Chương 4:
Giảo Xuân Bính
22/04/2021
Đôi mắt sáng lấp lánh của cô gái khiến động tác hất tay của Tống Ngạn Thành ngưng lại.
Vào lúc Lê Chi cảm thấy hy vọng cận kề thì anh lại không chút do dự dùng tay gạt mạnh hơn, giọng nói như ra lệnh, bắt cô xuống xe.
Lê Chi đứng hấp thụ khí lạnh trong đêm, nhìn chiếc Bentley xa dần rồi biến mất. Cô đi dọc theo bờ sông, sóng như cuộn từng hồi muốn đẩy cả người cô, Lê Chi rùng mình một cái, cuối cùng cũng nhớ ra mình phải bắt xe về nhà.
10 giờ đêm, cô tìm đến bệnh viện.
Bà cô nằm phòng ba người, tuần trước đã phẫu thuật, sức khỏe cũng đang có chuyển biến tốt.
Bà nội cô cũng đã gần 70 rồi, người hơi mập, tóc ngắn ngang tai, vì sinh bệnh mà vết đồi mồi trên mặt cũng nhiều thêm.
“Ôi cháu tôi, gần đây con bận lắm à? Gầy đi nhiều lắm đó.” Bà cụ cầm lấy tay cô.
Lê Chi cười, nắm chặt tay bà: “Vâng ạ, con vừa mới đóng một bộ cổ trang, lại chuẩn bị đóng một bộ thời chiến, Mao Phi Du còn nhận thêm mấy tiết mục văn nghệ cho con nữa, con vẫn đang cân nhắc.”
Bà nội nghe xong cảm thấy mừng thay: “Tốt, tốt lắm, con phải làm việc thật tốt, đợi bà ra viện rồi, mời Tiêu Mao đến nhà ăn một bữa.”
Lê Chi đồng ý: “Bà cứ yên chăm sóc sức khỏe cho thật tốt, không cần lo chuyện tiền bạc, con giàu lắm.”
Bà cụ lắc đầu: “Chỗ này đắt quá con à, bà thật là tệ quá.”
Lê Chi lập tức an ủi bà: “Là người thì sẽ đều có bệnh thôi bà, bà tuổi đã cao, chuyện này là bình thường thôi mà bà.”
Cố gắng nói nhỏ nhất có thể, những bệnh nhân khác đều đã nghỉ ngơi, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn nhỏ đầu giường, rọi vào mắt cô sáng như ánh trăng. Bà cụ cầm lấy tay cô không rời, nghẹn ngào nói: “Con vất vả rồi con à.”
Lê Chi cười tươi: “Bà yên tâm, không vất vả chút nào.”
Trước khi rời đi, cô lại đến phòng nộp viện phí. Số dư trong thẻ vẫn còn đầy, tuy là phía Tống Ngạn Thành kết thúc hợp đồng rồi nhưng vẫn không đến nỗi chết đói ngay lập tức.
Lê Chi hít sâu một hơi, có lết qua ngày thì vẫn phải sống thôi.
Cô nhắn cho Mao Phi Du một tin, quyết định nhận đóng quảng cáo.
“Tống Ngạn Thành không cần em nữa thật rồi?” Lên xe, Mao Phi Du đã cười nhạo cô.
Lê Chi nhắm mắt lại, quay đầu xem như chưa nghe thấy gì.
Lê Chi xinh đẹp, khí chất sáng ngời. Hồi mới vào ngành, cũng từng có người ra ám hiệu, thăm dò đủ cả. Có một lần, chị Phong muốn nhận ra mặt một bữa tiệc, giá 20 vạn, nhưng cô không đồng ý.
Lê Chi lúc đó, bất chấp tất cả, chân thành, dũng cảm, thẳng thắn với bản thân.
Đến nay Mao Phi Du vẫn còn nhớ cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này.
“Anh đừng nói bậy.” Lê Chi bình tĩnh đáp: “Em chỉ là không muốn đóng cùng Thời Chỉ Nhược thôi.”
Mao Phi Du hừ lạnh một tiếng: “Bày đặt.”
