”
Cô học lời thoại mọi nơi mọi lúc, như thể có thể diễn được vô số vai diễn.
Thực ra Tống Ngạn Thành vẫn luôn không hiểu nổi nhiệt huyết của cô từ đâu ra. Theo anh thấy, ngăn dưa thừa chặn tổn thấy mới là điều luật cuộc đời. Đã biết trước không đâu vào đâu rồi, sao phải bất chấp “châu chấu đá xe” làm gì.
Tống Ngạn Thành nhìn ra cửa sổ, ánh đèn, ánh sao như nhảy nhót dưới mặt sông. Sông Phổ La chia thành phố thành hai bờ, nhưng ánh sáng bên nào cũng phồn hoa như vậy.
Hút được nửa điếu thuốc, anh dập đi, cầm điện thoại lên.
Mạnh Duy Tất bắt máy rất nhanh.
Tống Ngạn Thành: “Nhờ cậu một chuyện.”
*
Điện thoại dưới gối vang lên từng hồi, tuy Lê Chi không mắc chứng mệt mỏi sau say nhưng đây là sáng sớm, thần hồn cô vẫn chưa ổn đỉnh. Bên ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng, cô không mở nổi hai mắt, chỉ dùng tay sờ soạng tìm điện thoại.
Hai mắt mờ mờ không thấy rõ tên trên màn hình. Giọng Lê Chi khàn khàn, nghe máy. Sau khi nghe rõ rồi, cô lập tức mở to mắt: “Á?”
Mỗi tuần tập đoàn đều có một cuộc họp định kỳ, phải đi sớm hơn mọi ngày. Tống Ngạn Thành đã ăn mặc chỉnh tề, khoác áo đen lớn, cầm theo găng tay để ra cửa đeo.
Anh kéo cửa, đầu vẫn đang nghĩ đến chuyện công việc nên không hề phòng bị, bất ngờ bị bổ nhào vào lòng.
Lê Chi như một viên đạn nhỏ bay đến, ánh mắt sáng người, xinh đẹp như ngọn lửa nhỏ, hưng phấn hét lên: “Aaaaaaa! Tôi lại được đóng phim rồi!!!”
Cô thật sự rất vui, khoảnh khắc này chỉ muốn chia sẻ niềm vui theo bản năng. Dù đối phương có là một cái cây gỗ đi nữa, cô cũng sẽ ôm lấy nó mà nhảy múa.
Cơ thể Tống Ngạn Thành cứng nhắc, vì sự “tiếp xúc thân mật” này mà vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Lê Chi ôm rất chặt nhưng còn ôm trụ cả hai cánh tay anh, nếu xét một cách nghiêm túc thì cũng không hẳn là thân mật đến thế. Tống Ngạn Thành cao hơn cô nhiều, Lê Chi ngẩng đầu lên, khóe mắt cong cong, ánh mắt phát sáng.
“Hu hu hu!!! Tôi lại được diễn vai quả phụ rồi! Tôi vui quá đi!”
“Sáng nay là được vào đoàn rồi! Hôm nay quay một cảnh!”
Cô vừa nhảy lên, đầu đụng vào cằm Tống Ngạn Thành. Anh theo bản năng quay đầu đi, nhưng vẫn ngửi thấy mùi hương nước hoa thoang thoảng. Mùi hương này rất tự nhiên, nhàn nhạt, là mùi đặc trưng riêng của con gái.
Anh đè nén cõi lòng nhộn nhạo, cố ra vẻ bình tĩnh chất vấn: “Cho nên, cô xem mình đang làm gì?”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, phá tan sự hào hứng trong đầu Lê Chi. Cô bình tĩnh lại, sau khi khôi phục lý trí, cả hai vẫn đang trong tư thế ôm nhau.
Cái gì mà ngượng ngùng, đỏ mặt, xấu hổ, không thể nào.
