Chương 94
Độc Độc
01/04/2020
Đám phóng viên nhìn nhau, biết được bên trong phòng đó đều là người
làm quan, cũng không ngốc đến không nể mặt, liền cười cười bước vào.
Thương Tịnh nhanh chóng gửi tin nhắn qua, “Em bị chụp ảnh rồi, kêu họ xóa đi tấm ảnh em chụp chung với An An đi.”
Người trợ lý mang vẻ bất an nhìn An An, An An nhìn chằm chằm vào căn phòng một lát, sau đó xoay người qua nói với Thương Tịnh: “Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để họ đăng tấm ảnh của cô.”
Thương Tịnh gật đầu.
Bên ngoài yên lặng một cách kỳ lạ, Tạ Di Lan cảm thấy không khí có phần quỷ dị, lén lút bước đến bên cạnh Thương Tịnh, chỉ có vị cục trưởng Trương kia vẫn đang tìm tờ giấy, mặt dày xin chữ ký của An An, còn để người trợ lý cầm điện thoại chụp hình cho ông và An An nữa chứ.
Đợi đến khi ông ta hài lòng cất điện thoại và chữ ký đi, mới xoay người nói với Thương Tịnh: “Em dâu à, không bị họ làm cho kinh sợ chứ?”
Thương Tịnh giật mình, đỏ cả mặt. Anh ấy nói gì với người ta rồi sao...
Tạ Di Lan thất kinh, người này rõ ràng là quan lớn, sao lại quen thuộc với chị Thương Tịnh vậy? Hơn nữa còn gọi chị ấy là em dâu, vậy là ông ta quen biết với anh rể sao? Không ngờ người đàn ông nhỏ mọn đó cũng có quen biết nhân vật lớn như vậy.
Không lâu sau, phóng viên mới bước ra, biểu tình của họ đều rất vi diệu, cũng không biết ở bên trong đã nói những việc gì, trong đó có một người nói với Thương Tịnh: “Xin lỗi, Thương tiểu thư, dù sao chúng ta đều làm chung ngành, cô yên tâm đi, ảnh của cô chúng tôi đều xóa đi rồi.”
Thương Tịnh mỉm cười gật đầu, “cám ơn.”
“Đâu có đâu có.”
Điện thoại trong tay rung vài cái, cô cúi đầu nhìn, “Không sao rồi, để em gái em về trước đi, em ở bên ngoài đợi anh một lát.”
Thương Tịnh trong lòng thoáng qua tia kỳ lạ, tựa như có gì đó không nắm bắt được.
Người trợ lý của An An tươi cười dẫn đám phóng viên vào phòng họp, An An nhìn Thương Tịnh, mỉm cười với cô: “Vậy thì, chúng ta hôm khác gặp lại.”
“À, bye bye.” Thương Tịnh nói.
An An nhìn cánh cửa đang đóng chặt, trong lòng thoáng qua tia buồn bã. Không ngờ tới, anh ta cư nhiên ở đây... có nên không, đi gõ cửa...
Đang nghĩ vậy, điện thoại cô ta vang lên, cô ta cầm lên xem, trong lòng thất kinh. Cư nhiên là Cố Thùy Vũ, tim cô ta đập nhanh vài nhịp, bàn tay giữ chặt điện thoại, mới bấm nút nghe, “alo, Cố thiếu...”
“Còn dám lợi dụng Thương Tịnh, đừng trách tôi không nể mặt.” Giọng lạnh băng của đối phương từ đầu dây bên kia truyền đến.
“Cố thiếu, ngài hiểu lầm rồi...”
“Có hiểu lầm hay không, cô cũng đừng tiếp cận Thương Tịnh nữa, cô không đủ tư cách làm bạn với cô ấy đâu.” Nói rồi người đàn ông cúp điện thoại.