Đến nơi, Lê Chi và một nhóm người ngồi ở phòng chờ, sát đó là phòng trang điểm. Ai nấy cũng háo hức chờ Thời Chỉ Nhược ký tên, 5 phút sau đã có người phấn khích quay lại: “AAAA! Chị Thời đúng là quá đỉnh luôn! Mặt mộc của chị ấy siêu siêu đẹp nhé!”
“Trời ạ, chị ấy dám gặp mọi người bằng mặt mộc luôn sao?”
“Đúng! Siêu siêu đẹp!”
Nghe vậy ai nấy cũng như được tiếp thêm tinh thần, lần lượt chạy qua xin ký tên.
Trong nhóm có một người kéo tay Lê Chi: “Cùng đi thôi.”
Thời Chỉ Nhược đang ngồi trước bàn trang điểm, mặc một chiếc váy cổ V đơn giản tôn lên đường cong mềm mại, cân xứng. Cô ta hất nhẹ cằm, đánh lớp nền, góc nghiêng thần thánh.
Bảo vệ đứng ngoài chặn người trước cửa, rất ầm ĩ.
Thời Chỉ Nhược quay đầu nhìn ra cửa, cười cười: “Không sao đâu anh Lý.”
Lê Chi tận lực nép ra phía sau, cúi đầu, cố gắng không tạo nên cảm giác tồn tại.
Thời Chỉ Nhược rất thân thiện, ký tên nhiệt tình, lâu lâu lại còn cười thật tươi, cuối cùng còn chụp một tấm ảnh chung với mọi người.
“Hello, phiền cô lấy cho tôi ly nước được không.” Thời Chỉ Nhược bước đến gần hai bước, giọng nói cách Lê Chi rất gần.
Lê Chi vẫn đang ở trên mây, một lúc sau mới hoàn hồn: “Hả?”
Thời Chỉ Nhược nhìn cô, vẫn cười nói: “Phiền cô, ly nước ở kia.”
Trên bàn là một ly nước thủy tinh, trên miệng ly vẫn còn bốc hơi nóng.
Lê Chi bưng đến, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cô ta.
Thời Chỉ Nhược đưa tay ra, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
Khách khí, lịch sự, như thế người lạ mới gặp lần đầu.
Lê Chi đưa ly đến, khi đã xác định cô ta cầm chắc tay rồi mới thả lỏng tay mình ra.
Thời Chỉ Nhược nhìn cô, cong môi lên, thả lỏng tay, ly nước rơi xuống đất, nước nóng bắn lên tay Lê Chi một lượng lớn.
Lê Chi theo bản năng rụt tay lại, nhưng người kêu đau đầu tiên lại là Thời Chỉ Nhược: “A!”
Nhất thời, mọi người vây lấy hỏi han cô ta: “Không sao chứ tiền bối ơi?”
“Mau đi bệnh viện thôi tiền bối, ôi trời, cô làm sao thế nhỉ, sao lại bất cẩn thế?” Nửa câu sau là dành cho Lê Chi.
Lê Chi đau rát, vừa nãy nước bắn tung tóe vào lòng bàn tay cô, Thời Chỉ Nhược vốn dĩ không hề bị bỏng.
Cô có thể giải thích sao? Có thể chứng minh mình oan uổng sao?
Có người sẽ tin sao?
Quay xong quảng cáo đêm cũng đã khuya.
Vết bỏng của Lê Chi không được xử lý bài bản, sau khi quay xong, tay đã phỏng bọt nước lên.
“Ui ui đau đau!”
Mao Phi Du xức thuốc cho cô, tức giận nói: “Biết đau sao còn làm việc hấp tấp như thế, đáng!”
Lê Chi hít một hơi: “Nếu em nói là cô ta cố ý, anh có tin không?”
Mao Phi Du không nói là không tin, cũng không nói là tin.
Y băng bó cho cô, bất chợt hỏi: “Em và Thời Chỉ Nhược là sao vậy, sao lại đối đầu nhau?”
“Hồi cấp ba cô ta thích một bạn nam nhưng theo đuổi không thành.”
Mao Phi Du trợn trắng mắt: “Thế thì liên quan quái gì đến em.”
“Sau này chàng trai đó lại là mối tình đầu của em.” Lê Chi cười cười.
