Ảo Mộng Lữ Trình

Chương 33

Tùy Tâm Sở Dục

26/09/2016

Converter: hanthientuyet

Editor: Thư

Jack Dawson đi đến sau lưng Rose, thấy nàng vẫn quỳ không động, vì vậy hắn dùng giọng điệu đùa giỡn nhẹ giọng nói:

"So với những chỗ khác, đây thật là chỗ ước hẹn tuyệt vời nhất mà anh có thể nghĩ đến. Rose, anh đến rồi."

Hắn bắt chước hành động của Rose, cùng quỳ xuống song song với nàng trước thập tự giá, hai tay đặt ở trước ngực, cúi đầu cầu nguyện.

Rose mở mắt, đứng lên từ dưới đất, Jack cũng đứng lên theo nàng.

"Ban nãy em đang cầu khẩn cái gì vậy?" Hắn mỉm cười hỏi, "Anh đang cầu khẩn, hy vọng có thể thấy nụ cười luôn luôn hiện diện trên gương mặt em. Rose, em biết không, em cười lên rất đẹp, loại vẻ đẹp này, thậm chí dù có dùng bút vẽ thì anh cũng không thể nào nắm bắt chính xác nó."

Rose trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên nói:

"Jack, tôi thật xin lỗi, đây là lần cuối cùng tôi gặp anh. Tôi hẹn anh tới đây, chính là muốn nói cho anh biết, sau này tôi sẽ không gặp lại anh nữa. Anh cũng đừng tới tìm tôi nữa."

"Tại sao?"

Nụ cười trên mặt Jack dần dần biến mất:

"Anh đã làm sai điều gì sao? Hay là do em đã ghét anh?"

"Không, không," Rose lắc đầu, trong giọng nói toát lên một loại thống khổ đè nén, "Tôi đã có vị hôn phu. Sau khi chiếc tàu này cập bến, chính là lúc chúng tôi kết hôn. Bất luận từ phương diện nào mà nói, tôi cũng không thể cứ tiếp tục gặp mặt anh như vậy được."

"Vị hôn phu của em, hay là mẹ em đã biết chuyện anh và em gặp mặt sao? Bọn họ gây áp lực cho em phải không?"

Rose trầm mặc, sau đó hít sâu một hơi:

"Được rồi, tôi nói cho anh hay. Tôi đã từng thử nói lời từ hôn với vị hôn phu, nhưng đã bị hắn cự tuyệt, không còn đường lui nữa. Sau khi mẹ tôi biết được ý nghĩ của tôi, bà trách cứ tôi, khóc tỉ tê trước mặt tôi, thậm chí bà còn cầu khẩn tôi. Jack, tôi không có cách nào không để tâm đến cảm nghĩ của bà ấy. Xin anh tha thứ cho tôi. Căn bản là chúng ta không nên quen biết. Tôi phải đi..."

Nàng xoay người, cúi đầu đi ra cửa.

Jack Dawson đứng ở đó, nhìn bóng lưng vội vã của nàng, bỗng nhiên mở miệng hỏi:

"Rose, em yêu anh không?"

Rose dừng bước, nhưng không trả lời.

Jack từ từ đi đến bên cạnh nàng.

"Rose, em không trả lời được rốt cục là em có yêu anh hay không, nhưng anh biết rõ vô cùng, anh yêu em, muốn được vĩnh viễn ở bên cạnh em. Không chỉ vì danh hiệu, địa vị hay bất cứ vật bên ngoài nào của em cả. Anh yêu em, chỉ vì bản thân em. Giống như vào giờ phút này khi anh nhìn em cũng giống như khi em nhìn anh vậy, tất cả mọi thứ dường như đều trở nên bất đồng. Anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình trở nên mạnh mẽ như bây giờ, đồng thời cũng trở nên thật mềm yếu. Tình cảm tại đáy lòng anh dâng trào, khiến cho nhiệt huyết cả người anh sôi trào. Nghi ngờ và sợ hãi chưa bao giờ rời khỏi tâm trí anh. Anh sợ tình cảm của anh không có được sự đáp lại của em. Tất cả những thứ đó, cảm giác đó rõ ràng như thế đấy. Bởi vì anh biết, từ giây phút anh quen biết em trở đi, anh liền hiểu mình muốn làm một người đàn ông như thế nào."

Trong lòng Margaret thầm thở dài một tiếng.

Trên thế giới này, sợ rằng không có người phụ nữ nào có thể thờ ơ không động lòng trước một màn bày tỏ xuất phát từ sâu bên trong đến mức động lòng người



của người tình.

Nàng dám đánh cuộc, cây kim cân trong nội tâm Rose vẫn chưa quyết định đã lặng lẽ ngã về một phía mất rồi.

