Chương 75
Độc Độc
31/03/2020
Khi người đẹp tóc ngắn đến gần thì Thương Tịnh mới phát hiện ra cô ấy rất cao, ít nhất cũng phải 1m7, người khá gầy, gương mặt góc cạnh và có loại khí chất độc hành.
"Xin lỗi, tôi làm cô giật mình à? Tôi tên là Kiều Kiều, Kiều trong hiền lành, Kiều trong cây lúa mạch" Người đẹp cười tươi đưa tay ra.
Thương Tịnh bật cười thấy cô gái này rất có duyên, thế là cô cũng phóng khoáng bắt tay với cô ấy. "Tôi là Thương Tịnh, Thương trong Thương mại, Tịnh trong sạch sẽ"
Hai cô gái nhìn nhau, mỉm cười;
"Cô Kiều, cô cũng tới đây dùng cơm ạ? Hoan nghênh, hoan nghênh" Tên giám đốc vội cười nói.
"Vốn là thế, nhưng giờ tôi không có hứng nữa rồi" Kiều Kiều cười, nhìn Thương Tịnh, "Gần đây cũng có một nhà hàng được lắm, chúng ta cùng đi chứ?"
Tính cách của cô gái này cũng thuộc dạng mà Thương Tịnh yêu thích, "Được" Cô dứt khoát đáp
"Cô Thương, Cô Kiều xin dừng bước....." Tên giám đốc gấp gáp gọi, nhưng cũng không bắt kịp nổi bước chân hai người, nhìn hai cô gái biến mất phía dưới cầu thang, hắn thầm nghĩ, mình xong rồi.
Thương Tịnh được dẫn tới một tiệm cơm Bắc Kinh cổ kính cực kì mộc mạc, Kiều Kiều nói, "Chắc cô là người ngoại địa tới, cô phải nếm thử hương vị chân chính của Bắc Kinh mới được"
"Nhờ cô cả đấy" Thương Tịnh cười
Kiều Kiều rút ra một điếu thuốc, "Cô có phiền không?", lịch sự hỏi.
"Có" Ai ngờ Thương Tịnh lại nghiêm túc gật đầu, "Phụ nữ hút thuốc, có hại cho da dẻ"
Kiểu Kiều sửng sốt, rồi chợt thò tay sờ mặt cô, rồi sờ mặt mình, lẩm bẩm: "Có lý". Nói xong, cô nàng liền ném điều thuốc vào cái gạt tàng gần đó.
Thương Tịnh thấy Kiều Kiều làm thế thì cũng giật mình, rồi bật cười "Cô thú vị thật đấy"
Hai người trò chuyện khá hợp, qua lời kể của Kiều Kiều, Thương Tịnh mới biết cô là một họa sĩ mới từ một đất nước nhỏ ở Nam Mĩ trở về, xuống máy bay xong, đột nhiên Kiều Kiều thèm húp bát canh xương ở nhà hàng riêng tư kia, vì vậy cô nàng liền đi thẳng tới đó, và thế là có cuộc gặp gỡ giữa hai cô.
"Họa sĩ cơ à, cậu thật lợi hại..." Thương Tịnh chưa bao giờ che giấu sự sùng bái của mình đối với họa sĩ, họ là một bộ phận nhỏ những người có được tài hoa trời phú, "Giờ cậu có tác phẩm nào ở đây không, cho tới thưởng thức chút đi?"
Kiều Kiều kiêu ngạo lấy một bản phác thảo từ trong túi xách ra, "Đây là vài tờ bút kí của tớ"
Thương Tịnh nhận lấy, mở ra nhìn, bên trong tập phác thảo có đủ các thể loại đối tượng, người có, cảnh có, thực có, hư có, đặc tả có, toàn cảnh có, đủ các thể loại hình thái khác nhau, duy chỉ có một điều không hề thay đổi, đó chính là sự bất kham của một người họa sĩ, Thương Tịnh lật một tờ phác thảo, cảm thán: "Cậu đúng là con cưng của ông trời..." Đây mới là họa sĩ chứ, không giống như những người họa sĩ bị vấy bẩn bởi thế tục và đồng tiền, cô bạn này có một tâm hồn nghệ thuật phóng khoáng.
"Chỉ là cầm bút và phẩm màu vẽ hai ba nét trên giấy trắng thôi mà" Kiều Kiều phản đối, "Lợi hại là cậu ý, cuộc tranh đấu vừa rồi của cậu vẫn còn hiện rõ ràng trước mắt tớ đây này, cảnh tượng đó mới đẹp biết bao trời ạ, tớ cảm ơn cậu lắm, cậu có thể làm tới vui vẻ trong một khoảng thời gian rất dài nữa đấy" Cô bạn không hề che giấu niềm hưng phấn.
"Chị gái à, cảm ơn cậu đã ca tụng tớ thế, tớ cứ ngỡ rằng trong mắt người khác tớ là một người lỗ mãng cơ" Thương Tịnh cũng "điên" theo
Tớ nói thật mà, cậu không biết cậu đã cho tới bao nhiêu cảm hứng đâu, cậu chính là nàng thơ của tớ"
"Thật sao???" Thương Tịnh cười, tùy hứng lật một bản vẽ, đột nhiên cô thấy một chữ ký dưới góc phải tờ giấy bèn buộc miệng "A, hình như tớ từng thấy qua chữ kí này"
"Hửm? Cậu từng thấy tranh tớ vẽ rồi?"
"Để tớ nhớ lại xem" Thương Tịnh cau mày suy nghĩ, chợt một ánh sáng trong đầu cô lóe lên, "Trong phòng Cố Thùy Vũ treo một bức tranh thuộc trường phái ấn tượng, chữ ký trên đó na ná cái này"
Đôi mắt Kiều Kiều thoáng hiện lên một tia kỳ lạ, "Hừm, Cố tiên sinh treo bức tranh của tớ trong phòng sao?"
Giác quan thứ 6 của phụ nữ khiến Thương Tịnh nhận ra điều gì đó, cô như cười như không nhìn Kiều Kiều, Kiều Kiều cũng mơ hồ nhìn cô.
"Kiều Kiều, tuy chúng ta quen biết chưa lâu nhưng tớ cực kỳ thích cậu và muốn làm bạn với cậu, không biết tớ có vinh hạnh này không" Thương Tịnh lên tiếng
"Đương nhiên, tớ rất sẵn lòng"
"Nếu chúng ta đã ý tưởng lớn gặp nhau, vậy có phải cậu nên nói cho tớ biết một chuyện trước đã không nhỉ, cậu và Cố Thùy Vũ....có quan hệ gì hay không?"
Kiều Kiều giơ tay xin hàng, "Bạn bè....kiêm bạn giường, nhưng là quá khứ thôi"
Thương Tịnh im lặng, Cố Thùy Vũ, đồ khốn này!
"Ấy, từ khi anh ta kết hôn thì tớ đã cắt đứt rồi, nhưng mà nghe nói anh ta đã ly hôn, vì cậu?"
"Tớ nào có bản lĩnh lớn vậy" Vừa nói xong, điện thoại của Thương Tịnh vang lên, là Cố Thùy Vũ gọi, cô gật đầu với Kiều Kiều, rồi nhận điện, "Alô?"
"Sao rồi? Còn giận không?" Cố Thùy Vũ dịu dàng nói, "Bọn họ xin lỗi em chưa?"
"Không muốn nói chuyện với anh, tối nay đừng có gọi nữa!" Đối tượng khiến Thương Tịnh dễ cáu hơn cả chính là Cố Thùy Vũ, nghe thấy chính miệng Kiều Kiều thừa nhận, dù chỉ là chuyện quá khứ, song đối tượng để cô trút giận đương nhiên là anh rồi.
Mọi chuyện hôm nay rõ ràng đều không thuận lợi, Thương Tịnh tức giận cúp máy.
Cố Thùy Vũ vô tội nhìn chằm chằm cái điện thoại, thầm nghĩ, có phải cô nàng này càng ngày càng nóng nảy hơn phải không nhỉ? Chỉ là, nếu anh biết "Bạn giường" của anh hiện tại đang mặt đối mặt với Thương Tịnh, vậy thì chắc chắn anh sẽ hiểu ra rằng, mình không hề vô tội chút nào.
"Điện thoại của Cố Thùy Vũ?" Kiều Kiều có chút khó tin
"Ừ" Thương Tịnh buồn bực đáp
"Cậu đúng là có bản lĩnh mà" Nhân viên phục vụ lần lượt đưa thức ăn lên, cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ, Kiều Kiều gọi một chai rượu trắng, rót đầy chén cho cả hai, "Sao, còn muốn một người bạn như tớ không?"
"Tớ vốn rất muốn kết bạn với cậu, nhưng giờ lại cảm thấy khó thành, dù hôm nay tớ đồng ý thì cũng sẽ cảm thấy không thể thành bạn tốt được, hay là thôi đi" Thương Tịnh nói một cách bất đắc dĩ.