Khuôn mặt An An vừa trắng vừa xanh, bàn tay nắm lại khiến móng tay đâm cả vào thịt, tại sao ai cũng xem thường cô như vậy!
Thương Tịnh giúp Tạ Di Lan và đám bạn gọi hai chiếc taxi để họ về trước, Tạ Di Lan hiếu kỳ hỏi cô: “Chị, chị nói người trong gian phòng kia là ai vậy chứ?” Sao lại tốt bụng giúp họ như vậy?
“Sao chị biết được.” Thương Tịnh trả lời qua loa đưa Tạ Di Lan lên xe.
“Là ai là ai?” Những người bạn trong xe đều đang thắc mắc đáp án, thấy Tạ Di Lan nước vào, liền hỏi cô ta.
“Chị tớ nói không biết.”
Đám thiếu nữ thất vọng một hồi, rồi lại cảm thấy người đàn ông trong gian phòng kia càng thần bí, mọi người trong lòng đều âm thầm suy đoán.
“Chị cậu nhất định biết, nếu không tại sao chị ấy không về với chúng ta?” Người bạn Hồi Giáo kia nói.
“Có lý, chị ấy nhất định đang đợi người đàn ông đó, người đó có thể là bạn trai của chị ấy hay không?”
“Không phải, bạn trai của chị ấy ngay cả việc làm đều không có, sao lại có năng lực lớn như vậy.”
“Chẳng lẽ chị cậu lại bắt cá hai tay sao?” Một người có sắc, một người có quyền thế, wow! Chị ấy quá trâu bò rồi.
“Nói bậy gì chứ, chị tớ không phải loại người như vậy!” Tạ Di Lan chau mày, chị ấy và bạn trai tình cảm rất tốt, tính tình cũng không giống loại phụ nữ lăng nhăng.
“Vậy cậu nói chị ấy còn ở đây làm gì?”
“Đợi anh rể tớ đến rước thôi.”
“Tớ không tin.” Một người bạn hiếu kỳ lên tiếng, cô ta kêu bác tài dừng xe lại, “Đi thôi, chúng ta đi rình xem.”
“Cậu có rảnh quá không?” Mấy người nói cô.
“Rốt cuộc mấy cô có đi nữa hay không?” Giọng người tài xế mất kiên nhẫn.
“Tớ không tin các cậu đều không tò mò, đi thôi, xem như là đi với tớ, nếu không tối nay tớ sẽ không ngủ được mất.”
Mấy người còn lại vốn cũng có ý này, nghe cô ta nói như vậy, cười hì hì bước xuống xe.
“Nếu như là lão già bụng phệ tai to, vậy thì chúng ta đúng là quá rảnh rỗi rồi!” Một đám cô gái đều cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Thương Tịnh quay lại sảnh ăn ngồi trên ghế sô pha, cô hồi tưởng lại những việc vừa xảy ra, sắc măt từ từ thay đổi.
“Sao vậy, sắc mặt nhìn kém như vậy.” Thương Tịnh lúc này mới phát hiện Cố Thùy Vũ đang đứng trước mặt cô từ lúc nào.
Cố muốn mở miệng, lại phát hiện phía sau anh có một đám người, thấy bọn họ ai nấy đều nhìn cô, cô không thể không đứng dậy mỉm cười với họ.
Cố Thùy Vũ ôm lấy cô nhất nhất giới thiệu với họ, thì ra là đám người bên cục cảnh sát và viện kiểm soát. Sau khi giới thiệu xong, anh cũng không nói nhiều, trong sự ám chỉ và giọng cười chọc ghẹo của họ, anh cười mắng một câu, rồi ôm Thương Tịnh rời khỏi.
Tạ Di Lan và đám bạn nấp ở một bên đều nhìn thấy cảnh này.
“Cậu sao thế, người kia không phải là bạn trai chị Thương Tịnh hay sao?” Người bạn mặt tròn quá kích động, là điển hình cao phú soái a! Mắt cô ta đều sắp bị mù rồi. Anh ta là loại không có việc làm sao, đánh chết cô ta cũng không tin.
