Chương 23:
Giảo Xuân Bính
25/04/2021
Tống Ngạn Thành đứng trước cửa, suýt chút nữa thở không ra hơi, hắt đưa ngón tay, chậm rãi lên gõ cửa.
Lê Chi thấy người, nụ cười trên môi cứng lại.
Cậu vàng thấy chủ, vội vã chạy đến chỗ Tống Ngạn Thành vẫy đuôi rối rít.
Tống Ngạn Thành xoa xoa đầu nó an ủi, những cảm xúc dịu dàng vừa nhen nhóm trước đó đã dập tắt hoàn toàn, giờ này phút này, chỉ muốn cho nó ăn LÊ.
Sau đó Tống Ngạn Thành dắt chó về thư phòng, Lê Chi chạy theo, ló đầu ra khỏi cửa, dè dặt nói: “Tôi có hầm canh, anh có muốn cùng ăn không?”
Tống Ngạn Thành đang lướt di động, nghe vậy thì ngẩng đầu lên.
Lê Chi lập tức cười lấy lòng: “Anh ăn hai chén, tôi húp nửa chén là được.”
Tống Ngạn Thành bước đến, lúc lướt qua người cô còn nói: “Một miếng cũng không để phần cô.”
Lê Chi xoa xoa chóp mũi, nhìn theo bóng lưng lạnh lùng vô tình của anh, nhịn cười.
Làm sai nên lương tâm ắt có quỷ, biểu hiện của Lê Chi ân cần hơn hẳn, chủ động cầm chén chủ động múc canh, còn tìm chuyện để nói: “Vì thời tiết nên cảnh quay của tôi dời lại rồi, cho nên tôi bay về luôn. Biết anh vẫn chưa ăn cơm nên mới cố ý nấu đó.”
Tống Ngạn Thành chậm rãi thổi hơi nóng: “Thế thà không về còn hơn.”
“Không phải tôi cố ý đâu, là do thầy huấn luyện dẫn chó về. Tôi đây là nhìn chó nhớ người, không nhịn được ấy mà.”
“Cô nhớ tôi làm gì?”
Đầu Lê Chi trống rỗng, nghẹn lời.
Tống Ngạn Thành xưa nay là người không cam lòng chịu thiệt, có thể quang minh chính đại cũng có thể âm thầm đòi lại công bằng. Thấy cô im lặng, mặt mày đỏ lên, tâm trạng vui sướng bỗng dưng quay lại rồi. Anh cúi đầu húp canh, nụ cười nhàn nhạt dần hòa vào mùi hương của chén canh.
Lê Chi lúng túng nhìn quanh nhìn quắt, di động của Tống Ngạn Thành vẫn đặt trên bàn, màn hình hướng lên trên, còn chưa khóa máy. Là màn hình wechat, Lê Chi nhìn thấy avatar của cô, nick trong danh bạ anh là : Sản Phẩm Ba Không (1)
Tống Ngạn Thành vừa sửa tên cô, tinh thần báo thù mạnh mẽ thật đấy.
Lê Chi thực sự cạn lời: “Con người anh sao mà....”
“Có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi, không từ thủ đoạn, không có tình người.” Tống Ngạn Thành thản nhiên nói: “Đúng, tôi chính là người như thế đấy.”
“Anh vẫn thấy vẻ vang nhỉ.”
Tống Ngạn Thành gật đầu: “Khách sáo quá.”
Lê Chi phất tay: “Anh đúng là không phải người tốt.”
Tống Ngạn Thành cười thong thả đáp: “Vứt chữ “tốt” đi luôn cũng được. Còn nữa, lúc cô đặt tên lung tung chắc vẫn là người tốt nhỉ?”
Lê Chi ngẫm nghĩ: “Hỏi anh một câu nhé.”
Tống Ngạn Thành nhìn cô: “Ừm.”
“Điểm Vật lý của anh rất cao đúng không? Mỗi ngày đều nghiên cứu làm cách nào để chống lại cả thế giới.”
Tống Ngạn Thành: “........”
Lê Chi buồn rầu bộc bạch tâm tư: “Đều cùng là người mà sao khác biệt lớn thế chứ.”
Tống Ngạn Thành lạnh lùng nói: “Cô tưởng người tốt trên đời nhiều lắm à? Vậy cô vào nghề nhiều năm vậy rồi, sao đến một vai phụ cũng bị người ta ăn chặn?”
