Chương 26:
Giảo Xuân Bính
25/04/2021
Lê Chi khóc quá nhập tâm, vạn vật đều trở nên mơ hồ, thực ra không hề nghe thấy gì. Cuối cùng khóc rồi chìm luôn vào giấc ngủ, quên hết mọi chuyện. Lúc tỉnh lại vì tiếng chuông điện thoại thì trời cũng đã sáng, là nữ trợ lý hôm qua, nói hai tiếng nữa sẽ đón cô đến phim trường.
Kiểu đãi ngộ này khiến Lê Chi có cảm giác như mình cũng thành một nhân vật đặc biệt rồi.
Cô bất chợt thấy có chút ngưỡng mộ Thời Chỉ Nhược.
Cảm giác được người khác coi trọng, nhớ đến đúng là tốt thật.
Lê Chi ngồi dậy, đầu đau như muốn nứt ra. Cô sờ trán, quả nhiên là sốt rồi. Cảnh quay hôm nay không hề dễ dàng, là một cảnh dưới nước.
Sắc trời mịt mù, mây dày đặc trên đỉnh núi, từng đám từng đám nối đuôi nhau như muốn đáp xuống mặt đất. Lê Chi đột nhiên khựng lại, cầm điện thoại lên, tìm nhật ký cuộc gọi.
Trước cuộc gọi của nữ trợ lý, là của Tống Ngạn Thành.
Lê Chi ngây người, thời gian cuộc gọi là 7 tiếng 32 phút.
Tối qua Tống Ngạn Thành vẫn chưa tắt điện thoại?
Theo một nghĩa nào đó thì là, đã ngủ cùng nhau rồi?
Lê Chi chóng mặt, lắc đầu nguầy nguậy, nhanh chóng dập tắt ý nghĩ đen tối này.
Ngay lúc này, Tống Ngạn Thành gửi tin nhắn wechat đến:
[Tiếng ngáy còn to hơn tiếng chó của tôi.]
[Kiến nghị đến khoa hô hấp khám thử, sẽ tính là tai nạn lao động, có thể tìm tôi để thanh toán.]
Người gì thế chứ thật đúng là: [Anh nói bậy! Tôi xưa nay chưa từng ngáy bao giờ!]
[Chối cũng vậy thôi, tôi đã ghi âm lại rồi.]
[Theo đánh giá thì, nó đạt đến độ tiêu chuẩn tạp âm trong thành phố đấy.]
Lê Chi: “...........”
Tên này, đúng là bệnh thần kinh.
Tống Ngạn Thành lúc này đang tưởng tượng đến cảnh cô tức xanh mặt, Quý Tả bước vào phòng chợt khựng bước, trời, nụ cười của sếp quỷ dị quá.
1 giờ trưa, cảnh quay bên bờ sông.
Vương Mộng Hoa bị mẹ chồng gây khó dễ, đuổi đánh cô từ trong nhà ra ngoài đường. Người ngoài thôn chạy ra hóng chuyện, Vương Mông Hoa bị mẹ chồng rượt đuổi, trượt chân ngã xuống nước. Nước lạnh như băng, toàn bộ thần kinh cô tê dại, cô không biết bơi, vùng vẫy, giãy dụa giữa nước, dân làng vây lại nhìn nhưng không một ai đưa tay giúp đỡ.
Lê Chi biết bơi, nhưng lúc này quên đi bản thân, thả mình chìm nghỉm dưới nước, chỉ thì trán lên.
Tay cô giơ lên, đỉnh đầu bị nước dội vào, sặc nước, khàn giọng cầu xin cứu mạng. Mỗi lần vùng vẫy đạp nước là một lần tuyệt vọng và bất lực, trong ao dần dần không còn tiếng động nữa. Đồi núi hoang vu, bài con quạ đen lượn lờ tận chân trời, người dân trong thôn đều lạnh lùng như nhau, tạo nét khung cảnh lạnh lẽo bi thương giữa mùa đông.
Một phân cảnh dài được quay từ đầu đến cuối, đạo diễn hô cắt.
Nhân viên lập tức chạy đến dìu Lê Chi lên bờ, thật lòng nói: “Diễn tốt quá.”
Đạo diễn nhìn lại cảnh vừa quay, cũng tỏ ý khẳng định: “Hoàn hảo.”
Lê Chi khoác tấm chăn lên, cả người ướt sũng, lạnh cóng đến nỗi môi răng run cầm cập, đến nụ cười cũng cứng ngắc. Mao Phi Du cầm áo khoác chạy đến phủ lên người cô thêm một lớp nữa, không giấu nổi sự vui vẻ: “Thầy Khương vẫn luôn đứng nhìn cảnh này của em đấy.”
Cảnh quay đầu tiên của Khương Kì Khôn là 1 giờ trưa, ông đến phim trường trước giờ, tinh thần kính nghiệp đúng như lời đồn. Theo lý mà nói, cảnh quay của một diễn viên nhỏ chưa nổi danh sẽ không khiến ông phải quá chú ý . Nhưng cảnh quay của Lê Chi, ông lại xem từ đầu đến cuối.
Cái rét đã dần vơi đi phân nửa, Lê Chi kích động nói: ‘Thầy Khương nhìn em diễn á?”
Mao Phi Du thấp giọng: “Ừ, hơn nữa còn nhìn rất chăm chú.”
Lê Chi cầm lấy cánh tay y, huơ huơ, nhỏ giọng kích động: “Hu hu hu em không lạnh nữa, em vẫn có thể nhảy xuống thêm lần nữa, thầy Khương nhìn em diễn em có chết cũng không hối hận.”
“Quá mất mặt! Cái bộ dạng chưa bước vào đời này, ôi, ra đừng đừng nói với ai là anh quen cô.” Tuy miệng cộc cằn nhưng vẫn mang ý cười trên môi.
Thay đồ xong, Lê Chi ngồi bên cạnh máy sưởi. Mao Phi Du đưa nước ấm qua cho cô, nhắc nhở: “Cảnh quay của em không còn nhiều nữa, ngày mốt là quay cảnh đêm, thứ ba là quay cảnh sáng, sau đó đợi tuần sau diễn chung với Khương Kì Khôn một cảnh. Công ty đã làm một số công tác tuyên truyền cho em rồi, chuyện này đợi qua Tết sẽ do đích thân chị Phong phụ trách.”
Lê Chi cầm nước nóng trên tay: “Ờ.”
“Phản ứng kiểu gì đấy?”
“Chứ còn sao nữa?”
Mao Phi Du chậc một tiếng: “Công ty đang muốn nâng em đấy.”
Lê Chi rất bình tĩnh đáp: “Chắc không cần ký thỏa thuận gì nữa đâu nhỉ? Lỡ như em mãi không nổi được thì không có tiền đền công ty đâu.”
Mao Phi Du tức đến nỗi hận không thể đánh cô một trận: “Đồ nhát gan.”
Hai người ngồi sóng vai, Lê Chi cười đụng vào vai y, cười khe khẽ: “Anh Tiểu Mao, nghĩ thoáng một chút đi.”
Mao Phi Du hừ nhẹ: “Ờ em là hiểu chuyện nhất.”
Lê Chi cười ngọt ngào, cúi đầu uống nước nóng.