Mao Phi Du bất động vài giây: “Mẹ nó chứ anh mà tin em mới lạ.”
Y nhẩm tính trong lòng, quảng cáo lên sóng chắc cũng sẽ lướt qua mặt của Lê Chi một cái, cũng xem như là đã lên hình. Cuộc sống khó khăn, ai mà chẳng phải vượt qua chứ. Hai năm trước y cũng từng dẫn dắt một người nổi tiếng thành công, nhất định sẽ có người thứ hai.
Vừa an ủi tâm hồn xong thì điện thoại reo lên, Mao Phi Du nghe được mấy câu, nụ cười trên môi đã cứng lại.
Chế tác Phương nói, diễn viên quần chúng quá nhiều, cho nên sẽ xóa Lê Chi đi.
“Được rồi, hai người cũng đừng buồn quá nhé, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.”
Lê Chi quay lại căn phòng cho thuê, trong đầu vẫn còn lặp đi lặp lại những lời Mao Phi Du nói. Cô ngồi trên sofa, đầu óc trống rỗng, bị ánh đèn chiếu chói mắt mới hoàn hồn, thở dài một hơi.
Thôi quen rồi quen rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.
Lê Chi chấn chỉnh lại tinh thần, chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại reo lên.
Cô vuốt màn hình lên, ba chữ “Thư ký Quý”, đúng rồi, cô không nhìn lầm. Do dự chốc lát, Lê Chi nhấn nút nghe.
“Cô Lê, thật xin lỗi vì tối thế này còn làm phiền.” Quý Tả vội vàng nói.
11 giờ đêm.
Lê Chi đứng đầu ngõ, gió thổi thẳng vào mặt khiến đầu óc cô thanh tỉnh hẳn, hơn nữa còn thấy hơi hối hận.
Ngẫm nghĩ lại thì, hợp đồng cũng chấm dứt rồi, tối khuya thế nào còn có lòng tốt giúp đỡ nhau cái gì chứ.
Chiếc Bentley rất đúng hẹn, xe vừa dừng, Quý Tả đã vội vã bước xuống: “Cô Lê, thật sự xin lỗi, đã khuya vậy rồi còn nhờ cô ra ngoài.”
Vừa nãy trong điện thoại, Lê Chi đã biết nguyên nhân vấn đề.
Ông lão cô đến gặp lần trước hình như lại phát bệnh rồi, dỗ thế nào cũng không được, làm ầm ĩ cả nhà, chỉ một mực gọi tên Hồng Dao. Chứng bệnh rối loạn ông mắc phải chính là như thế, tâm thần bất định, cảm xúc bất thường, la khóc om sòm như một đứa trẻ ba tuổi.
Quý Tả mở cửa xe cho cô: “Mời lên xe.”
Đèn trong xe cũng lập tức sáng lên, trên xe còn có cả độc dược nhân gian kia nữa.
Độc dược Tống vẫn ngồi bên trái như thường lệ, chân vắt chéo, không nói không cười.
Ngại ngùng đã nhiều, ngượng ngập đã đủ, cô cũng đã quen rồi.
Lê Chi ngồi vào bên trong, ngoan ngoãn im lặng lướt điện thoại.
Lần này, Quý Tả nói nhiều hơn hẳn: “Cô Lê, tôi đã xem chương trình “Victory” của cô rồi, thời lượng cô chiếm sóng cũng nhiều, nội dung cũng rất đặc sắc, cô có định tham gia mùa 2 không vậy?”
Lê Chi đáp: “Tôi còn chưa tham gia mùa 1 mà.”
Quý Tả: “........”
Không khí lại thêm ngượng ngập rồi.
Cuối cùng thư ký Quý cũng không cố ép bản thân tám chuyện về lĩnh vực mình không quan tâm nữa.
Xe chạy về hướng ngoại ô, 40 phút sau đã đỗ trước cửa nhà. Xe còn chưa dừng hẳn, Lê Chi đã nhìn thấy Stretch Lincoln Limousine trước sân.
Quý Tả quay đầu, thấp giọng báo cáo: “Là xe của anh trai ngài.”
Tống Ngạn Thành “ừ” một tiếng.