Tuy Tống Ngạn Thành khoác áo rộng, nhìn rất đẹp trai, hương nước hoa nam tính thoang thoảng, nhưng Lê Chi cũng không để mình mất mặt. Cô dùng lực, ôm anh chặt hơn: “Tôi đang làm gì mà anh cũng không biết sao? Anh chưa từng được người khác ôm bao giờ à?”
Tống Ngạn Thành: “............”
Vì sức mạnh của vui vẻ rất lớn nên giọng nói của Lê Chi cũng trong trẻo hẳn lên, nhưng đúng là có vài phần e ngại: “Tôi nói anh biết, đợi khi tôi thành ngôi sao nổi tiếng rồi, anh có muốn được ôm tôi thế này nữa chắc còn khó hơn lên trời.”
Tống Ngạn Thành nuốt xuống, yết hầu lăn lăn, giọng nói trầm xuống: “Vậy sao?”
Lúc này hô hấp của Lê Chi đã loạn nhịp rồi nhưng vẫn mạnh miệng: “Đương nhiên.”
Giọng Tống Ngạn Thành cực thấp: “Ừm.”
Lê Chi: “?”
Ừm gì mà ừm.
Tống Ngạn Thành đột nhiên giữ lấy cánh tay cô đặt lên eo mình. Sau đó kéo cả người ta và mình bước ra sau.
Lê Chi hoảng hốt, giãy không ra: “Anh, anh anh làm gì đấy?”
Tống Ngạn Thành vẫn bình thản, thực ra để khống chế được cô cũng không mất bao nhiêu sức lực.
Hai người vẫn duy trì tư thế “ôm”bước về phía sau, mãi đến lúc không lùi lại được nữa, lưng của Lê Chi bị áp lên tường.
Tống Ngạn Thành hơi nghiêng đầu, ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói: “Vậy ôm nhiều một chút.”
Lê Chi: “.....”
“Sau này không được ôm nữa, tôi sẽ lỗ lắm.”
Tống Ngạn Thành đang chỉnh lại văn kiện, ngồi yên trong thư phòng mấy tiếng chưa ra ngoài. Đọc xong số liệu Quý Tả vừa gửi mới đứng dậy hoạt động gân cốt. Di động để chế độ im lặng, hai tiếng trước huấn luyện viên của cậu vàng mới gửi cho anh một tin nhắn. Còn cả đơn hàng tổng kết trong ngày của công ty.
Tống Ngạn Thành chỉnh lại chế độ chuông rồi đặt điện thoại xuống bàn.
Uống xong nước, Tống Ngạn Thành đi ra bếp, tay vẫn cầm ly nước, lúc thấy phòng khách bất ngờ xuất hiện một vật sống, anh theo bản năng lùi ra sau. Nhìn rõ là người rồi, anh mới chau mày: “Về rồi?”
Lê Chi im lặng ngồi trên sofa, quay lưng về phía anh, không rõ biểu cảm, vai hơi cong, tinh thần có vẻ không phấn chấn cho lắm.
Cô không nói gì, xem như chưa nghe thấy.
Tống Ngạn Thành bước đến, nhìn cô, vì không hiểu chuyện gì nên ngữ khí thoải mái mang theo ý trêu đùa: “Không tham gia tiệc tối luôn à?”
Lê Chi vẫn cúi đầu, hồi lâu sau mới ngẩng lên liếc anh một cái, khàn giọng nói: “Không diễn nữa.”
Thất vọng tràn trề, cô cố gắng giữ lấy sự quật cường cuối cùng, để mình không quá đáng thương trong mắt người khác. Nhưng khi thất vọng, mất mát thì cả người cô không chỗ nào giấu nổi bi thương.
Lúc này, Tống Ngạn Thành cũng không vạch trần cô.
Nhìn nhau vài giây, Lê Chi mới lặng lẽ cúi đầu, giọng nói càn khản đặc hơn: “Anh cứ cười thoải mái đi, dù sao tôi vốn đã là một trò cười rồi.”
Không nghe được lời trêu chọc như dự đoán, chỉ nghe được âm thanh rất nhỏ, như là tiếng ma sát của quần áo. Tống Ngạn Thành đặt ly nước xuống, hỏi: “Cô có ăn tối không?”