Lê Chi không quan tâm: “Nhưng mà người tốt vẫn nhiều.”
Tống Ngạn Thành híp mắt lại, như thể màn đêm hạ nhiệt, ánh mắt cũng dần lạnh đi.
“Chuyện anh nói ở đâu, nghề nào cũng có hết, có thắng ắt có thua, có người giành được quyền lợi cũng sẽ có người phải chịu thiệt thòi. Nhưng bây giờ tôi phải chịu thiệt không có nghĩa là sau này tôi sẽ mãi chịu thiệt.” Lê Chi cười nói: “Chưa biết chừng năm sau tôi lại đoạt giải diễn viên nữ xuất sắc, một chữ ký cũng đến 50 tệ ấy chứ.”
Tống Ngạn Thành hừ lạnh: “Dựa vào chút chí khí ấy à.”
Lê Chi vẫn thản nhiên, lúc nói chuyện, đôi mắt nhẹ chớp chớp: “Anh chưa từng trải qua nên anh không hiểu, 50 tệ có ý nghĩ thế nào. Hồi tôi học cấp ba, mới rời khỏi cô nhi viện để dọn vào ở ký túc xá trường. Mỗi tuần phí sinh hoạt chỉ có 50 tệ, dù có ăn thứ rẻ nhất thì vẫn không đủ.”
Đây là lần đầu tiên Lê Chi nói về cuộc sống trong quá khứ của cô.
Cô độc, khó khăn, bi thảm, tuổi trẻ của cô bị những tính từ này vây lấy.
“Sau này có người hảo tâm tài trợ, người như tôi mà vẫn có thể lên đại học đấy.” Lúc Lê Chi cười, mi mày dịu dàng thoải mái như gió thoảng, sự tích cực và lạc quan như đâm chồi nảy lộc dưới khóe mắt cô- một cảm giác chưa từng thất vọng về số phận.
Đom đóm nhỏ bé, nhưng lại có thể chiếu sáng vách đá hiện thực lởm chởm.
Lê Chi nhìn Tống Ngạn Thành: “Cho nên, lòng thương cảm của một người thật sự có thể thay đổi vận mệnh của một người khác đấy.”
Im lặng một hồi, Tống Ngạn Thành hỏi: “Người tài trợ cho cô bây giờ thế nào rồi?”
“Không biết nữa.” Lê Chi không khỏi tiếc nuối: “Không lộ danh tính, tôi tìm không ra.”
Sắc mặt Tống Ngạn Thành vẫn bình thản, tự nhiên như không, đặt dấu chấm cho cuộc nói chuyện này. Anh bước vào thư phòng, Lê Chi nhìn theo bóng lưng anh, nói to: “Anh mau sửa lại tên wechat cho tôi đi!”
Nếu không ngày mai anh sẽ mất phí....Lê Chi thầm mắng rủa.
Điện thoại vang lên, là Mao Phi Du gọi đến, kêu cô lập tức lên weibo.
Tối này 8 giờ, “Ánh trăng giữa kẽ tay” sẽ công bố dàn diễn viên. Những bộ ảnh chụp trước đó của họ là để chuẩn bị cho thời khắc này. Các doanh nghiệp cũng sẽ hợp tác share bài. Vai nam chính vẫn luôn bị giấu kín đến giờ mới công khai.
Lê Chi chấn kinh.
Là Khương Kì Khôn, ba lần đoạt giải nam diễn viên xuất sắc nhất, hiện tại đang trong trạng thái dần lui khỏi giới giải trí. Đây là tác phẩm điện ảnh đầu tiên của ông sau ba năm không đóng phim. Trước đó, ngoại trừ đạo diễn và nhà đầu tư độc quyền, không ai biết ông sẽ nhận đóng phim.
Bài đăng ngay lập tức được lên hot search.
[Khí chất của thầy Khương thì đỉnh của đỉnh rồi, tuyệt! Diễn đâu ra đấy.]
[Thời Chỉ Nhược, báu vật nhân gian. Thời Chỉ Nhược, kỹ năng diễn xuất khỏi bàn. Thời Chỉ Nhược, thiên hạ vô địch.]
[Mong chờ diễn xuất của Thời Chỉ Nhược thật.]
[Tôi là người qua đường mà còn thấy Thời Chỉ Nhược là xinh nhất.]
[Fan của Thời Chỉ Nhược đừng bão comment nữa được không, đi đâu cũng thần thần tượng của các người, phiền chết được.]