Cả hai bên dường như xuống xe cùng một lúc, ngay khi Tống Duệ Nghiêu bước xuống từ chiếc Limousine, mắt Lê Chi đã sáng lên, nhà này sản xuất trai đẹp sao? Nhìn Tống Duệ Nghiêu quả thực đoán không ra tuổi, nhưng chắc cũng lớn hơn Tống Ngạn Thành vài tuổi.
“Ngạn Thành em có hiếu thật đấy, trời lạnh thế này mà em cũng chạy vội đến.” Tống Duệ Nghiêu cười cười.
Tống Ngạn Thành cũng rất ôn hòa đáp lại: “Sức khỏe ông không được tốt, là phận con cháu chắc chắn phải tận lực làm ông vui rồi. Về điểm này, em và anh cả đều như nhau.”
Ý cười trên mặt Tống Duệ Nghiêu nhạt dần, bước đến sát hơn: “Nếu em đã gọi anh một tiếng anh cả, thì anh cũng có đôi lời muốn dặn dò em.”
Tống Ngạn Thành không lên tiếng, chỉ khách khí gật đầu.
Tống Duệ Nghiêu nghiêng đầu, ghé sát anh, nhìn rất giống anh em hòa thuận: “Trong tay ông nội còn 10% cổ phần, dù em có giở trò trong bóng tối rồi chiếm được đi nữa thì cũng không vượt được số cổ phần trong tay anh đâu. Hà tất phải phí công phí sức đến thế làm gì? Chi bằng đi nước ngoài nghỉ ngơi, số tiền mấy năm nay cho em đủ để em làm một thiếu gia nhàn rỗi rồi đấy.”
Lê Chi mang thân phận “bạn gái” nên đương nhiên đứng rất gần Tống Ngạn Thành. Những lời này rõ ràng là châm chích và nói xóc, hảo cảm vừa nãy về Tống Duệ Nghiêu trong cô tan mất một nửa.
Lê Chi theo bản năng nhìn Tống Ngạn Thành, anh vẫn rất ổn, vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo của một thiếu gia.
Tống Duệ Nghiên cười cười, tiếp tục nói: “Lúc đầu bố một mực đón em về nhà họ Tống mới khiến ông nội tức đến sinh bệnh. Làm người nên biết đủ, điều này chắc em phải hiểu rõ hơn mẹ mình chứ nhỉ. Dù bản thân bà ta có không biến thành phượng hoàng nổi đi nữa thì tốt xấu gì cũng nâng em đến được đây rồi.”
Sau đó, Lê Chi còn mơ hồ nghe được mấy từ như “con hoang”, “sĩ diện”, “con rơi con rớt” và một loạt các từ khác.
Cô cuối cùng cũng hiểu được, vị độc dược nhân gian này đang làm chuyện gì rồi.
Tranh sủng!
Lê Chi còn chưa kịp cảm thán “nhà giàu đúng là rối rắm thật” thì Tống Duệ Nghiêu bất chợt nhìn cô, thu lại miệng lưỡi độc địa vừa nãy, mỉm cười dịu dàng: “Người phụ nữ của Ngạn Thành lúc nào cũng tuyệt nhỉ, ai ai cũng đều xinh đẹp năng động.”
Lê Chi không hề thấy vui vì được khen chút nào.
“Nhưng để anh nhắc cho em gái nhỏ một câu, em trai anh tuổi còn trẻ, hôm nào nó làm em uất ức, tổn thương, ví dụ như bị đá hay vị vứt đi gì đó thì em thông cảm cho nó nhé.”
Không ai dám đáp lời.
Tống Ngạn Thành đứng chắn trước cô, bóng lưng màu đen như muốn hòa làm một với màn đêm.
Tống Duệ Nghiêu chiếm được thế thượng phong, châm chọc đủ rồi thì chuẩn bị cất bước đi.
Lê Chi không chấp nhận được, bất chợt tiến lên một bước, khoát lên tay Tống Ngạn Thành ra vẻ vô cùng thân thiết, cười thật tươi, hỏi một câu: “Anh sẽ không “đá hay là vứt” em đi chứ anh!”
Cô hơi dương cằm lên, giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng triền miên.