Quả nhiên, Rose phảng phất như giật mình. Nàng đứng ở đó, không nhúc nhích, cũng không nói gì.

"Rose, anh biết lúc ở cùng với anh thì em rất vui vẻ," Giọng nói tràn đầy tình cảm của Jack lại vang lên, "Trước đây, em vẫn luôn luôn để cho người khác định đoạt. Anh muốn hỏi là, tại sao người sống trên đời không thể dũng cảm lựa chọn vì vận mệnh của mình chứ? Nếu như em là một cô gái nhiệt tình với dạ tiệc vũ hội, thì anh tuyệt đối sẽ không nói với em điều này. Nhưng anh biết là em không phải vậy. Sau này, có lẽ anh vĩnh viễn cũng không có khả năng cho em một cuộc sống sung túc đầy đủ như bây giờ, nhưng anh sẽ cố gắng để có thể cho em cuộc sống tốt nhất. Lúc còn ở nước Pháp, anh có nghe một người Do Thái nói, đi qua bí mật một cách vui vẻ là tự do, mà đi qua bí mật một cách tự do lại là dũng cảm. Em có dũng khí như vậy để trao tay mình cho anh hay không, có để cho anh mang em cùng nhau tạo ra một cuộc sống mới hoàn toàn bất đồng hay không?"

"Jack!" Rose kêu lên một tiếng.

"Rose!"

Jack mở lớn đôi vòng tay, ôm lấy nàng, cúi đầu hôn lên trán nàng:

"Tin tưởng anh, anh yêu em, anh nguyện ý dùng sinh mạng để bảo vệ em."

Rose phảng phất nghẹn ngào nấc lên một tiếng, đem đầu vùi vào vai hắn.

Lễ đường lại yên tĩnh trở lại.

Khoảng cách hơi xa, cộng với ánh sáng tối tăm. Cho nên, mặc dù không nhìn rõ lắm, nhưng căn bản không cần nhìn, cũng biết bây giờ bọn họ đang hôn nhau.

Ngay cả thở mạnh Margaret cũng không dám. Nàng lại càng thêm không dám tưởng tượng rốt cục trong lòng người đàn ông đang đứng cạnh có suy nghĩ gì: Vị hôn thê tư hội với một họa sĩ nghèo lưu lạc sau lưng hắn, hai người còn thân mật như vậy!

Bỗng nhiên Jack buông Rose ra:

"Anh đi nói với vị hôn phu của em! Hai người chưa kết hôn mà. Tất cả mọi chuyện đều còn kịp!"

"Không, không," Rose nắm chặt cánh tay hắn, giọng nói mang theo ý sợ hãi, "Hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý hủy bỏ hôn lễ đâu. Hắn sẽ không bỏ qua cho anh. Còn có mẹ em nữa, bà ấy cũng sẽ không cho phép em yêu anh. Anh ngàn vạn lần đừng đi tìm họ mà! Em quyết định rồi, chờ tàu vừa cập bến, em sẽ lặng lẽ bỏ trốn với anh. Chúng ta sẽ đi thật xa, đời này sẽ không gặp lại bọn họ nữa!"

Jack ngưng mắt nhìn nàng:

"Rose, vì anh, em thật sự nguyện ý làm như vậy sao? Em sẽ không hối hận chứ?"

"Đúng, nếu như trước đây mà nói, em vẫn còn chưa quyết định, thì bây giờ em biết rồi, em nguyện ý! Trong lòng em biết rõ mình muốn một cuộc sống thế nào. Chỉ là trước nay em cứ quá yếu đuối. Bây giờ em hạ quyết tâm rồi. Jack, em nguyện ý đi theo em. Mặc dù có thể có một ngày anh sẽ không yêu em nữa, em cũng sẽ không hối hận. Vì em biết, em đã từng dũng cảm dám đưa ra quyết định có liên quan đến cả cuộc đời mình!"

Margaret một mực ngưng thần lắng nghe.

Trên phương diện trật tự đạo đức mà cả xã hội phải công nhận mà nói, thì Rose và Jack hẳn phải chịu chỉ trích. Bọn họ, một người dụ dỗ phụ nữ đã có chồng, một người lại phản bội vị hôn phu của mình. Nhưng xét theo mặt cá nhân mà nói, bất luận thế nào Margaret cũng không ghét họ được. Nhất là, nàng biết so với bất cứ ai, Cal Hockley là loại đàn ông đáng ghét đáng sợ như thế nào!

Thậm chí bây giờ nàng bắt đầu cảm thấy lo lắng cho đôi tình nhân nhỏ đang chìm trong tình yêu kia. Có lẽ, Cal Hockley muốn xuất hiện ngay vào lúc này đây sao?

Suy đoán của nàng rất nhanh liền được chứng thực rồi.