Nói chuyện thẳng thắn như Thương Tịnh đúng là tuýp người hợp với Kiều Kiều, Kiều Kiều lẩm bẩm, "Sớm biết thế này đã không nói thật cho cậu biết rồi"
"Tớ thấy rất đáng tiếc, thôi, chúng ta coi như làm bạn rượu một ngày đi vậy, có duyên sẽ gặp lại" Thương Tịnh nâng chén, muốn nâng chén tiêu sầu.
"Tớ thích những chuyện không chắc chắn như thế này" Kiều Kiều cụng chén
Sáng hôm sau khi Thương Tịnh tỉnh giấc, cô vừa kéo rèm ra đã bị ánh mặt trời chói chang chiếu vào làm nhức cả con mắt. Tối qua uống rượu cùng Kiều Kiều xong cô không tới bệnh viện nữa vì cả người toàn mùi rượu, cô về thẳng nhà chính, tắm táp sau đó đi ngủ luôn. Ngủ một giấc ngon lành, cuối cùng oán khí trong lòng cũng tan đi hơn phân nửa, mặc kệ ra sao, hôm nay lại là một ngày tốt đẹp.
Điện thoại vang lên, là Cố Thùy Vũ, "Alô?"
"Hết giận chưa?" Giọng anh đầy cưng chiều
"Còn chưa nhé"
"Tịnh Tịnh của anh là người rộng lượng mà, có chút chuyện cỏn con thế sao giận qua một đêm được đây?" Cố Thùy Vũ khẽ cười, "Anh bảo ông chủ ở đó đi xử lý rồi, cậu ta nói sáng mai sẽ đích thân xin lỗi em, em đừng giận chó đánh mèo nữa, ngoan"
"Ai vì chút chuyện đó chứ?" Cô đã sớm quên chuyện đó rồi
"Vậy vì chuyện gì?"
"...Không có gì"
"Có gì mà giấu anh thế?" Cố Thùy Vũ đổi giọng
"Thật sự không có gì"
"...Hay là em quay về đi, ban đêm không có em anh toàn mất ngủ"
"...Để em thử lần nữa đi" Thương Tịnh dừng lại, nhìn bức tranh treo trên tường phòng anh, nói thêm một câu, "Nhất định kiếp trước em thiếu nợ anh" Nếu không sao cô lại phải lòng cái gã đàn ông phong lưu như anh cơ chứ
"Vậy kiếp sau tới lượt anh nợ em" Cố Thùy Vũ nói
"Kiếp sau ai còn yêu anh nữa" Thương Tịnh bĩu môi
"Vậy em yêu ai?"
"Dù sao cũng không phải anh"
"Chưa bị trừng phạt đủ hửm? Giờ không phải lúc em nên cầu xin anh sao?" Giọng nói của Cố Thùy Vũ đột nhiên trở nên trầm thấp, mập mờ.
"Anh, mới sáng ra đã nói linh tinh"
"Cuối tuần này anh qua, ngoan ngoãn tắm rửa thơm tho nhé"
"Có điện thoại chờ, em cúp đây" Nghe thấy có cuộc gọi tới, Thương Tịnh tiện thể cúp máy luôn, sáng ra cô chẳng thèm nói mấy chuyện sắc tình này với anh, "Alô?"
"Cô Thương, chào cô, tôi là tiểu Chu"
"À, chào buổi sáng tiểu Chu, có gì không?"
"Là thế này, thủ trưởng không cho tôi nói nhưng tôi cảm thấy vẫn nên cho cô biết" Tiểu Chu thoáng do dự, "Tối qua, thủ trưởng lại xuất hiện vài triệu chứng bệnh, ngài ấy đang đi thì đứng khựng lại"
"Bác sĩ nói sao?" Thương Tịnh vội hỏi
"Bác sĩ bảo không có gì đáng ngại, nhưng bác sĩ khuyên thủ trưởng vài câu mà thủ trưởng đã bực mình"
"Tôi biết rồi, giờ tôi tới đấy"
Thương Tịnh cảm thấy rất mệt mỏi, trước đây khi mẹ cô bệnh, ông trời đã không cho bà được tiếp tục sống, cô có cố gắng mấy cũng vô dụng, song bây giờ rõ ràng ông Cố có hi vọng rất lớn để hóa nguy thành an, cô muốn chăm sóc cho ông thật tốt, vậy mà ông lại không coi trọng sức khỏe của bản thân, đột nhiên cô cảm thấy cực kỳ thất bại, giống như chuyện của mẹ cô lại xảy ra một lần nữa vậy.
Khi cô chạy tới bệnh viện, Cố Vệ Quân đã thức dậy và đang ăn sáng, ông khẽ liếc mắt nhìn cô, "Sao, chưa quay về tỉnh à?" Ông còn tưởng hôm qua cô bị ông chọc tức mà chạy mất dép rồi chứ, cả tối cô cũng đâu có quay lại viện.
Thương Tịnh nhìn bát canh thịt đầy dầu mỡ trước mặt, lập tức cơn giận lại trào lên, cô mời anh vệ sĩ và thím lý cùng cô y tá ra ngoài, sau đó mặt không đổi ngồi xuống đối diện Cố Vệ Quân
"Bác Cố, rốt cục bác muốn thế nào mới chịu giữ gìn sức khỏe của bác? Bác muốn cháu rời khỏi Cố Thùy Vũ ư?"
Cố Vệ Quân hừ một tiếng, "Con nhóc này cứ quan trọng hóa bản thân thái quá, cô đáng để tôi dùng cơ thể mình đi uy hiếp cô sao?"
"Vậy vì sao bác cố chấp thế?"
"Tôi không có bệnh! Tôi vẫn khỏe!" Cố Vệ Quân lườm cô
"Rõ ràng tối qua bác lại không đứng vững"
"Tôi chỉ bị vấp thôi, ai khiến cô lắm chuyện thế?" Cố Vệ Quân cau mày
"Cứ tiếp tục như thế rất nguy hiểm..." Nhất thời, cảm giác xót xa trong Thương Tịnh dâng trào, cô không khỏi rơi vài giọt nước mắt, "Sao bác lại không biết quý trọng bản thân thế? Cháu muốn mẹ cháu sống tiếp cũng không được, còn bác thì lại tự mình đẩy nhanh cái chết tới, rốt cuộc bác muốn bọn cháu phải làm sao bây giờ?"
"Này! Cô khóc cái gì?" Cả tuần nay, ông có mắng có chửi sao thì cô cũng không khóc, sao giờ lại khóc lóc ngon lành thế hả?
"Huuu...." Nhớ về gương mặt hiền từ của mẹ lúc lâm chung, rồi lại nhìn Cố Vệ Quân, Thương Tịnh liền ụp mặt xuống bàn, càng khóc lớn hơn.
"Này, này, cô đừng khóc, cô khóc cái gì, hôm nay tôi đâu có mắng cô" Cố Vệ Quân nghĩ, nếu chuyện mình bắt nạt một con nhóc truyền ra ngoài thì chẳng phải thành trò cười à.
"Cháu cứ khóc đấy!" Thương Tịnh cãi lại, tiếp tục khóc
"Được được, cô khóc, cô khóc đi" Ha! Vẫn cứ khóc lóc om sòm
Thương Tịnh khóc to một hồi, sau đó ngồi dậy cầm giấy ăn lau qua loa, sụt sùi, nói bằng giọng mũi nặng nề, "Bác rốt cục muốn sao?"
"Sao là sao?" Thấy cô khóc thươngtâm, Cố Vệ Quân không khỏi nhẹ giọng
Thương Tịnh nức nở, "Mẹ cháu, bị bệnh nan y, có chữa cũng không khỏi được, bác, bác còn sĩ giỏi, đột quỵ, rất khó trị....Bác không nghĩ mà xem, nếu ngộ nhỡ bác xảy ra chuyện, vậy ba người con trai của bác chắc chắn sẽ phải trải qua cảm giác đau khổ giống như cháu bây giờ, đúng không? Bác, không vì mình, cũng nên vì con cái mà nghĩ chứ"
"Bệnh tôi không nghiêm trọng như thế..."
"Có!"
"Được được, có thì có"
Thương Tịnh ngừng lại, thút thít mất một lúc rồi nói tiếp, "Cháu chẳng vĩ đại tới vậy đâu, ngày nào bác cũng mắng chửi cháu, bác nghĩ cháu còn bao nhiêu cảm tình với bác? Nhưng bác là bố của Cố Thùy Vũ, bác có chuyện, thì anh ấy chắc chắn sẽ buồn, cháu không muốn anh ấy buồn, bác muốn ư? Bố mẹ cháu chưa bao giờ hy vọng cháu phải buồn, bác cũng là bậc cha mẹ, cháu không tin bác không có tấm lòng như vậy"
Hai người trầm mặc trong giây phút, Thương Tịnh lau khô nước mắt, "Cháu hơi thất lễ, xin lỗi bác, nhưng chuyện cháu vừa nói xin bác hãy suy nghĩ thật kỹ xem" Nói xong, cô đứng dậy chạy vào phòng tắm
"Xin lỗi, tôi làm cô giật mình à? Tôi tên là Kiều Kiều, Kiều trong hiền lành, Kiều trong cây lúa mạch" Người đẹp cười tươi đưa tay ra.