Tống Ngạn Thành và cô nhìn nhau, một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng vỗ lấy, dịu dàng tâm tình: “Không đâu.”
Vào lúc Lê Chi cảm thấy hy vọng cận kề thì anh lại không chút do dự dùng tay gạt mạnh hơn, giọng nói như ra lệnh, bắt cô xuống xe.
Lê Chi đứng hấp thụ khí lạnh trong đêm, nhìn chiếc Bentley xa dần rồi biến mất. Cô đi dọc theo bờ sông, sóng như cuộn từng hồi muốn đẩy cả người cô, Lê Chi rùng mình một cái, cuối cùng cũng nhớ ra mình phải bắt xe về nhà.
10 giờ đêm, cô tìm đến bệnh viện.
Bà cô nằm phòng ba người, tuần trước đã phẫu thuật, sức khỏe cũng đang có chuyển biến tốt.
Bà nội cô cũng đã gần 70 rồi, người hơi mập, tóc ngắn ngang tai, vì sinh bệnh mà vết đồi mồi trên mặt cũng nhiều thêm.
“Ôi cháu tôi, gần đây con bận lắm à? Gầy đi nhiều lắm đó.” Bà cụ cầm lấy tay cô.
Lê Chi cười, nắm chặt tay bà: “Vâng ạ, con vừa mới đóng một bộ cổ trang, lại chuẩn bị đóng một bộ thời chiến, Mao Phi Du còn nhận thêm mấy tiết mục văn nghệ cho con nữa, con vẫn đang cân nhắc.”
Bà nội nghe xong cảm thấy mừng thay: “Tốt, tốt lắm, con phải làm việc thật tốt, đợi bà ra viện rồi, mời Tiêu Mao đến nhà ăn một bữa.”
Lê Chi đồng ý: “Bà cứ yên chăm sóc sức khỏe cho thật tốt, không cần lo chuyện tiền bạc, con giàu lắm.”
Bà cụ lắc đầu: “Chỗ này đắt quá con à, bà thật là tệ quá.”
Lê Chi lập tức an ủi bà: “Là người thì sẽ đều có bệnh thôi bà, bà tuổi đã cao, chuyện này là bình thường thôi mà bà.”
Cố gắng nói nhỏ nhất có thể, những bệnh nhân khác đều đã nghỉ ngơi, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn nhỏ đầu giường, rọi vào mắt cô sáng như ánh trăng. Bà cụ cầm lấy tay cô không rời, nghẹn ngào nói: “Con vất vả rồi con à.”
Lê Chi cười tươi: “Bà yên tâm, không vất vả chút nào.”
Trước khi rời đi, cô lại đến phòng nộp viện phí. Số dư trong thẻ vẫn còn đầy, tuy là phía Tống Ngạn Thành kết thúc hợp đồng rồi nhưng vẫn không đến nỗi chết đói ngay lập tức.
Lê Chi hít sâu một hơi, có lết qua ngày thì vẫn phải sống thôi.
Cô nhắn cho Mao Phi Du một tin, quyết định nhận đóng quảng cáo.
“Tống Ngạn Thành không cần em nữa thật rồi?” Lên xe, Mao Phi Du đã cười nhạo cô.
Lê Chi nhắm mắt lại, quay đầu xem như chưa nghe thấy gì.
Lê Chi xinh đẹp, khí chất sáng ngời. Hồi mới vào ngành, cũng từng có người ra ám hiệu, thăm dò đủ cả. Có một lần, chị Phong muốn nhận ra mặt một bữa tiệc, giá 20 vạn, nhưng cô không đồng ý.
Lê Chi lúc đó, bất chấp tất cả, chân thành, dũng cảm, thẳng thắn với bản thân.
Đến nay Mao Phi Du vẫn còn nhớ cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này.
“Anh đừng nói bậy.” Lê Chi bình tĩnh đáp: “Em chỉ là không muốn đóng cùng Thời Chỉ Nhược thôi.”
Mao Phi Du hừ lạnh một tiếng: “Bày đặt.”