“Đúng rồi, ai nói không phải tôi đâm mù mắt người đó.” Một người bạn khác cũng kích đông nói. Cái gì mà ăn ảnh, cái gì già chứ, rõ ràng người thật còn hấp dẫn hơn trong ảnh có được hay không?
Người kinh ngạc nhất không ai khác chính là Tạ Di Lan, cô ta cho đến khi họ đi rồi đều không hồi thần lại. Người đàn ông bí mật đó lại là người bạn trai thất nghiệp của chị ấy sao? Trông thấy thần thái của anh ta khi nói chuyện với người khác, rõ ràng chính là phong thái của người lãnh đạo. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, anh ta làm nghề gì vậy?
Hai người bước vào bãi đỗ xe, Cố Thùy Vũ vì có uống chút rượu, nên đưa chìa khóa cho Thương Tịnh, Thương Tịnh lúc học đại học đã có bằng lái, lần này ở Bắc Kinh nhân lúc rảnh rỗi đã lấy xe của nhà họ Cố luyện tập rất lâu, sau này đều là cô tự lái xe đến bệnh viện --- đương nhiên, Cố Thùy Vũ không yên lòng nên yêu cầu tài xế ngồi ở ghế phó lái.
Thương Tịnh không từ chối, cô nghiêm túc nhìn qua hoàn cảnh xung quanh, lui xe ra ngoài, hòa vào dòng xe đông đúc trên đường.
“Vẫn còn sớm, đi đâu dạo một lát, em có cần mua quần áo mùa đông không?” Cố Thùy Vũ uống ngụm nước, hỏi.
“Không mua.” Thương Tịnh lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm trên đường.
Cố Thùy Vũ nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Sao thế?” Cục cưng ngoan ngoãn này sao lại không vui rồi?”
Thương Tịnh tự mình phát ngốc nột hồi, mới mở miệng nói: “Em bị người ta lợi dụng rồi sao?”
Thì ra là vì việc này, Cố Thùy Vũ an ủi cô: “Việc nhỏ như vậy em đừng để trong lòng.”
Thương Tịnh chính là giận bản thân mình sao phản ứng chậm như vậy, “Vậy mà em còn thương hại cô ta, diễn xuất thật tốt.” Cô dừng một lát, “Em chính là không hiểu, cô ta muốn đám phóng viên chụp ảnh chung với em để làm gì cơ chứ?”
“... Cô ta sẽ không để họ đăng ảnh em trên báo đâu, cô ta đang muốn lấy lòng tin của em.” An An người phụ nữ này, vì để bản thân có chỗ đứng trong giới giải trí, cam tâm làm tình nhân của Vũ Thành, cô ta có thể vì đạt được mục đích mà nhẫn nhịn, chắc là cô ta muốn được sự tin cậy của Thương Tịnh nên mới lấy lui làm tiến.
“Ồ...” Thương Tịnh dừng xe trước đèn đỏ, An An muốn tiếp cận với cô rồi ý đồ tiếp cận Cố Thùy Vũ, sau đó là đào góc tường của cô? Tâm kế có thể đừng sâu như vậy được không... đều là phụ nữ, cô cảm thấy có chút bi ai. Qua một lát sau, hai bàn tay cô để trên vô lăng, ánh mắt mang theo thất vọng nhìn Cố Thùy Vũ cười cười, “Có phải hay không em rất ngốc?” Cô thật sự nhìn không ra.
Nếu như Cố Thùy Vũ không ở đó, cô sẽ vì sự hy sinh của An An mà bị cảm động, sau này gặp lại, cô chắc chắn sẽ tin tưởng cô ta.
Cố Thùy Vũ nhìn không quen biểu tình này của cô, “Nói bậy gì đó, em chỉ là không có tâm nhãn thôi.”
“Đúng vậy, em thiếu tâm nhãn như vậy, sau này phải làm sao đây.” Cô từ từ khởi động xe. Cô mới không tin chỉ có một An An thôi. Anh còn để cô xử lý kẻ thứ ba, cô còn chưa bị người khác mang ra lợi dụng là may rồi.
Cố Thùy Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không vui của cô, đợi qua cột đèn đỏ thì để cô tấp xe vào một bên, “Phía trước có một cái quảng trường, chúng ta đến đó dạo một lát đi.”
Thương Tịnh đồng ý, bước xuống xe thì khóa cửa xe lại, được Cố Thùy Vũ nắm tay, từ từ bước đi.
Một trận gió mát thổi đến, Cố Thùy Vũ hỏi: “Lạnh không?”
Thương Tịnh lắc đầu.
Cố Thùy Vũ bất đắc dĩ, thấp giọng dụ dỗ: “Sao lại vì chút việc nhỏ này mà không vui chứ? Nếu không anh xử lý An An để xả giận cho em nhé?”
Thương Tịnh chau mày, “Em với cô ta đâu có thâm thù đại hận gì?”
Cố Thùy Vũ cười, “Em xem đi, tính tình em như vậy sao mà biết được mưu kế thâm sâu của người khác chứ?”
“Em biết em có chút dễ dàng tin người, vậy em làm sao sửa đổi chứ.” Cũng không thể cứ để người khác dắt mũi chứ.
“Tại sao phải sửa chứ?” Cố Thùy Vũ cười, “anh chính là thích tính cách này của em.”
“Đừng chọc em vui đấy.” Thương Tịnh buồn buồn.
“Không phải chọc em vui,” Cố Thùy Vũ thả lỏng tay, ôm cô vào lòng, kiên nhẫn giảng giải cho cô, “Nếu em thật sự đấu thắng An An, anh mới nên lo lắng đấy, anh sẽ nghĩ, Tịnh Tịnh của chúng ta sao lại có nhiều tâm nhãn như vậy?”
Thương Tịnh trong lòng anh ngẩng đầu lên nhìn.
“Có tâm nhãn cũng không phải việc xấu, chỉ là tâm tư nhiều quá, có rất nhiều thứ sẽ nhìn không thấy nữa, em của bây giờ tốt biết bao nhiêu, tính cách sạch sẽ hiền lành như vậy, có bao nhiêu người cầu mà không được.” Lại có bao nhiêu người bị hạ gục vì sự thuần khiết này, “những việc khác em đều không cần lo lắng, còn anh đây mà, người ta có thất khiếu tim linh lung, anh liều mạng cũng nhiều hơn người ta một khiếu, để còn bảo vệ Tịnh Tịnh nhà ta có đúng không?” Cố Thùy Vũ dịu dàng nói.
Thương Tịnh cảm thấy tức cười, “Anh đâu chỉ tám khiếu, anh sắp tám mươi mốt khiếu rồi.”
“Xem trọng anh như vậy sao, em càng không nên lo lắng rồi, cứ hầu hạ gia cho tốt là được.” Cố Thùy Vũ cười sờ vành tai nhỏ của cô.
Thương Tịnh rốt cuộc cũng buông xuống, thoải mái cười.
Hai người thả bộ trên quảng trường quen thuộc, Thương Tịnh dựa vào người anh, bàn tay nhỏ của cô bị người đàn ông đặt trên đùi đùa giỡn, thời gian hai người nói chuyện rất ít, thời gian im lặng thì nhiều, nhưng lại không cảm thấy buồn chán, hơn nữa còn vô cùng trân trọng thời khắc này.
Sự tốt đẹp yên tĩnh này, thật hy vọng cứ kéo dài mãi.
Thương Tịnh than một tiếng, lại nhớ đến câu thơ của Tang Ương Gia Tích.
Kiếp đó, chuyển núi chuyển nước chuyển tháp phật, không vì tu kiếp sau, chỉ vì có thể gặp em trong đời.
Thương Tịnh nhanh chóng gửi tin nhắn qua, “Em bị chụp ảnh rồi, kêu họ xóa đi tấm ảnh em chụp chung với An An đi.”
Người trợ lý mang vẻ bất an nhìn An An, An An nhìn chằm chằm vào căn phòng một lát, sau đó xoay người qua nói với Thương Tịnh: “Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để họ đăng tấm ảnh của cô.”
Thương Tịnh gật đầu.
Bên ngoài yên lặng một cách kỳ lạ, Tạ Di Lan cảm thấy không khí có phần quỷ dị, lén lút bước đến bên cạnh Thương Tịnh, chỉ có vị cục trưởng Trương kia vẫn đang tìm tờ giấy, mặt dày xin chữ ký của An An, còn để người trợ lý cầm điện thoại chụp hình cho ông và An An nữa chứ.
Đợi đến khi ông ta hài lòng cất điện thoại và chữ ký đi, mới xoay người nói với Thương Tịnh: “Em dâu à, không bị họ làm cho kinh sợ chứ?”
Thương Tịnh giật mình, đỏ cả mặt. Anh ấy nói gì với người ta rồi sao...
Tạ Di Lan thất kinh, người này rõ ràng là quan lớn, sao lại quen thuộc với chị Thương Tịnh vậy? Hơn nữa còn gọi chị ấy là em dâu, vậy là ông ta quen biết với anh rể sao? Không ngờ người đàn ông nhỏ mọn đó cũng có quen biết nhân vật lớn như vậy.
Không lâu sau, phóng viên mới bước ra, biểu tình của họ đều rất vi diệu, cũng không biết ở bên trong đã nói những việc gì, trong đó có một người nói với Thương Tịnh: “Xin lỗi, Thương tiểu thư, dù sao chúng ta đều làm chung ngành, cô yên tâm đi, ảnh của cô chúng tôi đều xóa đi rồi.”
Thương Tịnh mỉm cười gật đầu, “cám ơn.”
“Đâu có đâu có.”
Điện thoại trong tay rung vài cái, cô cúi đầu nhìn, “Không sao rồi, để em gái em về trước đi, em ở bên ngoài đợi anh một lát.”
Thương Tịnh trong lòng thoáng qua tia kỳ lạ, tựa như có gì đó không nắm bắt được.
Người trợ lý của An An tươi cười dẫn đám phóng viên vào phòng họp, An An nhìn Thương Tịnh, mỉm cười với cô: “Vậy thì, chúng ta hôm khác gặp lại.”
“À, bye bye.” Thương Tịnh nói.
An An nhìn cánh cửa đang đóng chặt, trong lòng thoáng qua tia buồn bã. Không ngờ tới, anh ta cư nhiên ở đây... có nên không, đi gõ cửa...
Đang nghĩ vậy, điện thoại cô ta vang lên, cô ta cầm lên xem, trong lòng thất kinh. Cư nhiên là Cố Thùy Vũ, tim cô ta đập nhanh vài nhịp, bàn tay giữ chặt điện thoại, mới bấm nút nghe, “alo, Cố thiếu...”
“Còn dám lợi dụng Thương Tịnh, đừng trách tôi không nể mặt.” Giọng lạnh băng của đối phương từ đầu dây bên kia truyền đến.
“Cố thiếu, ngài hiểu lầm rồi...”
“Có hiểu lầm hay không, cô cũng đừng tiếp cận Thương Tịnh nữa, cô không đủ tư cách làm bạn với cô ấy đâu.” Nói rồi người đàn ông cúp điện thoại.
Khuôn mặt An An vừa trắng vừa xanh, bàn tay nắm lại khiến móng tay đâm cả vào thịt, tại sao ai cũng xem thường cô như vậy!