Hai người đều im lặng, Mao Phi Du biết, cát và đá vụn cọ xát ở đại dương, sông hồ lâu rồi sẽ biết thành một viên đá bình thường, không còn tự cho mình là viên trân châu nữa. Y và Lê Chi đều cùng một loại, cái gì mà gian nan thử thách anh hùng chứ, chẳng qua đều là kẻ đang gặp khó khăn mà thôi.
Cảm khái chưa được 5 giây, Lê Chi đã gọi y: “Anh Mao.”
Mao Phi Du nhìn sang.
Mắt Lê Chi nhìn quanh quắt một hồi mới nói: “Ngày mai em muốn về nhà một chuyến.” Câu nói: “Sáng sớm ngày mốt sẽ bắt kịp chuyến bay quay lại đây.” còn chưa kịp thốt ra đã ăn nguyên một trận mắng của Mao Phi Du: “Em lại nổi điên cái gì nữa thế?! Ngày mai em còn một cảnh quay nữa, chưa đến 3 giờ chiều chắc chắn chưa xong. Ngày mai em về nhà? Em nói thêm một chữ nào nữa xem anh có đánh chết em không?!”
Giọng nói rất lớn, hừ mũi trừng mắt tức tối.
Lê Chi không cứng miệng cãi lại y nữa, ánh mắt nhìn sang nơi khác: “Ờ.”
Mao Du Phi cầm tai kéo mặt cô lại, quá hiểu lòng cô đang nghĩ gì rồi: “Anh cảnh cáo em, đừng làm chuyện ngu ngốc như lần trước nữa. Nếu em mà dám đi, anh lập tức nghỉ việc, ai muốn làm quản lý của em thì làm!”
Lê Chi vẫn cười cười: “Thế tức là anh sẽ bỏ lỡ một ngôi sao lớn, anh nỡ à?”
“Sao lớn.” Mao Du Phi nghiến răng nhắc lại hai chữ này, “xời” một tiếng rồi đứng lên: “Ra ngoài hút thuốc đây.”
Những cảnh quay tiếp đó của Lê Chi đều rất thuận lợi, cảnh buổi sáng kia là 4 giờ sáng, Vương Mộng Hoa thức dậy, nhóm lửa nấu cơm, nhân lúc rảnh mới đưa tay lên trán lau mồ hôi, ngẩng đầu lên nhìn về ánh sáng mỏng manh nơi xa, sự mờ mịt trong mắt giống như màn sương mãi không tan. Ngày qua ngày, không thấy ánh sáng.
Trong phòng, tiếng ngáy của chồng cô vang lên.
Vương Mộng Hoa cúi đầu, tiếp tục ngắt rau, đối diện với máy quay, ánh mắt cô lặng yên, trống rỗng, càng làm nổi bật lên ánh sáng ngoài trời.
Đạo diễn hô : “Cắt! OK.
Lê Chi lạnh cóng, ngồi mãi vẫn không dám đứng dậy.
Mao Phi Du bước đến đưa áo bông cho cô: “Mau đi sưởi ấm đi, 8 giờ biên kịch sẽ đến giảng lại kịch bản, có vài chỗ cần chỉnh sửa.”
Lê Chi run cầm cập, răng đập vào nhau: “Vậy em....”
“Tuần này em đừng hòng chạy đi đâu.” Mao Phi Du cảnh cáo: “Anh đánh chết em thật đấy.”
Lê Chi không đáp lại, cúi đầu, đôi mắt chớp chớp, siết chặt tấm áo bông vào người.
Kịch bản được điều chỉnh năm điểm, có thêm một cảnh quần chúng. Mọi người vây lại cùng đọc kịch bản đến 1 giờ, Lê Chi cũng không về lại khách sạn nữa. Mao Phi Du vừa hay cũng có việc bận không thể chậm trễ, đợi đến khi y phát hiện không thấy Lê Chi đâu thì cô đã sắp đến sân bay rồi.
*
Thành phố biển, nghĩa trang Bách Tùng.
Góc Tây Nam nhà thờ, người nhà họ Tống đã đến đầy đủ, lễ cúng bái cũng đang được tiến hành. Chuyện này đã trở thành tục lệ của gia tộc, cứ đến cuối năm, mọi người đều sẽ tề tựu đông đủ để làm lễ cúng bái tổ tiên. Kiểu gia tộc thịnh vượng như nhà họ Tống rất quan tâm đến tâm linh, phong thủy.
Đứng ở hàng đầu tiên đương nhiên là Tống Hưng Đông và những con cháu thân cận khác.
Sức khỏe của Tống Hưng Đông không được tốt cho nên không xuất hiện. Quan Hồng Vũ mặc một bộ váy đen, đoan trang đúng mực. Tống Duệ Nghiêu mặc một chiếc áo khoác đen, nét mặt cao ngạo. Hai mẹ con này đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc lớn nhỏ, mang đến cảm giác làm chủ trong nhà. Mà một người cháu nội khác là Tống Ngạn Thành lại bị đẩy ra bên ngoài, cảm giác tồn tại còn cực kỳ thấp.
Tống Ngạn Thành hôm nay mặc một bộ đồ màu xám, có lẽ do tiết trời âm u nên làn da trắng của anh cũng hòa cùng một màu với bộ đồ trên người.
Những nơi như thế này không thể để người ngoài vào nên Quý Tả đứng đợi ở rất xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng của Tống Ngạn Thành ở hàng cuối cùng. Đổi là lại ngày thường, anh ta sẽ không cảm thấy lo lắng chút nào. Tống Ngạn Thành là người biết nhẫn nhịn, không phải là kiểu người bình thường có thể bì được. Nhưng hôm này....Quý Tả ngồi ở ghế phó lái, lo lắng nhìn đồng hồ đến mấy lần.
Lúc người nhà họ Tống cúng bái tổ tiên, tiến hay lùi đều rất cung kính. Dưới sự dẫn dắt của một sư phụ, lễ nghi được tiến hành rất chu đáo. Đến đoạn gần kết thúc, Tống Duệ Nghiêu bất chợt nói: “Ngạn Thành đến đây, vái lạy tổ tiên đi.”
Hơn mười đôi mắt đều quay lại nhìn về phía sau.
Những khuôn mặt lãnh đạm, không thân thiện thậm chí là khinh miệt, Tống Ngạn Thành vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhận hết toàn bộ những sắc thái kia. Anh bước lên phía trước, sắc mặt không chút thay đổi, đứng ngay bên cạnh Tống Duệ Nghiêu, bóng lưng thẳng tắp, không chịu yếu thế.
Tống Duệ Nghiêu cười hiền hòa: “Ngạn Thành cũng dâng hương cho tổ tiên đi. Hồi còn sống bố thương nhớ em nhất mà.”
Quan Hồng Vũ đứng bên cũng nói: “Đúng vậy đấy.”
Ánh mắt của những người khác đều dần thay đổi, trong lòng cũng hiểu rõ nguyên do. Ngày đó Tống Ngạn Thành được nhận tổ tiên đều là nhờ bố Tống ra tay ủng hộ. Bố Tống không hề kiêng dè mà thú nhận món nợ phong lưu của mình. Mặc kệ Quan Hồng Vũ có phản đối thế nào, ông cũng mang Tống Ngạn Thành về nhà bằng được.