Người đàn ông bên cạnh nàng từ từ giơ tay lên, đưa vào trong áo. Lúc hắn rút tay ra, Margaret hoảng sợ phát hiện ra, trên tay hắn có thêm một khẩu súng. Hẳn là khẩu súng ngày hôm qua suýt bắn vỡ đầu nàng.

Hô hấp của nàng chậm lại một nhịp, trơ mắt nhìn hắn từ bên cạnh mình bước ra, đi về phía đôi tình nhân đang ôm chặt nhau vì quyết định trọng đại ban nãy. Nhịp bước không nhanh không chậm. Đế giày da gõ vào sàn gỗ bóng loáng của lễ đường vang lên từng tiếng bước chân vững vàng từng bước từng bước một.

"Thổ lộ đặc sắc biết bao! Một màn cảm động biết bao! Tiên sinh Dawson, nếu như vị tiểu thư Bukater mà anh đang có quyết định bỏ trốn cùng không phải là vị hôn thê của ta, sợ ràng ngay cả ta cũng sẽ bị tình cảm chân thành giữa hai người làm cảm động mất rồi!"



Jack và Rose nãy giờ vẫn đang chìm đắm trong hạnh phúc bị một giọng nói lạnh như băng sau lưng kéo về thực tế. Hai người gần như quay đầu lai cùng một lúc. Sau khi thấy rõ gương mặt mang vẻ cười như không cười của người đàn ông trong không gian tối mờ, họ giống như là giật bắn cả người lên. Rose run lên, sau đó, nàng bất ngờ đẩy Jack ra, chạy đến bên Cal.

"Đều là sai lầm của tôi, trừng phạt tôi đi, không có quan hệ gì với anh ấy cả!"

Nàng nắm lấy ống tay áo của Cal, quay đầu lại la ầm lên với Jack:

"Thượng đế ơi, anh còn đứng đó làm gì, mau đi đi!"

Cal chán ghét đẩy Rose ra. Lực đẩy cũng không tính là nhỏ. Rose không có đứng vững, lui về phía sau mấy bước, vấp phải cái ghế bên cạnh, rồi ngã ra đất.

Jack lập tức lao tới, đỡ Rose:

"Em có sao không? Có té bị thương ở đâu không?"

Rose lắc đầu, liều mạng đẩy hắn ra.

"Anh chạy mau... chạy mau..." nàng nhẹ giọng nói, "Em không sao... Nếu như anh rơi vào trong tay hắn, hắn sẽ không tha cho anh đâu..."

Bởi vì đang cực kì khẩn trương và sợ hãi, nên giọng nói của nàng đang run lên.

Cal lạnh lùng nhìn một màn này.

Jack cũng không chạy đi, mà chỉ đỡ Rose đứng dậy, sau đó chầm chậm xoay người, mặt đối mặt với Cal.

"Nếu như ngài đã biết rồi, thì như vậy cũng không cần phải che giấu nữa," Giọng nói của Jack có vẻ rất vững vàng, "Tiên sinh Hockley, về chuyện này, tôi thật sư muốn nói xin lỗi ngài, nhưng mà như ngài thấy, Rose đã quyết đinh là sẽ đi với tôi rồi. Cô ấy cũng không yêu ngài. Nếu như ngài chịu thả nàng ra, tôi sẽ vô cũng cảm kích..."

Giọng nói của hắn đột nhiên nín bặt.

Cal đã giơ súng lên, họng súng nhắm ngay vào Jack.

Jack từ từ giơ hai tay lên.

"Mở cửa sổ!"

Cal hạ lệnh. Lòi nói đơn giản mà lạnh lùng, mang ý ra lệnh không thể chối từ.

Jack hơi do dự, nhưng rất nhanh hắn liền làm theo, đi tới bên cạnh cửa sổ, đẩy cánh cửa sổ mạn tàu bằng thủy tinh ra.

Ngoài cửa sổ chính là mặt Đại Tây Dương vô tận vô biên. Đẩy một cái cửa sổ liền mở ra, gió đêm lạnh đến rùng mình từ bên ngoài tràn vào, cuốn bay màn che cửa sổ. Xuyên thấu cửa sổ nhìn ra ngoài, không trung đã biến thành màu xanh đậm, giống như một mảnh vải nhung trơn nhẵn mềm mại, mà những ngôi sao rực rõ khắp trời chính là những viên kim cương khảm lên mặt vải.

Ban đêm đẹp đẽ như thế. Nhưng dưới bầu trời đêm, tại một góc nào đó trên tàu, ngay chính lúc này, lại đang diễn ra một mạn khiến người ta không tài nào thở nổi.

Sau khi Jack mở cửa sổ mạn tàu ra như lời Cal nói liền quay người lại.

"Nhảy xuống!"

Cal lạnh lùng thốt lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ảo Mộng Lữ Trình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook