Chương 13: Chỉ muốn ngốc ở bên cạnh anh để chơi
Sơ Hòa
17/05/2021
Chỉ muốn ngốc ở bên cạnh anh để chơi.
Ngày hè, cây cối nhiều quá thì cũng oải lắm, tốt là có bóng râm của cây rất mát mẻ, không tốt còn nhiều hơn, đó là sinh nhiều muỗi, ve sầu rủ nhau kêu to tới phiền chết người. Tiêu Ngộ An muốn đóng cửa sổ lại, nhưng vừa mới đứng dậy, Minh Thứ đã ngẩng đầu nhìn cậu, như một ông tướng nhỏ nói: "Anh ơi, không nên đóng cửa sổ, phải để thông gió, hầm nóng rất dễ bị cảm nắng."
Bé nhóc này lần trước trúng cảm nắng, nhớ kĩ đau rồi, bây giờ biết yêu quý bản thân vô cùng, mở quạt xoay nhỏ, cánh cửa sổ cũng mở ra, trưa mỗi ngày đúng giờ ăn một que kem bạc hà, tối đến còn uống chè đậu xanh ướp lạnh.
Kem bạc hà là ở nhà họ Tiêu ăn, chè đậu xanh cũng ở nhà họ Tiêu uống. Trừ mỗi ba bữa ra còn vệ sinh cá nhân này nọ thì ở nhà giải quyết, ngủ thì vẫn ngủ ở nhà ra, nó không khác gì ở nhà họ Tiêu lớn lên rồi.
Tiêu Ngộ An cúi đầu nhìn nó. Mới vừa qua cơm trưa, ánh mặt trời vẫn sáng chói treo trên đỉnh đầu, ánh nắng chiếu vào giữa lá cây chừa ra một tầng bóng mát, lan tỏa vào trong đôi mắt của Minh Thứ, giống như hồ nước đang lay động.
Bé nhóc mặc áo ba lỗ màu nước biển cùng với quần ngắn màu lam đậm, đang bám chiếm giường của cậu, làm cây súng giấy tới tận mấy ngày cũng chưa xong này. Giường của cậu là dựa theo kích cỡ của người trưởng thành đặt làm, so với trẻ nhỏ mà nói thì đã lớn lắm rồi, nhưng đống giấy màu sắc đó của Minh Thứ, vậy mà không tìm được nổi một chỗ để đặt chân. Vì để đống giấy đó không bị gió thổi đi, cậu đến chỗ của Tiêu Cẩn Lan gom về không ít mấy con búp bê nhỏ, dùng để cố định giấy. Lúc nhìn lại mới thấy trên giường đầy màu sắc rực rỡ. Con búp bê lớn ngồi xếp bằng giữa đám búp bê nhỏ.
Thấy anh nó không đi đóng cửa sổ nữa, Minh Thứ lại nằm sấp xuống xếp giấy.
Thật ra lấy trình độ đạt huy chương thủ công năm trước của nó, thì làm súng cơ bản sẽ không làm tới mấy ngày như vậy. Lúc trước khi bệnh nó làm gần xong hết rồi, nhưng anh nó hứa sẽ giúp nó làm, nên nó mới ôm một đống lộn xộn chuyển sang đây, cùng làm với anh nó cả buổi sáng, nên không muốn làm nhanh cho xong nữa. Nó không để chuyện làm súng thành nhiệm vụ gì sất, nó chơi đùa nè, cùng anh nó làm súng, cũng giống như cùng anh nó chơi đùa vậy, giữa giờ còn có thể xuống lầu ăn kem, anh nó đưa cho nó một cây súng nước, nó còn được chơi súng nước với Tiêu Cẩm Trình, lúc trở lại áo ướt thấu, anh nó sẽ đưa nó khăn lông để lau người, tìm cái áo khác cho nó thay, buổi tối lúc đưa về sẽ giúp nó mặc lại áo ba lỗ cũ đã phơi qua nắng.
Nếu như súng làm xong rồi, nó sẽ không tiện ngày nào cũng tới tìm anh nó chơi được nữa.