Lúc đó cả nhà ầm ĩ một trận, đủ để trở thành việc được lưu danh trong gia tộc. Tống Hưng Đông tuy không thích Tống Ngạn Thành nhưng lại rất dung túng con trai của mình. Hơn nữa, có thêm một đứa cháu cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục, nghĩ đến mặt tích cực thì thậm chí còn có thể nói là may mắn. Ông vừa muốn thỏa mãn tâm tư riêng vừa phải để ý đến thể diện của người con dâu Quan Hồng Vũ.
Cuối cùng mọi người đi đến một giao ước: Tống Ngạn Thành có thể nhận tổ tông, nhưng mẹ của anh, bất kể là sống hay chết cũng không liên quan đến nhà họ Tống.
Từ đó về sau, Tống Ngạn Thành chỉ gọi một mình Quan Hồng Vũ là mẹ.
Tất cả mọi người đều đợi anh trở thành trò cười, nhưng thiếu niên Tống Ngạn Thành lúc đó lại bình tĩnh và thản nhiên ngoài sức tưởng tượng của người khác, không hề thể hiện vẻ không tình nguyện dù chỉ là một chút.
Cũng đúng, được vào nhà giàu có kẻ hầu người hạ, ai còn muốn sống những ngày khổ cực nữa chứ.
Thiếu niên 17 tuổi năm đó, đã thuận theo Quan Hiểu Hồng trong im lặng.
Sư thầy đã mang hương đến, Tống Ngạn Thành cúi mắt nhìn, khóe môi cong lên, thong thả nhận lấy.
“Cảm ơn sự ưu ái của anh, anh không nhắc em cũng sẽ thể hiện sự hiếu kính.” Tống Ngạn Thành thuần thục châm hương, một làn khói lượn lờ bay lên khiến mắt anh phủ một tầng khói mỏng.
Tống Duệ Nghiêu nói: “Em là em ruột của anh, quan tâm em là chuyện nên làm mà.” Anh ta cười cười: “Không những vậy, anh còn nhớ, hôm nay là....sinh nhật em.”
Sắc mặt Tống Ngạn Thành dần đen lại, ánh mắt Tống Duệ Nghiêu ra vẻ ý vị thâm sâu.
Trên bàn thờ là bài vị của nhà họ Tống từ thời Minh thời Thanh, vượt qua hàng ngàn năm, mỗi thân quyến đều có danh phận rõ ràng, duy chỉ có mẹ anh là không có.
Tống Ngạn Thành siết chặt cây hương, tay đưa cao lên trán, cung kính lạy ba cái, lễ nghĩ đủ đầy.
Người bên ngoài chỉ có thể thấy được sự thành kính của anh, không có một tia sơ hở nào.
Nghi lễ xong xuôi, một vài người đến vườn sau từ đường uống trà nghe kinh. Tống Duệ Nghiêu học đòi văn vẻ, rất thích bày ra những nghi thức này. Tống Ngạn Thành thì không để ý đến chuyện này lắm nên về thẳng.
Quý Tả vừa thấy anh bước ra thì lập tức chạy xe lên đón.
“Sếp Tống.” Quý Tả đưa nước cho anh.
Tống Ngạn Thành bình thản nhận lấy, ngồi lên xe.
Cửa xe đóng kín rồi, khuôn mặt hung ác nham hiểm hiện lên dưới chân mày. Bình nước trên tay đã bị anh siết đến biến dạng. Quý Tả cảm thấy không ổn, Tống Ngạn Thành vừa dùng sức đã ném bay bình nước về phía đầu xe.
Cạch!
Tiếng động cực lớn vang lên, Quý Tả không dám thở mạnh.
Hồi lâu sau, Tống Ngạn Thành mới thấp giọng nói: “Chạy đi.”
Dọc đường im ắng.
Quý Tả chần chừ hồi lâu vẫn không dám phá vỡ bầu không khí.
Năm nay đích thân Tống Duệ Nghiêu chọn ngày cúng tổ tiên, lại một mực chọn ngày hôm nay cho bằng được, rõ ràng là có ý đồ khác.
Quý Tả không dám nhắc đến. Hồi lâu sau mới tìm lời an ủi anh: “Sếp Tống, cũng không còn sớm nữa, hay là tìm chỗ nào đó ăn cơm? Dù gì cũng là sinh nhật của ngài.”
Tống Ngạn Thành quay đầu ra cửa sổ, không lên tiếng.
Điện thoại chợt reo lên phá tan bầu không khí. Anh nhíu mày, nhận điện thoại.
Giọng nói treo trẻo của Lê Chi vang lên: “Vị bên A này, xin hỏi ngài đang ở đâu vậy?”
Anh nghe ra được tâm tình cô đang rất tốt, thậm chí còn cười khẽ, uốn lưỡi khiến câu nói thốt ra mang cảm giác vui sướng hơn mọi khi.
Tống Ngạn Thành đã quen với phong cách lạnh lùng độc mồm độc miệng trong phút chốc bỗng tan biến hết, không nói nổi một câu kháng cự hay châm chọc nào, chỉ đáp lại cô bằng sự im lặng.
“Ngài A ơi? Hello?”
Tống Ngạn Thành quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bình thản hỏi: “Chuyện gì?”
“Anh tan làm rồi chứ? Đang trên đường về đúng không?”
Tống Ngạn Thành “ừ” một tiếng qua loa.
“Vậy thì vừa hay! Tôi đang ở trạm xe buýt cầu Quảng Thuận, dù gì cũng thuận đường, đến lúc đó anh dừng lại một chút nhé.”
Cuộc gọi đến này rất đúng lúc, cầu Quảng Thuận ở ngay phía trước, chỉ còn cách 500 mét. Tống Ngạn Thành vừa ngước mắt nhìn đã thấy bóng Lê Chi đứng đó rồi.
Quý Tả cũng vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Á? Là cô Lê?”
Tống Ngạn Thành cất điện thoại lại: “Dừng bên đường đi.”
Bentley dừng hẳn rồi, Lê Chi mới đẩy cửa ra ngồi vào ghế sau. Trên người cô vẫn còn mang hơi lạnh nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười đầy sức sống. Không khí như được thay mới, nháy mắt đã làm tan đi không khí khó chịu trong xe.
Khóe môi Tống Ngạn Thành hơi động nhưng vẫn không mở lời. Lê Chi xoay người qua, tươi cười huơ huơ hộp giấy trên tay: “Này, bánh ngọt mua bên đường, ăn không hết, tặng anh đó.”
Tống Ngạn Thành sức sốt.
Lê Chi làm bộ không để ý nhưng vẫn nhét hộp vào người Tống Ngạn Thành: “Cầm đi cầm đi.”
Bên trong là bánh Mousse, màu trắng sữa điểm xuyết một quả dâu tây to.
Tống Ngạn Thành nhìn xong thì đóng hộp lại, trong lòng bỗng dưng căng thẳng. Yết hầu anh lăn lăn, cố gắng giữ bình tĩnh: “Không phải vẫn còn quay một tuần nữa sao?”
“Đang lúc rảnh, vừa hay về công ty để chụp ảnh tuyên truyền luôn.” Lê Chi thản nhiên giải thích.
Hiếm khi Tống Ngạn Thành không xỏ xiên cô nữa, im lặng mấy giây cô lại nói tiếp: “Mời anh bữa cơm, cảm ơn anh lần trước cứu tôi.”
Quý Tả lái xe về phía tây thành phố, ở đây có một nhà hàng tư nhân. Sau khi đưa hai người đến nơi, anh ta cũng rất biết điều chuồn đi trước.
Nhà hàng này trang trí rất đơn giản, nhìn vẻ thân thiết giữa Tống Ngạn Thành và ông chủ, cô đoán có lẽ anh thường hay đến đây.
Trong lúc đợi món lên, Tống Ngạn Thành từ đầu đến cuối đều rất im lặng, Lê Chi ngồi đối diện anh, không biết bao nhiêu lần rơi vào ngượng ngập. Không khí gượng gạo đến không được tự nhiên, cô thậm chí bắt đầu thấy hối hận, não úng nước rồi hay sao, nhất thời kích động chạy về đây còn mua bánh sinh nhật cho anh.
Điện thoại rung lên.
Vốn tưởng là của Mao Phi Du, hóa ra lại là tin nhắn từ Quý Tả.
[Cô Lê, thực ra hôm nay là sinh nhật của sếp Tống.]
Sinh nhật thì sao chưa.
Chỉ là bên A không có tình người mà thôi.
Tin nhắn thứ hai liền ngay sau đó.
[Cô Lê, thực ra hôm nay, cũng là ngày giỗ của mẹ sếp Tống.]
“............”
Ngây người hồi lâu, Lê Chi mới hiểu, hóa ra mẹ Tống Ngạn Thành đã mất rồi? Ngày giỗ còn đúng vào ngày sinh nhật anh? Bên A này sao mà bi thảm quá. Chả trách sao hôm nay anh lại diễn vai tảng băng.
Lê Chi chỉnh lại hô hấp, nhìn về phía Tống Ngạn Thành.
Tống Ngạn Thành cởi áo khoác, bên trong là chiếc sơ mi cổ cao màu xám, ở nếp xắn tay áo lộ ra nửa mặt đồng hồ. Tay của anh rất đẹp, không hẳn là thanh tú nhưng cân xứng, hữu lực, vuốt ve miệng chén.
Lê Chi tìm đề tài nói chuyện: “Buổi tối không tụ tập party với bạn bè à?”
Tống Ngạn Thành không đáp, gò má căng lên, những đường nét trên khuôn mặt dần hiện lên với vẻ cường tráng mạnh mẽ. Vì anh hơi cúi đầu nên mái tóc rũ xuống nhìn rất mềm mại, chỉ cần vậy thôi, tim Lê Chi bất chợt mềm nhũn.
Cô cũng cầm chén trà lên, đưa tay qua bàn, cụng vào chén trà của anh.
Tống Ngạn Thành ngẩng đầu lên.
Lê Chi nói: “Sinh nhật vui vẻ nhé, bên A.”
Sự kinh ngạc trong mắt Tống Ngạn Thành hiện lên không hề che giấu, thậm chí mày còn nhíu lại.
Lê Chi cũng không giấu diếm gì, thẳng thắng, thành khẩn nói: “Nghe bạn anh nói rồi, là vị họ Mạnh ấy. Vừa hay là hai ngày nay tôi không có cảnh quay nên tiện thể thôi.”
Lúc nói đến hai chữ “tiện thể” cô có hơi chột giả.
Ánh mắt Tống Ngạn Thành rõ ràng đã bắt đầu chuyển động, dường như núi băng đã hòa tan, cả khuôn mặt cũng không còn vẻ sắc bén của khối băng nữa rồi.
Im lặng vài giây, anh gật đầu, trầm giọng nói: “Cảm ơn.”
Lại nói: “Muốn ăn gì? Thịt hầm măng đông ở đây rất ngon, những chỗ khác không có vị ngon như ở đây đâu, cô có thể thử xem.”
Lê Chi cười cười: “Gì cũng được hết, tôi không kén ăn.”
Không giả vờ khách khí làm gì, Tống Ngạn Thành lấy lại thế chủ động, gọi món ít mà chất. Trên bàn đầy đủ các món rồi, anh mới nói: “Ăn đi.”
“Chờ chút.” Lê Chi mở một chai nước có ga ra, đổ vào ly.
Tống Ngạn Thành thấy thế cũng phối hợp nâng chén trà lên, tưởng cô muốn cạn ly chúc mừng sinh nhật anh các thứ.
Nhưng Lê Chi không hề chạm vào chén anh mà dịch tay về phía mép bàn, gõ nhè nhẹ, âm thanh mặt ly chạm với bàn vừa giòn giã vừa nhẹ nhàng. Lê Chi mím mím môi, nhẹ giọng nói: “Ly đầu tiên, không kính anh.”
Lời nói không rõ ràng nhưng Tống Ngạn Thành rất mẫn cảm, lập tức nhận ra ngay.
Từ nhỏ đến lớn, thứ Lê Chi hiểu nhất chính đoán ý người khác qua lời nói, sắc mặt và hiểu rõ vị trí của mình. Cô không đánh cược tình cảm, cũng không nhân danh đạo đức để phán xét bất cứ ai. Những thứ có thể hiểu cô đều hiểu. Cô biết, Tống Ngạn Thành không phải người giả vờ ngớ ngẩn.
Không có ý gì khác, có lẽ là đồng cảnh ngộ nên sinh cảm giác thương tâm, hoặc có lẽ là trong một khoảnh khắc thông cảm, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác. Lê Chi nghĩ thế nào thì sẽ làm thế ấy.
Mẹ anh ra đi vào đúng ngày sinh nhật của anh,
Không cần biết chuyện trước đó ra sao, chỉ một câu này thôi cũng đủ viết thành một câu chuyện bi thương.
Tống Ngạn Thành theo bản năng đưa tay lên, giả vờ bình tĩnh, ấn ấn mi mày bên phải, làm như là gãi ngứa bình thường, thực ra là không muốn để cô thấy sự xúc động trong mắt mình.
“Đúng rồi, quà sinh nhật cho anh này.” Lê Chi đẩy một hộp vuông bọc nhung bên ngoài qua cho anh: “Chuyến bay trễ nên thời gian hơi gấp rút, tôi cũng không biết anh có thế hay không.”
Tống Ngạn Thành xúc động lần hai.
Vừa mở ra xem, cảm xúc của anh nhất thời dâng cao...cô dám thặng anh một cái đầu heo vàng?
Mặt Lê Chi ửng hồng do điều hòa trong phòng, tuy không quá xinh đẹp nhưng Tống Ngạn Thành nghĩ, cô ấy còn vì mình mà đỏ mặt.
Anh không cảm thấy chán ghét, thậm chí còn thấy....có chút đáng yêu.
Sự quan tâm và để ý của cô khiến tâm tình Tống Ngạn Thành có biến chuyển, không thể nói là vui, nhưng cũng bình tĩnh hơn rồi, rất an lòng rồi.
Anh nhíu mày nhìn cô, trong ánh mắt thậm chí còn hiện lên một tia dịu dàng. Do đó ngón tay gõ gõ lên bàn, khóe môi cong lên mang theo ý cười: “Tâm ý này, tôi nhận.”
Lê Chi bị anh nhìn đến mức tự cảm thấy hốt hoảng.
Tống Ngạn Thành ghé lại gần hơn, thấp giọng nói: “Kim chủ rất thích.”(1)
Kiểu đãi ngộ này khiến Lê Chi có cảm giác như mình cũng thành một nhân vật đặc biệt rồi.
Cô bất chợt thấy có chút ngưỡng mộ Thời Chỉ Nhược.
Cảm giác được người khác coi trọng, nhớ đến đúng là tốt thật.
Lê Chi ngồi dậy, đầu đau như muốn nứt ra. Cô sờ trán, quả nhiên là sốt rồi. Cảnh quay hôm nay không hề dễ dàng, là một cảnh dưới nước.
Sắc trời mịt mù, mây dày đặc trên đỉnh núi, từng đám từng đám nối đuôi nhau như muốn đáp xuống mặt đất. Lê Chi đột nhiên khựng lại, cầm điện thoại lên, tìm nhật ký cuộc gọi.
Trước cuộc gọi của nữ trợ lý, là của Tống Ngạn Thành.
Lê Chi ngây người, thời gian cuộc gọi là 7 tiếng 32 phút.
Tối qua Tống Ngạn Thành vẫn chưa tắt điện thoại?
Theo một nghĩa nào đó thì là, đã ngủ cùng nhau rồi?
Lê Chi chóng mặt, lắc đầu nguầy nguậy, nhanh chóng dập tắt ý nghĩ đen tối này.
Ngay lúc này, Tống Ngạn Thành gửi tin nhắn wechat đến:
[Tiếng ngáy còn to hơn tiếng chó của tôi.]
[Kiến nghị đến khoa hô hấp khám thử, sẽ tính là tai nạn lao động, có thể tìm tôi để thanh toán.]
Người gì thế chứ thật đúng là: [Anh nói bậy! Tôi xưa nay chưa từng ngáy bao giờ!]
[Chối cũng vậy thôi, tôi đã ghi âm lại rồi.]
[Theo đánh giá thì, nó đạt đến độ tiêu chuẩn tạp âm trong thành phố đấy.]
Lê Chi: “...........”
Tên này, đúng là bệnh thần kinh.
Tống Ngạn Thành lúc này đang tưởng tượng đến cảnh cô tức xanh mặt, Quý Tả bước vào phòng chợt khựng bước, trời, nụ cười của sếp quỷ dị quá.
1 giờ trưa, cảnh quay bên bờ sông.
Vương Mộng Hoa bị mẹ chồng gây khó dễ, đuổi đánh cô từ trong nhà ra ngoài đường. Người ngoài thôn chạy ra hóng chuyện, Vương Mông Hoa bị mẹ chồng rượt đuổi, trượt chân ngã xuống nước. Nước lạnh như băng, toàn bộ thần kinh cô tê dại, cô không biết bơi, vùng vẫy, giãy dụa giữa nước, dân làng vây lại nhìn nhưng không một ai đưa tay giúp đỡ.
Lê Chi biết bơi, nhưng lúc này quên đi bản thân, thả mình chìm nghỉm dưới nước, chỉ thì trán lên.
Tay cô giơ lên, đỉnh đầu bị nước dội vào, sặc nước, khàn giọng cầu xin cứu mạng. Mỗi lần vùng vẫy đạp nước là một lần tuyệt vọng và bất lực, trong ao dần dần không còn tiếng động nữa. Đồi núi hoang vu, bài con quạ đen lượn lờ tận chân trời, người dân trong thôn đều lạnh lùng như nhau, tạo nét khung cảnh lạnh lẽo bi thương giữa mùa đông.
Một phân cảnh dài được quay từ đầu đến cuối, đạo diễn hô cắt.
Nhân viên lập tức chạy đến dìu Lê Chi lên bờ, thật lòng nói: “Diễn tốt quá.”
Đạo diễn nhìn lại cảnh vừa quay, cũng tỏ ý khẳng định: “Hoàn hảo.”
Lê Chi khoác tấm chăn lên, cả người ướt sũng, lạnh cóng đến nỗi môi răng run cầm cập, đến nụ cười cũng cứng ngắc. Mao Phi Du cầm áo khoác chạy đến phủ lên người cô thêm một lớp nữa, không giấu nổi sự vui vẻ: “Thầy Khương vẫn luôn đứng nhìn cảnh này của em đấy.”
Cảnh quay đầu tiên của Khương Kì Khôn là 1 giờ trưa, ông đến phim trường trước giờ, tinh thần kính nghiệp đúng như lời đồn. Theo lý mà nói, cảnh quay của một diễn viên nhỏ chưa nổi danh sẽ không khiến ông phải quá chú ý . Nhưng cảnh quay của Lê Chi, ông lại xem từ đầu đến cuối.
Cái rét đã dần vơi đi phân nửa, Lê Chi kích động nói: ‘Thầy Khương nhìn em diễn á?”
Mao Phi Du thấp giọng: “Ừ, hơn nữa còn nhìn rất chăm chú.”
Lê Chi cầm lấy cánh tay y, huơ huơ, nhỏ giọng kích động: “Hu hu hu em không lạnh nữa, em vẫn có thể nhảy xuống thêm lần nữa, thầy Khương nhìn em diễn em có chết cũng không hối hận.”
“Quá mất mặt! Cái bộ dạng chưa bước vào đời này, ôi, ra đừng đừng nói với ai là anh quen cô.” Tuy miệng cộc cằn nhưng vẫn mang ý cười trên môi.
Thay đồ xong, Lê Chi ngồi bên cạnh máy sưởi. Mao Phi Du đưa nước ấm qua cho cô, nhắc nhở: “Cảnh quay của em không còn nhiều nữa, ngày mốt là quay cảnh đêm, thứ ba là quay cảnh sáng, sau đó đợi tuần sau diễn chung với Khương Kì Khôn một cảnh. Công ty đã làm một số công tác tuyên truyền cho em rồi, chuyện này đợi qua Tết sẽ do đích thân chị Phong phụ trách.”
Lê Chi cầm nước nóng trên tay: “Ờ.”
“Phản ứng kiểu gì đấy?”
“Chứ còn sao nữa?”
Mao Phi Du chậc một tiếng: “Công ty đang muốn nâng em đấy.”
Lê Chi rất bình tĩnh đáp: “Chắc không cần ký thỏa thuận gì nữa đâu nhỉ? Lỡ như em mãi không nổi được thì không có tiền đền công ty đâu.”
Mao Phi Du tức đến nỗi hận không thể đánh cô một trận: “Đồ nhát gan.”
Hai người ngồi sóng vai, Lê Chi cười đụng vào vai y, cười khe khẽ: “Anh Tiểu Mao, nghĩ thoáng một chút đi.”
Mao Phi Du hừ nhẹ: “Ờ em là hiểu chuyện nhất.”
Lê Chi cười ngọt ngào, cúi đầu uống nước nóng.
Hai người đều im lặng, Mao Phi Du biết, cát và đá vụn cọ xát ở đại dương, sông hồ lâu rồi sẽ biết thành một viên đá bình thường, không còn tự cho mình là viên trân châu nữa. Y và Lê Chi đều cùng một loại, cái gì mà gian nan thử thách anh hùng chứ, chẳng qua đều là kẻ đang gặp khó khăn mà thôi.