Đến nơi, Lê Chi và một nhóm người ngồi ở phòng chờ, sát đó là phòng trang điểm. Ai nấy cũng háo hức chờ Thời Chỉ Nhược ký tên, 5 phút sau đã có người phấn khích quay lại: “AAAA! Chị Thời đúng là quá đỉnh luôn! Mặt mộc của chị ấy siêu siêu đẹp nhé!”
“Trời ạ, chị ấy dám gặp mọi người bằng mặt mộc luôn sao?”
“Đúng! Siêu siêu đẹp!”
Nghe vậy ai nấy cũng như được tiếp thêm tinh thần, lần lượt chạy qua xin ký tên.
Trong nhóm có một người kéo tay Lê Chi: “Cùng đi thôi.”
Thời Chỉ Nhược đang ngồi trước bàn trang điểm, mặc một chiếc váy cổ V đơn giản tôn lên đường cong mềm mại, cân xứng. Cô ta hất nhẹ cằm, đánh lớp nền, góc nghiêng thần thánh.
Bảo vệ đứng ngoài chặn người trước cửa, rất ầm ĩ.
Thời Chỉ Nhược quay đầu nhìn ra cửa, cười cười: “Không sao đâu anh Lý.”
Lê Chi tận lực nép ra phía sau, cúi đầu, cố gắng không tạo nên cảm giác tồn tại.
Thời Chỉ Nhược rất thân thiện, ký tên nhiệt tình, lâu lâu lại còn cười thật tươi, cuối cùng còn chụp một tấm ảnh chung với mọi người.
“Hello, phiền cô lấy cho tôi ly nước được không.” Thời Chỉ Nhược bước đến gần hai bước, giọng nói cách Lê Chi rất gần.
Lê Chi vẫn đang ở trên mây, một lúc sau mới hoàn hồn: “Hả?”
Thời Chỉ Nhược nhìn cô, vẫn cười nói: “Phiền cô, ly nước ở kia.”
Trên bàn là một ly nước thủy tinh, trên miệng ly vẫn còn bốc hơi nóng.
Lê Chi bưng đến, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cô ta.
Thời Chỉ Nhược đưa tay ra, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
Khách khí, lịch sự, như thế người lạ mới gặp lần đầu.
Lê Chi đưa ly đến, khi đã xác định cô ta cầm chắc tay rồi mới thả lỏng tay mình ra.
Thời Chỉ Nhược nhìn cô, cong môi lên, thả lỏng tay, ly nước rơi xuống đất, nước nóng bắn lên tay Lê Chi một lượng lớn.
Lê Chi theo bản năng rụt tay lại, nhưng người kêu đau đầu tiên lại là Thời Chỉ Nhược: “A!”
Nhất thời, mọi người vây lấy hỏi han cô ta: “Không sao chứ tiền bối ơi?”
“Mau đi bệnh viện thôi tiền bối, ôi trời, cô làm sao thế nhỉ, sao lại bất cẩn thế?” Nửa câu sau là dành cho Lê Chi.
Lê Chi đau rát, vừa nãy nước bắn tung tóe vào lòng bàn tay cô, Thời Chỉ Nhược vốn dĩ không hề bị bỏng.
Cô có thể giải thích sao? Có thể chứng minh mình oan uổng sao?
Có người sẽ tin sao?
Quay xong quảng cáo đêm cũng đã khuya.
Vết bỏng của Lê Chi không được xử lý bài bản, sau khi quay xong, tay đã phỏng bọt nước lên.
“Ui ui đau đau!”
Mao Phi Du xức thuốc cho cô, tức giận nói: “Biết đau sao còn làm việc hấp tấp như thế, đáng!”
Lê Chi hít một hơi: “Nếu em nói là cô ta cố ý, anh có tin không?”
Mao Phi Du không nói là không tin, cũng không nói là tin.
Y băng bó cho cô, bất chợt hỏi: “Em và Thời Chỉ Nhược là sao vậy, sao lại đối đầu nhau?”
“Hồi cấp ba cô ta thích một bạn nam nhưng theo đuổi không thành.”
Mao Phi Du trợn trắng mắt: “Thế thì liên quan quái gì đến em.”
“Sau này chàng trai đó lại là mối tình đầu của em.” Lê Chi cười cười.
Mao Phi Du bất động vài giây: “Mẹ nó chứ anh mà tin em mới lạ.”