Mao Phi Du: “Cả mấy trăm cái bình luận không có cái nào nhắc đến em, cảm giác tồn tại quá thấp, công ty đã sắp xếp một đội fan ảo cho em, anh đã ngăn lại rồi. Phim còn chưa chiếu mà, không biết em cũng là chuyện bình thường. Chưa gì đã vội vã chứng minh này nọ là bị ghét lắm. Đầu óc có vấn đề chắc.” Y mắng.
Dù tính cách Mao Phi Du nóng nảy nhưng đã nhìn thấy quá nhiều trò mèo trong giới giải trí nên phân tích cái nào chuẩn cái đó.
Lê Chi hiểu hết, thật lòng nói: “Cảm ơn anh, anh Mao.”
“Đừng có điêu.” Mao Phi Du thấp giọng mắng một câu: “Mẹ nó chứ, thật đúng là, qua năm rồi, người của ông đây cuối cùng cũng quang minh chính đại nằm trên hot search rồi.”
Hốc mắt Lê Chi hơi nóng lên, ngón tay cầm điện thoại cũng không kìm được run lên.
“Anh Mao, em sẽ cố gắng lên sức.”
Im lặng một hồi, Mao Phi Du mới lên tiếng: “Ừ, anh biết.”
Những thất bại liên tiếp mấy năm nay, có oán hận, có ấm ức, nhưng đã đi trên con đường này rồi, hai người họ sẽ kề vai cùng chiến đấu.
“Đúng rồi.” Mao Phi Du nhắc cô: “Đoàn phim vừa có thông báo, ngày mồng 5 sẽ có cảnh quay nên chiều mồng 4 em phải bay đến Quý Châu rồi, lát nữa anh gửi thông tin chuyến bay cho.”
“Tay trái chỉ trăng” nằm trên hot search rất lâu, đến ngày thứ hai vẫn đang chễm chệ dẫn đầu.
Buổi sáng nghe Quý Tả nhắc đến, Tống Ngạn Thành mới liếc qua nhìn vài cái. Nhân vật của Lê Chi cũng được công bố, lúc đứng với các nhân vật khác, ánh mắt cô rụt rè, yếu ớt, sinh động kỳ lạ.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Quý Tả vừa mới báo cáo xong giờ đã quay lại. Tống Ngạn Thành ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt anh ta hơi hoảng hốt, hỏi: “Chuyện gì sao?”
Quý Tả đóng cửa: “Bên phó giám đốc Vương vừa truyền ra tin tức, buổi tổng kết cuối năm ngày mai, lão gia cũng sẽ đến.”
Tống Ngạn Thành chau mày: “Có đáng tin không?”
Quý Tả gật đầu: “Tôi đã hỏi dì Minh rồi, tối qua phó giám đốc Vương đến nhà thăm lão gia, lúc nói đến chuyện công ty thì lão gia bỗng dưng nói muốn đi tham dự tổng kết cuối năm.”
“Ông ấy tỉnh táo rồi?”
Quý Tả thấp giọng: “Phó giám đốc Vương thường hay nói với tôi, bệnh tình của lão gia dường như không tệ như bề ngoài.”
Không khí trầm đi.
Sắc mặt Tống Ngạn Thành lạnh lùng, mi mày nhăn lại, trầm tư chốc lát rồi nhìn về phía Quý Tả, ngoắc tay, cố ý gõ nhẹ lên bàn hai cái. Quý Tả hiểu ý, nhẹ lắc đầu.
Làm việc với nhau nhiều năm như vậy, giữa hai người đã có độ ăn ý nhất định, không cần nói gì vẫn có thể hiểu ý đối phương.
Tất cả những ngờ vực, giả thiết không phải là trọng điểm. Quý Tả nói thực: “Nếu lão gia cũng đến thì có nên dẫn cô Lê theo cùng không?”
Tống Ngạn Thành hiểu, đây là chuyện đương nhiên.
Sự yêu quý Tống Hưng Đông dành cho Lê Chi chính là ưu thế lớn nhất của Tống Ngạn Thành. Anh hao tâm tốn sức diễn xuất như vậy chính vì muốn trải thảm cho con đường này.
Quý Tả nói: “Vậy để tôi gọi điện thoại thông báo.”
“Không cần.” Tống Ngạn Thành nhìn đồng hồ: “Cậu tan làm đi, để tôi nói.”
Tập đoàn nằm ở trung tâm thành phố, hôm nay Tống Ngạn Thành đi đường khác, không bị kẹt xe. Đến nhà đã thấy cửa phòng ngủ mở, Lê Chi đang thu dọn hành lý.
“Về rồi à, tôi định nói với anh ngày mai phải đến Quý Châu quay ngoại cảnh.” Lê Chi bỏ áo khoác vào vali, cũng không ngẩng đầu lên.
Tống Ngạn Thành ngừng trong giây lát, hỏi: “Ngày mai mấy giờ đi?”
“Chuyến bay 5 rưỡi, sáng sớm hôm sau là quay rồi.”
Thấy yên lặng hồi lâu, Lê Chi quay sang nhìn anh: “Sao thế? Có việc gì sao?”
Lời vừa đến bên miệng, mấy lần muốn thốt ra rồi nhưng nhìn vào mắt cô, lại bất tri bất giác nuốt xuống: “Không có gì.”
Lê Chi nhìn anh, cười cười: “Một tuần nhé, một tuần là tôi quay lại rồi.”
Tống Ngạn Thành quay người rời đi: “Không cần nói với tôi.”
Lê Chi nhìn theo bóng lưng anh, cứ cảm thấy người này hôm nay là lạ. Sống chung nhà cũng lâu rồi, cô cũng hiểu được phần nào tính cách của Tống Ngạn Thành. Ngoài miệng nói không có việc gì tức là có việc gì đó. Lúc anh không có việc gì thật thì sẽ không đáp lại cô như thế.
Đang nghĩ ngợi thì tin nhắn đến.
Là Quý Tả.
Trong bếp, Tống Ngạn Thành đang rót nước mang về thư phòng. Vừa xoay người đã thấy Lê Chi chặn ngay cửa.
Tống Ngạn Thành không vui hỏi: “Gì?”
“Ngày mai ông nội cũng đến lễ tổng kết à?”
Sắc mặt Tống Ngạn Thành vẫn như thường, lạnh giọng hỏi: “Quý Tả nói với cô rồi?”
Lê Chi mặc một chiếc áo khoác tím nhạt màu mềm mại khiến sắc mặt cô cũng dịu dàng hơn hẳn. Cô đưa tay lên, ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Đoàn phim cũng thông báo đột ngột quá, thời gian này tôi không bỏ được, người thấp bé nhẹ cân nên cũng không dám để cả đoàn phải đợi mình mình.”
Tống Ngạn Thành thầm nghĩ, được lắm, rất biết mình biết ta.
Có thể nhìn thấy được Lê Chi thật sự áy náy, khó xử, còn không dám nhìn anh, giọng nói mỗi lúc một nhỏ: “Hay là, tìm người khác đi tham gia lễ tổng kết với anh?”
Giọng Tống Ngạn Thành bình thản: “Sao, muốn tìm cho tôi một cô bạn gái khác?”
Lê Chi hít sâu một hơi: “Hay là, tiền lương tháng này tôi không nhận nữa. Coi như là....tiền phạt.”
Không hiểu sao, Tống Ngạn Thành không thích dáng vẻ hèn kém, nhẫn nhục chịu đựng này của cô cho lắm, có việc gì to tát đâu, làm như anh là quỷ vương ăn thịt người không bằng.
Tuy mền lòng nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua, buông một câu: “Cô còn không đáng với khoản tiền đó.”
Lê Chi gật đầu, không sai, chính là cảm giác quen thuộc này, Tống Ngạn Thành không có tính người, độc mồm độc miệng.
Lê Chi vừa gật đầu, ngón tay Tống Ngạn Thành bỗng dưng siết chặt. Như thể anh luôn khiến cô phải chịu những lời công kích thế này.
Vì đã mềm lòng rồi nên cũng muốn giải thích lại để bù đắp: “....Cô không đáng với số tiền đó, cô đắt hơn nó nhiều.”
“????” Lê Chi không quen lắm: “Anh nói chuyện bình thường lại được không?”
“Thế nào mới là bình thường.”
“Nhìn đây này.” Lê Chi lập tức chống tay lên eo, bắt chước lại y đúc giọng điệu của anh: “Họ Lý kia tôi nói cho cô biết, cái loại như cô, mua một tặng một tôi cũng không cần!!!”
Tống Ngạn Thành cạn lời, ánh mắt như mưa rơi trên khuôn mặt cô, trong lòng thầm nghĩ.....thế thì vẫn cần chứ.
Lê Chi thấy người, nụ cười trên môi cứng lại.
Cậu vàng thấy chủ, vội vã chạy đến chỗ Tống Ngạn Thành vẫy đuôi rối rít.
Tống Ngạn Thành xoa xoa đầu nó an ủi, những cảm xúc dịu dàng vừa nhen nhóm trước đó đã dập tắt hoàn toàn, giờ này phút này, chỉ muốn cho nó ăn LÊ.
Sau đó Tống Ngạn Thành dắt chó về thư phòng, Lê Chi chạy theo, ló đầu ra khỏi cửa, dè dặt nói: “Tôi có hầm canh, anh có muốn cùng ăn không?”
Tống Ngạn Thành đang lướt di động, nghe vậy thì ngẩng đầu lên.
Lê Chi lập tức cười lấy lòng: “Anh ăn hai chén, tôi húp nửa chén là được.”
Tống Ngạn Thành bước đến, lúc lướt qua người cô còn nói: “Một miếng cũng không để phần cô.”
Lê Chi xoa xoa chóp mũi, nhìn theo bóng lưng lạnh lùng vô tình của anh, nhịn cười.
Làm sai nên lương tâm ắt có quỷ, biểu hiện của Lê Chi ân cần hơn hẳn, chủ động cầm chén chủ động múc canh, còn tìm chuyện để nói: “Vì thời tiết nên cảnh quay của tôi dời lại rồi, cho nên tôi bay về luôn. Biết anh vẫn chưa ăn cơm nên mới cố ý nấu đó.”
Tống Ngạn Thành chậm rãi thổi hơi nóng: “Thế thà không về còn hơn.”
“Không phải tôi cố ý đâu, là do thầy huấn luyện dẫn chó về. Tôi đây là nhìn chó nhớ người, không nhịn được ấy mà.”
“Cô nhớ tôi làm gì?”
Đầu Lê Chi trống rỗng, nghẹn lời.
Tống Ngạn Thành xưa nay là người không cam lòng chịu thiệt, có thể quang minh chính đại cũng có thể âm thầm đòi lại công bằng. Thấy cô im lặng, mặt mày đỏ lên, tâm trạng vui sướng bỗng dưng quay lại rồi. Anh cúi đầu húp canh, nụ cười nhàn nhạt dần hòa vào mùi hương của chén canh.
Lê Chi lúng túng nhìn quanh nhìn quắt, di động của Tống Ngạn Thành vẫn đặt trên bàn, màn hình hướng lên trên, còn chưa khóa máy. Là màn hình wechat, Lê Chi nhìn thấy avatar của cô, nick trong danh bạ anh là : Sản Phẩm Ba Không (1)
Tống Ngạn Thành vừa sửa tên cô, tinh thần báo thù mạnh mẽ thật đấy.
Lê Chi thực sự cạn lời: “Con người anh sao mà....”
“Có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi, không từ thủ đoạn, không có tình người.” Tống Ngạn Thành thản nhiên nói: “Đúng, tôi chính là người như thế đấy.”
“Anh vẫn thấy vẻ vang nhỉ.”
Tống Ngạn Thành gật đầu: “Khách sáo quá.”
Lê Chi phất tay: “Anh đúng là không phải người tốt.”
Tống Ngạn Thành cười thong thả đáp: “Vứt chữ “tốt” đi luôn cũng được. Còn nữa, lúc cô đặt tên lung tung chắc vẫn là người tốt nhỉ?”
Lê Chi ngẫm nghĩ: “Hỏi anh một câu nhé.”
Tống Ngạn Thành nhìn cô: “Ừm.”
“Điểm Vật lý của anh rất cao đúng không? Mỗi ngày đều nghiên cứu làm cách nào để chống lại cả thế giới.”
Tống Ngạn Thành: “........”
Lê Chi buồn rầu bộc bạch tâm tư: “Đều cùng là người mà sao khác biệt lớn thế chứ.”
Tống Ngạn Thành lạnh lùng nói: “Cô tưởng người tốt trên đời nhiều lắm à? Vậy cô vào nghề nhiều năm vậy rồi, sao đến một vai phụ cũng bị người ta ăn chặn?”
Lê Chi không quan tâm: “Nhưng mà người tốt vẫn nhiều.”