Cảm khái chưa được 5 giây, Lê Chi đã gọi y: “Anh Mao.”
Mao Phi Du nhìn sang.
Mắt Lê Chi nhìn quanh quắt một hồi mới nói: “Ngày mai em muốn về nhà một chuyến.” Câu nói: “Sáng sớm ngày mốt sẽ bắt kịp chuyến bay quay lại đây.” còn chưa kịp thốt ra đã ăn nguyên một trận mắng của Mao Phi Du: “Em lại nổi điên cái gì nữa thế?! Ngày mai em còn một cảnh quay nữa, chưa đến 3 giờ chiều chắc chắn chưa xong. Ngày mai em về nhà? Em nói thêm một chữ nào nữa xem anh có đánh chết em không?!”
Giọng nói rất lớn, hừ mũi trừng mắt tức tối.
Lê Chi không cứng miệng cãi lại y nữa, ánh mắt nhìn sang nơi khác: “Ờ.”
Mao Du Phi cầm tai kéo mặt cô lại, quá hiểu lòng cô đang nghĩ gì rồi: “Anh cảnh cáo em, đừng làm chuyện ngu ngốc như lần trước nữa. Nếu em mà dám đi, anh lập tức nghỉ việc, ai muốn làm quản lý của em thì làm!”
Lê Chi vẫn cười cười: “Thế tức là anh sẽ bỏ lỡ một ngôi sao lớn, anh nỡ à?”
“Sao lớn.” Mao Du Phi nghiến răng nhắc lại hai chữ này, “xời” một tiếng rồi đứng lên: “Ra ngoài hút thuốc đây.”
Những cảnh quay tiếp đó của Lê Chi đều rất thuận lợi, cảnh buổi sáng kia là 4 giờ sáng, Vương Mộng Hoa thức dậy, nhóm lửa nấu cơm, nhân lúc rảnh mới đưa tay lên trán lau mồ hôi, ngẩng đầu lên nhìn về ánh sáng mỏng manh nơi xa, sự mờ mịt trong mắt giống như màn sương mãi không tan. Ngày qua ngày, không thấy ánh sáng.
Trong phòng, tiếng ngáy của chồng cô vang lên.
Vương Mộng Hoa cúi đầu, tiếp tục ngắt rau, đối diện với máy quay, ánh mắt cô lặng yên, trống rỗng, càng làm nổi bật lên ánh sáng ngoài trời.
Đạo diễn hô : “Cắt! OK.
Lê Chi lạnh cóng, ngồi mãi vẫn không dám đứng dậy.
Mao Phi Du bước đến đưa áo bông cho cô: “Mau đi sưởi ấm đi, 8 giờ biên kịch sẽ đến giảng lại kịch bản, có vài chỗ cần chỉnh sửa.”
Lê Chi run cầm cập, răng đập vào nhau: “Vậy em....”
“Tuần này em đừng hòng chạy đi đâu.” Mao Phi Du cảnh cáo: “Anh đánh chết em thật đấy.”
Lê Chi không đáp lại, cúi đầu, đôi mắt chớp chớp, siết chặt tấm áo bông vào người.
Kịch bản được điều chỉnh năm điểm, có thêm một cảnh quần chúng. Mọi người vây lại cùng đọc kịch bản đến 1 giờ, Lê Chi cũng không về lại khách sạn nữa. Mao Phi Du vừa hay cũng có việc bận không thể chậm trễ, đợi đến khi y phát hiện không thấy Lê Chi đâu thì cô đã sắp đến sân bay rồi.
*
Thành phố biển, nghĩa trang Bách Tùng.
Góc Tây Nam nhà thờ, người nhà họ Tống đã đến đầy đủ, lễ cúng bái cũng đang được tiến hành. Chuyện này đã trở thành tục lệ của gia tộc, cứ đến cuối năm, mọi người đều sẽ tề tựu đông đủ để làm lễ cúng bái tổ tiên. Kiểu gia tộc thịnh vượng như nhà họ Tống rất quan tâm đến tâm linh, phong thủy.
Đứng ở hàng đầu tiên đương nhiên là Tống Hưng Đông và những con cháu thân cận khác.
Sức khỏe của Tống Hưng Đông không được tốt cho nên không xuất hiện. Quan Hồng Vũ mặc một bộ váy đen, đoan trang đúng mực. Tống Duệ Nghiêu mặc một chiếc áo khoác đen, nét mặt cao ngạo. Hai mẹ con này đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc lớn nhỏ, mang đến cảm giác làm chủ trong nhà. Mà một người cháu nội khác là Tống Ngạn Thành lại bị đẩy ra bên ngoài, cảm giác tồn tại còn cực kỳ thấp.
Tống Ngạn Thành hôm nay mặc một bộ đồ màu xám, có lẽ do tiết trời âm u nên làn da trắng của anh cũng hòa cùng một màu với bộ đồ trên người.
Những nơi như thế này không thể để người ngoài vào nên Quý Tả đứng đợi ở rất xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng của Tống Ngạn Thành ở hàng cuối cùng. Đổi là lại ngày thường, anh ta sẽ không cảm thấy lo lắng chút nào. Tống Ngạn Thành là người biết nhẫn nhịn, không phải là kiểu người bình thường có thể bì được. Nhưng hôm này....Quý Tả ngồi ở ghế phó lái, lo lắng nhìn đồng hồ đến mấy lần.
Lúc người nhà họ Tống cúng bái tổ tiên, tiến hay lùi đều rất cung kính. Dưới sự dẫn dắt của một sư phụ, lễ nghi được tiến hành rất chu đáo. Đến đoạn gần kết thúc, Tống Duệ Nghiêu bất chợt nói: “Ngạn Thành đến đây, vái lạy tổ tiên đi.”
Hơn mười đôi mắt đều quay lại nhìn về phía sau.
Những khuôn mặt lãnh đạm, không thân thiện thậm chí là khinh miệt, Tống Ngạn Thành vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhận hết toàn bộ những sắc thái kia. Anh bước lên phía trước, sắc mặt không chút thay đổi, đứng ngay bên cạnh Tống Duệ Nghiêu, bóng lưng thẳng tắp, không chịu yếu thế.
Tống Duệ Nghiêu cười hiền hòa: “Ngạn Thành cũng dâng hương cho tổ tiên đi. Hồi còn sống bố thương nhớ em nhất mà.”
Quan Hồng Vũ đứng bên cũng nói: “Đúng vậy đấy.”
Ánh mắt của những người khác đều dần thay đổi, trong lòng cũng hiểu rõ nguyên do. Ngày đó Tống Ngạn Thành được nhận tổ tiên đều là nhờ bố Tống ra tay ủng hộ. Bố Tống không hề kiêng dè mà thú nhận món nợ phong lưu của mình. Mặc kệ Quan Hồng Vũ có phản đối thế nào, ông cũng mang Tống Ngạn Thành về nhà bằng được.
Lúc đó cả nhà ầm ĩ một trận, đủ để trở thành việc được lưu danh trong gia tộc. Tống Hưng Đông tuy không thích Tống Ngạn Thành nhưng lại rất dung túng con trai của mình. Hơn nữa, có thêm một đứa cháu cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục, nghĩ đến mặt tích cực thì thậm chí còn có thể nói là may mắn. Ông vừa muốn thỏa mãn tâm tư riêng vừa phải để ý đến thể diện của người con dâu Quan Hồng Vũ.
Cuối cùng mọi người đi đến một giao ước: Tống Ngạn Thành có thể nhận tổ tông, nhưng mẹ của anh, bất kể là sống hay chết cũng không liên quan đến nhà họ Tống.
Từ đó về sau, Tống Ngạn Thành chỉ gọi một mình Quan Hồng Vũ là mẹ.
Tất cả mọi người đều đợi anh trở thành trò cười, nhưng thiếu niên Tống Ngạn Thành lúc đó lại bình tĩnh và thản nhiên ngoài sức tưởng tượng của người khác, không hề thể hiện vẻ không tình nguyện dù chỉ là một chút.
Cũng đúng, được vào nhà giàu có kẻ hầu người hạ, ai còn muốn sống những ngày khổ cực nữa chứ.
Thiếu niên 17 tuổi năm đó, đã thuận theo Quan Hiểu Hồng trong im lặng.
Sư thầy đã mang hương đến, Tống Ngạn Thành cúi mắt nhìn, khóe môi cong lên, thong thả nhận lấy.
“Cảm ơn sự ưu ái của anh, anh không nhắc em cũng sẽ thể hiện sự hiếu kính.” Tống Ngạn Thành thuần thục châm hương, một làn khói lượn lờ bay lên khiến mắt anh phủ một tầng khói mỏng.
Tống Duệ Nghiêu nói: “Em là em ruột của anh, quan tâm em là chuyện nên làm mà.” Anh ta cười cười: “Không những vậy, anh còn nhớ, hôm nay là....sinh nhật em.”
Sắc mặt Tống Ngạn Thành dần đen lại, ánh mắt Tống Duệ Nghiêu ra vẻ ý vị thâm sâu.
Trên bàn thờ là bài vị của nhà họ Tống từ thời Minh thời Thanh, vượt qua hàng ngàn năm, mỗi thân quyến đều có danh phận rõ ràng, duy chỉ có mẹ anh là không có.
Tống Ngạn Thành siết chặt cây hương, tay đưa cao lên trán, cung kính lạy ba cái, lễ nghĩ đủ đầy.
Người bên ngoài chỉ có thể thấy được sự thành kính của anh, không có một tia sơ hở nào.
Nghi lễ xong xuôi, một vài người đến vườn sau từ đường uống trà nghe kinh. Tống Duệ Nghiêu học đòi văn vẻ, rất thích bày ra những nghi thức này. Tống Ngạn Thành thì không để ý đến chuyện này lắm nên về thẳng.
Quý Tả vừa thấy anh bước ra thì lập tức chạy xe lên đón.
“Sếp Tống.” Quý Tả đưa nước cho anh.
Tống Ngạn Thành bình thản nhận lấy, ngồi lên xe.
Cửa xe đóng kín rồi, khuôn mặt hung ác nham hiểm hiện lên dưới chân mày. Bình nước trên tay đã bị anh siết đến biến dạng. Quý Tả cảm thấy không ổn, Tống Ngạn Thành vừa dùng sức đã ném bay bình nước về phía đầu xe.
Cạch!
Tiếng động cực lớn vang lên, Quý Tả không dám thở mạnh.
Hồi lâu sau, Tống Ngạn Thành mới thấp giọng nói: “Chạy đi.”
Dọc đường im ắng.
Quý Tả chần chừ hồi lâu vẫn không dám phá vỡ bầu không khí.
Năm nay đích thân Tống Duệ Nghiêu chọn ngày cúng tổ tiên, lại một mực chọn ngày hôm nay cho bằng được, rõ ràng là có ý đồ khác.
Quý Tả không dám nhắc đến. Hồi lâu sau mới tìm lời an ủi anh: “Sếp Tống, cũng không còn sớm nữa, hay là tìm chỗ nào đó ăn cơm? Dù gì cũng là sinh nhật của ngài.”
Tống Ngạn Thành quay đầu ra cửa sổ, không lên tiếng.
Điện thoại chợt reo lên phá tan bầu không khí. Anh nhíu mày, nhận điện thoại.
Giọng nói treo trẻo của Lê Chi vang lên: “Vị bên A này, xin hỏi ngài đang ở đâu vậy?”
Anh nghe ra được tâm tình cô đang rất tốt, thậm chí còn cười khẽ, uốn lưỡi khiến câu nói thốt ra mang cảm giác vui sướng hơn mọi khi.
Tống Ngạn Thành đã quen với phong cách lạnh lùng độc mồm độc miệng trong phút chốc bỗng tan biến hết, không nói nổi một câu kháng cự hay châm chọc nào, chỉ đáp lại cô bằng sự im lặng.
“Ngài A ơi? Hello?”
Tống Ngạn Thành quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bình thản hỏi: “Chuyện gì?”
“Anh tan làm rồi chứ? Đang trên đường về đúng không?”
Tống Ngạn Thành “ừ” một tiếng qua loa.
“Vậy thì vừa hay! Tôi đang ở trạm xe buýt cầu Quảng Thuận, dù gì cũng thuận đường, đến lúc đó anh dừng lại một chút nhé.”
Cuộc gọi đến này rất đúng lúc, cầu Quảng Thuận ở ngay phía trước, chỉ còn cách 500 mét. Tống Ngạn Thành vừa ngước mắt nhìn đã thấy bóng Lê Chi đứng đó rồi.
Quý Tả cũng vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Á? Là cô Lê?”
Tống Ngạn Thành cất điện thoại lại: “Dừng bên đường đi.”
Bentley dừng hẳn rồi, Lê Chi mới đẩy cửa ra ngồi vào ghế sau. Trên người cô vẫn còn mang hơi lạnh nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười đầy sức sống. Không khí như được thay mới, nháy mắt đã làm tan đi không khí khó chịu trong xe.
Khóe môi Tống Ngạn Thành hơi động nhưng vẫn không mở lời. Lê Chi xoay người qua, tươi cười huơ huơ hộp giấy trên tay: “Này, bánh ngọt mua bên đường, ăn không hết, tặng anh đó.”
Tống Ngạn Thành sức sốt.
Lê Chi làm bộ không để ý nhưng vẫn nhét hộp vào người Tống Ngạn Thành: “Cầm đi cầm đi.”
Bên trong là bánh Mousse, màu trắng sữa điểm xuyết một quả dâu tây to.
Tống Ngạn Thành nhìn xong thì đóng hộp lại, trong lòng bỗng dưng căng thẳng. Yết hầu anh lăn lăn, cố gắng giữ bình tĩnh: “Không phải vẫn còn quay một tuần nữa sao?”
“Đang lúc rảnh, vừa hay về công ty để chụp ảnh tuyên truyền luôn.” Lê Chi thản nhiên giải thích.
Hiếm khi Tống Ngạn Thành không xỏ xiên cô nữa, im lặng mấy giây cô lại nói tiếp: “Mời anh bữa cơm, cảm ơn anh lần trước cứu tôi.”
Quý Tả lái xe về phía tây thành phố, ở đây có một nhà hàng tư nhân. Sau khi đưa hai người đến nơi, anh ta cũng rất biết điều chuồn đi trước.
Nhà hàng này trang trí rất đơn giản, nhìn vẻ thân thiết giữa Tống Ngạn Thành và ông chủ, cô đoán có lẽ anh thường hay đến đây.
Trong lúc đợi món lên, Tống Ngạn Thành từ đầu đến cuối đều rất im lặng, Lê Chi ngồi đối diện anh, không biết bao nhiêu lần rơi vào ngượng ngập. Không khí gượng gạo đến không được tự nhiên, cô thậm chí bắt đầu thấy hối hận, não úng nước rồi hay sao, nhất thời kích động chạy về đây còn mua bánh sinh nhật cho anh.
Điện thoại rung lên.
Vốn tưởng là của Mao Phi Du, hóa ra lại là tin nhắn từ Quý Tả.
[Cô Lê, thực ra hôm nay là sinh nhật của sếp Tống.]
Sinh nhật thì sao chưa.
Chỉ là bên A không có tình người mà thôi.
Tin nhắn thứ hai liền ngay sau đó.
[Cô Lê, thực ra hôm nay, cũng là ngày giỗ của mẹ sếp Tống.]
“............”
Ngây người hồi lâu, Lê Chi mới hiểu, hóa ra mẹ Tống Ngạn Thành đã mất rồi? Ngày giỗ còn đúng vào ngày sinh nhật anh? Bên A này sao mà bi thảm quá. Chả trách sao hôm nay anh lại diễn vai tảng băng.
Lê Chi chỉnh lại hô hấp, nhìn về phía Tống Ngạn Thành.
Tống Ngạn Thành cởi áo khoác, bên trong là chiếc sơ mi cổ cao màu xám, ở nếp xắn tay áo lộ ra nửa mặt đồng hồ. Tay của anh rất đẹp, không hẳn là thanh tú nhưng cân xứng, hữu lực, vuốt ve miệng chén.
Lê Chi tìm đề tài nói chuyện: “Buổi tối không tụ tập party với bạn bè à?”
Tống Ngạn Thành không đáp, gò má căng lên, những đường nét trên khuôn mặt dần hiện lên với vẻ cường tráng mạnh mẽ. Vì anh hơi cúi đầu nên mái tóc rũ xuống nhìn rất mềm mại, chỉ cần vậy thôi, tim Lê Chi bất chợt mềm nhũn.
Cô cũng cầm chén trà lên, đưa tay qua bàn, cụng vào chén trà của anh.
Tống Ngạn Thành ngẩng đầu lên.
Lê Chi nói: “Sinh nhật vui vẻ nhé, bên A.”
Sự kinh ngạc trong mắt Tống Ngạn Thành hiện lên không hề che giấu, thậm chí mày còn nhíu lại.
Lê Chi cũng không giấu diếm gì, thẳng thắng, thành khẩn nói: “Nghe bạn anh nói rồi, là vị họ Mạnh ấy. Vừa hay là hai ngày nay tôi không có cảnh quay nên tiện thể thôi.”
Lúc nói đến hai chữ “tiện thể” cô có hơi chột giả.
Ánh mắt Tống Ngạn Thành rõ ràng đã bắt đầu chuyển động, dường như núi băng đã hòa tan, cả khuôn mặt cũng không còn vẻ sắc bén của khối băng nữa rồi.
Im lặng vài giây, anh gật đầu, trầm giọng nói: “Cảm ơn.”
Lại nói: “Muốn ăn gì? Thịt hầm măng đông ở đây rất ngon, những chỗ khác không có vị ngon như ở đây đâu, cô có thể thử xem.”
Lê Chi cười cười: “Gì cũng được hết, tôi không kén ăn.”
Không giả vờ khách khí làm gì, Tống Ngạn Thành lấy lại thế chủ động, gọi món ít mà chất. Trên bàn đầy đủ các món rồi, anh mới nói: “Ăn đi.”
“Chờ chút.” Lê Chi mở một chai nước có ga ra, đổ vào ly.
Tống Ngạn Thành thấy thế cũng phối hợp nâng chén trà lên, tưởng cô muốn cạn ly chúc mừng sinh nhật anh các thứ.
Nhưng Lê Chi không hề chạm vào chén anh mà dịch tay về phía mép bàn, gõ nhè nhẹ, âm thanh mặt ly chạm với bàn vừa giòn giã vừa nhẹ nhàng. Lê Chi mím mím môi, nhẹ giọng nói: “Ly đầu tiên, không kính anh.”
Lời nói không rõ ràng nhưng Tống Ngạn Thành rất mẫn cảm, lập tức nhận ra ngay.
Từ nhỏ đến lớn, thứ Lê Chi hiểu nhất chính đoán ý người khác qua lời nói, sắc mặt và hiểu rõ vị trí của mình. Cô không đánh cược tình cảm, cũng không nhân danh đạo đức để phán xét bất cứ ai. Những thứ có thể hiểu cô đều hiểu. Cô biết, Tống Ngạn Thành không phải người giả vờ ngớ ngẩn.
Không có ý gì khác, có lẽ là đồng cảnh ngộ nên sinh cảm giác thương tâm, hoặc có lẽ là trong một khoảnh khắc thông cảm, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác. Lê Chi nghĩ thế nào thì sẽ làm thế ấy.
Mẹ anh ra đi vào đúng ngày sinh nhật của anh,
Không cần biết chuyện trước đó ra sao, chỉ một câu này thôi cũng đủ viết thành một câu chuyện bi thương.
Tống Ngạn Thành theo bản năng đưa tay lên, giả vờ bình tĩnh, ấn ấn mi mày bên phải, làm như là gãi ngứa bình thường, thực ra là không muốn để cô thấy sự xúc động trong mắt mình.
“Đúng rồi, quà sinh nhật cho anh này.” Lê Chi đẩy một hộp vuông bọc nhung bên ngoài qua cho anh: “Chuyến bay trễ nên thời gian hơi gấp rút, tôi cũng không biết anh có thế hay không.”
Tống Ngạn Thành xúc động lần hai.
Vừa mở ra xem, cảm xúc của anh nhất thời dâng cao...cô dám thặng anh một cái đầu heo vàng?
Mặt Lê Chi ửng hồng do điều hòa trong phòng, tuy không quá xinh đẹp nhưng Tống Ngạn Thành nghĩ, cô ấy còn vì mình mà đỏ mặt.
Anh không cảm thấy chán ghét, thậm chí còn thấy....có chút đáng yêu.
Sự quan tâm và để ý của cô khiến tâm tình Tống Ngạn Thành có biến chuyển, không thể nói là vui, nhưng cũng bình tĩnh hơn rồi, rất an lòng rồi.
Anh nhíu mày nhìn cô, trong ánh mắt thậm chí còn hiện lên một tia dịu dàng. Do đó ngón tay gõ gõ lên bàn, khóe môi cong lên mang theo ý cười: “Tâm ý này, tôi nhận.”
Lê Chi bị anh nhìn đến mức tự cảm thấy hốt hoảng.
Tống Ngạn Thành ghé lại gần hơn, thấp giọng nói: “Kim chủ rất thích.”(1)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.