Thương Tịnh bật cười thấy cô gái này rất có duyên, thế là cô cũng phóng khoáng bắt tay với cô ấy. "Tôi là Thương Tịnh, Thương trong Thương mại, Tịnh trong sạch sẽ"
Hai cô gái nhìn nhau, mỉm cười;
"Cô Kiều, cô cũng tới đây dùng cơm ạ? Hoan nghênh, hoan nghênh" Tên giám đốc vội cười nói.
"Vốn là thế, nhưng giờ tôi không có hứng nữa rồi" Kiều Kiều cười, nhìn Thương Tịnh, "Gần đây cũng có một nhà hàng được lắm, chúng ta cùng đi chứ?"
Tính cách của cô gái này cũng thuộc dạng mà Thương Tịnh yêu thích, "Được" Cô dứt khoát đáp
"Cô Thương, Cô Kiều xin dừng bước....." Tên giám đốc gấp gáp gọi, nhưng cũng không bắt kịp nổi bước chân hai người, nhìn hai cô gái biến mất phía dưới cầu thang, hắn thầm nghĩ, mình xong rồi.
Thương Tịnh được dẫn tới một tiệm cơm Bắc Kinh cổ kính cực kì mộc mạc, Kiều Kiều nói, "Chắc cô là người ngoại địa tới, cô phải nếm thử hương vị chân chính của Bắc Kinh mới được"
"Nhờ cô cả đấy" Thương Tịnh cười
Kiều Kiều rút ra một điếu thuốc, "Cô có phiền không?", lịch sự hỏi.
"Có" Ai ngờ Thương Tịnh lại nghiêm túc gật đầu, "Phụ nữ hút thuốc, có hại cho da dẻ"
Kiểu Kiều sửng sốt, rồi chợt thò tay sờ mặt cô, rồi sờ mặt mình, lẩm bẩm: "Có lý". Nói xong, cô nàng liền ném điều thuốc vào cái gạt tàng gần đó.
Thương Tịnh thấy Kiều Kiều làm thế thì cũng giật mình, rồi bật cười "Cô thú vị thật đấy"
Hai người trò chuyện khá hợp, qua lời kể của Kiều Kiều, Thương Tịnh mới biết cô là một họa sĩ mới từ một đất nước nhỏ ở Nam Mĩ trở về, xuống máy bay xong, đột nhiên Kiều Kiều thèm húp bát canh xương ở nhà hàng riêng tư kia, vì vậy cô nàng liền đi thẳng tới đó, và thế là có cuộc gặp gỡ giữa hai cô.
"Họa sĩ cơ à, cậu thật lợi hại..." Thương Tịnh chưa bao giờ che giấu sự sùng bái của mình đối với họa sĩ, họ là một bộ phận nhỏ những người có được tài hoa trời phú, "Giờ cậu có tác phẩm nào ở đây không, cho tới thưởng thức chút đi?"
Kiều Kiều kiêu ngạo lấy một bản phác thảo từ trong túi xách ra, "Đây là vài tờ bút kí của tớ"
Thương Tịnh nhận lấy, mở ra nhìn, bên trong tập phác thảo có đủ các thể loại đối tượng, người có, cảnh có, thực có, hư có, đặc tả có, toàn cảnh có, đủ các thể loại hình thái khác nhau, duy chỉ có một điều không hề thay đổi, đó chính là sự bất kham của một người họa sĩ, Thương Tịnh lật một tờ phác thảo, cảm thán: "Cậu đúng là con cưng của ông trời..." Đây mới là họa sĩ chứ, không giống như những người họa sĩ bị vấy bẩn bởi thế tục và đồng tiền, cô bạn này có một tâm hồn nghệ thuật phóng khoáng.
"Chỉ là cầm bút và phẩm màu vẽ hai ba nét trên giấy trắng thôi mà" Kiều Kiều phản đối, "Lợi hại là cậu ý, cuộc tranh đấu vừa rồi của cậu vẫn còn hiện rõ ràng trước mắt tớ đây này, cảnh tượng đó mới đẹp biết bao trời ạ, tớ cảm ơn cậu lắm, cậu có thể làm tới vui vẻ trong một khoảng thời gian rất dài nữa đấy" Cô bạn không hề che giấu niềm hưng phấn.