Thương Tịnh giúp Tạ Di Lan và đám bạn gọi hai chiếc taxi để họ về trước, Tạ Di Lan hiếu kỳ hỏi cô: “Chị, chị nói người trong gian phòng kia là ai vậy chứ?” Sao lại tốt bụng giúp họ như vậy?
“Sao chị biết được.” Thương Tịnh trả lời qua loa đưa Tạ Di Lan lên xe.
“Là ai là ai?” Những người bạn trong xe đều đang thắc mắc đáp án, thấy Tạ Di Lan nước vào, liền hỏi cô ta.
“Chị tớ nói không biết.”
Đám thiếu nữ thất vọng một hồi, rồi lại cảm thấy người đàn ông trong gian phòng kia càng thần bí, mọi người trong lòng đều âm thầm suy đoán.
“Chị cậu nhất định biết, nếu không tại sao chị ấy không về với chúng ta?” Người bạn Hồi Giáo kia nói.
“Có lý, chị ấy nhất định đang đợi người đàn ông đó, người đó có thể là bạn trai của chị ấy hay không?”
“Không phải, bạn trai của chị ấy ngay cả việc làm đều không có, sao lại có năng lực lớn như vậy.”
“Chẳng lẽ chị cậu lại bắt cá hai tay sao?” Một người có sắc, một người có quyền thế, wow! Chị ấy quá trâu bò rồi.
“Nói bậy gì chứ, chị tớ không phải loại người như vậy!” Tạ Di Lan chau mày, chị ấy và bạn trai tình cảm rất tốt, tính tình cũng không giống loại phụ nữ lăng nhăng.
“Vậy cậu nói chị ấy còn ở đây làm gì?”
“Đợi anh rể tớ đến rước thôi.”
“Tớ không tin.” Một người bạn hiếu kỳ lên tiếng, cô ta kêu bác tài dừng xe lại, “Đi thôi, chúng ta đi rình xem.”
“Cậu có rảnh quá không?” Mấy người nói cô.
“Rốt cuộc mấy cô có đi nữa hay không?” Giọng người tài xế mất kiên nhẫn.
“Tớ không tin các cậu đều không tò mò, đi thôi, xem như là đi với tớ, nếu không tối nay tớ sẽ không ngủ được mất.”
Mấy người còn lại vốn cũng có ý này, nghe cô ta nói như vậy, cười hì hì bước xuống xe.
“Nếu như là lão già bụng phệ tai to, vậy thì chúng ta đúng là quá rảnh rỗi rồi!” Một đám cô gái đều cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Thương Tịnh quay lại sảnh ăn ngồi trên ghế sô pha, cô hồi tưởng lại những việc vừa xảy ra, sắc măt từ từ thay đổi.
“Sao vậy, sắc mặt nhìn kém như vậy.” Thương Tịnh lúc này mới phát hiện Cố Thùy Vũ đang đứng trước mặt cô từ lúc nào.
Cố muốn mở miệng, lại phát hiện phía sau anh có một đám người, thấy bọn họ ai nấy đều nhìn cô, cô không thể không đứng dậy mỉm cười với họ.
Cố Thùy Vũ ôm lấy cô nhất nhất giới thiệu với họ, thì ra là đám người bên cục cảnh sát và viện kiểm soát. Sau khi giới thiệu xong, anh cũng không nói nhiều, trong sự ám chỉ và giọng cười chọc ghẹo của họ, anh cười mắng một câu, rồi ôm Thương Tịnh rời khỏi.
Tạ Di Lan và đám bạn nấp ở một bên đều nhìn thấy cảnh này.
“Cậu sao thế, người kia không phải là bạn trai chị Thương Tịnh hay sao?” Người bạn mặt tròn quá kích động, là điển hình cao phú soái a! Mắt cô ta đều sắp bị mù rồi. Anh ta là loại không có việc làm sao, đánh chết cô ta cũng không tin.