Y nhẩm tính trong lòng, quảng cáo lên sóng chắc cũng sẽ lướt qua mặt của Lê Chi một cái, cũng xem như là đã lên hình. Cuộc sống khó khăn, ai mà chẳng phải vượt qua chứ. Hai năm trước y cũng từng dẫn dắt một người nổi tiếng thành công, nhất định sẽ có người thứ hai.
Vừa an ủi tâm hồn xong thì điện thoại reo lên, Mao Phi Du nghe được mấy câu, nụ cười trên môi đã cứng lại.
Chế tác Phương nói, diễn viên quần chúng quá nhiều, cho nên sẽ xóa Lê Chi đi.
“Được rồi, hai người cũng đừng buồn quá nhé, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.”
Lê Chi quay lại căn phòng cho thuê, trong đầu vẫn còn lặp đi lặp lại những lời Mao Phi Du nói. Cô ngồi trên sofa, đầu óc trống rỗng, bị ánh đèn chiếu chói mắt mới hoàn hồn, thở dài một hơi.
Thôi quen rồi quen rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.
Lê Chi chấn chỉnh lại tinh thần, chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại reo lên.
Cô vuốt màn hình lên, ba chữ “Thư ký Quý”, đúng rồi, cô không nhìn lầm. Do dự chốc lát, Lê Chi nhấn nút nghe.
“Cô Lê, thật xin lỗi vì tối thế này còn làm phiền.” Quý Tả vội vàng nói.
11 giờ đêm.
Lê Chi đứng đầu ngõ, gió thổi thẳng vào mặt khiến đầu óc cô thanh tỉnh hẳn, hơn nữa còn thấy hơi hối hận.
Ngẫm nghĩ lại thì, hợp đồng cũng chấm dứt rồi, tối khuya thế nào còn có lòng tốt giúp đỡ nhau cái gì chứ.
Chiếc Bentley rất đúng hẹn, xe vừa dừng, Quý Tả đã vội vã bước xuống: “Cô Lê, thật sự xin lỗi, đã khuya vậy rồi còn nhờ cô ra ngoài.”
Vừa nãy trong điện thoại, Lê Chi đã biết nguyên nhân vấn đề.
Ông lão cô đến gặp lần trước hình như lại phát bệnh rồi, dỗ thế nào cũng không được, làm ầm ĩ cả nhà, chỉ một mực gọi tên Hồng Dao. Chứng bệnh rối loạn ông mắc phải chính là như thế, tâm thần bất định, cảm xúc bất thường, la khóc om sòm như một đứa trẻ ba tuổi.
Quý Tả mở cửa xe cho cô: “Mời lên xe.”
Đèn trong xe cũng lập tức sáng lên, trên xe còn có cả độc dược nhân gian kia nữa.
Độc dược Tống vẫn ngồi bên trái như thường lệ, chân vắt chéo, không nói không cười.
Ngại ngùng đã nhiều, ngượng ngập đã đủ, cô cũng đã quen rồi.
Lê Chi ngồi vào bên trong, ngoan ngoãn im lặng lướt điện thoại.
Lần này, Quý Tả nói nhiều hơn hẳn: “Cô Lê, tôi đã xem chương trình “Victory” của cô rồi, thời lượng cô chiếm sóng cũng nhiều, nội dung cũng rất đặc sắc, cô có định tham gia mùa 2 không vậy?”
Lê Chi đáp: “Tôi còn chưa tham gia mùa 1 mà.”
Quý Tả: “........”
Không khí lại thêm ngượng ngập rồi.
Cuối cùng thư ký Quý cũng không cố ép bản thân tám chuyện về lĩnh vực mình không quan tâm nữa.
Xe chạy về hướng ngoại ô, 40 phút sau đã đỗ trước cửa nhà. Xe còn chưa dừng hẳn, Lê Chi đã nhìn thấy Stretch Lincoln Limousine trước sân.
Quý Tả quay đầu, thấp giọng báo cáo: “Là xe của anh trai ngài.”
Tống Ngạn Thành “ừ” một tiếng.