"Chị gái à, cảm ơn cậu đã ca tụng tớ thế, tớ cứ ngỡ rằng trong mắt người khác tớ là một người lỗ mãng cơ" Thương Tịnh cũng "điên" theo
Tớ nói thật mà, cậu không biết cậu đã cho tới bao nhiêu cảm hứng đâu, cậu chính là nàng thơ của tớ"
"Thật sao???" Thương Tịnh cười, tùy hứng lật một bản vẽ, đột nhiên cô thấy một chữ ký dưới góc phải tờ giấy bèn buộc miệng "A, hình như tớ từng thấy qua chữ kí này"
"Hửm? Cậu từng thấy tranh tớ vẽ rồi?"
"Để tớ nhớ lại xem" Thương Tịnh cau mày suy nghĩ, chợt một ánh sáng trong đầu cô lóe lên, "Trong phòng Cố Thùy Vũ treo một bức tranh thuộc trường phái ấn tượng, chữ ký trên đó na ná cái này"
Đôi mắt Kiều Kiều thoáng hiện lên một tia kỳ lạ, "Hừm, Cố tiên sinh treo bức tranh của tớ trong phòng sao?"
Giác quan thứ 6 của phụ nữ khiến Thương Tịnh nhận ra điều gì đó, cô như cười như không nhìn Kiều Kiều, Kiều Kiều cũng mơ hồ nhìn cô.
"Kiều Kiều, tuy chúng ta quen biết chưa lâu nhưng tớ cực kỳ thích cậu và muốn làm bạn với cậu, không biết tớ có vinh hạnh này không" Thương Tịnh lên tiếng
"Đương nhiên, tớ rất sẵn lòng"
"Nếu chúng ta đã ý tưởng lớn gặp nhau, vậy có phải cậu nên nói cho tớ biết một chuyện trước đã không nhỉ, cậu và Cố Thùy Vũ....có quan hệ gì hay không?"
Kiều Kiều giơ tay xin hàng, "Bạn bè....kiêm bạn giường, nhưng là quá khứ thôi"
Thương Tịnh im lặng, Cố Thùy Vũ, đồ khốn này!
"Ấy, từ khi anh ta kết hôn thì tớ đã cắt đứt rồi, nhưng mà nghe nói anh ta đã ly hôn, vì cậu?"
"Tớ nào có bản lĩnh lớn vậy" Vừa nói xong, điện thoại của Thương Tịnh vang lên, là Cố Thùy Vũ gọi, cô gật đầu với Kiều Kiều, rồi nhận điện, "Alô?"
"Sao rồi? Còn giận không?" Cố Thùy Vũ dịu dàng nói, "Bọn họ xin lỗi em chưa?"
"Không muốn nói chuyện với anh, tối nay đừng có gọi nữa!" Đối tượng khiến Thương Tịnh dễ cáu hơn cả chính là Cố Thùy Vũ, nghe thấy chính miệng Kiều Kiều thừa nhận, dù chỉ là chuyện quá khứ, song đối tượng để cô trút giận đương nhiên là anh rồi.
Mọi chuyện hôm nay rõ ràng đều không thuận lợi, Thương Tịnh tức giận cúp máy.
Cố Thùy Vũ vô tội nhìn chằm chằm cái điện thoại, thầm nghĩ, có phải cô nàng này càng ngày càng nóng nảy hơn phải không nhỉ? Chỉ là, nếu anh biết "Bạn giường" của anh hiện tại đang mặt đối mặt với Thương Tịnh, vậy thì chắc chắn anh sẽ hiểu ra rằng, mình không hề vô tội chút nào.
"Điện thoại của Cố Thùy Vũ?" Kiều Kiều có chút khó tin
"Ừ" Thương Tịnh buồn bực đáp
"Cậu đúng là có bản lĩnh mà" Nhân viên phục vụ lần lượt đưa thức ăn lên, cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ, Kiều Kiều gọi một chai rượu trắng, rót đầy chén cho cả hai, "Sao, còn muốn một người bạn như tớ không?"
"Tớ vốn rất muốn kết bạn với cậu, nhưng giờ lại cảm thấy khó thành, dù hôm nay tớ đồng ý thì cũng sẽ cảm thấy không thể thành bạn tốt được, hay là thôi đi" Thương Tịnh nói một cách bất đắc dĩ.