Bắt đầu từ hôm trước, nó đã suy nghĩ rất lâu, đem giấy dán hết rồi lại xé ra, thế là một cây súng đã thành hình phá đến nổi ống dẫn súng đều gãy hết.
Lúc đầu Tiêu Ngộ An không phát hiện bé nhóc này đang cố ý, còn thấy người ta rất nhẫn nại, làm việc gì cũng phải làm cho đàng hoàng. Cậu cũng từng ở độ tuổi như Minh Thứ, tiết thủ công ai mà chưa trải qua. Năm ngoái hay là năm trước nữa, Tiêu Cẩm Trình đem bài tập thủ công về nhà, cắt giấy khắp phòng, vốn là một bài tập rất đơn giản, thế nhưng Tiêu Cẩm Trình cứ như mắc chứng hiếu động, làm được hai ba cái đã chạy đi, cuối cùng vẫn là cậu và Tiêu Mục Đình hai người làm anh trai này giúp nó làm xong bài tập.
Minh Thứ mới lớn có tí, lại có thể chuyên tâm làm gì đó, nên được biểu dương.
Nhưng mà không lâu sau cậu mới phát hiện tâm tư của Minh Thứ. Bé nhóc này nhẫn nại ở chỗ nào, chỉ đơn thuần là muốn ngốc ở bên cạnh mình để chơi.
Mỗi ngày sáng sớm Minh Thứ ăn xong cơm là đúng giờ chạy qua đây, cậu đọc sách hoặc làm bài tập, Minh Thứ chỉ ở một bên làm súng, đôi khi sẽ gọi một tiếng: "Anh ơi, chỗ này làm sao vậy ạ?"
Bị cắt ngang là một chuyện rất bực bội, nhưng Minh Thứ cũng không thường xuyên kêu cậu, một buổi sáng cũng chỉ bốn năm lần, đa số thời gian còn lại thì yên tĩnh ngoan ngoãn tự chơi một mình, có lúc hưm hưm ứ ứ hai tiếng. Cậu học cũng học không mấy chuyên tâm, bị gọi sang giúp đỡ cũng thấy không bị cắt ngang. Còn cảm thấy tới lui giữa bàn học và giường vận động xíu, so với khi mình ngồi trên bàn học cả trưa thoải mái hơn.
Nhìn thấu ý nghĩ của Minh Thứ, nhưng việc này không cần thiết phải nói. Nhìn nhóc con làm tâm ker boy cũng thú vị lắm.
Minh Thứ vẫn làm bộ làm tịch xếp mấy tấm giấy, Tiêu Ngộ An cầm lên một con thú bông cún con, đặt lên đỉnh đầu của Minh Thứ. Minh Thứ xoay đầu nhìn cậu, con cún đó liền rơi xuống.
"Anh ơi, anh làm gì đấy?" Giọng điệu này của Minh Thứ không có chút gì là oán trách, nói xong còn nhặt cún con lại, đặt lên đỉnh đầu.
Rớt cũng rớt rồi, Tiêu Ngộ An không nghĩ tới đã rớt rồi còn có thể nhặt lại đặt về, chọc cho cười một trận. Minh Thứ sang chơi vài ngày này, cậu không cấm Minh Thứ anh ơi dài anh ơi ngắn, cậu lúc chán còn đi trêu chọc Minh Thứ, nhóc con tham chơi là tính trời ban, vừa một giây trước Minh Thứ còn bày bộ dạng nghiêm túc làm việc, giây sau đã túm chặt tay của cậu muốn chơi cùng cậu.
Anh nó lại tới rồi kìa, trong lòng Minh Thứ vui vẻ, ngồi rất ngay ngắn, sợ rằng chú cún con lại rơi xuống.
Tiêu Ngộ An cố ý hỏi: "Cây súng này nhóc làm bao lâu rồi? Còn chưa làm xong hử?"
Minh Thứ vừa nghe xong lời này thì thấy hơi hoảng. Nhóc con nói dối làm việc xấu, sẽ viết rõ ràng hết lên mặt, mặt mỏng tí thì không nhấc nổi đầu. Minh Thứ vô thức cúi mặt, cún con lại rớt xuống, lăn lông lóc trên mặt đất. Nó leo đến bên giường, giương tay muốn đi nhặt, nhưng tay ngắn, với không tới.
Tiêu Ngộ An giúp nhặt lên. Minh Thứ lại đem cún con đưa lên đỉnh đầu.
Nếu Tiêu Cẩm Trình có ở đây, chắc chắn sẽ lăn ra cười bò. Tiêu Ngộ An thì không khoa trương như vậy, nhưng bụng cũng rút vào hai cái.
"Hỏi nhóc đó, súng khi nào mới làm xong được?"
Minh Thứ mím môi xuống, vừa nghĩ tới anh hối mình, nó đã ỉu xìu, cái mông xoay qua một bên, lưng cũng không còn thẳng nữa, nhưng vẫn cố chấp giữa cún con trên đầu, hỏi một đằng đáp một nẻo trả lời một cậu: "Thì em đang làm nè."
Tiêu Ngộ An suýt cười ra tiếng. Bản thân cậu là lớp trưởng, đó giờ không nộp khất nợ bài tập nào, nhưng cậu quá quen với mấy người khất nợ bài tập rồi, Tiêu Cẩm Trình tính một đứa, Hạ Chung thêm một đứa, vừa hỏi "Bài tập khi nào thì làm xong", toàn là "Thì đây đang làm nè" một cách mơ mơ màng màng.
Làm thì đang làm thật, tay trái cầm bút tay phải niết giấy, nhưng làm tới khi nào thì chưa biết thôi.
Tiêu Ngộ An nổi tâm chọc Minh Thứ, cầm lấy thành phẩm một nửa giả bộ quan sát, "Thì biết nhóc đang làm, hỏi nhóc khi nào làm xong mà?"
Trong lòng Minh Thứ suy nghĩ quen lười ở nhà họ Tiêu, liếc mắt lén nhìn anh nó một cái, "Ưm... còn phải hai mươi mấy ngày nữa."
Hai mươi mấy ngày nữa thì khai giảng luôn rồi, Tiêu Ngộ An nhăn mày, "Mất lâu thế à?"
Minh Thứ nói dối đem mặt mình nói đỏ rồi 一一 Chẳng qua chắc là đang gấp gáp thôi, "Mất lâu vậy ý ạ, tay em vụng về, anh ơi anh chỉ em đi."
Tiêu Ngộ An nói: "Nhưng anh thấy nhóc làm cái này không phải sắp xong rồi sao?"
Minh Thứ giả ngốc, vạch chỉ vào đầu hưm hưm.
"Anh giúp nhóc ha." Tiêu Ngộ An nói: "Trưa hôm nay sẽ làm xong liền."
Minh Thứ nghe xong, vậy là gay rồi, nó không muốn trưa hôm nay làm xong liền, làm xong rồi thì nó làm sao bây giờ? Vì quá gấp gáp, nó ôm súng từ trong tay Tiêu Ngộ An về, quay người đối lưng với Tiêu Ngộ An, không cho dòm, "Em sẽ tự làm, em làm nổi mà."
Cún con lại rớt, nhưng bây giờ nhóc nhỏ này không có tâm trạng đi nhặt nữa. Tiêu Ngộ An cười thành tiếng, không dỗ.
Bên ngoài vườn có người đang nói chuyện, giọng nói còn rất lớn, đè ép giọng đám ve kêu sang một bên. Hội thể thao sắp đến rồi, người nào cũng nôn nao, cậu không chỉ tham gia đánh cầu đôi, còn có điền kinh, Trình Việt đã rủ cậu cùng nhau luyện tập từ sớm.
Cậu không tính dắt Minh Thứ theo, tiết trời nóng như vậy, nên ở nhà cho mát, lỡ như ra ngoài lại bị cảm, vậy rất khó giải thích với nhà họ Minh.
"Nhóc ở đây đi." Tiêu Ngộ An xoa đầu của Minh Thứ, "Anh đi ra ngoài tí."
Minh Thứ ngồi yên, "Anh ơi, anh không chơi với em nữa ạ?"
Hết chương 13.
Ngày hè, cây cối nhiều quá thì cũng oải lắm, tốt là có bóng râm của cây rất mát mẻ, không tốt còn nhiều hơn, đó là sinh nhiều muỗi, ve sầu rủ nhau kêu to tới phiền chết người. Tiêu Ngộ An muốn đóng cửa sổ lại, nhưng vừa mới đứng dậy, Minh Thứ đã ngẩng đầu nhìn cậu, như một ông tướng nhỏ nói: "Anh ơi, không nên đóng cửa sổ, phải để thông gió, hầm nóng rất dễ bị cảm nắng."
Bé nhóc này lần trước trúng cảm nắng, nhớ kĩ đau rồi, bây giờ biết yêu quý bản thân vô cùng, mở quạt xoay nhỏ, cánh cửa sổ cũng mở ra, trưa mỗi ngày đúng giờ ăn một que kem bạc hà, tối đến còn uống chè đậu xanh ướp lạnh.
Kem bạc hà là ở nhà họ Tiêu ăn, chè đậu xanh cũng ở nhà họ Tiêu uống. Trừ mỗi ba bữa ra còn vệ sinh cá nhân này nọ thì ở nhà giải quyết, ngủ thì vẫn ngủ ở nhà ra, nó không khác gì ở nhà họ Tiêu lớn lên rồi.
Tiêu Ngộ An cúi đầu nhìn nó. Mới vừa qua cơm trưa, ánh mặt trời vẫn sáng chói treo trên đỉnh đầu, ánh nắng chiếu vào giữa lá cây chừa ra một tầng bóng mát, lan tỏa vào trong đôi mắt của Minh Thứ, giống như hồ nước đang lay động.
Bé nhóc mặc áo ba lỗ màu nước biển cùng với quần ngắn màu lam đậm, đang bám chiếm giường của cậu, làm cây súng giấy tới tận mấy ngày cũng chưa xong này. Giường của cậu là dựa theo kích cỡ của người trưởng thành đặt làm, so với trẻ nhỏ mà nói thì đã lớn lắm rồi, nhưng đống giấy màu sắc đó của Minh Thứ, vậy mà không tìm được nổi một chỗ để đặt chân. Vì để đống giấy đó không bị gió thổi đi, cậu đến chỗ của Tiêu Cẩn Lan gom về không ít mấy con búp bê nhỏ, dùng để cố định giấy. Lúc nhìn lại mới thấy trên giường đầy màu sắc rực rỡ. Con búp bê lớn ngồi xếp bằng giữa đám búp bê nhỏ.
Thấy anh nó không đi đóng cửa sổ nữa, Minh Thứ lại nằm sấp xuống xếp giấy.
Thật ra lấy trình độ đạt huy chương thủ công năm trước của nó, thì làm súng cơ bản sẽ không làm tới mấy ngày như vậy. Lúc trước khi bệnh nó làm gần xong hết rồi, nhưng anh nó hứa sẽ giúp nó làm, nên nó mới ôm một đống lộn xộn chuyển sang đây, cùng làm với anh nó cả buổi sáng, nên không muốn làm nhanh cho xong nữa. Nó không để chuyện làm súng thành nhiệm vụ gì sất, nó chơi đùa nè, cùng anh nó làm súng, cũng giống như cùng anh nó chơi đùa vậy, giữa giờ còn có thể xuống lầu ăn kem, anh nó đưa cho nó một cây súng nước, nó còn được chơi súng nước với Tiêu Cẩm Trình, lúc trở lại áo ướt thấu, anh nó sẽ đưa nó khăn lông để lau người, tìm cái áo khác cho nó thay, buổi tối lúc đưa về sẽ giúp nó mặc lại áo ba lỗ cũ đã phơi qua nắng.
Nếu như súng làm xong rồi, nó sẽ không tiện ngày nào cũng tới tìm anh nó chơi được nữa.