Tống Ngạn Thành híp mắt lại, như thể màn đêm hạ nhiệt, ánh mắt cũng dần lạnh đi.
“Chuyện anh nói ở đâu, nghề nào cũng có hết, có thắng ắt có thua, có người giành được quyền lợi cũng sẽ có người phải chịu thiệt thòi. Nhưng bây giờ tôi phải chịu thiệt không có nghĩa là sau này tôi sẽ mãi chịu thiệt.” Lê Chi cười nói: “Chưa biết chừng năm sau tôi lại đoạt giải diễn viên nữ xuất sắc, một chữ ký cũng đến 50 tệ ấy chứ.”
Tống Ngạn Thành hừ lạnh: “Dựa vào chút chí khí ấy à.”
Lê Chi vẫn thản nhiên, lúc nói chuyện, đôi mắt nhẹ chớp chớp: “Anh chưa từng trải qua nên anh không hiểu, 50 tệ có ý nghĩ thế nào. Hồi tôi học cấp ba, mới rời khỏi cô nhi viện để dọn vào ở ký túc xá trường. Mỗi tuần phí sinh hoạt chỉ có 50 tệ, dù có ăn thứ rẻ nhất thì vẫn không đủ.”
Đây là lần đầu tiên Lê Chi nói về cuộc sống trong quá khứ của cô.
Cô độc, khó khăn, bi thảm, tuổi trẻ của cô bị những tính từ này vây lấy.
“Sau này có người hảo tâm tài trợ, người như tôi mà vẫn có thể lên đại học đấy.” Lúc Lê Chi cười, mi mày dịu dàng thoải mái như gió thoảng, sự tích cực và lạc quan như đâm chồi nảy lộc dưới khóe mắt cô- một cảm giác chưa từng thất vọng về số phận.
Đom đóm nhỏ bé, nhưng lại có thể chiếu sáng vách đá hiện thực lởm chởm.
Lê Chi nhìn Tống Ngạn Thành: “Cho nên, lòng thương cảm của một người thật sự có thể thay đổi vận mệnh của một người khác đấy.”
Im lặng một hồi, Tống Ngạn Thành hỏi: “Người tài trợ cho cô bây giờ thế nào rồi?”
“Không biết nữa.” Lê Chi không khỏi tiếc nuối: “Không lộ danh tính, tôi tìm không ra.”
Sắc mặt Tống Ngạn Thành vẫn bình thản, tự nhiên như không, đặt dấu chấm cho cuộc nói chuyện này. Anh bước vào thư phòng, Lê Chi nhìn theo bóng lưng anh, nói to: “Anh mau sửa lại tên wechat cho tôi đi!”
Nếu không ngày mai anh sẽ mất phí....Lê Chi thầm mắng rủa.
Điện thoại vang lên, là Mao Phi Du gọi đến, kêu cô lập tức lên weibo.
Tối này 8 giờ, “Ánh trăng giữa kẽ tay” sẽ công bố dàn diễn viên. Những bộ ảnh chụp trước đó của họ là để chuẩn bị cho thời khắc này. Các doanh nghiệp cũng sẽ hợp tác share bài. Vai nam chính vẫn luôn bị giấu kín đến giờ mới công khai.
Lê Chi chấn kinh.
Là Khương Kì Khôn, ba lần đoạt giải nam diễn viên xuất sắc nhất, hiện tại đang trong trạng thái dần lui khỏi giới giải trí. Đây là tác phẩm điện ảnh đầu tiên của ông sau ba năm không đóng phim. Trước đó, ngoại trừ đạo diễn và nhà đầu tư độc quyền, không ai biết ông sẽ nhận đóng phim.
Bài đăng ngay lập tức được lên hot search.
[Khí chất của thầy Khương thì đỉnh của đỉnh rồi, tuyệt! Diễn đâu ra đấy.]
[Thời Chỉ Nhược, báu vật nhân gian. Thời Chỉ Nhược, kỹ năng diễn xuất khỏi bàn. Thời Chỉ Nhược, thiên hạ vô địch.]
[Mong chờ diễn xuất của Thời Chỉ Nhược thật.]
[Tôi là người qua đường mà còn thấy Thời Chỉ Nhược là xinh nhất.]
[Fan của Thời Chỉ Nhược đừng bão comment nữa được không, đi đâu cũng thần thần tượng của các người, phiền chết được.]
Mao Phi Du: “Cả mấy trăm cái bình luận không có cái nào nhắc đến em, cảm giác tồn tại quá thấp, công ty đã sắp xếp một đội fan ảo cho em, anh đã ngăn lại rồi. Phim còn chưa chiếu mà, không biết em cũng là chuyện bình thường. Chưa gì đã vội vã chứng minh này nọ là bị ghét lắm. Đầu óc có vấn đề chắc.” Y mắng.
Dù tính cách Mao Phi Du nóng nảy nhưng đã nhìn thấy quá nhiều trò mèo trong giới giải trí nên phân tích cái nào chuẩn cái đó.
Lê Chi hiểu hết, thật lòng nói: “Cảm ơn anh, anh Mao.”
“Đừng có điêu.” Mao Phi Du thấp giọng mắng một câu: “Mẹ nó chứ, thật đúng là, qua năm rồi, người của ông đây cuối cùng cũng quang minh chính đại nằm trên hot search rồi.”
Hốc mắt Lê Chi hơi nóng lên, ngón tay cầm điện thoại cũng không kìm được run lên.
“Anh Mao, em sẽ cố gắng lên sức.”
Im lặng một hồi, Mao Phi Du mới lên tiếng: “Ừ, anh biết.”
Những thất bại liên tiếp mấy năm nay, có oán hận, có ấm ức, nhưng đã đi trên con đường này rồi, hai người họ sẽ kề vai cùng chiến đấu.
“Đúng rồi.” Mao Phi Du nhắc cô: “Đoàn phim vừa có thông báo, ngày mồng 5 sẽ có cảnh quay nên chiều mồng 4 em phải bay đến Quý Châu rồi, lát nữa anh gửi thông tin chuyến bay cho.”
“Tay trái chỉ trăng” nằm trên hot search rất lâu, đến ngày thứ hai vẫn đang chễm chệ dẫn đầu.
Buổi sáng nghe Quý Tả nhắc đến, Tống Ngạn Thành mới liếc qua nhìn vài cái. Nhân vật của Lê Chi cũng được công bố, lúc đứng với các nhân vật khác, ánh mắt cô rụt rè, yếu ớt, sinh động kỳ lạ.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Quý Tả vừa mới báo cáo xong giờ đã quay lại. Tống Ngạn Thành ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt anh ta hơi hoảng hốt, hỏi: “Chuyện gì sao?”
Quý Tả đóng cửa: “Bên phó giám đốc Vương vừa truyền ra tin tức, buổi tổng kết cuối năm ngày mai, lão gia cũng sẽ đến.”
Tống Ngạn Thành chau mày: “Có đáng tin không?”
Quý Tả gật đầu: “Tôi đã hỏi dì Minh rồi, tối qua phó giám đốc Vương đến nhà thăm lão gia, lúc nói đến chuyện công ty thì lão gia bỗng dưng nói muốn đi tham dự tổng kết cuối năm.”
“Ông ấy tỉnh táo rồi?”
Quý Tả thấp giọng: “Phó giám đốc Vương thường hay nói với tôi, bệnh tình của lão gia dường như không tệ như bề ngoài.”
Không khí trầm đi.
Sắc mặt Tống Ngạn Thành lạnh lùng, mi mày nhăn lại, trầm tư chốc lát rồi nhìn về phía Quý Tả, ngoắc tay, cố ý gõ nhẹ lên bàn hai cái. Quý Tả hiểu ý, nhẹ lắc đầu.
Làm việc với nhau nhiều năm như vậy, giữa hai người đã có độ ăn ý nhất định, không cần nói gì vẫn có thể hiểu ý đối phương.
Tất cả những ngờ vực, giả thiết không phải là trọng điểm. Quý Tả nói thực: “Nếu lão gia cũng đến thì có nên dẫn cô Lê theo cùng không?”
Tống Ngạn Thành hiểu, đây là chuyện đương nhiên.
Sự yêu quý Tống Hưng Đông dành cho Lê Chi chính là ưu thế lớn nhất của Tống Ngạn Thành. Anh hao tâm tốn sức diễn xuất như vậy chính vì muốn trải thảm cho con đường này.
Quý Tả nói: “Vậy để tôi gọi điện thoại thông báo.”
“Không cần.” Tống Ngạn Thành nhìn đồng hồ: “Cậu tan làm đi, để tôi nói.”
Tập đoàn nằm ở trung tâm thành phố, hôm nay Tống Ngạn Thành đi đường khác, không bị kẹt xe. Đến nhà đã thấy cửa phòng ngủ mở, Lê Chi đang thu dọn hành lý.
“Về rồi à, tôi định nói với anh ngày mai phải đến Quý Châu quay ngoại cảnh.” Lê Chi bỏ áo khoác vào vali, cũng không ngẩng đầu lên.
Tống Ngạn Thành ngừng trong giây lát, hỏi: “Ngày mai mấy giờ đi?”
“Chuyến bay 5 rưỡi, sáng sớm hôm sau là quay rồi.”
Thấy yên lặng hồi lâu, Lê Chi quay sang nhìn anh: “Sao thế? Có việc gì sao?”
Lời vừa đến bên miệng, mấy lần muốn thốt ra rồi nhưng nhìn vào mắt cô, lại bất tri bất giác nuốt xuống: “Không có gì.”
Lê Chi nhìn anh, cười cười: “Một tuần nhé, một tuần là tôi quay lại rồi.”
Tống Ngạn Thành quay người rời đi: “Không cần nói với tôi.”
Lê Chi nhìn theo bóng lưng anh, cứ cảm thấy người này hôm nay là lạ. Sống chung nhà cũng lâu rồi, cô cũng hiểu được phần nào tính cách của Tống Ngạn Thành. Ngoài miệng nói không có việc gì tức là có việc gì đó. Lúc anh không có việc gì thật thì sẽ không đáp lại cô như thế.
Đang nghĩ ngợi thì tin nhắn đến.
Là Quý Tả.
Trong bếp, Tống Ngạn Thành đang rót nước mang về thư phòng. Vừa xoay người đã thấy Lê Chi chặn ngay cửa.
Tống Ngạn Thành không vui hỏi: “Gì?”
“Ngày mai ông nội cũng đến lễ tổng kết à?”
Sắc mặt Tống Ngạn Thành vẫn như thường, lạnh giọng hỏi: “Quý Tả nói với cô rồi?”
Lê Chi mặc một chiếc áo khoác tím nhạt màu mềm mại khiến sắc mặt cô cũng dịu dàng hơn hẳn. Cô đưa tay lên, ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Đoàn phim cũng thông báo đột ngột quá, thời gian này tôi không bỏ được, người thấp bé nhẹ cân nên cũng không dám để cả đoàn phải đợi mình mình.”
Tống Ngạn Thành thầm nghĩ, được lắm, rất biết mình biết ta.
Có thể nhìn thấy được Lê Chi thật sự áy náy, khó xử, còn không dám nhìn anh, giọng nói mỗi lúc một nhỏ: “Hay là, tìm người khác đi tham gia lễ tổng kết với anh?”
Giọng Tống Ngạn Thành bình thản: “Sao, muốn tìm cho tôi một cô bạn gái khác?”
Lê Chi hít sâu một hơi: “Hay là, tiền lương tháng này tôi không nhận nữa. Coi như là....tiền phạt.”
Không hiểu sao, Tống Ngạn Thành không thích dáng vẻ hèn kém, nhẫn nhục chịu đựng này của cô cho lắm, có việc gì to tát đâu, làm như anh là quỷ vương ăn thịt người không bằng.
Tuy mền lòng nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua, buông một câu: “Cô còn không đáng với khoản tiền đó.”
Lê Chi gật đầu, không sai, chính là cảm giác quen thuộc này, Tống Ngạn Thành không có tính người, độc mồm độc miệng.
Lê Chi vừa gật đầu, ngón tay Tống Ngạn Thành bỗng dưng siết chặt. Như thể anh luôn khiến cô phải chịu những lời công kích thế này.
Vì đã mềm lòng rồi nên cũng muốn giải thích lại để bù đắp: “....Cô không đáng với số tiền đó, cô đắt hơn nó nhiều.”
“????” Lê Chi không quen lắm: “Anh nói chuyện bình thường lại được không?”
“Thế nào mới là bình thường.”
“Nhìn đây này.” Lê Chi lập tức chống tay lên eo, bắt chước lại y đúc giọng điệu của anh: “Họ Lý kia tôi nói cho cô biết, cái loại như cô, mua một tặng một tôi cũng không cần!!!”
Tống Ngạn Thành cạn lời, ánh mắt như mưa rơi trên khuôn mặt cô, trong lòng thầm nghĩ.....thế thì vẫn cần chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.