Nói chuyện thẳng thắn như Thương Tịnh đúng là tuýp người hợp với Kiều Kiều, Kiều Kiều lẩm bẩm, "Sớm biết thế này đã không nói thật cho cậu biết rồi"
"Tớ thấy rất đáng tiếc, thôi, chúng ta coi như làm bạn rượu một ngày đi vậy, có duyên sẽ gặp lại" Thương Tịnh nâng chén, muốn nâng chén tiêu sầu.
"Tớ thích những chuyện không chắc chắn như thế này" Kiều Kiều cụng chén
Sáng hôm sau khi Thương Tịnh tỉnh giấc, cô vừa kéo rèm ra đã bị ánh mặt trời chói chang chiếu vào làm nhức cả con mắt. Tối qua uống rượu cùng Kiều Kiều xong cô không tới bệnh viện nữa vì cả người toàn mùi rượu, cô về thẳng nhà chính, tắm táp sau đó đi ngủ luôn. Ngủ một giấc ngon lành, cuối cùng oán khí trong lòng cũng tan đi hơn phân nửa, mặc kệ ra sao, hôm nay lại là một ngày tốt đẹp.
Điện thoại vang lên, là Cố Thùy Vũ, "Alô?"
"Hết giận chưa?" Giọng anh đầy cưng chiều
"Còn chưa nhé"
"Tịnh Tịnh của anh là người rộng lượng mà, có chút chuyện cỏn con thế sao giận qua một đêm được đây?" Cố Thùy Vũ khẽ cười, "Anh bảo ông chủ ở đó đi xử lý rồi, cậu ta nói sáng mai sẽ đích thân xin lỗi em, em đừng giận chó đánh mèo nữa, ngoan"
"Ai vì chút chuyện đó chứ?" Cô đã sớm quên chuyện đó rồi
"Vậy vì chuyện gì?"
"...Không có gì"
"Có gì mà giấu anh thế?" Cố Thùy Vũ đổi giọng
"Thật sự không có gì"
"...Hay là em quay về đi, ban đêm không có em anh toàn mất ngủ"
"...Để em thử lần nữa đi" Thương Tịnh dừng lại, nhìn bức tranh treo trên tường phòng anh, nói thêm một câu, "Nhất định kiếp trước em thiếu nợ anh" Nếu không sao cô lại phải lòng cái gã đàn ông phong lưu như anh cơ chứ
"Vậy kiếp sau tới lượt anh nợ em" Cố Thùy Vũ nói
"Kiếp sau ai còn yêu anh nữa" Thương Tịnh bĩu môi
"Vậy em yêu ai?"
"Dù sao cũng không phải anh"
"Chưa bị trừng phạt đủ hửm? Giờ không phải lúc em nên cầu xin anh sao?" Giọng nói của Cố Thùy Vũ đột nhiên trở nên trầm thấp, mập mờ.
"Anh, mới sáng ra đã nói linh tinh"
"Cuối tuần này anh qua, ngoan ngoãn tắm rửa thơm tho nhé"
"Có điện thoại chờ, em cúp đây" Nghe thấy có cuộc gọi tới, Thương Tịnh tiện thể cúp máy luôn, sáng ra cô chẳng thèm nói mấy chuyện sắc tình này với anh, "Alô?"
"Cô Thương, chào cô, tôi là tiểu Chu"
"À, chào buổi sáng tiểu Chu, có gì không?"
"Là thế này, thủ trưởng không cho tôi nói nhưng tôi cảm thấy vẫn nên cho cô biết" Tiểu Chu thoáng do dự, "Tối qua, thủ trưởng lại xuất hiện vài triệu chứng bệnh, ngài ấy đang đi thì đứng khựng lại"
"Bác sĩ nói sao?" Thương Tịnh vội hỏi
"Bác sĩ bảo không có gì đáng ngại, nhưng bác sĩ khuyên thủ trưởng vài câu mà thủ trưởng đã bực mình"
"Tôi biết rồi, giờ tôi tới đấy"
Thương Tịnh cảm thấy rất mệt mỏi, trước đây khi mẹ cô bệnh, ông trời đã không cho bà được tiếp tục sống, cô có cố gắng mấy cũng vô dụng, song bây giờ rõ ràng ông Cố có hi vọng rất lớn để hóa nguy thành an, cô muốn chăm sóc cho ông thật tốt, vậy mà ông lại không coi trọng sức khỏe của bản thân, đột nhiên cô cảm thấy cực kỳ thất bại, giống như chuyện của mẹ cô lại xảy ra một lần nữa vậy.