Cả hai bên dường như xuống xe cùng một lúc, ngay khi Tống Duệ Nghiêu bước xuống từ chiếc Limousine, mắt Lê Chi đã sáng lên, nhà này sản xuất trai đẹp sao? Nhìn Tống Duệ Nghiêu quả thực đoán không ra tuổi, nhưng chắc cũng lớn hơn Tống Ngạn Thành vài tuổi.
“Ngạn Thành em có hiếu thật đấy, trời lạnh thế này mà em cũng chạy vội đến.” Tống Duệ Nghiêu cười cười.
Tống Ngạn Thành cũng rất ôn hòa đáp lại: “Sức khỏe ông không được tốt, là phận con cháu chắc chắn phải tận lực làm ông vui rồi. Về điểm này, em và anh cả đều như nhau.”
Ý cười trên mặt Tống Duệ Nghiêu nhạt dần, bước đến sát hơn: “Nếu em đã gọi anh một tiếng anh cả, thì anh cũng có đôi lời muốn dặn dò em.”
Tống Ngạn Thành không lên tiếng, chỉ khách khí gật đầu.
Tống Duệ Nghiêu nghiêng đầu, ghé sát anh, nhìn rất giống anh em hòa thuận: “Trong tay ông nội còn 10% cổ phần, dù em có giở trò trong bóng tối rồi chiếm được đi nữa thì cũng không vượt được số cổ phần trong tay anh đâu. Hà tất phải phí công phí sức đến thế làm gì? Chi bằng đi nước ngoài nghỉ ngơi, số tiền mấy năm nay cho em đủ để em làm một thiếu gia nhàn rỗi rồi đấy.”
Lê Chi mang thân phận “bạn gái” nên đương nhiên đứng rất gần Tống Ngạn Thành. Những lời này rõ ràng là châm chích và nói xóc, hảo cảm vừa nãy về Tống Duệ Nghiêu trong cô tan mất một nửa.
Lê Chi theo bản năng nhìn Tống Ngạn Thành, anh vẫn rất ổn, vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo của một thiếu gia.
Tống Duệ Nghiên cười cười, tiếp tục nói: “Lúc đầu bố một mực đón em về nhà họ Tống mới khiến ông nội tức đến sinh bệnh. Làm người nên biết đủ, điều này chắc em phải hiểu rõ hơn mẹ mình chứ nhỉ. Dù bản thân bà ta có không biến thành phượng hoàng nổi đi nữa thì tốt xấu gì cũng nâng em đến được đây rồi.”
Sau đó, Lê Chi còn mơ hồ nghe được mấy từ như “con hoang”, “sĩ diện”, “con rơi con rớt” và một loạt các từ khác.
Cô cuối cùng cũng hiểu được, vị độc dược nhân gian này đang làm chuyện gì rồi.
Tranh sủng!
Lê Chi còn chưa kịp cảm thán “nhà giàu đúng là rối rắm thật” thì Tống Duệ Nghiêu bất chợt nhìn cô, thu lại miệng lưỡi độc địa vừa nãy, mỉm cười dịu dàng: “Người phụ nữ của Ngạn Thành lúc nào cũng tuyệt nhỉ, ai ai cũng đều xinh đẹp năng động.”
Lê Chi không hề thấy vui vì được khen chút nào.
“Nhưng để anh nhắc cho em gái nhỏ một câu, em trai anh tuổi còn trẻ, hôm nào nó làm em uất ức, tổn thương, ví dụ như bị đá hay vị vứt đi gì đó thì em thông cảm cho nó nhé.”
Không ai dám đáp lời.
Tống Ngạn Thành đứng chắn trước cô, bóng lưng màu đen như muốn hòa làm một với màn đêm.
Tống Duệ Nghiêu chiếm được thế thượng phong, châm chọc đủ rồi thì chuẩn bị cất bước đi.
Lê Chi không chấp nhận được, bất chợt tiến lên một bước, khoát lên tay Tống Ngạn Thành ra vẻ vô cùng thân thiết, cười thật tươi, hỏi một câu: “Anh sẽ không “đá hay là vứt” em đi chứ anh!”
Cô hơi dương cằm lên, giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng triền miên.
Tống Ngạn Thành và cô nhìn nhau, một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng vỗ lấy, dịu dàng tâm tình: “Không đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.