“Đúng rồi, ai nói không phải tôi đâm mù mắt người đó.” Một người bạn khác cũng kích đông nói. Cái gì mà ăn ảnh, cái gì già chứ, rõ ràng người thật còn hấp dẫn hơn trong ảnh có được hay không?
Người kinh ngạc nhất không ai khác chính là Tạ Di Lan, cô ta cho đến khi họ đi rồi đều không hồi thần lại. Người đàn ông bí mật đó lại là người bạn trai thất nghiệp của chị ấy sao? Trông thấy thần thái của anh ta khi nói chuyện với người khác, rõ ràng chính là phong thái của người lãnh đạo. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, anh ta làm nghề gì vậy?
Hai người bước vào bãi đỗ xe, Cố Thùy Vũ vì có uống chút rượu, nên đưa chìa khóa cho Thương Tịnh, Thương Tịnh lúc học đại học đã có bằng lái, lần này ở Bắc Kinh nhân lúc rảnh rỗi đã lấy xe của nhà họ Cố luyện tập rất lâu, sau này đều là cô tự lái xe đến bệnh viện --- đương nhiên, Cố Thùy Vũ không yên lòng nên yêu cầu tài xế ngồi ở ghế phó lái.
Thương Tịnh không từ chối, cô nghiêm túc nhìn qua hoàn cảnh xung quanh, lui xe ra ngoài, hòa vào dòng xe đông đúc trên đường.
“Vẫn còn sớm, đi đâu dạo một lát, em có cần mua quần áo mùa đông không?” Cố Thùy Vũ uống ngụm nước, hỏi.
“Không mua.” Thương Tịnh lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm trên đường.
Cố Thùy Vũ nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Sao thế?” Cục cưng ngoan ngoãn này sao lại không vui rồi?”
Thương Tịnh tự mình phát ngốc nột hồi, mới mở miệng nói: “Em bị người ta lợi dụng rồi sao?”
Thì ra là vì việc này, Cố Thùy Vũ an ủi cô: “Việc nhỏ như vậy em đừng để trong lòng.”
Thương Tịnh chính là giận bản thân mình sao phản ứng chậm như vậy, “Vậy mà em còn thương hại cô ta, diễn xuất thật tốt.” Cô dừng một lát, “Em chính là không hiểu, cô ta muốn đám phóng viên chụp ảnh chung với em để làm gì cơ chứ?”
“... Cô ta sẽ không để họ đăng ảnh em trên báo đâu, cô ta đang muốn lấy lòng tin của em.” An An người phụ nữ này, vì để bản thân có chỗ đứng trong giới giải trí, cam tâm làm tình nhân của Vũ Thành, cô ta có thể vì đạt được mục đích mà nhẫn nhịn, chắc là cô ta muốn được sự tin cậy của Thương Tịnh nên mới lấy lui làm tiến.
“Ồ...” Thương Tịnh dừng xe trước đèn đỏ, An An muốn tiếp cận với cô rồi ý đồ tiếp cận Cố Thùy Vũ, sau đó là đào góc tường của cô? Tâm kế có thể đừng sâu như vậy được không... đều là phụ nữ, cô cảm thấy có chút bi ai. Qua một lát sau, hai bàn tay cô để trên vô lăng, ánh mắt mang theo thất vọng nhìn Cố Thùy Vũ cười cười, “Có phải hay không em rất ngốc?” Cô thật sự nhìn không ra.
Nếu như Cố Thùy Vũ không ở đó, cô sẽ vì sự hy sinh của An An mà bị cảm động, sau này gặp lại, cô chắc chắn sẽ tin tưởng cô ta.
Cố Thùy Vũ nhìn không quen biểu tình này của cô, “Nói bậy gì đó, em chỉ là không có tâm nhãn thôi.”