Khi cô chạy tới bệnh viện, Cố Vệ Quân đã thức dậy và đang ăn sáng, ông khẽ liếc mắt nhìn cô, "Sao, chưa quay về tỉnh à?" Ông còn tưởng hôm qua cô bị ông chọc tức mà chạy mất dép rồi chứ, cả tối cô cũng đâu có quay lại viện.
Thương Tịnh nhìn bát canh thịt đầy dầu mỡ trước mặt, lập tức cơn giận lại trào lên, cô mời anh vệ sĩ và thím lý cùng cô y tá ra ngoài, sau đó mặt không đổi ngồi xuống đối diện Cố Vệ Quân
"Bác Cố, rốt cục bác muốn thế nào mới chịu giữ gìn sức khỏe của bác? Bác muốn cháu rời khỏi Cố Thùy Vũ ư?"
Cố Vệ Quân hừ một tiếng, "Con nhóc này cứ quan trọng hóa bản thân thái quá, cô đáng để tôi dùng cơ thể mình đi uy hiếp cô sao?"
"Vậy vì sao bác cố chấp thế?"
"Tôi không có bệnh! Tôi vẫn khỏe!" Cố Vệ Quân lườm cô
"Rõ ràng tối qua bác lại không đứng vững"
"Tôi chỉ bị vấp thôi, ai khiến cô lắm chuyện thế?" Cố Vệ Quân cau mày
"Cứ tiếp tục như thế rất nguy hiểm..." Nhất thời, cảm giác xót xa trong Thương Tịnh dâng trào, cô không khỏi rơi vài giọt nước mắt, "Sao bác lại không biết quý trọng bản thân thế? Cháu muốn mẹ cháu sống tiếp cũng không được, còn bác thì lại tự mình đẩy nhanh cái chết tới, rốt cuộc bác muốn bọn cháu phải làm sao bây giờ?"
"Này! Cô khóc cái gì?" Cả tuần nay, ông có mắng có chửi sao thì cô cũng không khóc, sao giờ lại khóc lóc ngon lành thế hả?
"Huuu...." Nhớ về gương mặt hiền từ của mẹ lúc lâm chung, rồi lại nhìn Cố Vệ Quân, Thương Tịnh liền ụp mặt xuống bàn, càng khóc lớn hơn.
"Này, này, cô đừng khóc, cô khóc cái gì, hôm nay tôi đâu có mắng cô" Cố Vệ Quân nghĩ, nếu chuyện mình bắt nạt một con nhóc truyền ra ngoài thì chẳng phải thành trò cười à.
"Cháu cứ khóc đấy!" Thương Tịnh cãi lại, tiếp tục khóc
"Được được, cô khóc, cô khóc đi" Ha! Vẫn cứ khóc lóc om sòm
Thương Tịnh khóc to một hồi, sau đó ngồi dậy cầm giấy ăn lau qua loa, sụt sùi, nói bằng giọng mũi nặng nề, "Bác rốt cục muốn sao?"
"Sao là sao?" Thấy cô khóc thươngtâm, Cố Vệ Quân không khỏi nhẹ giọng
Thương Tịnh nức nở, "Mẹ cháu, bị bệnh nan y, có chữa cũng không khỏi được, bác, bác còn sĩ giỏi, đột quỵ, rất khó trị....Bác không nghĩ mà xem, nếu ngộ nhỡ bác xảy ra chuyện, vậy ba người con trai của bác chắc chắn sẽ phải trải qua cảm giác đau khổ giống như cháu bây giờ, đúng không? Bác, không vì mình, cũng nên vì con cái mà nghĩ chứ"
"Bệnh tôi không nghiêm trọng như thế..."
"Có!"
"Được được, có thì có"
Thương Tịnh ngừng lại, thút thít mất một lúc rồi nói tiếp, "Cháu chẳng vĩ đại tới vậy đâu, ngày nào bác cũng mắng chửi cháu, bác nghĩ cháu còn bao nhiêu cảm tình với bác? Nhưng bác là bố của Cố Thùy Vũ, bác có chuyện, thì anh ấy chắc chắn sẽ buồn, cháu không muốn anh ấy buồn, bác muốn ư? Bố mẹ cháu chưa bao giờ hy vọng cháu phải buồn, bác cũng là bậc cha mẹ, cháu không tin bác không có tấm lòng như vậy"
Hai người trầm mặc trong giây phút, Thương Tịnh lau khô nước mắt, "Cháu hơi thất lễ, xin lỗi bác, nhưng chuyện cháu vừa nói xin bác hãy suy nghĩ thật kỹ xem" Nói xong, cô đứng dậy chạy vào phòng tắm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.