Xe chạy ra khỏi gara, gió lạnh xộc vào, như từng đợt kim chích dày đặc vào da. Tống Ngạn Thành sợ lạnh, vội đóng cửa sổ chặt lại.
Anh hỏi: “Đi đâu ăn đây?”
“Đâu cũng được.”
“Được đâu cũng được.” Ngón tay dài của Tống Ngạn Thành gõ gõ lên vô lăng: “Dù sao người trả thanh toán cũng là cô.”
Lê Chi: “............”
Thấy cô không nói gì, anh lại nói: “Nếu cô nói sao cũng được thì tôi chọn chỗ đấy nhé.”
“Quán ăn khuya Nhị Gia ở đường Hồng Kiều, phố Sở.” Não Lê Chi vẫn chưa đến mức chết hoàn toàn, để anh chọn chỗ khác nào đào hố chôn mình.
Vừa nghe “Ăn khuya Nhị Gia”, một cái tên tầm thường như vậy là đã đoán được không phải chỗ gì hay ho rồi. Tống Ngạn Thành ngồi trên ghế nhựa đỏ, nhìn rạp che màu đỏ, lại nhìn khăn trải bàn màu đỏ.
Đây là gì chứ?
Hôn lễ à?
Lê Chi nhìn ra vẻ ghét bỏ trong mắt anh: “Anh cứ tạm chấp nhận đi, chỗ đắt quá tôi thực sự mời không nổi.”
Tống Ngạn Thành mím môi, không nói gì.
Lê Chi im lặng giúp anh rửa bát và đũa bằng nước ấm, lớp trang điểm tinh tế vẫn chưa phai, chỉ hơi mất tinh thần, cả người ủ rũ.
“Cô....”
“Tôi hết đóng phim rồi.” Lê Chi khịt khịt mỗi, ngắt lời anh: “Tôi vừa đến cửa, người ta nói vai của tôi bị hủy, còn không để tôi vào phòng nhìn một cái nữa, thảm nhỉ.”
Tống Ngạn Thành không nói gì.
Lê Chi ngẩng đầu, hít sâu một hơi, cười xán lạn: “Không sao, không cần thương hại tôi, tôi quen rồi, cũng không phải lần đầu, rất có kinh nghiệm rồi.”
Tống Ngạn Thành chau mày, như thể không hiểu nổi kiểu tự nhục của cô, thẳng thừng vạch trần: “Thế này có ích sao?”
Nụ cười của Lê Chi tắt hẳn.
“Cất giấu cảm xúc, ngoại trừ khiến bản thân thêm khó chịu thì không có tác dụng nào khác.” Giọng của Tống Ngạn Thành rất nhẹ, ánh mắt cũng rất bình thản.
Lời nói như con dao cắt đứt sợi dây đang buộc chặt cảm xúc của cô. Trong nháy mắt, Lê Chi đã sụp đổ hoàn toàn, nước mắt cô không ngừng rơi, nức nở nói: “Vậy tôi phải làm sao đây? Đi giành hay đi cướp? Đến cửa tôi cũng không vào được, nói gì đến tư cách ngồi ở đó.”
Cô ngoảnh mặt đi, quệt nước mắt, giống như đã luyện tập nhuần nhuyễn rồi, nói không khóc nữa là có thể dừng lại ngay.
Đây không phải là mạnh mẽ, mà là tập mãi thành quen.
“Anh gọi món thoải mái đi, ăn thôi ăn thôi.” Giọng Lê Chi ồm ồm, cầm menu lên giả bộ như không sao hết.
Có lẽ khoảnh khắc tan vỡ của cô đã chạm đến dây xúc động của Tống Ngạn Thành, anh vắt chéo chân, dập thuốc xuống bàn: “Bữa này tôi mời.”
Lê Chi cũng không giả bộ khách khí, ngay lập tức gọi món đắt tiền nhất. Quán ăn khuya này bỏ dầu mỡ quá nhiều, Tống Ngạn Thành ăn không quen. Cả bàn đầy ụ, Lê Chi thực ra cũng không động đến mấy, chỉ ôm lấy chai bia không buông.
Trời về đêm nhiệt độ càng thấp, Lê Chi lại uống rất nhiệt tình. Lạnh lẽo thâm nhập vào cổ họng, tràn vào phế quản, dạ dày.Tống Ngạn Thành không ngờ cô lại uống giỏi đến vậy.
7, 8 chai bia đều bị tu sạch rồi, Tống Ngạn Thành cuối cùng cũng mở miệng cảnh cáo: “Nhà tôi không cho ma men vào.”
Lê Chi dừng động tác, cười cười: “Yên tâm.”
Tâm tư Tống Ngạn Thành rất mẫn cảm, nhìn cô chằm chằm. Yên tâm? Anh có lo lắng đâu mà phải yên tâm.
Nghĩ đến chuyện Lê Chi yêu thầm mình là lại thấy không khó để hiểu nữa. Ý tốt của Tống Ngạn Thành lúc này đạt đến cảnh giới cao nhất.
Nếu sự nghiệp đã không thuận lợi rồi thì đừng để tình yêu cũng không thành nữa, không chịu hai đả kích cùng một lúc vẫn tốt hơn. Do đó, Tống Ngạn Thành mới cân nhắc giọng điệu: “Có đôi lúc, những thứ không đạt được, thì đừng ôm ảo tưởng quá nhiều.”
Lê Chi nhìn anh, mắt từ từ khép lại, hơi run run, rồi hai dòng lệ chảy xuống.
Yếu ớt quá vậy?
Tình cảm sâu đậm quá khiến Tống Ngạn Thành cảm thấy bất ngờ, anh ngẫm lại giọng điệu vừa nãy của mình, không thấy có chỗ nào không thỏa đáng. Nhưng để ngăn chặn hậu họa về sau, lúc cần tuyệt tình thì không thể mềm lòng được, cho nên anh hỏi: “Đã hiểu chưa?”
Lê Chi gật đầu: “Ừm, không có kết quả.”
Ước mơ như trăng trên trời, như hoa trong kính, có nỗ lực đến mấy cũng không có kết quả.
Tống Ngạn Thành thở phào nhẹ nhõm, có tia vui mừng khẽ lướt qua.
Đừng yêu tôi, không có kết quả.
Cũng may, cô ấy là người hiểu chuyện.
Lê Chi vẫn không khỏi đau khổ, vừa uống rượu vừa lầm bầm, xem như có đối tượng để giãi bày: “Ở trong showbiz lâu rồi, nhìn thấu nhiều rồi, rất dễ bị tẩy não.”
“Hả?”
Khóe mắt Lê Chi lộ ý cười, nhan sắc như gió xuân nhưng biểu cảm lại như cành cây chịu giá rét đêm đông.
“Người xuất sắc nhiều như vậy, tôi không có gì cũng là đúng.”
Tống Ngạn Thành vốn muốn an ủi vài câu, nhưng vừa nghĩ đến chuyện cô đã làm chuyện không nên là yêu thầm mình, chỉ đành dứt khoát nói một câu: “Sớm dừng lại giảm tổn thất, bớt đau khổ, cũng không hẳn là chuyện xấu.”
Vì chất cồn nên tâm tư của Lê Chi không đi theo câu chuyện của Tống Ngạn Thành, chỉ tự nói: “Nhưng vẫn có người tốt, người như tôi mà vẫn có thể sống được, được đi học, lên cấp ba, rồi học ở học viện điện ảnh, còn vài cả showbiz, có phải đứa trẻ nào trong viện cũng được vậy đâu.”
Tống Ngạn Thành không hiểu lắm, đang muốn hỏi kỹ thì Lê Chi đã kêu gào, gọi to tên anh: “Tống Ngạn Thành.”
Tống Ngạn Thành đưa mắt nhìn cô.
Lê Chi cầm chai bia vừa mở, bất ngờ vươn qua mặt bàn, áp chai bia lên má anh. Cảm giác mát lạnh như đóng băng toàn bộ tri giác cùng phản ứng của anh, trước mắt chỉ còn khuôn mặt cười xán lạn của Lê Chi và âm thanh trong vắt:
“Cạn ly.”
Nếu không phải lúc này cô vẫn đang an tĩnh ngồi ở ghế phó lái, Tống Ngạn Thành thực sự hoài nghi mười phút trước, người con gái này đang điên vì rượu. Nhìn kiếu chiếu hậu vài lần, Lê Chi bất ngờ lên tiếng: “Anh cứ nhìn tôi làm gì vậy?”
Tay nắm vô lăng của anh bất giác siết chặt, Tống Ngạn Thành bình thản nói: “Mở rộng tầm mắt.”
Lê Chi quay đầu không hiểu.
“Rốt cuộc thì một nữ mình tinh có thể thảm hại đến mức nào.”
Lê Chi cạn lời nửa phút.
Tống Ngạn Thành dừng đèn đỏ, quay đầu lại.
Lê Chi cuộn tay thành lại đấm vào ngực anh, cảm xúc ập đến bất ngờ, cô sửng sốt nửa giây, mũi cay cay, không phải đang làm bộ.
“Không phải người.”
Tống Ngạn Thành: ?
“Ngực của đàn ông gì mà cứng vậy!” Cô đỏ mắt chất vấn, làm như chuyện đương nhiên. Lê Chi cúi đầu thổi thổi ngón tay, ấm ức nói: “Đau tay.”
Tống Ngạn Thành: “..............”
Một ngày mệt mỏi, vừa về đến nhà, Lê Chi đã lăn ra ngủ. 12 giở đêm, Tống Ngạn Thành ngồi trong thư phòng, vắt chéo chân, một tay đặt lên tay vịn, ngón tay gõ xuống thành ghế. Một đêm náo loạn, bên tai anh lúc này vẫn còn vang lên tiếng nói của Lê Chi.
Cố ra vẻ kiên cường, cố để ngăn không khóc....
Lại nhớ đến trước đây, cô mừng vui, rạo rực nói với anh: “Tôi được đóng phim rồi!”
Cô học lời thoại mọi nơi mọi lúc, như thể có thể diễn được vô số vai diễn.
Thực ra Tống Ngạn Thành vẫn luôn không hiểu nổi nhiệt huyết của cô từ đâu ra. Theo anh thấy, ngăn dưa thừa chặn tổn thấy mới là điều luật cuộc đời. Đã biết trước không đâu vào đâu rồi, sao phải bất chấp “châu chấu đá xe” làm gì.
Tống Ngạn Thành nhìn ra cửa sổ, ánh đèn, ánh sao như nhảy nhót dưới mặt sông. Sông Phổ La chia thành phố thành hai bờ, nhưng ánh sáng bên nào cũng phồn hoa như vậy.
Hút được nửa điếu thuốc, anh dập đi, cầm điện thoại lên.
Mạnh Duy Tất bắt máy rất nhanh.
Tống Ngạn Thành: “Nhờ cậu một chuyện.”
*
Điện thoại dưới gối vang lên từng hồi, tuy Lê Chi không mắc chứng mệt mỏi sau say nhưng đây là sáng sớm, thần hồn cô vẫn chưa ổn đỉnh. Bên ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng, cô không mở nổi hai mắt, chỉ dùng tay sờ soạng tìm điện thoại.
Hai mắt mờ mờ không thấy rõ tên trên màn hình. Giọng Lê Chi khàn khàn, nghe máy. Sau khi nghe rõ rồi, cô lập tức mở to mắt: “Á?”
Mỗi tuần tập đoàn đều có một cuộc họp định kỳ, phải đi sớm hơn mọi ngày. Tống Ngạn Thành đã ăn mặc chỉnh tề, khoác áo đen lớn, cầm theo găng tay để ra cửa đeo.