“Đúng vậy, em thiếu tâm nhãn như vậy, sau này phải làm sao đây.” Cô từ từ khởi động xe. Cô mới không tin chỉ có một An An thôi. Anh còn để cô xử lý kẻ thứ ba, cô còn chưa bị người khác mang ra lợi dụng là may rồi.
Cố Thùy Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không vui của cô, đợi qua cột đèn đỏ thì để cô tấp xe vào một bên, “Phía trước có một cái quảng trường, chúng ta đến đó dạo một lát đi.”
Thương Tịnh đồng ý, bước xuống xe thì khóa cửa xe lại, được Cố Thùy Vũ nắm tay, từ từ bước đi.
Một trận gió mát thổi đến, Cố Thùy Vũ hỏi: “Lạnh không?”
Thương Tịnh lắc đầu.
Cố Thùy Vũ bất đắc dĩ, thấp giọng dụ dỗ: “Sao lại vì chút việc nhỏ này mà không vui chứ? Nếu không anh xử lý An An để xả giận cho em nhé?”
Thương Tịnh chau mày, “Em với cô ta đâu có thâm thù đại hận gì?”
Cố Thùy Vũ cười, “Em xem đi, tính tình em như vậy sao mà biết được mưu kế thâm sâu của người khác chứ?”
“Em biết em có chút dễ dàng tin người, vậy em làm sao sửa đổi chứ.” Cũng không thể cứ để người khác dắt mũi chứ.
“Tại sao phải sửa chứ?” Cố Thùy Vũ cười, “anh chính là thích tính cách này của em.”
“Đừng chọc em vui đấy.” Thương Tịnh buồn buồn.
“Không phải chọc em vui,” Cố Thùy Vũ thả lỏng tay, ôm cô vào lòng, kiên nhẫn giảng giải cho cô, “Nếu em thật sự đấu thắng An An, anh mới nên lo lắng đấy, anh sẽ nghĩ, Tịnh Tịnh của chúng ta sao lại có nhiều tâm nhãn như vậy?”
Thương Tịnh trong lòng anh ngẩng đầu lên nhìn.
“Có tâm nhãn cũng không phải việc xấu, chỉ là tâm tư nhiều quá, có rất nhiều thứ sẽ nhìn không thấy nữa, em của bây giờ tốt biết bao nhiêu, tính cách sạch sẽ hiền lành như vậy, có bao nhiêu người cầu mà không được.” Lại có bao nhiêu người bị hạ gục vì sự thuần khiết này, “những việc khác em đều không cần lo lắng, còn anh đây mà, người ta có thất khiếu tim linh lung, anh liều mạng cũng nhiều hơn người ta một khiếu, để còn bảo vệ Tịnh Tịnh nhà ta có đúng không?” Cố Thùy Vũ dịu dàng nói.
Thương Tịnh cảm thấy tức cười, “Anh đâu chỉ tám khiếu, anh sắp tám mươi mốt khiếu rồi.”
“Xem trọng anh như vậy sao, em càng không nên lo lắng rồi, cứ hầu hạ gia cho tốt là được.” Cố Thùy Vũ cười sờ vành tai nhỏ của cô.
Thương Tịnh rốt cuộc cũng buông xuống, thoải mái cười.
Hai người thả bộ trên quảng trường quen thuộc, Thương Tịnh dựa vào người anh, bàn tay nhỏ của cô bị người đàn ông đặt trên đùi đùa giỡn, thời gian hai người nói chuyện rất ít, thời gian im lặng thì nhiều, nhưng lại không cảm thấy buồn chán, hơn nữa còn vô cùng trân trọng thời khắc này.
Sự tốt đẹp yên tĩnh này, thật hy vọng cứ kéo dài mãi.
Thương Tịnh than một tiếng, lại nhớ đến câu thơ của Tang Ương Gia Tích.
Kiếp đó, chuyển núi chuyển nước chuyển tháp phật, không vì tu kiếp sau, chỉ vì có thể gặp em trong đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.