Bắt đầu từ hôm trước, nó đã suy nghĩ rất lâu, đem giấy dán hết rồi lại xé ra, thế là một cây súng đã thành hình phá đến nổi ống dẫn súng đều gãy hết.
Lúc đầu Tiêu Ngộ An không phát hiện bé nhóc này đang cố ý, còn thấy người ta rất nhẫn nại, làm việc gì cũng phải làm cho đàng hoàng. Cậu cũng từng ở độ tuổi như Minh Thứ, tiết thủ công ai mà chưa trải qua. Năm ngoái hay là năm trước nữa, Tiêu Cẩm Trình đem bài tập thủ công về nhà, cắt giấy khắp phòng, vốn là một bài tập rất đơn giản, thế nhưng Tiêu Cẩm Trình cứ như mắc chứng hiếu động, làm được hai ba cái đã chạy đi, cuối cùng vẫn là cậu và Tiêu Mục Đình hai người làm anh trai này giúp nó làm xong bài tập.
Minh Thứ mới lớn có tí, lại có thể chuyên tâm làm gì đó, nên được biểu dương.
Nhưng mà không lâu sau cậu mới phát hiện tâm tư của Minh Thứ. Bé nhóc này nhẫn nại ở chỗ nào, chỉ đơn thuần là muốn ngốc ở bên cạnh mình để chơi.
Mỗi ngày sáng sớm Minh Thứ ăn xong cơm là đúng giờ chạy qua đây, cậu đọc sách hoặc làm bài tập, Minh Thứ chỉ ở một bên làm súng, đôi khi sẽ gọi một tiếng: "Anh ơi, chỗ này làm sao vậy ạ?"
Bị cắt ngang là một chuyện rất bực bội, nhưng Minh Thứ cũng không thường xuyên kêu cậu, một buổi sáng cũng chỉ bốn năm lần, đa số thời gian còn lại thì yên tĩnh ngoan ngoãn tự chơi một mình, có lúc hưm hưm ứ ứ hai tiếng. Cậu học cũng học không mấy chuyên tâm, bị gọi sang giúp đỡ cũng thấy không bị cắt ngang. Còn cảm thấy tới lui giữa bàn học và giường vận động xíu, so với khi mình ngồi trên bàn học cả trưa thoải mái hơn.
Nhìn thấu ý nghĩ của Minh Thứ, nhưng việc này không cần thiết phải nói. Nhìn nhóc con làm tâm ker boy cũng thú vị lắm.
Minh Thứ vẫn làm bộ làm tịch xếp mấy tấm giấy, Tiêu Ngộ An cầm lên một con thú bông cún con, đặt lên đỉnh đầu của Minh Thứ. Minh Thứ xoay đầu nhìn cậu, con cún đó liền rơi xuống.
"Anh ơi, anh làm gì đấy?" Giọng điệu này của Minh Thứ không có chút gì là oán trách, nói xong còn nhặt cún con lại, đặt lên đỉnh đầu.
Rớt cũng rớt rồi, Tiêu Ngộ An không nghĩ tới đã rớt rồi còn có thể nhặt lại đặt về, chọc cho cười một trận. Minh Thứ sang chơi vài ngày này, cậu không cấm Minh Thứ anh ơi dài anh ơi ngắn, cậu lúc chán còn đi trêu chọc Minh Thứ, nhóc con tham chơi là tính trời ban, vừa một giây trước Minh Thứ còn bày bộ dạng nghiêm túc làm việc, giây sau đã túm chặt tay của cậu muốn chơi cùng cậu.
Anh nó lại tới rồi kìa, trong lòng Minh Thứ vui vẻ, ngồi rất ngay ngắn, sợ rằng chú cún con lại rơi xuống.
Tiêu Ngộ An cố ý hỏi: "Cây súng này nhóc làm bao lâu rồi? Còn chưa làm xong hử?"
Minh Thứ vừa nghe xong lời này thì thấy hơi hoảng. Nhóc con nói dối làm việc xấu, sẽ viết rõ ràng hết lên mặt, mặt mỏng tí thì không nhấc nổi đầu. Minh Thứ vô thức cúi mặt, cún con lại rớt xuống, lăn lông lóc trên mặt đất. Nó leo đến bên giường, giương tay muốn đi nhặt, nhưng tay ngắn, với không tới.
Tiêu Ngộ An giúp nhặt lên. Minh Thứ lại đem cún con đưa lên đỉnh đầu.
Nếu Tiêu Cẩm Trình có ở đây, chắc chắn sẽ lăn ra cười bò. Tiêu Ngộ An thì không khoa trương như vậy, nhưng bụng cũng rút vào hai cái.
"Hỏi nhóc đó, súng khi nào mới làm xong được?"
Minh Thứ mím môi xuống, vừa nghĩ tới anh hối mình, nó đã ỉu xìu, cái mông xoay qua một bên, lưng cũng không còn thẳng nữa, nhưng vẫn cố chấp giữa cún con trên đầu, hỏi một đằng đáp một nẻo trả lời một cậu: "Thì em đang làm nè."
Tiêu Ngộ An suýt cười ra tiếng. Bản thân cậu là lớp trưởng, đó giờ không nộp khất nợ bài tập nào, nhưng cậu quá quen với mấy người khất nợ bài tập rồi, Tiêu Cẩm Trình tính một đứa, Hạ Chung thêm một đứa, vừa hỏi "Bài tập khi nào thì làm xong", toàn là "Thì đây đang làm nè" một cách mơ mơ màng màng.
Làm thì đang làm thật, tay trái cầm bút tay phải niết giấy, nhưng làm tới khi nào thì chưa biết thôi.
Tiêu Ngộ An nổi tâm chọc Minh Thứ, cầm lấy thành phẩm một nửa giả bộ quan sát, "Thì biết nhóc đang làm, hỏi nhóc khi nào làm xong mà?"
Trong lòng Minh Thứ suy nghĩ quen lười ở nhà họ Tiêu, liếc mắt lén nhìn anh nó một cái, "Ưm... còn phải hai mươi mấy ngày nữa."
Hai mươi mấy ngày nữa thì khai giảng luôn rồi, Tiêu Ngộ An nhăn mày, "Mất lâu thế à?"
Minh Thứ nói dối đem mặt mình nói đỏ rồi 一一 Chẳng qua chắc là đang gấp gáp thôi, "Mất lâu vậy ý ạ, tay em vụng về, anh ơi anh chỉ em đi."
Tiêu Ngộ An nói: "Nhưng anh thấy nhóc làm cái này không phải sắp xong rồi sao?"
Minh Thứ giả ngốc, vạch chỉ vào đầu hưm hưm.
"Anh giúp nhóc ha." Tiêu Ngộ An nói: "Trưa hôm nay sẽ làm xong liền."
Minh Thứ nghe xong, vậy là gay rồi, nó không muốn trưa hôm nay làm xong liền, làm xong rồi thì nó làm sao bây giờ? Vì quá gấp gáp, nó ôm súng từ trong tay Tiêu Ngộ An về, quay người đối lưng với Tiêu Ngộ An, không cho dòm, "Em sẽ tự làm, em làm nổi mà."
Cún con lại rớt, nhưng bây giờ nhóc nhỏ này không có tâm trạng đi nhặt nữa. Tiêu Ngộ An cười thành tiếng, không dỗ.
Bên ngoài vườn có người đang nói chuyện, giọng nói còn rất lớn, đè ép giọng đám ve kêu sang một bên. Hội thể thao sắp đến rồi, người nào cũng nôn nao, cậu không chỉ tham gia đánh cầu đôi, còn có điền kinh, Trình Việt đã rủ cậu cùng nhau luyện tập từ sớm.
Cậu không tính dắt Minh Thứ theo, tiết trời nóng như vậy, nên ở nhà cho mát, lỡ như ra ngoài lại bị cảm, vậy rất khó giải thích với nhà họ Minh.
"Nhóc ở đây đi." Tiêu Ngộ An xoa đầu của Minh Thứ, "Anh đi ra ngoài tí."
Minh Thứ ngồi yên, "Anh ơi, anh không chơi với em nữa ạ?"
Hết chương 13.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.