Anh kéo cửa, đầu vẫn đang nghĩ đến chuyện công việc nên không hề phòng bị, bất ngờ bị bổ nhào vào lòng.
Lê Chi như một viên đạn nhỏ bay đến, ánh mắt sáng người, xinh đẹp như ngọn lửa nhỏ, hưng phấn hét lên: “Aaaaaaa! Tôi lại được đóng phim rồi!!!”
Cô thật sự rất vui, khoảnh khắc này chỉ muốn chia sẻ niềm vui theo bản năng. Dù đối phương có là một cái cây gỗ đi nữa, cô cũng sẽ ôm lấy nó mà nhảy múa.
Cơ thể Tống Ngạn Thành cứng nhắc, vì sự “tiếp xúc thân mật” này mà vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Lê Chi ôm rất chặt nhưng còn ôm trụ cả hai cánh tay anh, nếu xét một cách nghiêm túc thì cũng không hẳn là thân mật đến thế. Tống Ngạn Thành cao hơn cô nhiều, Lê Chi ngẩng đầu lên, khóe mắt cong cong, ánh mắt phát sáng.
“Hu hu hu!!! Tôi lại được diễn vai quả phụ rồi! Tôi vui quá đi!”
“Sáng nay là được vào đoàn rồi! Hôm nay quay một cảnh!”
Cô vừa nhảy lên, đầu đụng vào cằm Tống Ngạn Thành. Anh theo bản năng quay đầu đi, nhưng vẫn ngửi thấy mùi hương nước hoa thoang thoảng. Mùi hương này rất tự nhiên, nhàn nhạt, là mùi đặc trưng riêng của con gái.
Anh đè nén cõi lòng nhộn nhạo, cố ra vẻ bình tĩnh chất vấn: “Cho nên, cô xem mình đang làm gì?”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, phá tan sự hào hứng trong đầu Lê Chi. Cô bình tĩnh lại, sau khi khôi phục lý trí, cả hai vẫn đang trong tư thế ôm nhau.
Cái gì mà ngượng ngùng, đỏ mặt, xấu hổ, không thể nào.
Tuy Tống Ngạn Thành khoác áo rộng, nhìn rất đẹp trai, hương nước hoa nam tính thoang thoảng, nhưng Lê Chi cũng không để mình mất mặt. Cô dùng lực, ôm anh chặt hơn: “Tôi đang làm gì mà anh cũng không biết sao? Anh chưa từng được người khác ôm bao giờ à?”
Tống Ngạn Thành: “............”
Vì sức mạnh của vui vẻ rất lớn nên giọng nói của Lê Chi cũng trong trẻo hẳn lên, nhưng đúng là có vài phần e ngại: “Tôi nói anh biết, đợi khi tôi thành ngôi sao nổi tiếng rồi, anh có muốn được ôm tôi thế này nữa chắc còn khó hơn lên trời.”
Tống Ngạn Thành nuốt xuống, yết hầu lăn lăn, giọng nói trầm xuống: “Vậy sao?”
Lúc này hô hấp của Lê Chi đã loạn nhịp rồi nhưng vẫn mạnh miệng: “Đương nhiên.”
Giọng Tống Ngạn Thành cực thấp: “Ừm.”
Lê Chi: “?”
Ừm gì mà ừm.
Tống Ngạn Thành đột nhiên giữ lấy cánh tay cô đặt lên eo mình. Sau đó kéo cả người ta và mình bước ra sau.
Lê Chi hoảng hốt, giãy không ra: “Anh, anh anh làm gì đấy?”
Tống Ngạn Thành vẫn bình thản, thực ra để khống chế được cô cũng không mất bao nhiêu sức lực.
Hai người vẫn duy trì tư thế “ôm”bước về phía sau, mãi đến lúc không lùi lại được nữa, lưng của Lê Chi bị áp lên tường.
Tống Ngạn Thành hơi nghiêng đầu, ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói: “Vậy ôm nhiều một chút.”
Lê Chi: “.....”
“Sau này không được ôm nữa, tôi sẽ lỗ lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.